Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về công ty thôi!"  

  Tôi giật mình, lập tức có cảm giác như mình bị trêu đùa vậy, "Mark, anh có ý gì vậy?"  


  Khuôn mặt anh ta lúc này lại biến đổi thành một biểu cảm rất phức tạp, "Anh đã nói em qua tìm anh để dứt khoát khi nào?" Trong lòng anh ta dường như cũng có một sự đấu tranh rất mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận rõ khi anh ta nói ra câu nói đó, vừa là quyết định nhất thời vừa là quyết định đầy mưu đồ. Suy nghĩ kỹ lại, hôm đó anh ta rõ ràng chỉ nói là buổi trưa đến tìm thôi...
Anh ta đúng là đang chơi đùa với tôi sao?
"Mark, anh làm như vậy có quá bỉ ổi không?" Tôi ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng hào hoa mỹ lệ, nghĩ đến những động tác ban nãy của anh ta.
Dựa vào những gì tôi hiểu về anh ta trước kia, anh ta là một người vô cùng quyết đoán và rành mạch trong công việc, vậy sao đã ba năm qua, làm đến cả giám đốc điều hành, lại có thể hành động uỷ mị đa cảm đến vậy?

Hoặc nói cách khác, anh ta thực sự chưa suy nghĩ kỹ chuyện dứt khoác giữa anh ta và tôi! Ban nãy thời khắc chia ly vấn vương với tôi đã khiến anh ta bất ngờ thay đổi quyết định? Nhưng không dứt khoác thì anh ta định thế nào đây? Chúng tôi đều hiểu rõ, bất luận là thế nào, chúng tôi cũng đã không thể nào quay lại như trước kia được nữa. Trong thời gian ba năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ.

Có thể tôi cũng giống như anh ta, có thể anh ta đã không còn là Mark mà tôi đã từng yêu, đã quen thuộc. Bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, anh ta đột nhiên trở nên yếu đuối và mệt mỏi.
"JinYoung, rời xa tên Im Jaebum được không?" Câu nói này bất ngờ như đánh trúng tôi, tôi không cử động nhìn anh ta, đúng lúc mà tôi dường như muốn đem tất cả những biểu lộ của anh ta quy kết thành sự đau khổ, thì tôi đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại đó, khoé miệng cong lên một nụ cười xấu xa, "Ban nãy, nếu tôi nghe không nhầm, thì mẹ anh đã có thông điệp cuối cùng muốn chúng ta dứt khoác đúng không? Tôi còn nhớ bà ấy luôn không thích tôi, năm đó những lời bà ấy nói thực sự rất khó nghe, bây giờ, tôi dường như vẫn không thể tưởng tượng được, bà ấy gặp lại tôi sẽ còn sỉ nhục tôi thế nào nữa. Khi biết tôi là người đồng tính,mà còn lại đi yêu con trai  của bà ấy. Sao anh cứ phải khiến cho bà ấy hiểu nhầm là tôi vướng víu trói buộc anh, không chịu dứt khoác với anh, thì anh mới vừa ý sao? Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng bên cạnh anh có rất nhiều người theo đuổi, sao vẫn không chịu buông tha một thằng nghèo khổ như tôi ?
Ba năm rồi, đúng vào lúc cuối cùng của chuyện tôi và anh, mới nghĩ đến chuyện níu giữ tôi, như vậy là tâm lý gì? Chiếm hữu, không cam tâm?  


  Mark nghe thấy tôi nói câu "rất nhiều người theo đuổi", sắc mặt chợt đổi khác, nhưng lại hoàn toàn không phủ nhận, trong lòng tôi vẫn còn chưa được não bộ cho phép, đã tự co thắt lại.
"Em có hiểu tên Jaebum không? Trước khi đến công ty anh ta làm gì, hoàn cảnh gia đình như thế nào, trước nay đã từng có lịch sử ái tình như thế nào, em đều biết rõ chứ? Sao em có thể giao cuộc đời mình cho một người một cách đơn giản như vậy?"

Tôi đã bị hàng loạt những câu hỏi ở anh ta hỏi trúng, anh ta nói những điều đó, thực sự tôi chưa bao giờ hỏi Jaebum.

Nhìn thấy biểu hiện sững sờ của tôi, ánh mắt của anh ta như càng phẫn nộ hơn, giống như tôi là một người ngu xuẩn nhất thế gian này khiến cho người khác phải lo lắng. Thái độ ghét bỏ của anh ta đối với Jaebum không một chút nào che đậy, như được viết rõ từng nét trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Lúc này đến lượt tôi căng thẳng, trên màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ tôi.
"JinYoung, bác sĩ nói sức khoẻ của bố con hiện giờ có thể chuyển viện được rồi, mẹ nhớ lần trước Jaebum có nói chuyện sẽ giới thiệu bác sĩ cho bố con, nên mẹ nghĩ mấy hôm nữa sẽ đưa bố con lên Seoul."  


-----------------------------------------------------------


Chớp mắt tôi đã được đào tạo ba ngày ở công ty mới rồi. Hôm đó tuy chưa cùng Mark nói chuyện rõ ràng, nhưng anh ta đã đồng ý chuyện tôi xin thôi việc rồi. Thật là hài hước, tôi muốn xin thôi việc, cuối cùng lại phải cần đến sự đồng ý của "người yêu cũ".

May là tôi chẳng vui chẳng buồn, chỉ khi cầm tờ giấy nhỏ bé, rời khỏi công ty, trong lòng tôi lại có một sự lạnh lẽo đến khó mà kìm nén được. Buổi tối, tôi cùng ăn cơm với các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, ngày hôm sau tôi đến công ty mới làm việc, bắt đầu một bến bờ hoàn toàn mới.

Người mới làm việc trong cương vị mới cần có một tuần để đào tạo, thời gian buổi trưa, tôi chỉ cùng với vài người đồng nghiệp đi lên nhà ăn trên đỉnh tòa nhà để ăn trưa. Chỉ là tôi không ngờ ngày ngày đều nhìn thấy Jackson ở đó.
Ngày trước khi còn ở công ty cũ, ngoài Jaebum ra, dường như không nhìn thấy một vị lãnh đạo cao cấp của công ty tập trung ở thang máy để đi lên ăn ở phòng ăn chung. Còn Jackson lại cầm khay cơm, mỗi hôm ngồi ăn thì chuyện trò với một nhân viên khác nhau trong phòng ăn.

  Hôm nay Jackson vẫn ngồi đối diện trước mặt tôi. Người đồng nghiệp thường ăn cùng cơm trưa với tôi hôm nay lại bận việc, vội vàng ăn mấy miếng rồi đi, trước bàn ăn chỉ còn tôi và Jackson.
"Wang Tổng!" Trong khi làm việc, người này thậm chí trong môi trường liên quan đến công việc cũng luôn thể hiện phong thái của một ông chủ rất nho nhã lịch sự, khiến cho người khác không có cách nào có thể liên tưởng đến cái dáng vẻ trêu đùa hôm trước được của anh ta.

"Mấy ngày đào tạo có thấy phù hợp không?" Anh ta vừa xúc cơm, vừa nhìn tôi và hỏi.

Tôi vội vàng gật đầu, "Cảm ơn Wang Tổng đã quan tâm, thầy giáo giảng rất hay, tôi rất thích văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta, hơn nữa các đồng nghiệp đều rất trẻ, rất dễ giao lưu với nhau." Nghĩ lại hôm trước tôi không ngừng kêu anh ta là "thần kinh", tôi tự nhiên cảm thấy mình trả lời thật uyển chuyển.

Anh ta nhai miếng cơm, đột nhiên mỉm cười. Cái biểu cảm này, lại khiến tôi như trở lại hình ảnh anh ta tươi cười ngang ngạnh trong hai lần tôi gặp anh ta ở ngoài công ty. Sau giây phút đó, anh ta vẫn lại ngăn cản tôi trở lại với dáng vẻ bình thường vốn có .


  Điện thoại của tôi vang lên, cầm lên nghe thì thấy tiếng mẹ tôi vang lên: "Alo, JinYoung, mẹ và bố con đã lên đến bệnh viện Seoul rồi, Jaebum đang ở đây một mình, khi nào thì con đến vậy?"
Tôi giật bắn người như nhảy trên ghế. Bà mẹ của tôi, lại đã tìm đến Jaebum trước, sau đó mới thèm gọi điện báo cho tôi. Nhưng câu nói sau đó của bà, càng khiến tôi kinh hoàng hơn: "JinYoung, con đoán xem ở bệnh viện mẹ đã gặp ai?"

"Là ai ạ?" Tôi hỏi một cách khó hiểu. Cảm thấy mẹ tôi cười rất đắc ý, "Mẹ đã gặp mẹ của Mark đó, bà ấy cũng khám bệnh ở đây, con đến đây nhé!"

"Cậu sao thế?" Jackson nhìn sắc mặt thảm hại của tôi, chau mày hỏi.
"Không có việc gì, trong nhà có người đi viện, tôi phải đến bệnh viện một lát." Tâm trí tôi như để đi đâu vậy, tôi nghĩ: Chết rồi, hai bà già ở cạnh nhau, nhất định chuyện tôi chưa dứt khoác sẽ bị phơi bày hết.
"Tôi cũng vừa hay có chuyện phải đi, để tôi đưa cậu đi?"
"Ừm." Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì đã vội gật đầu, vài giây sau mới ý thức được anh ta vừa nói cái gì, vội vàng nói, "Không cần đâu, Wang Tổng!"
Để ông chủ đưa tôi đi, điều này thật không thể chấp nhận được.
"Cũng vừa may tôi sẽ đi về phía đó, một người có thể trở thành nhân viên kinh doanh xuất sắc, không nên có dáng vẻ loay hoay hoảng hốt như cậu được."
Nói rồi Jackson trộn cả cơm và thức ăn lại, và liền mấy miếng xong xuôi, dùng khăn ăn lau miệng sạch sẽ, kết thúc bữa ăn trưa. Sau đó anh ta đứng dậy, đi ra phía cửa phòng ăn, tôi đang do dự không biết có nên đi theo anh ta không, thì anh ta đã đi khá xa rồi, quay lại chau mày nhìn tôi.  

  Ăn cơm nhanh, đi cũng nhanh, nói một là một hai là hai, đó chính là ông chủ mới quen nhất của tôi.


 Ô tô đi vào trung tâm thì bắt đầu bị tắc đường liên tục, khi đến được bệnh viện thì đã là 1 rưỡi chiều.

Tôi có chút lo lắng không yên, Jackson lại nói: "Bố mẹ nằm viện là chuyện lớn, ngày mai đến phòng nhân sự làm giấy nghỉ phép, hôm nay không cần phải về công ty nữa." Tôi cảm ơn anh ta một cách cảm động, một ông chủ thấu tình như vậy, tin chắc rằng sẽ có rất nhiều nhân viên đều muốn hy sinh cuộc đời cho công ty.
Tôi gọi điện cho mẹ tôi, đang định bước đi lên tầng 5 nơi phòng bệnh, vô tình quay đầu lại, qua tấm kính trong suốt của bệnh viện, tôi nhìn thấy ông chủ của tôi Jackson và một người đàn ông cao ráo đẹp trai nói chuyện rất thân mật. Đúng là một năm đen đủi, tuyệt đối là vận hạn đen đủi, cái dáng người đó nếu có chìm trong biển người nhộn nhạo tôi cũng có thể nhận ra anh ta ngay lập tức.
Chẳng phải Mark đứng đó sao?

Anh ta, anh ta, anh ta và Jackson quen nhau sao? Cái dáng vẻ quen thuộc đó, không giống như sự lạnh lùng khách sáo xa cách, hai bọn họ càng giống như những, người anh em lâu ngày không gặp ,chỉ còn thiếu nước ôm chầm lấy nhau thôi.

Nhưng một phút sau tôi lại phát hiện ra, không có "bi kịch" cực độ, mà chỉ là càng "bi kịch" hơn. Jackson cất xe xong đi cùng với Mark vào trong đại sảnh của bệnh viện.
Tôi cố tình không đi thang máy, một mình leo đường bộ lên tầng. Đến tầng 5, tim tôi vẫn thình thịch đập liên hồi.

Hỏi cô y tá trực ở bàn tư vấn thông tin, tôi tìm đến phòng thứ tư bên cánh tay phải, đẩy cửa bước vào, Jaebum đang nói chuyện rất nhỏ tiếng với mẹ tôi, bố tôi đã nằm trên giường và ngủ rồi.

Đây là một phòng đơn, điều kiện rất tốt .Nếu muốn đặt một phòng đơn như thế này chắc chắn chẳng phải là chuyện đơn giản. Xem ra Jaebum nhất định quen người có địa vị trong bệnh viện.
"JinYoung, sao con không đến cùng với Jaebum? 

Tôi mím môi, giận dỗi trả lời: "Mẹ, Jaebum hyung rất bận, sao mẹ không gọi trực tiếp cho con?"

"Tại điện thoại của con gọi mãi không được, mẹ đương nhiên chỉ còn biết gọi cho Jaebum thôi. Hôm qua, Jaebum đã đặt xong phòng cho bố con, sao cậu ấy không nói gì với con à?"
Tôi ngượng ngùng nhìn Jaebum, thế này là thế nào nữa, mẹ tôi và anh ấy đơn phương liên lạc với nhau, xong xuôi rồi biến tôi thành như người ngoài cuộc vậy.  


  Tôi bặm môi lại, chẳng để ý đến mẹ tôi nữa, chỉ nói chuyện với Jaebum: "Jaebum hyung, cảm ơn hyung!"
"JinYoung, uống chút nước đi!" Anh ấy vừa nói, vừa nhìn tôi cười cười.

Jaebum biết tôi vẫn chưa nói với gia đình chuyện mình nghỉ việc, cho nên cũng không tự tiện thông báo với họ. Nói chung Jaebum là người rất thấu đáo.
Tôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có người nói: "Căn phòng này thực không đến nỗi nào." Cái giọng nói này sau ba năm mới lại một lần nữa vang lên bên tai tôi, vẫn cái sức tổn thương mạnh mẽ như ngày xưa.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, lông tơ khắp người như đều dựng đứng hết lên. Tiếng nói đó đúng là tiếng của mẹ Mark.

Tôi có cảm giác như làm sai điều gì đó nên lòng phấp phỏng, bất giác lùi vài bước về phía sau. Mẹ tôi đứng một bên nói tiếp lời, "Đúng vậy, đây là bạn trai của JinYoung nhờ người đặt giúp, rất nhiều cán bộ cao cấp đều xếp hàng phía sau không vào ở được đâu! Khuôn mặt mẹ tôi kiêu ngạo, mỗi một từ một chữ dùng đều lên giọng.

Không chịu nổi hai con người hễ gặp nhau là không khí như nặng mùi đao kiếm chém nhau, tôi căng da đầu nói to: "Bác gái!"

Bà ấy nhìn tôi một cái rất khinh thường, mí mắt không hề hạ thấp xuống, ánh mắt lại trực tiếp chiếu thẳng lên người Jaebum. Rồi chuyển sang nhìn về phía tôi . Ánh mắt của mẹ Mark giống như đèn pha chiếu thẳng vào tôi. Như tôi hiểu về bà, bà không bao giờ chịu để mình ở dưới người khác. Chỉ e là sẽ dùng những lời lẽ còn ác độc hơn để đi công kích người khác, chỉ cần trong lòng bà cảm thấy thoải mái, bà tuyệt đối không quan tâm đến cảm nhận của ai hết, đặc biệt là với người bà đã căm ghét vô cùng ngay từ đầu như tôi.  


  "Gặp nhiều người không có liêm sỉ rồi, nhưng thực sự chưa gặp qua gia đình nào lại mặt dày như các người, chẳng trách lại có đứa con bị đồng tính như dậy không biết thể diện như thế."
Những lời nói độc ác như thế, mà bà ấy vẫn có thể dùng những ngữ khí rất văn hoa để nói ra được, tôi thực sự khâm phục.

Đang muốn phản bác lại, thì mẹ tôi đã không thể nhịn được tức giận, đứng vụt dậy định xông tới, Jaebum ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội kéo mẹ tôi lại, "Bác gái, không nên kinh động đến bác trai". Nói rồi anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như muốn tôi làm rõ lai lịch của người đàn bà này vậy.

"Bác đi ra đi, ở đây không hoan nghênh bác. Bác có thể sỉ nhục cháu, nhưng không được sỉ nhục người nhà cháu, có chuyện gì cháu và bác ra ngoài nói chuyện." Ngày trước vì tình yêu, bà đối xử với tôi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ sao tôi phải chịu đựng sự bực tức của bà chứ? Không để cho bà ấy có cơ hội nói chuyện, tôi lôi bà ra phía ngoài.

Có lẽ bà chưa bao giờ thấy điệu bộ phẫn nộ của tôi đối với bà, giật mạnh tay tôi ra, cười lạnh lùng: "Sao thế, sợ à? Vừa ảo tưởng muốn quay lại tình cũ với con trai tôi, vừa mồi chài cấp trên trong công ty, tự cho mình là người thông minh. Cậu dù sao cũng nên có một chút giới hạn, ai lại có cái kiểu như cậu, đồng tính rồi dụ dỗ con trai tôi, bắt nó sống chung với cậu . Cậu thật là mặt dày mà  .

"Tôi chỉ có một đứa con trai, còn chỉ mong nó tốt nghiệp đại học xong thì về lấy vợ. U mê lú lẫn lại quen phải cậu, không chỉ nhà nghèo kiết xác, mà còn có một ngôi sao chổi, lôi kéo con trai tôi chạy đến cái nơi này, ngay cả một công việc chính thức cũng không có. Cậu thấy đấy sau khi rời khỏi cậu, con trai tôi lập tức thăng tiến như diều gặp gió. Cậu cho rằng cậu cố tình kéo dài ba năm không dứt khoác, thì con trai tôi sẽ đổi ý sao? Khuyên cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Con trai tôi không như cậu .Lập tức dứt khoác với con trai tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!"  


~ End Chap 12~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro