Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hôm sau, tôi đến công ty chính thức làm thủ tục thôi việc. Jaebum là lãnh đạo trực tiếp của tôi, anh ấy đã đồng ý ký tên rổi, vốn thường sẽ chằng có vấn đề gì, nhưng bộ phận nhân sự cứ chậm chạp mãi không trả lời tôi.

Tôi lao ra khỏi phòng nhân sự, chạy một mạch đến hành lang an toàn, gọi điện cho Mark. Gọi liền hai lần mà vẫn không có ai nghe điện. Phổi của tôi dường như đã không giữ nỗi sự phẫn nộ của tôi, tôi liên tục bấm phiếm gọi lại cho anh ta vô số lần.

Cuối cùng sự quấy rối của tôi cũng khiến cho Mark ở đầu dây bên kia phải phản hồi lại.
Dường như vẫn giọng nói dịu dàng gọi cho tôi tối hôm qua, rõ ràng là ảo giác của tôi, tiếng nói của anh ta lạnh lùng vô cùng, lại trở về cái giọng châm biếm trào lộng tôi, "Park JinYoung, cậu có bị thần kinh không, có chuyện gì nói sau, bây giờ tôi không có thời gian." Nói xong dường như anh ta muốn cúp điện thoại ngay vậy.

Tôi cũng nôn nóng, cái kiểu mập mờ không rõ ràng này, giống như tôi đã chịu đựng đủ những ngày mà tôi nợ anh ta từ kiếp trước vậy, "Mark, nếu anh dám cúp máy, tôi sẽ trực tiếp đến công ty tìm anh. Anh phải nhanh chóng sắp xếp bộ phận nhân sự phê chuẩn đơn xin nghỉ việc của tôi. Nếu anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ đến công ty của anh, nói cho tất cả mọi người biết về quan hệ của chúng ta."

Anh ta dường như không coi sự uy hiếp của tôi là vấn đề, lạnh lùng hắng giọng một cái, lại trầm mặc, sau vài giây mới nói với tôi, "Cậu định nghỉ việc à?"  


  "Đúng vậy, tôi không muốn giữa tôi và anh có bất kỳ quan hệ gì, tôi không cho anh thêm cơ hội nào để sỉ nhục tôi nữa đâu."
"Tìm thấy nơi tốt rồi, không cần công việc nữa sao?" Khẩu khí của anh ta thật chẳng tử tế chút nào, dường như mỗi lần khi tôi bực tức, anh ta đều phẫn nộ hơn cả tôi.
"Đúng vậy, tôi muốn làm thủ tục ngay lập tức, ngay bây giờ, ngay tức thì!" Tôi nói một câu sắc lạnh như dao cắt sắt.

Bên kia điện thoại lại im lặng, lần này giọng nói của anh ta không còn bực tức nữa, lại còn như rất bình tĩnh nữa, "Trưa ngày mai, đến gặp tôi." Nói xong thì tắt máy.

Tôi tìm cho mình một bộ đồ mà tôi yêu thích nhất, nhìn vào gương .Nhớ lại trước kia, rất nhiều lần, khi tôi đứng nhìn gương, anh luôn đứng bên cạnh gương luôn mỉm cười và nhìn tôi trong gương rồi nói: "Cũng không phải đẹp trai bình thường đâu đấy!" Bây giờ, dáng vẻ của tôi vẫn chưa thay đổi nhiều, nhưng bên cạnh gương đã là khoảng trống từ rất lâu rồi.

Đến trước toà nhà nơi Mark làm việc, cũng đã là 11 giờ trưa. Tôi rút điện thoại, gọi vào số của anh ta. Khi có chuông đỗ nhưng không ai bắt máy , nên tôi đàng đứng chờ .


  Đứng chờ đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Mark, bước chân hùng hổ, dáng người vươn cao. Anh ta nhìn trái nhìn phải khắp xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đứng dưới tấm biển quảng cáo to đùng. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy anh ta sững lại một chút, nhưng sau một giây lại bực bội.

"Sao không đi lên, đứng ở đây tới một tiếng rồi?" Lông mày của anh ta dần dần chau lại, giống như tôi là người xấu xí lắm vậy.

Tôi cũng chẳng muốn ngày hôm nay lại cãi nhau với anh ta, hít thở thật sâu, nói: "Không sao, lâu như vậy còn chờ đợi được, quan trọng gì một tiếng đồng hồ, chúng ta đi thôi."
Mark vẫn còn đang dò xét tôi từ trên xuống dưới, ngọn lửa bực tức trong mắt dần dần dịu xuống, cuối cùng biểu hiện của anh ta cũng bình tĩnh ôn hoà trở lại.
"Cậu chờ chút, tôi đi lấy xe..."  


  Tôi ngồi lên xe, trong cái không gian nhỏ bé kín mít này, ngăn cách hoàn toàn với sự ồn ào huyên náo của thế giới bên ngoài, tiếng thở của hai người chúng tôi càng nghe thấy rõ ràng hơn. Ngày trước, mua một chiếc xe nhỏ là ước mơ của chúng tôi, bây giờ giấc mơ của anh ta đã thực hiện được rồi, lại chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Mãi đến khi dừng xe, tôi mới định thần trở lại trong tâm tưởng, chau mày hòi: "Mark, anh đưa tôi đến đây làm gì?" Ở đây đâu phải là chổ làm thủ tục, mà đó là một nhà hàng sang trọng.

"Bây giờ là thời gian ăn trưa, cậu nghĩ là chổ đó họ làm việc 24 giờ trên ngày à?"

Vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì cổ tay tôi đột nhiên bị Mark nắm chặt, anh ta kéo tôi vào bên trong, cuối cùng cũng mỉm cười rất hài lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn ăn to đùng, đưa tay vẫy tôi nói: "Lại đây đi!".Hừm, dù sao cũng đã sắp xếp như vậy, để xem anh ta định bày trò gì nữa.Bình tĩnh nhẹ nhàng, tôi bước đến, ngồi đối diện với anh ta. Không lâu sau, nhân viên phục vụ với khuôn mặt tươi cười cũng mang xe đẩy thức ăn đến, đầy một xe thức ăn đẹp mắt thơm phức mê hoặc lòng người.


  Thực sự tôi rất đói, từ ở quê nhà lên đây, trong túi tôi chỉ có một chút tiền. Từ chối sự giúp đỡ của Jaebum, hầu như hằng ngày tôi đều chỉ ăn mì, mấy ngày rồi ngoài cơm trưa ở công ty, có lẽ tôi chưa ăn một bữa cơm nào tử tế. Đặc biệt là hôm nay, tôi vẫn chưa ăn sáng, còn chờ anh ta đến một tiếng liền, điều đó càng khiến tôi đói đến mức cảm thấy dạ dày đã dính vào sống lưng rồi. Nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, tôi cũng chẳng khách sáo làm gì.

Mark tự rót cho mình một ly rượu vang, từ từ thưởng thức nó một cách chậm rãi.Những thức ăn này thật sự rất ngon mà? Giống như đang khiến người ta phải nuốt lưỡi vào. Người có tiền, ngày nào cũng sống như vậy sao?

Khi tôi đang ăn ngấu nghiến, tôi lại nghe thấy tiếng anh ta khẽ thở dài. Một giây thôi, vốn những thức ăn rất ngon lành trong miệng tôi bỗng mất hết mùi vị, tôi mất hết năng lượng để nuốt tiếp chúng.

  Nhìn cái dáng vẻ không nhẫn nại của tôi, Mark có vẻ buồn chán, tỉ mỉ nhìn tôi nói: "JinYoung, anh có chuyện muốn nói với em."

Thấy tôi im lặng, anh lại thở dài, dường như dáng vẻ rất đau khổ, "Em thật sự yêu cái tên Im Jaebum sao? Em có hiểu anh ta không? Liệu anh ta có đủ khả năng chăm sóc cho em không, tình cảm của em dành cho anh ta có thực sự là ... tình yêu không?"

"Mark, anh có phải là quá vô lý không?" Tôi ngắt ngang đề tài "quan tâm" đến tôi của anh ta.
Tôi mỉm cười, nói rất bình thản, "Jaebum huyng là một người tốt, có năng lực, biết gánh vác, có trách nhiệm rất cao, anh ấy khiêm tốn với người khác, thực sự là kiểu người mà tôi thích. Tôi và anh ấy quen biết đã ba năm, khâm phục anh ấy, sùng bái anh ấy và cũng rất yêu anh ấy. Anh ấy rất tốt với tôi, thực sự rất tốt. Chúng tôi ở bên nhau, rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc... hơn nữa, mẹ tôi cũng rất quý anh ấy..."
Khuôn mặt Mark lạnh lùng cực điểm. Anh ta đứng dậy, lại tiến sát về phía tôi: "Em nói những điều đó là thực sao?"

Tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta, nghiêm túc gật đầu, Là thực, còn chân thực hơn cả vàng thật!"
Hai mắt chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta phát ra luồng ánh sáng rực, rồi đột nhiên lại tắt lịm.
Lòng tự tôn của Mark không phải người bình thường nào cũng sánh bằng, khi còn đi học đã vậy, bây giờ có tiền rồi, còn có cả địa vị nữa, chắc chắn càng như vậy.
Mark cúi đầu, như đang làm một quyết định trọng đại nào đó, sau đó từ từ lôi trong người ra một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi sững sờ một lát, tay đã bị anh ta nắm chặt. Anh ta dùng bàn tay lớn mở lòng bàn tay tôi ra, ngửa mặt lên trên. Đặt nó vào trong bàn tay tôi.
Vẫn chưa kịp rút lại, thì tay Mark đã rời ra.
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta cứng rắn như thép. Giống như người bị bệnh vậy, thật khó coi.
"Cái gì vậy?" Tôi cầm nó, lật qua lật lại trước mặt anh ta. Trong thẻ ngân hàng đương nhiên là tiền rồi, nhưng tôi muốn hỏi anh ta đưa cho tôi cái này có ý gì.  


  Mới đầu chúng tôi tự do yêu nhau, thống nhất chia tay, cho nên anh không cần phải trả cho tôi bất cứ gì hết. Hơn nữa, khi tôi khó khăn nhất cũng đã qua đi rồi, bây giờ đưa cho tôi những thứ đó còn có tác dụng gì chứ? Cứ cho là tôi có nghèo túng, có cần tiền, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào một khoản tiền lớn để thay đổi diện mạo cuộc đời mình, huống hồ cái người đó lại còn là anh! Tiền của anh đều là kiếm được từ sau khi rời khỏi tôi, cho nên chẳng có một đồng một hào nào liên quan đến tôi cả.

Cầm tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh trong tay, tôi tự cười châm biếm, tôi nghĩ nếu là cái ngày hôm đó cách đây không lâu, anh ấy tự tay nhét cho tôi tấm thẻ này, tôi nghĩ tôi nhất định là sẽ vui mừng lắm.

Nhưng bây giờ tôi đã không còn cần nữa rồi.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, anh ta như bị bỏng vậy, vài giây liền giống như chịu một sự tổn thương to lớn vô cùng.

"Ở đây có một khoản tiền, để lại cho em, cũng có thể sau này em sẽ cần dùng đến" Không nói rõ trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng đã đến điểm cuối cùng anh ta có thể chịu đựng được rồi.Tôi lại đẩy cái thẻ ngân hàng về phía anh ta, "Cái này tôi sẽ không cần đâu, tôi nghĩ sau này tôi cũng không có cơ hội để dùng đến nó". Nếu muốn để lại cho tôi một cái gì, vậy hãy để tôi nhớ đến những gì tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.

Không còn tình yêu, còn cần tiền để làm gì?
Nhưng tôi lại không ngờ sự cự tuyệt của tôi lúc này, trong tai anh ta, căn bản lại thành một ý nghĩ khác.
Anh ta lập tức trở lại giọng điệu châm chọc khiêu khích tôi, "Park Jinyoung, cậu sớm đã trải qua những ngày tháng cực khổ, sao bây giờ lại có thể ấu trĩ như vậy nhỉ? Cậu cứ nhất định cho rằng tên Jaebum đó có thể nương tựa vào được sao, có thể đáng tin cậy đối với cậu như vậy sao? Cậu cất giữ một ít tiền bên người, mới khiến cho người ta có thể yên tâm được, sao cậu lớn như vậy rồi, một đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu?" Ha ha, hoá ra là anh ta cho rằng tôi câu được con cá bằng vàng, mới không cần đến tiền của anh ta.

"Mark, cái thẻ này, tôi sẽ không lấy đâu, tôi quen anh là do tôi tự nguyện chọn lựa, mới đầu tôi yêu anh, cũng là chuyện của riêng tôi, tất cả chẳng liên quan gì đến anh hết, tiền của anh anh giữ lại cho người khác đi. Tôi đúng là ngu ngốc, đúng là dở hơi, cho nên mới tin tưởng một người như anh có thể cho tôi hạnh phúc..."

  Một phút, hai phút, ba phút. Anh ta đột nhiên bước về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Lần này, tôi không cự tuyệt, để mặc anh ta cứ thế ôm chặt tôi. Tôi nghĩ có lẽ đây cũng là cái ôm cuối cùng trong cuộc đời này. Sự ngoan ngoãn nghe theo của tôi như khích lệ anh ta, anh ta cuối xuống hôn nhẹ lên môi tôi.

Tôi giật mình, muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã hôn tôi rất sâu...đồng thời còn dùng một tay, vuốt ve không ngừng lên cơ thể tôi...

Tôi cảm thấy như mất mát gì đó, hoặc ngay lúc này giữa chúng tôi ngoài sự châm biếm khích bác nhau, luôn không biết nên đối xử với nhau như thế nào. Cũng giống như trước khi anh ta rời bỏ tôi, chúng tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, sau đó ai cũng không muốn mở lời, vì sợ những lời nói ra sẽ làm tổn thương lẫn nhau. Trong im lặng, ngoài ngôn ngữ, chỉ có thể dùng các phương thức khác để giao lưu, ví dụ như cơ thể. Tứ chi hoà quyện, mồ hôi nhễ nhại, chính là nhằm chứng minh sự tồn tại của nhau.

Trong lúc này, tôi dường như lại trở về thời điểm đó. Anh ta hôn lên môi tôi, giống như muốn nuốt lấy tôi, hai tay không ngừng ôm tôi chặt hơn, mà còn đưa tay lẫn vào áo tôi, không ngừng vuốt ve lên da thịt tôi.

Tôi bắt đầu phản đối, sao lại có thể có những va chạm cơ thể với người này chứ? Rõ ràng anh ta không phải chỉ đơn giản muốn có một nụ hôn tạm biệt với tôi. Nhưng sức mạnh của anh ta thật đáng sợ, cứ như vậy vừa dùng sức hôn tôi, vừa vuốt ve cơ thể tôi, khiến tôi từng bước từng bước ngã xuống chiếc ghế lớn phía trong. Tôi ngã vào trong giữa chiếc ghế, một giây sau cơ thể anh ta cũng đè lên trên.  


  Không có rượu, không bị say choáng váng, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng toàn thân tôi lại run rẩy.
Tay của anh ta dường như đã sờ soạng khắp người tôi, chạm đến đâu, cũng như có một ngọn lửa bén vào.

Tôi cố hết sức giữ chặt cánh tay mà anh ta muốn trượt xuống cạp quần tôi. Tôi cố giật ngón tay anh ta ra, nhưng hoàn toàn chỉ phí sức. Vì hơi thở sâu dồn dập khiến người tôi phập phồng, ngược lại càng khiến cho sắc màu trong ánh mắt anh ta càng đậm hơn.

"Mark... anh hãy mau buông tôi ra... chúng ta đã ..."
"Đừng nói hai từ đó, nếu không em sẽ phải ân hận đấy."

Quả nhiên anh ta nói được làm được. Anh ta còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi, thuộc lòng những chỗ nào mới có thể khiến tôi càng thêm khó chịu. Nghe thấy tiếng anh ta thở dốc dồn dập bên tai, dường như anh ta còn khó chịu hơn cả tôi.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng cũng khiến anh ta không nhịn được, lấy điện thoại ra đưa lên tai.
Anh ta ngồi dậy. Tôi lập tức kéo lấy quần áo của mình, nhảy ra khòi giường dường như là muốn bỏ chạy khỏi đó. Nhưng phản ứng của anh ta còn nhanh hơn, giữ chặt lấy tôi, ôm cứng lấy tôi trong lòng.
Khoảng cách quá gần, tôi nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, "Yi-En, con đã đến Seoul rồi à? Đã đi gặp cái cậu đó chưa? Nhanh chóng dứt khoát đi nếu không mẹ không có đứa con như con đâu!"

Tôi cười lạnh lùng thản nhiên thả lỏng cơ thể, lừ lừ nhìn anh ta. Anh ta nhìn tôi ngượng ngùng, nói: "Mẹ, con bây giờ đang có việc, sẽ nói chuyện với mẹ sau!" Nói rồi anh ta cúp điện thoại. Hoá ra mẹ anh ta cũng đã biết chuyện chúng tôi vẫn chưa dứt khoát.

"Về công ty thôi!"  


  Tôi giật mình, lập tức có cảm giác như mình bị trêu đùa vậy, "Mark, anh có ý gì vậy?"  


~ End Chap 11~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro