Chương 40 : Tình yêu và đố kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Hanh suýt nữa hoài nghi mình đã nghe nhầm rồi, hắn vùi mặt vào cổ Đông Hách rất lâu.

Giữa mình và Cận Đình, Đông Hách đã chọn mình.

Ha ha ha.

Mẫn Hanh ngoác miệng ra cười như một tên ngốc. Đông Hách đẩy hắn một cái: "Về thôi nào."

Mẫn Hanh bế thẳng y ra đến xe, đặt y lên ghế phụ rồi thắt dây an toàn thay y, mình thì quỳ một chân dưới sàn ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt ngập tràn yêu thương.

"Bảo bối, em lặp lại lần nữa câu mình vừa nói đi."

Mẫn Hanh nhìn y chăm chú, trong đôi mắt dập dờn ánh sáng. Lúc nãy Đông Hách tình sâu tha thiết, giờ bảo y nói lại thì không thể nói ra được. Y nhìn vào mắt Mẫn Hanh, có chút thẹn thùng.

Mặt Đông Hách hơi đỏ lên, y đẩy vai hắn một cái: "Đừng có làm phiền nữa, nhanh lái xe đi!"

Đông Hách đẩy rất nhẹ nhàng như đang gãi ngứa, âm thanh cũng mềm như đang nũng nịu.

Mẫn Hanh giơ một tay lên đặt ngang ngực, cúi mình vái chào: "Tuân mệnh, công chúa của anh."

Đông Hách nhìn hắn nghịch ngợm, sau đó đạp hắn một cái. Mẫn Hanh lắc mình né đi, chạy đến chỗ ghế lái, lái xe.

Xe bon bon trên con đường chính náo nhiệt, gió đêm thổi tới rất dễ chịu.

Mẫn Hanh vẫn luôn lén lút nhìn Đông Hách, hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không chân thực, chẳng lẽ Đông Hách bên cạnh mình là giả?

Đông Hách tựa vào thành ghế nhắm hờ mắt lại. Tóc mái rũ xuống trước trán y, đôi môi quyến rũ khẽ mím, khí tức an tĩnh quẩn quanh bên thân mình, đây chính xác là vợ của hắn.

Đột nhiên Mẫn Hanh nghĩ đến một khả năng, sau lưng hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh: "Bảo bối, vừa nãy em không nói dỗi đấy chứ?"

Xe vừa vặn chạy đến cạnh bờ biển, Đông Hách nói: "Dừng xe."

Mẫn Hanh thấp thỏm bất an dừng xe lại, Đông Hách mở cửa xe rồi bước xuống.

Mẫn Hanh càng thêm bất an, không phải là nói dỗi thật đấy chứ?

Hắn vội vã xuống xe đi theo.

Đông Hách đi về phía biển.

Đây là một bãi biển ở ngoại thành, ánh đèn chung quanh mờ ảo, cũng rất ít người. Thanh âm của sóng biển vang lên rõ ràng, gió biển mang theo vị mằn mặn thổi đến trên mặt, rất thoải mái.

Mẫn Hanh đi theo sát Đông Hách, sau đó hai người đi đến một bãi đá ngầm. Chỗ này rất bí mật, Đông Hách đột nhiên ngừng lại, đứng đối diện hắn.

Họng Mẫn Hanh khô ráp, chỉ một mực nghĩ đến đáp án của Đông Hách chứ không nghĩ đến thứ gì khác,

Bỗng Đông Hách quỳ một gối xuống trước mặt hắn, Mẫn Hanh sợ hết hồn, cũng vội vã quỳ xuống.

Đông Hách: "...Đứng đó!"

Mẫn Hanh vội vã đứng yên.

Đông Hách giơ tay ra tuột chiếc quần đùi đi biển của hắn xuống, sau đó sáp lại gần.

Gió biển mơn man man mát, Mẫn Hanh cảm thấy mình không phải ở cạnh biển mà đang ở trên Thiên đường, cả người lâng lâng bay bay.

Sau đó, Mẫn Hanh chạy lại xe lấy một chai nước khoáng cho Đông Hách súc miệng, còn mình thì ngồi dựa vào tảng đá để Đông Hách ngồi trên đùi mình. Thân thể trong ngực thon thả mịn mềm, bàn tay hơi thô ráp của Mẫn Hanh vuốt ve trên bờ lưng nuột nà của người ấy. Mẫn Hanhcảm thấy, hình như mình càng yêu Đông Hách hơn.

"Em và Cận Đình đã triệt để kết thúc, sẽ không còn chút khả năng tái hợp nào cả. Em đi gặp gã là vì gã nói muốn kiện anh."

"Bảo bối, hóa ra em đi gặp hắn là vì anh." Mẫn Hanh càng thêm lâng lâng, "Có điều tên Cận Đình này cũng quá vô sỉ, hai thằng đàn ông mẹ nó còn muốn đi kiện anh nữa."

"Tính của gã có hơi âm độc, cái gì cũng làm được."

"Bảo bối, anh có hơi đố kỵ với gã. Nếu như anh sớm gặp được em một chút thì tốt quá rồi."

"Anh ham chơi như vậy, gặp em sớm chút thì sẽ không chơi ư? Có lẽ rồi kết quả của chúng ta cũng sẽ giống Cận Đình thôi."

Mẫn Hanh không có cách nào trả lời câu hỏi này thay bản thân mình năm năm về trước. Lúc ấy hắn còn quá trẻ, có thể sẽ không nhận ra đây chính là tình yêu, có thể sẽ vì ham chơi mà mất đi Đông Hách.

Tình yêu chính là gặp được người thích hợp vào thời điểm thích hợp. Mặc dù biết như vậy nhưng Mẫn Hanh vẫn có chút đố kỵ, bảo bối bày ra trước mặt của hắn đây cũng đã từng bày ra cho một người khác.

Hai người thấp giọng nói xấu Cận Đình một hồi, đột nhiên Mẫn Hanh ý thức được ngày đẹp cảnh xinh thế này mà nói về một tên cặn bã như vậy có bao nhiêu lãng phí.

Mẫn Hanh bèn ôm lấy Đông Hách thấp giọng nói lời tâm tình, còn có hơi dâm. Đông Hách rất thích nghe, sau đó sán lại gần hôn hắn.

Mẫn Hanh cảm giác mình sắp nổ tung rồi, bế Đông Hách chạy nhanh về xe, sau đó cấp tốc lái về nhà. Vừa vào cửa, Mẫn Hanh đã vội vã xé quần áo Đông Hách.

Hai người điên cuồng yêu nhau, từ phòng khách tới phòng tắm, từ phòng tắm tới phòng ngủ. Đến sau cùng, Đông Hách mềm oặt nằm trên giường không động đậy được nữa.

Mẫn Hanh vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của Đông Hách: "Bảo bối, trong này đều là con của anh này."

Mặt Đông Hách càng thêm đỏ, đáng tiếc hiện giờ y không nhúc nhích được, nếu không nhất định sẽ đạp Mẫn Hanh xuống giường.

Tình yêu mười tám mười chín tuổi là thế nào nhỉ?

Viết thư tình, tặng quà, xem phim, hẹn hò.

Mẫn Hanh đã bỏ lỡ Đông Hách mười chín tuổi, nhưng hắn muốn bù lại tất cả. Ba chuyện sau hai người đã làm hết rồi, giờ chỉ còn viết thư tình.

Mẫn Hanh viết một lá thư tình cho Đông Hách, sau đó đặt bức thư vào sau khung ảnh rồi đặt ảnh chụp chung của hai người lên bên trên. Khung ảnh được hắn đặt trang trọng trên tủ đầu giường, chờ một ngày Đông Hách có thể phát hiện ra.

Trong tấm hình kia hai người họ đang kề bên nhau, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ, khá giống ảnh cưới.

Dán thêm một chữ "Hỉ" lại càng giống phòng tân hôn hơn.

"Thứ bảy này anh trai em mời chúng mình ăn cơm đấy." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh đã biết anh của Đông Hách, cũng đã nói chuyện qua, thế nhưng vẫn chưa gặp đối phương.

Anh trai cũng là phụ huynh, Mẫn Hanh vẫn có chút căng thẳng.

Thứ bảy đến rất nhanh, sáng sớm Mẫn Hanh đã bắt đầu lục tung quần áo, có bộ nào là thử hết ráo.

"Bảo bối, đẹp trai không?"

"Đẹp."

"Màu này có vẻ sáng quá, không đủ trầm ổn."

Một lát sau.

"Bộ này đẹp không?"

"Rất đẹp trai."

"Đẹp trai quá cũng không được, nếu khiến anh mình không còn mặt mũi thì phải làm sao giờ?"

Đông Hách: "...."

Đông Hách ném một bộ đến: "Mặc bộ này đi, đừng có nói nhảm nữa."

Rốt cuộc Mẫn Hanh cũng mặc vào, không ưỡn ẹo nữa.

Địa điểm hẹn ăn cơm là ở một nhà hàng xa hoa, đầu bếp ở đó rất nổi tiếng, cần phải đặt trước. Chỗ đó là nơi Diệp Phụng đặt.

Hai người đến cửa phòng ăn, không phô trương cầm tay nhau, thế nhưng bầu không khí thân mật quấn quýt khiến người ta rất dễ nhìn ra mối quan hệ của họ.

" Lý thiếu!" Một người đột nhiên kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro