Chương 28: Vòng tay và nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng vẻ của Lý Đông Hách thật khiến người ta đau lòng. Lý Mẫn Hanh ôm chặt lấy y, tựa cằm lên cổ y. Một lát sau, Lý Mẫn Hanh nói: "Anh em của anh cưới vợ rồi, anh phải đi làm phù rể. Bảo bối, em làm phù dâu nhé?"

Lý Đông Hách mặt không thay đổi đạp Lý Mẫn Hanh một cước, Lý Mẫn Hanh cười ha ha.

Lương Triết và Giản Ninh cử hành một lễ cưới nhỏ nhỏ. Sau khi chấm dứt, mọi người bắt đầu chia bánh ga tô.

Đây là một đêm điên cuồng, bánh ga tô không được ăn mà được trây trét lên khắp người, gặp ai quệt lên người đấy. Có người thì nhảy lên sân khấu khiêu vũ, người thì ca hát điên cuồng, người thì cầm chai rượu cụng liên tục.

Đều chơi đến điên rồi.

Lý Đông Hách vốn mịn màng, lại là đóa hoa cao lãnh trong Liệt Diễm. Bình thường số người bị y dùng miệng lưỡi ác độc đả thương không ít, giờ lại thấy y bị ngựa giống hái xuống rất nhiều người lại cảm thấy không cam lòng, đều muốn trét bánh kem lên mặt y chiếm chút tiện nghi, trả thù nho nhỏ một chút.

Lý Mẫn Hanh bảo vệ y rất chặt chẽ.

Lúc những người kia xông đến, Lý Mẫn Hanh liền bảo vệ y vào trong góc để mặt y kề sát vào người mình, mạnh mẽ chống đỡ một phen. Dáng người Lý Mẫn Hanh cao lớn, những người kia đẩy không ra bèn bực tức quệt hết bánh ga tô lên người Lý Mẫn Hanh.

Sau khi náo loạn qua đi, trên người Lý Mẫn Hanh đều dính kem, còn mặt Lý Đông Hách vẫn sạch sành sanh.

Lý Đông Hách nhìn dáng vẻ Lý Mẫn Hanh không nhịn được cười một tiếng.

"Vô lương tâm!" Lý Mẫn Hanh cũng nở nụ cười.

Tiếng cười của Lý Đông Hách im bặt đi, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, bàn tay lớn của Lý Mẫn Hanh đang sờ soạng trên mặt y một cái sau đó cả mặt đều dính kem.

Trên mặt Lý Mẫn Hanh để lộ một nụ cười xấu xa: "Bảo bối, lần này chúng ta giống nhau nhé."

Lý Đông Hách da thơm thịt mịn, lại dính kem xanh xanh đỏ đỏ, lúc này nhìn cứ như một chú mèo khoang, ý cười đắc ý lúc nãy còn đọng lại trên mặt, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lý Mẫn Hanh lè lưỡi liếm hết kem trên mặt y.

"Bảo bối ngọt quá."

Lý Mẫn Hanh liếm mặt Lý Đông Hách xong thì lại ghé mặt tới. Lý Đông Hách trốn về sau, mãi đến khi không thể lùi được nữa, chỉ có thế lè lưỡi liếm kem trên mặt Lý Mẫn Hanh. Lý Mẫn Hanh cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, trái tim cũng ngưa ngứa, cứ như có một chú mèo nhỏ đang gãi gãi tim cào cào phổi mình.

Hai người về đến nhà đã là nửa đêm. Vừa vào cửa, họ đã hôn nhau mãnh liệt, vừa hôn vừa kéo quần áo người kia ra, từng chiếc từng chiếc rơi lả tả từ cửa đến phòng ngủ.

Họ không phải là nhân vật chính của hôn lễ, thế nhưng cũng đã trải qua đêm xuân động phòng.

Sau khi ân ái, Lý Đông Hách vùi mình trong chăn mở to mắt, không hể buồn ngủ.

"Bảo bối, ngủ không được sao? Anh hát cho em một bài nhé." Lý Mẫn Hanh nói.

Dáng vẻ đàn hát đêm nay của Lương Triết đẹp trai đến sững sờ, Lý Đông Hách nhìn Lương Triết trên sân khấu không chớp mắt lấy một lần.

Thầy Lý vẫn rất thích lãng mạn.

Hát ru Lý Đông Hách ngủ, skill dỗ vợ get, Lý Mẫn Hanh like cho chính mình một cái.

Lý Đông Hách quay đầu lại nhìn hắn: "Được đó."

Lý Mẫn Hanh nằm nhoài bên cạnh, ghé vào bên tai Lý Đông Hách nhẹ nhàng ngâm nga một khúc tình ca.

Sau khi hát xong, mắt Lý Đông Hách càng trợn tròn.

Lý Mẫn Hanh: "...."

Lý Mẫn Hanh mặt dày nói: "Bảo bối, êm tai không em?"

Lý Đông Hách mềm mại đáp: "Êm tai."

Lý Mẫn Hanh cọ cọ vào ngực Lý Đông Hách: "Cũng chỉ có mỗi bảo bối là thấy anh hát dễ nghe."

Lý Đông Hách ôm lấy đầu Lý Mẫn Hanh, ghé vào tai hắn hát một bài. Giọng của y rất có ý nhị, không quá khàn mà mềm mại. Lý Mẫn Hanh nghe mà gần như muốn say trong từng câu hát.

Lý Đông Hách ngủ thiếp đi.

Lý Mẫn Hanh tắt đèn, ôm thật chặt người trong ngực rồi cũng nhắm mắt lại, trong đầu đều là Lý Đông Hách.

Một đời quá dài, hắn không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại hắn yêu Lý Đông Hách nhất, hận không thể đưa tất cả những điều tốt nhất cho y.

Lý Đông Hách ngủ thẳng đến trưa, híp mắt cầm di động lên thì thấy wechat có người kết bạn với mình.

Tên của người đó là "Ly ly nguyên thượng thảo", avatar là ảnh chân dung. Căn cứ vào những điều này, Lý Đông Hách đã đoán được thân phận của đối phương.

Trong đầu Lý Đông Hách hiện ra một chú mèo con xù lông.

Cậu ta tuyên bố muốn ngủ với người đàn ông của mình, vậy không câu dẫn người đàn ông của mình đi, add mình làm gì nhỉ?

Lý Đông Hách chấp nhận.

Lý Đông Hách gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng dương dương tự đắc của cậu ta.

"Xùy xùy, ông chú già thể lực kém thế, hay giờ mới tỉnh đấy?"

Lý Đông Hách nói: "Kiểu người không có sinh hoạt chăn gối như cậu không lĩnh hội được cái mệt trong đó đâu."

Giang Ly lập tức gửi đến một đống icon mặt nổi giận.

Lý Đông Hách không nhịn cười được, trêu trẻ con thú vị quá.

Một lát sau, Giang Ly lại gửi một bức ảnh. Trên bờ ngực trắng nõn là một lớp cơ ngực mỏng, trẻ trung bừng bừng sức sống.

Giang Ly nói: "Thân thể trẻ trung của tôi có phải vô cùng hấp dẫn không? Chú già, sợ chưa?" *Mặt doge*

Lý Đông Hách yên lặng nhìn một lúc, không nhịn được mà nhắc nhở: "Cậu Photoshop quên photoshop trong gương rồi kìa."

Giang Ly: "...Vãi lờ! Chú già nên mắt mờ chân chậm mới đúng, mắt đừng độc địa thế chứ?"

Lý Mẫn Hanh ra khỏi phòng rửa tay liền nhìn thấy Lý Đông Hách đang nằm trên giường cầm di động, cười đến là vui vẻ.

Lý Mẫn Hanh cách chăn đè lên người Lý Đông Hách, ghé lại nhìn: "Bảo bối đang xem gì mà vui thế?"

Lý Đông Hách đẩy hắn: "Nặng quá."

Lý Mẫn Hanh ha ha hai tiếng rồi chống tay lên, trọng lượng trên người Lý Đông Hách đột nhiên biến mất.

"Cậu nhóc hôm qua ngồi lên đùi anh thú vị thật." Lý Đông Hách nói.

Đối phương ngồi trên đùi mình, vậy mà thầy Lý không những không ghen, trái lại còn khen cậu ta thú vị, Lý tiên sinh cảm thấy có hơi không vui.

Lý Mẫn Hanh ngồi rũ đầu trên giường.

Lý Đông Hách phát hiện hắn thất vọng, xoa xoa đầu hắn.

Lý Mẫn Hanh lại vui vẻ.

Lý Đông Hách vẫn đang chơi điện thoại, Lý Mẫn Hanh lại ghé đầu tới. Tên tiểu tiện nhân kia tiếp tục gửi đến một tấm ảnh chụp cơ ngực. Lúc trước mình dựa vào ảnh chụp cơ ngực để tóm lấy thầy Quý, Lý Mẫn Hanh híp híp mắt, trưng cơ ngực của mình đến: "Bảo bối, con gà bệnh kia thì có gì đáng xem chứ. Chỗ anh đây có người thật này, có thể xem còn có thể sờ nữa."

Sự chú ý của Lý Đông Hách quả nhiên bị dời đi.

Lý Mẫn Hanh gồng người lên, cơ bắp cực kỳ dễ nhìn.

Lý Đông Hách rất thích cơ bắp. Y bèn ném di động sang một bên mà sờ soạng.

Lý Đông Hách sờ sờ Lý Mẫn Hanh một hồi, Lý Mẫn Hanh cũng sờ sờ lại, hai người vuốt vuốt ve ve một lúc liền cọ ra lửa, sau đó thuận tự nhiên lăn lộn trên giường.

Sau khi làm xong, hai người vai sóng vai nằm trên giường.

Lý Mẫn Hanh cầm điện thoại lên: "Bảo bối, đưa tay em đây nào."

Lý Mẫn Hanh cầm ngón trỏ của Lý Đông Hách nhấn nhấn mấy lần trên điện thoại, sau đó dâng điện thoại lên, lấy lòng nói: "Bảo bối, em có thể dùng vân tay mở khóa, mật mã là 1123."

1123 là sinh nhật của Lý Đông Hách.

Khóe môi Lý Đông Hách cong lên, có chút hài lòng.

Lúc trước Lý Mẫn Hanh cảm thấy Lý Đông Hách là người khó để hiểu nhất. Y tức giận chưa hẳn đã là tức giận thật sự, hài lòng cũng không phải là hài lòng thật sự. Một giây trước còn đối xử dịu dàng với mày, giây sau đã có thể nhốt mày ngoài cửa. Muốn biết tâm tình của Lý Đông Hách, phải nhìn một vài động tác nhỏ của y.

Y không muốn biểu hiện vui vẻ thì chỉ cong môi. Còn nếu vui, mắt mày y cong cong, trong đôi mắt tràn ngập ý cười. Còn nếu chỉ cười nhạt, vậy nhất định đã giận rồi.

Lý Đông Hách cầm điện thoại của hắn lại, dùng vân tay của mình mở khóa, ảnh nền điện thoại là ảnh một đôi tay, Lý Đông Hách nhận ra đó là tay mình.

Trong phần tin nhắn, trừ mấy người bạn thân của Lý Mẫn Hanh thì chỉ có mình, tên lưu là "Vợ".

Lý Mẫn Hanh tha thiết nhìn Lý Đông Hách. Y vẫn đang nghịch điện thoại của hắn, giống như cản bản không chú ý tới ánh mắt của mình. Hắn liền cầm lấy điện thoại của Lý Đông Hách nhấn một cái, hiện lên giao diện mật khẩu.

"Bảo bối ~" Lý Mẫn Hanh thò tay chọc chọc lên mặt Lý Đông Hách.

Rốt cuộc Lý Đông Hách cũng giơ tay ra nhấn nhấn mấy số trên đó, điện thoại liền mở ra.

Ảnh nền điện thoại vẫn là tấm ảnh chủ đề mặc định của máy. Lý Mẫn Hanh cầm nó, chụp mấy tấm đặc tả cơ ngực của mình, sau đó chọn tấm mình hài lòng nhất rồi cài làm hình nền. Sau đó hắn lại vào danh bạ trong weixin để đổi nick name của mình thành "Chồng."

Hai người mỗi người dùng điện thoại của người kia chơi game một lúc.

Lý Đông Hách rời giường.

Từ sau khi Lý Mẫn Hanh dọn vào, sinh hoạt có quy luật của y đã dần mất đi quy luật.

Lý Đông Hách đứng trước gương, cảm giác bụng mình đã thòi ra thêm một lớp mỡ rồi. Y có hơi suy sụp, xem ra sau này phải dùng thời gian vận động trên giường chuyển sang vận động trên đất rồi.

Đánh răng rửa mặt xong, trước tiên Lý Đông Hách ăn một cái bánh mì để lấp bụng, sau đó thì vào bận rộn trong bếp.

Hai người ăn một bữa trưa phong phú.

Lý Mẫn Hanh ăn một bữa mỹ vị, bụng căng tròn, nhìn người vừa cho mình ăn no xong, vẫn muốn làm gì đó...

Buổi chiều hắn đi ra ngoài mua một khối ngọc thạch về.

Khối ngọc thạch này hình bầu dục, màu xanh biếc lóng lánh, vẫn chưa được mài giũa.

Lý Mẫn Hanh lấy hộp bách bảo của mình ra, dùng bút vẽ lên khối ngọc.

Lý Đông Hách vẫn có chút hiếu kỳ với điêu khắc bèn chống cằm nhìn hắn vẽ.

Lúc này, người đàn ông ấy có chút không giống với bình thường. Không phải là tên ngựa giống không mặt mũi kia, cũng không phải là chú cún cỡ bự ngốc nghếch. Hắn rất chăm chú, rất tuấn tú, rất có mị lực.

Sự chú ý của Lý Đông Hách chuyển đến mặt Lý Mẫn Hanh.

Lý Mẫn Hanh vẽ một lúc rồi nhìn Lý Đông Hách chằm chằm.

"Bảo bối, em muốn gì? Anh khắc một tượng Phật bằng ngọc cho em nhé?" Lý Mẫn Hanh hỏi.

"Đeo vướng lắm, anh có biết khắc nhẫn không?" Lý Đông Hách đưa tay ra, nhìn ngón tay đang để trống của mình hỏi.

Lòng Lý Mẫn Hanh nảy lên một cái, nhìn chăm chú vào mặt Lý Đông Hách, muốn biết xem liệu có phải y đang ám chỉ gì không.

Lúc Lương Triết cầu hôn đã đeo nhẫn vào tay Giản Ninh.

Nhẫn, hàm nghĩa tượng trưng chưa bao giờ là đơn giản.

Lý Mẫn Hanh cười nói: "Bảo bối, làm gì có ngọc thạch đưa đi làm nhẫn? Chỉ có làm thành một cái vòng tay mà thôi."

Lý Đông Hách rút tay về, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Nói cũng phải. Vậy anh cảm thấy cái gì thích hợp với tôi thì khắc cái đó đi."

Lý Đông Hách cười nói, nhưng khóe môi không cong lên, trong đôi mắt cũng không có ý cười, nhạt nhẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro