Chương 41 : Đồng đội heo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấm ảnh chụp trên đầu giường kia mang hơi thở gia đình bình yên, điều này khiến cho hai người trong ảnh giống như vợ chồng chứ không chỉ đơn thuần là quan hệ ở chung.

Thỉnh thoảng Đông Hách sẽ cầm tấm hình kia nhìn, lúc đó Mẫn Hanh sán lại gần: "Bảo bối, em thấy thế nào?"

Đông Hách cau mày nói: "Hai đứa trong hình cười như thằng ngốc ấy, dù sao anh cũng là tên ngốc bự, em không liên quan, không giống..."

"Vậy lấy xuống nhe?" Mẫn Hanh nói.

Đông Hách lại không nỡ lòng lấy ảnh xuống, y ôm tấm ảnh chụp chung vào ngực lườm hắn: "Anh dám?"

Rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo.

Vào lúc này, Mẫn Hanh sẽ cảm thấy vợ mình cực kỳ đáng yêu. Mẫn Hanh ôm lấy Đông Hách , cọ cọ đầu vào người y. Đông Hách sợ ngứa, sau đó nhanh chóng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Mỗi lần Đông Hách cầm lấy tấm ảnh, Mẫn Hanh vẫn có chút căng thẳng. Hắn muốn Đông Hách phát hiện bí mật đằng sau khung ảnh, một trái tim chân thành của hắn đang đặt ở đó chờ Đông Hách phát hiện ra. Thế nhưng hắn cũng hơi sợ hãi, chữ hắn hơi xấu, văn chương cũng không hay, chỗ nào không diễn đạt được còn xen một vài từ tiếng Anh. Đông Hách đọc được liệu có cảm thấy mình không có văn hóa không?

Thầy Lý là con cháu gia đình thư hương, mà mình đến thư tình cũng viết không hay. Mỗi lần Mẫn Hanh ngẫm lại đều cảm thấy mình không xứng với y.

Trước đây Mẫn Hanh không muốn gặp Lý Minh. Anh trai hắn giống cha, cứ luôn quản hắn. Mà cũng không đúng, trước đây cha hắn chưa từng quản hắn, chỉ hai năm trở lại đây mới bắt đầu quan tâm.

Trước đây Mẫn Hanh là một con ngựa hoang mất cương, Lý Minh càng dùng dây cương muốn tròng vào cổ hắn thì hắn lại càng phản nghịch.

Anh hắn không nỡ đánh hắn, chỉ đành mắng mỏ, tàn phá tinh thần hắn, vì thế kỳ thật Mẫn Hanh rất sợ bị anh mình triệu kiến.

Thế nhưng gần đây Mẫn Hanh lại phát hiện ra một điểm tốt. Đó là sau mỗi lần anh mình triệu kiến, vợ mình sẽ nhìn hắn như một đứa bé đáng thương, xoa xoa đầu hắn, có lúc còn đẩy ra xem trên người có vết thương không.

"Anh trai anh mắng anh một tiếng." Mẫn Hanh uất ức rưng rưng nói.

Đông Hách ôm đầu hắn, thấp giọng kể lại chuyện của mình: "Bố mẹ em ly hôn năm em sáu tuổi. Hai người họ môn đăng hộ đối, có tiếng nói chung. ́y vậy mà họ vẫn luôn cãi nhau, luôn ầm ĩ liên tu bất tận. Có một lần em thật sự không chịu được bèn bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn không dám đi xa, nên chỉ đi hơn một con đường rồi ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà hoang. Em ngồi rất lâu, chờ đến khi trời sắp tối rồi, họ vẫn không đến tìm em. Em còn nghĩ, có phải họ không tìm được em không? Em bèn quay về, chờ đến khi về đến nhà mới phát hiện họ còn đang chiến tranh lạnh, căn bản không phát hiện ra em đã trốn nhà bỏ đi."

Khi còn bé nhất định Đông Hách rất đáng yêu. Dáng vẻ Tiểu Đông Hách lẻ loi ngồi trên bậc thềm chờ người nhà đến tìm, nghĩ đến đã thấy đáng thương.

Mẫn Hanh rất đau lòng, rất muốn quay trở lại hai mươi năm trước dỗ dành Đông Hách nho nhỏ, sẽ không để cho người ấy chịu bất cứ uất ức nào.

"Sau đó lúc họ ly hôn, em chỉ khổ sở một chút. Bố em đi rồi, đã nhiều năm như vậy mà em vẫn chưa gặp lại ông. Sau này mẹ em kết hôn với dượng, Diệp Phụng đối xử tốt với em. Anh đừng thấy người anh ấy có vẻ lịch sự văn nhã, trước đây có người bắt nạt em, anh ấy đánh nhau hung hăng lắm."

Mẫn Hanh rất thích nghe Đông Hách kể chuyện của mình, như vậy dường như khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại một chút.

Nghe đến đó, lòng hắn lại đau nhói.

"Bảo bối, em thích Diệp Phụng lắm hả?"

Đông Hách nhạy bén nhận ra hắn không vui: "Anh không thích Diệp Phụng à? Gần đây Tần Thước tìm anh hả?"

Mẫn Hanh nói: "Nó không gọi điện thoại cho anh, chắc là đã sớm dời mục tiêu rồi. Diệp Phụng là anh trai em, đối xử rất tốt với em nên anh rất cảm kích anh ấy, nhưng cũng đố kỵ lắm."

Mẫn Hanh bĩu môi bán moe, nhưng Đông Hách nhìn lại thấy chẳng moe tí nào cả, chỉ thấy ngốc.

Đông Hách nghiêng người qua hôn hắn. Nụ hôn ấy rất dịu dàng, hơi thở vấn vít, hôn đến mức đầu óc hắn choáng váng.

Ngày đó Mẫn Hanh lại bị anh mình triệu hồi đến nhà ăn cơm. Mẫn Hanh lập tức hưởng ứng, đúng giờ ra ngoài.

"Gần đây Tiểu Hanh thích dính lấy anh đấy." Chị dâu Lý nói.

Trên gương mặt lạnh lùng cứng nhắc của Lý Minh cũng nở một nụ cười. Khi còn bé tính hắn có phần âm trầm, không có bạn bè, chỉ có cậu bé xinh đẹp như búp bê kia không sợ hắn, sẽ bò đến chơi đùa cùng hắn. Lý Minh chọc chọc mặt Mẫn Hanh, cậu nhóc sẽ bật cười khanh khách. Lớn lên một chút, cục cưng nhỏ đã biến thành tiểu shota, cũng thích chạy theo sau hắn. Lại sau đó, hắn càng ngày càng bận rộn, tiểu shota cũng thành một thiếu niên tuấn tú, hình như có hơi sợ hắn, huynh đệ lại càng lúc càng xa lạ.

Bây giờ nhìn Mẫn Hanh thích dính lấy mình như hồi bé, đúng là rất vui.

Có điều trước đây là bé đáng yêu, lúc chạy theo sau mình cứ muốn ôm ôm nắn nắn, bây giờ nhìn tên to đầu Mẫn Hanh chạy theo mình.... Lý Minh luôn muốn mắng hắn.

"Anh cũng đừng nói chú ấy hoài, nói lắm chú ấy không thân với anh nữa đó."

Lý Minh nói: "Anh cố gắng nhẫn nhịn rồi mà. Nó cũng không còn bé nữa, ấy thế mà vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, lăn lộn với một đám bạn bè xấu xa. Em có biết những đứa bạn kia gọi nó thế nào không? Tiểu Pháo Vương. Cái danh xưng này anh nghe lần nào là muốn mắng nó lần đấy. 25 tuổi rồi, không kết hôn cũng được, nhưng mà đừng có bừa bãi như thế."

"Không phải Tiểu Hanh có bạn trai rồi à?"

"Em đừng nghe nó nói bậy, nó lừa anh đấy. Hai ngày trước lúc đến còn nói đã nộp hết tiền cho vợ mình rồi, vừa lúc xe hết xăng, hỏi mượn anh hai trăm để đổ xăng. Anh cho nó tiền tiêu vặt còn chưa đủ à? Nó còn muốn nghĩ cách lừa anh hai trăm đồng cơ đấy. Càng khôi hài hơn chính là hôm nay có một người tự xưng là "Đông Hách " add friend với anh, trả lại cho anh hai trăm.Cái thằng này diễn trò cũng công phu lắm, không biết đang bày ra trò gì."

Trong câu chuyện này, tâm tư của ba người trong cuộc hoàn toàn không giống nhau. Mẫn Hanh muốn show ân ái trước mặt anh mình, kết quả lại bị ông anh cho là đang lừa tiền.

"Bảo thằng nhóc kia đừng hỏi mượn tiền của tôi nữa." Đây là tin nhắn trả lời của Lý Minh sau khi Đông Hách trả lại tiền.

Đông Hách nghĩ đến việc đến hai trăm đồng Lý gia cũng không muốn cho Mẫn Hanh, xem ra thật sự rất cay nghiệt với Mẫn Hanh.

Lúc cơm gần nấu xong rồi, Mẫn Hanh đến.

Mẫn Hanh và Lý Minh cùng ngồi trên sô pha xem TV. Mẫn Hanh hỏi: "Anh, vợ em đã trả hai trăm kia cho anh rồi đúng không."

Lý Minh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.

Mẫn Hanh lại ngồi xuống trước mặt chị dâu mình.

"Chị dâu, em cho chị em ảnh vợ em nè. Em ấy là thầy dạy nhảy, nhảy đẹp cực." Ngữ khí của Mẫn Hanh rất đắc ý.

Lúc hai người chụm đầu lại xem ảnh, Lý Minh có hơi ngạc nhiên bèn muốn nhìn một chút, Mẫn Hanh lập tức nhấn tắt điện thoại.

Lúc ăn cơm, Mẫn Hanh vẫn nhìn điện thoại, có tin nhắn đến là lập tức trả lời ngay. Sau khi cơm nước xong xuôi, Mẫn Hanh lập tức gọi một cú điện thoại rồi đứng ngoài ban công nói rất lâu.

Người ngồi trong phòng khác chỉ ngờ ngợ nghe được mấy tiếng "Bảo bối", "Đừng lo", "Ngoan ngoãn chờ anh về".

Chị dâu Lý nói: "Em nhìn Tiểu Hanh thật sự như đang yêu đương ấy."

Lý Minh vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng được.

Mẫn Hanh vốn còn muốn show ân ái trước mặt anh mình, thế nhưng sau cú điện thoại này lòng hắn cứ ngứa ngáy, không thể chờ đợi được, chỉ muốn về nhìn Đông Hách .

Khi về nhà, Mẫn Hanh gặp Đông Hách đang chạy bộ dưới lầu. Y mặc một chiếc áo lót màu trắng, để lộ xương quai xanh tinh xảo, đường cong bờ lưng như ẩn như hiện. Chiếc áo lót y đang mặc ướt hơn nửa, nhìn rất gợi cảm.

Mẫn Hanh chạy cùng y, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Đông Hách . Chờ đến khi Mẫn Hanh phát hiện ánh mắt người qua đường cũng chăm chú nhìn vào Đông Hách , hắn bắt đầu thấy khó chịu.

Thật muốn giấu Đông Hách ở trong nhà.

Hai người cùng chạy một vòng về đến nhà.

Trên người Đông Hách toàn là mồ hôi, Mẫn Hanh liền nhào đến ôm ôm, Đông Hách đẩy thế nào cũng không ra. Thậm chí Mẫn Hanh còn sán lại hôn y.

"Toàn là mồ hôi."

"Mồ hôi vợ anh cũng thơm."

Mẫn Hanh giống như một chú cún nhỏ gặm gặm tạo dấu vết trên người Đông Hách , đến khi lưu lại dấu hiệu của mình mới hài lòng.

Đông Hách có hơi khó chịu, đẩy hắn: "Anh là chó à!"

Mẫn Hanh: "Gâu gâu gâu!"

Đông Hách : "...."

Đông Hách ngồi nửa tiếng, sau đó đi tắm. Mẫn Hanh cũng vào theo, hai người chơi đùa trong đó một lúc, lúc đi ra Đông Hách chỉ mặc một chiếc sơ mi đủ che lại bờ mông, Mẫn Hanh thì tiếp tục ôm y nói chuyện.

Sau đó Mẫn Hanh cảm thấy quá dễ chịu, không nhịn được rút ra một điếu thuốc. Hắn không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng.

Đông Hách nằm nhoài trên ngực hắn, giơ tay rút điếu thuốc ngậm trong miệng mình, liếc Mẫn Hanh một cái. Mẫn Hanh liền xuống giường tìm bật lửa châm thay y.

Đàn ông trời sinh vốn thích những thứ như khói thuốc. Đông Hách cũng thế, cơ mà y vẫn kìm chế không hút. Nhưng vào lúc này y lại không thể kìm nén được nữa.

Mẫn Hanh nằm bên giường nhìn y. Dáng vẻ hút thuốc của Đông Hách đặc biệt gợi cảm, hầu kết lên xuống. Chờ đến khi Đông Hách hút xong một hơi, Mẫn Hanh cảm thấy cơn nghiện thuốc lá của mình nặng hơn. Hắn không giành lấy điếu thuốc, chỉ càn quét trong miệng Đông Hách , quét sạch toàn bộ mùi thuốc lá trong miệng y sang miệng mình.

Hôm sau, Đông Hách hơi mệt. Y chạy bộ xong lại về vận động trên giường một phen, hai loại vận động cách nhau chưa đến nửa tiếng, cả người giờ đã mềm nhũn.

"Bảo bối, hôm nay đừng đi làm nhé?"

Đông Hách tát nhẹ một cái lên mặt hắn. Cái tát ấy không dùng sức, thế nhưng Mẫn Hanh vẫn không dám ngỗ nghịch ý của vợ mình.

Mẫn Hanh đào Đông Hách ra khỏi chăn mặc quần áo tử tế thay y. Đông Hách mơ mơ màng màng ngồi trên giường, từ lúc Mẫn Hanh quỳ xuống xỏ giày cho y đến lúc đánh răng, y vẫn tựa vào người Cố Xước. Chờ đến lúc ăn sáng, Đông Hách mới tỉnh lại.

Mẫn Hanh lái xe đến công ty. Hắn nghĩ, nếu như Đông Hách cũng dính mình như lúc ở nhà thì tốt quá, đáng tiếc Đông Hách lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc khi trước, căn bản không có nửa phân mơ màng ở trong nhà.

Mẫn Hanh chỉ đành ngồi trong văn phòng, vừa làm việc vừa hồi tưởng.

Lúc này điện thoại của Tần Thước gọi đến.

Mẫn Hanh vừa nhận điện thoại đã xổ ra: "Đừng hỏi tao chiều cao cân nặng chiều dài của Diệp Phụng, cũng đừng hỏi tao địa chỉ của hắn, tao không biết gì hết."

Tần Thước: "Xùy, ai hỏi mày cái này? Hôm đó cơm nước xong xuôi tao đã biết được chiều cao cân nặng chiều dài địa chỉ của Diệp Phụng rồi."

Cố Xước: "..."

Lòng hắn đột nhiên nảy sinh linh cảm không hề tốt.

"Hôm đó sau khi ăn xong, tao bảo xe tao hết xăng, sau đó ngồi chung một xe với Diệp Phụng đến nhà hắn. Nhà hắn to lắm, trong nhà còn có một cái giường kingsize, vô cùng thích hợp để phập phập. Vóc người của hắn ta rất ngon, eo có lẽ không mềm bằng vợ mày, thế nhưng đè lên đống cơ bắp kia nhất định rất hứng."

Mẫn Hanh dường như thấy mây đen rợp trời.

"Sau đó thì sao?" Mẫn Hanh hỏi.

"Sau đó, ngày đó tao vẫn chưa đắc thủ, tao đang chuẩn bị hôm nay tái chiến. Anh em, chờ tin tức tốt của tao há."

Mẫn Hanh siết chặt lấy điện thoại, hắn phải nghĩ biện pháp ngăn cản Tần Thước. Ngày đó Tần Thước liên tiếp tiếp cận Diệp Phụng Đông Hách đã giận rồi, nếu như Tần Thước thật sự chấm mút Diệp Phụng, vậy thì hắn sẽ mất hết bi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro