Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Cho au nói vài lời nhé mới đầu fic có hơi khó hiểu nhưng đọc lun mấy chap sau từ từ mấy bạn sẽ hiểu được câu truyện nhé , mọi người đọc fic vui vẽ ^^


  Sau ba năm, cuối cùng anh cũng xuất hiện, chấm dứt sự kết nối cuối cùng giữa hai chúng tôi.

 

 Trên thế gian này nếu có bán thuốc hối hận, tôi nhất định không nói hai lời, sẽ mua ngay một lọ về uống, đầu óc có vấn đề, mới có thể đi cùng cái thằng YuGyeom lúc nào cũng tung tăng ngông cuồng chạy đến King. Lúc tan tầm chắc chắn sẽ không thể bắt được xe buýt. Thời tiết tháng bảy, khí lạnh của điều hòa trong xe buýt đã bị khí cacbonic của những người đang da chạm da, mặt đối mặt nuốt hết chẳng còn thừa lại tí nào.

Khi đến King, hai đứa chúng tôi cũng đã bị mồ hôi làm ướt đầm cả người. Mới lăng quăng có nửa tiếng đồng hồ, tôi đã chịu không nổi rồi. Sớm đã biết rằng, đến những nơi như vậy chỉ làm lãng phí thời gian thôi.

Tôi thì mệt mõi còn YuGyeom lại vui sướng không biết mệt mỏi, cái dáng vẻ chỉ cần đảo qua mắt ngắm nhìn cũng thỏa cơn nghiện, khiến tôi thực sự không nỡ phá vỡ hứng khởi của cậu ấy.

Nhẫn nại, phải nhẫn nại, ai bảo tôi là bạn thân của cậu ấy chứ?

Năm đó khi tôi đến thành phố Seoul này, bên cạnh chỉ có một mình Mark.  


Chúng tôi cùng học chung một trường đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng rủ nhau đi thực hiện ước mơ. Cái năm đó, đôi thanh niên đã lóe lên trong đôi mắt mình ánh sáng hoa lửa rực rỡ về sự ái mộ đối với thành phố Seoul này, ánh sáng đó còn sáng hơn cả ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sau này, anh đi rồi, tôi đã ở lại một mình. Như thế đến nay cũng đã ba năm rồi. Nếu nói sự tuyệt tình của anh, tôi đoán mình thực sự còn phải lĩnh giáo thêm, không có công việc, trên người không có một đồng, anh sao khi ở chung với tôi từng ấy năm, nói từng câu từng chữ sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời , trong một đêm đã đạp cửa bỏ đi, để tôi một mình ở lại giữa thành phố xa lạ này. Số điện thoại của tôi vẫn không thay đổi, ba năm rồi, anh lại không hề gọi điện cho tôi lấy một lần. Sự sống chết của tôi căn bản chẳng liên quan gì đến anh . Cho nên giữa chúng tôi ngoài một chút vấn vương cuối cùng, trên thực tế chỉ còn là những người đồng hành xa lạ.

Sao đột nhiên lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhìn những đồ xa xỉ ngập mắt, tôi bất giác nhếch mép mỉm cười. Trên thực tế, tôi và YuGyeom là hai người có thể coi là thành phần tri thức, đặc biệt lại làm ở phòng thiết kế, là bộ phận có tiền thưởng cao nhất trong công ty ngoại trừ phòng kinh doanh.


  Wow!", YuGyeom kinh ngạc thốt lên, nhào đến chiếc quầy hàng hiệu với tốc độ xung kích l00m, chỉ vào dưới ánh đèn, chiếc áo màu nước biển trên người ma nơ canh không kìm chế được lắc đầu than thở, "JinYoung, cái áo này đẹp quá!"

"Chị ơi, làm ơn lấy một chiếc cỡ trung, cảm ơn nhé!" YuGyeom không thèm để ý ánh mắt như sát thủ của tôi, quay qua đón lấy chiếc áo trong tay cô gái bán hàng, đẩy tôi vào trong phòng thay đồ.

Không thể phủ nhận, chiếc áo đó thực sự rất đẹp, sau khi mặc lên người.

"JinYoung, chiếc áo này rõ ràng thiết kế là để dành cho những người đẹp như cậu." Giọng nói của YuGyeom vừa cất lên, chị gái bán hàng cũng cười mà nói theo: "Em thật đẹp trai, phong cách cũng rất hợp với chiếc áo này." Đẹp, quả nhiên là rất đẹp! Tôi cười lịch sự, chuẩn bị cởi áo ra thì nghe được...


  "Oppa, chiếc áo này thế nào?" Tôi nhìn từ trong gương, một bóng dáng cao cao, đang bước từng bước thanh thoát đến chỗ tôi

Ầm, đúng giây phút đó, đầu óc tôi trống rỗng. Mãi đến khi tiếng nói dịu dàng ban nãy cất lên một lần nữa, tôi mới từ từ hồi tỉnh lại. Mark Tuan phong độ nhẹ nhàng đang kéo một cô gái xinh đẹp cao ráo đứng ngay sau lưng tôi.

"Em à, chiếc áo này chỉ có một chiếc thôi, em..."

"Ồ, em cảm ơn em sẽ suy nghĩ lại, em sẽ thay ra ."

Đi từ trong phòng thử đồ ra, tôi nhẹ nhàng sửa sang lại chiếc áo, đưa ra phía trước. Trước mắt tôi một cánh tay dài vươn ra, ung dung nhận lấy chiếc áo từ trong tay tôi.


Cuối cùng tôi vẫn phải ngẩng đầu lên, anh vẫn là anh, sắc đẹp không có gì để chê trách, dáng vẻ dỏng cao. Tôi vẫn là tôi, với mái tóc đen, khuôn mặt tao nhã. Chỉ là ai có thể nhìn thấy được, chúng tôi đã từng ngủ chung một giường chứ?

Đúng, đã từng, chỉ là đã từng thôi.

Mark liên tục nhìn ngắm chiếc áo trong gương, ánh mắt cố tình hoặc vô ý liếc qua chỗ tôi, giống như tôi chỉ là một người đi đường bình thường vậy.

"Oppa, có phải quá nho nhã không?"

"Không đâu, anh thấy nó cũng đẹp, gói lại được rồi đấy." Mark nói một cách hết sức tự nhiên. Rõ ràng, bối cảnh như vậy anh sớm đã quá quen thuộc rồi mà.

Tôi nhíu nhíu mày, hơi hơi nghiêng người, mắt không liếc nhìn, kéo YuGyeom từng bước ung dung bước về phía cầu thang cuốn của King. YuGyeom đi lên cầu thang cuốn rồi vẫn chưa hoàn toàn quay đầu về vị trí, đấm một cái rất mạnh vào mạng sườn tôi, "Mấy người cũng thật là máu lạnh, tốt xấu gì cũng đã từng yêu nhau, đến nỗi thế sao? Làm như những người đi đường xa lạ vậy, là người gì vậy?"

"Chúng tôi bây giờ vốn là người xa lạ mà." Tôi cười lạnh lùng, "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."

Thang máy đi thẳng lên tầng phụ của King, phía tay phải là một gian ăn uống tôi YuGyeom tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chọn món.


"JinYoung, khi các cậu còn cùng học một trường đại học, cùng đứng đầu cũng tới ba, bốn năm, sau này tu thành chính quả rồi khiến ai cũng phải thán phục, sao lại có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ? JinYoung, cậu có phát hiện ra không, sau mấy năm không gặp, Mark càng ngày càng giảo hoạt, ngay cả khuôn mặt anh ta, đã không biết có bao nhiêu người phải phục trước đuổi sau rồi... JinYoung, xem ra vài năm nay sự nghiệp của Mark phát triển cũng không đến nỗi nào..."

Tôi chọn rất nhiều món ăn ngon, chăm chú tập trung vào công việc ăn uống, vốn không muốn để ý đến YuGyeom. YuGyeom tự nói một mình cũng chẳng mấy thú vị, chỉ còn biết tham gia vào "chiến đấu" cùng tôi.

Vài ngày liền, tôi để điện thoại ở vị trí gần mình nhất, đợi Mark gọi điện cho tôi. Nhưng điện thoại lại không hề reo lấy một lần. Cho dù anh đã trở về, cũng không có lý do gì lại không đến tìm tôi.

Tôi cứ buồn bực như vậy, nếu biết sau khi yêu anh sẽ có hậu quả như thế này, ban đầu nếu có ai cầm súng ép tôi, tôi cũng không yêu anh.

Mở trang web nội bộ của công ty, bảng thông báo viết rất rõ ràng buổi tối công ty tổ chức tiệc liên hoan, nhân viên các phòng sau nhất thiết phải tham gia.  


Nhìn qua một lượt, phòng Thiết Kế: Im Jaebum, Park JinYuong...

Mới đầu khi tôi đến phòng Thiết kế, Jaebum cũng vừa vào công ty chưa lâu, khi đó anh vừa đi đánh bóng tên tuổi từ Pháp về, làm chủ nhiệm dự án phòng thiết kế. Tôi may mắn được làm việc cùng anh, học hỏi được rất nhiều thứ. Trước đây luôn gọi anh là sư phụ, bây giờ, anh đã làm đến vị trí giám đốc thiết kế của công ty, cách xưng hô này dường như đã không còn hợp lắm, nhưng Jaebum lại nhất quyết không cho tôi được sửa cách gọi.

Bên trong có tiếng nói: "JinYuong, tối tôi sẽ đưa cậu đi nhé?"


  "Vâng."

Cuộc sống ở đây, tình cảm con người nhạt nhòa như dòng nước, ở đây nếu nói đến bạn bè, ngoài YuGyeom, tôi dường như chỉ có một Jaebum. Hồi đầu, tôi cũng cứ nghĩ rằng anh trở về từ phương trời khác nay đang theo đuổi mình, nhưng sau này mới chứng thực được là không phải vậy.

Mà đây cũng chỉ là một tiền đề lớn nhất để chúng tôi trở thành bạn bè tốt. Nhưng nếu hỏi mối quan hệ của chúng tôi chuyển từ đồng nghiệp bình thường thăng tiến thành như ngày nay thế nào, thì lại phải nói lại từ chuyện cái ống nước tự nhiên bị vỡ lần ấy.

Có một lần, ống nước nơi tôi ở bị hỏng, vốn không có đồ vật gì, bên ngoài lại đúng lúc mưa to, trong phòng ngoài phòng đều là nước. Chẳng có một ai để tôi cầu viện, vừa may sao Jaebum lại gọi điện đến. Nửa giờ sau, anh vội vàng đến chỗ tôi, 15 phút, giải quyết xong vấn đề. Giây phút xúc động đó tôi lại nhớ đến Mark, thời khắc đó, tôi cảm nhận rất rõ ràng sự uất hận trong lòng mình.  


Đúng thế, tôi đã hận Mark.

Hận anh vô tình, hận sự bội bạc vô tâm của anh , hận sự lừa dối của anh, hận tất cả những gì thuộc về anh . Mỗi một người trong những tháng năm tươi đẹp như hoa nở, đều có một giấc mơ. Anh đã đưa tôi vào thế giới được làm bằng thủy tinh, rồi lại dùng tay để phá vỡ tất cả. Tôi cũng đã thử cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh vụn đó để lắp ghép lại, nhưng đâu có ai biết được kết quả cũng chỉ đổi lại là hai tay máu đỏ chảy đầm đìa.

Jaebum tuổi trẻ tài năng, dung mạo cũng rất phi phàm, đúng là vì thế mà tôi không ít lần đắc tội với các nhân viên nữ trong công ty. Nhưng nhiều năm qua đi, Jaebum cũng chẳng biểu hiện gì rõ ràng với tôi, ngay cả một động tác thân mật cũng chưa từng có. Lời đồn trong một hơi thở dài, không cần công kích cũng tự nó tan biến. Hơn nữa trong tim tôi sớm đã có một vết chai sạn rồi, nên cũng dần dần yên ổn tâm lý trở lại.


  Tan ca trở về nhà thay một bộ vest màu trắng, xe của Jaebum đã đến đỗ ở dưới nhà. Anh mặc trên người một bộ âu phục nhạt màu, tựa bên cạnh cửa xe, dịu dàng thanh lịch, sang trọng.

Nhìn thấy tôi, anh đã ngắm một hồi từ xa, chào đón tôi bằng một nụ cười tươi thắm tuyệt đẹp.

"Sư phụ, anh có thể không cổ vũ tôi một cách quá quen thuộc như vậy được không?"

"Cổ vũ?" Anh bị chọc phát cười, sau đó lại tỉ mỉ dò xét tôi, "Cậu là người tự tin nhất, đồng thời cũng là người không tự tin nhất mà tôi từng gặp. Nhưng mấy năm nay, tôi lại chẳng thể tìm được điểm nào trên con người cậu mà có thể khiến cậu mất tự tin. Cậu nói xem, có phải cậu che dấu bản thân mình quá kín, hay là tôi có chỉ số thông minh quá thấp đây?"

Tôi bị hỏi đến nỗi đơ cả người, dưới ánh mắt của anh không còn chỗ nào để ẩn nấp nữa. 


~End Chap 1~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro