Chương 6: Ỷ lại vào em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ăn của nhân viên công ty ở tầng một. Đang là bữa trưa nên tất cả mọi người đã đi ăn cơm, do đó dọc đường Đông Hách đỡ Mẫn Hanh về văn phòng không gặp phải ai.

Mẫn Hanh cong chân treo trên người Đông Hách rầm rì rầm rì, cứ như vừa bị y này kia.

Có điều với hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ choàng lấy cổ mình, bắp thịt săn chắc này, Đông Hách rất khó tưởng tượng được cảnh hắn bị mình đặt dưới thân.

Tay Mẫn Hanh cũng không thành thật, chậm rãi di chuyển từ bả vai xuống dưới, nhéo bên eo y một cái.

Một tay Đông Hách dìu hắn, tay nữa còn phải nắm lấy cái tay lộn xộn của hắn. Rõ ràng chỉ cách một tầng lầu mà y phải thở hồng hộc.

Vừa vào phòng, Đông Hách vội ném Mẫn Hanh qua, sau đó đóng cửa lại.

Mẫn Hanh khó khăn đi đến sô pha, dạng chân ngồi trên đó rầm rì.

Đông Hách quay đầu lại nhìn hắn, Mẫn Hanh liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hai tay che ngực: "Thầy Lý, em... Em còn muốn làm gì với tôi?"

Đông Hách cảm thấy Mẫn Hanh không nên làm Lýtổng, mà là nên tự đi đóng phim.

Đông Hách nói: "Có muốn tìm bác sĩ không?"

Giọng Mẫn Hanh mềm nhũn: "Bác sĩ Lý à, em đến nhìn thương thế giúp tôi."

Đông Hách đưng dựa vào cửa nhìn: "Tôi không phải là bác sĩ."

Mẫn Hanh nháy nháy mắt, vẻ mặt ám muội: "Vậy thầy Lý tới giúp tôi thổi thổi* nha? Thổi cái sẽ hết đau ngay."

Đông Hách nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt đen thui. Mẫn Hanh đúng là ô yêu vương*.

*Thổi còn có nghĩa là khẩu giao aka blowjob

*Ô yêu vương đại loại như kiểu vua dâm dê, lúc nào cũng nghĩ đến chịch choạc các thứ.

Đông Hách không để ý đến hắn, gọi điện thoại gọi thức ăn ngoài.

Mẫn Hanh vô cùng buồn chán ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào Đông Hách.

Hôm nay Đông Hách mặc một chiếc sơ mi vừa người, khoe vòng eo thon mảnh. Quần áo màu trắng, tóc mai rũ xuống khiến y càng có vẻ thêm non nớt.

Mẫn Hanh cảm thấy dáng vẻ của Đông Hách hoàn toàn dựa theo sở thích của hắn, bất kể là mặt mày hay là vóc người, tất cả đều quá hợp khẩu vị của hắn.

Ánh mắt nóng hừng hực của Mẫn Hanh khiến Đông Hách đang chìm trong đôi mắt ấy cứ cảm thấy mình đang trần như nhộng.

Tính cách của Đông Hách thuộc kiểu trong nóng ngoài lạnh điển hình. Y chưa bao giờ kìm nén nhu cầu của mình, thế nhưng trên vài phương diện khác, y lại cực kỳ bảo thủ. Đông Hách xem trọng việc trước tiên phải có tình yêu, rồi lại thêm tình dục, có yêu có dục mới gọi là hưởng thụ.

Tình cảm của y và Cận Đình là nước chảy thành sông, hai người yêu nhau thì ở bên nhau. Cận Đình lựa chọn kết hôn, ái tình giữa họ cũng đã chết.

Đây là lần đầu tiên y gặp một người như Mẫn Hanh, ánh mắt tựa như sói đang nhìn cừu, muốn nuốt trọn cả xương vào bụng. Mẫn Hanh trăm phương ngàn kế muốn đánh vào trái tim của y, phá vỡ ranh giới cuối cùng của y, khiến y cũng thay đổi thành kiểu thích hưởng lạc như hắn.

Đông Hách không dễ chịu vì bị ánh mắt hừng hực của hắn nhìn, bèn liếc mắt nhìn hắn.

Mẫn Hanh thu liễm ánh mắt nóng cháy kia lại, tựa vào sô pha lười biếng nói: "Thầy Lý, vết thương của tôi cứ đau từng cơn, em hãy nói chuyện với tôi đi."

Đông Hách không nhúc nhích.

"Bảo bối, em không lại đây, chẳng lẽ là sợ sẽ yêu tôi ư?" Mẫn Hanh nở một nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

Một chiêu khích tướng này rất hữu hiệu với Đông Hách.

Đông Hách bước tới ngồi xuống bên người Mẫn Hanh. Lúc này Mẫn Hanh sán lại, ghé vào tai y thấp giọng nói: "Thầy Lý, chuyện hôm qua tôi nói đến em đã suy nghĩ thế nào rồi? Tôi tuyệt đối là một bạn tình xuất sắc, chim to chịch giỏi, kinh nghiệm phong phú, đảm bảo em sẽ mất hồn."

Kỳ thực Đông Hách đã suy nghĩ rõ ràng về chuyện này.

"Tôi không muốn bạn tình. Tôi cảm thấy tình dục phải xây dựng trên cơ sở tình yêu, nếu không nhân loại tiến hóa mấy ngàn năm chỉ để phát tiết thôi thì có gì khác nhau với thú hoang? Hiện tại tôi không muốn nói chuyện yêu đương, tôi cũng không đến quán bar hẹn tình một đêm nữa." Đông Hách nói.

"Bảo bối à, nhân loại tiến hóa mấy ngàn năm mới hiểu được tầm quan trọng của việc hưởng lạc đúng lúc. Em còn trẻ thế này, tại sao phải kìm nén thiên tính của mình chứ? Em kìm nén chính mình cũng là kìm nén người khác, tại sao không phát phúc lợi cho những người mê đắm em như tôi?"

"Lýtống, tôi với anh không phải là kiểu người giống nhau, định nghĩa về hưởng lạc cũng không giống. Chuyện anh cảm thấy hưởng lạc, tôi lại thấy sa đọa."

Dáng vẻ thanh lãnh giảng đạo lý của Đông Hách thế này trái lại còn làm hắn thêm hưng phấn. Mẫn Hanh biết, có giảng đạo lý với mình cũng chẳng xi nhê gì.

"Thầy Lý, tối hôm trước tôi có mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy em mặc một chiếc áo tắm màu trắng, bên trong không mặc gì ngồi lên người tôi... Hai chân em quặp lấy eo tôi, trong đôi mắt xinh đẹp này dâng lên hơi nước..."

Giọng nói của Mẫn Hanh trầm thấp, dẫn dắt Đông Hách nghĩ đến hình ảnh kia.

Thân thể Mẫn Hanh chậm rãi tiếng lại gần, nghiêng người đè y xuống dưới thân.

Gương mặt của Đông Hách rất xinh đẹp, làn da màu mật, mềm mại trơn láng như da trẻ con. Mẫn Hanh nhẹ nhàng hôn một lúc lên môi y.

"Bảo bối, đó là vì em chưa từng chân chính hưởng lạc."

Ngũ quan của Mẫn Hanh thâm thúy, giống như đươc tạc nên. Đông Hách nhìn theo đôi mắt ánh xanh của hắn, giống như bị hấp dẫn.

Bàn tay Mẫn Hanh vói vào quần áo y, vuốt ve lưu luyến trên đó.

Thân thể Đông Hách dần hòa tan thành một bãi nước...

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đông Hách lấy lại tinh thần, đẩy Mẫn Hanh ra.

Dưới thân đột nhiên xịu xuống.

"Shit!" Mẫn Hanh muốn đạp một cước lên bàn, nhưng bắp đùi lại đau nhói một cơn, khiến hắn ngã mạnh xuống sô pha.

Đông Hách mang thức ăn ngoài vào.

Mẫn Hanh nhìn đồ ăn, tựa giận tựa hờn chẳng thèm ăn một miếng.

Đông Hách tự mình ăn một phần, phần khác thì đặt lên bàn trà. Y không thèm để ý đến ánh mắt vô cùng đáng thương của Mẫn Hanh, đi thẳng ra cửa.

Đông Hách ý thức được nguy hiểm, chuyện một khắc trước y còn kiên trì, một khắc sau đã bị Mẫn Hanh làm cho đổ nát.

Đông Hách trở về chỗ ngồi của mình, hai đồng nghiệp phía trước đang thấp giọng bàn tán về chuyện của Mẫn Hanh.

"Lýtổng thật là đẹp trai. Chắc là con lai nhỉ, còn đẹp hơn nhiều nghệ sĩ trong công ty mình."

"Đúng thế, mặc âu phục thẳng thớm, quả thật là tinh anh trong tinh anh, là nam thần hệ cấm dục. Nghe nói ổng đa tình lắm, mà có thấy gì đâu."

Điện thoại Đông Hách vang lên, y mở weixin ra.

Mẫn Hanh: "Thầy Lý, em không chịu phụ trách ư?"

"Thầy Lý, em không chịu thổi thổi cho tôi, đau quá đi mất."

"Bảo bối, đồ ăn ngoài chả ngon gì hớt, chẳng ngon bằng một phần vạn của em."

Nam thần hệ cấm dục?

Ụa!

Đông Hách không thèm để ý đến những câu nói mang tính khiêu khích kia của Mẫn Hanh.

"Thầy Lý, chờ lát nữa em đưa tôi đến bệnh viện nha."

"Mấy giờ?"

"Sáu giờ đi, khi đó ít người."

Gần tối lúc sáu giờ.

Công ty tan làm là năm giờ rưỡi, đến sáu giờ căn bản đã không còn ai.

Mẫn Hanh tiêu tốn thời gian rất dài để xuống tầng.

Hắn cong chân đi được một đoạn, thấy có người đến lại lập tức đứng lại. Hắn mặc âu phục thẳng thớm, đứng tách chân lười biếng, nom như một số nghệ sĩ của công ty cố ý chụp ảnh vậy.

Cứ thế ba lần, cuối cùng Mẫn Hanh cũng đến dưới lầu.

Một chiếc xe đã đỗ ở đó chờ hắn.

Mẫn Hanh mở cửa ghế phụ ngồi vào.

"Bảo bối, em nói coi chúng ta thế này có giống vụng trộm không?"

Hai người cố ý đợi đến sáu giờ mới đi, còn tránh tất cả các đồng nghiệp lặng lẽ ngồi trên một chiếc xe. Mẫn Hanh nói chuyện, Đông Hách cảm thấy thật sự có mấy phần như vậy.

Chuyện nghiêm túc gì trải qua đầu Mẫn Hanh cũng biến thành chuyện không đứng đắn hết.

"Đến bệnh viện Nhân dân thành phố?"

"Ngày mai tin tức đầu đề sẽ là "Phú nhị đại nào đó bị thầy dạy vũ đạo bạo cúc, đêm khuya phải vào bệnh viện"."

Đông Hách không muốn lên trang nhất vì chuyện như vậy: "Vậy thì đi đâu?"

Mẫn Hanh nói một địa chỉ: "Đến bệnh viện tư nhân đi, một người bạn của tôi mở."

Đông Hách theo hướng dẫn, lái xe tầm bốn mươi phút thì đến địa chỉ mà Mẫn Hanh nói.

Đó là một phòng khám tư trong tiểu khu, cũng không lớn lắm, chia thành trên dưới hai tầng.

Đông Hách đỡ Mẫn Hanh vào cửa.

Một thanh niên mặc áo blouse trắng đi ra, khoảng chừng trên dưới ba mươi. Hắn ta lịch sự tuấn lãng, ánh mắt lưu luyến mấy lần trên người Đông Hách.

Mẫn Hanh ôm lấy vai Đông Hách: "Tần lão lục, mày nhìn gì đấy?"

Tần Thước căn bản không thèm để ý đến hắn mà đưa tay ra với Đông Hách: "Rất hân hạnh được gặp mặt, tôi tên là Tần Thước."

Đông Hách bắt tay hắn: "Đông Hách."

Tần Thước đưa Mẫn Hanh vào gian trong, Đông Hách thì chờ ở ngoài.

"Sao mà bị thương?"

"Xoạc chân..."

Tần Thước nhịn không được bật cười một tiếng.

"Tần lão lục, mày cười cái mông ấy!"

"Xương không có chuyện gì, chỉ lệch vị thôi, tao giúp mày ấn vào." Tần Thước nói, "Nằm sấp, cởi quần."

"Tần lão lục, tay mày sờ đi đâu đấy?"

Đông Hách ngồi ở bên ngoài, có vài âm thanh truyền đến tai y.

Chờ đến khi xử lý vết thương xong, hai người ngồi xuống. Tần Thước nhìn về phía cửa phòng: "Nhân tình* mới à?"

*Biền đầu (骈头), vốn là một phương ngữ Thượng Hải, ý chỉ đến người sống chung với người khác giới, có quan hệ tình dục nhưng không xác định quan hệ với nhau.

"Vẫn chưa đắc thủ."

"Mặt với dáng kia ngon đấy."

Mẫn Hanh dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên, đó là người tao nhìn trúng đó, dạy múa."

"Múa à, Lýthiếu, thật có phúc."

Mẫn Hanh cười khà khà hai tiếng, cũng cảm thấy mình nhặt được bảo bối.

"Mặt thanh thuần đáng yêu, khí chất lại cao lãnh, nhìn cứ như một con thỏ trắng vậy."

"Mày thì biết cái gì. Em ấy bên ngoài nhìn cao lãnh bao nhiêu thì bên trong hừng hực bấy nhiêu, tao chỉ muốn thả đốm lửa trong em ấy ra ngoài."

"Lýđại thiếu, thế thì ngây thơ quá. Mày phải kiềm chế một chút, đừng để đến khi khiến người ta động lòng dở sống dở chết."

Cận Đình vì Đông Hách mà sống dở chết dở, nếu như Đông Hách cũng vì hắn mà như thế... Khá là thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro