Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi, Jackson hôm nay rất không thoải mái.

"Chuyện tình cảm gặp phải phiền phức à?" Nhớ đến cuộc nói chuyện lần gần đây nhất giữa anh ấy và yêu trước trong "Quán mỳ thịt bò ", chẳng lẽ anh ấy cùng lúc đi lại với hai người sao?

"Thực ra tôi cảm thấy bất luận là nguyên nhân gì, đều không thể đùa giỡn với tình cảm của người khác, nếu anh cảm thấy cô gái đó không xứng với anh, anh cũng không thích cô ấy nữa, thì đừng cho cô ấy bất cứ hy vọng nào nữa. Tuy anh nói với cô ấy không thể cưới cô ta, không thể cho cô ta tương lai, nhưng từ phía cô ấy mà nói, cô ấy lại cho rằng anh cho cô ấy cơ hội. Tôi cảm thấy bất luận là nam hay nữ, trò chơi tình cảm không có kết quả, thì đều đừng nên thử!" Những lời tôi nói đều là những lời thật từ đáy lòng, đây cũng là chuyện tôi nghĩ rõ nhất trong ba năm nay, có lẽ Jackson và tôi không giống nhau, song là bạn bè, tôi vẫn nói với anh ấy cách nghĩ thật lòng của tôi.

"Cậu cho rằng như vậy à?" Jackson luôn thích hỏi lại.    

  Tôi dứt khoát gật đầu, "Không có người nào có thể chịu đựng sự phản bội và đùa cợt của người mình yêu" Tôi dùng hai từ rất trực tiếp đó.

Về mặt Jackson có chút ngạc nhiên, tự cười nói, "Jackson tôi sao có thể vì con gái mà buồn chứ?" Nói rồi, anh ta quay đầu, đi về phía trước.

Tôi lao theo sau rất không có gì để nói, uổng phí nói ra những lời tận đáy lòng, anh ta lại chọc tôi.

"JinYoung!" Đằng sau bị ai đó vỗ một cái, vừa quay đầu thì ra là YuGyeom.

"Tôi còn cho rằng nhận nhầm người nữa, thì ra đúng là cậu!"

YuGyeom giống như là một con chim sẻ nhỏ vậy, ríu ra ríu rít nói không ngừng. Nhìn thấy túi to túi nhỏ đồ trên tay YuGyeom, đúng là mua không ít.

Tôi đưa hộp quà nhỏ trong tay cho YuGyeom, "Tặng cậu, là vì mua quà cho cậu mới tới đây, nhìn thấy cậu, tiết kiệm được một chuyến đi lại rồi."

YuGyeom vui vẻ mở ra, quan sát kỹ, mặt mày rạng rỡ, ôm tôi một cái, "Cảm ơn nhé, đúng là JinYoung tốt với tôi nhất!"  

  Jackson lại đi về phía tôi. YuGyeom trợn tròn mắt, mắt trợn tròn nhìn anh ta, lại nhìn tôi, cuối cùng nheo nheo mắt liếc tôi, rõ ràng đang nói tôi thiếu thú vị.

"Đây là đồng nghiệp của tôi, Jackson, đây là YuGyeom bạn tốt của tôi."

Jackson gật đầu phóng khoáng, "Xin chào."

YuGyeom cũng là người hướng ngoại, giơ tay ra nói: " Tôi là Kim YuGyeom, bạn của JinYoung!" Nói xong hai người đều cười.

Lúc Jackson đang đứng đợi tôi, thì YuGyeom kéo tôi ra một bên nói: "Anh chàng này được lắm, cố gắng nhé!"

"Đừng nói linh tinh, anh ấy là đồng nghiệp!" YuGyeom không biết chuyện xảy ra sau này giữa tôi và Mark, vẫn cho rằng tôi và Jackson...

"Anh đẹp trai này một chút cũng không thua kém gì Mark và Jaebum, bắt lấy nhé!" Không kịp giải thích, YuGyeom đã cười có ý đặc biệt với chúng tôi, "Không lỡ việc của hai người, tôi đi trước đây!"  

Jackson không mua gì, chính vào lúc tôi muốn mời anh ấy ăn cơm, thì anh ấy bị một cuộc điện thoại gọi đi.

King cách nhà tôi rất xa, giữa đường phải đổi xe, sau khi xuống xe, đã sắp 10 giờ rồi. Gọi điện cho Mark mà không có tín hiệu, trong lòng có chút thất vọng, một mình đi chầm chậm về phía tiểu khu.

-----------------------------------------

  Buổi trưa Mark gọi điện tới, nói buổi tối muốn đưa tôi đi gặp bạn.

Tôi nghĩ anh ấy muốn giới thiệu tôi với những người xung quanh anh ấy, tuy tôi không phải là người thích sửa soạn, song cũng muốn ăn mặc đẹp tí để giữ thể diện cho anh ấy trước bạn bè.

"Chị à, giúp em thử chiếc áo này!" Tôi chỉ tay vào một chiếc áo sơ mi cổ lãnh tụ màu xanh nói.

Lúc trả tiền nghe thấy có người gọi tôi,JinYoung!" Quay đầu lại nhìn thì ra là Suzy.

Xách túi đồ, tôi và cô ta đi trên đường, cô ấy từ tốn nói: "Tôi và Mark không có gì cả, cái gọi là "bạn giường" trước đây là tôi trêu đùa cậu thôi."

Tôi dừng bước, trước này trong lòng tuy cố gắng không muốn quan tâm nghĩ đến cái từ "bạn giường" này, nhưng lúc nghe thấy từ miệng Suzy đích thân phủ nhận, tôi cảm thấy dễ chịu trong người hơn.  

  "Người như Mark đúng là không thể khiến cả nam lẫn nữ kháng cự, tôi cũng từng là một cô gái rất thanh cao, nhưng cũng không thể tránh nổi yêu anh ấy. Có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần trong tình cảm của anh ấy có một phần ba là dành cho tôi thôi thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi. Cố gắng bao nhiêu lâu như vậy, mà trong lòng anh ấy xưa nay không có một chút vị trí nào cả." Suzy cười vẻ bất lực, "Anh ấy không yêu tôi, tôi lại rất hiểu anh ấy. Lần đó, lúc chúng tôi cùng ăn cơm ở quán ăn Tây, tôi đã cảm giác thấy ánh mắt anh ấy nhìn cậu khác thường, lúc thấy cậu bị bỏng, tôi thấy anh ấy toát mồ hôi ở chỗ tóc mai. Trước đây anh ấy hầu như là không quan tâm đến ai, cho nên tôi mới mượn cái cớ để đùa cợt với cậu. Hy vọng cậu không để ý chứ, tôi chỉ là muốn thêm cơ hội cho mình. Chủ động bủa vây những người phụ nữ xung quanh Mark, cho đến khi tôi biết Mark không thích phụ nữ,thì tôi mới biết Mark thích cậu, cậu không vì chuyện này mà hận tôi chứ?" Suzy dùng tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, rồi nửa nói như đùa.

"Đương nhiên là không, nếu có bận tâm, tôi chỉ bận tâm thái độ của Mark!" Có thêm nhiều người theo đuổi, chỉ cần anh ấy có thể giữ được mình, tôi chỉ thấy tự hào thôi.

"Cậu rất may mắn, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người. Đúng rồi, lần trước gọi điện cho Mark, anh ấy không phải đang tắm, cậu đừng giận nha!"

Mỉm cười một cái, tôi nghĩ hai chúng tôi chẳng phải là nói tạm biệt ở đây là tốt rồi sao? Nhưng trong lòng tôi có chút không hiểu, cô ấy thật sự cố ý chạy tới đây chỉ là để nói với tôi những điều này sao?

Chiều muộn, Mark điều xe đến đón tôi. Đến quán rượu, khuôn mặt của Mark lại khó coi thế nào ý, "Sao lại ăn mặc ra vậy?"

  Tinh thần đang hứng thú liền bị mất hứng ngay, không dễ chịu gì.

"Không đẹp sao?" Bộ quần áo này thì sao, thì kiểu dáng rất phóng khoáng, anh ấy sao lại có phản ứng như vậy nhỉ?

Anh ấy nghiêm mặt, kéo tôi đi vào bên trong.

"Mark, đều đang đợi anh đó!" Tôi nhìn theo tiếng gọi, nhìn thấy chiếc bàn trước mặt có mấy người đang ngồi, một người trong đó vẫy tay chào chúng tôi.

Nhìn thấy động tác của người đó, tất cả mọi người đều đổ mắt nhìn vào tôi.

"Đây là vợ tôi, Park JinYoung." Mark đặt tay lên vai tôi. Thật không ngờ anh ấy lại giới thiệu như vậy.  

À thì ra bây giờ tôi mới hiểu , vì sao Mark lại có thể từ chối những cô gái xinh đẹp kia rồi .

  "Phu nhân Tuan đúng là rất đẹp trai!" Một cô gái bên cạnh có chút nịnh nọt tán dương tôi.

Ba cô gái ngồi đó, ai cũng đều xinh đẹp. Điều khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên là trên chiếc ghế ngoài cùng sát ngoài nhất là Jackson đang ngồi, nhìn hai bên cạnh anh ấy, không có chỗ trống, anh ấy không mang theo bạn gái, mà là một mình. Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta lộ vài phần kinh ngạc.  

  Một hồi chào hỏi mới biết, vài người ở đây là bạn tốt trong phương diện làm ăn của Mark, đều có gi­ao tình sâu nặng với anh ấy. Mọi người đều rất hưng phấn khi tôi đến, mọi người lại được một trận hào hứng. Chỉ có một mình Jackson ngồi ở chỗ tối không nâng ly chúc mừng.

Thịnh tình khó từ chối, đều là bạn bè rất quen của Mark, anh ấy cố chặn giúp tôi thế nào, thì tôi vẫn không thể không uống hai ly. Một lát sau, đầu tôi bắt đầu choáng váng.

Nhìn mình trong gương trong nhà vệ sinh thấy má hơi hơi đỏ, nhìn có vẻ tươi tắn hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Còn chưa tới chỗ ngồi, thì có người đã đi tới trước mặt mời tôi nhảy, "Cậu Park, có thể mời cậu nhảy chứ?" Vừa định từ chối, mới nhận ra người đó không ai xa lạ, mà là Jackson. Và đương nhiên hai người đàn ông nhảy với nhau , thì có khá nhiều người chú ý đến.

Cách ghế so­fa không xa, các bạn của Mark còn đang uống rượu tán phét, tôi bèn nhấc hàm cười với Jackson nói: "Được!" Cảm thấy eo đã bị ôm chặt, quay lại cười với Jackson. Tôi chỉ có thể đặt nhẹ lên vai Jackson, từ từ di chuyển bước nhảy.  

  "Tôi biết hai người đã hòa thuận rồi, song có một câu tôi không thể không nói, nếu cùng một sự tổn thương một người gặp phải hai lần, thì càng khiến người ta sụp đổ."

Anh ấy có vẻ có chút kỳ quặc, một dáng vẻ muốn nói song lại thôi. Tôi rất ngạc nhiên, Jackson xưa nay không phải là người khắt khe, sao anh ấy lại nói ra những lời như vậy?

Cảm giác tay anh ấy đặt lên eo tôi chặt hơn, giọng nói vọng xuống, "JinYoung, tôi có vài lời muốn nói cho cậu biết."

"Anh nói đi."

Lúc này, điệu nhảy dừng lại, tôi cảm thấy cánh tay bị ai kéo, bị ngã vào lòng một người. "Anh bảo sao không thấy em đâu, thì ra ở đây." Mark ôm tôi với tư thế hoàn toàn sở hữu, nhìn Jackson, "Anh không sao chứ, tôi thấy anh bước đi hơi lảo đảo rồi!"

"Không sao!" Jackson cũng nghiêm mặt lại, một vẻ mặt không muốn nhìn Mark.

Ngồi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn, Mark liền nói: "Hôm nay em biết Jackson sẽ đến à?" Anh ấy nhìn lên bộ quần áo tôi mà hỏi.

"Không biết!"  

  Anh ấy liếc nhìn hồi lâu mới từ từ nói: "Lúc anh đi họ đang thảo luận màu sắc, Jackson nói anh ta thích nhất là màu xanh." Nói rồi tôi thấy mặt anh ta đỏ lên.

Lẽ nào anh ta đang ghen, ghen với Jackson sao? Tôi không nhịn nổi cười ha ha.

"Bạn học Mark, anh từ lúc nào trở nên không có tự tin vậy chứ?" Nói rồi tôi véo má anh ấy, lúc này anh ấy đúng là rất đáng yêu.

"Đừng có động, đang lái xe!" Anh ấy còn có vẻ khó chịu, sắc mặt cũng từ từ bình thản hơn.

"Hôm nay em gặp Suzy, cô ấy chủ động giải thích không có quan hệ đặc biệt gì với anh. Trước đây là em vu oan anh rồi, xin lỗi anh."

Nghe thấy tên Suzy, anh ấy nhếch mép dường như rất không đáng, "Cô ta còn nói cái gì?"

"Không gì, chỉ là hy vọng sau này lúc bọn em gặp nhau mặt đừng quá ngượng ngùng, sau đó chúc phúc thành tâm cho chúng ta."

Điện thoại tôi reo lên, vừa nhận máy, đã nghe thấy một loạt tiếng kêu khóc khàn cả giọng hết cả hơi, khiến tai tôi chỉ nghe thấy tiếng ong ong.  

  "YuGyeom, cậu sao vậy? Đừng khóc nữa!"

"A..." Trong tiếng gọi của YuGyeom có cả tiếng khóc, nghẹn ngào nói, "Mấy ngày nay Khun rất không bình thường, không ngờ...đúng là xảy ra chuyện rồi, anh ấy là đồ khốn..." Nói rồi YuGyeom lại khóc lên, giọng nói thảm thiết, giống như phát điên vậy.

Tôi hít một hơi, ngạc nhiên hỏi Khun là ai ?

"YuGyeom không nói gì chỉ im lặng khóc, cậu ở nhà chứ, tôi qua ngay!" Sợ cậu ấy nghĩ không thông, tim tôi giống như đã bay ra ngoài.  

  "Cậu đến mau, tôi không chịu nổi nữa rồi!" Dường như tôi là khúc gỗ nổi duy nhất mà cậu ấy đang ngập nước có thể víu được.

"Cậu đợi tôi, tôi đến ngay!" Cúp máy lại, tôi giục Mark nói, "yuGyeom xảy ra chuyện rồi, mau đến nhà cậu ấy!"

"Cậu ấy làm sao?" Mark bị ngữ khí của tôi làm cho không biết làm gì.

"Là Khun gì đó em cũng không rõ...

  Đến dưới lầu nhà YuGyeom, một mình tôi lên lầu, còn Mark không theo lên. Vừa lên đến tầng hai đã nghe thấy tiếng kêu khóc của YuGyeom, không kịp nghĩ nhiều, tôi đập cửa, cửa không khóa, vừa đập đã mở ra.

Trong phòng loạn cả lên, bàn ghế đổ cả, đã hoàn toàn không còn trật tự gì nữa. YuGyeom ngồi trên mặt sàn, nước mắt dòng dòng, nước mũi cũng vậy, không còn ra thần người nữa.

Một người con trai khác ngồi sau cậu ấy, "Khun, anh là Khun anh đã làm gì bạn tôi!" Tôi lao lên nện anh ta. Ai ngờ Khun luôn điềm đạm, lại hét lớn vào tôi: "Cậu điên à.

Tôi lặng người.

"A..." YuGyeom ném đồ đạc vào Khun, gạt tàn, bật lửa, tách trà...những thứ ném tuy nhiều, song đều bị Khun dừng tay chặn lại.

YuGyeom khóc nghiêng ngả, cậu ấy ôm lấy đầu, nằm vạ ra sàn, hét lớn, nước mắt như mưa.

Tôi lao lên ôm cậu ấy, "YuGyeom, đừng đau lòng, anh ta không đáng..."

  "YuGyeom..." Tôi khóc cùng cậu ấy.

  Tôi ôm YuGyeom thật chặt, tức giận nhìn Khun, mặt dù tôi không biết chuyện gì sảy ra , nhưng tôi căm ghét người làm bạn tôi tổn thương.


~ End Chap 30~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro