Chương 38 : Đắc ý sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận Đình nhìn Đông Hách chằm chằm: "Em chẳng hề chọn lựa tí nào sao? Trước đây hồi cấp ba hắn thường cướp đồ của anh, những cô gái yêu anh hắn đều nghĩ mọi biện pháp để theo đuổi, tán đổ được người ta xong sẽ đá sang một bên. Đã nhiều năm vậy rồi mà thói quen đó vẫn chưa đổi sao? Anh nghĩ, hiện giờ nhất định hắn đang rất đắc ý."

Thân thể Đông Hách cứng đờ, rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt. Y vốn không biết Mẫn Hanh đã sớm quen Cận Đình, lúc y còn ở bên Cận Đình, gã chưa bao giờ nhắc đến tên Mẫn Hanh.

Mẫn Hanh chỉ cảm thấy một dòng máu xông thẳng lên não, người hắn căng chặt, cơ bắp trên người cũng căng lên, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Hắn không dám nhìn đến vẻ mặt của Đông Hách, thầm nghĩ không thể kiềm chế được kích động đánh người nữa rồi. Hắn xông thẳng tới đấm một phát lên mặt Cận Đình.

"*** cụ nhà mày!"

Cú đấm kia của hắn rất mạnh, mặt Cận Đình nhanh chóng sưng vù, khóe miệng còn có một dòng máu.

Cận Đình lau máu trên miệng: "A! Chột dạ đúng không? Thẹn quá hóa giận đúng không? Đông Hách, em đừng bị nó lừa..."

"Lừa cái l** mẹ mày!" Trong mắt Mẫn Hanh tràn đầy lửa giận, lại xông tới đấm cho gã một cái.

Hai tay Mẫn Hanh túm cổ áo Cận Đình dùng sức đẩy gã ngã dúi dụi xuống đất, sau đó đấm tới tấp lên mặt. Hắn như một con thú hoang nổi giận, phô bày sức mạnh tuyệt đối. Cận Đình cũng không mặc người đánh, gã kéo Mẫn Hanh từ trên người mình xuống, sau đó hai người lăn lộn đấm đá không ngừng, anh một đấm tôi một đạp, khuyên thế nào cũng không ra, hoàn toàn không nghe người khác nói.

Thanh âm của Đông Hách cũng bị hai người ném ra sau.

Đông Hách không nói nữa, bèn đứng sang một bên mà nhìn.

Bảo vệ đến cũng vô dụng, căn bản không dám đến gần hai cái người choảng nhau hung hăng kia.

Đông Hách và cậu trai kia đứng một bên. Cậu ta bị dọa nhảy dựng, một lát sau mới nói: "Sợ quá sợ quá, trước đến giờ tôi chưa từng thấy Cận tiên sinh đáng sợ như thế."

Nói xong, cậu ta tò mò nhìn Đông Hách.

Đông Hách vốn chẳng để ý đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm hai cái người đang lăn thành một cục kia.

"Họ đang đánh nhau vì anh, có phải anh rất đắc ý không?"

Đông Hách lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu, không nhìn ra à?"

Cậu kia nhất thời im bặt.

Mãi đến tận khi cảnh sát đến, hai người kia mới được tách ra. Mẫn Hanh đứng dựa vào tường thở hổn hển, vẫn tàn bạo trừng Cận Đình. Quần áo trên người hắn đã nhăn nhúm, giày cũng rớt ở chỗ nào không biết, phần da để trần bầm đen một mảng, tóc rũ xuống, khóe miệng còn dính máu, nhìn vô cùng hung dữ. Lúc ánh mắt của hắn rơi xuống người Đông Hách lại trở nên vô cùng dịu dàng. Có điều Đông Hách vẫn đang nói chuyện với cảnh sát ở đằng trước, không hề nhìn hắn.

Cận Đình nói: "Là hắn ta động thủ trước, có thể xem camera, tôi đánh lại là vì tự vệ. Tôi muốn khởi tố hắn."

Vết thương trên người Cận Đình nhìn nặng hơn Mẫn Hanh rất nhiều. Nhưng Đông Hách vẫn biết dưới khuôn mặt ôn văn nho nhã này của Cận Đình là một tính cách có phần thâm độc.

Đông Hách lạnh lùng nhìn gã.

Nỗi tức giận và không cam tâm trong lòng Cận Đình bị cái nhìn chăm chú này của Đông Hách làm cho biến mất sạch sẽ, thay vào đó là cảm giác luống cuống. Ánh mắt Đông Hách nhìn gã từ trước đến giờ luôn là dịu dàng tràn đầy yêu thích, sau này, nhiệt độ trong mắt dần tiêu tan, nhưng sẽ không giống căm ghét và khinh thường như lúc này.

Hai người bị điệu về đồn cảnh sát lấy khẩu cung, Cận Đình cũng không nhắc lại chuyện khởi tố nữa.

Cận Đình trông có vẻ bị thương rất nặng, đi cũng không ổn, nhưng Đông Hách vẫn đỡ Mẫn Hanh.

Mẫn Hanh cũng không hài lòng, hắn cảm thấy vẻ mặt vợ mình có hơi lạnh lùng, dọc một đường không nói câu nào với hắn.

Đông Hách lái xe, đỡ Mẫn Hanh vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái.

Mẫn Hanh càng thêm khó chịu, bảo bối nhà hắn không chịu ngồi chung một chỗ với hắn.

Cận Đình chống hai tay lên cửa xe: "Anh cũng muốn đến bệnh viện, đưa anh một đoạn nhé?"

Đông Hách rút trong túi ra tờ một trăm tệ ném qua cửa sổ cho Cận Đình.

"Cận Đình, anh giữ mặt mũi chút đi."

Cận Đình cứng đờ, thả tay xuống, xe đã lao vụt đi.

Sau khi thấy tình cảnh này, tâm tình phiền muộn của Mẫn Hanh cũng khá hơn một chút. Hắn cảm thấy muốn cười, nhưng vừa cười một cái đã đau đến co rúm.

Hai người đến phòng khám tư của Tần Thước.

Tần Thước đã biết quan hệ của hai người họ, đang muốn tìm cơ hội xem Đông Hách rốt cuộc có dị năng đặc biệt nào thu phục Lý thiếu, không ngờ hôm nay người lại đưa đến cửa rồi.

Tần Thước liên tục nhìn chằm chằm vào Đông Hách.

Mặt mũi cũng đẹp, cổ cũng dễ nhìn, eo vừa thon vừa mềm, mông vểnh căng, còn có một đôi chân dài, đúng là cực phẩm.

Mẫn Hanh rất khó chịu bèn đạp Tần Thước một cái: "Tao mới là người bệnh đấy."

Tần Thước mang hắn đi siêu âm và chụp CT não bộ, sau khi kiểm tra xong thì xử lý vết thương cho hắn.

Mẫn Hanh cởi áo sơ mi ra để lộ nửa người trên cường tráng, bắp thịt rắn chắc màu trắng hơi vàng, trên đó có mấy vết bầm màu xanh tím.

"Lý thiếu, ai ra tay thế này, vết thương trong của mày còn nặng hơn vết thương ngoài, là tên tiểu nhân nham hiểm nào vậy?"'

"Không sao, tao còn đánh nó nội thương nặng bằng ngoại thương luôn kia." Mẫn Hanh đắc ý nói, thấy Đông Hách vẫn đang nhìn điện thoại liền khoa trương "Á" một tiếng.

Rốt cuộc Đông Hách cũng nhìn về phía hắn.

Trên mặt Mẫn Hanh để lộ sự thống khổ.

Đông Hách lại tiếp tục nhìn di động.

Hức.

Tần Thước ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Lý thiếu diễn như thật.

Chờ đến khi vết thương xử lý xong Mẫn Hanh liền đến phòng vệ sinh, sau khi đánh Cận Đình một trận liền cảm thấy đau đau, hức, muốn vợ thổi thổi.

Mẫn Hanh ra khỏi phòng vệ sinh liền phát hiện Đông Hách vốn đang ngồi trên sô pha đã không thấy đâu nữa.

Mẫn Hanhchoáng váng. Tần Thước kẹp một tờ 100 giữa ngón tay đưa đến trước mặt Mẫn Hanh.

"Vợ mày đưa cho mày bảo tự thuê xe mà về." Tần Thước nói, "Mẫn Hanh, thương thế của mày nặng vậy, chi bằng nằm viện đi? Vừa lúc tao có một cuộn phim. chúng ta thảo luận chút đi?"

"Trong nhà có vợ để ôm, ai mà thèm xem một cuộn phim lạnh lẽo với chó độc thân như mày chứ!"

Tần Thước: "..." Y vốn yên lành làm một lãng tử phong lưu, sao giờ đã biến thành chó độc thân rồi?

Vừa rồi còn cười Đông Hách đưa 100 đồng cho Cận Đình, bây giờ nhìn 100 đồng này chính mình lại cười không nổi.

Mẫn Hanh khoác quần áo nhăn nhúm lên ra khỏi cửa gọi xe, đuổi theo về nhà. Dọc đường đi hắn có chút buồn bực mất tập trung. Cận Đình đúng là phiền phức, dám nhắc đến những chuyện xưa khiến Đông Hách tức giận, để hắn một thân thương tích còn phải lẻ loi về nhà.

Trong nhà đèn sáng trưng, Đông Hách đang ở trong phòng tắm. Mẫn Hanh đẩy một cái, không đẩy ra, đành phải ngồi dựa vào cửa phòng tắm.

Đợi một lúc Đông Hách mới ra ngoài, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, đôi chân nõn nà thon dài liếc một cái là thấy rõ mồn một.

Mẫn Hanh ngước lên nhìn y.

Đông Hách vào phòng, Mẫn Hanh cũng đi theo.

Đông Hách cởi khăn tắm ra mặc áo ngủ vào. Mẫn Hanh rất muốn ôm lấy y, thế nhưng trên người mình đang bẩn, chỉ có thể nhịn.

Đông Hách nằm trên giường.

Mẫn Hanh ngồi quỳ bên giường, nắm lấy tay Đông Hách đặt bên môi hôn, lại kéo tay y sờ mặt mình, sờ ngực mình.

Đông Hách đột nhiên đẩy hắn ra: "Bẩn!"

Mẫn Hanh thu tay về, cúi đầu ngồi bên cạnh.

"Bảo bối, em không có gì hỏi anh sao?" Mẫn Hanh giơ tay ra chọc chọc vào tay Đông Hách, nói.

"Sao anh không nói anh quen Cận Đình từ sớm?" Đông Hách hỏi,

"Gã đó rất đáng ghét, thích cúi xuống nhìn người khác. Anh rất ghét gã, nhìn là thấy ngứa mắt." Mẫn Hanh nói.

"Vì thế hắn có cái gì là anh đều đi cướp à?"

"Anh cảm thấy những người thích Cận Đình đều mắt mờ, vì thế nên anh mới đi sửa lại thẩm mĩ quan của họ."

Mắt thấy sắc mặt Đông Hách đen kịt lại, Mẫn Hanh liền vội vàng nói: "Hức, bảo bối, khi đó anh còn là một thằng trung nhị, bây giờ thì không phải. Anh thật sự yêu em." Mẫn Hanh nói xong liền rũ đầu xuống, "Tuy rằng lúc bắt đầu anh tiếp cận em cũng vì biết em có quan hệ với gã, nhưng sau đó không giống nữa...."

"Vậy giờ em ở bên anh, anh đắc ý sao?" Đông Hách hỏi.

Mẫn Hanh: "Không đắc ý."

Đông Hách cười nhạo một tiếng.

Mẫn Hanh chột dạ, vò đầu bứt tai nói: "Có chút chút."

Thế nhưng trước niềm yêu thích, những sự đắc ý kia quá tầm thường, nếu như không phải cố ý nhắc đến thì hắn đã quên rồi.

Đông Hách xoay người lại đưa lưng về phía hắn.

Mẫn Hanh nhìn bóng lưng Đông Hách một lúc, trong lòng vô cùng khó chịu. Hình như hắn lại chọc cho Đông Hách giận rồi.

Mẫn Hanh muốn trèo lên giường ôm ôm y, thế nhưng trên người rất bẩn, bèn vào phòng tắm.

Hắn vừa mở vòi sen ra thì đã bị đẩy mạnh một cái.

"Lý Mẫn Hanh, anh ngốc à!" Đông Hách mặc áo ngủ đứng đó: "Trên người anh đầy vết thương, tắm cái gì mà tắm!"

Nói xong, y ném một cái chậu đến: "Dùng cái này đựng nước để lau qua đi, đừng đụng đến vết thương."

Chậu bị y vứt kêu bồm bộp, có thể thấy tâm trạng đang rất không ổn.

Mẫn Hanh gật đầu liên tục. Hắn dùng chậu hứng nước, sau đó lột sạch quần áo trên người. Một gã đàn ông thân thể cao to rắn chắc ngồi xổm trong phòng tắm cầm khăn tắm vụng về lau chùi.

Tay hắn không cẩn thận vung một cái, chậu liền đổ, nước cũng văng lên người. Mẫn Hanh đau đến nhe răng trợn mắt, thế mà phản ứng đầu tiên là nhìn về phía cửa phòng tắm, chỉ thấy Đông Hách đứng đó, mày nhíu rất chặt.

Mẫn Hanh qua quít lau khô nước trên người rồi dùng chậu hứng nước tiếp. Lúc nãy hắn dùng vòi hoa sen để mở nước, lần này chậu đặt dưới vòi nước, vừa mở một cái vòi sen liền dội cho hắn ướt nhẹp.

Đông Hách: "...." Y cảm thấy huyệt thái dương của mình đau nhói.

Đông Hách đi đến dùng chậu hứng một ít nước nóng, cầm lấy khăn trên tay Cố Xước. Mẫn Hanh rũ đầu đứng đó, như một đứa bé phạm sai lầm.

Đông Hách lau người thay hắn, cẩn thận tránh vết thương đi, sau đó lau sạch một lần. Đông Hách ném khăn sang một bên, nhìn bàn tay đang có máu bầm của Mẫn Hanh.

"Tay."

Mẫn Hanh giơ tay ra.

"Tự đi mà rửa! Còn muốn tôi giúp anh rửa tay à?" Đông Hách nhìn dáng dáng vẻ ngu ngốc này của hắn, tức đến bật cười.

Mẫn Hanh cho tay vào chậu rồi tự rửa. Chờ đến khi hắn lau khô tay xong Đông Hách đã đi mất.

Mẫn Hanh thu dọn phòng tắm một lúc, mặc áo ngủ vào tiến vào phòng, Đông Hách đã nằm trên giường rồi.

Mẫn Hanh dè dặt cẩn thận bò lên giường sáp lại gần muốn ôm y.

"Đừng chạm vào tôi." Đông Hách lườm hắn một cái.

Thân hình Mẫn Hanh vừa cao vừa to, Đông Hách lại nằm ở chính giữa, không được chạm vào người y...

Thân thể cao lớn chỉ có thể núp ở một góc giường, nhìn có chút đáng thương.

Chờ đến khi Đông Hách ngủ thiếp đi, Mẫn Hanh mới dè dặt lại gần, không dám ôm y, chỉ dám dùng tay nắm lấy tay Đông Hách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro