Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi ngả đầu ra phía sau ghế tựa của xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Jaebum huyng, con đường này có thể đi du thuyền được không?"

Jaebum cười, vừa xoay cần số, tăng tốc độ, chiếc xe vội vàng chuyển hướng sang đường cao tốc cạnh bờ sông,

Ngoài cửa sổ xe, sông hàn rực rỡ, chiếu từng đường ánh sáng lay động, giống như mỗi bước đi của thời gian, tôi chỉ thất thần một cái là nó đã vụt qua rất xa xôi.

"Jaebum huyng, huyng biết không? em đã từng có một ước mơ... khi đó em vừa tốt nghiệp, đến này, không ai thân thiết, không tìm được công việc, thật ngưỡng mộ những người công chức thành công hàng ngày lái xe riêng đi làm. Em cảm thấy cùng được đi du thuyền với người yêu, là một chuyện tình vừa thời thượng, vừa lãng mạn."

Tôi nhớ năm đó khi đến đây, con đường ven sông nổi tiếng này, Mark đã kéo tay tôi và nói: "JinYoung, sẽ có một ngày, cuộc sống của chúng ta nhất định hạnh phúc hơn bất kỳ người nào khác, những cái người khác có được, chúng ta sẽ có được..."

Khi đó, tôi thực sự hạnh phúc đến nỗi có thể vất bỏ cả thế giới. Nhưng tôi không biết bắt đầu từ khi nào, hạnh phúc chỉ giống như những hạt cát nhỏ trong bàn tay, càng muốn nắm giữ nó, nó lại càng chảy mất nhanh hơn.


Khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, tôi đã có chút gì như mệt mỏi muốn ngủ. Jaebum thay tôi đóng cửa xe lại, một mình đi vào trong tòa nhà. Khoảng chừng nửa giờ sau, điện thoại của tôi reo lên. "JinYoung!", là tiếng của Jaebum, anh gấp gáp nói, "Trong xe của tôi có một tập tài liệu màu đen, phiền cậu mang giúp tôi vào đây được chứ?"

"Được ạ." Tôi vừa nghe điện thoại vừa tìm thấy tập tài liệu, "Ở tầng bao nhiêu vậy, em lên ngay đây."

"Tầng 20, TPC quầy lễ tân của họ vẫn có người, có thể dẫn cậu vào tìm tôi."

TPC?

Trời ah! Tôi do dự, rốt cuộc có nên đi hay không nữa đây.

Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Mark, sao tôi lại phải trốn chạy anh ta chứ?

Trong ba năm nay, tôi cũng đường đường chính chính, từng bước một, tôi đã dùng chính năng lực và mồ hôi của mình để sống được ở đây. Chuyện tối hôm qua, hoàn toàn là để cảm ơn anh ta. Cho dù như vậy, cũng là một cơ hội tốt để tôi có thể có thời gian hẹn gặp với anh ta.

Cô gái ở quầy lễ tân đưa tôi vào một gian phòng được ngăn cách bởi một tấm kính rất lớn. Tôi nhìn thấy Jaebum và hai người nữa đang ngồi bàn bạc việc gì đó rất sôi nổi, trong đó có một người, nếu anh ta có biến thành tro bụi tôi cũng vẫn nhận ra, Mark.  


Biểu lộ của anh lúc này rất nghiêm túc, vừa nói, vừa dùng cây bút trong tay vẽ cái gì đó lên tờ giấy A4, để giải thích.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ anh khi làm việc, nhưng lại không hề thấy lạ lẫm, ngược lại lại có cảm giác rất thân thuộc. Khi còn đi học, mỗi lần anh và tôi thảo luận ôn tập, cũng luôn là sự biểu lộ và thần thái này. Bất luận là trong việc gì, anh đều luôn rất nghiêm túc xử lý. Thành tích học tập của anh rất tốt, cho nên khi tốt nghiệp chúng tôi mới có thể có đầy ắp sự tự tin đến Seuol tìm cơ hội vào đời...

"Ôi!" Cô gái lễ tân biểu hiện rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô ta nhất định hiểu lầm là tôi đang si mê Tuan Tổng của họ.

Tôi ngượng ngùng cười, nhìn cô ta gõ cánh cửa kính.

"JinYoung!" Không chờ cho người khác phải lên tiếng, Jaebum đã đứng dậy, đi về phía tôi.

Tôi chiếu ánh nhìn về phía Mark đang nhìn tôi lúc đó, rõ ràng là có chút ngạc nhiên.

Tôi đưa tập tài liệu quan trọng trong tay mình cho Jaebum.

"JinYoung, cảm ơn cậu!" Jaebum nhận lấy tập tài liệu rồi dẫn tôi đến chính giữa chỗ vị trí của ông chủ, giới thiệu với hai người ngồi bên trái, "Đây là đồng nghiệp của tôi, cậu Park JinYoung!"

"Vị này là Tuan Tổng, hôm qua cậu đã gặp....". Tôi chủ động đưa tay ra bắt tay chào hỏi từng người một.

 

 Mark cũng rất phối hợp đưa tay bắt tay tôi, bên cạnh anh người tên Junho là người đàn ông đeo kính, cười nói với Jaebum.

Tôi vô tình nghe được những lời nói đùa giữa những người đàn ông đó, lịch sự lùi lại một bước, nói: "Giám đốc Im, các anh cứ làm việc đi nhé, tôi đi ra ngoài trước đây." Xem ra, bọn họ cũng không thể kết thúc cuộc họp trong một tiếng rưỡi được.

"JinYoung, chúng tôi sắp bàn xong rồi, cậu chờ tôi ở bên ngoài một chút nhé." Jaebum dường như không muốn hủy bỏ buổi cùng ăn cơm tối đã hẹn trước với tôi.

"Jaebum, cậu này chắc không phải người yêu cậu đấy chứ? Cái cậu tiểu tử này lợi dụng cả thời gian ngoài công việc, ngay cả với bạn học cũ mà cũng giữ bí mật à?"

Chẳng trách Junho và Jaebum nói chuyện thân mật đến vậy, công ty lại còn đặc biệt sắp xếp cho Jaebum tiếp nhận hạng mục của TPC, hóa ra anh và Junho là bạn học với nhau.


  Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sắc mặt của Mark thật khó coi, lạnh lùng dò xét một lượt Jaebum.

Đột nhiên, khóe miệng anh cong lên nói với Jaebum "Giám đốc Im, nếu không có chuyện gì quá quan trọng, hôm nay tôi muốn mời hai người cùng ăn bữa cơm, tôi nghĩ kế hoạch này chúng ta không thể bàn hết trong cuộc họp một tiếng rưỡi được."

Jaebum xem ra có chút khó xử. Tôi nghĩ, người phụ trách hạng mục mời ăn cơm, là phía phục vụ đáng lý là chuyện có cầu mong cũng khó có được, bất luận là như thế nào cũng không thể từ chối được, Jaebum luôn rất coi trọng công việc nhưng lúc này có vẻ khó xử.

Tôi vội vàng nói: "Giám đốc Im, tôi vẫn còn có chuyện phải làm." Tôi ám hiệu cho Jaebum, anh tuy không biết quan hệ giữa tôi và Mark nhưng anh ấy nhất định hiểu.

"Cậu Park không nên khách sáo, chúng ta tối qua đã cũng khiêu vũ với nhau, cũng nên coi là bạn bè rồi." Không chờ cho Jaebum lên tiếng. Mark đã vừa vặn nói chen vào, ánh mắt còn liếc liếc lên chiếc cổ áo của tôi.

  Chính cái nhìn đó của anh , trong đầu tôi lại phải phất hiện lên cái dáng vẻ điên cuồng của anh khi hôn tôi đêm qua, không bỏ qua một centimét nào trên cơ thể tôi, giống như muốn nuốt chửng lấy tôi vậy. Cảm giác như bị ướt sũng một trận, khiến trong tim tôi nổi lên một cảm giác khác lạ, dường như tôi có chút gì đó không che dấu được.

Cũng đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên. Mark nhấc điện thoại lên, "Alo?"

Trong điện thoại như không có tiếng trả lời, lại thấy ánh mắt anh nhìn hướng ra ngoài cửa kính.

Chúng tôi đều dõi theo ánh mắt của anh. Một cô gái đẹp đang đứng ngoài hành lang gọi điện, cười tủm tìm với anh qua tấm kính.

Người con gái đó, không phải là người mà tôi đã gặp ở King sao. Trong lòng tôi bất chợt như có một cái gì đó đang thiêu đốt, lại như đang dập tắt.

Tôi cũng không cố từ chối nữa, tôi nghĩ đây cũng có thể là bữa ăn tối cuối cùng giữa tôi và Mark thôi?

Junho vì phải ra sân bay gấp, nên bữa ăn tối chỉ còn lại tôi, Jaebum, Mark, và người con gái xinh đẹp xa lạ kia.


~ End Chap 4~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro