Tequila 36%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Rất dài.







---

Tầng hai của quán cà phê khá lớn nằm trên góc đường gần Monday Morning được bao toàn bộ. Ở bên cạnh những dãy bàn ghế là đèn chiếu sáng, dây điện và cả một chiếc giá treo đồ. Nhóm nhạc W6 vừa thực hiện xong phỏng vấn độc quyền cho Monday Morning sau khi chính thức bán hết vé concert ở châu Âu, tuy nhiên toàn bộ ảnh lại được chụp bởi nhiếp ảnh gia Huang Renjun. Yêu cầu tréo ngoe đó không làm cho mấy tờ báo cảm thấy khó chịu chút nào, bởi vì chỉ cần có W6 xuất hiện thì ai chụp cũng được, chưa kể Huang Renjun lại là nhiếp ảnh gia không tầm thường. W6 Nation ít nhất cũng biết điều mà không giao việc chụp ảnh cho một thực tập sinh.

Renjun thu lại sợi dây cáp nối máy ảnh và máy tính, cậu chào Minhyung bằng một cái vỗ vai. Minhyung cười với Renjun, nhân tiện khuyến mãi thêm một cái nháy mắt cho cậu thành viên W6 đang lừng khừng đứng ở cửa chưa chịu ra về.

Renjun vu vơ hỏi:

"Hôm nay anh có bận gì không?"

Minhyung nói:

"Còn có phỏng vấn với đại diện của W6 ở châu Âu. Mấy con mèo hoang của em đi nhanh quá, Monday Morning sắp không đủ đẳng cấp để được phỏng vấn rồi."

Huang Renjun nhăn nhăn sống mũi nói rằng chỉ cần là Lee Minhyung thì bao nhiêu bài cũng được, sau đó cho tất cả đồ đạc vào ba lô rồi khoác lên vai. Ra đến cửa, cậu thành viên W6 giật lấy chiếc ba lô rất lớn của Renjun, Minhyung nghe được tiếng cằn nhằn nho nhỏ dần dần đi xa khỏi khu vực phỏng vấn.

--

Kim Woohyun vẫn còn ngồi trước chiếc ghế dài mà W6 đã ngồi trong cuộc phỏng vấn vừa xong, cậu đang chú mục xem lại nội dung cuộc phỏng vấn kế tiếp. Minhyung không hề can dự vào việc sản xuất nội dung của cả ban giải trí, anh đi theo chỉ vì danh tiếng của một mình Woohyun không đủ để bày tỏ sự tôn trọng cho W6 hay bất cứ nhóm nhạc hạng A nào. Một năm sáu tháng đã qua kể từ khi Woohyun làm chủ mục ngôi sao, Woohyun vẫn đang say sưa đi theo những cuộc giao dịch truyền thông mà Donghyuck đã mở ra cho cậu. Thế nhưng tại Monday Morning, mọi việc với Woohyun dường như không tốt lắm. Donghyuck đi khỏi, trưởng ban mới về, Woohyun nhanh chóng thân thiết với trưởng ban như cách cậu xáp tới gần Donghyuck ngày trước. Nhưng chẳng có mối quan hệ nào là thật sự thân thiết hay là bền vững, chỉ có năng lực mới không phản bội ai. Minhyung lên vị trí trưởng ban, Woohyun bị mắc kẹt bởi quan hệ trong ngành ngày một lớn nhưng chức vụ chưa đủ để hô mưa gọi gió khiến người ta trân trọng mình.

Minhyung ngồi xuống chiếc ghế dài ở cạnh bên đèn chiếu sáng chuyên dụng, anh duỗi dài vai rồi bắt đầu đọc bản tóm tắt câu hỏi cho đại diện của W6 ở châu Âu. W6 thực sự đã đi một chặng đường quá dài kể từ sau khi scandal của vài năm trước, châu Âu là thánh địa âm nhạc không phải ai cũng có thể đặt chân vào. Cô bé trợ lý đi ngang đưa cho Minhyung một cốc mì ăn liền đã nấu chín, Minhyung nhấc đũa ăn vài gắp rồi thôi. Đã là tháng Mười nhưng trời vẫn còn nắng, nắng ở bên ngoài chiếu lên mấy ô chữ nhật của cửa kính rồi in vào phòng thành những mảng trong veo với nhiệt độ màu ngả về xanh. Người đại diện của W6 còn lâu mới đến, Minhyung tựa lưng vào thành ghế chỉ năm phút thì đã lim dim ngủ.

Minhyung không ngủ sâu. Chừng nửa tiếng sau khi Minhyung nhắm mắt, anh nghe được tiếng màn trập máy ảnh vang lên nhẹ nhàng, sau đó là tiếng Kim Woohyun tranh thủ chỉ đạo buổi phỏng vấn. Không có ai gọi anh dậy, dù đáng ra anh phải thức chờ nhân vật phỏng vấn như phép lịch sự thông thường.

Giọng nói của Kim Woohyun không có gì đặc biệt, Minhyung trước đây đã phải chỉnh sửa rất nhiều. Woohyun không có kĩ năng phỏng vấn tốt, giọng nói cùng câu hỏi của cậu luôn đem tới cảm giác áp bức và quy kết mà không cho người khác cơ hội thanh minh. Minhyung dạy Woohyun nên điềm đạm hơn, nhưng Woohyun sau cùng vẫn không học được cách im lặng lắng nghe và phân tích như Donghyuck ngày trước.

"Lần này W6 đã đi tới sân vận động lớn thứ hai châu Âu, nơi mà chỉ những nghệ sĩ nổi tiếng toàn cầu mới đủ khả năng tổ chức concert. Cá nhân tôi thấy rằng đây là một bước đi quá nhanh và sẽ gây nguy hiểm cho tương lai của nhóm, vì sao công ty vẫn nhất định thực hiện dự định này?"

Minhyung mơ hồ cười, nếu anh là W6, chắc chắn anh cũng sẽ tổ chức concert tại châu Âu khi còn trẻ và đẹp. Không có kỉ lục nào không bị đạp bỏ, chỉ có kỉ niệm là có giá trị lâu dài.

"Hai năm trước, khi W6 lần đầu tiên có được giải thưởng lớn tại lễ trao giải GMA, tất cả mọi người cũng đều nghĩ rằng đó đã là đỉnh cao nhất mà W6 có thể dành được, nhưng nghệ sĩ của chúng tôi vẫn còn những giấc mơ mới để đi lên. Tôi nghĩ rằng điểm mấu chốt ở đây chính là giấc mơ. Nếu sau khi hoàn thành concert tại Amsterdam, giấc mơ mới của các cậu ấy là một sân khấu nhỏ hơn để cho những thể nghiệm nghệ thuật khác thì đó sẽ không phải là bước lùi."

Đúng là đại diện của nhóm nhạc toàn cầu, xem ra hôm nay Kim Woohyun đã gặp phải ca khó. Minhyung trở mình ôm lấy chiếc gối tựa, anh vờ thở đều chờ nghe Woohyun xoay sở ra sao.

"Anh biết đấy, tiêu chuẩn cân đo đẳng cấp của một nhóm nhạc hiện nay vẫn nằm ở doanh số..."

"Mỗi nhóm nhạc, mỗi công ty đều có một mục tiêu riêng. Những công ty khác, tôi không có ý chê bai, thường có ý định tái đầu tư vào thế hệ tiếp theo ngay khi nhóm nhạc hiện tại của họ sinh lời. Còn đối với chúng tôi, chúng tôi lập ra là để cho W6 được tự do hoạt động. Mục tiêu của chúng tôi là như thế, nên doanh số không thành vấn đề. Xin lỗi, tôi có thể đổi chỗ ngồi được không?"

Không hẳn là đổi chỗ ngồi, Minhyung biết phần nhiều lí do là đại diện của W6 đang muốn làm dịu đi để không biến cuộc phỏng vấn thành tranh luận. Có tiếng máy móc di chuyển theo hướng ngồi của đại diện, Woohyun dường như cũng kéo ghế theo.

"Ý anh là trong trường hợp W6 ngưng hoạt động, công ty cũng sẽ giải thể?"

Minhyung cau mày. Vẫn là Kim Woohyun, câu hỏi hay và có thể mang lên tít bài nhưng cách hỏi lại gây ức chế.

"Chúng tôi không quản lý nghệ sĩ, tầm nhìn của nghệ sĩ là tầm nhìn của chúng tôi. Không có chiều ngược lại. Thay vì nói "W6 là gà của W6 Nation", chúng tôi muốn người khác biết "W6 Nation là công ty của W6". Vậy nên trong trường hợp W6 không còn muốn đứng trên sân khấu, tôi sẽ cho bạn biết địa chỉ nhà hàng mà giám đốc của chúng tôi hay lui tới. Khá chắc anh ấy sẽ trở thành đầu bếp và bằng mọi giá phải vào nhà bếp đó làm."

Kim Woohyun coi như biết điều khi bắt đầu chuyển hướng cuộc phỏng vấn sang vấn đề quản lý W6 ở châu Âu. Giọng nói của người đại diện cũng không còn hài hước mà trở nên trầm trầm nghiêm túc, Minhyung thoải mái buông ra một hơi thở dài.

Khác với những đời trưởng ban khác, chuyên môn của Minhyung không hẳn là quá tốt. Thậm chí nếu đem so sánh, Minhyung còn cách Woohyun một đoạn khả năng viết lách dài. Nhưng báo chí, quảng cáo mà đặc biệt là Monday Morning cần nhiều hơn khả năng viết lách. Minhyung bước lên vị trí trưởng ban nhờ vào việc điều hòa tốt tất cả những mối quan hệ, và anh vừa vặn là người có thể khiến cho Monday Morning trở thành một nồi lẩu xô bồ nhưng không còn quá rẻ tiền.

Lý do quan trọng nhất là, Lee Donghyuck là trưởng ban giải trí xuất sắc nhất mà Monday Morning từng có. Người biết Donghyuck muốn gì nhất, có thể trả lời chính xác nhất câu hỏi "nếu là Donghyuck thì sẽ xử lý như thế nào" chỉ có một mình Minhyung. Những thứ Donghyuck còn làm dở dang, Minhyung có thể không xây nên nhưng tuyệt đối không bao giờ phá hoại.

Ngày nhận được quyết định bổ nhiệm trưởng ban chính thức, chính Minhyung còn thấy bàng hoàng dù anh đã làm việc hùng hục suốt một năm vì tờ quyết định. Anh chụp ảnh quyết định gửi cho Park Jisung trước tiên, Jisung gọi điện lại rồi thốt lên một câu "Lee Jeno sẽ tiếc lắm".

Minhyung nhăn nhó:

"Anh không có gì hay hơn để nói sao Park Jisung?"

Jisung nói:

"Câu đó là quá hay rồi, nếu em suy nghĩ kĩ."

Minhyung không trực tiếp báo tin cho Donghyuck. Anh vào trang Facebook của Donghyuck, copy chính xác dòng chữ chức vụ trước đây của cậu, "Head of Entertainment Dept at Mondaymorning.com" và thêm vào trang cá nhân của mình.

Lúc đó đang là sáu giờ sáng theo múi giờ của Donghyuck. Cả nửa thế giới túm tụm vào dòng thay đổi trạng thái công việc của Minhyung để trầm trồ khen ngợi, những lời chửi rủa ăn chặn tiền cộng tác viên dường như đã trôi xa cả nửa thế kỉ. Mười hai giờ đêm, Donghyuck xuất hiện không phải để chúc mừng.

Lee Donghyuck: "Ăn tối chưa nhỉ?"

Lee Minhyung: "Rồi."

Lee Donghyuck: "Bài long-form vừa lên của mục thời trang bị sai lỗi chính tả, kiểm tra lại đi."

Minhyung ngay lập tức lên kiểm tra, gỡ bài, trừ nhuận bút của biên tập viên rồi nhắn tin cho chủ mục thời trang. Đến khi Minhyung quay lại thì khung chat của Donghyuck đã không còn chấm xanh báo hiệu cậu đang ở đó.

Lee Donghyuck: "Sau này cẩn thận."

Lee Donghyuck: "Trừ nhuận bút biên tập viên là ít, trừ uy tín trưởng ban là nhiều."

Lee Minhyung: "Nào, không chúc mừng một câu sao?"

Lee Donghyuck: "Anh cần em chúc mừng làm gì?"

Lee Minhyung: "Em thấy có người nào khác xứng đáng hơn hay sao?"

Lee Donghyuck: "Đừng ngốc thế"

Lee Donghyuck: "Em chúc mừng mới là có vấn đề"

Lee Donghyuck: "Nhớ ăn sáng đầy đủ"

Lee Donghyuck: "Muốn quà gì thì nói với em."

Lee Minhyung: "Lee Donghyuck"

Lee Donghyuck: "??"

Lee Minhyung: "Quà."

Lee Donghyuck: "Thứ gì mua được bằng tiền thôi."

Minhyung không trả lời tin nhắn nữa, anh dần dần quên mất vì tin tức sự kiện đều đặn ập tới mỗi ngày. Donghyuck cũng mất hút dù cậu vẫn trả lời tin nhắn của mọi người ở trong nhóm chat chung. Dù không thích phản ứng của Donghyuck trước tin tức làm bất ngờ cả giới truyền thông, Minhyung vẫn biết Donghyuck nghĩ gì. Cậu sẽ khó chấp nhận sự thật rằng Minhyung sẽ ngồi lên vị trí của cậu, ngày ngày xử lý những công việc mà cậu vẫn hay xử lý. Và vì Donghyuck biết rằng trưởng ban giải trí của Monday Morning là một công việc không lấy gì làm nhàn hạ, Donghyuck sẽ tự biết xót xa.

--

"Buổi phỏng vấn đã hoàn tất, chúc anh và W6 đạt được nhiều thành công."

Kim Woohyun cao giọng lên trong câu cuối cùng, Minhyung hơi mỉm cười. Minhyung nghe thấy tiếng dụng cụ bắt đầu va vào nhau lịch kịch, tiếng của trợ lý dần lớn lên trong tiếng nhạc. Đại diện của W6 rất có tâm, trước khi ra về còn tặng dàn trợ lý album có chữ kí của W6. Mấy cô gái trợ lý ríu rít nhận album lúc này đã trở thành của hiếm, Minhyung nghe thấy tiếng nói trên đầu mình:

"Nhưng mà đây là...?"

Cô trợ lý lúc trước đưa mì ăn liền cho Minhyung trả lời:

"Đây là trưởng ban giải trí của chúng em."

"Trưởng ban lại ngủ khi phỏng vấn? Thiếu chuyên nghiệp quá. À, lần sau các em nên để khách mời ra về rồi hãy dọn dẹp hiện trường."

Có vài tiếng vâng dạ vang lên, sau đó chiếc ghế Minhyung đang tựa lưng vào lún xuống.

"Này trưởng ban, nói chuyện một chút đi."

Đại diện của W6 vỗ nhẹ vào má Minhyung, anh từ từ hé mắt để làm như mình vừa ngủ. Ánh sáng mờ mờ xuất hiện, trước mặt anh là Lee Donghyuck vẫn giống như hơn một năm về trước, trừ bỏ mái tóc vốn đen đã được nhuộm sáng màu.

"Thôi không nói, nói chuyện một chút thì nói làm gì?"

Donghyuck trừng mắt nhìn Minhyung, đổi lại là một cái nhìn dịu dàng đến nỗi cậu phải quay đi nơi khác. Chỉ một năm mà đám trợ lý trẻ của Monday Morning đã được thay hết, mọi người trong buổi phỏng vấn chỉ biết rằng Donghyuck từng là trưởng ban giải trí của Monday Morning. Minhyung che miệng ngáp dài, Donghyuck cau mày đưa cây bút gảy nhẹ cốc mì đã trương lên ở trên bàn chiếc bàn thấp.

"Monday Morning không trả đủ tiền ăn cho anh đúng không? Ăn những thứ này làm sao có sức làm việc?"

Kim Woohyun vừa kiểm tra ảnh vừa liếc nhìn Minhyung và Donghyuck từng chặp, Minhyung thoải mái cười.

"Em nghe này, có ít nhất bảy phương án trả lời, em muốn nghe phương án thứ mấy?"

"Thứ nhất."

"Đúng là tiền lương ở Monday Morning dạo này có hơi thấp."

Donghyuck nhìn đồng hồ rồi hỏi Minhyung:

"Còn phương án thứ hai?"

"Từ thứ hai đến thứ bảy, em mời anh ăn tối bù đi. Chủ nhật anh mời."

Donghyuck ôm gối cười rũ, Minhyung nhún vai tỏ vẻ vô can với mấy cô bé trợ lý đang trợn mắt nhìn vào. Cười chán, Donghyuck đưa tay dụi mắt rồi lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa.

"Đi nào, em chọn phương án thứ hai, nhưng bây giờ phải ghé qua công ty một chút. Mai em bay rồi."

Minhyung không nói năng gì, anh đứng dậy kiểm tra hiện trường phỏng vấn. Đa số máy móc đều đã được thu lại gọn gàng, mấy người ở lại chỉ đang bàn nhau tối đi ăn ở đâu. Woohyun vẫn còn chưa đi, Minhyung gọi lớn:

"Kim Woohyun, đi uống với anh và Donghyuck không?"

Woohyun trưng ra vẻ mặt đúng kiểu chắc - anh - nói - đùa, còn Donghyuck vẫn bình thản mỉm cười với Woohyun. Cho đến lúc này, Woohyun vẫn diễn tròn vai chủ mục ngôi sao và bạn trai cũ của Donghyuck. Không một ai kể cả Doyoung biết về những cuộc giao dịch của ba người bọn họ, Woohyun nói một cách nào đó vẫn là người vô tội đáng thương. Woohyun ngắc ngứ gật đầu, Minhyung xoa tay vào nhau tính toán:

"Hôm nay chúng ta uống ở đâu đây? Trưởng ban... à không, giám đốc còn đủ tiền mời anh tới La Vita chứ?"

Donghyuck cho tay vào túi quần như để tìm ví rồi lắc đầu, Minhyung thở dài:

"Vậy thì đành tới Downpour. Woohyun, tới Downpour nhé?"

Downpour là cái quán bar nhỏ xíu nằm nép trong một góc đường ở khu phía Tây, thỉnh thoảng Donghyuck và Minhyung vẫn cùng nhau tới đó. Woohyun vâng một tiếng, Minhyung liền búng tay:

"Hẹn em tám giờ, bây giờ anh và Donghyuck đi ăn tối."

Donghyuck đưa một tay lên đỡ trán, Lee Minhyung của ngày xưa cũng thường là người thiết kế mấy bữa rượu nhưng ít khi anh có biểu hiện thất đức với người khác như hôm nay. Woohyun chưng hửng nhìn Donghyuck và Minhyung ra khỏi cửa, Minhyung đi vài bước rồi dừng lại quay đầu nhìn nhóm trợ lý vẫn đang không ngừng hóng chuyện vui:

"À và anh giới thiệu, Lee Donghyuck, đại diện của W6 Nation ở châu Âu cũng từng là trưởng ban giải trí của Monday Morning. Anh được phép mời rượu một cách trong sáng đúng không?"

Mấy cái đầu gật lia lịa như chim non, Minhyung cười:

"Ừm, anh sẽ tiếp đãi chu đáo."

Donghyuck bước xuống bậc thềm vẫn còn một chút nắng cuối buổi chiều, Minhyung đi theo nhìn chằm chằm sau lưng cậu. Một năm sáu tháng Minhyung làm bao nhiêu điều điên rồ cuối cùng cũng đã tới lúc gặp lại Donghyuck mà không phải là chín mười năm như cậu nói, nhưng Donghyuck vẫn chỉ ở lại vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ.

Công ty của W6 ở cách quán cà phê không xa, Donghyuck chỉ đi bộ tới. Minhyung đưa mắt nhìn đường, lại nhìn bãi đỗ xe, sau đó nhất định nói dối rằng mình đi nhờ xe nhân viên tới đây. Donghyuck không tỏ ra nghi ngờ, hai người cùng sóng đôi trên vỉa hè chật hẹp.

Donghyuck hỏi:

"Vì sao hôm nay lại ngủ ngay tại nơi phỏng vấn? Nếu là người khác chắc chắn sẽ cho Monday Morning vào thẳng blacklist vì thiếu tôn trọng khách mời."

Minhyung nhún vai:

"Anh kiểm tra xem Kim Woohyun thế nào thôi. Chuyên môn của Woohyun ngày càng kém."

"Vậy mời cậu ấy đi uống rượu cũng là kiểm tra chuyên môn?"

Mấy cửa hàng hai bên đều cao hơn lòng đường, từ cửa chính đổ xuống luôn có mấy bậc cầu thang sơn màu sặc sỡ. Minhyung cười ha ha vài tiếng, anh bước thẳng lên bậc thang của một cửa hàng bán đồ lưu niệm rồi bước xuống cạnh Donghyuck.

"Phải nói thế nào nhỉ, anh muốn chơi với Woohyun một chút, bù đắp lại thiệt thòi trước đây. Bạn trai của Woohyun không để bụng chứ?"

Donghyuck níu lấy khuỷu tay Minhyung để anh bớt loạng choạng, cậu kéo anh ra phía bên ngoài lề đường.

"Bạn trai cũ. Anh lợi dụng em."

"Trước đây em vẫn mong anh lợi dụng mà."

Donghyuck lắc đầu:

"Em mong anh lợi dụng để tốt cho anh, không mong anh lợi dụng để tốt cho người khác."

"Kim Woohyun đâu phải người khác?"

"Khác hẳn, Woohyun không phải là anh."

Minhyung nhướn mày:

"Dù sao cũng là bạn trai..."

Donghyuck cười cười:

"Bạn trai cũ thì sao chứ? Lee Minhyung là ưu tiên số một."

Minhyung hiển nhiên là hài lòng vì câu trả lời đó, anh nhún nhảy vài bước trên những ô gạch lát đường.

--

Donghyuck để Minhyung chờ ở trước sảnh của W6 Nation, một mình cậu đi lên phòng họp. Minhyung ngồi trong quán cà phê dưới sảnh buồn cười nhìn người hâm mộ của W6 túm năm tụm ba trước cổng tòa nhà.

Lee Minhyung: Đoán xem chúng ta có ai ở đây.

Ha Gooreum: Bạn trai mới?

Lee Minhyung: Đúng rồi

Lee Minhyung đã gỡ một tin nhắn.

Lee Minhyung: Kẻ đào tẩu

Lee Minhyung: Anh em tốt của các người

Lee Minhyung: Đại diện châu Âu của W6 Nation

Lee Minhyung: Lee Donghyuck

Lee Minhyung đã gửi một ảnh.

Ha Gooreum: FFFFFFFF

Park Jisung: Đại diện W6 Nation? Lee Donghyuck không tệ chút nào.

Ha Gooreum: Về bao giờ?

Lee Minhyung: Em không rõ, chiều nay vừa nhận phỏng vấn với Monday Morning

Park Jihoon: Và anh không hề hé răng cho chúng tôi nửa lời 😊

Lee Minhyung: Anh cũng không biết Lee Donghyuck là đại diện 😊

Lee Minhyung: Cho đến 30 phút trước buổi phỏng vấn 😊 Người ta nói rằng đại diện của W6 ở châu Âu rất đẹp trai

Lee Minhyung: Ở châu Âu lại đẹp trai anh chỉ biết mỗi một người

Lee Minhyung: Hóa ra là Lee Donghyuck thật.

Zhong Chenle: Trọng điểm là có đi uống hay không?

Lee Minhyung: 8 giờ, Downpour. Mai lại bay rồi.

Zhong Chenle: Đi ngay đây.

Na Jaemin: Ok

Park Jisung: Duyệt xong Megastory anh sẽ tới, chắc 7 giờ 30.

Ha Wooreum: Chờ anh đi mua sợi dây

Lai Guanlin:? ?

Lee Minhyung: Em nhận phần chuốc rượu

Ha Wooreum: Deal.

Lee Minhyung: Tuy nhiên một mình anh không trói nổi Lee Donghyuck đâu, vẫn cao to như ngày thường.

Lai Guanlin: Em tham gia. @Park Jihoon ở yên em sang đón.

Kim Taeyong: Bận rồi nên không tới được

Kim Taeyong: Nhưng đã đọc tin nhắn cậu gỡ rồi nhé @Lee Minhyung

Minhyung tủm tỉm cười một mình, anh đem máy tính ra tranh thủ duyệt bài cho buổi tối. Donghyuck trở lại thì thấy Minhyung đang mải miết gõ phím, cậu đứng từ đằng sau yên lặng ngắm anh. Đến khi mấy trụ đèn phía trước tòa nhà W6 Nation yếu ớt sáng lên, Donghyuck bước tới gõ lên vai Minhyung. Minhyung cất máy tính vào túi xách, Donghyuck cầm lấy túi của Minhyung khoác lên vai, hai người lại sóng vai đi ra cánh cửa dẫn vào tòa nhà W6. Mấy cô bé fangirl không dưng lại đưa điện thoại lên chụp, Donghyuck hơi cau mày nhưng Minhyung lại vui vẻ cười.

"Trưởng ban giải trí của Monday Morning sao lại dùng túi xách thiếu thẩm mĩ thế này?"

Minhyung nhún vai:

"Hay là em trả túi prince street cho anh đi."

"Em vứt rồi."

"Trước đây anh không ngờ Lee Donghyuck là người tính toán sòng phẳng như thế đấy, túi xách tặng người khác chỉ có giá bằng vài cốc cà phê cũng lấy về bằng được."

Donghyuck không cười nổi, cậu đưa tay nắm chặt lấy vai Minhyung.

"Đừng nhắc về ngày đó nữa. Đồ ngốc, lúc đó có chuyện gì cũng nói với em thì đã tốt rồi."

Minhyung nói mơ hồ:

"Cũng không biết được."

Chuyện đã xảy ra chưa chắc là chuyện tốt, nhưng chắc chắn là chuyện cần phải xảy ra. Nhờ những ngày đó mà Lee Minhyung mới có thể xé vỏ thiên thần bước ra, dù hành trình xé vỏ của anh gây tổn thương cho Donghyuck nhiều nhất. Cũng nhờ những ngày đó mà chuyện yêu đương của anh và Donghyuck đã không còn là một điều gì đó lớn lao và khó nói.

--

Khi Donghyuck và Minhyung cùng xuất hiện ở Downpour, bàn rượu đã sẵn sàng như nhiều buổi rượu khác. Kim Woohyun cũng đã tới, cậu ngồi nói chuyện say sưa với mọi người.

Donghyuck quay lưng kéo thêm một chiếc ghế, khi quay lại thì đã thấy Minhyung vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế trống ở giữa Doyoung và Jisung. Jisung giả vờ hắng giọng, Donghyuck phẩy tay ngồi xuống cạnh Woohyun. Minhyung thành thục rót rượu ra mấy chiếc ly con như đang múa, Donghyuck chăm chú nhìn rồi nhận ra mọi người vẫn đang đắm đuối nhìn mình.

"Ơ... xin chào."

Donghyuck dè dặt chạm mắt với Park Jihoon, đổi lại là một cái nhìn tóe lửa:

"Anh đi mà không tạm biệt, như vậy có được hay không?"

Donghyuck kéo một ly rượu về phía mình, cậu cười cười:

"Được chứ, không phải anh đã đi được hơn một năm rồi hay sao?"

Jihoon mếu máo như thật:

"Không được tí nào, anh có biết hơn một năm qua anh Minhyung không còn mời em đi uống rượu vì anh ấy phải uống th..."

"PARK. JI. HOON."

Minhyung nghiến răng nói ra ba chữ, Jihoon biết điều gạt nước mắt tưởng tượng trên má rồi thôi. Minhyung đưa ly rượu trước mặt mình lên cao, anh mỉm cười nói:

"Mừng Lee Donghyuck ghé thăm chúng ta."

Ly rượu trên tay Donghyuck khựng lại.

"Lee Minhyung, đừng nhỏ mọn thế."

Minhyung chạm ly với Doyoung và Jisung sau đó ngửa đầu uống cạn. Doyoung ngao ngán lắc đầu:

"Không nhỏ mọn không phải Lee Minhyung rồi."

Minhyung phá lên cười trước ánh mắt khó hiểu của đám người Chenle Jihoon, anh đưa ly rượu rỗng hướng về phía Donghyuck:

"Sao chứ? Lee Donghyuck một năm sáu tháng trước nói với tôi là về nhà, bây giờ tôi mừng cậu ta ghé qua nhân tiện thăm chúng ta là đúng hay sai?"

"Đúng."

Từ Jisung đầu bàn cho tới Jaemin cuối bàn đều đồng thanh nói đúng, Donghyuck nhăn mặt kêu lên:

"Lee Minhyung bây giờ đã là trưởng ban giải trí của Monday Morning rồi đấy, mọi người còn chiều anh ấy làm gì?"

Minhyung nhún vai:

"Để tôi không bỏ anh em bạn bè chạy sang châu Âu chẳng hạn."

Park Jihoon lén cười, Donghyuck uống hết ly rượu của mình rồi nhếch mép:

"Sang châu Âu tìm đại diện của W6 Nation đúng không?"

Đến lượt Minhyung khựng lại khi chai rượu trên tay anh mới chỉ vừa nghiêng. Jeong sewoon vỗ tay lốp bốp:

"Con mẹ nó Lee Donghyuck vẫn xuất sắc như ngày nào!"

Donghyuck phá ra cười. Thành phố này và những con người trước mắt vẫn luôn là gia đình của cậu.

Một năm sáu tháng trôi qua, câu chuyện gây bất ngờ nhất vẫn là Lee Minhyung làm sao lại lên chức trưởng ban Monday Morning một cách thần kì như vậy. Mọi người, kể cả Kim Woohyun cũng hào hứng kể với Donghyuck từng sự kiện một liên quan tới quá trình cướp ngôi trưởng ban. Minhyung để yên cho mọi người kể chuyện mình, anh chỉ uống rồi im lặng đoán công suất bóng đèn tại quán. Thỉnh thoảng Minhyung liếc Kim Woohyun để tìm xem có tí nào bất mãn, thỉnh thoảng anh lại nhìn mấy ngón tay Donghyuck đang quấn vòng quanh chiếc ly nhỏ trong veo.

Giữa huyên náo trên bàn rượu, Minhyung chợt nhớ lần đầu tiên anh bước chân vào phòng làm việc từng là của Donghyuck. Mọi thứ vẫn y như trước đây dù đã qua một đời trưởng ban, bàn làm việc của Donghyuck hướng thẳng ra khu vực của mục ngôi sao. Minhyung ngồi xuống ghế, từ đó anh có thể thấy Kim Woohyun đang đi lại giữa những dãy bàn, thỉnh thoảng cậu còn nói cười gì đó. Minhyung ngứa mắt đẩy bàn làm việc hướng về phía tổ hình ảnh, nhưng tổ hình ảnh lúc này cũng chẳng có gì để cho Minhyung nhìn. Hẳn là Lee Donghyuck trước đây luôn nhìn Kim Woohyun mỗi ngày, Minhyung lúc đó đã nhắn tin mắng Donghyuck mượn việc công làm việc tư, mặc kệ cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Vừa hết một vòng rượu thì Minhyung đã bắt đầu thấy choáng, anh bước mấy bước chân nhẹ bẫng ra nhà vệ sinh rồi quay lại khi cuộc nói chuyện vẫn còn râm ran. Xua Jisung sang một bên, Minhyung ngồi phịch xuống cạnh Donghyuck, anh với tay giành lấy ly rượu của cậu.

"Mọi người kể đến đâu rồi?"

Lai Guanliin nhanh nhảu đáp:

"Đến tiệc mừng anh lên chức."

Minhyung cười:

"Vậy thì dừng lại được rồi..."

Park Jihoon bướng bỉnh lắc đầu, cậu hất cằm hỏi Donghyuck:

"Donghyuck, nếu như tóm gọn cảm xúc khi nhận được tin anh Minhyung lên chức trưởng ban trong vòng một câu, anh sẽ nói gì?"

Donghyuck theo thói quen định đưa tay lên kéo Minhyung sát lại phía mình, nhưng sau cùng cậu chỉ đặt tay lên lưng ghế của anh rồi gật gù nói:

"Anh sẽ tự hỏi tiêu chuẩn của Monday Morning xuống thấp đến mức này rồi hay sao."

Cả bàn rượu ôm mặt cúi đầu, Donghyuck ngạc nhiên hỏi Minhyung:

"Mọi người sao thế?"

Minhyung nhún vai không trả lời Donghyuck, anh hướng mắt về phía mọi người:

"Lai Guanlin, kể tiếp đi."

Guanlin ngẩng đầu lên trước tiên, cậu chỉ vào Park Jihoon đang ngồi cạnh:

"Ngay trong tiệc mừng, Park Jihoon cũng nói một câu y hệt. Kết quả là bị anh Minhyung cắn sứt môi."

"Sứt... môi?"

Minhyung phẩy tay:

"Tai nạn thôi, anh đưa tay muốn đấm, Jihoon tưởng anh ôm nên nhào tới, đúng lúc anh cũng tiến về phía trước lấy đà."

Jihoon đau khổ ôm đôi môi hồng hào của mình, Minhyung kêu lên:

"Sao chứ, chỉ là hôn một cái thôi mà? Bạn bè hôn nhau thì cũng bình thường thôi."

Na Jaemin lắc đầu:

"Không bình thường đâu Lee Minhyung, tuyệt đối không bình thường."

Minhyung đưa mắt nhìn Donghyuck, Donghyuck cũng cau mày lắc đầu thay cho một câu ủng hộ Jaemin.

"Lai Guanlin, cậu có thể nhắm mắt nếu muốn."

Minhyung quay sang trái ôm lấy hai má Jisung hôn một cái, lại quay sang phải ôm má Donghyuck rồi không hề chần chừ ấn môi mình lên môi cậu. Hôn xong, Minhyung đưa ngón cái quệt ngang môi rồi ngửa cổ uống hết ly rượu của mình.

"Thấy chưa? Cũng bình thường thôi."

Park Jisung sững sờ đưa tay chạm lên chóp mũi rồi kéo xuống môi. Donghyuck cũng đờ đẫn không khác gì Jisung, cậu cảm giác hai cánh môi khô cháy nhưng lại không dám làm gì để giảm bớt. Kẻ vừa gây ra tình trạng đóng băng cho hai người hai bên thản nhiên búng tay chỉ về phía trước:

"Còn ai muốn hôn nữa không? Park Jihoon?"

Park Jihoon nhảy về phía sau lưng Guanlin để trốn, Minhyung nháy mắt hôn gió với Jihoon. Donghyuck ném đi một mảnh vỏ hạt, cậu nhấc chai rượu lên rót đầy ly rồi dằn mạnh xuống bàn.

"Lee Minhyung, anh làm gì với ai cũng được nhưng tránh bạn thân ra đi."

Những người còn lại giả vờ cúi đầu làm việc riêng còn tai vẫn hóng chuyện vui. Minhyung giật lấy chai rượu rót cho mình một ly, anh chạm vào mép ly rượu đầy ắp trước mặt Donghyuck rồi nói gọn một câu:

"Anh tưởng em thích."

Kim Woohyun bỗng nhiên cười to một tiếng lộ liễu, đám người còn lại vẫn vô tư không biết gì. Donghyuck bứt rứt giật mấy sợi chỉ trên tấm khăn trải bàn, bàn tay đặt trên thành ghế của Minhyung cuộn thành nắm đấm. Nhìn vẻ mặt như đeo đá của Donghyuck, Minhyung đè xuống bàn tay đang rút ra một sợi chỉ dài rồi nói giọng vỗ về:

"Xin lỗi, từ nay về sau không hôn em nữa là được đúng không?"

Đến lượt Kim Doyoung bỗng nhiên nhếch môi làm thành một nụ cười khó hiểu. Donghyuck quắc mắt nhìn Minhyung, điện thoại của anh lại vừa vặn đổ chuông. Minhyung nói xin lỗi rồi vội bám lấy vai Jisung loạng choạng đứng lên. Donghyuck uống hết ly rượu của mình, Doyoung vươn tay sang kéo tay Donghyuck phân trần:

"Minhyung không làm gì quá đáng với mọi người đâu, thật ra dạo này mọi người gặp nhau rất ít. Đến thời gian đi uống còn không có."

Na Jaemin bổ sung thêm vào:

"Anh Doyoung vẫn thường giới thiệu người này người khác cho Minhyung, không đến lượt mọi người ở đây chen chân vào. Gần đây nhất là DOP Sang Tae phải không?"

Doyoung ậm ừ trong cổ họng mà không nói thẳng, Donghyuck cao giọng hỏi:

"Sang Tae? Eum Sang Tae là giám đốc hình ảnh cho MV gần nhất của W6?"

Jihoon lia lịa gật đầu, Donghyuck thở dài rồi im lặng. Donghyuck biết rằng dù cũng là trưởng ban của Monday Morning, Minhyung không phải là người khó khăn như cậu. Mục đích của mỗi người một khác, Donghyuck làm trưởng ban vì muốn quyền lực, còn Minhyung, Donghyuck không biết chính xác anh đang muốn có điều gì. Jisung đột ngột vươn tay sang vỗ vai Donghyuck:

"Đi cũng hơn một năm rồi, khi nào em về?"

Donghyuck lắc đầu:

"Em không biết. Mọi thứ vẫn bình thường, đúng không?"

"Nhưng em có bình thường không?"

Jisung hỏi ngược lại một câu, Donghyuck hé môi định trả lời nhưng rồi lại không biết phải trả lời sao cho đúng. Trở về châu Âu tưởng rằng sẽ bỏ được giới truyền thông, cuối cùng Donghyuck lại trở thành đại diện cho nhóm nhạc nổi tiếng nhất lúc này. Con quỷ truyền thông không buông tha cậu, dù rằng khi làm việc với W6 sẽ không cần phải xấu xa công khai nhưng vẫn có nhiều lúc cần lặng lẽ dọn dẹp bớt những thứ rác rưởi xung quanh. Thế nhưng W6 vẫn là thứ quá thánh thiện và trong lành nếu đem so với Lee Donghyuck của ngày xưa. Nói ra lại tự thấy đáng sợ, suốt hơn một năm qua có rất nhiều lần Donghyuck thèm muốn cảm giác được bóp cổ ai đó bằng con chữ của mình.

Và lại còn Lee Minhyung. Có người nói rằng nhớ nhung một thành phố thật ra chỉ là nhớ một con người nào đó, có lẽ đó là lí do khiến Donghyuck đi lòng vòng hết cả châu Âu nhưng vẫn không có ấn tượng sâu sắc về một thành phố nào. Còn ở nơi đây, thành phố không lớn không nhỏ với một bên là núi một bên là biển, mùa hè thỉnh thoảng có bão còn mùa đông năm nào tuyết cũng ken dày, Donghyuck đi đã lâu nhưng vẫn không quên được từng ngóc ngách nhỏ.

Dù là tình yêu hay chỉ là tình bạn, Lee Minhyung đối với Donghyuck vẫn là cả thành phố. Bỏ ra mười năm để cùng nhau lang thang khắp các quán rượu từ nhỏ đến lớn, Donghyuck mệt mỏi cỡ nào vẫn không muốn dứt khỏi anh. Kể cả khi Minhyung không tin tưởng Donghyuck, chỉ rời đi vài hôm là Donghyuck đã thấy chẳng còn khúc mắc nào là đáng kể. Cảm giác nặng nề trong lồng ngực ngày nào cũng có chẳng phải vì ngày nào cũng mải miết đạp xe trong lòng những thành phố cổ thỉnh thoảng lại có một con dốc đứng. Donghyuck vẫn giữ thói quen kiểm tra lượng truy cập vào Monday Morning từng tuần một chẳng phải vì công việc. Để nhận xét một câu thật sự công bằng, Donghyuck biết rằng Minhyung không đủ năng lực để chống đỡ vị trí đứng đầu ban giải trí của Monday Morning. Minhyung có thể là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm đó, nhưng anh sẽ phải gồng mình lên mới trả đủ những tiêu chuẩn càng lúc càng cao của Monday Morning. Thời gian nói chuyện sẽ ít đi, Minhyung sẽ phải bỏ bữa để chạy theo scandal nào đó, anh sẽ phải phân vân lựa chọn giữa quan hệ thân thiết và lợi ích của tòa soạn, sẽ luôn phải đề phòng người khác đâm sau lưng, những thứ Donghyuck đã từng quen và thích thú với nó. Donghyuck lấy mười năm thân thiết ra để đảm bảo rằng Minhyung sẽ không thích cuộc sống đó. Anh có thể thích nghi, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Vài phút sau, khi Jisung vẫn đang len lén sờ vào môi như để kiểm tra xem Minhyung có làm sứt mẻ miếng nào không, chiếc chuông nhỏ treo ở cửa quán rung lên. Minhyung vội vã đẩy cửa vào, anh không còn vẻ gì giống như vừa uống tám chín ly tequila nguyên chất. Chộp lấy chiếc túi da treo trên thành ghế, Minhyung nói nhanh:

"Xin lỗi mọi người, tòa soạn có chút việc gấp nên tôi đi trước, hôm nay tôi mời. Ngày mai chắc anh sẽ bận, Donghyuck bay an toàn nhé."

Minhyung mở ví rồi dúi thẻ ngân hàng vào lòng Doyoung. Doyoung cầm lấy thẻ ngân hàng nhưng lại mắng Minhyung một câu trưởng ban quên bạn bè, Minhyung cười khì cúi xuống hôn má Doyoung rồi nhanh chóng tránh xa khỏi nắm đấm của anh. Đi ngang qua Donghyuck, Minhyung vỗ vai cậu nhưng không dừng lại. Woohyun gọi với theo hỏi có việc gì, Minhyung ngập ngừng nửa giây rồi nói:

"Anh tới công ty đón Lee Jin."

Lee Jin là diễn viên và ca sĩ thần tượng đang nổi, cũng được Monday Morning đỡ đầu truyền thông như diễn viên Yoo Jihyun ngày trước. Những sự cố này không thuộc về mặt báo nên Woohyun không được phép tham gia, cậu ngồi lại ghế với vẻ mặt đăm đăm. Mọi người cùng nhìn theo cho đến khi Minhyung đi khuất, Donghyuck cúi nhìn ghế trống một bên mình. Minhyung thậm chí còn không gửi lại cho cậu một lời chào nghiêm túc, lời chào có cái bắt tay và nhìn thẳng vào mắt nhau. Donghyuck trước đây cũng có không ít lần phải rời đi như Minhyung ngày hôm nay, cậu diễn viên kia chắc hẳn đã gây chuyện cùng công ty quản lý. Nhưng vì sao chính Minhyung phải đến mà không phải là quản lý, Donghyuck nghĩ rằng Minhyung đã có chút sai lầm.

---

Bàn rượu đã tàn, Jisung chèo kéo Donghyuck về nhà anh ở lại, cậu từ chối rồi tới khách sạn công ty đã chuẩn bị. Tòa nhà Empire về khuya vẫn sáng rực rỡ, Donghyuck yên lặng nhìn thành phố ở dưới chân mình.

Ha Gooreum đã đánh dấu bạn vào một ảnh.

"Trưởng ban giải trí Lee Minhyung quyết tâm giật spotlight của cựu trưởng ban Lee Donghyuck bằng cách bắt nạt chủ biên Park Jisung trong ngày Lee Donghyuck quay lại."

Vẫn là tấm ảnh bàn rượu không thiếu một ai, Donghyuck phóng to để tìm xem có ai chưa kịp tạo dáng. Ngay lập tức cậu nhận ra Zhong Chenle là nạn nhân đầu tiên, mắt của Chenle vẫn còn lờ đờ chưa kịp mở.

Ha Gooreum: @Park Jisung bỗng nhiên bị mất nụ hôn đầu vào tay Lee Minhyung muahhahahahahahahahaaa cảm giác của anh thế nào?

Park Jihoon: Vừa cay vừa nóng vừa đau😊 Theo kinh nghiệm của tôi

Lee Donghyuck: Vừa thơm vừa mềm...

Na Jaemin bình luận bằng một bức ảnh món nhắm ở tại quán rượu bọn họ vừa ngồi.

Na Jaemin: Ăn nữa không Donghyuck?

Park Jisung: Cay nóng thơm mềm là sao 😊

Park Jihoon: Là saoooooo?

Park Jisung: Ai mất nụ hôn đầu?

Park Jihoon: Ai mấtttttttt?

Park Jisung: Anh bị hôn vào mũi 😊 Vừa thơm vừa mềm là của ai anh không biết😊

Zhong Chenle: Ăn nữa không kìa @Lee Donghyuck?

Đầu Donghyuck nóng ran, cậu bấm xóa bình luận của mình.

Donghyuck quay trở về mục tin nhắn. Cân nhắc mãi, cậu bấm vào tên của Park Jihoon.

Lee Donghyuck: Này.

Park Jihoon: ??

Lee Donghyuck: Chuyện Lee Minhyung là thật đấy à

Park Jihoon: Chuyện gì là thật?

Lee Donghyuck: Cắn môi

Park Jihoon: Nếu không thật thì anh muốn như thế nào? Lee Minhyung uống rượu say nhìn em say đắm rồi đè ra hôn kiểu Pháp?

Lee Donghyuck: Shut up

Park Jihoon: Anh vào hỏi em trước 😊

Lee Donghyuck: Lúc tối em nói Lee Minhyung uống gì?

Park Jihoon: Em không nhớ

Lee Donghyuck: Air Max 720/95 không?

Park Jihoon: 😊

Park Jihoon: Không nhớ mà...

Lee Donghyuck: Đau đầu quá

Park Jihoon: Sao?

Lee Donghyuck: Ngày trước

Lee Donghyuck: Anh Jisung nói với anh là anh không có tư cách gửi gắm Lee Minhyung cho mọi người

Lee Donghyuck: Mà Lee Minhyung cũng không cần anh lo

Lee Donghyuck: Nhưng bây giờ

Lee Donghyuck: Vẫn lo.

Park Jihoon: Lo gì chứ?

Lee Donghyuck: Ừ thì biết đâu

Lee Donghyuck: Minhyung cũng là người có khả năng làm việc lớn

Lee Donghyuck: Nhưng anh chỉ muốn

Lee Donghyuck: Minhyung sống như ngày trước thôi.

Park Jihhoon: Em chưa đặt được Air Max 720/95

Lee Donghyuck: Cỡ giày không đổi đúng không?

Lee Donghyuck: Daehwi làm đại diện, khi nào ra anh gửi.

Park Jihoon: Thuốc chống buồn ngủ

Park Jihoon: Lee Minhyung uống nhiều lắm, lần nào gặp em cũng thấy uống

Park Jihoon: Có phải ai cũng được như anh đâu.

Lee Donghyuck: Nên mới nói

Lee Donghyuck: Có lẽ anh không nên về

Lee Donghyuck: Cứ về rồi nhìn thấy

Lee Donghyuck: Anh lại không muốn đi.

Park Jihoon: Thì đừng đi.

Lee Donghyuck: Kí hợp đồng với W6 Nation ba năm rồi.

Lee Donghyuck: Mà tư cách đâu để nói.

Park Jihoon: "Anh yêu em"

Park Jihoon: Nói xong là có tư cách

Lee Donghyuck: Năm trước khi đi, trong lúc giận quá

Lee Donghyuck: Có nói rằng không yêu nữa.

Lee Donghyuck: Mà bây giờ

Lee Donghyuck: Cũng không biết có phải là yêu hay không.

Park Jihoon: Ông anh chẳng phải muốn ăn thịt em khi nghe nói anh Minhyung hôn em là gì.

Lee Donghyuck: Không phải anh không biết anh có yêu hay không

Lee Donghyuck: Lee Minhyung ấy.

Park Jihoon: Lee Minhyung ấy à, em xin lỗi nhưng mà

Park Jihoon: Minhyung khôn hơn anh nhiều

Park Jihoon: Có thể anh ấy làm trưởng ban không tốt bằng anh, nhưng chuyện tình cảm thì rõ ràng là anh Minhyung hơn anh

Park Jihoon: Anh còn phải học hỏi.

Lee Donghyuck: ??

Park Jihoon: Không phải chứ

Park Jihoon: Vừa thơm vừa mềm là gì 😊

Park Jihoon: Vì sao Lee Minhyung hôn tổng cộng ba người mà chỉ một mình anh biết vừa thơm vừa mềm?

Lee Donghyuck: Shut up 😊

Park Jihoon: Uhmm anh biết cỡ giày của Guanlin chưa? Một đôi nữa nhé.

Lee Donghyuck: 😊

Lee Donghyuck: Nói chuyện tốn thời gian còn tốn cả tiền

Park Jihoon: Gọi điện cho tổng đài nào chẳng phải tốn tiền 😊

Park Jihoon làm như mình rất nghèo khổ để đòi hết thứ này đến thứ khác, Donghyuck đồng ý hết tất cả mà không thấy khó khăn gì. Jihoon chẳng khai sáng cho Donghyuck điều gì, chỉ là Donghyuck cần một người nói chuyện. "Anh yêu em", nghe thì đơn giản nhưng làm sao để nói? Thời gian thực sự đã làm nhòe đi đêm kỉ niệm mười năm của Monday Morning. Điều đó không có nghĩa là mọi việc cần được tiếp tục, mà nó có nghĩa là mọi việc cần phải bắt đầu lại từ đầu.

Lee Donghyuck: Về nhà chưa?

Mười phút sau vẫn không thấy Minhyung trả lời, Donghyuck suy nghĩ không lâu rồi bấm phím gọi.

"Anh đây."

"Đã về nhà chưa?"

"Hỏi ai?"

Donghyuck cười mệt mỏi.

"Anh đã về nhà chưa?"

"Anh đang đưa Jin về."

"Anh không nên làm thế. Rắc rối cho cả hai người."

Ở đầu máy bên kia có tiếng xôn xao, sau đó là tiếng sập cửa.

"Có khi nào em biết ngày mai chuyện sẽ trở nên rắc rối nhưng hôm nay em vẫn bất chấp để làm không?"

"Có một lần, hai năm trước."

Minhyung cười khan một tiếng, sau đó anh lại nói:

"Chúng ta đều như nhau thôi. Anh phải lái xe rồi."

"Chúng ta không giống nhau."

Donghyuck nói với một câu trước khi Minhyung cúp máy. Minhyung vòng vô lăng ra khỏi tầng hầm gửi xe của tòa nhà Empire, anh biết Donghyuck đang ở một trong những tầng cao nhất của tòa nhà. Lee Jin vừa gây ra sóng gió không hề nhỏ, lúc này chỉ biết ngồi thu lu bên ghế lái phụ nhìn đường.

"Ai vừa gọi anh vậy?"

Môi của Minhyung thoáng cong lên, anh đưa tay thừa thãi vuốt dọc vô lăng.

"Một người bạn thôi."

Lee Donghyuck: Chúng ta không giống nhau

Lee Donghyuck: Em chỉ bất chấp với người xứng đáng

Lee Donghyuck: Mà từ trước tới giờ cũng chỉ có một người.

Minhyung lại xoa nhẹ vô lăng, anh lờ đi mấy tin nhắn nối nhau xuất hiện. Lee Jin không tự chủ được nên thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn màn hình, còn Minhyung chỉ nhìn về con đường phía trước.

Vận hành ban giải trí của Monday Morning không phải là chuyện dễ, nhưng điều khiển cảm xúc người từng làm trưởng ban giải trí của Monday Morning lại là chuyện quá giản đơn.




----

Hết phần 6.

Hello mọi người mọi người đã mệt cmn mỏi chưa................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro