Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chúng tôi cùng đến một nhà hàng nổi tiếng nhất seoul. Khi ăn, tôi biết được tên cô gái đi cùng Mark là Suzy.

Nhìn thấy rượu vang trong cốc của họ, tôi hơi chau đầu mày, không kìm chế được tôi nhắc nhở: "Jaebum huyng, chẳng phải huyng còn phải lái xe sao?" Mark say sống mộng chết thế nào tôi không quan tâm, nhưng Jaebum thì tôi không thể không băn khoăn.

Suzy nhìn Mark, cười ngọt ngào, quay đầu sang tôi, "Không sao đâu, hôm nay chúng ta hy sinh một chút, lát nữa lái xe đưa họ về là được!"

Tôi tự ti hơi nhếch mép cười. Xem ra, ba năm nay chỉ có tôi là đóng cửa lòng mình, thế giới ái tình là một tấm màn trống rỗng trắng tinh, còn anh, Mark lại là một thế giới sặc sỡ sắc màu, đêm đêm rực rỡ. Chẳng trách sau ba năm bặt vô âm tín, ngay đến sau khi về đây rồi, cũng không có được chút thời gian để tìm tôi... hóa ra là như vậy.

Biết tôi không biết lái xe, Jaebum cười nói: "Không sao đâu, JinYoung, lát nữa để xe ở bãi gửi xe, tôi gọi taxi đưa cậu về."Vô tình bắt gặp ánh mắt của Mark, anh hơi nhếch miệng cười, anh cười chế nhạo tôi sao? Muốn cười thì cười, cơ hội như thế này tôi nghĩ sau này cũng chẳng có lại nữa. Mãi mãi tôi cũng không để cho anh có cơ hội lần sau cười nhạo tôi nữa.
Tôi tự nói như vậy với mình, vừa thất thần, trên cánh tay bất chợt lan truyền một cảm giác đau đau tê tê vì bị lửa chạm vào.

"JinYoung, cậu không sao chứ?" Tiếng nói có chút căng thẳng của Jaebum vang lên bên tai tôi, dường như là cùng lúc, Mark kéo lấy tay tôi, đưa lên miệng thổi thổi hai cái.

Động tác đó có vẻ rất cường điệu, thậm chí cũng hơi buồn cười, nhưng lại thực sự là một phản ứng bất ngờ chân thực. Cũng giống như lúc còn nhỏ, khi bản thân chưa có bất kỳ khả năng phòng vệ nào, không cẩn thận mà làm mình bị thương, ở bên người lớn, họ đều thổi nhẹ lên vết thương của con trẻ vậy. Mà trẻ con cũng luôn cho rằng làm như vậy, vết thương sẽ không đau nữa, thậm chí trẻ nhỏ còn vờ như chưa đủ mà kêu người lớn: "Thổi đi, thổi đi ạ, vẫn còn đau..." Tôi có chút gì chua xót, cay cay nơi sống mũi, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, tôi thực sự muốn khóc. Một thanh niên như tôi . Thật không thể kìm chế được lúc này .


  "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thành thực xin lỗi...", người phục vụ mang canh đến không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Nhà hàng này là một nhà hàng cao cấp, những người đến đây dùng bữa đều không phú thì cũng quý, người phục vụ căng thẳng đến nỗi mặt cũng biến sắc, Giám đốc Quản lý nhà hàng cũng nhanh chóng đi đến. Tôi co tay bị bỏng lại, giải thích với người giám đốc: "Không phải lỗi của anh ấy đâu, do tôi không cẩn thận va vào thôi."

Mu bàn tay tôi đỏ lựng, tôi nghĩ chỉ bôi chút thuốc chắc là không có vấn đề gì. Nhưng quả nhiên người thanh niên đã vì việc đó mà bị ảnh hưởng, tôi nghĩ nhất định anh không thấy yên tâm.
"Các cậu nhanh mang thuốc đến đây!" Mark không biết từ khi nào đã đứng dậy, sắc mặt rất khó coi, khẩu khí cũng rất lạnh lùng.

Vị giám đốc đó lập tức đưa người phục vụ ban nãy làm tôi bị bỏng vào trong phòng làm việc của bọn họ, còn tôi cũng tranh thủ lúc đó, đi vào nhà vệ sinh. Chỉ là một chút sơ ý thôi, cơ bản không có gì to tát, tôi không muốn mình trở thành tâm điểm ồn ào của cả phòng ăn vốn rất yên tĩnh này.

Nhưng khi tôi đi vào nhà vệ sinh, lại chính là ở phía góc của nhà hàng, nhìn thấy Mark đang đứng ở đó. 
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình anh ở đó, trong phòng lớn đang mở một bản nhạc cổ điển "Nhìn lại ngày qua".
Tôi ngỡ ngàng một lúc, cuối cùng cũng từng bước tiến đến chỗ anh, tôi băn khoăn lúc này nói rõ mọi chuyện với anh .


  Cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt anh, rõ ràng tôi đã âm thầm hít thở một hơi thật sâu trong lòng, từ từ nói ra suy nghĩ của mình: "Mark ngày mai và ngày kia hôm nào anh có thời gian, chúng ta làm cho rõ rắc rối, và đường ai náy đi. Để lâu quá, không có lợi ích cho ai cả."
Mark không nói gì, trầm mặc rất lâu rồi tự cười nhạo một mình, "Muốn thanh toán rõ ràng mối quan hệ với tôi như vậy, có phải là vì Im Jaebum không? Anh ta chính là người mà đêm hôm qua cậu gọi liền ba lần Jaebum huyng đấy à?"

Nói đến đêm hôm qua, tôi cảm thấy mình giống như người bị lột hết quần áo trước mắt của mọi người, khó chịu vô cùng. Còn ánh mắt đầy khiêu khích của Mark đang soi mói nhìn vào cổ áo tôi, như đang muốn tìm những dấu vết còn in hằn trên da thịt tôi vậy.

Không kịp phản bác, Mark đã tranh nói trước, "Cho dù có vội vàng như vậy, sao ba năm qua cậu không gọi điện cho tôi? Thời gian, ba năm nay tôi lúc nào chẳng có, nhưng bây giờ thì không có!"
"Vậy ý anh là gì, lẽ nào anh lại không muốn thanh toán rõ ràng sao?" Tôi nói mà răng như sít chặt lại. Anh có ý gì đây, ràng buột tôi là anh , nói thanh toán rõ ràng cũng là anh , hôm nay nuốt lời cũng lại là anh. Anh thích chơi trò mèo vờn chuột sao? chắc chắn hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Jaebum. Nhìn anh thật đúng là một người kiêu ngạo tự đại, cách xa ba năm xuất hiện trước mặt tôi, phát hiện tôi rời xa anh không những không bị giày vò đến không ra hình người, mà ngược lại có cuộc sống rất tốt, còn tìm được một người ưu tú nữa. Anh tự cảm thấy mất thể diện, sao lại có thể tình nguyện "giúp người khác đạt ước nguyện" chứ?


Kết cục của một cuộc sống chớp nhoáng đến khi chia tay mới phát hiện ra, hóa ra là anh không hiểu một chút gì về người mà anh đã sống chung từng ấy năm. Rõ ràng là không yêu tôi, lại không muốn buông tha tôi, anh là loại người gì vậy? "Vậy anh muốn thế nào?" Sự phẫn nộ của của tôi rất nhanh chóng đã không kìm nén được. Mark cũng có chút gì đó khó chịu, "Chờ khi hạng mục này kết thúc rồi nói tiếp!", ném cho tôi một câu nói, rồi anh đùng đùng bỏ đi.

Người đã từng muốn đem lại cho tôi một cuộc sống yên bình, không chỉ không làm tròn lời hứa ngày xưa, mà khi anh xuất hiện trở lại, một lần nữa làm đảo lộn cuộc sống yên bình của tôi, dường như lại khiến tôi mất đi tất cả.
Tôi tưởng tượng lại khung cảnh năm đó, tôi và anh đã tranh cãi một trận rất to, nhưng nhớ lại ngày mai còn phải phỏng vấn, tôi vẫn phải bỏ qua suy nghĩ đó.  


  Vừa bước đi vài bước thì nhìn thấy Suzy đứng ở cách đó không xa nhà vệ sinh là mấy nhìn về tôi, không biết đã đứng đó bao lâu rồi: "Cậu Park, chúng ta có thể nói chuyện riêng vài câu được không?"

"Đương nhiên rồi", cô ta rất khách sáo, tôi cũng không có lý do gì để từ chối, tuy nhiên tôi biết, cô ta muốn nói chuyện với tôi nhất định là liên quan đến Mark

"Tôi không phải là bạn gái Mark!"Hả?
Tôi mở to mắt, nhìn cô chằm chằm, Suzy lại nói thẳng với tôi một câu như vậy.

Tôi bất ngờ im lặng, chờ đợi lời nói tiếp.Khi còn là một nữ sinh nhỏ bé, tôi đặc biệt rất thích thú nhìn những người con trai tướng mạo anh tuấn.Tính tình trầm lặng ,tốt và yêu thương tôi . Cho đến khi tôi gặp Mark . Anh như thiên thần , xuất hiện để thoả lòng ao ước của tôi.


  Có điều dường như đó đã là chuyện của thế kỷ trước rồi. Mark đã không còn là anh nữa, còn tôi cũng không còn là tôi trước kia.
Bỏ qua suy nghĩ của mình, lại nhìn Suzy vẫn đang nhìn tôi chăm chú, tôi cười giả bộ: "Suzy, hình  như cô không cần phải nói với tôi những điều đó thì phải."

"Cần chứ!" Suzy rõ ràng nói với tôi từng từ một, nhưng không ngờ được câu nói sau mới thực là sét đánh: "Tôi là người phụ nữ đi cùng anh, cũng là người đã lên giường cùng anh rất nhiều lần!"

Cuối cùng tôi vẫn là không đủ kiềm chế, cho tới ngày nay, khi nghe từ trong miệng một người khác nói ra một câu như vậy về anh, trong đáy lòng tôi dường như có một thứ gì đó từ từ bị nhấn chìm xuống. Cái thứ cảm giác đó giống như ngộp thở, khiến tôi không sao chịu đựng được.Khi tôi còn chưa hoàn toàn hiểu hết những lời nói đầy ngụy biện của cô ta, cô ta lại nói tiếp một câu càng khiến người ta giật mình, khiến tôi đứng im nơi đó.  


  "Cậu Park, cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

Nụ cười mê hồn của Suzy, thời khắc đó khiến tôi thực sự cảm thấy nhức mắt. Có thể khi tôi sống chung với Mark, đã hoàn toàn không hiểu anh, dẫn đến sự thất bại nhầm lẫn như dậy. Nhưng về mặt chủ quan mà nói lại có vô vàn những suy nghĩ bao vây mà tôi không hề muốn thừa nhận điều gì cả, thậm chí còn có một sự chờ đợi mong manh đối với anh.

Nhưng đến bây giờ, tôi cũng không còn cách nào để có thể kết nối mối quan hệ giữa Mark mà tôi. Thời gian ba năm đã khiến chúng tôi hoàn toàn trở thành những con người thuộc hai thế giới khác nhau, không liên quan đến giàu nghèo, không liên quan đến địa vị, dùng cách nói thông thường nhất để giải thích, chúng tôi đã

không còn là những người đi cùng một con đường.

Tôi lắc đầu, trả lời cô ấy: "Suzy à, cái trò này nói ra thật chẳng buồn cười chút nào! Tôi không có hứng thú với vấn đề này, càng không muốn nói đến chuyện gia nhập vào với mọi người!"
"Nếu không muốn, vậy thì cách xa Mark một chút, không nên vì một chút hư vinh nhất thời của mình mà hủy hoại đi niềm hạnh phúc đã có ở trong tay."
Cô ta đang nói đến tôi và Jaebum, có điều tôi nghe cái khẩu khí trong câu nói này của cô ta lại liên tưởng đến một lời cảnh cáo hơn.  


~ End Chap 5~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro