Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phía sau tôi vang lên tiếng gọi của Jaebum, "JinYoung, JinYoung..."
Càng như vậy, tôi càng đi nhanh hơn.

"Cậu Park, xin chờ một chút!" Là tiếng của mẹ Jaebum, tôi đã không muốn nói chuyện thêm nữa rồi. Lại vẫn bị bà đuổi theo.

Không có cách nào khác, tôi quay đầu lại, nhìn vào mắt bà, cũng nhìn thấy được Jaebum ở phía sau.
"Mẹ, mẹ còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào mẹ làm tổn thương JinYoung vẫn chưa đủ sao?" Anh xông lên trước mặt tôi, chắn tôi sau lưng.
"Jaebum, mẹ chỉ đứng ở góc độ một bà mẹ nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cậu Park cũng là một người tốt, nhưng có những sự thật không thể thay đổi được. Mẹ chưa bao giờ có ý muốn tổn thương cậu ấy, ngược lại, mẹ rất cảm kích sự thành thật của cậu ấy đối với chúng ta. Mẹ chỉ muốn nói một câu cuối cùng với cậu Park, con cứ tránh ra." Nói rồi bà bước đến đứng bên cạnh tôi.
Bà ung dung rút từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi. Tôi sững người, tỉ mỉ nhìn nó, cuối cùng cũng nhìn rõ tờ giấy trong tay bà là một "Tờ chi phiếu rút tiền mặt".  


  Tôi chợt hiểu ra hàm ý của bà. Ha ha, tôi không khóc mà chỉ cười trong nước mắt.
Nhìn xem, bối rối không quan trọng, chỉ sợ có những lúc còn khó chịu hơn cả bối rối thôi.
Khuôn mặt bà đầy vẻ chân thành, giáo huấn tôi bằng những lời lẽ ngữ khí rất trọng tâm: "Cậu Park à, cậu là một người tốt, tôi thực sự rất vui vì được quen biết cậu. Đây là một chút tâm ý, không có ý gì, chỉ là muốn thể hiện một chút sự áy náy của tôi. Mong là cậu nhận cho, để tôi thấy thoải mái."
"Mẹ!" Jaebum hầu như không hề nghĩ tới việc bà sẽ hành động như vậy, bất chợt lo lắng ra mặt.
Người có tiền, đây chính là cách thức làm việc của người có tiền.

Được thôi, tôi thừa nhận tôi chưa thấy qua cảnh đời, chưa trải qua những trận đại chiến, tôi không có phong độ, nhưng tôi bây giờ thực sự muốn quát mắng ai đó, chỉ muốn cầm tờ giấy đó xé vụn ra, ném vào mặt bọn họ...

Trong thời khắc lý trí và tình cảm giằng xé nhau, ngọn lửa từ từ xóa tan băng tuyết như trực tuôn ra, thì một tiếng nói vang lên bên tai tôi, "Giữ tiền của các người đi! Không có ai thèm nhận đâu!"
Tôi cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đất, tâm trạng sao mà hỗn tạp thế? Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng rực sáng của Mark đang tiến nhanh về phía chúng tôi, trái tim tôi đau cuộn từng cơn một.

"Chúng ta đi!"

Nói rồi một tay anh ta đã nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt, chạm vào làn da đang lạnh ngắt của tôi, khiến tôi run lập cập. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị anh lôi đi, khiến tôi theo không kịp. Anh ta hít thở cũng vội vàng, anh ta đang bực tức, tôi nhìn thấy những vệt gân xanh trên trán anh đều đã nổi lên.
Tôi cố gắng muốn tuột tay anh ra, nhưng anh ta bóp rất chặt, tôi ngờ là anh ta muốn bẻ gãy cả xương khớp của tôi mất.
"Mark, anh bỏ JinYoung ra, anh đưa em ấy đi đâu?" Jaebum không để ý đến tiếng gọi của mẹ anh, chạy đuổi theo tôi. Bước chân của Mark càng nhanh hơn.
Jaebum chạy đến bắt được eo lưng của Mark, quát tôi, "Chuyện của chúng tôi, không cần anh lo, anh bỏ em ấy ra!"  


  Mark đột nhiên thả lỏng tôi, xoay người một cái, đấm ba quyền lên mặt, ngực, bụng của Jaebum. Dùng toàn tâm toàn sức chuẩn xác mạnh mẽ.
Jaebum bị đánh ngã xuống đất.

"Cút đi!" Cuối cùng Mark buột miệng nói ra hai từ đó, lạnh lùng đến nỗi không thấy một chút tình nghĩa nào cả, một giây sau lại kéo tay tôi, kéo tôi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tôi dừng bước chân. Anh ta vẫn còn giữ chặt cổ tay tôi, không biết làm thế nào đành dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Đúng giây phút này, tôi chuyển sự chú ý vào khuôn mặt anh, biểu cảm rất phức tạp, có chút đáng thương, có chút sầu não, có chút...
"JinYoung..." Anh ta cúi đầu thấp nhìn tôi, sao mà dịu dàng đến vậy. Tôi bật cười, sau đó đưa tay đấm mạnh một cái vào bụng anh ta.
Anh ta bất ngờ sững người, cả cơ thể đứng ngây ra ở đó. Mà nước mắt tôi cũng vẫn cứ chảy dài.
Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Sao lại không biến mất đi? Sao lại xuất hiện ở đây? Anh ta nghĩ rằng những đau đớn tổn thương mà hôm nay tôi nhận phải là vì ai chứ?
Đều là vì anh ta, chính là anh ta, không phải là ai khác, đều là vì anh ta... Tôi òa khóc nức nở, xoay đầu lại, chạy ngược hướng với anh ta...

Không biết chạy đã bao xa, chân của tôi đã không còn bước đi được nữa. Một làn gió nhẹ mát thoảng qua mặt tôi, khiến cho những vệt nước mắt trên mặt tôi dần khô hết, ngẩng đầu lên, lại cảm thấy khuôn mặt bị kéo căng đến phát đau.

 Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên không ngừng, chắc là Jaebum gọi đến. Tôi hít thở sâu một hơi, lấy điện thoại ra nghe: "Alô".

Quả nhiên, đầu dây bên kia là tiếng nói của Jaebum có phần hoảng hốt, "JinYoung, em ở đâu vậy? Đừng đi với Mark, nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em được không? Anh xin lỗi, anh không ngờ mẹ anh lại đi tìm em. Không phải anh muốn lừa dối em, anh chỉ sợ em không chịu theo anh..." Giọng nói của anh ấy càng ngày càng kích động, tôi có chút không nhịn được đành ngắt lời anh, "Jaebum, anh không phải tự trách mình, không phải tại anh! Vừa rồi, cũng rất bực bội; khi nhìn thấy mẹ anh đưa tờ chi phiếu cho em, thực sự rất khó chấp nhận. Có điều, em không hề trách anh.


Ba năm nay, anh đối xử tốt với em em biết đều là chân thành. Nhìn từ góc độ một người mẹ như mẹ anh mà nói, bà không có gì là sai cả. Vì nghĩ như vậy, nên đối với tất cả những gì bà đã làm, em đều không có gì phẫn uất cả. Nhưng Jaebum, trải qua chuyện ngày hôm nay, em đột nhiên nhìn nhận rõ ràng hơn tương lai của chúng ta. Nếu anh đồng ý, chúng ta sau này vẫn là bạn, nhưng chắc chắn không thể là người yêu của nhau được. Gia đình anh, thực sự là trở ngại mà chúng ta không có cách nào vượt qua được. Nhưng điều quan trọng là, em vẫn còn chưa yêu anh. Nếu em đã yêu anh, có thể em sẽ nỗ lực thay đổi, cùng anh chống lại số mệnh. Nhưng em bây giờ, không có được ý chí đó, cũng không muốn chịu thêm sự tổn thương như vậy nữa. Anh là một người xuất sắc, em thực sự cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Bây giờ em rất ổn, anh không cần phải quá lo lắng!" Nói xong, tôi tắt nguồn điện thoại bỏ luôn vào trong túi. Không muốn để anh hiểu lầm là tôi đang tức giận, nói thẳng những điều đó, có thể là phương pháp giải quyết tốt nhất đối với hai chúng tôi. Sau khi nói hết, tôi dường như được giải thoát vậy, trước mặt là một tấm màn màu vàng kim, cả người như trơn tuột xuống.

Nhìn xem, tuy nói không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng tôi đã bị kích động. Nhưng trong lúc muốn quỵ xuống, một cánh tay lại đỡ lấy tôi.  


  "JinYoung..." Tiếng nói quen thuộc gọi tên tôi. Cơ thể tôi bỗng nhiên có chỗ nương tựa, ý thức chợt tỉnh táo trở lại, mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt gần sát bên mình.
Mark?
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, không biết vì sao vị chua xót trong ruột gan lại đột nhiên trào dâng, thật khó chịu. Mắt anh ta, mũi anh ta, miệng anh ta, sao mà thân thuộc đến vậy.

Tình yêu là gì chứ?
Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiền chạm vào nhau, sự xa lạ, dường như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc đời tôi.
Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ tình yêu này, không có tình yêu, với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng.
Mark, sao anh lại đứng trước mặt tôi như vậy chứ? Nếu muốn cười thì hãy cười to lên, nếu muốn châm chọc thì hãy nói thẳng ra. Nhưng sao anh lại thể hiện sự buồn thương, đau lòng đến như vậy?
Tôi tỉ mỉ dò xét anh ta.  tôi lại không thể không cảm thấy kinh ngạc. Ban nãy tôi mới đấm anh ta một cái rất mạnh, vậy mà anh ta vẫn đuổi theo đến đây, còn không hề có chút phẫn nộ nào, không hề quát tháo tôi. Nếu là trước đây, tuyệt đối sẽ có phản ứng không thể nào tưởng tượng được.

Tôi chau mày nhìn anh ta, nơi đáy mắt anh càng trở nên dịu dàng hơn.  


  Tôi bất chợt bừng tỉnh, lẽ nào anh ta đã nghe thấy những gì tôi vừa nói trong điện thoại với Jaebum? Vừa muốn thoát khỏi anh ta, thì cánh tay anh ta đã thu rất chặt lại, ôm gọn tôi trong tay.
"Mark, anh buông tôi ra!" Anh ta ôm càng chặt hơn, trong bụng tôi bỗng kêu cheo cheo thật đúng lúc.
Tôi nghe thấy tiếng thở sâu của anh ta không chỉ là một lần, dường như đang cố gắng áp chế tâm trạng kích động của mình vậy. "JinYoung, em vừa nói cái gì, em không yêu Jaebum à? Em chưa bao giờ yêu anh ta sao?" Anh ta nhìn sâu vào trong mắt tôi, thật chân thành, nhưng cũng lại rất thận trọng.

"JinYoung, ba năm nay, sao em không gọi điện cho anh, anh cứ nghĩ là..." Đôi vai rộng lớn của anh ta có phần run rẩy, cái khẩu khí đó có phải là đang trách móc tôi?

"Tuan Tống, tôi thích hay không thích Jaebum, tôi yêu ai, những chuyện này liên quan đến anh sao? Bây giờ anh mới đến để nói với tôi về những chuyện đã xảy ra trong suốt ba năm qua anh cảm thấy có ý nghĩa sao?" Thái độ của anh ta quả nhiên biến đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi thuận thế đẩy anh ta ra, nhấn mạnh nhắc nhở anh ta: "Mark, chúng ta đã kết thúc rồi! Xin anh hãy luôn tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, ra khỏi cuộc đời của tôi."
Anh ta im lặng rất lâu, như thể bước đi của ánh sáng đã dừng lại trong giây phút này vậy. Giống như có một bài toán khó giải đang bày ra trước mắt anh ta, cả người anh ta cứ ngây ra ở đó, chìm ngập vào trong bóng đêm.

~End Chap 15~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro