Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Anh hình như bị phẫn nộ thiêu đốt đến mất lý trí, một tay nắm chặt lấy tôi, còn một tay cởi áo tôi.Còn tôi cảm thấy mình giống như một lớp lông vũ, đang bay bổng nhẹ nhàng rơi vào trong vực sâu vô tận, mà không thể tìm được điểm nâng đỡ.

Ba năm nay, tôi cố gắng rèn giũa, cố gắng tăng ca, làm từ một cậu tạp vụ trong phòng thiết kế, cho đến khi thành một nhân viên thiết kế chính thức. Vậy mà giờ đây trụ cột trong tâm niệm của tôi phải chống đỡ trong những ngày tháng cô đơn tủi nhục, bỗng chốc sụp đổ hết.  


Tôi đã từng nghĩ phải ngẩng cao đầu cao ngạo nhất để gặp lại Mark, nhưng không thể ngờ rằng, cuối cùng tôi lại bị công ty mà tôi yêu thích nhất, coi là món quà để tặng cho anh. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má, tôi cảm thấy mình thật giống như một món quà đang được bóc ra khỏi hộp quà, toàn thân tôi trần trụi phơi bày trước mặt anh .

Ý thức của tôi dần dần vỡ vụn, để mặc cho anh hôn lên từng centimet của cơ thể mình. Lại giống như trong ảo giác tôi nghe thấy tiếng anh dịu dàng gọi tên tôi, giống như đã làm sai điều gì đó, "JinYoung...JinYoung...", lại cũng giống như đang muốn dùng nụ hồn nồng nhiệt nhất để che lấp sự sợ hãi và bất an của anh vậy.

Sự tê dại của rượu và sự bất lực của hiện tại, khiến cơ thể tôi nhanh chóng chìm ngập trong sự đùa cợt của anh . Anh dùng môi mình, cơ thể của mình để kiểm soát tôi bằng đủ cách. Kỹ thuật cũng thật điêu luyện, còn mạnh mẽ vượt trội hơn cả ba năm trước.

Tôi không ngừng khóc, nhịp điệu của anh càng lúc càng điên cuồng. Tôi nghẹn ngào đến bật hơi, anh lại càng dùng sức để hôn tôi. Tay tôi bấu chặt vào tay anh, anh cắn lấy vành tai tôi. Tôi không thể cưỡng lại, cuối cùng dưới cơ thể của anh phát ra những tiếng rên rỉ.

Thời gian dường như trôi đi dài như một thế kỷ, những cũng giống như khoảnh khắc ngắn ngủi của một cuộc tình nồng nhiệt.

Khi tất cả bình thường trời lại, khung cửa sổ đã trắng tinh, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh bình minh chiếu xuyên qua rèm cửa, khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tôi, tôi không chịu được đã bị tia sáng ấm áp đó đánh thức. Tôi hé mắt nhìn, đưa tay che đường ánh sáng chiếu vào mình, quay đầu nhìn về cửa sổ, mới biết là có người đã kéo rèm cửa ra. Tôi lại nhìn sang bên cạnh giường, ở đó đã chẳng còn ai nữa.


  Tôi nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn một hồi, cố suy nghĩ xem mình nên nhìn nhận thế nào về tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Cuối cùng tôi cũng bỏ qua kiểu lãng phí thời gian để suy nghĩ những vấn đề không thể có lời giải đáp đó, trèo xuống giường, chạy vào nhà tắm .

Tôi biết, bất luận tối qua đã xảy ra chuyện gì với tôi, mỗi ngày mới bình minh vẫn rực sáng, trái đất vẫn quay, cho nên cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Tôi thay xong quần áo, vội vàng đi xuống đường lớn. Nhìn dòng người hối hả vội vã, thời khắc đó, tất cả mọi cảnh vật dường như đều biến thành một thước phim đen trắng, mà cuộc đời tôi trong thế giới đen trắng này, chuyển vần như một con quay, lại không thể mất đi phương hướng.


  Cuộc sống tuy vất vả nhưng tương lai luôn tốt đẹp.

Tạo cho mình một hy vọng, mới không bị tuyệt vọng.

Mark, tôi đã mê hoặc chính mình, lại còn nhớ đến anh một cách không thể kìm nén được.

Không biết có một tờ tạp chí nào đã từng viết. Sau khi chia tay không thể làm bạn bè, vì cả hai bên đều đã bị tổn thương, cũng như không thể làm kẻ thù, bởi vì đã từng yêu thương nhau, cho nên chỉ có thể làm người xa lạ thân thuộc nhất.

Tôi không muốn tiếp tục hận anh, anh cũng không cần tổn thương vì tôi thêm nữa, chúng ta hãy cùng bỏ qua đi, từ bây giờ hãy làm những người xa lạ thân thuộc nhất.

Tôi cầm điện thoại, ấn phím mở máy, sau vài giây, tín hiệu đã hồi phục. Tôi run rẩy bấm số điện thoại đã xa lạ với mình ba năm nay, không ngờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến.

  "Jaebum!"

"JinYoung! Tối qua cậu đi đâu vậy? Bọn họ nói với tôi, cậu nhờ bọn họ nói với tôi, cậu và bạn đi trước rồi. Tối qua tôi gọi cho cậu mãi mà điện thoại tắt máy, hôm nay đi làm cũng không thấy cậu, rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"

Tuy chỉ là nói trong điện thoại, tôi cũng cẩn nhận được sự lo lắng và bực bội trong khẩu khí của Jaebum.

"Em không sao, tối qua em và bạn nói chuyện khuya quá, em sẽ đến công ty ngay bây giờ". Tôi vừa nói, một tay vừa đang vẫy một chiếc taxi.

  Tôi quyết định đi đến công ty trước, rồi mới đi tìm Mark.


  Hôm này đã quá giờ làm việc, cầu thang máy của tòa nhà cũng không còn đông nữa, nhưng đúng lúc tôi vào thang máy thì Mark cũng bước ra từ một thang máy khác, gọi điện thoại một cách vội vàng rồi rời khỏi tòa nhà.


Trong đầu tôi đều là khung cảnh đêm qua giằng co cùng anh, trên khắp người tôi chỗ nào cũng còn dấu tích ghi dấu của anh . Nghĩ đến đây, trái tim tôi co thắt. Tôi đang cố gắng tập trung tinh thần nghĩ xem có nên chạy đuồi theo anh không. Thì cánh cửa thang máy đã khép lại.

Văn phòng của tôi ở tầng 27, tôi ấn nút tầng 28 bởi phòng nhân sự ở tầng đó. Xuyên qua khu làm việc, tôi đi đến căn phòng độc lập nằm phía bên phải, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Mời vào" là tiếng của Giám đốc Min.

Thời khắc nhìn thấy tôi, biểu hiện trên sắc mặt của cô ta rõ ràng có chút ngượng ngùng, sau đó lập tức nở một nụ cười tươi tắn, "Jinyoung!" Cô ta đứng dậy, làm điều xấu nên thấy lòng hổ then, cô ta rót cho tôi một ly cà phê.

Nhưng tôi chẳng muốn vòng vo với cô ta, vừa vào đến cửa, tôi đã nói luôn: "Giám đốc Min, chuyện tối hôm qua, tôi cần một lời giải thích.


  Min nghe tôi nói xong, nhún vai một cách thản nhiên, ngả cả người về phía sau ghế: "OK! JinYoung, cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không vòng quanh nữa, hôm qua đúng là tôi có đưa cậu lên phòng khách sạn. Về lý mà nói, Tuan Tổng đẹp trai, tướng mạo xuất chúng, là một viên kim cương còn cô đơn; còn cậu cũng đơn thân là một thằng nhóc, lại cùng là bạn học một trường. Nếu hai người có thể phát triển quan hệ, thì cũng là một chuyện tốt, cậu là con trai thì sợ gì ?tôi cũng chỉ đưa cậu lên phòng khách sạn, còn sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người biết với nhau. 

Min chẳng tìm được một câu trả lời nào trên khuôn mặt của tôi, im lặng một lúc lại thể hiện một tâm trạng thất vọng, "Nếu nói về góc độ của công ty, cậu cũng nên hiểu cho tôi... chức vị có cao, cũng chỉ là một người làm thuê, tôi chỉ là làm theo sắp xếp mà thôi." Min vừa nói, vừa chỉ tay về phía văn phòng của Chủ tịch Hội đồng Quản trị ở kế bên.

Tôi cân nhắc tỉ mỉ nhưng khía cạnh mà Min vừa đưa ra, không thể không khâm phục cô ta, nói chính xác một cách có lý có căn cứ, nếu truy cứu đến cùng thì tôi chẳng còn gì để thắng nổi.

 Sau 3 phút, Min cười đắc ý, từ trong ngăn kéo bàn lôi ra một tập văn kiện, đưa ra trước mặt tôi, "Đây là bản kế hoạch hợp tác giữa công ty ta và TPC, ý của công ty là muốn để cậu cùng tham gia vào hạng mục này."

"Tôi có thể từ chối không?"

"Văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta là: Không bỏ việc, không vượt quyền. Đây là quyết định của lãnh đạo công ty, tôi nghĩ cậu không nên cự tuyệt."

"Vậy tôi có thể xin nghỉ phép năm vài ngày trước được không?"

"Được, đương nhiên là được." Min đồng ý một cách rất dứt khoát, nhất định là nhớ phép năm của tôi chỉ còn có ba ngày mà thôi.

Tôi ôm lấy tập kế hoạch nặng nề, khi bước ra còn quay đầu lại nói: "Tôi sẽ giữ quyền lợi mà pháp luật bảo vệ tôi."

Nhìn thấy Min sững sờ vài giây, tâm trạng tôi mới thấy thoải mái đôi chút.

Tôi là thịt cá, người ta là dao sắc. Tôi rất nghi ngờ là Mark cố ý ngầm ám hiệu cho công ty làm như vậy, anh mới thực sự là gốc rễ của mọi tội ác.  

  Trở về đến chỗ làm việc của mình, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Bày trên bàn là tấm ảnh tôi chụp chung vời các dồng nghiệp phòng Thiết kế trong dịp liên hoan năm ngoái.

Nhìn mãi, nhìn mãi, mắt tôi trở nên đau nhức.

Khi đó, tôi mới chỉ là một cậu học sinh tốt nghiệp chưa lâu, một mình sống ở Seoul như vậy, không có người thân, mỗi khi màn đêm còn chưa buông xuống, cái cảm giác cô độc của một người tỉnh lẻ lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Công ty chính là nơi duy nhất khiến tôi thấy thân thuộc, Mọi người đều không muốn tăng ca, còn tôi thì tranh được tăng ca, công việc mà người khác không muốn làm thì tôi lại không từ chối.

Nơi đây dường như chính là cuộc sống của tôi suốt ba năm qua. Tôi đã quen vời việc thứ bảy, chủ nhật cắm cúi làm những công việc còn tồn lại, khi ngẩng đầu lên chỉ còn lại những tấm vách ngăn của phòng làm việc màu bạc sót lại trong mắt, Tôi đã luôn nghĩ mình phải trưởng thành cùng công ty, cùng công ty lớn mạnh.


"Jinyoung, cậu đang làm gì vậy?" Tiếng của Jaebum bất ngờ vang lên phía sau tôi, khiên tôi giật thót mình.

Việc tôi muốn nghỉ việc, vẫn chưa nói với Jaebum, không phải tôi không có ý muốn nói, mà thực sự tôi vẫn chưa biết mình nên giải thích thế nào về lý do tôi thôi việc.

"Ừm... Jaebum huyng, em muốn nghỉ phép nốt mấy ngày, cũng vừa viết giấy phép xong, chắc buổi chiều họ mới chuyển cho huyng ký tên. Em... chỉ đang thu dọn đồ đạc qua một chút thôi."

"Cậu muốn nghỉ phép à ?" Jaebum rất ngạc nhiên.

"Gần đây trong nhà có chút việc, cần có thời gian để giải quyết." Jaebum cũng chẳng hỏi có cần giúp đỡ gì không, vì từ trước tới nay rất nhiều lần muốn giúp đỡ tôi, tôi đều cảm ơn và từ chối. Có thể vì tôi đã quen với cách sống tự lập, nên tôi thường thích chăm sóc và giúp đỡ người khác, đối với ý tốt của mọi người, luôn cảm thấy rất ngại tiếp nhận, không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.

Tôi đã sống hai mươi hai năm nay, ngay cả đến bố mẹ tôi cũng chưa từng thực sự dựa dẫm vào họ, người duy nhất mà tôi đã toàn tâm toàn ý muốn dựa dẫm, chỉ có một mình Mark.


  Jaebum nhất định phải mời tôi ăn cơm, tôi không sao cự tuyệt được, sau khi tan làm tôi chờ anh  trước ghế ngồi của mình.

Vừa là bạn vừa là anh đã lâu như vậy, lúc này, tôi cảm thấy tôi đối với anh cũng có cái cảm giác không nỡ rời xa, có gì đó trống rỗng chua xót trong trái tim.

Mọi người gần như đã về hết, Jaebum mới từ trong văn phòng vội vang đi đến. "Chờ tôi lâu rồi phải không?" Lúc này anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần âu đen, không đeo cà vạt. Một trang phục rất đơn giản, nhưng lại khiến ai cũng phải chú ý ngắm nhìn.

Anh mỉm cười nói : "Có một vị khách, công ty yêu cầu tôi hôm này phải ra mặt thỏa thuận, chắc phải mất một tiếng, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm nhé."

"Anh không phải đi ăn cơm với vị khách đó sao ?"

"Ừ, không cần, hôm nay họ vẫn còn công việc, nhưng lại không thể chờ đến ngày mai được, cho nên mới có quyết định bất ngờ như vậy."

Jaebum luôn rất bận rộn, nhưng nói điều gì thì luôn giữ lời, ở cùng anh tôi luôn cảm thấy được sự thành thực và chân thành.  


~End Chap 3~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro