Chương 7: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là ngày nghỉ.

Tay trái Đông Hách xách một túi hoa quả, tay phải thì cầm một túi thức ăn. Điện thoại trong túi kêu ting ting, y cũng không để ý.

Chờ đến khi y vào thang máy, người gửi weixin hình như rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn mà trực tiếp gọi điện đến.

Đông Hách thả túi hoa quả xuống, nhận điện thoại.

"Thầy Quý, tôi sắp chết đói rồi." Thanh âm vô cùng đáng thương của Mẫn Hanh truyền tới từ bên kia điện thoại.

"Đang trong thang máy, đến ngay đây." Đông Hách nói.

Bên kia nhất thời mừng rỡ: "Chờ em đây bảo bối, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi!"

Đông Hách đi trên trước phòng Mẫn Hanh nhấn chuông cửa. Cửa mở ra rất nhanh, y bước thẳng vào, một bóng người cao to liền nhào lên người.

Mẫn Hanh giống như một chú cún cỡ bự, chỉ thiếu nước thè lưới liếm lên mặt y thôi.

Mẫn Hanh đột nhiên sán tới hôn lên mặt y một cái.

Được rồi, y thu hồi ý nghĩ vừa rồi.

"Nặng quá, xuống." Đông Hách nói.

"Không xuống."

"Không phải nói đói bụng à?"

"Tôi mới không thèm ăn những thứ này đâu, tôi chỉ muốn ăn thầy Lýthôi. Bảo bối, em biết bao lâu rồi tôi chưa được làm tình không? Ròng rã năm ngày rồi, tôi vã lắm."

Nửa người dưới Mẫn Hanh mặc một cái quần rộng, để lộ nửa người trên cường tráng, vai rộng eo hẹp, đường nhân ngư chạy dọc xuống dưới cạp quần, lông bụng dày rậm, rất là gợi cảm.

Đông Hách hoàn toàn không bị sắc đẹp mê hoặc: "Anh có thể đi tìm những người khác mà."

"Nhưng tôi chỉ muốn em thôi, bảo bối."

Sắc mặt Đông Hách trở nên vô cùng nghiêm túc: "Mẫn Hanh, đừng được voi đòi tiên."

Mẫn Hanh thấy y giận thật bèn buông ra: "Thầy Quý, tôi đùa thôi, em đừng để bụng nhé."

Mẫn Hanh quay người đi, tầm mắt Đông Hách cũng trở nên sáng sủa hơn. Cửa phòng ngủ mở ra, liếc một cái là có thể nhìn thấy bên trong.

Nhà Mẫn Hanh ở tiểu khu xa hoa, ra vào chốn này đều là tinh anh trong thành phố. Vẻ ngoài thì ngăn nắp tinh tươm, nhưng gian phòng của Mẫn Hanh lại như bãi rác.

Đông Hách có bệnh sạch sẽ nặng, thấy nhà cửa bề bộn lại cảm thấy đau đầu.

"Không phiền nếu như tôi giúp anh dọn dẹp chứ?"

"Cực kỳ tình nguyện."

Đông Hách cầm túi hoa quả và thức ăn bỏ vào nhà bếp rồi đi ra dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ.

Lúc Đông Hách tiến vào phòng theo bản năng liếc nhìn về phía giường.

Chiếc giường kia đúng như Mẫn Hanh nói, rất lớn. Xưa nay giường đều là chốn khiến người ta cảm thấy mơ mộng, nhưng Đông Hách vừa nghĩ đến việc Mẫn Hanh đã để bao nhiêu người nằm trên chiếc giường này là không còn ý nghĩ đẹp đẽ gì hết.

Quần áo Mẫn Hanh quăng ở một chỗ, những chiếc quần áo giá trị không nhỏ lại nhăn nhúm một cục như giẻ lau. Đông Hách ném toàn bộ quần áo bẩn vào sọt, sạch sẽ thì treo vào tủ quần áo.

Toàn bộ những đồ vật quăng quật lung tung cũng đã được thu dọn ngay ngắn.

Mẫn Hanh chống tay nhìn y bận rộn.

"Thầy Quý, em thật hiền huệ, tôi càng ngày càng thích em rồi đấy." Mẫn Hanh nói thật lòng.

"Nếu như mỗi ngày đều được thầy Lýdọn dẹp giúp tôi thì tốt quá." Mẫn Hanh lầm bầm.

Hầu như hắn thốt ra câu này theo bản năng.

Mỗi ngày? Mẫn Hanh lộ ra một nụ cười lặng lẽ. Quên đi, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng ai đó trải qua mỗi ngày.

Đông Hách không để ý đến hắn, tiếp tục bận rộn trong nhà bếp.

Đồ dùng trong bếp hoàn toàn mới. Đông Hách hoài nghi, cái nhà bếp này vốn chưa từng được dùng.

Đông Hách rửa rau, thái rau, vô cùng thành thục.

Mẫn Hanh khoanh tay đứng dựa vào cửa bếp, hắn phát hiện, đóa hoa sen trên đỉnh núi tuyết rơi vào phàm trần cũng vô cùng ý vị.

"Bảo bối, lúc em ở với Cận Đình cũng tự mình làm cơm à?" Mẫn Hanh nảy sinh ý nghĩ bất chợt, hỏi.

Tay Đông Hách ngừng một chút.

Có một số việc không phải y muốn là có thể quên.

Y học khiêu vũ từ nhỏ, xưa nay đều mười ngón không dính nước xuân. Đến năm 20 tuổi, thậm chí y còn không biết bật bếp ga thế nào.

Sau đó gặp được Cận Đình rồi hai người ở chung, y thật sự muốn sống hết đời với gã. Dạ dày Cận Đình không tốt, không ăn được đồ ăn ngoài, Đông Hách bèn học nấu cơm theo chương trình dạy trên TV.

Học nấu cơm khó hơn rất nhiều so với học khiêu vũ.

Y không thái được rau, không khống chế được độ lửa, không biết thêm bao nhiêu muối. Cứ va va chạm chạm như vậy, rồi y cũng luyện được một tay trù nghệ tốt.

Sau khi y và Cận Đình chia tay thì rất ít khi xuống bếp.

Đông Hách mới biết làm một người toàn tâm toàn ý trả giá vì người khác ngốc nghếch đến cỡ nào.

Lúc còn trẻ đều quá mức tin tưởng hai chữ "Cả đời" này.

Mẫn Hanh nhìn nét mặt của y, đột nhiên thấy hối hận vì đã nhắc đến chuyện này.

Đông Hách không nói gì, thế nhưng đáp án nhất định là có.

Nhớ đến việc dáng vẻ bảo bối của mình hạ mình hầu hạ Cận Đình, trong lòng Mẫn Hanh có chút rầu rĩ.

"Bảo bối, anh buồn tè."

"Buồn từ thì đi nhà vệ sinh, mắc gì nói với tôi."

"Đau quá không đi được, em tới dìu tôi một lát đi."

Đông Hách ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn. Mẫn Hanh cau mày, dáng vẻ thật sự thống khổ.

Đông Hách đứng dậy rửa tay lau khô rồi đỡ Mẫn Hanh đến nhà vệ sinh.

Một tay Mẫn Hanh choàng lên người Đông Hách, ôm vai y, một tay cởi quần.

"Bảo bối, đỡ giúp anh nào."

Đông Hách quay lại liếc nhìn, lại nhanh chóng dời đi: "Tay anh không có phế."

Mẫn Hanh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. Hắn tưởng tượng tay Đông Hách cầm vật kia của mình, trong lòng đột nhiên kích động.

Hắn gần như không chờ được nữa, muốn siết người này vào ngực.

Đông Hách nghe tiếng nước tí tách róc rách bên tai, đột nhiên có hơi bực dọc.

Y luôn cảm thấy vết thương của Mẫn Hanh là đang giả bộ.

Sau một tiếng, Đông Hách đã làm cơm xong, ba món một canh.

Hương sắc đủ đầy, nhìn có vẻ ngon.

Mẫn Hanh lấy di động ra chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.

"Tay nghề vợ tôi rất tốt."

Đăng xong thì đưa cho Đông Hách xem. Đông Hách liếc nhìn rồi dời mắt rất nhanh.

Thẹn thùng ư?

Tâm tình Mẫn Hanh nhất thời vui hẳn lên.

Đáng tiếc là trong vòng bạn bè của hắn không có Cận Đình, nếu không nhất định hắn phải @Cận Đình.

Mẫn Hanh dạng chân ngồi trước bàn ăn, quét sạch đồ ăn trong phút chốc.

"Thầy Quý, có ăn cơm em làm, tôi mới biết thứ mình ăn trước đây đều là đồ bỏ."

"Thầy Quý, em không chỉ thu phục lòng tôi, còn thu phục cả dạ dày tôi nữa rồi."

Mẫn Hanh khen không dứt miệng.

Đông Hách rửa bát, nước trong bồn rửa đột nhiên tóe lên người y. Tạp dề bị ướt, sơ mi mặc bên trong và quần cũng ướt phân nửa.

Đông Hách có bệnh sạch sẽ, cảm giác ướt nhẹp này khiến lòng y ngứa ngáy.

"Thầy Quý, đổi một bộ khác đi." Mẫn Hanhnói.

Đông Hách nhìn thân thể Mẫn Hanh, lại nhìn chính mình, cảm thấy hắn sẽ không có quần áo vừa người mình.

Mẫn Hanh lết chân đến trước tủ quần áo, lấy một cái sơ mi ra: "Thầy Quý, hoàn toàn mới đó, em mặc tạm một lúc đi."

Đông Hách ra khỏi nhà bếp. Trên người thật sự khó chịu nên y cầm quần áo đi vào phòng rửa tay.

Mẫn Hanh ngồi tựa trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Đến lúc cửa phòng rửa tay mở ra, Đông Hách đi từ trong ra, mắt Mẫn Hanh suýt nữa lọt tròng.

Áo quần Đông Hách đã cởi ra, y chỉ mặc một cái sơ mi. Đó là một cái sơ mi trắng, rất dài, phủ qua mông y, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một đôi chân thon dài. Khuôn mặt y trong trẻo, môi hồng răng trắng, tóc mái che trước trán, mặc như thế này càng để lộ vẻ non nớt thanh thuần, lại như một bé cừu non.

Đầu Mẫn Hanh "Oành" một tiếng nổ tung.

Chân hắn không chịu khống chế bước tới, trực tiếp bế y lên để hai chân y quặp bên hông của mình rồi đè lên tường. Đôi tay cường tráng siết lấy eo Đông Hách thật chặt, hai người đồng thời áp sát vào nhau.

Nếu như nói lúc trước Mẫn Hanh chỉ đơn thuần ve vãn thôi, thì lúc này thật sự đã động dục. Ánh mắt hắn hung ác, bàn tay tiến vào trong áo Đông Hách....

" Mẫn Hanh, quả nhiên vết thương của anh chỉ là giả bộ." Đông Hách bình tĩnh nói.

Hô hấp Mẫn Hanh cứng lại, tìm về một tia lý trí: "Bảo bối, em cố ý quyến rũ rôi, không phải là đang thăm dò tôi chứ?"

Đông Hách nói: "Đúng thì thế nào? Mẫn Hanh, tôi không thích trò bịp như vậy."

Mẫn Hanh nói: "Bảo bối, tôi phát hiện em càng ngày càng thú vị. Em không sợ tôi sẽ cưỡng hiếp em sao?"

Hai mắt Đông Hách trầm tĩnh: "Lýđại thiếu, anh sẽ ư?"

Mẫn Hanh lui hai bước, đặt người trong ngực xuống.

Đúng là hắn sẽ không.

Lýđại thiếu ngang dọc bụi hoa mười năm, cho tới giờ chưa từng ép buộc người ta. Dù hắn có thích hơn nữa, cũng cần đối phương cam tâm tình nguyện. Đây chính là nguyên tắc của hắn.

Đông Hách đứng dậy thu dọn quần áo, giặt sạch đồ của mình, sau đó bỏ vào máy sấy hong khô.

Mẫn Hanh nhìn đôi chân nõn nà lay động trước mắt, đột nhiên hối hận.

Mẹ nó nguyên tắc của hắn cút đi, hắn không nên tuân thủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro