Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một đêm, mà dường như ruột đau như xé, nỗi đau này còn đặc biệt hơn cả nỗi đau của ba năm trước.  


  Tôi nghĩ đến việc đầu tiên chính là thay khóa, tìm nhà ở Seoul không phải chuyện dễ. Thật đáng cười, người từng cho tôi cuộc sống yên ổn, sau khi gặp lại anh, thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của tôi là liên tục tìm nhà.

Sau một ngày làm việc tâm trí lơ lửng, tan làm tôi bắt xe đi thẳng đến nhà YuGyeom, ấn chuông hồi lâu cũng không ai mở cửa. Tôi giống như người mất hồn, đi về phía trước.

Di động reo lên, sau khi xem là tin nhắn của Mark: "Hôm nay anh rất bận, buổi sáng họp, trưa phải đi tiếp lãnh đạo trong thành phố, nhớ em!" Sau khi xem xong tôi xóa tin nhắn đi luôn.

Từ xa nhìn thấy một người đi về phía tôi, tôi cho là mình bị hoa mắt rồi, dừng chân lại, nhìn kỹ, tim như muốn nhảy ra, là YuGyeom.

  Đi mua đồ ăn sao, cậu ấy khá hơn rồi?

Cậu ấy hiển nhiên là đã nhìn thấy tôi, bước chân sững lại, quay đầu đi nhanh về hướng ngược lại. Tôi không đuổi theo, cậu ấy không muốn gặp tôi, không sao cả, tôi chỉ cần biết cậu ấy bình thường là được rồi.

Trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt dõi theo bóng dáng YuGyeom, nhưng lại thấy cậu ấy một lần nữa dừng lại, tim tôi ngừng đập.

Trước mặt YuGyeom, tôi thấy Khun, Anh ta, đi về phía trước nói với YuGyeom: "YuGyeom, anh đến dọn đồ," YuGyeom không nói gì, dù chỉ cách vài bước, tôi cũng cảm thấy sự cô đơn của cậu ấy.  

  Buổi tối lúc về nhà, bỗng nhìn thấy Suzy ở tiểu khu. Trong tay cô ấy cầm một cái túi to. Nhìn thấy tôi, cô ấy cười hòa nhã, từ từ đi tới, nói: "Lấy quần áo hộ Khun." Trong nụ cười lần này thể hiện sự ngượng nghịu mà trước đây chưa từng thấy ở cô ấy.

"Ban ngày tôi có gặp anh ta, anh ta tốt hơn rất nhiều!" Bởi vì ghét Khun, ngay cả với Suzy cũng chẳng thể có nét mặt tốt.

Cô ấy lại không phiền, vẫn giữ phong độ thục nữ: "Thực ra Khun và tôi sớm đã là đồng nghiệp của Mark, tôi và cậu ấy cũng mấy năm không gặp rồi, tôi cho là cậu ấy và Mark sớm đã chia tay rồi..." Lòng tôi như bị đâm một cái thật mạnh.

Chỉ nghe cô ấy tiếp tục nói: "Lúc tôi đến công ty, Khun và Mark đã yêu nhau rồi, sau đó Mark từ chức, nghe nói đã chia tay với cậu ta, tôi tuy luôn có liên lạc với Mark, nhưng lại chưa từng gặp Khun, à, không ngờ lúc hai người sắp kết hôn, thì cậu ấy lại xuất hiện."

"Năm đó họ là hai người yêu nhau sao?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.  

  "Đúng vậy, Khun rất đẹp trai ,lại dịu dàng, công việc của Mark lại vừa khởi sắc, ông chủ rất trọng dụng, hai người đó đi làm hay tan ca đều đi cùng nhau, chỉ là sau đó họ chia tay, ngoài việc thấy tiếc, tôi cũng thấy mình có cơ hội... Thực ra bây giờ Khun thực sự đáng thương, mẹ cậu ấy qua đời rồi, ba thì cưới vợ khác, mỗi ngày đều ép cậu ấy phải lấy vợ sinh con để nói dõi. Cậu ấy đến Seoul thấy cậu và Mark ở bên nhau, đúng là cũng chịu cú sốc rất lớn, ban đầu không hiểu, nghe cậu ấy nói tôi mới biết, vài năm nay cậu ấy luôn chờ đợi Mark..."

Suzy đi rồi, một mình tôi đứng run lập cập trong gió lạnh.

Trong đêm tôi phát sốt, Mark cứ gõ cửa bên ngoài, tôi bình tĩnh để anh ta đi, sau đó kệ anh ta nói gì, tôi cũng không quan tâm nữa.

Bởi vì tôi thực sự rất khó chịu, toàn thân nóng , họng khô rát, ngay khả năng tự đi rót cho mình ly nước cũng không còn. Điện thoại cứ reo, tôi cố gắng cài đặt từ chối cuộc gọi của Mark. Khi tất cả âm thanh mất đi, tôi cuối cùng rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, lại là vì điện thoại, chỉ là số hiện trên màn hình khiến tôi kích động đến muốn thét lên.

"YuGyeom, cậu cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi sao?"  

  Đại khái sau khoảng một tiếng, chuông cửa reo. Trong chốc lát mở cửa, hai chúng tôi nhìn nhau.

"YuGyeom, cậu tha thứ cho tôi rồi sao?"

"Không tha thứ, đến xem xem dáng vẻ cậu sắp bệnh chết thôi, cho bõ tức!" Cậu ấy đã đi vào, trong tay cậu ấy xách một túi to. Cậu ấy quay lưng lại phía tôi, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cậu ấy, "Chúng ta đều ngốc. Đến bây giờ tôi còn thường xuyên lén chạy đến bệnh viện nhìn anh ta,tôi đúng là ngốc mà.

"Khóc vì loại người đó không đáng." Tôi đau lòng lau nước mắt cho cậu ấy, "Ngày anh ta hối hận còn ở đằng sau, sau này tìm một người tốt hơn anh ta vạn lần, để anh ta hối hận đứt ruột."

YuGyeom lau nước mũi:  Có lẽ cả đời này như vậy thôi... cậu không cần vì chuyện của tôi mà chia tay với Mark, hai người cũng không dễ dàng gì..."

"YuGyeom! Tôi đã quyết định rồi!" 

"Vừa rồi tôi nhìn thấy Mark trong xe dưới lầu, anh ta lại cả đêm không đi?"

Chính vào lúc này, chuông cửa lại vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.

"Đừng mở, tôi không muốn gặp anh ta!"  

  "Tôi muốn gặp anh ta!" Không quan tâm tôi ngăn lại, YuGyeom nói rồi đã lao ra.

"Anh Tuan, anh đến làm gì? Thật không ngờ người phụ lòng mà Khun nói lại là anh, JinYoung trong ba năm vì anh không biết đã cự tuyệt biết bao anh chàng đẹp trai, còn anh lại đào hoa ở bên ngoài, ngay cả lúc sắp kết hôn với anh, còn có người đến vây lấy. JinYoung ốm không dậy nổi, anh còn trút tức giận lên người cậu ấy. Hay là đây cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng hậu quả anh gây ra lại không thể khiến người ta tha thứ. Cả ngày anh cứ trực ngoài cửa cũng không phải là cách, muốn JinYoung tha thứ, anh phải dùng sự thực chứng minh chứ."

Trong lòng tôi cười khổ sở, chứng minh ư? Anh ấy không có một câu nào thật.

"Ốm rồi sao?" Một luồng gió lạnh ập tới, trong chốc lát, Mark đã lao vào. Ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, anh ấy đúng là trực cả đêm bên ngoài?

Tôi vùi mặt vào trong chăn, "YuGyeom để anh ta đi, xin cậu đấy!"

Hai người bên ngoài cùng lúc rơi vào im lặng.

Trong chốc lát giọng Mark vang lên, "YuGyeom, xin lỗi cậu, bởi vì tổn thương tôi gây ra cho cậu, tôi không có cách nào cầu xin cậu tha thứ, tôi xin cậu chăm sóc JinYoung... Một lát nữa người của Cục Kiểm toán tới, tôi phải đến công ty trước đã..."  

  "Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, nhưng tôi là vì JinYoung, chứ không phải chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi đi hâm lại bữa sang."

Cảm giác anh ấy kéo tôi ngồi lên, giơ tay muốn lật tung chăn của tôi ra, tôi túm chặt không chịu buông, song tôi đang ốm sao có thể thắng được sức của anh ấy.

Cuối cùng khuôn mặt bị lộ ra nhìn vào ánh mắt anh ấy. "JinYoung, em nói cho anh biết, anh phải như thế nào thì em mới tin anh, mới tha thứ cho anh?"

Anh ấy đang hỏi tôi, nhưng ai có thể trả lời tôi?

"Tôi không biết."

"JinYoung!" Mark kéo tay tôi, đặt lên ngực anh ấy, để lòng bàn tay tôi cảm nhận nhịp đập trái tim anh ấy. Nụ hôn của anh ấy đặt lên môi tôi, tôi bất chợt cảm thấy dường như bị điện giật vậy. Đại khái là vì ốm thôi, lúc này tôi bỗng lưu luyến cảm giác trong lòng anh ấy... Anh ấy giống như là được cổ vũ vậy, càng hôn càng mạnh. Chỉ trong chốc lát, anh ấy đã cảm thấy đôi môi cứng đờ của tôi.

"Sao vậy?"

"Bẩn!" Không biết tại sao, từ này lại phát ra từ miệng tôi, khuôn mặt anh ấy trong chốc lát đã biến sắc.  

  Tôi đau khổ nhắm mắt lại, nghĩ họ có thể cũng hôn nhau như vậy, cũng ôm nhau như vậy.

Mark dường như cũng bị phản ứng của tôi khiến bị sốc mạnh, lúc sắp đi bước chân cũng lảo đảo.

YuGyeom kéo rèm cửa ra, trong phòng sáng lên nhiều. Cậu ấy lại đi ra ngoài phòng mang nước đậu nành và trứng rán đã hâm nóng vào đặt lên tủ đầu giường.

Vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, tôi đã nhíu mày, đúng là không nuốt trôi.

"Đúng là cậu chia tay với Mark sao? Anh ta và Khun là hai chuyện khác nhau! Tôi không trách hai người, cậu cũng không cần phải đổ hết tội lỗi lên đầu Mark."

Một mình tôi nằm trên giường, sự cô đơn ùn ùn kéo đến, rõ ràng là ban ngày, nên còn khó chịu hơn cả ban đêm. Sự cô đơn, không nơi nương tựa có thể chống chọi trong ba năm, dường như bây giờ lại trào lên, như muốn nhấn chìm tôi.

  Không biết ngủ bao lâu, mà khi vừa mở mắt ra đã thấy Mark đứng ngay cửa sổ, nhìn ngơ ngẩn ra bên ngoài.

Rõ ràng tôi đã thay khóa, sao anh ấy có thể xuất hiện ở đây, lẽ nào là YuGyeom?

Anh ấy quay người, nhưng không đi về phía tôi.

"JinYoung, anh và Khun quen nhau là vào tháng thứ tư sau khi chúng ta chia tay". Mark cắn môi, đột nhiên hạ giọng nói.

Tháng thứ tư? Trong lòng lại thấy đau nhói, thì ra Khun xuất hiện đúng là sớm như tôi tưởng tượng.  

  "JinYoung, em mãi mãi không thể hiểu cảm giác của anh khi nhìn thấy em khóc như thế nào đâu, bản thân sẽ cảm thấy bất lực thế nào đâu. Vào mỗi đêm sau khi xa em, anh hầu như đều mơ thấy em khóc. Có lúc thật sự hận em, nhưng nhiều hơn là càng hận bản thân mình."

"Gi­ai đoạn đó, anh lao mình vào làm việc, dùng công việc để khích lệ mình, cũng dùng công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Khun là nhân viên mới của công ty, được sắp xếp dưới quyền anh. Thực ra anh cũng chỉ mới làm được vài tháng, cậu ấy cũng không phải cấp dưới gì, sắp xếp như vậy, chỉ là người cũ dẫn dắt người mới trong văn hóa công ty. Rất nhanh sau đó anh phát hiện cậu ấy thực ra không thích hợp với công việc sales, lúc cậu ấy nói chuyện với khách hàng luôn có trở ngại tâm lý, khả năng chịu đựng vô cùng kém. Hoàn cảnh gia đình cậu ấy cũng tương đối phức tạp, cần cậu ấy mỗi tháng gửi tiền về nhà. Anh cảm thấy cậu ấy rất phiền phức, nhưng lại rất đáng thương. Lúc đó công ty đang đối diện với việc cải cách, anh được chọn làm giám đốc nhân sự, tiện đã sắp xếp cậu ấy vào vị trí nhân viên văn phòng. Học lực cậu ấy không cao, cho nên cậu ấy vô cùng trân trọng công việc này, cũng rất cảm kích anh." Lúc Mark nói tới đây, đột nhiên dừng lại, quay mặt về phía tôi.  

  Tôi cứng nhắc trùm chăn lên người, trong lòng không kiềm nổi có một chút đắng cay. Nghe thấy Mark nói về chuyện cũ với một người khác, trong lòng khó chịu như bị dầu rán vậy. 

"Khun không phải là một người hướng ngoại, thậm chí có chút hướng nội, tuy nhìn cậu ấy làm việc chăm chỉ, song vẫn không đáp ứng yêu cầu. Có lẽ phản ứng của anh quá mẫn cảm rồi, cậu ấy đã cảm giác thấy thái độ của anh. Cậu ấy rất lo lắng, chạy đến tìm anh, nói anh đừng ghét bỏ cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc. Thực ra lúc đó, anh không có quyền loại bỏ cậu ấy, song cậu ấy lại đặt tất cả hy vọng gửi thác vào anh. Anh cười gượng, lúc đó ngay cả người anh yêu nhất anh còn không thể làm gì cho em ấy, sao có thể thành người cứu trợ cho cậu ta chứ? Sau này có một lần anh vội bảo cậu ấy sửa một văn bản dùng gấp, cậu ấy làm không tốt, anh tức giận đùng đùng chỉ trích cậu ấy lười biếng. Cũng chính lần đó, anh mới kinh ngạc phát hiện, cậu ấy ngay cả các bảng biểu đơn giản thao tác trên máy tính cũng không thành thạo. Vì tính cách hướng nội, cậu ấy không dám đi hỏi người khác, tự mình tải giáo trình trên mạng, tự tìm mệnh lệnh liên quan."  

  "Sau khi bị anh phát hiện, cậu ấy ngại đỏ mặt, một lần nữa xin anh, nói cậu ấy nhất có thể làm tốt, cậu ấy không thể mất công việc này. Nghĩ tới chúng ta cũng từng đối diện với khó khăn, anh đột nhiên cũng bớt ghét cậu ấy, cầm văn bản đi tự sửa. Lúc tan ca, cậu ấy thẹn thùng hỏi anh có thể dạy cậu ấy dùng một số phần mềm văn phòng không, cậu ấy không muốn để người khác biết cậu ấy ngốc, anh đã nhận lời dạy cậu ấy."

~End chap 34~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro