Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không quen!" Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ chán ghét, "Cậu tự lên thì sẽ biết. Tôi chờ cậu ở dưới." Jackson đột nhiên dịu dàng khiến trong lòng tôi rối bời, nhưng lại muốn biết rốt cục anh ấy như vậy là vì cái gì.

Vừa đi tới cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng nấc nhỏ bên trong, không cần đoán cũng biết nhất định là Khun khóc.

"Khun, đừng khóc nữa, bác sỹ nói cần tĩnh dưỡng, nóng giận như vậy lúc nào mới khỏi bệnh chứ?"

Tôi nấp mình, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, Khun nằm trên giường bệnh, bên cạnh anh ta có một người đang ngồi, chính là Suzy.

Suzy và Khun quen nhau? Anh ta chẳng phải nói anh ta không có quen ai ở Seoul sao, cho nên mới dựa vào YuGyeom, mới coi YuGyeom như hy vọng cứu mạng.

Anh ta lừa tôi, còn nói không dụ dỗ sao? Sự tức giận của tôi bỗng chốc lại như thiêu đốt lên, đẩy cửa lao vào.  

  "Park JinYoung!" Lúc nhìn thấy tôi, trong ánh mắt Khun có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, dường như đoán trước tôi sẽ đến vậy.

"JinYoung." Cử chỉ của Suzy vẫn luôn nhã nhặn như vậy, đứng dậy đẩy ghế cho tôi, dường như cô ấy xuất hiện ở đây là lẽ bất di bất dịch vậy.

"Anh chẳng phải nói anh không có bạn bè gì ở Seoul sao? Nói để YuGyeom chăm sóc anh là việc không có cách nào khác sao, vậy bây giờ anh giải thích ra sao? Thiệt cho tôi hôm qua còn đồng tình với anh như vậy, muốn gọi điện cho YuGyeom, anh sao lại nói dối mà một chút cũng không thấy đỏ mặt vậy?"

Khun cúi đầu, không nói gì. Lại là Suzy đứng dậy, vịn vai tôi nói: "Cũng là hôm nay tôi đến viện thăm bệnh nhân, vô tình thấy Khun ở đây. Chúng tôi trước đây là đồng nghiệp, không ngờ cách vài năm, lại gặp nhau ở Seoul."

Thì ra Suzy và Khun là đồng nghiệp. Suzy chẳng phải từng là đồng nghiệp với Mark sao?

Tôi hơi choáng váng, tự cười một mình, con người bây giờ có ai không đổi nhiểu công việc chứ, Suzy đương nhiên không ngoại lệ.  

  "JinYoung cũng là đến thăm Khun sao?" Suzy nhếch mép rất xinh, cười hỏi tôi.

"Đúng vậy, nhưng tôi phải đi đây." Quá nhiều sự trùng hợp đã khiến tôi đủ lý do hoài nghi anh ta giả như yếu đuối này có mưu tính.


"Tại sao anh lại nói dối YuGyeom , tại sao lại lừa gạt cậu ấy như dậy ?

  Khun đột nhiên cười lên, nụ cười còn lẫn nước mắt, nhìn thấy mà giật mình.  

  Park JinYoung, cậu đừng giả thanh cao gì. Năm đó khi Mark không có gì, ba năm cậu cũng không hề liên lạc. Bây giờ anh ấy có tiền, có địa vị rồi, cậu lại dính lấy anh ấy như keo dán vậy, cũng chẳng qua cậu là người tham hư vinh, tham tiền bạc mà thôi. Năm đó, lúc anh ấy ốm đau là tôi ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, bây giờ anh ấy lựa chọn cậu, tôi không có gì để nói...Từ sáng ngày hôm nay, anh ấy đến tìm tôi, tôi hoàn toàn nản lòng rồi, hoàn toàn nản rồi. Dù sao tôi từng yêu anh ấy, tôi vui lòng tác thành cho anh ấy... Từ nay về sau, tôi muốn ở cùng YuGyeom, chỉ có YuGyeom mới là người thực sự yêu tôi. Cậu chẳng phải là tham hư vinh sao, chẳng phải thích tiền của Mark sao, thích địa vị của anh ấy sao? Vậy tôi chúc hai người hạnh phúc..." Cơ thể Khun nửa dựa vào Suzy, dường như mất đi chỗ dựa đó thì sẽ đổ ngã bất cứ lúc nào vậy.

Mấy tháng trước tôi còn không xác định yêu YuGyeom, tôi từng định buông tay. Khi tôi thấy hai người Mark và cậu bên nhau, thì tôi hiểu rõ lòng mình, lần này tôi tuyệt đối không thể buông tay với hạnh phúc."  

  Ngồi trên băng ghế ngoài bệnh viện, trời rất lạnh, những bông tuyết lất phất trong không trung. Nước mắt từ khóe mắt đã khô, gió lạnh kéo căng mặt rất đau, tôi ngơ ngẩn ngồi đó, đầu óc trống rỗng.

Một người từ từ đi đến bên cạnh tôi, cầm một cốc giấy đưa cho tôi, "Sữa so­co­la nóng, uống chút gì nóng cho tâm trạng tốt lên." Tôi ngẩng đầu, Jackson hai tay cầm cốc, đưa vào tay tôi.

"Cảm ơn!" Tôi giơ tay đón lấy, qua vỏ cốc, cũng cảm thấy sự nóng hổi của nó.

"Gặp Mark rồi à?"

Tôi cay đắng nhếch mép, "Không gặp, điều anh muốn tôi biết tôi đã biết rồi." Lời Khun cứ phảng phất trong đầu tôi, giống như cơn ác mộng vậy. Tôi không dám tin, Mark lại có thể giả như không quen Khun trước mặt tôi, anh ta sao có thể lừa tôi như vậy?

Tất cả hạnh phúc mà trước đây tôi ngộ nhận, lại một lần nữa bị đạp đổ.

Anh ấy, sao lại phải lừa tôi?

Anh ấy dọn đến sống cùng tôi, anh ấy đòi kết hôn với tôi, tất cả điều này đều chứng minh anh ấy đang chột dạ, là sợ hãi. Lừa gạt tôi vì anh ấy đang quan tâm đến Khun đúng không? Anh ấy không thể thẳng thắn như với Boa và Suzy, là vì anh ấy đối với anh ta, hoàn toàn là không giống.  

  Tình cảm của anh ấy trong ba năm không phải là trống rỗng, Mark từng yêu anh ta? Phải chăng vì Khun, mà ba năm nay anh ấy không hỏi han gì tôi, kệ tôi sống chết? Lúc tôi chịu khổ, anh ấy và Khun,  đang ngọt ngào vui vẻ.

Điều càng đáng buồn là, Khun nói, anh ta từng chăm sóc Mark, quan tâm anh ấy, tình yêu của Khun bù đắp cho sự trống rỗng về tình cảm trong ba năm khi Mark rời khỏi tôi, tôi mới là kẻ thứ ba ly tán họ?

Các phỏng đoán và liên tưởng cứ hiện lên trong đầu óc tôi, như khiến tôi điên lên. Anh ấy đã ác độc đẩy tôi rơi xuống từ trên đỉnh cao nhất của hạnh phúc. Thì ra từ thiên đàng xuống địa ngục đúng là chỉ cần trong chốc lát.

"Anh còn biết điều gì, nói hết cho tôi đi." Đáng cười, tất cả mọi người dường như đều biết, chỉ có một mình tôi bị che mắt. Lần này, thứ mất đi cũng không chỉ là tình yêu, không chừng cả tình bạn cũng không còn nữa... Muốn cười, song nước mắt lại cứ rơi vào trong cốc, rất nhanh bị hơi nóng nhấn chìm.  

  "Tôi cũng vô tình phát hiện Mark cùng cậu ta trong quán cà phê, lúc đó cậu ta nước mắt ròng ròng nói với Mark. Tôi biết người giống như Mark, có phụ nữ chủ động theo là điều rất bình thường, nhưng bây giờ ngượt lại là một người con trai , trước đây tôi cũng từng thấy anh ta cự tuyệt rất dứt khoát thế nào với mọi người lao vào anh ta. Nhưng lần đó, tuy không nghe rõ họ nói gì, từ đầu đến cuối hầu như Mark không nhếch mép, cuối cùng tôi thấy anh ta lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cậu ta. Một người đàn ông, đặc biệt là người lạnh lùng như Mark, đã lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, sao lại có sự qua lại không rõ ràng với người con trai như cậu ta . Tôi buồn thay cậu, tuy tôi chỉ là ông chủ của cậu, nhưng bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng gặp người nào như cậu , yêu Mark như vậy. Tôi ngưỡng mộ anh ta, kính phục cậu. Cho nên từ hôm đó, tôi bắt đầu lưu tâm tới Mark. Cho đến khi biết trước mặt ba người Mark còn lừa dối cậu như vậy, biết rằng sáng nay anh ta lén lút sau lưng cậu đến bệnh viện, tôi không thể nhịn nổi nữa, liền trực tiếp dẫn cậu tới đây. Tôi nghĩ cậu có quyền biết tất cả. Nếu hai người làm lành rồi, tôi chúc phúc cho hai người, nếu hai người chia tay, hy vọng cậu vẫn có thể giống như hồi tôi mới quen, kiên cường sống tiếp. Tình cảm không phải là tất cả của cuộc sống, cậu còn công việc, còn người nhà, còn bạn bè... Sau này còn có tình yêu mới, chỉ cần cậu bằng lòng..."

Vì sao tất cả lời này, lần đầu tiên lại nghe từ miệng người khác vậy? Anh nói yêu tôi, vậy mà lại đối với tôi như vậy?

Jackson đưa tôi về nhà, tôi và anh ấy chào tạm biệt, anh ấy thở dài đặt tay lên vai tôi, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi. Có lẽ là quá đau lòng rồi, tôi quên cả từ chối.  

  Đằng sau vọng lại tiếng bước chân, tôi quay đầu lại, thì nhìn thấy Mark, anh ta đi thẳng tới. Lúc nhìn thấy anh ta, cơn tức giận trong tôi bỗng nổi lên, tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hận thù. Mark lạnh người.

"JinYoung, em sao vậy?" Mark kinh ngạc nhìn tôi, muốn giơ tay ra ôm tôi. Tôi giật lùi vài bước đẩy anh ta ra. Anh ta cho rằng tôi còn không biết gì sao? Cho rằng có thể tiếp tục lừa tôi sao?

"Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy tự ti, nghĩ bản thân mình tại sao lại bị người ta gạt đến mức xoay tròn vậy, còn cho rằng mình có được hạnh phúc chứ." Tôi nhìn anh ta, nhìn người tôi yêu sâu sắc. Tôi lao lên lầu, anh ta lao theo sau, không ngừng gọi tôi, "JinYoung, JinYoung..."

Tôi trượt ở giá dép, quỳ xuống đất co lại. Tôi xin lỗi YuGyeom, xin lỗi mẹ tôi, càng xin lỗi bản thân mình.

"Mark, anh đúng là tên khốn, anh không xứng với tình yêu của JinYoung! Tên lừa gạt đùa giỡn với tình cảm!" Jackson và anh ta cãi vã.

"Anh đừng cho là tôi không biết anh có tình cảm với JinYoung, anh nói gì với em ấy, đồ tiểu nhân!" Tiếng cãi vã của hai người càng lúc càng to.  

  "Ầm!" Tôi mở cửa, hai người cùng lúc bị hóa đá, đều đứng im nhìn tôi.

Cùng với ánh mắt phẫn nộ của tôi, trên khuôn mặt Mark cũng lộ vẻ tức giận, "JinYoung, chỉ tin lời anh nói với em, đừng tin người khác nói lung tung, em hiểu không?"

Tôi hít thở sâu, nở một nụ cười với Jackson, "Jackson, cảm ơn anh. Tôi không sao, anh về trước đi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ lời anh nói với tôi, có người bạn như anh, tôi thật vinh hạnh."

Sắc mặt Mark bỗng lạnh đi. Jackson lo lắng nhìn tôi, nghĩ một lát, rồi anh ta nói: "Vậy tôi đi trước, muộn chút sẽ gọi cho cậu."

Lúc Mark đi vào, tôi đã ngồi chỗ xa nhất trên so­fa, tôi sợ nếu tôi đứng thì sẽ vì đau lòng mà ngã xuống đất, tôi không phải tên Khun kia, tôi thà một mình đơn độc cũng không muốn sự dịu dàng của Mark đã lạc lối dành cho tôi.

"Tôi đã biết rồi, anh và Khun..." Sao lại không tranh cãi như vậy, sao lại hất mặt lên như vậy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Tất cả lời nói đều thể hiện sự bất lực, tôi chỉ hỏi giới hạn tôi có thể chịu đựng, "Anh và anh ta từng lên giường với nhau chưa, anh ta chẳng phải từng là bạn trai của anh sao..." Tôi không dám hỏi, Mark từng yêu anh ta chưa ? Ngay cả từ yêu cũng không nói ra nổi.  

  "JinYoungie..." Vẻ mặt Mark rất khổ sở, dường như cũng đang sụp đổ.

"Đừng tới đây, trả lời câu hỏi của tôi. Xin anh đó, đừng gạt tôi nữa, tôi yêu anh bao nhiêu năm nay, anh hãy nói với tôi một câu thật đi." Tôi đang cầu xin anh ta, đang thét lên khẩn cầu anh ta.

Mark toàn thân sững sờ, chúng tôi không động đậy gì cứ nhìn nhau, "Cậu ta không phải bạn trai của anh, xưa nay chưa từng, người anh yêu chỉ có em..."

"Tôi không muốn nghe!" Tôi tức giận ngắt lời anh ấy, trong lòng lại đang chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

"Sau một lần say rượu, anh không biết gì cả, lúc tỉnh lại, cậu ấy đã nằm trên giường anh... Lúc đó anh muốn điên lên, anh không rõ trong tình huống nào nữa...

Sau đó anh ta nói gì, tôi đã nghe không rõ, mắt mờ đi, rồi ngất đi...

Lúc tỉnh lại, bị anh ta ôm vào lòng, vẫn hơi thở quen thuộc, nhưng không tìm thấy một vị trí thích hợp cho tôi.

"JinYoung, em tỉnh rồi?" Mark co chặt hai tay.

Tôi rất muốn cười... tôi tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh táo rồi.  

  Thì ra hạnh phúc giữa tôi và anh ấy là một giấc mộng dài của bản thân, là bản thân tôi cứ cố chấp giữ mãi tình yêu gọi là thuần khiết đó trong tim. Sớm nên biết rằng, ba năm trước, thủy tinh thuần khiết đã vỡ rồi, có nhặt lại lần nữa, đổi lại cũng chỉ là máu chảy dầm dề đầy hai bàn tay.

Ngay cả giãy dụa cũng mất đi sức lực rồi, tôi run rẩy dùng tất cả sức lực nói: "Mark, chúng ta... chấm dứt ở đây thôi."

Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, giữa chúng ta ngoại trừ lời nói dối và lừa gạt không thể chấp nhận ra, thì còn thêm sự tồn tại của một người con trai khác, bao nhiêu cô gái vây lấy anh tôi đều có thể chập nhận được , nhưng sao lần này lại là anh ta ?

"JinYoung, tha thứ cho anh được không, trong lòng anh xưa nay chưa từng có ai khác... Anh không thể để em xa anh một lần nữa!" Anh ấy ôm chặt tôi, ngăn tôi đứng dậy, dường như có hơi chút sự thay đổi giữa chúng tôi, đã tự mất đi như vậy.  

  "Anh buông tôi ra, Mark, anh sớm đã biết Khun là cố ý tiếp cận YuGyeom phá hoại, đúng không? Anh gạt tôi, đùa giỡn tôi chưa đủ, lại còn hại bạn của tôi?"

" Mark mặt sững sờ, "Đùa giỡn, trái tim của anh dành cho em, em không tin sao?"

Không biết sinh khí từ đâu, tôi dùng toàn lực đẩy anh ấy ra, "Anh thừa nhận từng lên giường với Khun đúng không? Anh ôm anh ta hai người từng có quan hệ thân mật như vậy với anh mà anh lại giả như không quen trước mặt tôi, nhìn tôi như thằng ngốc chạy ngược chạy xuôi! Anh phục vụ anh ta là chuyện đương nhiên, là tôi ngốc, giống như con khỉ bị hai người lừa gạt quay vòng. Anh ta đâu có muốn tìm YuGyeom, người anh ta muốn tìm chỉ có anh, là người năm đó bỏ rơi sau khi đã lên giường cùng anh ta. Còn từ miệng anh ta, tôi lại thành kẻ thứ ba tham hư vinh, tham tiền bạc cả ngày dính lấy anh. Mark, là anh biến tôi thành dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng cười như vậy."

Tôi nhìn thấy mình trong mắt Mark, hai mắt đỏ au, nước mắt phẫn nộ tuôn ra. Mark không động đậy cựa quậy gì, dường như thành khúc gỗ vậy, ánh mắt đờ đẫn, một lúc lâu, anh ta mới định thần lại giơ tay ra ôm lấy tôi.

  "Đừng chạm vào tôi!" Tôi lùi vài bước, ôm chặt hai vai, bảo vệ mình, "Mark, cả đời anh, tôi chỉ có thể... cùng anh... đến đây thôi..."

"JinYoungie..." Mark cắn môi, không từ bỏ giơ tay ra. Tôi vung tay, anh ấy vẫn giơ qua, cuối cùng một tay ôm chặt lấy tôi. Tôi giãy dụa không được, tức giận cắn vào tay anh ta. Anh ta đau đến mức rít lên, cánh tay như gọng kìm, ôm chặt eo tôi.

"Xin lỗi, anh chưa từng nghĩ, cậu ấy sẽ dùng cách này trả thù anh. Em sao lại giận anh vậy mà không hiểu, đừng hận anh, đừng hận anh..."

"Khun nói anh ta từng chăm sóc anh khi bệnh, đó chắc là chuyện không lâu sau khi chúng ta chia tay chứ? Với tình hình của anh lúc đó, anh để một người xa lạ tiếp cận anh sao? Sau khi anh say rượu tại sao lại cùng anh ta lên giường, lẽ nào không phải anh cố tình hay vô tình cho phép anh ta tiếp cận? Anh ta đến Seoul tìm anh, anh đưa tiền cho anh ta, là vì thấy áy náy với anh ta. Còn tất cả những gì anh ta làm chẳng qua là muốn có được sự thương hại của anh, anh ta đã làm được rồi. Anh dám nói, hôm qua lúc anh ôm anh ta, anh không đau lòng sao? Mark, anh đừng lừa gạt tôi nữa, cũng đừng tự gạt mình nữa..."  

  Lòng tự tôn vốn từng kiêu ngạo, cùng với vài lời buột ra đã bị tôi giẫm đạp lên, mặc cho mình giày xéo.

"Anh chưa từng yêu cậu ta, anh hiểu rõ lòng mình, đối với cậu ấy trước đây không có, bây giờ cũng không có, sau này càng không. Anh chỉ áy náy với cậu ta.

"Anh đừng nói nữa!" Nghĩ tới những lời anh ấy định nói tiếp, tôi dùng hai tay che tai lại.

Mark bị dáng vẻ của tôi khiến hoảng sợ, giữ vai tôi, "Anh không nói nữa... Sau này chúng ta sống tốt với nhau, anh thề anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại bù đắp cho sai lầm anh đã phạm phải."

"Anh bù đắp thế nào?Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, nếu anh còn cảm thấy giữa chúng ta từng thực sự tồn tại một tình yêu thuần khiết, thì hãy mãi mãi rời xa tôi... đừng để sau này khi tôi nhớ đến anh toàn là đau đớn, toàn là hận thù..."  

  Tay Mark buông vai tôi ra, ánh mắt sâu thẳm buồn bã, tất cả đều là sự bi thương, "Khun sẽ không làm phiền cuộc sống của chúng anh nữa. Tiền bạc, danh dự, địa vị, anh đều không quan tâm, chỉ cần em có thể ở bên anh... Chỉ cần có em, anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Trước đây anh quá ngốc, anh cho là có tiền, có địa vị, mới có thể mang lại hạnh phúc cho em. Nếu thời gi­an có thể quay lại, anh nhất định không rời xa em..."

"Anh đừng nói nữa..." 

Tôi thật sự muốn cười to thành tiếng, nếu những lời hôm nay Khun nói ở bệnh viện mà tôi kể cho anh ấy nghe thì không biết anh ấy còn có thể nói vậy nữa không.

Lúc Mark rời khỏi đã là sáng ngày hôm sau.

Trong một đêm, mà dường như ruột đau như xé, nỗi đau này còn đặc biệt hơn cả nỗi đau của ba năm trước.

~ End Chap 33~

   hé lu mấy bạn , cho mình sơ ri nha bình thường up 2 chap nhưng hôm nay vì có chuyện bận nên mình chỉ có thể up 1 chap thôi . để khi nào rảnh mình sẽ bù cho mấy bạn nha Pp 


                                                                Love you !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro