Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiệc rượu được tổ chức rất náo nhiệt . Loại hội họp kiểu này, khiến tôi cả trăm lần đều không hứng thú. Người muốn được xã giao với Jaebum có rất nhiều. Một mình tôi trong hội trường người người cười nói đi lại như con thoi đến chóng mặt, đang chỉ muốn tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, thì nghe thấy một tiếng gọi tên mình phía sau: "JinYoung"

Là Đổng sự trưởng. Hôm nay, ông ấy đã đích thân xuất hiện trong tiệc liên hoan này.

Một nhân viên quèn gặp được ông chủ lớn, ít nhiều cũng có sự lo lắng bất an. Chỉnh đốn lại mái tóc một chút, tôi đi đến bên cạnh chào hỏi.

"Đến đây, giới thiệu một người để cậu làm quen."

Hả? Đổng sự trưởng giới thiệu cho tôi – một nhân viên bé nhỏ làm quen với người khác sao? Không hiểu vì sao người bình thường thấp kém như tôi dường như chẳng khi nào gặp được ông chủ thực sự nhất thời, nhưng ẩn giấu một ảo giác đây chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Theo chân họ tôi đến bên cạnh đài phun nước trong hoa viên của khách sạn, ánh đèn đủ màu sắc khiến cho suối nước phun lên. Có một ngưòi đang đứng hàn huyên với vài người khác ở đó. Tôi bất giác cảm thấy một ánh mắt rất quen thuộc đang nhìn mình từ trong một góc tối, vừa ngẩng đầu lên, tôi đã nhìn ngay thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm.


Mark? Anh rõ ràng là đang ở đây. Ngớ ra một hồi, tôi vẫn phải bước đến.

"Giới thiệu một chút, đây là Chủ tịch Điều hành TPC của khu vực L A. Còn đây là Park Jinyoung trong bộ phận thiết kế của Tập đoàn chúng ta."

Tuan Tổng?

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, công ty gần đây đúng là đang cố gắng hợp tác cùng TPC, tiệc rượu lần này cũng chính là đặc biệt cử hành để đạt được sự hợp tác đó. Ba năm không gặp, người thanh niên phóng khoáng năm nào, quả nhiên đã thành tài rồi.

Đổng sự trưởng cười nói: "Tuan Tổng học ở trường Đại học G, tôi còn nhớ JinYoung cũng vậy nhỉ, hai người không phải là sớm quen biết nhau rồi đấy chứ?"

Tôi lặng im, anh cười nhạt, nhưng nụ cưòi thật tà ác.

"Lần đầu tiên gặp mặt, Tuan Tổng tôi kính anh một ly." Tôi giành câu nói mở đầu, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, cầm một chiếc ly cao trong chiếc khay của tiếp viên đứng bên cạnh, uống một hơi hết ly rượu Tây.

Mark đưa ly rượu lên cạnh miệng, hơi hơi lim dim đôi mắt, dưới ánh đèn ngũ sắc lộng lẫy, hiện lên sâu không đo nổi. Khóe miệng anh hơi nhếch lên .


Cái khẩu khí đó, cái ý vị ấm áp đó thật nồng nàn, khiến tôi vô cùng khó chịu, giống như tôi là một đối tượng để anh săn đón vậy. Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu nhân viên bé nhỏ vô danh tiểu tốt như tôi.

Cố ý đấy, chắc chắn là cố ý mà.

Muốn thấy tôi ngượng ngùng thế nào sao?

Hừm!

Tôi không hề tỏ ra mảy may yếu đuối trong mắt anh, chỉ để anh nhìn thấy đôi mắt đầy khiêu khích của tôi, "Rất vinh hạnh."

Trong sàn nhảy vang vọng lại tiếng nhạc nhẹ nhàng mềm mại, Mark kéo lấy tay tôi, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, lịch sự tiến lên sân khấu, với mấy chục cặp mắt đang nhìn vào chúng tôi.

Tôi vốn không biết uống rượu, cho dù chỉ một chút xíu cũng say rồi. Sức ngấm về sau của rượu Tây rất nặng, ban nãy uống quá gấp, nên ngay lập tức tôi đã cảm thấy có phản ứng. Mark hào hứng quan sát từng sự biến đổi trên khuôn mặt của tôi, bàn tay nóng bỏng ôm sát vào tôi, "Không biết uống rượu, sao lại còn cố?"


Thật khó tin là anh vẫn nhớ được.

Tôi cố gắng lùi về phía sau để tránh xa anh một quãng, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt hơn.

"Xem ra cậu sống cũng rất tốt..."

Đối mặt với sự châm chọc, tôi chọn cách im lặng không lên tiếng. Đầu tôi càng lúc càng choáng váng, nhưng lúc này sao có thể yếu đuối được? Tôi căng mắt nhìn anh chăm chăm.

Mark đột nhiên cúi đầu xuống, hơi thở của anh hơi có chút men rượu phả vào mặt tôi từng cơn, tạo thành một luồng khí ấm áp mơ hồ.

Bất giác tôi nhớ lại nhiều năm trước, trong khuôn viên trường đại học, dưới gốc cây, khung cảnh lần đầu tiên anh hôn tôi bỗng hiện ra.

Gần ngay trước mắt, mà dường như xa tận chân trời.

Hình ảnh tốt đẹp trước mắt tôi rất nhanh chóng bị một màn tranh cãi ồn ào không có điểm dừng sau này thay thế, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi lạ thường, giống như lần chia tay cuối cùng ba năm trước, chỉ còn lại hai người trầm mặc rất lâu.

Bên cạnh những người thanh lịch đang khiêu vũ qua lại.

"Mark, chúng ta nhanh chóng hoàn thành thủ tục thôi." Tiếng nói rất nhỏ, chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy được. Ba năm trước, chúng tôi đã đạt được sự thống nhất, chỉ còn thiếu thủ tục mà thôi.

Câu nói vừa kết thúc, thì khúc nhạc cũng dừng lại.  


Mark dường như bị người nào đó thu hút bỏ đi, vừa xoay người đã buông mạnh tôi ra. Tôi thiếu chút không vững chân chắc đã ngã nhào, may là vẫn còn đứng được, nhìn qua Mark đang vội vàng dìu một cô gái xinh đẹp cao ráo đi hướng về phía sàn nhảy.

Nhìn dáng nhảy của họ, tôi đột nhiên nghĩ đến một bài hát cũ: Anh giống như con bướm bay trên trời, bay qua bay lại không bay đến bên em... Em chỉ có thể từ xa ngơ ngẩn nhìn anh, ngắm nhìn anh một chút một chút..

Bài hát này anh đã từng đứng dưới lầu, cầm đàn ghita mà
đàn hát cho tôi nghe. Khi đó tôi nghĩ: Một người lạnh lùng ít nói như anh ấy, lại dùng một cách thức lãng mạn nhất để theo đuổi tôi.

Nhưng bây giờ thì tôi biết, tôi không phải là con bướm duy nhất, bài hát của anh cũng không phải chỉ hát cho mình tôỉ, mà còn có thể hát cho ai đó khác nữa.

"JinYoung, cậu uống say à?" Jaebum từ phía sau nắm chặt vai tôi, đây là động tác thân mật nhất giữa hai chúng tôi trong bao nhiêu năm qua. Nếu là bình thường, tôi có thể sẽ có chút gì đó không thoải mái, nhưng hôm nay tôi thực sự rất mệt, cơ thể mỏng manh, không kìm chế được đã dựa vào anh.

"Ừm, tôi mệt rồi, có thể về trước được không?"

"Cậu chờ tôi một chút, tôi chào hỏi vài người đã, sau đó sẽ đưa cậu về." Jaebum đỡ tôi đến một chiếc ghế dài để tôi ngồi xuống, rồi rời đi.


  Đầu tôi quay cuồng, sau khi có thể mở mắt ra, mới phát hiện không chỉ đơn thuần là đầu tôi choáng váng, quang cảnh trước mắt tôi, khiến cả người tôi đều lảo đảo, tôi đang nằm trong một chiếc giường lớn mềm mại .

Lúc này, tôi nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy mơ hồ phát ra. Cuối cùng tôi cũng tìm được một từ thật chính xác, để hình dung ra cái không khí này.

Ấm áp! Vô cùng ấm áp!

Trên giường giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt tôi, tôi vội vàng vùng dậy, muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Nhưng trời đất đều như đảo lộn, tôi không thể không ngã nhào lại giường.

Ký ức nhanh chóng mang tôi quay lại khung cảnh trước khi tôi say rượu, tôi đã uống rượu, Jaebum nói sẽ đưa tôi về nhà... anh ấy bảo tôi chờ... tôi lại tiếp tục uống... Jaebum không có cách nào đưa tôi về nhà, chỉ có thể đặt giúp tôi một phòng trong khách sạn.  


Cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại một chút. Nhưng vừa nghĩ đến việc tôi nằm trên giường, có một người nào đó đang tắm trong nhà tắm, trong không khí còn có một sự ngượng ngùng khiến tôi cảm thấy không sao chịu nổi.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, tôi có chút gì đó vội vã như
không thể chờ đợi "Jaebum huyng!"

Không có ai trả lời, tôi lại gọi thêm một lần nửa, "Jaebum huyng!"

Khi gọi đến câu thứ ba, tôi nhìn thấy một người đi đến trước mặt tôi, đang dùng ánh mắt như giết người nhìn tôi. Nhìn người anh tuấn vừa gần gũi vừa xa lạ đang đứng trước tôi, tôi rõ ràng là muốn phát cuồng, đó đâu có phải là Jaebum?

Anh ta là Mark! Tôi nghe thấy tiếng răng xít vào nhau của chính mình.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Trên người anh ta đang quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, vầng ngực để lộ còn lấm tấm những hạt nước chưa lau hết, mái tóc chưa khô hơi rối bù.

Ba năm sau, anh trở về, giống như một viên đá kim cương đã được mài dũa, chói lóa khiến bất cứ ai cũng không rời được mắt.

Nhưng ngoại trừ tôi.

Bởi vì, tôi đã từng chứng kiến hình ảnh của anh lúc thân tình nhất.

Bởi vì, tôi cũng từng chứng kiến hình ảnh của anh lúc tuyệt tình nhất.


  Hai bức tranh đối lập đó trong ba năm nay, dường như mỗi giây phút của đêm tối trong ký ức của tôi lại đan xen nhau ẩn hiện, dằn vặt tôi, kích thích tôi, thậm chí bây giờ anh đang đứng ở đây cũng như mơ hồ trong mắt tôi.

Tôi thực sự muốn nói điều gì đó với anh , nhưng sự tự tốn vừa cứng rắn vừa yếu đuối trong lòng tôi, lại không cho phép tôi đối thoại với anh trong hoàn cảnh này. Tôi lảo đảo loạng choạng lao về phía cửa, nhưng lại bị sức mạnh của cánh tay to lớn lôi trở lại. Cả cơ thể tôi vừa ngã ngồi xuống giường, vừa ngã vào trong vòng tay của anh.

Anh ôm tôi thật chặt từ phía sau, tôi gắng sức vùng vẫy, còn giọng nói gắng sức giữ lấy sự lạnh lùng và miệt thị "Tuan tổng, xin hãy buông tôi ra."

Anh sững sờ, cánh tay siết chặt tôi cũng cứng đờ ra, bị câu xưng hô của tôi khiến cho hóa thạch rồi. Tôi nghĩ, ngữ khí và sự biểu đạt của tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi không phải đang đấu khẩu với anh, mà tôi và anh thực sự chỉ là người xa lạ mà thôi.

Không có anh ba năm qua, tôi không hề bị chết đói, không có đi làm tay vịn, không có làm nhân tình cho người ta, không trốn chạy về quê nhà, càng không có gọi điện cầu cứu anh, ngược lại còn sống rất tốt ở đây.

Anh cảm thấy không cam tâm? Cho nên lại muốn đến quấy rối cuộc sống bình lặng của tôi? Có thể tưởng tượng được, những người chủ động sà vào lòng anh chắc nhiều lắm, năm xưa cũng đã có không ít rồi, huống hồ bây giờ anh đã là người có tiền nữa.

Nhưng tôi đối với anh, ngoài từ không đáng, vẫn chỉ là không đáng. Anh cho rằng có thể lừa tôi lên giường, khiến tôi giống như trước đây rơi vào tình cảm sướt mướt không đáng tin nơi con người anh để rồi u mê một lần nữa sao?

Rõ thật đáng buồn cười!  


  Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh cười nhẹ bên tai tôi, không biết đó có phải là ảo giác không nữa, giọng cười có chút thê lương, nhưng lại còn có nhiều hơn cả là sự phẫn nộ. Sau đó, là nụ hôn nồng nàn ngọt ngào tê dại che lấp cả trời đất của anh đã đặt xuống tôi. Mà hai tay của anh đang dùng sức mạnh để xé rách áo tôi. Thời khắc đó tôi không sao có thể bình tĩnh được, tôi dùng hết sức mình để chống cự, hét vào mặt anh: "Mark Tuan, anh làm cái gì thế?!"

Anh không hề trả lời, mà lật người, đè tôi xuống dưới, nắm chặt hai tay tôi để lên trên đỉnh đầu. Cái tư thế đó, đã hoàn toàn chọc tức tôi, trong mắt anh tôi nhìn thấy biểu hiện phẫn nộ của mình như thế nào.

Nhưng cái con người trước mặt lại dường như còn tức giận hơn cả tôi, anh nhìn chằm chằm vào tôi, truy xét tôi, dường như muốn trong chốc lát nhìn thấy rõ từng giây từng phút của ba năm nay hiển hiện trên khuôn mặt tôi.

Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái biểu cảm từ phẫn nộ chuyển sang phức tạp của anh , chỉ lạnh lùng nhìn anh: "Mark, anh dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này để lừa tôi đến đây, anh không cảm thấy ghê tởm sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bất luận anh nghĩ thế nào, chỉ khiến tôi càng coi thường anh hơn mà thôi!"

Anh im lặng một hồi, trong mí mắt đen sâu thẳm, lộ ra sự dịu dàng đã lâu không thấy. Ánh mắt của anh rất mê hoặc người khác, ánh nhìn mênh mông vô tận, đôi khi còn có chút gì như sầu muộn.Ngày xưa cũng chính vì chìm sâu vào đáy đôi mắt ấy, đã khiến bản thân tôt từng bước từng bước bị u mê lạc lối.


Anh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, như muốn từ từ cảm nhận sự tồn tại của tôi, giống như khi xưa đã yêu thương tôi tha thiết.

"JinYoung..." Anh khẽ gọi tên tôi, nhìn tôi đang dần dần đắm chìm. Cảm nhận được tôi đang từ từ mềm nhũn, anh thả lỏng cổ tay tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi.

Trong đáy lòng tôi đột nhiên chua xót đến khó chịu, một sự tủi khổ cực đai từ trong tim tôi trào ra đáy mắt, nước mắt chảy dài xuống không thành tiếng. Giơ một tay lên, lòng bàn tay tôi xanh xao đặt lên gò má anh, tất cả những tình cảm ấm áp đều bất động trong giây phút này.

Anh giật mình một cái, sự đờ đẫn chỉ có trong 1 phút, nhìn tôi như không tin vào mắt mình, đột nhiên quát to: "Park Jinyoung, cậu đang ảo tưởng gì vậy? Cậu nghĩ là tôi có thể phí sức để lừa cậu lên giường với tôi sao? Cậu đánh giá mình quá cao rồi đấy!"

Má phải anh bị đánh đỏ lừ, toàn thân tỏa ra sự tức tối. Tôi không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của anh, mơ hồ nhìn anh .

"Cậu chẳng qua chỉ là món quà mà công ty cậu gửi tặng cho tôi, tôi về phòng thì thấy cậu nằm trên giường của tôi rồi, bây giờ tôi chỉ là đang mở món quà đó mà thôi. Còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi sao? Vừa rồi cậu ngọt ngào gọi tên người đó là ai vậy? Cậu thường xuyên cùng anh ta đến khách sạn thuê phòng à, cậu gọi thật khiến tôi buồn nôn! Mà cũng đúng, cậu đã là món quà mà ông chủ của cậu tặng cho tôi, e rằng cũng đã được tặng cho rất nhiều người khác rồi. Tôi nghĩ lương của phòng thiết kế cao cũng không phải dễ dàng mà có được"cậu làm trai bao à? Anh hình như bị phẫn nộ thiêu đốt đến mất lý trí, một tay nắm chặt lấy tôi, còn một tay cởi áo tôi.


 ~End Chap 2~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro