Chương 39 : Đừng lừa em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người Mẫn Hanh hơi đau, nhưng không dám động đậy, cứ thế ngủ thiếp đi. Hôm sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện Đông Hách  đang ngủ vùi trong ngực mình.

Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua tấm rèm mỏng, Mẫn Hanh híp mắt hồi lâu mới nhìn rõ người trong ngực. Đông Hách đang say ngủ, hô hấp đều đặn, lông mi dài mũi cao thẳng, môi rất gợi cảm.

Tối hôm qua Đông Hách còn bảo mình đừng chạm vào người y, hôm nay đã vùi trong ngực mình. Mẫn Hanh biết mình nên thừa dịp Đông Hách đang ngủ mà hủy diệt chứng cứ, nhưng cũng không nỡ đẩy y ra ngoài....

Mẫn Hanh cam chịu mà sán tới nhẹ nhàng mổ lên môi Đông Hách .

Thật mềm.

Thật ngọt.

Mẫn Hanh chạm đến mức nhiệt huyết sôi trào.

"A..."

Đông Hách phát ra một tiếng rên dấp dính.

Sắp tỉnh rồi! Mẫn Hanh cứng đờ, vội vàng tránh ra, giả như mình đang ngủ thiếp.

Đông Hách từ từ mở mắt ra.

Mẫn Hanh cũng làm như vừa tỉnh: "Bảo bối, em đã dậy rồi."

Đông Hách híp mắt nhìn hắn, ánh mắt hơi mờ mịt. Mẫn Hanh  ôm chặt lấy y, nịnh nọt lấy lòng: "Bảo bối, anh cũng rất muốn nghe lời em, nhưng mà lúc ngủ thân thể anh nó không chịu nghe... Nếu như em giận thì đánh anh đi..."

Đông Hách sáp tới cắn một cái trên môi Mẫn Hanh như trút giận.

Mẫn Hanh liếm liếm môi mình, lộ ra một nụ cười hề hề ngu ngốc.

"Bảo bối, lại đánh anh cái nữa đi."

Đông Hách cắn một cái lên bờ ngực rắn chắc của hắn.

Đông Hách liên tiếp "Đánh" Mẫn Hanh mười mấy lần mới ngừng lại, Mẫn Hanh ôm y chặt hơn nữa, còn xoa xoa. Trong lòng hắn nghĩ, vợ mình thật là đáng yêu.

Mẫn Hanh vươn mình rời giường.

Trên người Mẫn Hanh vẫn còn đau, thế nhưng vẫn chưa đến mức độ không rời giường nổi. Sau đó hắn cũng dậy theo, chỉ mặc một chiếc quần đùi lắc lư phía sau Đông Hách .

Đông Hách đánh răng rửa mặt cạo râu, sau đó bỏ gạo vào nồi hầm cháo, chính mình thì mặc một bộ đồ múa màu trắng rộng rãi nhảy một đoạn trên ban công.

Ánh nắng ban mai chiếu trên người y, cả người Đông Hách như phát ra ánh sáng, vô cùng đẹp đẽ.

Đây là một bài múa đơn, dường như Đông Hách đã chìm đắm trong thế giới của mình, chỉ mình y biết cảm giác xán lạn mãnh liệt.

Mẫn Hanh rất muốn hòa vào thế giới của y.

Nghĩ như vậy, Mẫn Hanh bèn đi tới ôm Đông Hách vào lòng: "Bảo bối, chúng ta cùng nhảy một đoạn nhé?"

Đông Hách : "Đúng lúc lắm, Rumba, Waltz?"

Y đề cập đến một vài loại điệu nhảy đôi thông thường.

Mẫn Hanh câm nín một lúc: "Múa ương ca*?"

*Một điệu múa dân gian của Trung Quốc, thường thường các bà các mẹ hay múa.

Đông Hách : "..."

Cuối cùng hai người nhảy một đoạn Waltz, Mẫn Hanh không rành lắm nên Đông Hách dạy hắn. Nhảy chẳng được bao lâu, Đông Hách  không nhảy nữa.

"Bảo bối..."

Đông Hách cởi giày múa ra, mu bàn chân đã có hơi đỏ.

Mẫn Hanh quỳ xuống cạnh y, tựa đầu lên đầu gối y.

Ai, mình ngốc quá.

Một điệu Waltz mạnh mẽ bị hắn nhảy thành điệu giẫm chân.

Bữa sáng đã xong, hai người ngồi vào bàn ăn sáng.

Đông Hách không nhắc đến chuyện tối qua, Mẫn Hanh luôn cảm thấy có chút bất an, giống như vợ mình còn giấu đại chiêu gì đó.

Mẫn Hanh nhịn không nổi: "Bảo bối, chuyện tối qua..."

"Anh mà không nhắc thì em cũng đã quên rồi."

Mẫn Hanh : ...Sớm biết vậy đã không nói!

"Bảo bối, cái tên Cận Đình đó cực kỳ đáng ghét, thích hếch mặt lên trời dùng lỗ mũi nhìn người, hắn nghĩ mũi mình đẹp lắm à? Anh thấy hắn không vừa mắt, vì thế... Bảo bối, lúc trước đúng là khi tiếp cận em anh có ý nghĩ không đơn thuần, nhưng sau đó anh đã yêu em, nên ý gì cũng mất." Mẫn Hanh  giải thích, "Bảo bối, em tốt thế này, anh biết những ý nghĩ kia của mình không nên có, thế nhưng anh không thể quay về quá khứ bóp chết những suy nghĩ này, vì thế em đánh anh đi."

Hắn lắp bắp giải thích, có chút sốt sắng chăm chú nhìn Đông Hách , tay thì cầm đũa gắp gắp trong cái bát rỗng.

Đông Hách : "..."

Đông Hách nghĩ, có lẽ trên đời này không có ai ngốc hơn Mẫn Hanh  được nữa. Nếu hắn dám so tâm cơ với Cận Đình, có lẽ sẽ bị chơi đến mức không sót lại mảnh cặn nào.

Thế nhưng ai bảo y coi trọng tên ngốc này chứ, y không thể để tên ngốc này bị Cận Đình bắt nạt được.

Hôm qua đúng là y rất tức giận, giờ cũng xả được tức rồi. Cận Đình gây xích mích hòng ly gián, y không thể để Cận Đình thực hiện được ý đồ.

"Chuyện này em tha thứ cho anh. Mẫn Hanh , đừng gạt em."

Mẫn Hanh sửng sốt một lúc, kinh hỉ đến quá nhanh, đến khi hắn phản ứng lại bèn gật đầu liên tục.

Sau khi ăn sáng xong, Đông Hách  để Mẫn Hanh ngồi trên giường, mình thì bôi thuốc thay hắn.

Vết thương trên người Mẫn Hanh  đã tốt hơn nhiều, nhưng nhìn những vết bầm đen kia vào ban ngày vẫn có chút đáng sợ. Động tác của Đông Hách rất dịu dàng như lông ngỗng mềm nhẹ lướt qua da thịt, khiến tim Mẫn Hanh  ngứa ngáy.

Chờ đến khi bôi thuốc xong, Đông Hách nửa khom người vuốt ve gương mặt đường nét góc cạnh, sau đó hôn xuống.

Hôn xong, Mẫn Hanh  muốn rời giường, ai dè lại bị ép phải nghỉ ngơi một ngày.

Mẫn Hanh nghỉ ngơi một ngày, Đông Hách cũng bị tin nhắn của hắn quấy rầy một ngày.

Đông Hách phát hiện mình đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Cận Đình, sao năm năm ở cùng gã mình không phát hiện ra nhỉ?

Đông Hách nghĩ một chút liền tìm được nguyên nhân. Trước đây y thích Cận Đình, tình nhân hóa Tây Thi, mọi khuyết điểm của gã đều là ưu điểm trong mắt Đông Hách . Bây giờ không còn giống như khi trước, sau khi vầng sáng yêu đương bị rút đi, khuôn mặt đích thực của Cận Đình cũng hiện ra.

Ngụy quân tử, nham hiểm... Đúng là mũi cũng chẳng đẹp.

" Đông Hách , chúng ta gặp mặt đi."

Số lạ, thế nhưng Đông Hách  vẫn biết người đó là ai. Y không trả lời, một lát sau lại có tin nhắn đến.

"Anh có trích xuất camera trong trung tâm thương mại hôm qua, nếu như anh muốn tố cáo Mẫn Hanh ..."

Đờ mờ tên tiện nhân này!

Thầy Lý giáo dưỡng tốt chửi bậy một câu trong lòng.

Sau khi tan làm, Đông Hách  vẫn đến chỗ hẹn với Cận Đình.

Vết thương trên mặt Cận Đình khá là khoa trương, một gương mặt tuấn tú lại đầy vết xanh xanh tím tím.

Đông Hách vừa đến, ánh mắt gã liền dính chặt lên người y.

Đông Hách ngồi xuống đối diện: "Không phải anh muốn gặp tôi à? Giờ đã thấy rồi, tôi có thể đi được chưa?"

Cận Đình cười khẽ một tiếng: "Đông Hách , em hài hước thật đấy, sao lúc trước anh không phát hiện nhỉ...."

"Thứ anh không phát hiện còn nhiều lắm đấy. Trước đây tôi tiện, đuổi theo anh, làm bảo mẫu cho anh, cho anh chịch, những thứ này tôi đều nhận. Hiện giờ chúng ta đã chia tay, anh đừng đến làm phiền tôi được không?"

Cận Đình hơi nhíu mày: "Anh chỉ muốn nhìn thấy em thôi. Mẫn Hanh  là ai em nên biết, ngựa giống trong giới như hắn thì sạch ở đâu? Anh đã chạm phải đường biên ngang của em, đã phạm lỗi. Em không cần anh nữa, anh nhận. Nhưng giờ em lại ở chung với một tên ngựa đực, anh rất không cam tâm,"

"Chúng ta đã chia tay rồi, tôi ở cùng ai thì liên quan gì đến anh?"

"Bản tính đã khắc sâu vào xương rồi, mèo sẽ không nhịn được mà ăn vụng cá. Xác suất hắn ta ngoại tình cao hơn anh rất nhiều, nếu như em có thể tiếp nhận hắn thì tại sao không cho anh thêm một cơ hội chứ?"

Đông Hách chẳng muốn nói chuyện với gã nữa.

"Cận Đình, tôi hy vọng chúng ta hảo tụ hảo tán, đừng để tôi ghét anh thêm nữa."

Cận Đình mím chặt môi, không nói câu nào. Hảo tụ hảo tán? Đúng là người ta phải khi mất đi mới biết quý trọng. Có một khoảng thời gian rất dài gã vẫn muốn trở về cuộc sống lúc trước, khi đó Đông Hách  ngây thơ đáng yêu xinh đẹp nhiệt tình, những kí ức ấy hiện ra trước mặt gã. Nghĩ đến việc Đông Hách  sẽ thuộc về một người khác, trong lòng gã liền vô cùng buồn bực khó chịu, chua chua chát chát.

Cho dù phải đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của Đông Hách , Cận Đình vẫn chưa cam tâm.

" Đông Hách , ăn xong bữa tối này với anh, chúng ta mới hảo tụ hảo tán." Cận Đình nói.

Đông Hách ăn một bữa xa hoa, cảm thấy còn không bằng ăn tối với tên ngốc kia.

Mẫn Hanh lăn qua lộn lại trên giường, lăn một vòng rồi cầm điện thoại nhìn. Thế nhưng trong điện thoại ngoại trừ tin nhắn "Buổi tối có chút chuyện nên về muộn, anh tự gọi đồ ăn ngoài đi" thì không còn tin nhắn khác.

Đồ ăn đã để trên bàn, nhưng Mẫn Hanh chẳng có chút ham muốn ăn cơm.

Điện thoại Mẫn Hanh vang lên, hắn vội vã mở ra, nhìn thấy một ông bạn gửi cho mình một tấm ảnh.

Khi thấy nội dung trên đó, sắc mặt Mẫn Hanh đột nhiên thay đổi.

Bảo bối của hắn đang ngồi ăn cơm với tên khốn Cận Đình kia, tên khốn đó đang gắp một đũa gì đó đặt trong đĩa vợ mình, dưới ánh đèn mờ, hai người càng để lộ một tia ám muội.

Mẫn Hanh chỉ cảm thấy tức giận và đố kỵ, tàn nhẫn vứt mạnh điện thoại lên tường.

Cận Đình là bạn trai cũ của vợ hắn, hai người có nền móng là năm năm tình cảm, tro tàn lại cháy cũng không thể không có.

Nhận thức này khiến Mẫn Hanh  hoảng sợ.

Mẫn Hanh gọi cho người bạn kia hỏi địa chỉ nhà hàng, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài. Dọc đường đi, Mẫn Hanh liên tục nghĩ đến chuyện này. Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi lại oan ức, rõ ràng là hắn không làm sai gì, vợ hắn không thể bỏ hắn được.

Hắn siết chặt vô lăng, siết đến mức khớp tay trắng bệch.

Mẫn Hanh dừng xe ngoài cửa nhà hàng, chờ đến khi đến nơi rồi, hắn lại không dám vào.

Nếu như vợ mình đứng một chỗ với Cận Đình, nói: "Chúng tôi đã hòa hảo rồi, Mẫn Hanh , chia tay đi."

Vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Mẫn Hanh nghĩ đến tình cảnh này liền thấy mình con mẹ nó đáng thương quá.

Mẫn Hanh nằm trên vô lăng một lát, sau đó hít sâu một hơi xông vào nhà hàng. Mới vào cửa, hắn đã đụng phải một người.

Mẫn Hanh theo bản năng muốn lùi về sau, tiếp theo chớp mắt phản ứng lại, sau đó ôm người vào ngực thật chặt.

Mẫn Hanh ôm rất chặt như muốn khảm người ấy vào ngực, vùi đầu vào cổ y, không ngừng cọ cọ như muốn hít lấy khí tức trên người y.

Giống như rất bất an.

Đông Hách nhìn áo ba lỗ quần đùi hắn mặc, nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vội vã đến đây, kết hợp với vẻ bất an này, y đã đoán được gì đó, bèn ôm lại hắn thật chặt.

"Bảo bối, đừng bỏ anh được không? Sau này anh sẽ không chọc giận em nữa." Mẫn Hanh  khàn khàn nói.

Mẫn Hanh nói xong đột nhiên lại có hơi sợ sệt đáp án của Đông Hách .

"Bảo bối, nếu như là tin xấu, em có thể nói dỗi để dỗ dỗ anh được không?" Mẫn Hanh  nói, làm nũng lấy lòng.

Như vậy, hắn vẫn có thể quấn quýt lấy Đông Hách .

Đông Hách chui ra khỏi ngực hắn, mặt Mẫn Hanh  trắng bệch: "Tiểu Hách..."

Đông Hách nhón chân lên ôm cổ hắn, kéo hắn cúi xuống rồi cắn một cái lên môi, khẽ thở dài giữa răng môi quấn quýt: "Đồ ngốc này, em yêu anh, sao không cần anh được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro