Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mark đứng nghiêm chỉnh, vô cùng trịnh trọng nói: "Bố mẹ, con không hi vọng bố mẹ đồng ý con ngay, trước đây đều là lỗi của con, nhưng xin bố mẹ tin con, con và JinYoung kết hôn là muốn tốt cho em ấy, cho em ấy hạnh phúc, cố gắng hết sức để bảo vệ yêu thương em ấy. Sớm muộn có một ngày, mẹ con cũng sẽ đồng ý em ấy." Từ một người từng cao ngạo trước mặt mẹ tôi không chịu nói một câu nhún nhường giờ đây nói ra những điều này, chẳng trách bố mẹ đều vẻ khó tin như vậy.  


"Mẹ, cả đời con quyết định ở bên anh ấy rồi." Nước mắt lướt mướt, tôi lao về phía Mark, đứng cùng anh ấy.

"Hừ, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt... năm nay đúng là không tốt gì."

"Bố, mẹ, con đi trước đây!" Mark giơ tay muốn kéo tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của mẹ, lại thu về.

"Em tiễn anh." Tôi túm lấy tay Mark đi ra ngoài.

"Con quay lại cho mẹ, không cho đi!" Mẹ hét to.

"Ui chao, bà xã à..." Bố đứng bên cạnh im lặng bỗng nhiên rên rỉ. "Ông à, ông sao vậy?" Mẹ lo lắng hỏi. Tôi cũng lo lắng, hỏng rồi! Bệnh tim của bố! Mới quay đầu, đã thấy bố lén đưa mắt ra hiệu rồi.

"Không sao, trong lòng hoảng loạn, bà đỡ tôi vào phòng nằm cái, đừng có ồn nữa, im lặng chút." Mẹ sợ đến mức cứ gật đầu, rồi không quan tâm chúng tôi nữa, dìu bố vào trong phòng ngủ.

Mùng 6, tôi không cho Mark đến đón tôi, một mình đi xe đến seoul. Lúc xếp hàng mua vé , nhận được điện thoại của YuGyeom, "JinYoung, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?"

"Sao vậy?" Nghe khẩu khí, cậu ấy thực sự đang lo lắng.

"Mẹ tôi không cho tôi lên Seoul làm việc nữa, giữ tôi ở nhà xem mặt, bắt tôi lấy vợ."

YuGyeom, cậu thấy thế nào? Cậu cảm thấy mình có nhất thiết ở lại Seoul không?"

"Trong lòng tôi rối bời, một phút cũng không muốn ở nhà nghe mẹ lẩm bẩm nữa."

"Trở về đi." Trong tình huống này YuGyeom nên vị là tốt nhất, "cậu nói với mẹ cậu dù cho thôi việc thì cũng cần làm thủ tục, cứ giữ cậu vậy, đến lúc bị khai trừ, hồ sơ theo cả đời." Người già rất xem trọng những thứ đó.

  "Ha ha, JinYoung, đúng là cậu thông minh nhất" YuGyeom nói với tôi trong điện thoại.
Vé xe đúng là khó mua giống như tôi dự đoán, nhưng may mà không phải lâu lắm, sau vài tiếng, tôi lên xe trước rồi mua vé sau. Lúc xuống tàu, trời đã tối rồi.  

Sau khi vẫy một chiếc taxi tôi gọi cho Mark, nói anh ấy tôi đến rồi. Trong điện thoại anh ấy rất tức giận: "Muộn vậy rồi, em một mình chen chúc trên xe, bến xe lộn xộn biết bao em biết không?" Tôi cầm điện thoại lè lưỡi,  cười nói anh làm như em là con gái vậy , em như dậy ai dám làm gì em ,trước đó tôi bảo anh ấy ngày mai mới tới.

"Anh cứ về trước đi, em còn bận chuyện tí, một lát sẽ gọi anh cùng ăn cơm." Tôi cũng nghĩ như vậy, tuy bụng cũng đang phản đối.

YuGyeom nói buổi tối đến tìm tôi, nhưng gọi mấy cuộc, điện thoại cậu ấy vẫn không liên lạc được. Đợi đến cổng tiểu khu, tôi vừa định gọi lần nữa. Bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Một trong đó không phải YuGyeom thì là ai? Người bên cạnh cậu ấy tôi nhìn đi nhìn lại vài lần mới dám xác nhận là Bambam em họ của Jackson. Hai người lưng quay mặt về tôi.

"Tôi tính rồi, hôm nay chắc cậu sẽ về, vừa gọi điện thoại không ngờ cậu lại đến cổng tiểu khu rồi." Bambam nói.

Tôi không khỏi bối rối cậu Bambam này quen thân với bạn học YuGyeom của tôi từ lúc nào vậy?

"Tôi đã về rồi." Tôi đột nhiên xuất hiện, khiến họ cả hai cùng lúc giật mình.

YuGyeom chạy ra vỗ vai tôi thật mạnh một cái: "Cậu sao lại ở đây?" Tôi vừa nghe nhạc, hỏi lại: "Cậu sao lại ở đây?" YuGyeom vẫn chưa kịp trả lời, thì Bambam đi tới giải thích nói: "Vì cảm ơn YuGyeom lần trước đưa tôi về lúc tôi uống say, tôi mời cậu ấy đi ăn cơm, nhưng cậu ấy thật thà, nói là đồng ý thì thấy hổ thẹn, ngược lại lại mời tôi, lần này nên đến lượt tôi mời..."

Thì ra là vậy, tôi nhìn cái ba lô to của YuGyeom, nói: "Hôm nay tôi không thể cùng ăn với hai người rồi, buổi tối còn có việc." Tôi phải đi rồi, để YuGyeom ở nhà một mình ăn cơm cùng Bambam, cậu ấy sẽ đồng ý chứ?

Quả nhiên YuGyeom im lặng, dáng vẻ rất khó xử.

Chính lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt yuGyeom đột nhiên nhìn thẳng vào đằng sau tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, cái tên Khun đáng chết không chết kia đang từ từ cúi đầu đi về chỗ chúng tôi.

YuGyeom nhìn tháy dáng vẻ Khun cúi đầu thất thần, hận tới mức ngứa mồm. Nhìn Khun càng đi càng gần, cố ý cao giọng, nói với Bambam: "Bambam, nếu cậu không có việc gấp, thì đêm nay cùng ăn cơm với tôi nhé!"

Khun giật thót mình, anh ta ngẩng đầu nhìn Yugyeom, nhìn tôi.

Bambam vừa thấy vẻ mặt YuGyeom đã đoán ra người này chính là tên hại YuGyeom thất tình, cũng là kẻ cùng cảnh, nỗi đau bị bỏ rơi. Bambam trượng nghĩa kéo YuGyeom về bên cạnh mình, cũng cao giọng lên: "Được thôi!" YuGyeom cảm kích nhìn Bambam, mặc cho cậu ấy kéo mình quay người đi.

Khun trừng mắt nhìn từng cử chỉ của hai người họ: "YuGyeom..." Không biết anh ấy sao mà mở miệng, nhấc chân đi về cạnh cậu ấy.

YuGyeom muốn đi, song chân lại như bị cắm rễ.

"Có chuyện gì sao?" Bambam quay đầu lại, nhìn Khun mặt mày đỏ bừng.

"Tôi không gọi cậu, tôi tìm YuGyeom." Ngữ khí Khun có vài phần ngạo mạn.

"Anh tìm bạn trai tôi, đương nhiên phải hỏi tôi." Bambam nói từ tốn. YuGyeom căng thẳng đến mức toát mồ hôi trán, Bambam cầm tay cậu ấy ngầm ra sức. YuGyeom hơi trấn tĩnh lại một chút.

"Cậu dựa vào cái gì mà bảo là bạn trai của em ấy, hai người mới quen nhau vài ngày?" Khun cảm thấy thần kinh mình không bình thường.

Bambam buông tay YuGyeom, đi vài bước đến trước mặt Khun, chỉ ngón tay vào mũi anh ta: "Tôi còn nghe thêm một lời bậy bạ nào của anh thì sẽ đánh anh!"

Khun nheo mắt lạnh lùng nói: "Cậu hiểu em ấy không?"

Bambam giơ nắm đấm đấm vào mặt anh ta, cậu ấy đúng là đánh thật...

Khun ngã xuống đất.

bambam nói một câu thô thiển, nắm đấm này không biết là đánh thay cho YuGyeom, hay là đánh để bõ tức. Nếu Khun không ngã xuống trước mặt cậu ấy, nói không chừng có khi cậu ấy còn dùng dao phanh anh ta ra.

"Khun..." YuGyeom không chút suy nghĩ, phản ứng đầu tiên, là lao đến chỗ Khun ngã. Khun nhắm mắt, anh ấy nghe thấy khóe miệng liền nhếch lên cười.

"Đi." Bambam lao đến một tay kéo cậu ấy, YuGyeom đang do dự thì bị cậu ấy kéo đi xa rồi. Khun tức giận bò dậy, chỉ thấy bóng hai người họ tay trong tay.

"Tết nhất, sao lại đơn hình bóng chiếc vậy, không phải đây là cái giá anh phải trả khi làm tổn thương bạn tôi sao, không nơi để về à? Lúc lên lầu đừng có gõ nhầm cửa nhé, YuGyeom đêm nay có hẹn rồi" Tôi nói cho bõ tức.

Nói rồi tôi vui vẽ bỏ đi.

Khun đứng như trời trồng, giống như bị hút hết sinh khí vậy không thể nhúc nhích.

Xe của Mark đã chờ ở bên đường, tôi lao nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

Còn chưa nói gì người anh ấy đã cúi xuống, ôm chặt lấy tôi, môi đã hôn chặt môi tôi, cứ hôn vậy. Mãi mới thôi hôn môi, lại hôn lên tai, lên cổ tôi dường như chỉ có lúc ôm tôi thật chặt vào lòng và tiếp xúc thân mật vậy, anh ấy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi vậy.

Tôi giơ một tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh ấy. 

Ăn xong cơm, trên đường về nhà, tôi gọi điện cho YuGyeom, cậu ấy vẫn không chịu nghe máy.

Mở cửa ra thì thấy, trong phòng khách thu dọn rất ngăn nắp, không giống như cảnh YuGyeom vừa dùng cơm xong ở đây.

Tôi lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn không ai nhấc máy. Đã nói đêm nay ở lại chỗ tôi, vậy mà chuyện gì vậy? Trong lòng tôi thấp thoáng thấy lo lắng.

Mark cởi áo ngoài và áo vest, tôi dựa đầu vào vai anh ấy, cầm điện thoại cứ ấn gọi mãi. Lại nghe anh ấy nói: "Sau tết mẹ anh muốn đến Seoul, anh muốn nói với mẹ chuyện chúng ta ở cùng nhau, em thấy thế nào?" Mark nói rất cẩn trọng, mỗi câu đều như hỏi ý kiến tôi.

Tôi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi đi làm, tôi gọi điện đến văn phòng Jackson, lúc đi vào, nhìn thấy trước mặt anh ấy đầy đống giấy tờ, anh ấy đang tập trung cao độ cúi đầu xem. Hồi lâu cũng không có ý để ý đến tôi.

"Những ngày này tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy tôi vẫn không cần đi Hong Kong làm việc nữa, với hoàn cảnh tôi trước mắt ở lại Seoul vẫn thích hợp hơn." Cùng với những lời đó, anh ấy cuối cùng mới buông bút trong tay xuống, đẩy giấy tờ sang một bên: "Tôi biết rồi!"

"Cảm ơn sếp, anh cứ làm việc đi, tôi đi ra ngoài." Tuy còn có chuyện khác muốn nói với anh ấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ, tâm trạng không tốt của anh ấy, tôi cảm thấy nên đi trước đã.

Chính vào lúc tôi sắp đẩy cửa ra, thì nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của anh ấy vọng từ đằng sau: "Đợi đã."

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh ấy chỉ vào ghế bảo tôi ngồi xuống, không cau mày nữa, dáng vẻ như nghiêm túc.

"Cậu và Mark hòa thuận rồi sao?"

Anh ấy không ngờ tôi lại có thể tha thứ cho Mark nhanh như vậy. Thực ra tôi cũng không chỉ một lần nhìn lại bản thân, thật sự có thể quên sao? Quên rằng anh ấy từng có người khác sao, quên chuyện anh ấy cùng người khác diễn kịch lừa gạt tôi sao? Có lẽ trong mỗi ngày mỗi chuyện sau này, tôi vẫn không thể né tránh vì chuyện này mà liên tưởng, mà nghi ngờ, lúc này đây,tôi lại không thể vì sai lầm từng có của anh ấy, mà chặt đứt tình yêu hồi sinh giữa chúng tôi. Tôi làm không được, cũng không thể ngốc như vậy, giống như vài năm trước ép mình, khiến mình uất ức, lần này tôi muốn trung thực với lòng mình.

"Ừm, đã qua rồi, chuyện đó tôi đã không muốn nhắc lại nữa." Tôi thẳng thắn nói với Jackson.

Jackson cười: "Xem ra, dịp Tết tôi đúng là làm thừa rồi, nếu biết Mark sẽ đến nhà cậu, tôi nhất định sẽ không qua." Lúc anh ấy nói chuyện này, khuôn mặt có vẻ ngượng ngùng mà tôi chưa từng thấy. Tôi cho rằng người giống như Jackson, chuyện gì cũng sẽ xử lý thoáng, thì ra không hoàn toàn vậy.

"JinYoung, cậu biết không, tôi sống bao nhiêu năm rồi, những ngày này cảm thấy sống thấy bất lực nhất."

Tôi bị những lời của anh ấy khiến giật mình, cẩn thận hỏi: "Jackson, anh sao vậy?" Anh ấy cau mày nhìn tôi, run run môi, lại bực mình nuốt lời vào, im lặng một lúc lâu sau đó mới lại nói: "Tôi từ nhỏ đến lớn đều háo thắng, gia cảnh bình thường, vì là con duy nhất, cũng coi là được cưng chiều. Sau khi lớn lên, vì tính cách này, trong cuộc sống, tình cảm, hay công việc đều dựa vào trí tuệ và tính dẻo dai của bản thân, những thứ muốn có đều đạt được. Gần đây, tôi gặp phải một chuyện, tôi biết mình không phải vì háo thắng, song tôi..." Jackson, con người mà luôn có lời lẽ chí lý trước mặt tôi, luôn nói về triết lý nhân sinh đột nhiên lại có chút gì đó khó nói tiếp.

"Jackson..."

Anh ấy giơ tay với tư thế bảo tôi đừng nói gì để anh ấy tiếp tục nói, giống như cái máy không dừng lại được vậy, "JinYoung, tôi hy vọng cậu có thể có được hạnh phúc, lúc ở Hong Kong những lời tôi nói với cậu đều là những lời thật lòng. Duyên phận giữa người và người có rất nhiều loại, tôi không có anh chị em, chỉ cần cậu bằng lòng cuộc đời này tôi đều sẽ đối đãi với cậu như em trai ruột vậy, bố mẹ tôi cũng là người thân của cậu, người nhà tôi cũng là người thân của cậu, nếu sau này cậu lại gặp phải khó khăn hay uất ức gì thì nhất định phải coi tôi như người anh thực sự vậy nhé." Anh ấy nói hoàn toàn không mạch lạc gì.

Từ lúc chúng tôi quen nhau, sự quan tâm của Jackson với tôi còn hơn cả thầy tốt bạn hiền, đã từng mấy lần vào lúc tôi đau khổ nhất đều ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại chưa từng thực sự quan tâm tới anh ấy.

"Ban đầu lúc anh đưa tôi đến bệnh viện gặp Khun, Mark lúc đó rất tức giận, anh ấy không muốn để người khác can thiệp vào chuyện của chúng tôi, nhưng đối với tôi mà nói, anh giúp tôi như vậy, tôi rất cảm kích. Nếu lúc đó tôi không phát hiện ra chuyện này, vào một ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, sau khi chúng tôi kết hôn rồi mới biết, có lẽ tôi sẽ thật sự không thể tha thứ cho anh ấy. Sự việc đã qua rồi, anh và Mark vẫn có thể là bạn bè, chỉ cần anh bằng lòng. Trong lòng tôi anh mãi mãi là anh trai tôi, không ai có thể thay thế."

--------------------------------------------------------------------------------


"JinYoung, mấy ngày tới tôi phải đi công tác rồi."

Tôi ngồi trên ghế so­fa nhà YuGyeom, nhìn mặt mũi bạn Kim sầu não, "Đi công tác? Vẫn chưa qua ngày 15 mà, ai sắp xếp cho cậu đi?" Hiệu suất của Tập đoàn xuống dốc không phanh, đã cắt giảm nhiều người rồi, chức vị bây giờ đều là một người kiêm vài nhiệm vụ.

"Tôi tự xin đi." YuGyeom cúi đầu thất vọng.

"Cậu sao vậy? Hôm qua gọi điện cho cậu bao nhiêu cậu đều không nhấc, hôm nay tôi vội đến, cậu lại nói cậu sắp đi công tác, cậu thần kinh à? Một tên như anh ta  mà đáng để cậu ngày ngày thần kinh hoảng loạn vậy sao? Cậu quên là cậu khó thích ứng, đi tới chỗ lạ hay mọc nốt li ti trên người sao? Nếu biết như vậy chi bằng không để cậu về Seoul nữa."

"Tôi không phải vì Khun... Tôi là vì thấy chán trong lòng!" Cuối cùng cậu ấy ngẩng đầu, mặt đỏ như quả cà chua vậy.

"Cậu rốt cục sao vậy?" Trực giác mách bảo tôi hôm qua cậu ấy không nhấc máy nhất định là xảy ra chuyện.

Không thể là giữa cậu ấy và Bambam xảy ra chuyện gì chứ, ví dụ cùng cảnh, đi giải sầu uống rượu, cuối cùng say rồi...

"Ui chao, hôm qua tôi và Bambam uống rượu... Cậu ấy lái xe đưa tôi về nhà...sau đó..." YuGyeom dùng tay che mặt, nói được một nửa.

Đúng là bị tôi đoán trúng rồi?

"Tôi khó chịu, thực ra đã năm 2015 rồi, tình một đêm đâu đâu chẳng có, chẳng qua chỉ là một nụ hôn?" YuGyeom tự an ủi bản thân, khuôn mặt càng nhìn càng giống trái mướp đắng.

A, tim tôi hết bồn chồn, thì ra sự việc không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng.

Tiếp đó nghe YuGyeom nói hết với tôi, tôi mới hiểu ra, thì ra hôm qua hai người họ không có ở nhà, mà lái xe ra ngoài ăn cơm.

Lúc hai người ăn cơm uống rượu, khi YuGyeom uống rượu lời ra càng nhiều, thao thao bất tuyệt nói về chuyện lãng mạn giữa cậu ấy và Khun cho Bambam nghe. Ban đầu Bambam còn phối hợp vỗ về cậu ấy, nhưng lúc đến cổng nhà cậu ấy, cậu ấy còn giống như chị của Khun thao thao bất tuyệt nói về anh ta.

Cuối cùng Bambam không chịu nổi hôn cậu ấy, để chặn lời cậu ấy lại còn YuGyeom thì đấm lại cho Bambam một cái. (  au ối gấu dữ quá ^^) Tôi nghe cả quá trình, có chút buồn cười.

"Cậu nói xem làm thế nào đây, tôi lớn như vậy rồi chưa từng bị người khác hôn ngay cả Khun vẫn chưa, thực ra tôi cũng không phải muốn đánh cậu ta, chỉ là phản xạ có điều kiện. Sau này hai chúng tôi cũng không thể gặp mặt nữa."

"Cậu ta say rượu nên lợi dụng cậu, dù cho cậu ta không đúng, cũng không đến mức cậu ta thu dọn mà tháo chạy đâu? Chẳng lẽ cậu khó chịu không phải vì cậu ta lợi dụng cậu, mà là cậu hối hận vì đánh cậu ta?"

"Ui chao, cậu cũng không biết rồi, đi đi rồi nói sau!" Tay YuGyeom cuối cùng cũng không che mặt nữa, lao vào phòng thu dọn hành lý.

Lúc này tôi nghe thấy di động cậu ấy đặt trên bàn reo lên, là chuông tin nhắn. "Tin nhắn của cậu, là Bambam." Tôi cố ý chọc cậu ấy.

YuGyeom chạy ra, một tay cướp lấy điện thoại trong tay tôi, sau khi xem xong, mặt tái mét.

"Là Bambam phải không?"

"Không phải, là Khun..." YuGyeom khó khăn nói ra hai từ này, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, "Anh ta nói... xin lỗi..."

~ End Chap 39~

      Au xin lỗi mấy bạn nha... tại vì máy tinh hư nên không viết chap được mấy bạn thông cảm nha và đừng bỏ rơi au nhé huhu... Mà nè Fic gần hết rồi nhé Fic này dài hơn mấy fic cũ nhé . nhưng củng còn khoảng 5 hoặc 3 chap nữa sẽ hết nhé mà không chừng khoảng 2 chap nữa thôi ^^ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro