Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc tôi đi, nghĩ một lát, liền móc trong túi ra đưa chìa khóa cho anh ấy, "Anh đi thì khóa cửa chống trộm vào, sau đó đặt ở dưới thềm ngoài cửa là được."

Nụ cười trên khuôn mặt anh ấy càng hiện rõ, lúc giơ tay lấy chìa khóa, còn kéo tôi vào gần anh ấy.

Yêu lại một lần nữa

Đến công ty , tôi chỉ biết bắt đầu vào làm việc.

  Buổi trưa ở sảnh ăn trong tòa nhà, tôi lại nhìn thấy Jackson.

Anh ta bưng khay cơm, chủ động ngồi đối diện tôi. Lúc này, Jackson nhìn biểu cảm của tôi rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn, rồi khen tôi rất nhiều. Im lặng hồi lâu, anh ta mới giống như tự nói với tôi: "Park JinYoung, cậu đúng là rất đặc biệt."

Tôi cúi đầu tự cười.

Lại ngước mặt lên, nịnh nọt nói với anh ấy: "Sếp Wang, phần trăm trích từ hạng mục này tôi không có cách nào lấy nữa, tiền thưởng cuối năm tính thêm một chút nhé."

Jackson ngẩn người một lát, lập tức đổi nét mặt thành một con cáo lão luyện, cũng cười lên, "Cái này còn căn cứ vào chế độ của công ty, tôi cũng không có cách nào."

Anh chàng này, còn hơn cả cáo! Đúng là nhà tư bản ác độc...

 Vừa tan làm, điện thoại đã reo lên, là người họ Tuan đó.

"Có thể nghỉ làm đúng giờ không? Anh đến đón em."

"Sếp Tuan có thể nghỉ làm đúng giờ, đương nhiên tôi có thể rồi!" Tôi cười trong điện thoại, trong lòng rất vui.

"Sau nửa tiếng anh đến cổng cơ quan em!" Anh ấy cũng cười.

Con người đúng là rất kỳ lạ, lúc tâm trạng tốt, lời nói cũng trở nên thú vị, lúc quan hệ xấu, thì từng câu nói, cũng có thể cho là châm chọc. Giữa hai người, yêu và hận có lúc kỳ diệu vậy đó, kỳ diệu đến mức lúc bạn sơ ý đã đột nhiên thay đổi.

Lúc ngồi vào xe anh ấy, phát hiện áo sơ mi, áo vét, cà vạt, giày của anh ấy đều đã thay rồi. "Khách sạn anh ở cách chỗ em xa không?" Tôi nhớ chỗ công ty anh ấy cách chỗ tôi ở không gần.

Anh ấy mỉm cười, "Không xa, rất gần."  

  Về tới nhà tôi cũng không quá 7 giờ mà thôi. Tôi bận rộn trong bếp, lại không thấy bóng dáng của Mark đâu.

"Mark..." Tôi đi ra khỏi bếp khẽ gọi, trong phòng khách không có ai, đành vào phòng ngủ tìm. Ai ngờ, vừa mới nhìn, đã thấy họ Tuan đó đang ngông nghênh thay đồ trong phòng ngủ của tôi. Vừa mới thấy giày da, vest, lúc này đã thay thành một chiếc áo cổ T màu trắng và chiếc quần dài ở nhà , nhìn có vẻ tràn trề sức sống.

Từ lần đầu tiên gặp anh ấy sau ba năm, đa số thấy anh ấy đều mặc vest óng nuột, cẩn thận kỹ lưỡng, dù cho là ở trong căn hộ của anh ấy, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy. Hôm nay hình ảnh của anh ấy nhìn có vẻ rạng rỡ, lại khiến tôi cảm thấy vừa quen vừa lạ, ở chỗ tôi sao lại có quần áo của anh ấy nhỉ?

Có thể là biểu cảm trên khuôn mặt tôi quá rõ, Mark không nhịn nổi vui vẻ cười, "Ừ, anh về mang theo một vài bộ quần áo để ở chỗ em, có sao không?" Nói rồi anh ấy đã đi đến trước mặt tôi.

"Không sao cả!" Lúc này ấm nước trên bếp ga kêu lên, tôi vội chạy vào bếp.

"Anh nói thật lòng!" Con người họ Tuan đó đi theo sau tôi, lúc quay lại nhìn anh ấy, trong mắt anh ấy tuy vẫn cười, song lại là một vẻ nghiêm túc, "Em chẳng phải đã nói trong căn hộ của anh không tìm thấy một chút thuộc về em sao? Mặc dù anh đã ghi tên em, em cũng không bằng lòng về đó sống, vậy anh đành thay đổi ý nghĩ sau này cùng sang sống với em." Cũng chỉ có con người Mark mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ đó một cách nghiêm túc vậy. Đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng cùng sống với nhau...

Tay đang rót nước nóng run lên, vài giọt nước sôi rớt vào quần áo tôi, bỏng rát có chút đau.  

  "Cần thận chút." Mark vội vã cầm ấm nước trong tay tôi. Qua đêm qua, quan hệ giữa chúng tôi giống như trong một chốc lát cục băng đã được sưởi ấm lên, nhưng chưa đến mức tan ra hoàn toàn. Còn có nhiều vấn đề giữa hai chúng tôi, chẳng phải sao?

  "Tôi còn cho rằng vài năm nay anh đã quen ăn cơm khách sạn rồi, ăn không quen thức ăn đạm bạc thế này." Không biết có phải anh ấy có ý tâng bốc không, mà tôi cười châm chọc anh ấy.

"Đây mà gọi là cơm canh đạm bạc sao? Em đúng là trong phúc mà không biết hưởng!" Cuối cùng anh ấy cũng uống hết canh rong biển tôi nấu, không quên giơ một tay lên xoa đầu tôi như là đang dạy con vậy. Một cảm giác chưa từng có đang trào dâng trong lòng tôi, "Mark, ba năm rồi, anh sống thế nào?"

Anh ấy đặt chiếc bát trên tay lên bàn, vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ lạ.

"Bây giờ mới nhớ đến, quan tâm đến anh rồi?" Trên khóe miệng anh ấy có chút cười gượng, nhưng khẩu khí lại có chút trách móc.

Dường như có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng tôi, muốn nói lại không nói ra được.

"Năm đó sau khi anh đề nghị chia tay, bỏ đi kiên quyết như vậy, lẽ nào hy vọng em gọi điện xin anh sao? Bởi vì em không xin anh, em thực sự đã quyết không quan tâm bản thân mình nữa. Lẽ nào anh thực sự không sợ em cô đơn một mình ở Seoul, không có việc làm, hoặc bị bệnh chết ở nơi đây cũng không ai biết? chia tay là do anh đề nghị, sao anh có thể chỉ nghĩ đến việc để em chủ động cầu xin anh?" Cho đến hôm nay nghĩ đến những điều này, sống mũi tôi vẫn thấy cay cay. Lẽ nào anh ấy không biết vì tình yêu của chúng tôi, tôi đã chịu bao nhiêu sự trách móc từ mẹ anh ấy? Tuy anh ấy không nói một câu nào không tốt với tôi về mẹ anh ấy, nhưng tôi cho rằng trong đáy lòng anh ấy chắc chắn cũng biết.  

  "Em mỗi ngày đều trốn ở trong phòng nhỏ, không ăn không uống, không ngủ cứ mở mắt, bao nhiêu ngày cũng không thể tin nổi anh đã thực sự đi rồi. Em cho rằng anh nói chia tay với em chỉ là lời nói lúc tức, lúc đó anh nói muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng em, dù cho là con người trên toàn thiên hạ đều vứt bỏ em khi biết em là người đồng tính, thì anh cũng không thể rời xa em. Anh lại thực sự đi rồi. Hôm đó đột nhiên có người gõ cửa, em cho rằng là anh về, em lao ra như điên vậy, nhưng không ngờ lúc em mở cửa, người em nhìn thấy lại là mẹ anh..."

Trong căn phòng lại rơi vào trong sự im lặng ngượng ngùng. Mark im lặng nhìn tôi, giơ tay giúp tôi lau nước mắt trên mặt.

"Tóm lại, là anh không tốt. Hãy quên chuyện đó đi nhé, chúng ta bắt đầu lại. Mẹ em từng gọi điện cho anh, bà ấy nói em đã tìm thấy được đối tượng rất tốt, và mong anh nhanh chóng liên lạc với em để dức khoát. Là anh không tốt, là anh hiểu lầm em, đều là anh sai rồi!"  

  Sự dịu dàng đột ngột đến của anh ấy, khiến tôi dường như bị rơi vào trong một đám mây mù, mẹ từng gọi điện cho anh ấy sao? Chuyện như vậy lại không ngược với phong cách của bà ấy. Mẹ tôi tuy không biến thái như mẹ anh ta, nhưng cũng luôn không có thiện cảm gì với Mark. 

  Tôi đẩy tay anh ấy ra, cố chấp hỏi: "Ba năm của em, anh đều biết cả, em muốn biết, ba năm qua anh sống thế nào?"

Anh ấy nhìn vào ánh mắt chờ đợi của tôi, thở dài một hơi thật sâu, sau đó cố cười một cái nhẹ nhõm, "Lúc bắt đầu thì vội vã kiếm tiền, sau đó nghĩ muốn tìm em, nhưng lại sợ gặp em, sợ em thật sự đang ở cùng người khác, nhìn thấy anh lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với em."

Anh ấy kéo tôi vào trong lòng anh ấy, "JinYoung, chúng ta đều đã bõ lỡ ba năm rồi, không còn bao nhiêu lần ba năm nữa để có thể lãng mạn, đừng dằn vặt với quá khứ nữa, hãy nắm bắt lấy tương lai tốt đẹp phải không, em nói đi?"

Đừng dằn vặt với quá khứ nữa, hãy nắm bắt lấy tương lai...

Lúc anh ấy nói những lời này, nếu nói tôi không có động lòng, thì nhất định là gạt người. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn có thể bất chấp tất cả mà tiếp tục yêu lại một lần nữa sao?

Tôi còn có dũng khí của năm đó sao? Người này đáng để tôi một lần nữa hoàn toàn tin tưởng sao?  

  Nhìn thấy tôi im lặng, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, trong giọng nói có chút thê lương không có cách nào, "Mẹ anh là một người đàn bà rất hiền lành, bà ấy từng cùng với một người đàn ông thanh mai trúc mã, người đó vì tiền đồ bản thân, đã nghĩ hết cách ly hôn với bà ấy để kết hôn với người đàn bà khác. Nhiều năm như vậy, bà ấy đã ngậm đắng nuốt cay nuôi anh lớn, áp lực cuộc sống và sự phản bội về tình cảm mới khiến tính tình bà ấy trở thành như ngày hôm nay. Lúc anh còn rất nhỏ, người đàn ông đó vì không có con, đến tranh đoạt quyền nuôi anh một lần, lúc đó mẹ anh không tiếc dùng sự tự sát để uy hiếp ông ta. Hãy tin anh, mẹ anh không phải là người xấu, bà ấy chỉ là vì quá quan tâm đến anh thôi. Hôm nay, anh có khả năng để em và mẹ sống những ngày tháng tốt đẹp, anh sẽ nỗ lực, bà ấy nhất định sẽ tiếp nhận em." Trong lòng anh ấy, tôi cảm thấy tim anh đập ngay trước mặt. Anh ấy từng nói ba anh ấy đã chết rồi, thì ra ba anh ấy còn sống. Mark con người kiêu ngạo như vậy lần đầu tiên lại nói chuyện yếu đuối, chuyện khó xử trong lòng anh ấy cho tôi biết.

Tôi giơ tay ôm chặt anh ấy, mặt áp vào lồng ngực anh ấy.  

  "JinYoung, anh hi vọng chúng ta có thể có một gia đình hạnh phúc, sinh nhiều con, để chúng lớn lên trong hạnh phúc, vui vẻ. Chúng ta mua một biệt thự xinh đẹp, mỗi ngày tan làm về nhà, đều có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt các con. Nếu có thể, chúng ta hãy đưa mẹ anh và bố mẹ em lên đây cùng sống, một nhà vui vẻ sống cùng nhau, em nói có được không?"

"Ha ha, anh định chọc tức em à , em thì làm sao cho anh con được , anh muốn chết à .


  JinYoung em ngốc quá , ý của anh là chúng ta có thể xin con nuôi mà  ha ha. Anh nói và lấy tay che mặt lại .

"Mark, thực ra em cũng rất sợ mất anh, lúc chờ đợi rơi vào tuyệt vọng, thì bất giác nghĩ đến cảnh tượng anh ở cùng với người khác. Nhưng thật sự đúng là em nhìn thấy cảnh tượng anh ở cùng người khác, lúc đó em tự thề với bản thân, cả đời này sẽ không tha thứ cho anh nữa.

  Sau bữa cơm tôi bị anh ấy kéo đi ra ngoài tản bộ, cặp vợ chồng già dưới lầu, vì từng nói chuyện vài lần với tôi, cho nên lúc này bà vợ cười gật đầu với tôi, hỏi thân mật: "JinYoung, ra ngoài với anh trai à?"

Tôi cười gật đầu, còn chưa trả lời, ai biết Mark đi bên cạnh lại ho nhẹ một tiếng nói: "Cô à, cháu là chồng của JinYoung." Sau đó lại cười rất hiền hòa và lễ phép với khuôn mặt có chút ngạc nhiên của đối phương.

Lúc hai vợ chồng già đó chỉ biết đứng nhìn . Khuôn mặt tỏ vẽ không hiểu điều Mark nói cho lắm, Mark véo vào tay tôi một cái bất mãn, kháng nghị nói: "Cậu Park JinYoung, tôi ghét cái cảm giác giống như anh trai này."

"Người ta trong tivi toàn là phụ nữ mới gào lên đòi hỏi danh phận thôi à?" Tôi còn trêu đùa anh ấy, trong lòng lại có áp lực mà trước kia chưa từng có. Tôi nghĩ trong lòng tôi đã lại tiếp nhận anh ấy rồi, nhưng đến nay tôi vẫn không thể nghĩ ra một lý do nào để thuyết phục bản thân. Trải qua một lần bị đau đớn khắc cốt ghi tâm.

  "Park JinYoung, em đúng là càng ngày càng lớn tiếng rồi." Anh ấy giả vờ tức giận, để lại mình tôi đi lên trước.

"Sếp Tuan, đừng tức giận, ngày mai em làm món ngon xin lỗi anh được không?" Tôi ôm chặt anh ấy từ đằng sau, hạ giọng nói, "Hãy cho em thêm một chút thời gi­an."

Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy có người gõ cữa. Hôm qua lúc Mark đi đã là hơn 10 giờ, anh ấy nói còn có nhiều việc chưa làm xong.

Cho đến hôm nay, tôi rất hiểu nỗi vất vả làm việc suốt đêm của anh ấy, người giống như anh ấy, công việc nhất định sẽ bận hơn nhiều lần so với tôi.

Chẳng qua tôi là một tiểu viên chức, công việc chẳng qua là vì kiếm nhiều tiền, còn anh ấy lại không giống vậy, chức vị càng cao, thì rủi ro gánh vác cũng càng cao.

Sớm như vậy có thể là ai chứ?  

  Xuống giường đi đến trước cửa, qua mắt mèo nhìn thấy một người tuấn tú như tượng, chính là Mark.

Tôi mở cửa, nhìn anh ấy không hiểu, anh ấy lại cười tranh nói trước, "Nấu bữa sáng chưa?"

Anh ấy đột nhiên từ khách sạn chạy đến chỗ tôi để ăn sáng sao?

Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của tôi, tâm trạng anh ấy càng tốt lên, hôn một cái lên trán tôi, "Sau này ngoại trừ bữa trưa, chỉ cần không có việc, là anh đến chỗ em!"

Sắp tới ngày sinh nhật YuGyeom rồi, tôi nghĩ: Là anh em tốt , chỉ đưa tiền là không ổn, muốn cẩn thận chọn một món quà tặng cậu ấy mới có thể biểu lộ tâm ý của mình.

Mấy ngày nay Mark vô cùng bận rộn, anh ấy đều phải làm thâu đêm ở công ty, cho nên không thể cùng tôi đi chọn quà.

Tan làm, tôi gặp Jackson trong thang máy, những ngày này, trong nhà ăn vào buổi trưa đều không thấy anh ta. Nhìn thấy anh ta cay mày cau mặt, tôi nhẹ nhàng hỏi: "Dạo này bận lắm sao?"

Anh ta nhìn tôi một cái, nhếch mép lên một chút, lại trả lời không đâu, "Hai người hòa thuận rồi?"

Tôi đỏ mặt, không nói gì. Nhưng nghe anh ấy tiếp tục nói: "Hôm đó khi Mark nhận lời phỏng vấn nói, người anh ấy cảm ơn nhất, một người là mẹ anh ta, một người là vợ anh ta, điều khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đó là đoán xem vợ anh ấy là ai. Bởi vì những lời bộc bạch của anh ấy, không biết bao nhiêu người đau lòng đến mức khóc oa oa lên." Nói rồi tự anh ta lại cười.  

  Khuôn mặt tôi càng nóng lên, trong lòng lại thấy ngọt dịu dàng, anh ấy yêu tôi đều là người khác nói cho tôi biết, tại sao lại chưa từng nghe đích thân anh ấy nói qua từ này chứ?

Ra khỏi thang máy, tôi đi ra cổng, Jackson quay người xuống hầm đỗ xe. Vừa đi được vài bước, lại nghe thấy anh ta hét đằng sau tôi: "Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi!"

"Không cần đâu! Anh bận việc của anh đi, hôm nay tôi không về nhà." Hôm nay anh ấy lại đi đến nhà người em họ chăng?

Song nhìn vẻ mặt anh ta, tôi mới ý thức được lời tôi nói có chút mơ hồ.

Tôi không phải không về nhà, tôi muốn đi mua đồ, anh ấy không hiểu nhầm là đêm nay tôi đến chỗ Mark ngủ chứ?

"Đêm nay tôi không có việc gì, cậu đi đâu tôi đưa cậu đi!" Giống như tâm trạng anh ta đang rất tệ.

"Vậy cảm ơn nhé!" Tôi cười với anh ta, từ chối thẳng thừng cũng không được, có lẽ hôm nào đó tôi rời Công ty, chúng tôi thực sự sẽ trở thành bạn tốt.

"Cậu đi đâu?" Ngồi lên xe anh ta, anh ấy thắt dây an toàn, nghiêng đầu hỏi.

"Tôi muốn đi đến King."  

  Đến King, tôi muốn tạm biệt anh ta, nhưng Jackson lại dừng xe lại, đi cùng xuống, chỉ vào cổng chính, "Tôi cũng có thứ cần mua, cậu có hẹn ai không?"

Tôi lắc lắc đầu, anh ấy lộ rõ vẻ rất vui, "Đi thôi, vừa may chúng ta có thể cùng nhau tham khảo ý kiến!"

"Anh muốn mua cái gì, tôi đi cùng anh trước." Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Cậu mua quần áo?" Anh ấy không trả lời mà hỏi lại.

"Chưa nghĩ ra, quần áo hoặc đồng hồ gì đó!" Con trai ngoài hai thứ đó ra tôi không biết chọn gì cả.

"Đằng kia chính là quầy đồng hồ, đi thôi!" Jackson vẫn chưa nói muốn mua gì, tự mình lao về phía trước.  

  Mọi thứ trong King đúng là không giống các nơi khác, kiểu cách đồ đạc ở đây mới mẻ, song giá cả cũng tương tự đắt đáng sợ.

Jackson rất có hứng thú giúp tôi chọn mấy món, tôi đều lắc lắc đầu.

Chọn qua chọn lại, tôi chỉ vào một chiếc đồng hồ bạch kim ở mé trái quầy, nó được gia công tinh xảo, kiểu dáng lại đơn giản,trên mặt nạm mấy viên đá kim cương, nhìn rất đặc biệt. Cô bán hàng đeo nó lên cổ tay tôi, độ dài vừa vặn, không thừa, lúc đi làm đeo nó cũng không trở ngại gì. Giá cả..., cắn răng cũng vẫn có thể chịu được, thôi thì quyết định là nó thôi!

Jackson lại cười giễu cợt một tiếng, "Không cần tiết kiệm tiền cho Mark vậy chứ, lẽ nào cậu không biết anh ấy lương bổng hàng năm là bao nhiêu sao?"

"Tôi đúng là thực sự không biết." Tôi móc thẻ tín dụng ra đưa cho cô bán hàng, quay đầu nói với Jackson, "Tôi chọn quà sinh nhật cho bạn tôi, không phải mua cho mình."  

  Jackson hừ một tiếng, "Tôi còn cho rằng là bản thân cậu mua chứ, lãng phí thời gi­an!"

Tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi, Jackson hôm nay rất không thoải mái.  

~ End Chap 29~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro