Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gi­an chỉ trên đồng hồ treo trên tường đã sắp là 10 rưỡi đêm rồi. Một mình tôi trong căn phòng rộng thênh thang, nhìn đồ ăn trên bàn, dường như trong chốc lát lại trở về với những ngày tháng một mình trước đây. Trái tim tôi lại không có một phút nào có thể bình thản.

Chì là trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim tôi đã hoàn toàn khác.

Buổi sáng rõ ràng đã nói tối cùng ăn cơm, tại sao ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, mà còn tắt máy chứ?

Tôi rất lo lắng cho anh ấy, sợ anh ấy lái xe gặp phải chuyện gì, càng sợ anh ấy gặp phải phiền phức trong công việc.

Đứng trước cửa sổ, đang ngơ ngẩn nhìn xuống lầu. Xe con riêng gia đình càng ngày càng nhiều, ngay ở cổng tòa nhà đã bị tắc rồi. Mark nếu về, nhất định ngay cả chỗ đỗ xe cũng không tìm thấy nổi.

Nghĩ như vậy, tôi cầm chìa khóa và di động chạy xuống lầu, thần trí cứ lan man ở dưới lầu. Mỗi một chiếc xe tải vào cổng tiểu khu, là thần trí tôi lại hồi hộp theo đó, nhưng mỗi lần đều thất vọng.

Đêm có chút lạnh. Tôi không nản lòng cứ đi bộ trên đường ngoài tiểu khu. Dưới tiếng ồn của xe hơi, tâm trạng dường như có ít nhiều bình tĩnh lại. Nhìn kìa, bao nhiêu người như vậy chẳng phải cũng đều đang bận rộn sao.

"Park JinYoung!" Nghe thấy có người gọi tôi, quay đầu lại nhìn thấy một người thò đầu từ trong xe ra, là Jackson.

"Đứng ngơ ngẩn đó làm gì vậy?" Lúc anh ấy hỏi tôi, chiếc xe đằng sau đã ấn còi inh ỏi, vẻ rất khó chịu.

Tôi thấy anh ấy dừng xe ở chỗ rẽ sát vườn hoa, rồi xuống xe, đi đến trước mặt tôi.

Jackson đi cùng tôi trong tiểu khu.

"Anh lần đầu gặp Mark là lúc nào?" Những ngôi sao trên trời rất sáng, tôi nhìn lên bầu trời đêm, không biết sao lại hỏi câu này. Trong tiểu khu lúc đó đã không còn ai, dưới lầu tôi ở, có chiếc ghế băng dài ngồi nghỉ, e là Mark về không tìm thấy tôi, tôi liền dẫn anh ấy tới ngồi ở đó.

"Tôi quen Mark ba năm trước, lúc đó anh ấy vẫn chưa làm ở TPC, mà ở công ty con của Tập đoàn ở Hương Cảng. Còn tôi cũng đang làm việc trong một công ty quy mô không phải là nhỏ. Tôi và anh ấy đều vì công ty mà đi tranh thầu. Lúc đó tôi quen anh ấy, anh ấy có tài ăn nói, nói việc gì cũng có tư duy rõ ràng, tôi luôn cho rằng, anh ấy nếu làm luật sư thì thích hợp hơn."

Nghĩ tới Mark luôn có dáng vẻ nghiêm túc, tôi bất giác cũng nhếch mép cười.

Jackson liếc nhìn tôi một cái, rồi thở dài, sau đó ngữ khi cố ý trở nên có chút kiêu ngạo: "Không ngờ Mark ở một vài phương diện lại ấu trĩ vậy, tuy không phải là đối thủ của tôi, cuối cùng chẳng phải là vẫn thất bại thảm hại sao?"

Rồi Jackson đã kể hết cho tôi nghe tất cả mọi truyện sảy ra gần đây với Mark . Đột nhiên đáng căm hận! K là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ông ta vẫn dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đạt được mục đích có được tôi.

Bất luận thế nào, rốt cục là tôi hại Mark. Anh ấy là một kẻ nghèo không có thân thế, dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Không thể không nói, ngoại trừ năng lực và sự phấn đấu ra, còn có yếu tố cơ hội và vận may trong đó. Nếu anh ẩy thật sự mất đi vị trí này, lần sau, anh ấy còn có thể có vận may như vậy nữa không?

Không biết từ lúc nào, Jackson đã không đơn giản là một ông chủ đơn giản trong lòng tôi, từ khẳng định năng lực của anh ấy, đã dần thành một niềm tin. Tôi càng hy vọng anh ấy có thể giúp Mark. Bây giờ tôi mới thật sự hiểu được sự nhỏ bé của mình. Tôi từng cho rằng trong xã hội này, chỉ cần mình cố gắng nỗ lực, thì sớm muộn cũng có ngày có thể có cuộc sống hạnh phúc. Lúc này, tôi mới biết, cách nghĩ của mình thật quá ngây thơ.

Cho nên tôi không giấu anh, kể chuyện vài lần tiếp xúc với K cho anh ấy.

Ánh mắt Jackson u ám như tầng băng nghìn năm vậy, khóe miệng hơi run run khiến người ta rất dễ nhận ra sự tức giận mà anh ấy đang kiềm nén trong lòng lúc ấy.

Ông ấy rốt cục là vì cái gì?

Tôi suy nghĩ mà không tìm được câu trả lời, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy ánh mắt nghiêm túc của Jackson đang nhìn tôi.

Cùng lúc hai ánh nhìn chạm nhau, anh ấy cố ý né tránh,và từ tốn nói: "Có lẽ mục tiêu ngay từ đầu của ông ta là Mark, chỉ là con người Mark hành sự quá cẩn thận, K luôn tìm không ra khuyết điểm mà thôi. Thương trường như chiến trường, có lúc vì mở rộng doanh nghiệp, nên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào."

Tôi đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt lúc Mark từ phòng bao ở khách sạn trước đây đi ra. Lẽ nào là anh ấy đã nhận lời yêu cầu vô lý của K ?

"Mark vì sao lại ngốc vậy, tôi chỉ là một nhân viên tiêu thụ nhỏ bé, anh ấy không dễ gì mới phấn đấu có ngày hôm nay, sao có thể lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa chứ? Bao nhiêu người có năng lực có tài hoa phấn đấu cả đời, cũng chưa thể có được vị trí như anh ấy, anh ấy cho rằng cơ hội đời người thật sự có thể có vô số lần sao?"

"Vì anh ta yêu cậu!" Lời Jackson quá ngắn gọn, bất ngờ, khiến tôi nhất thời quên mất phản ứng thế nào.

"Sự nghiệp là thứ rất quan trọng ,chắc cậu cũng biết, có sự nghiệp có nghĩa là có tất cả. Nếu anh ấy vì một người mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm như vậy thì chỉ có thể là vì lý do này."

Jackson nói, rồi ngửa đầu nhìn lên trời.

Người rời bỏ tôi ba năm chưa từng liên lạc với tôi, người mà có chuyện gì cũng không muốn giải thích với tôi, anh ta thật sự yêu tôi sao?

"Về việc khác, Mark có lẽ đều có thể xử lý rất bình tĩnh, song anh ấy nghe được đối thủ lớn mạnh mà ngay cả anh ta cũng không chạm tới được lại đang có ý với người anh ta yêu, tôi có thể tưởng tượng được lúc đó anh ấy nhất định là muốn điên rồi. Huống hồ, dù cho K không phải thực sự nhìn trúng cậu, nếu có tâm muốn gây chuyện thì cậu cũng không thể ứng phó. Mark làm như vậy có lẽ thực sự là bất đắc dĩ."

***

Gọi điện thoại cho K, tôi nói thẳng ý của mình, ông ta đương nhiên phủ nhận hoàn toàn chuyện của Mark, nhưng cuối cùng vẫn nói lạnh lùng với tôi: "Cậu và Mark đã chia tay lâu rồi, đừng vì một người đã không còn liên can gì mà gây họa cho mình, hậu quả sẽ ngoài khả năng cậu có thể chịu đựng đấy."

Sáng ngày hôm sau, đầu rất choáng váng, mất ngủ bao nhiêu ngày khiến cơ thể tôi đã không chịu nổi.

Từ ngày hôm qua đến giờ, một chút nhiệt huyết với công việc cũng không còn nữa, dường như chỉ cần Mark không xuất hiện, là tất cả đều không có sinh khí.

Nhìn đồng hồ mới sáu giờ sáng. Gửi tin nhắn cho anh chun nói anh ấy hôm nay xin nghỉ nửa ngày, tôi đi ra ban công, nhìn trong tiểu khu vẫn còn đèn đường chưa tắt, ngơ ngẩn đứng đó.

Không biết bao lâu, một bóng người quen thuộc từ từ đi về hướng nhà tôi.

Tim tôi đập thình thịch, là anh ấy, đúng là anh ấy!

Tôi mở cửa, lao xuống lầu với tốc độ nhanh nhất. Anh ấy vừa đi đến cửa cầu thang, tay trái đang cầm áo khoác ngoài, dáng vẻ lên lầu vẫn đạo mạo, phóng khoáng.

"Mark..." Quên đi tất cả, tôi lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt anh.

Trên cơ thể anh vẫn mùi quen thuộc, khiến tôi yên tâm phần nhiều. Ôm anh như vậy, khiến tôi có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

"Tiểu tử ngốc, nhớ anh à?" Trong giọng nói của anh lộ rõ nụ cười.

Tôi không ngẩng đầu, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt rơi ướt cả áo sơ mi của anh: "Ừm!"

Anh dùng tay vuốt mái tóc của tôi, rồi kéo tôi lên, giơ tay lau nước mắt cho tôi, vẫn cười: "Không đuổi anh đi nữa chứ?"

Tôi lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh không chịu buông, tham lam hít lấy mùi hương riêng trên cơ thể anh.

Về tới phòng, tôi như đứa trẻ vậy cố chấp không chịu buông tay. Anh kéo tôi ngồi xuống so­fa, rồi sủng ái nhìn tôi. Bao lâu rồi, tôi đã quên mình từng dựa dẫm vào anh như vậy, cứ dính lấy anh. Cảm giác trong ký ức đó vượt qua cả sự bất lực hiện tại, rốt cục vẫn còn mãi trong ký ức.

"Sớm vậy, sao không ngủ thêm một lát?"

"Nhớ anh không ngủ được!" Rõ ràng là chuyện buồn phiền ngày hôm qua, song nói ra lại chỉ thêm đau lòng.

Mark hai tay kéo tôi ngồi lên đùi anh, rồi hai tay ôm chặt lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn dựa vào lòng anh.

Nhìn khuôn mặt anh, tuy có chút tiều tụy, nhưng vẫn tự tin ung dung. Trong lòng tôi đã không còn buồn bã như trước.

"Tại sao vì em mà đùa cợt với sự nghiệp của bản thân?" Từng chữ từng chữ, đều như một mũi kim đâm vậy.

Anh sững sờ một lát: "Em đã biết rồi sao?"

"Ừm!" Tôi gật đầu trách móc anh, "Anh thật ngốc! Tên K đó, không thể là gì với em cả. Anh làm như vậy không đáng, thậm chí có khả năng là trúng mưu của hắn. Anh lẽ nào thật sự cho rằng em là người đáng để hắn như vậy, hao công tốn lực như vậy sao?"

"Em mãi mãi không thể biết cảm giác của anh lúc anh nghe thấy chính miệng K nói ra với anh, rằng muốn em thành người của hắn. Ánh mắt quyết tâm của ông ta, cả căn phòng toàn là hoa hồng, và ông ta liệt kê từng cái tốt đẹp của em trước mặt anh. Lúc đó anh thật sự muốn giết ông ta. Cho nên khi anh đưa ra điều kiện, anh biết là cái bẫy, cũng không kìm nổi mà nhảy vào. Có lẽ ông ta chỉ là lợi dụng em, nhưng khi anh nghe ông ta nói, anh nghe thấy từ trong lời nói của ông ta, anh cũng thực sự suy nghĩ về em. Anh sợ ông ta sẽ quấy rầy em, làm tổn hại em, thậm chí sẽ không tiếc một thủ đoạn nào để có được em, mỗi một ý nghĩ đều khiến anh mãi mãi không thể quay trở lại."

Ánh mắt anh ấy từ phẫn nộ dần trở nên dịu dàng.

"Đã từng, anh cho rằng công việc là quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, dù cho ngày hôm đó Boa đến căn hộ tìm anh, anh cũng lựa chọn chạy xuống đuổi theo cô ta, sợ cô ta làm hỏng công việc mà anh đã bỏ bao tâm huyết mới được khởi sắc. Vì anh cảm thấy anh còn cơ hội giải thích với em, hoặc em có thể hiểu cách làm của anh. Khi K nói ra những lời đó, lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực và sự sợ hãi chưa từng có. Có lẽ không có gì mà anh không thể làm lại, nếu mất em rồi, anh không biết anh còn có thể bắt đầu lại nữa không..."

"Mark..." Nhìn người đang nói chuyện với tôi trước mắt, tôi ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên môi anh.

Em thực sự nhớ anh.

Cơ thể Mark và tôi cùng lúc run rẩy. Môi tôi nhẹ nhàng chạm vào anh, anh ôm chặt lấy tôi, hôn tôi, càng hôn càng sâu.

Lúc nụ hôn nóng bỏng kết thúc. Trái tim chúng tôi cuối cùng cũng phá vỡ khoảng cách của ba năm, thật sự bắt đầu lại gần. Lại được anh ôm vào lòng, tôi nhẹ giọng nói: "Chuyện này em tuyệt đối không thể để K đạt được ý xấu."

"Em yên tâm làm tốt việc của mình, việc khác kệ đi." Anh vuốt mũi tôi một cái, rồi an ủi tôi

Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, ngay cả đối với công việc tôi dường như cũng mất đi sự nhiệt tình vốn có. May mà hôm sau gặp K ông ta không tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa, hạng mục của công ty với công ty thương mại tiến triển cũng rất thuận lợi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy bên cạnh như đặt sẵn quả bom hẹn giờ vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Mark vô cùng bận, nhưng lại luôn không nói với tôi anh đang bận cái gì, chiều hôm đó sau khi đi làm thì không gặp lại anh nữa. Và khác với trước đây là, di động anh luôn mở, mỗi ngày đều điện cho tôi.

Cảm giác bị anh gạt ra khỏi khó khăn, thực sự rất khó chịu. Song tôi biết, với tính cách của anh, nếu tôi lại làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm nữa thì anh sẽ tức giận vì điều đó.

Sáng ngày thứ bảy, Mark gõ cửa phòng tôi. Anh mặc bộ quần áo thể thao đứng ngoài cổng: "Mau thu dọn, cùng đi mua đồ ăn!"

Sau khi tôi cùng anh xuống lầu, mới phát hiện anh đã dựng một chiếc xe đạp ở đó.

"Lên đi!" Anh nói rồi đã nhảy lên xe, chỉ vào đằng sau. Tôi ngồi sau xe đạp, để anh đèo men theo con đường có hàng cây. (Au ôi Hường quá xá ^^)

Nếu trong cuộc đời chỉ còn lại chuyện "cơm áo gạo tiền" thì cũng rất hạnh phúc.

Bữa ăn tôi nấu đều là món anh thích. Chúng tôi uống rượu, không cần nhìn cũng biết mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại đầy ắp hạnh phúc. Tôi dựa đầu lên vai anh và ôm qua eo anh.

"Mark, đừng rời xa em nữa nhé." Cảm giác bờ vai anh hơi rung động, sau đó anh ôm lấy tôi...

Lúc phản ứng lại, người đã nằm trên giường rồi, cơ thể anh đè lên tôi, cánh tay đặt ở sườn tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Hôm nay tất cả đều rất khác lạ, song tôi lại không thể nói ra nguyên nhân.

"Mark anh sao vậy?"

Vì uống rượu, mặt anh hơi hơi đỏ, mất đi vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, cũng mất đi nụ cười ngấm ngầm chịu đựng trước đây, mà còn lại trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai đó giờ là vẻ dịu dàng hết mức.

Anh cúi đầu hôn tôi, lời nói của tôi bị anh chặn lại trong họng. Mùi vị của anh hòa quyện, vấn vương, thổi vào trong cơ thể tôi, giống như là truyền vào đó khát vọng đã kìm nén rất lâu từ trong đáy lòng vậy.

Anh giơ tay cởi áo tôi, môi anh hôn lên từng chỗ từng chỗ trên cơ thể tôi, giống như muốn để lại dấu tích của anh trên mỗi một cơ quan trên cơ thể tôi vậy... (Au không biết viết tiếp khúc này đâu nhá tự mấy bạn suy diễn đi hehe )

Khi xong chuyện, chúng tôi đều không nói gì, cứ ngả vào nhau như vậy, hơi thở gi­ao nhau. Tôi mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, nhanh và mạnh, dường như đập vào tai tôi từng nhịp từng nhịp. Tôi hơi nghiêng người trong lòng anh, càng vùi mình sâu hơn, như là được sóng biển dịu dàng cuốn lấy vậy, mềm mại, thoải mái.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Điện thoại của tôi reo lên, lại là điện thoại mẹ của mẹ Mark, bà ấy hẳn là đã nhìn thấy nội dung trên báo đăng.

"Mark rốt cục sao rồi? Hôm đó vội vã gặp ta một lần rồi lại không liên lạc được nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng tôi cũng lo lắng như bà ấy, run rẩy nói: "Bác à, con cũng không biết, anh ấy chắc là xảy ra chuyện rồi." Sự tuyệt vọng chưa từng có bỗng ập đến với tôi, tôi gần như muốn khóc lên, tai nghe điện thoại truyền đến giọng thở dốc của mẹ anh ấy, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng ống nghe rơi xuống đất, "Bác à, bác..."

Đưa mẹ Mark vào phòng cấp cứu, sau đó Jackson đã tới, điện thoại của Mark vẫn không liên lạc được, tôi chỉ có thể gọi cho Jackson.

Có bác sỹ cầm giấy cam kết rủi ro đến cho tôi ký.

Tôi nghiến răng, ký tên mình. Đèn đỏ cấp cứu vừa sáng, xung quanh chúng tôi đã rơi vào một khoảng yên lặng. Cảm giác lo lắng đó một lần nữa ập đến với tôi.

"Không thể có chuyện gì với mẹ Mark chứ?" Tôi căng thẳng thở dốc ra.

"Anh nói không thể thì nhất định không thể!" Jackson nói vừa bình tĩnh vừa tự tin.(Au từ nay ảnh đổi cách xưng hô luôn nhá ^^)

"Tại sao?" Bác ý cả dọc đường đều hôn mê, trước lúc vào phòng phẫu thuật, tôi hét lớn gọi bác ấy, bác ấy một chút phản ứng cũng không có.

"Những lời trước đây anh nói, có lúc nào sai đâu?" Jackson nét mặt nghiêm túc, đi tới ấn tôi ngồi xuống ghế. Câu nói ra lệnh này có tác dụng trấn tĩnh lại suy nghĩ hỗn loạn của tôi.

"Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em! Em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi cửa phòng phẫu thuật sẽ mở ra, nghe lời đi!" Jackson nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi.

Tôi thật sự sợ hãi, tôi khó mà tưởng tượng nổi nếu mẹ anh ấy thực sự có chuyện thì Mark sẽ đau lòng, tuyệt vọng như thế nào. Con cái muốn báo hiếu mà bố mẹ không đợi được, đó là nỗi đau không có nỗi đau nào lớn hơn trên đời này.

"JinYoung." Jackson đang vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi đột nhiên cầm chặt lấy tay tôi, "Mark nhất định không biết em yêu anh ấy nhiều như thế nào đâu!" Tôi vì hành động của anh ấy mà ngẩn ra, trong mắt anh ấy đầy vẻ dịu dàng, tay anh ấy nhẹ nhàng buông tôi ra, rồi thở dài một hơi sâu.

"Cảm ơn anh!" Trong lòng tôi có cảm giác không nói nên lời, nhìn điện thoại bên cạnh, trong lòng vừa lo lắng vừa buồn rầu. Mẹ Mark bệnh rồi, người cùng tôi vội vã đến bệnh viện lại không phải Mark, mà là Jackson một người Mark luôn coi thường.

Jackson cười một cái.

Lúc YuGyeom đến, bác Tuan đã được đưa tới phòng bệnh nặng, chứng huyết áp cao do bệnh tim, suýt chút đã lấy đi sinh mạng của bà ấy.

"JinYoung, Mark biết rồi chứ? Mẹ anh ấy nếu có chuyện gì, chỉ một mình cậu trực ở đây..." YuGyeom hăm hở lao đến, trên người còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào.

"Đã qua cơn nguy hiểm rồi, chứng cao huyết áp do bệnh tim bình thường không phải là chuyện lớn, một khi bị thì lại rất nguy hiểm." Ra khỏi phòng cấp cứu, bác Tuan vẫn hôn mê. Di động Mark vẫn không gọi được.

"Jackson, cảm ơn anh nhé, em đến rồi anh mau về nghỉ ngơi đi."

Jackson mím môi không nói. Nhìn theo ánh mắt ấy quay đầu lại, tôi nhìn thấy Bambam cũng từ thang máy đi ra: "Anh, ai bệnh vậy?"

YuGyeom quay lưng về cậu ta, nghe thấy giọng nói, vẻ mặt ngẩn ra chốc lát, ngượng ngùng cúi đầu.

"Cậu đến muộn rồi, bây giờ không sao rồi, chúng ta đi thôi! Anh không có xe, may quá đi cùng!" Jackson đi lại phía Bambam. Nhưng bambam nhìn thấy YuGyeom thì không quan tâm gì đến Jackson, mà ngạc nhiên nói: "YuGyeom, cậu cũng ở đây à, là người nhà của cậu sao?"

"Không phải, là mẹ của Mark." Ánh mắt YuGyeom dường như không biết nhìn vào đâu, nụ cười miễn cưỡng lộ rõ vẻ gượng gạo.

"Thì ra là mẹ của sếp Tuan bệnh à?" Bambam như trút gánh nặng, nói với tôi, "Chẳng trách anh tôi 800 dặm mà gọi tôi về gấp, thì ra là cậu Park có chuyện cần gấp. Trưởng khoa này và bố tôi là bạn học cũ, ngày mai đi làm tôi sẽ tìm ông ấy."

"Cảm ơn cậu, Bambam." Trong lòng tôi lại trào lên một cảm xúc, người tôi cảm ơn nhất vẫn là người đứng cạnh tôi – Jackson, khó ai có được sự quan tâm chu đáo của anh ấy như tôi.

Cuối cùng, Jackson và Bambam ai cũng không đi. Tôi và YuGyeom cùng vào nhà vệ sinh, hỏi kín cậu ấy: "Cậu và Bambam rốt cục có chuyện gì?'

"Tôi và cậu ấy có thể có chuyện gì, trong lòng cậu ấy nghĩ đến bạn trai cũ, đối với tôi chỉ là có một chút... có chút áy náy." Trong lời cậu nói có ý gì đó.

"Cái gì gọi là áy náy, hai người chẳng phải đã..."

YuGyeom giật mình vội bịt miệng tôi lại: "Không có, tuyệt đối không có, ăn cùng mấy bữa cơm, đi cùng mấy con đường..."

"Chẳng phải hôn rồi sao?" Tôi không chịu tha.

YuGyeom đỏ mặt như là tôm luộc vậy: "Thì hai lần, lần khác là anh ấy say."

"Có thể để người khác hôn cậu, cậu còn nói không có gì với cậu ta."

YuGyeom hồi lâu không nói gì.

"YuGyeom!" Hai chúng tôi bị giọng nói Bambam khiến giật mình. YuGyeom một tay kéo tay tôi, núp đằng sau. Tôi ngất mất, đây đâu phải là YuGyeom tùy tiện mà tôi quen trước đây chứ?

"YuGyeom, tôi tìm cậu không phải vì xin lỗi gì, tôi thích cậu." Bambam nói rất bình tĩnh, đứng bên ngoài nhà vệ sinh, mà lại mạnh dạn nói ra lời yêu. Xem ra Bambam đã nghe lén ngoài phòng vệ sinh.

YuGyeom túm lấy tay tôi còn chưa buông ra, tôi có thể cảm thấy người cậu ấy cũng đang run lên. Một hồi lâu, cậu ấy nghẹn ngào nói: "Tôi có cái gì mà thích chứ,tôi là một thằng ngu ngốc đã từng bị gạt. Cậu nếu vì tâm trạng không tốt muốn tìm một người giải khuây, thì xin lỗi nhé, cậu tìm nhầm người rồi."

Bambam vẫn như cây tùng đứng đó: "Tôi biết cậu còn yêu tên Khun đó, nhưng mọi chuyện đã qua rồi. YuGyeom, con người luôn phải đi về phía trước, chúng ta không thể dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình." YuGyeom không nói gì, nhưng tôi biết cậu ấy nhất định là đang rất bùn.

"Bambam, cậu đi trước đi!" Tôi cảm động với lời bộc bạch của Bambam, nhưng tôi biết YuGyeom bây giờ không thể đồng ý cậu ta.

Bambam cuối cùng cũng đi rồi, YuGyeom cúi đầu, nét mặt buồn bã nhìn tôi.

"Không đồng ý thì thôi, việc gì phải nói người ta không thật lòng? Đi thôi."

YuGyeom im lặng đi sau tôi, không nói gì.

~End Chap 40~

                Hú hú au thông báo nhé khoảng 2 chap nữa là end nhé vì chap này quá dài nên mấy bạn thông cảm nhá... Liệu Mark có truyện gì không ta hay là Jinyoung nhà ta quen Jackson... Truyện đó chờ 2 chap cuối sẽ biết nha ^^ . Mà mình thấy ẻm gấu ẻm FA lâu năm nên Fic này cho ẻm Vs bambam kết hôn lun nhé... Hẹn gặp lại ngày mai nhé . Ngày mai mình hứa viết 2 chap cuối cho mấy bạn lun... Love You Pp :-*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro