Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---- Cho au nói đôi lời nhé bạn nào đọc chap 13 rồi thì đọc lại đi nha . tại lúc au đang viết cho trục trặc nhỏ nên nó tạm ngừng giờ au sửa lại rồi . đọc xong hãy đọc chap 14 nhé không thôi các bạn không hiểu đâu ^^ Các bạn đọc fic vui vẽ ạ 


  Đợt nghỉ phép ngắn ngày đã kết thúc, mọi chuyện đau lòng trong tôi cũng đã tiêu tan, hai ngày sau, tôi và Jaebum lên máy bay quay về Seoul.
Ra khỏi sân bay, tôi bật điện thoại lên, chưa đến năm phút, đã có tin nhắn thông báo, có tới hai mươi mấy cuộc điện thoại bị nhỡ, có điện thoại của YuGyeom, của chị gái tôi, nhưng nhiều nhất lại là một số máy lạ.

Tôi bấm nút gọi lại, rất nhanh chóng tiếng một người con trai vang lên, "Là Park JinYoung hả?" Tiếng nói trầm trầm mơ hồ khiến người nghe có một cảm giác áp lực, giống như có một tâm trạng day dứt không vừa ý vậy. Tôi chau mày hỏi lại: "Tôi là Park JinYoung, xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?"

"Park JinYoung, tôi cứ nghĩ cậu là một nhân viên tốt nỗ lực phấn đấu, không ngờ cậu lại là người có phong cách làm việc tự do, vô tổ chức, vô kỷ luật." Những lời nói rõ ràng rất cay độc như thế, nhưng khi anh ta nói ra ngữ điệu lại rất bình tĩnh, mà hiệu quả vẫn kích động người nghe như vậy.
Cái người này là Jackson! "Wang Tổng, tôi xin lỗi ! Tôi không có xin nghỉ việc với anh, nhưng tôi cũng đã gọi điện cho giám đốc bộ phận nói về chuyện xin nghỉ của tôi rồi..." Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, đã bị Jackson cắt ngang, "Tôi còn nhớ, khi phỏng vấn, cậu không có thái độ như vậy. Tất cả những nhân viên mới vào công ty này, chỉ có cậu lả không từ mà biệt, mà cậu còn là người duy nhất tôi giới thiệu. không ngờ cậu lại là người đưa ra tiền lệ cho công ty này. Mời cậu hai giờ chiều nay đến văn phòng tôi!" Nói xong anh ta bèn cúp máy.

Nghĩ lại chuyện này tôi thực sự thấy mình xử lý có phần hơi thất lễ. Lẽ nào mọi người lại nghĩ tôi đi cửa sau nên mới có thể tùy tiện ra vào công ty như vậy?

"JinYoung, điện thoại của ai vậy?" Jaebum đã đến bãi gửi xe lái xe quay lại.
"Công ty mới của em, mấy hôm nay em đều tắt máy, bọn họ không liên lạc được với em, có lẽ chiều nay em phải đến công ty mới một chuyến để giải quyết một số thủ tục."
"Ừm, chiều anh cũng phải về công ty, bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã." Jaebum mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi vào ghế phụ.

  "À, JinYoung, mấy ngày sau anh phải đi công tác một chuyến, đợi sau khi anh trở lại, sắp xếp thời gian em cùng anh đi gặp bố mẹ anh được không?"
Gặp bố mẹ ư? Trong lòng tôi có chút sợ hãi, liệu có chấp nhận một thằng nhóc như tôi không? Nhưng nhìn thấy biểu cảm rất kiên định của anh, tôi vẫn chỉ biết cười và gật đầu.

********

Trong giờ làm việc nên quán cà phê thật vắng người, không gian trống rỗng khiến tâm trạng con người bất chợt như cảm thấy tạm thời lắng đọng lại trong thế giới hối hả. Tôi nhìn thấy Jackson đang ngồi trong một góc khá kín đáo phía xa xa, mặt hướng về phía tôi.

Tôi nhanh chân bước lại gần, kéo chiếc ghế đối diện chỗ anh ta và ngồi xuống, "Wang Tổng". Anh ta nhìn thấy tôi đến. Mắt anh ta lim dim, nói thẳng luôn với tôi: "Sao lại nghỉ việc?"
Tôi nhìn anh ta, sắc mặt của người này không có một biểu lộ gì, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực đến khó thở.

Tôi hé miệng, đang định nói, thì anh ta lại tranh nói trước, "Vì cậu phát hiện tôi và người yêu cũ của cậu có quen biết nhau, bây giờ cậu muốn bắt đầu lại từ đầu, muốn người yêu cũ của cậu hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cậu, cho nên cậu giống như một con đà điểu, chọn cách che đậy, tách rời tất cả khỏi anh ta?"Cậu nghĩ tôi sẽ đuổi việc cậu khi biết cậu là người đồng tính sao?

Tôi gật gật đầu, nói một cách rất thành thực: "Wang Tổng, anh nói rất đúng, tôi thực sự muốn làm lại từ đầu, khi nhìn thấy anh và anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã có dự định phải thôi việc rồi. Đặc biệt là sau khi anh chứng kiến tất cả những việc xảy ra ngày hôm đó, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm việc ở đây, thì tôi sẽ chẳng có cách nào quên được những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Nhưng bất luận là thế nào, cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, tôi chỉ muốn xin lỗi anh vì đã không từ mà biệt. Công ty cần thủ tục nào, tôi sẽ đi bổ sung ngay."

"Cậu vẫn chưa tìm được công việc đúng không?" Anh ta hỏi tôi một cách rất nghiêm túc."Vâng, có điều, ngay hôm tôi xin nghỉ việc đã gửi hồ sơ xin việc lên một số trang web rồi..."

Anh ta cười cười lắc đầu nói: "Cậu còn nhớ lần trước, vì một công việc mà cậu đã phải vất vả van nài cô lễ tân thế nào không?"
Tôi cười nhăn nhó, đương nhiên là tôi nhớ chứ. Nếu bây giờ có một cơ hội như vậy ở ngay trước mặt tôi, tôi tin là tôi vẫn làm như vậy.  

 

"Vì một người như dậy có đáng không?"

Tôi ngẩng đầu lên, câu nói của anh ta bất ngờ chạm đúng vào nỗi đau của tôi.
Jackson thấy biểu hiện của tôi thì rất thỏa mãn, dùng chiếc thìa cà phê trong tay nhẹ nhàng khuấy đều cà phê trong chiếc ly, nói nửa như cười nửa như không: "Có thể là tôi đoán sai, nhưng hiện giờ chắc cậu không cần một công việc nào cả. Đúng không?
Hiểu lầm của anh ta càng khiến tôi thấy đau lòng, "Wang Tổng, lần này anh nói sai rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi lại cần một công việc như lúc này. Với một người có thân phận và địa vị như anh, có thể không bao giờ cảm nhận được, đối với tôi mà nói, một công việc có ý nghĩa như thế nào!"

Lúc này biểu hiện của Jackson lại hoàn toàn thay đổi thành một biểu hiện khác, vô cùng chân thanh, anh ta nói tiếp: "Một cơ hội có thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng cơ hội trong cuộc đời mỗi con người đều rất có hạn, rất nhiều người đã không biết nắm bắt lấy nó, chỉ vì cơ hội luôn luôn có biểu hiện bên ngoài rất xấu xí, khiến cho mọi người không để ý đến mà bỏ qua nó."

"Anh đang giữ chân tôi à?" Tôi cảm thấy có chút khó tin.
Anh ta không hề do dự gật đầu, "Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy cậu không nên từ bỏ công việc này nhanh như vậy. Nếu cậu thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu, thì phải từ trong tâm tưởng của mình, cậu phải nhìn nhận đơn giản một số vấn đề, cố gắng trốn chạy chẳng có nghĩa lý gì hết. 

Anh ta đúng là một cao thủ trong đàm phán, giờ đây tôi thực sự là rất cần một công việc, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thật nhiều tiền, để thay đổi cuộc sống của mình, khiến nó trở nên tốt hơn.

Tôi im lặng rất lâu, cũng không cố cự tuyệt sự níu kéo của Jackson nữa, chính thức trở thành một nhân viên của Công ty anh ta.  


  Buổi tối, Jaebum lái xe đến đón tôi, sau khi lên xe, anh đưa cho tôi một cuốn album ảnh. Tôi mở ra xem, đương nhiên là ảnh chúng tôi chụp cùng nhau ở kì nghĩ."Anh đã rửa xong nhanh vậy à?" Tôi lật xem từng tấm hình một, bên trong là ảnh chúng tôi chụp chung tại các điểm du lịch, cũng có mấy bức tôi chụp một mình."Anh muốn để vào trong album để mọi người trong nhà anh có thể xem!"


Tôi gập cuốn album lại, có thể đoán đc suy nghĩ trong đầu anh ấy. Jaebum, có phải anh lo lắng bố mẹ anh không chấp nhận em không?" Vì đang lái xe, mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, sự im lặng khiến cho không khí trong xe có phần ngột ngạt.

Anh ấy dừng xe lại, gọi tên tôi, giống như có một chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với tôi, nhưng lại không biết nói như thế nào vậy.
"Jaebum, anh sao vậy?" Tôi chau mày hỏi.
Rất lâu sau anh ấy mới hít một hơi thật sâu, hỏi tôi: "JinYoung, nếu thái độ ban đầu của bố mẹ anh không được thân thiện như em tưởng tượng, em không được từ bỏ nhé?"
Khi anh nói câu này, tôi nhìn thấy một sự cẩn thận xưa nay chưa từng có, dường như tình cảm giữa chúng tôi mong manh đến nổi như bong bóng xà phòng vậy, có thể dễ dàng bị vỡ bất kỳ lúc nào.

Biểu cảm của anh chỉ khiến tôi cảm thấy đau lòng, một người xuất sắc như anh, chỉ vì thích một thằng con trai như tôi, mà giờ đây trở thành thận trọng như vậy. Tôi biết, anh thực sự yêu thương tôi, muốn mang lại cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng càng như vậy, tôi càng không muốn lừa dối anh hơn.

"Jaebum, em biết, gia đình anh nếu chấp nhận một người như em là một điều rất khó khăn. Hơn nữa, anh lại thực sự muốn em được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc có đôi khi không phải chỉ là chuyện của hai người, bố mẹ là người cho chúng ta sinh mạng này, nhưng bố mẹ thì không thể chọn lựa được. Nếu tình cảm của hai chúng ta không có được sự chúc phúc của bố mẹ sinh thành,  Em không muốn vì em mà anh bị kẹt giữa sự khó dễ của bố mẹ, em chỉ muốn mình bước vào một cuộc sống mới thật bình lặng".
Nếu là trước kia, tôi nhất định vì tình yêu mà kháng cự lại tất cả, thay đổi tất cả, nhưng bây giờ tôi không còn sức lực dư thừa nữa. Anh nhìn biểu cảm của tôi đang dần dần rơi vào đơn độc, lập tức ngắt lời tôi, "JinYoung, chỉ là anh nói nếu như thôi, em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa!"  

*****

  Vài ngày sau trước bố tôi đã xuất viện, rời khỏi Seoul để về nhà. Jaebum mười ngày trước cũng đã đi công tác, sáng tối mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, đồng thời nói với tôi, bố mẹ anh đã xem ảnh tôi, và họ cũng rất thích tôi.Hàng ngày tôi bận bịu suốt từ sáng đến đêm, nghe thấy điện thoại của anh, trong lòng cảm thấy vui nhiều lắm.   


  Đang nghĩ ngợi, thì điện thoại của tôi reo lên. Một số điện thoại lạ, tôi bắt đầu phấn chấn hơn, biết đâu lại là điện thoại của khách hàng?
"A lô, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?"
Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người phụ nữ lạ: "Xin chào, có phải cậu Park JinYoung đó không?"
"Vâng, tôi là Park JinYoung, bà là...?"
"Tôi là mẹ của Im Jaebum, trưa nay cậu có thời gian không? Nếu có tôi ngồi ở quán cà phê tầng 1  chờ cậu nhé."

Thăm khách hàng xong, muốn mình xuất hiện không quá bụi bặm, tôi cố ý không đi xe buýt hay tàu điện, mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến quán cà phê.

Đi đến gần bên bà, tôi hơi gật đầu, nhẹ tiếng hỏi một tiếng không chắc chắn: "Chào bác? Cháu là Park JinYoung."
Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi vài giây, rất hòa nhã đưa tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế đối diện.
"Chào cháu, bác là mẹ của Jaebum." Khuôn mặt bà cười rất tươi giải thích với tôi: "Jaebum lần này về nhà, cũng đã nói với bác chuyện của hai đứa. Bác đến đây lần này, Jaebum cũng không biết, là do bác muốn gặp cháu ngay, hy vọng cháu hiểu cho nỗi lòng của bà mẹ này." Thái độ của bà thật thân thiện, nhưng lại khiến tôi cảm thấy một áp lực vô hình.

*****

  Mẹ của Jaebum nhắc tôi không được gọi điện thoại cho Jaebum biết, tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

Tôi đã có kinh nghiệm trải qua một lần, biết rất rõ nếu vì mình mà khiến cho hai mẹ con nảy sinh hiểu lầm thì quan hệ sau này nhất định càng thêm nhiều khó khăn.

  "JinYoung, em ở đây à?"Đúng lúc trong đầu tôi đang không nghĩ được gì, thì giọng nói của Jaebum vang lên bên tai tôi. Không chỉ thế, một tay anh đã ôm chặt lấy thắt lưng tôi.
Tôi thừa nhận, tuy không đến mức bị coi là chịu đả kích chí mạng, nhưng lúc này tôi thực sự cảm thấy rất buồn, rất đau đớn, chỉ muốn đẩy anh ra ngay lập tức.

Nhìn thấy biểu hiện thất thường của tôi, vẫn không buông tôi ra, anh quay đầu sang nói với mẹ anh ấy có phần phẫn nộ: "Mẹ, mẹ nói chuyện gì với JinYoung vậy?"

"Mẹ chỉ nói sự thật mà thôi!"
"Jaebum, có chuyện gì, gặp sau rồi nói" Lúc này, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nhìn thấy ngày càng nhiều ánh mắt của những người xung quanh nhìn về chỗ chúng tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Anh dường như bị ánh mắt của tôi làm cho thiêu đốt, do dự một chút, rồi cuối cùng cũng buông tay ra, gọi tên tôi một cách bất lực: "JinYoung..."  


  Tôi không nhìn anh nữa, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười, nhìn về mẹ anh. Rèn luyện cho đến ngày hôm nay, tôi mới phát hiện ra trái tim mình thật sự kiên cường như vậy, còn nhớ năm xưa khi Mark bỏ đi, mẹ của anh ta còn đến căn phòng nhỏ của tôi để tìm tôi, sau khi nói với tôi vài câu xong, tôi dường như không còn chút ý chí nào và đã òa khóc, sau đó còn khóc suốt vài ngày liền.

Tôi bình tĩnh, dường như biết được những suy nghĩ của mẹ Jaebum. Trong mắt bà vừa có sự dò xét, vừa có vài phần như công nhận.

  Vừa rồi tôi vẫn còn gắng sức để duy trì phong thái nho nhã của mình, trong một phút thoáng qua, tất cả mọi sự uất ức như tuôn trào trong não tôi. Cho dù là ngẩng đầu lên thì nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống đất.
Ông trời sao lại trêu đùa tôi như thế chứ?
Ba năm nay tôi luôn khép kín mình, giờ đây, tôi chẳng qua chỉ là muốn bắt đầu một tình cảm mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đã hé mở cánh cửa lòng mình một cách rất thận trọng, thử tiếp nhận một người khác. Nhưng cuối cùng, lại bị sỉ nhục như vậy .


~ End Chap 14~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro