Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"YuGyeom..." Tôi khóc cùng cậu ấy.  


YuGyeom cuối cùng cũng kễ cho tôi nghe về tất cả . Khun là người cậu ấy quen vào hai tháng trước , tôi rất giận tại sao tôi và cậu ấy xem nhau như anh em , mà lại giấu tôi truyện hẹn hò . nhưng nghĩ lại chắc cậu ấy có nổi khổ riêng , nên tôi cũng không hỏi mà chỉ biết khóc cùng cậu ấy .


  YuGyeom đã cắn rách cả môi, mới kiềm được tiếng khóc. Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, giọng nói run rẩy, "Khun, anh quá đáng quá rồi."

Tôi ôm YuGyeom cho cậu ấy bình tĩnh lại rồi . từ từ đứng dậy nói với Khun được rồi anh tạm thời cho cậu ấy thời gian đi anh dọn tới khách sạn đi , để cậu ấy bình tĩnh lại rồi nói truyện .

"Dù cho là hai người có thực sự chia tay, thì cũng nên nói cho rõ ràng .Bất giác lao theo vài bước. Tôi phát ngán nói: "Tôi để người khác tiễn anh..." Nói rồi, tôi gọi điện cho Mark.


"Mark, em tạm thời không đi được, anh giúp em tiễn một người, đi kiếm cho anh ta một khách sạn ở tạm được không?" Đầu bên kia im lặng một lát rồi truyền đến giọng nói anh ấy, "Cần thiết thì chúng ta đi tiễn đi?" Tôi biết Mark hành sự luôn cẩn thận, lúc trong xe tôi đã nói tới người tên Khun , anh ấy không khó đoán ra người mà anh ta cần tiễn là ai.

Rất rõ ràng, anh ấy không bằng lòng.

"Mark, coi như anh giúp em đi, YuGyeom cậu ấy đang rất buồn, em không thể đi.

Mark cực kỳ phát ngán, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Một lúc sau, cuối cùng anh ấy mới nói: "Được, chỉ là giúp cậu ta tìm chỗ trọ phải không? Việc khác anh không quản đâu, sau đó về đón em, em tranh thủ thời gi­an, đừng quá muộn!" Anh ấy không yên tâm liền dặn dò tôi.  

  "Em biết rồi, anh lái xe chậm thôi nhé." Trong lòng có chút áy náy, một người cao ngạo như anh ấy, để anh ấy đi tiễn một người đến khách sạn, nếu bị người quen nhìn thấy, thì nhất định anh ấy buồn bực lắm.

Tôi ôm lấy YuGyeom an ủi: "YuGyeom, đừng khóc nữa, tôi biết bây giờ cậu đang khó chịu, nhưng mọi chuyện sẽ được giãi quyết mà.

YuGyeom ngẩng đầu lên, khóc oa một tiếng . Đợi lúc YuGyeom ngủ thiếp đi, nhìn lên đồng hồ trên gường đã hơn 4 giờ sáng.


Chạy ra phòng khách, móc di động trong túi ra. Hiện lên hai cuộc gọi nhỡ của Mark. Gọi lại, lúc đầu bên kia vang lên giọng nói của anh ấy, trong lòng tôi mới yên tâm, "Hôm nay, em phải ở lại với YuGyeom, anh về một mình đi, trên đường đi cẩn thận nhé!"

"Được!" Giọng nói của anh ấy rất mơ hồ, tôi nghĩ chắc là anh ấy cũng mệt rồi.

  "Ừa!" Nghe ra sự buồn tẻ của anh ấy, muốn cúp máy, lại thấy đột nhiên nghe anh ấy gọi tên tôi.

"Sao vậy?"

"Không có gì, sau này đừng quan tâm đến chuyện người khác nữa, chúng ta... cũng tự có nhiều chuyện phải làm..."

Sáng sớm ngày hôm sau lúc YuGyeom mở mắt đã là gần 7 giờ rồi, hầu như tôi trắng đêm không chợt mắt, toàn thân tê mỏi, nấu cháo cho cậu ấy.

"YuGyeom, hôm nay cậu có đi làm không?"

"Không đi!" Cậu ấy mắt nhìn chăm chăm đờ đẫn vào bức ảnh của Khun và cậu ấy ở đầu gường, hồi lâu lại nói với tôi, "Tôi muốn về nhà sống vài ngày, một lát sẽ đi!"

"YuGyeom, tôi thấy cậu nên nói chuyện với Khun, hôm qua, hai người đều quá kích động." Mới một đêm mà YuGyeom dường như đã không còn ra thần người nữa.  

  "Tôi không ở lại đây, tôi sợ anh ta không đến tìm tôi, tôi sợ hận anh ta đến chết trong sự chờ đợi." 

"Tôi tiễn cậu nhé!" Trên thế giới này điều bất lực nhất, chính là chờ đợi một người, rõ ràng biết không đợi được nhưng lại vẫn cứ tiếp tục đợi, cảm giác này không ai hiểu hơn tôi.

"Không cần đâu, tôi không mang theo đồ, cậu đi trước đi, sau khi tôi về tới nhà thì gọi cho cậu, tôi còn muốn ngủ thêm một lát nữa."

Lúc đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy xe Mark đứng ở đó, gần như tôi không dám tin vào mắt mình.

Anh ấy sao vẫn ở đây?

Vào trong xe, bên trong mở điều hòa, khuôn mặt anh ấy mệt mỏi, tay đặt lên tay trái nhìn tôi. Môi không biết có phải vì gió điều hòa không mà khô không còn mềm mại nữa.

"Em sao giờ mới xuống?" Nói rồi anh ấy bắt đầu khởi động xe, dường như một khắc cũng không muốn nán lại.  

  "Anh chờ ở đây cả đêm à?"

"Không yên tâm về em, thì cứ đợi vậy."

"Đến thẳng công ty nhé?" Tôi nhìn đồng hồ, lúc này chỉ có đi thẳng tới công ty mới không bị muộn.

"Đi về!" Sắc mặt anh ấy lạnh lùng, quay đầu nhìn tôi nói, "Từ hôm nay em dọn về ở cùng anh."

Tôi có chút không hiểu, "Tại sao muốn em dọn đến sống chỗ anh, sống thử à?"

Tai tôi bị anh ấy véo nhẹ một cái, "Sống thử? Em thấy chúng ta còn cần sống thử cái gì hả?" Vẩy tay anh ấy ra, xoa xoa cái tai đáng thương, "Hừ, bây giờ là thời đại nào rồi, chúng ta đều đã chia tay ba năm rồi, ai biết anh có thêm bao nhiêu tật xấu. Huống chi vài năm nay nhỡ đâu có bạn thâm giao nào anh còn vương vấn mà em không biết, dù sao cũng cần thời gi­an để em quan sát... Mark, cẩn thận!"

Ngã tư trước mặt đột nhiên hiện ra một ông lão đi xe đạp, Mark trở tay không kịp, lái sang phải một vòng, khiến tôi bị lảo đảo.

Ông lão đó đúng là trắng trợn, rõ ràng không tuân thủ luật lệ gi­ao thông, còn trừng mắt nhìn chúng tôi, ra hiệu, tuy không nghe thấy ông ta nói gì, xong nhìn vẻ mặt cũng biết nhất định là đang chửi người ta.  

  Thật đúng là không biết trong đầu óc em nghĩ gì!" Mark tức lên.

Tôi chớp chớp mắt làm mặt xấu, "Em đùa thôi!" Dựa đầu vào ghế tựa, nghiêng mặt nhìn anh ấy thở dài, "YuGyeom bị Khun làm tổn thương suýt phát điên, anh nói xem anh ta, sao lại không có chút liêm sỉ vậy chứ? 

Khuôn mặt Mark càng khó coi.

Tôi cười ha ha, "Chồng em trời sinh đã khiến người ta thích, nhưng tuyệt đối không thể không chút vững vàng như tên Khun kia, đúng là kẻ tri thức bất lương, quá kém cỏi! 

  "Chuyện của người ta, em tốt nhất không nên quản quá nhiều. Tình cảm như con người uống nước, nóng lạnh tùy cảm nhận mỗi người, người ngoài không dễ gì đưa ra kết luận, em hãy đặt tâm tư của mình vào chỗ cần thiết ý." Mark nói rất cương quyết, rồi tiện tay mở đĩa CD.

Cả dọc đường anh ấy buồn bực không vui, tâm trạng dường như không tốt lắm.

"Về dọn nhà!" Anh ấy cau mày lại.

"Em còn chưa suy nghĩ xong!" Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra, biểu thị kháng nghị.

"Đừng làm ồn, đang lái xe!" Anh ấy đẩy tôi ra, nhếch mép lên càng cao, trong mắt lộ ra một chút xảo quyệt.

"Đó là ở đâu?" Không lẽ để tôi sống cùng anh ấy trong khách sạn, đó có thể gọi là nhà sao?

"Đi rồi sẽ biết thôi."

Đến căn phòng nhỏ của tôi, anh ấy ngồi xuống so­fa, cười nói với tôi: "Thu dọn đồ đi."

"Anh điên rồi." Tôi ngẩn người ngồi đó, không chịu nhúc nhích.  

  "Em mau thu dọn đi, một lát còn phải đi siêu thị." Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, sao tôi lại cảm thấy anh ấy giống như đang đùa giỡn với con cún vậy? Còn có thời gian đi siêu thị?

Nhìn thấy tôi không động đậy, anh ấy tự đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lôi hết ra đặt lên gường, sau đó hai tay túm lại, quay người đi ra ngoài cửa.

"Mark, anh làm gì vậy?" Tôi đuổi theo ra, anh lại sờ vào chìa khóa, thành thục mở cửa căn nhà hai phòng đối diện.

Hả?

Đi theo anh, tôi cũng đi vào, trong nhà thu dọn sạch sẽ, đồ dùng đẹp đẽ, phong cách nội thất đơn giản thời thượng.

  Đã từng bao lần rồi, tôi nằm mơ thấy một căn nhà hai phòng như vậy là ngôi nhà chung của tôi và anh. Ngôi nhà quá xa hoa mà anh cho tôi trước đây không thể khiến tôi có một chút cảm giác thuộc về nào cả, tất cả những trang trí nơi đây đều rất phù hợp với tâm ý của tôi. Tuy đây vẫn là căn nhà đi thuê, song tôi thật sự rất thích.

"Mau thu dọn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà!" Anh bỏ quần áo trong tay đặt lên ghế so­fa, quay người lại đi ra bên ngoài.

"Anh đừng đi!" Tôi lao đến kéo cánh tay anh, dẩu môi nhìn anh, "Anh sớm đã có âm mưu!" Bảo sao, trước đây, sau buổi sáng ra khỏi nhà tôi, thay quần áo lại tiện như vậy. Trước đây nghe người ta nói thỏ khôn phải đào ba hang, xem ra quả nhiên không sai.

Anh ấy nhìn trong ánh mắt có ý cười tôi, giơ tay ra vuốt mặt tôi, áp mặt vào tôi, "Em cho rằng anh sẽ nhìn em dọn đi khỏi căn nhà của anh sao? Dù cho em không bằng lòng sống ở chỗ anh, vậy thì chỉ có thể là anh chuyển tới sống cùng em thôi. Bây giờ hai người chúng ta thu cả một tầng nhà, quá lãng phí rồi, căn hộ này hơi rộng một chút, cho nên chỉ có thể trả lại căn hộ của em thôi. Ngày hôm nay tôi đã chờ đợi bao lâu rồi! Trước đây tôi cũng thuê nhà sống, không biết từ lúc nào, tôi sợ về nhà. Về nhà, trước mắt, trong mơ đều là bóng dáng anh đang thu dọn phòng, bận rộn trong bếp, tôi nghĩ hết các cách, cũng không thể gạt đi hình bóng của anh ấy. Lúc một mình tôi đều bật hết đèn lên, song chỗ càng sáng cũng luôn thấy bóng dáng của anh." Anh ấy ôm tôi từ đằng sau, "JinYoung, chúng ta không dễ gì lại về với nhau, đừng xa anh nữa nhé!"  

  Sự dịu dàng của anh ấy lúc này, đủ để khiến trong lòng tôi cảm thấy xúc động.

Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh ấy. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lần đầu tiên trong lòng tôi trào dâng lên một cảm giác thất vọng não nề. Tôi không ở bên cạnh anh ấy trong ba năm, nhưng anh ấy đã từ đơn giản trở nên trưởng thành nhạy bén. Xưa nay anh ấy chưa từng nói ba năm qua anh ấy sống thế nào, song tôi nghĩ trong đó nhất định không chỉ có sự hào quang bóng bẩy, anh ấy cũng sẽ phải chịu không ít khổ cực. Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ không chỉ là thời gi­an ba năm, mà là cả một quãng thời gi­an cực kỳ đáng quý trong cuộc đời.

Tôi ôm lấy eo anh ấy, nghe thấy nhịp tim trầm tĩnh. Xung quanh quá yên tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy nhịp tim đập và hơi thở khe khẽ. Anh ấy lúc ngang ngược, lúc im lặng, tôi hầu như đều không tính toán nữa, tôi chỉ muốn không xa anh ấy nữa. Sự im lặng và ấm áp lúc này khiến tôi muốn kéo dài mãi mãi, muốn tằn tiện để được lâu dài.  

  Ngồi trên chiếc ghế băng dưới nhà hồi lâu, tâm trạng tôi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Lúc định thần lại, tôi dường như cho rằng mình hoa mắt rồi. Người tên Khun đó đứng ngay trước mặt tôi, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn tôi.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Tôi ngơ ngác nhìn Khun, lẽ nào đến giải thích với tôi?

Đợi hồi lâu mới thấy giọng nói sợ sệt của Khun, "Tôi sống ở trong căn hộ này..."

"Anh sống sống ở đây?" Vậy chẳng phải sau này thường xuyên thấy anh ta? Ha ha, vậy thì cũng không có gì là không tốt, e là Khun không còn cơ hội nói dối trước mặt tôi nữa.

Vẻ mặt Khun sững sờ, đi đến bên cạnh tôi , hôm nay mới dọn tới, chuyện tôi chuyển tới đây cậu đừng nói cho YuGyeom biết."

Sau khi Khun đi .Tôi một trước một sau lên lầu, tôi không ngờ, chủ nhân mới của căn hộ trước kia tôi thuê lại là anh ta .  

~ End Chap 31~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro