Chương 42 : Là anh em à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày đang ở đâu? Tao đã bảo với mày là Diệp Phụng là thẳng nam, còn có bạn gái rồi. Mày thế này không phải đang phá hoại tình cảm của người ta à?" Mẫn Hanh nói.

"Bạn gái gì? Lý thiếu, có phải mày bị ngốc không, hắn ta cong đấy, có bạn gái cũng chỉ để che mắt lừa cưới thôi. Tao phải vạch trần bộ mặt thật của hắn, để hắn quay về thiên tính, nhận thức bản ngã thật sự của mình." Bên kia điện thoại Tần Thước xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử: "Khà khà, không thèm nghe mày nói nữa, tao đi chuẩn bị một chút." Gã hèn mọn cười hai tiếng, nói xong liền cúp máy, lúc Mẫn Hanh gọi lại bên kia không nhận nữa.

Mẫn Hanh sống qua ngày trong nỗi dày vò. Chờ đến khi Tần Thước thật sự xoạc Diệp Phụng, Đông Hách kính trọng Diệp Phụng như vậy, nhất định sẽ nổi giận. Hiện tại Mẫn Hanh hận không thể tìm đến Tần Thước để nhờ người ta thiến gã, đỡ cho gã đói bụng ăn quàng.

Mẫn Hanh lập tức lên mạng tìm kiếm quá trình thiến người, chờ sau khi hắn tìm xong mới phát hiện mình căn bản không biết địa chỉ của Diệp Phụng.

Mẫn Hanh cầm điện thoại lên, dè dặt chọt từng chữ: "Bảo bối, anh nói với em một chuyện."

"Chuyện gì?" Đông Hách nhắn lại.

Mẫn Hanh chọt một hồi lâu. Tần Thước muốn chịch Diệp Phụng, bảo bối, nói cho anh biết địa chỉ của Diệp Phụng đi? Hoặc là, Bảo bối, chúng ta chơi một trò chơi đi, địa chỉ Diệp Phụng là gì nào?

Kết quả khi gửi đi lại biến thành: "Moa"

Đông Hách gửi lại: "Moa moa chồng."

Mẫn Hanh bị chữ "chồng" này kích thích đến mức full máu, câu nói kế tiếp không làm sao nói ra được. Hắn bắt đầu ôm điện thoại cười ngu ngơ.

"Vợ, em đi làm nhé, anh trộm ngắm em một chút ~ hê hê~"

Cái Mẫn Hanh gọi là trộm ngắm, chính là dùng điện thoại của hắn mở phần quản lý camera là có thể mở được camera trong văn phòng Đông Hách. Hắn vừa mở ra đã thấy bóng lưng của Đông Hách. Y như có linh cảm, đột nhiên nghiêng đầu quay lại nháy mắt với camera một cái.

A, vợ hắn đáng yêu quá đáng yêu quá.

Mẫn Hanh cũng không dám kể chuyện của tên đồng đội heo Tần Thước cho y biết.

Sau khi tan việc, hai người về tới nhà, Mẫn Hanh lập tức nịnh nọt cầm lấy túi trong tay Đông Hách, lại cầm áo khoác của y. Đông Hách ngồi xuống sô pha, Mẫn Hanh lại lấy cốc rót nước rồi quỳ một chân trên đất dâng lên, đấm lưng bóp vai thay y.

Tuy rằng Mẫn Hanh vẫn dính lấy y, nhưng hôm nay lại đặc biệt dính.

Đông Háchhỏi: "Mẫn Hanh , có phải anh có chuyện gì gạt em không?"

Mẫn Hanh nói thật nhanh: "Không có."

Một lát sau, Mẫn Hanh nói: "Bảo bối, lời vừa nãy em hỏi anh lại một lần..."

"....Chuyện gì?"

Mẫn Hanh nói: "Hôm đó ăn cơm xong, Tần Thước theo Diệp Phụng về nhà..."

Lúc này sắc mặt Đông Hách thoắt cái thay đổi, y lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Phụng. Bên kia phải một lúc sau mới nhận.

Đông Hách nói: "Diệp Phụng, anh ở nhà hả?"

Diệp Phụng cười nói: "Giờ này không ở nhà thì ở đâu?"

Đông Hách hỏi: "Anh, chừng nào thì anh kết hôn với chị dâu?"

Bên kia dừng một chút: "Tạm thời không có chị dâu nữa?"

"Vậy bạn gái anh?"

"Quan niệm không giống nhau, chia tay rồi."

"Vậy sao lúc trước anh không nói."

"Tiểu Hách, yêu nhau mà chia tay không cần nói cho phụ huynh đâu." Trong giọng của Diệp Phụng mang theo một tia cưng chiều không dễ phát hiện, "Chờ đến khi kết hôn rồi, chuyện ly hôn nhất định anh sẽ nói cho em."

Đông Hách bị nghẹn một hồi.

"Tiểu Hách, bên này anh có chút việc, lát nữa em gọi tới nhé." Diệp Phụng nói xong liền cúp máy.

Đông Hách cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp Phụng vẫn là dáng vẻ từ tốn không nhanh không chậm, hơn nữa rất thân sĩ phong độ, đến cả gọi điện thoại xưa nay cũng đều để cho y cúp máy trước.

"Em cảm thấy chỗ Diệp Phụng có người khác." Đông Hác hnói.

Đệt, thằng đó đến thật kìa!

Một chân quỳ trên đất của Mẫn Hanh đã biến thành hai chân.

Đông Hách cầm áo khoác đi ra ngoài, Mẫn Hanh liền vội vã đuổi theo. Đông Hách lái xe, hắn liền nhanh chóng ngồi vào chỗ ghế phụ. Dọc đường đi Mẫn Hanh vẫn nghĩ đến việc nếu như gõ cửa Diệp Phụng mà nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phụng bị xoạc đến không khép háng lại được, vậy sau khi về có phải mình cũng nên chủ động dạng háng ra không?

Đông Hách hỏi: "Anh đang nghĩ cá gì?"

Mẫn Hanh : "Dáng vẻ không khép chân lại được của Diệp Phụng."

Mặt Đông Hách đen thui, không thèm để ý đến Mẫn Hanh .

Mẫn Hanh : "...."

Diệp Phụng tự mình mua nhà, nhưng nó nằm ở ngoại thành, anh nói rằng mình thích yên tĩnh. Từ nhà Đông Hách đến chỗ Diệp Phụng phải mất chừng một tiếng đồng hồ lái xe. Một tiếng đồng hồ này muốn làm cũng đã làm rồi, Mẫn Hanh càng thêm tuyệt vọng.

Sau một tiếng. rốt cuộc hai người họ cũng đã đứng trước cửa nhà Diệp Phụng. Lúc này Mẫn Hanh mới phát hiện từ số tầng đến số nhà của Diệp Phụng lại giống y nhà của Đông Hách, hai người này cách nhau nửa thành phố xa xa nhìn nhau...

Mẫn Hanh vừa thấy thấp thỏm bất an, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cảm giác vi diệu.

Đông Hách bắt đầu nhấn chuông cửa, một lát sau cửa mới mở ra.

Hình như Diệp Phụng vừa tắm rửa sạch sẽ, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ nửa thân trên cường tráng bất ngờ, cơ ngực cơ bụng không hề ít.

Đông Hách rất thích cơ bắp, cực kỳ thích sờ cơ bắp của Mẫn Hanh . Hắn giơ tay ra theo bản năng chặn lại đôi mắt của Đông Hách, nhưng bị y đẩy ra.

Hình như Diệp Phụng không ngờ người đến là Đông Hách , trên mặt anh để lộ vẻ kinh ngạc và lúng túng hiếm thấy: "Anh đi thay quần áo." Sau đó liền quay người đi đến phòng ngủ.

Thế nhưng dấu vết trên lưng Diệp Phụng đã báo cho hai người họ biết trước khi mình đến đã xảy ra chuyện gì. Có điều dấu vết trên lưng Diệp Phụng giống như bị móng tay cào, Tần Thước chịch người khác có ham muốn này khi nào? Hơn nữa vừa này Diệp Phụng cũng bước đi bình thường chứ không giống dáng vẻ không khép chân lại được, trái lại tinh thần còn có chút thoải mái.

Tần Thước chịch ngon như vậy từ bao giờ?

Kỳ thật Mẫn Hanh đã ý thức được điều gì đó, thế nhưng hắn cảm thấy khó mà tin nổi, bởi vì Tần Thước vẫn luôn làm top.

Hai người đi vào, trong không khí tràn ngập mùi hương nọ, những chỗ khác đều được thu dọn chỉnh tề, chỉ riêng ghế sô pha thì lộn xộn, khăn trải ghế rớt xuống đất, bàn trà bị đẩy xịch vào tường.

Tần Thước cũng không ở đây.

Có một số việc hầu như đã là ván đóng thuyền, có thể thấy trước khi hai người đến đây đã xảy ra một cuộc vật lộn kịch liệt.

Mẫn Hanh đã không dám nhìn vẻ mặt của Đông Hách nữa.

Lúc Diệp Phụng đi ra đã quần áo chỉnh tề. Anh mặt không biến sắc mà thu dọn sô pha, đổi khăn trải ghế rồi ném chiếc khăn nhăn nhúm dưới đất vào máy giặt, lại dời bàn trà về vị trí ban đầu: "Sao tới đột nhiên thế? Trong nhà loạn quá."

Đông Hách tự nhiên ngồi xuống sô pha. Mẫn Hanh cũng không dám ngồi, chỉ đứng cạnh người y.

"Không có gì, trong nhà hơi buồn nên muốn lái xe đi hóng gió, vừa lúc chạy đến chỗ anh luôn."

"Uống thứ gì nhé?" Diệp Phụng hỏi.

Mẫn Hanh vội vàng nịnh bợ nói: "Không phải trên bàn trà có sao, để em đi lấy."

Mẫn Hanh cầm lấy chai rượu vang, lại cảm thấy không đúng. Bàn trà đã biến thành như vậy, bên trên còn đặt một chai rượu vang... Diệp Phụng cầm lấy cái chai từ tay hắn rồi ném vào thùng rác, lại rót hai cốc nước sôi từ bình thủy ra đặt trên bàn.

Bầu không khí vô cùng lúng túng, Mẫn Hanh cảm giác mình đã lại làm chuyện gì ngu ngốc rồi.

Đông Hách nói: "Em chỉ đến thăm anh thôi, vậy anh nghỉ sớm một chút đi." Y nói xong liền đi ra ngoài.

Đi được hai bước, Đông Hách lại dừng lại nhìn Diệp Phụng đang ngồi trên sô pha. Anh cúi thấp đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, có vẻ hơi tăm tối.

"Anh, anh giận hả?" Đông Hách đột nhiên hỏi.

Diệp Phụng ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Em nói chuyện này à. Đều là người trưởng thành rồi, chẳng có gì để giận cả."

Diệp Phụng đứng dậy đưa hai người họ ra cửa. Mẫn Hanh cố hết sức chặn ánh mắt Diệp Phụng lại.

Hai người đến thang máy, vẻ mặt Đông Hách liền trở nên hết sức khó coi. Mẫn Hanh chậm rề rề sán lại chỗ y, còn chưa đến thì thang máy đã xuống lầu. Hắn giơ tay ra muốn kéo tay Đông Hách , nhưng y lại hất ra, Mẫn Hanh chỉ có thể níu lấy một góc áo nhỏ của y.

Đông Hác hcảm giác như mình vừa nuốt một con ruồi. Tần Thước là ai, là một hoa hoa công tử còn rớt não hơn cả Mẫn Hanh , Đông Hách cảm thấy gã ta căn bản không xứng với Diệp Phụng.

Đối với việc Tần Thước gạ chịch không thành, trái lại còn bị chịch, Mẫn Hanh không hề thông cảm tí nào, thậm chí trong lòng còn cùng Đông Hách mắng gã. Điều vui mừng duy nhất chính là cái người không khép háng lại được kia lại là Tần Thước, nếu không Đông Hách còn nổi cơn thịnh nộ hơn nữa.

Lúc này Tần Thước đang đỡ eo, áo sơ mi bị xé toạc, chỉ khoác áo khoác com lê đi trong gió đêm cũng không biết sau khi mình bị chịch, bạn thân còn vui mừng vì mình mới là kẻ bị đè.

Hai người về đến nhà, Mẫn Hanh liền tự giác đến góc tường phạt đứng.

Rốt cuộc cơn giận của Đông Hách cũng bạo phát, y trừng mắt nhìn Mẫn Hanh : "Anh kết giao với kiểu bạn gì vậy?! Quên mất, anh cũng là người thế mà!"

Mẫn Hanh vô lực cãi lại: "Bảo bối à, đó là trước đây..."

Hic, lịch sử đen gì đó đáng ghét quá. Hắn giãy dụa giải thích: "Bảo bối, nói thế nào đi nữa thì Diệp Phụng cũng coi như đã chiếm lợi, chỗ đó của Tần Thước vẫn còn trinh."

"Câm miệng!"

Mẫn Hanh ngậm chặt miệng.

Đông Hách nghĩ đến một vấn đề, rõ ràng Diệp Phụng đang trong trạng thái tỉnh táo, nếu như anh không muốn thì Tần Thước cũng không thể thực hiện ý đồ được.

" Diệp Phụng... Anh ấy đúng là cong?"

"Ưm ưm." Mẫn Hanh chỉ cái miệng đang ngậm chặt của mình.

"Kéo ra."

Mẫn Hanh làm một động tác kéo khóa ra: "Bảo bối, Tần Thước nói Diệp Phụng lừa hôn..."

Đông Hách híp mắt lại, cơn giận lại nổi lên: "Cái này trước đây bọn anh đã thảo luận qua?"

Mẫn Hanh vội vã kéo miệng lại, không mở ra nữa.

Hai người vẫn chưa ăn cơm, Đông Hách cũng không có tâm tình mấy, bèn gọi thức ăn ngoài. Đông Hách dùng bát tô múc một phần cơm, gắp một chút thức ăn đưa cho Mẫn Hanh , Mẫn Hanh liền đứng ăn trong góc tường. Có điều trong đó đều là món hắn thích, vợ hắn tuy có giận nhưng vẫn thương hắn, hề hề.

Chờ Đông Hách tắm xong mặc áo ngủ tơ tằm vào rồi lắc lư trước mặt hắn, đôi chân thon liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, Mẫn Hanh chỉ có thể mắt rưng rưng nhìn, phải cố nhịn nỗi dằn vặt.

Đêm đó, Mẫn Hanh bị phạt ngủ trên sô pha, thân thể cao to rúc trên ghế, trong mộng đều là đôi chân thon thả quyến rũ của Đông Hách .

Ngày hôm sau, y cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Mẫn Hanh liền nhắn tin cho y.

"Bảo bối, lịch đi đã định rồi, là sau khi lễ bái."

"Bảo bối, anh vừa đi đến nhà vệ sinh."

"Bảo bối, hình như bên ngoài trời mưa."

Bảo bối, đệt mẹ, Tần Thước gọi điện cho anh nè.

Mẫn Hanh lập tức nghe máy.

"Diệp Phụng quả thật không phải là người, tao không đánh hắn một trận thì không tiêu cơn giận được, vẫn là huynh đệ nhanh nhanh đến đi! Tao gửi địa chỉ cho mày!" Tần Thước nói xong liền cúp máy.

Tần Thước lại hẹn hắn đi đánh Diệp Phụng, Mẫn Hanh suýt nữa là té xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro