Chương 40-2 : Tình yêu và đố kỵ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Hanh nhìn y như kiểu cháu không quen biết chú, chú đi ra đi.

" Lý thiếu thật sự là quý nhân hay quên, em là Phương Trăn đây." Người kia nói, sau đó nhìn người bên cạnh Mẫn Hanh: "Bạn của anh à?"

Mẫn Hanh giả vờ nhận ra gã rồi chào hỏi. Hai người chỉ nói qua loa mấy câu sau đó ai đi đường người nấy. Đi được mấy bước, cái người tên Phương Trăn kia dừng chân lại, lấy điện thoại ra chụp bóng lưng của Mẫn Hanh và Đông Hách .

Gã tiện tay post lên trong vòng bạn bè, thêm mấy chữ — "Thực hư tân hoan của Lý thiếu", cả vòng liền nổ tung.

Khúc nhạc dạo ngắn này Mẫn Hanh không để trong lòng. Hắn chỉ nghĩ đến việc gặp anh của Đông Hách  phải biểu hiện thế nào. Đông Hách  rất ỷ lại vào ông anh này, hơn nữa hình như trong nhà Đông Hách  người này rất có tiếng nói.

Lúc họ tới nơi thì Diệp Phụng đã đến rồi.

Mẫn Hanh phát hiện ra dù mình có mặc đẹp thế nào đi nữa cũng không để ông anh này mất mặt, vì người này cũng rất đẹp trai.

Vẻ đẹp trai của người anh này không cùng một kiểu với Đông Hách , dáng vẻ của anh ôn văn nho nhã, nhưng vẫn rắn chắc hơn chút, trên người có khí thế lão luyện quả quyết, mặc âu phục trông có vẻ rất cấm dục.

Đông Hách nói: "Anh
Mẫn Hanh : "Anh."

Đông Hách : "Trên đường có bị kẹt xe không?"

Mẫn Hanh : "Trên đường có bị kẹt xe không?"

Đông Hách đẩy hắn một cái: "Anh lặp lại à?"

Hai người ngồi xuống đối diện Diệp Phụng, Đông Hách cầm tay Cố Xước.

Trên mặt Diệp Phụng vẫn mang theo ý cười, thái độ đối xử với Mẫn Hanhcũng rất ôn hòa, thế nhưng Mẫn Hanh vẫn cảm thấy người anh này có địch ý khó hiểu với mình.

"Chúng ta đã sớm biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt." Diệp Phụng nói.

"Lần trước may mà có anh, Tiểu Hách cáu kỉnh..."

Ánh mắt Diệp Phụng có thâm ý khác như có thể nhìn thấu hắn.

Đột nhiên Mẫn Hanh có chút lúng túng. Lần trước đâu phải là Đông Hách cáu kỉnh, căn bản là không cần hắn

Những món Diệp Phụng chọn đều là món mà Đông Hách thích ăn. Có gà cung bảo, vướng Diệp Phụng ở đây Mẫn Hanh không thể gắp thịt gà xé cho Đông Hách .. Diệp Phụng gắp thịt gà ra một đĩa nhỏ đẩy đến trước mặt Đông Hách .

Lúc ăn cơm, trên khóe miệng Đông Hách có dính một hạt cơm, Diệp Phụng liền đưa tay ra lấy xuống.

Những động tác này hai người làm rất tự nhiên giống như đã làm vô số lần. Họ không cảm thấy gì khác, thế nhưng khi Mẫn Hanh thấy lại cảm giác trong hành động của hai người này có một tia ám muội.

Không hề liên quan chút nào đến tình anh em ruột rà máu mủ.

Mẫn Hanh đột nhiên không muốn làm cho người anh này thích mình nữa. Hắn nhìn Đông Hách  chằm chằm mọi phút mọi giây để ngừa trên mặt Đông Hách có dính hạt cơm, mình sẽ phủi đi ngay lập tức.

Bữa cơm này đang ăn được một nữa, đột nhiên có người vỗ vai Mẫn Hanh một cái. Mẫn Hanh đang bận nhìn liền gạt cái tay kia ra. Ai ngờ nó lại đặt tiếp lên vai hắn, mãi đến tận khi sự chú ý của Đông Hách và Diệp Phụng đều bị dời sang đây, Mẫn Hanh chỉ đành quay đầu lại nhìn người đến.

"Lý thiếu." Tần Thước vòng qua ngồi xuống bên cạnh Mẫn Hạnh, đối diện Diệp Phụng. Ánh mắt y đảo qua người Diệp Phụng, một tay thì khoát lên vai Mẫn Hanh : "Tôi và Mẫn Hanh là bạn thân, giới thiệu hai vị này chút đi?"

Đông Hách : "..."

Gã Tần Thước này có một đôi mắt đào hoa, đúng là một hoa hoa công tử, Đông Hách  cứ cảm thấy ánh mắt y quét qua người Diệp Phụng không hề có ý tốt.

"Bác sĩ Tần, chúng ta đã gặp nhiều lần rồi, không cần giới thiệu nữa đâu."

Da mặt Tần Thước rất dày: "Vậy chàng đẹp trai này xưng hô thế nào vậy?"

"Diệp Phụng."

"Phụng nào vậy?"

"Phụng trong Vô khả phụng cáo."

*Không có gì để nói, không có gì để trả lời.

Tan Thước đưa tay ra đặt trước mặt anh: "Diệp tiên sinh, tôi vẫn không biết chữ đó viết thế nào, phiền anh viết cho tôi nhìn tí được không?"

Này hoàn toàn là cách ve vãn thường dùng trong quán bar.

Mẫn Hanh nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Đông Hách , vội vã ngắt đùi Tần Thước một cái, ai dè tên này lại vô tội nhìn hắn: "Mày nhéo đùi tao làm gì?"

Mẫn Hanh: "...."

"Ăn cơm sao có thể không có rượu được? Vừa lúc tôi lại chọn một chai rượu vang ở đây." Tần Thước gọi phục vụ đến mang chai rượu tới. Sau đó, y nhanh chóng rót cho mỗi người một ly.

Tần Thước rất am hiểu xã giao trên bàn rượu, liên tiếp chúc rượu Diệp Phụng. Diệp Phụng thì khéo léo đưa đẩy, anh chỉ bình tĩnh nhìn Tần Thước, ly nào Tần Thước chúc anh đều uống hết.

Mặc dù Diệp Phụng đang đối phó với Tần Thước, thế nhưng Mẫn Hanh vẫn cảm thấy sự chú ý của anh vẫn đặt trên người Đông Hách . Nhận thức này khiến hắn rất không hài lòng.

Lúc ra cửa, Mẫn Hanh nắm thật chặt tay Đông Hách . Y muốn tránh ra, thế nhưng lại bị hắn siết chặt lấy.

Diệp Phụng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ, ánh mắt tối sầm xuống.

"Diệp Phụng, anh không sao chứ?" Đông Hách hơi lo lắng.

Trên người Diệp Phụng có mùi rượu, thế nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo:"Không có gì đâu, em biết tửu lượng của anh mà."

Bốn người đều uống rượu nên không thể lái xe, vì thế chỉ đành gọi lái xe thuê.

Mẫn Hanh và Đông Hách  ngồi ở ghế sau. Đông Hách  có chút không vui, ngồi tựa vào cửa sổ. Mẫn Hanh kéo lấy tay y, lại bị y đẩy ra.

Về đến nhà, một bụng tức giận của Đông Hách không nín được nữa bèn xổ hết ra: "Tần Thước là chuyện gì?!"

"Tần Thước thích kiểu cấm dục tinh anh này, anh của em đẹp trai quá." Mẫn Hanh nói. "Bảo bối, anh sẽ không nói cho nó bất kỳ thông tin gì liên quan đến Diệp Phụng. Anh trai em không phải là người trong giới, nó không tìm được Diệp Phụng, không quá mấy ngày sẽ dời mục tiêu đi tìm cái mới thôi."

Đông Hách ngồi trên sô pha không để ý đến hắn, hắn liền tựa đầu lên đầu gối Đông Hách , cầm tay y đập lên mặt mình.

Một lát sau cơn giận của Đông Hách tiêu tan một chút, Mẫn Hanh liền ngồi xuống cạnh y, cọ cọ đầu vào cổ.

"Bảo bối, anh của em sang năm kết hôn à?" Mẫn Hanh hỏi.

Đông Hách : "Anh ấy nói thế, có điều vẫn chưa xác định."

"Em đã gặp qua người yêu của anh ấy chưa?" Mẫn Hanh hỏi dò.

Đông Hách  nói: "Hai người họ quen nhau lúc học nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Anh em trở về nước, nhưng bạn gái anh ấy lại không về. Em chưa từng thấy, nhưng hai người họ vẫn thường xuyên liên hệ. Sao thế?"

Càng khả nghi hơn.

Thật là ghen tị.

Mẫn Hanhnói: "Anh trai em đối xử với em thật tốt, chẳng bù cho lão nhà anh chỉ biết mắng mỏ anh thôi..."

Đông Hách nhớ đến Mẫn Hanh đã từng nói đến chuyện gia đình mình. Mẫn Hanh coi như là con riêng, địa vị trong nhà rất khó xử. Hắn từng nói anh mình thường thường trách mắng, Đông Hách lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ một đứa trẻ đáng thương.

Đông Hách giơ tay ra xoa xoa đầu hắn, sau đó ôm vào lòng.

Tiếp đó y bị Mẫn Hanh siết chặt đè xuống.

Mẫn Hanh nghĩ, mặc kệ Cận Đình cận điếc hay anh trai anh triếc gì, dù sao giờ Đông Hách  cũng là của mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro