1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào những năm đầu thập niên 70, người ta chỉ thường xuyên nghe nhạc ở những phòng trà hoặc nghe trên radio, máy cát-xét, nhưng chỉ có những nhà khá giả mới có cơ hội thưởng thức nhạc qua những phương thức đó. Tầng lớp thượng lưu Sài Gòn thời bấy giờ thường lui tới mấy phòng trà nổi tiếng, nhất là phòng trà La Météorite ở góc đường Phan Thanh Giản(*) và Nguyễn Thị Minh Khai(*).

"Minh à, xong chưa cưng? Lẹ lẹ ra hát kìa, con Ly sắp sửa xong rồi đó." Ông chủ Đông Anh đứng ngoài phòng thay đồ lên tiếng, chân nhịp nhịp mũi giày da xuống sàn, mắt liên tục nhìn vào cái đồng hồ Rolex đeo trên tay.

"Dạ, em ra liền." Thái Minh đáp. Cậu vội vàng xịt một tí mút(*) rồi vuốt lại mái tóc đen nhánh của mình, sau đó nhanh chân chạy lên bục hát, vừa kịp lúc Trúc Ly hát xong.

Thái Minh hát ở phòng trà La Météorite đã hơn một năm, nhờ có giọng ca trầm buồn mà cậu dần dà được nhiều người yêu thích hơn, cũng nhờ đó mà tiền cát-xê mỗi đêm cũng bắt đầu rủng rỉnh hơn là chỉ vài đồng lúc mới bắt đầu hát. Cậu ở chung một nhà với hai anh chị ca sĩ khác trong phòng trà, hai người đó hát xen kẽ nhau, chạy tới mấy phòng trà nên bao luôn tiền nhà cho cậu, thành ra cậu cứ để dành mãi rồi có được một mớ cũng kha khá.

Đối với mấy người sống trong môi trường bướm hoa lả lơi này, thì tiền bạc cũng chỉ là phù du, lúc thì có lúc thì cạn. Nhưng đối với Thái Minh thì cậu không như vậy, tiền để dành được cậu định đem đi mua một chiếc honda 67, chiếc xe mà biết bao nhiêu chàng trai đương thời ưa thích. Cậu để được gần hai cây vàng, đổi ra đồng piastre chắc cũng phải cả bao tiền giấy. Người quen của ông chủ Đông Anh là mối buôn xe từ Nhựt Bổn, giá lại rẻ hơn xe nhập chánh thức nên cậu quyết định nhờ ông chủ kèo dùm cho mình một chiếc, chạy ra oai với đám thanh niên cũng thích lắm chứ bộ.

Sáng ngày mai Thái Minh cùng Đông Anh đem tiền ra Bạch Đằng lấy xe, cầm một lần gần hai cây vàng trong người cậu có chút sợ, nhưng nghĩ tới việc mình đi cùng ông chủ - một tay máu mặt ở Sài Gòn – thì liền an tâm.

Rồi sau đó Thái Minh liền hối hận.

Cậu và Đông Anh bị một toán giang hồ ập tới từ đằng sau, khi cả hai bước ra từ con hẻm nhà của cậu trên đường Pellerin. Hai anh em bị cướp hết vàng thì thôi, đã vậy còn bị đánh cho nhừ tử. Tiền mất, tật mang, xong Đông Anh còn bị ông người quen hung dữ kia chửi cho một trận vì đặt xe không lấy, còn Thái Minh thì xót tiền tới nỗi vô bệnh xá băng bó vẫn còn bần thần nhớ lại một cây mấy vàng. Hên trước lúc đó có một anh chàng tóc nâu vàng đi ngang qua chỗ hai anh em bị đánh, dòm gương mặt y hệt Triều Tiên mà tóc tai quần áo thì lại Tây quá trời, mà Thái Minh cũng chỉ nhớ tới đó, tại lúc sau là cậu ngất xỉu mất tiêu.

Bệnh xá khu chợ Vườn Chuối(*) liên tục có bệnh nhân, thành ra mấy vết thương đánh nhau xước đầu chảy máu không nghiêm trọng lắm của Thái Minh và Đông Anh được chuyển qua cho mấy bác sĩ Việt Nam xử lý. Lúc Thái Minh choáng váng ngồi chờ sơ cứu thì có một bóng người ngồi xuống trước mặt, cậu nhìn lại thì thấy quen quen, nhìn kĩ lại liền nhận ra đó là anh chàng "Triều-Tây", không ngờ người ta là đốc-tờ.

"Đao khoon?" Vị đốc-tờ tóc nâu đó vừa lấy cồn rửa mấy vết trầy xước trên tay Thái Minh, vừa hỏi bằng thứ tiếng Việt nghèo nàn. Cậu đơ người, không phải vì không đau mà là ráng gồng để không mất mặt, cậu trả lời lại bằng tiếng Pháp, "Đốc-tờ làm nhẹ một chút đi."

"Xin lỗi." Vị đốc-tờ trả lời bằng tiếng Pháp, anh ta đỏ mặt, sau đó cẩn thận dùng bông chấm cồn nhè nhẹ lên cánh tay trắng trẻo của cậu, rồi lại nhăn mặt vì xót dùm cậu. "Bầm tím hết rồi."

Thái Minh không nói gì, chỉ quan sát gương mặt điển trai của vị đốc-tờ nước ngoài này rồi chợt bật cười trước sự tỉ mỉ của người ta. "Em hơi xót một tí thôi, đốc-tờ cũng không cần phải kỹ vậy đâu."

Người đàn ông trước mắt không nói gì, vẫn cẩn thận rửa vết thương rồi thoa thuốc mỡ cho Thái Minh. Cậu bị nhẹ hơn ông chủ Đông Anh vì có bao nhiêu ông chủ đã đỡ hết cho cậu, xước bầm vài chỗ tầm tuần lễ là hết, còn ông chủ thì trật cả khớp vai, tiếng ông chủ gào lên lúc chỉnh khớp thiệt hết sức đáng sợ đối với cậu. Vị đốc-tờ nọ đỡ cậu đứng dậy rồi dẫn cậu ra ghế đá bên ngoài để chờ ông chủ Đông Anh, vết thương nặng hơn nên thời gian sơ cứu lâu hơn.

"Cám ơn đốc-tờ, tới đây được rồi, em ngồi đây chờ anh trai em ra." Thái Minh rụt tay ra khỏi vòng tay của người đàn ông, cậu ngồi xuống ghế đá rồi gật đầu cười. "Cám ơn."

Đôi mắt phía sau cặp kính của vị đốc-tờ sáng lên, anh ta ngồi xuống bên cạnh Thái Minh rồi nhẹ nhàng lên tiếng. "Tôi ngồi đây chờ cùng em."

"Đốc-tờ không còn ai để khám bệnh hở?" Thái Minh ngạc nhiên hỏi, cậu tưởng bác sĩ nước ngoài hẳn là phải bận lắm chớ.

"Tôi là bác sĩ trao đổi, cũng không bận gì mấy, ca nào nghiêm trọng thì mới tới lượt tôi." Đốc-tờ nọ gãi gãi đầu, gương mặt hiền hòa cười với Thái Minh.

Cậu "À" một tiếng rồi xoay đi, tim đập thình thịch vì nét trưởng thành của vị đốc-tờ bên cạnh. Cậu không rõ anh ta có ý gì không, nhưng ca của cậu đâu nghiêm trọng tới mức anh ta phải đích thân sơ cứu đâu...

"Tôi là Mark Lee, người Canada, em tên gì?" Vị đốc-tờ nọ lên tiếng phá tan sự im lặng giữa hai người, khi Thái Minh nhìn sang và thấy gương mặt mong chờ của người nọ, liền mềm lòng.

"À, đốc-tờ Mắc-Li, em là Thái Minh, Lã Thái Minh." Cậu trả lời, rồi từ tốn hướng dẫn anh đọc tên cậu bằng tiếng Việt, rốt cuộc "Thái" đọc không ra, anh chỉ đọc rõ mỗi chữ "Minh" thôi.

Dạy xong rồi Thái Minh chẳng biết nói gì thêm, Mắc-Li cũng tự dưng im lặng hẳn. Ngồi một chút thì Đông Anh tập tễnh đi ra, Thái Minh vội đứng dậy bước đến đỡ ông chủ mình. Đốc-tờ Mắc-Li cũng nối gót theo sau, rồi sau đó anh còn tiễn hai người ra tới tận cổng bệnh xá.

Nuối tiếc nhìn hai anh em ra về, Mắc-Li quay người trở vào trong, tự trách bản thân vì sao đã có gan làm quen lại không có gan hỏi địa chỉ nhà người ta, lấy cớ tới thăm bệnh là được rồi, có vậy cũng không dám nói. Anh trách bản thân chưa kịp một phút thì có tiếng gọi thanh tao đằng sau làm cho giật mình.

"Đốc-tờ ơi!" Thái Minh bước nhanh tới chỗ Mắc-Li đang đứng, thấy anh tròn mắt nhìn mình rồi mới lắp bắp. "Em..em hát ở phòng trà La Météorite, ở ngã tư Pellerin với Phan Thanh Giản đó... Ừm-m, đốc-tờ tối có rảnh thì ghé ngang... Nghen..?"

Mắc-Li nhìn chàng trai nhỏ trước mặt, sau đó cười thật tươi rồi xoa đầu cậu, "Tôi sẽ tới, hẹn gặp lại em."

______

"Tình yêu như mây khói

Thoảng theo gió buồn mơ hồ

Tình yêu như giông tố qua phố đìu hiu"

Mắc-Li khẽ lắc ly cocktail trong tay, ngồi trong một góc khuất của phòng trà dõi theo người con trai đang say mê hát trên sân khấu nhỏ kia. Thái Minh mặc áo sơ mi trắng tay dài và quần tây đen, rất đơn giản nhưng lại càng làm cho cậu có vẻ gầy ốm hơn nữa, chỉ khiến cho người khác có cảm giác muốn ôm ấp vỗ về khi nhìn vào cậu.

Những lời hát theo điệu jazz trên đó Mắc-Li không hiểu gì, nhưng nghe có vẻ giống như một bản tình ca êm đềm nào đó. Giọng Thái Minh trầm nhưng rất dễ chịu, khiến cho anh say càng say. Có lẽ cậu không biết bản thân mình thu hút đến mức nào, toán lính Tây gần bên bàn anh gã nào cũng chú mục vào cậu, gương mặt lộ rõ sự si mê khao khát. Vị đốc-tờ nào đó có vẻ khó chịu, anh quay đi khi bài hát kết thúc, sau đó đặt một tờ đô-la dưới cái ly rồi bỏ ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng trà cho tới hơn chín giờ tối, thì Mắc-Li mới thấy Thái Minh đi ra từ cửa sau. Phòng trà La Météorite, Sao Băng, Mắc-Li bật cười khi thấy Thái Minh vẫy chào rồi vui vẻ chạy lại chỗ mình, anh nghĩ ngôi sao băng của đời anh đã xuất hiện rồi.

"Đốc-tờ đến lúc nào thế? Em chờ mãi không thấy nên đành lên hát, nhìn xuống mấy bàn cũng không thấy đốc-tờ luôn. Em phải hát vội để ra đây đợi nè." Thái Minh liến thoắng như con sơn ca nhỏ, đôi mắt hấp háy ý cười nhìn Mắc-Li. Anh cũng vui lây, cười đáp, "Tôi vừa tới thôi, tiếc quá không kịp nghe em hát rồi."

"Em định chờ đốc-tờ tới rồi đi ăn, tiền sơ cứu em còn chưa có kịp đưa cho đốc-tờ nữa, ngại quá chừng." Thái Minh nói xong thì quay người dắt chiếc xe đạp ra, trước khi đi còn không quên giắt áo khoác lên sườn xe. "Đốc-tờ đi cùng em nhá, mình đi bộ tới chút là có gánh canh bún gần đây thôi nè, đốc-tờ chắc cũng đói bụng rồi mà heng?"

Mắc-Li gật đầu không cần suy nghĩ, mặc kệ luôn chiếc ô-tô biển số chính phủ đang đậu đối diện phòng trà của mình, cùng sóng vai với Thái Minh đi ăn món gì đó của cậu.

Thái Minh không hẳn là nói nhiều, nhưng dường như mấy lúc vui thì đứa nhỏ này sẽ huyên thuyên không ngừng, khóe môi lúc nào cũng như nhẹ cười, đôi mắt cũng hấp háy sáng. Cậu có gương mặt Á Đông điển hình, da trắng cộng thêm mái tóc đen mượt để kiểu 7/3 bồng bềnh hợp thời, lại làm cho cậu càng cuốn hút hơn. Mắc-Li thích thú quan sát gương mặt biểu cảm liên tục của Thái Minh, cảm thấy quả thực không sai chút nào khi lấy dũng khí làm quen với người này. Anh vươn bàn tay to dày ra xoa lên gò má mềm mềm của cậu, sau đó vì biểu cảm ngạc nhiên của cậu mà bật cười.

"Tự dưng thấy muốn xoa thử thôi, đúng là giống em bé thiệt." Vị đốc-tờ nào đó mặt dày nói.

Thái Minh không đáp gì, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã thay cậu nói lên hết thảy cảm xúc hiện tại trong cậu.

Cả hai sau khi ăn uống xong thì quay trở lại phòng trà, Mắc-Li bảo Thái Minh đạp xe về trước, vì anh còn chờ một người bạn nữa rồi mới về. Đốc-tờ đứng trên lề đường Phan Thanh Giản, mấy cô gái làng hoa thấy vẻ ngoài bảnh bao của anh liền nhao nhao bước tới định rủ anh đi một "nháy", nhưng tất cả đều bị từ chối. Mắc-Li vẫy tay tạm biệt Thái Minh, nhìn bóng cậu dần khuất trên con đường vắng thì mới bước tới chiếc ô-tô của mình rồi chầm chậm lái về.

Sáng mai cậu chờ anh ở ngã tư này, cả hai sẽ cùng nhau đi coi phim. Mắc-Li bỗng thấy hồi hộp như lúc còn học trung học mới hẹn hò lần đầu. Ah, hóa ra thật lòng thích ai đó lại dễ chịu như thế này.

Mà Thái Minh thì cũng quên bẵng số vàng bị cướp hồi sáng, tới lúc đặt lưng xuống giường rồi thì tâm trí cậu cũng chỉ toàn là hình ảnh vị đốc-tờ mang mắt kính có gương mặt điển trai nọ.

______

Thái Minh đạp xe từ xa đã nhìn thấy một chiếc ô-tô sang xịn đậu ở ngã tư, liền tự hỏi không biết là ông lớn nào, nhưng rồi cũng mặc kệ và dắt xe vào cửa sau phòng trà La Météorite gửi nhờ, sau đó dụi mũi chờ vị đốc-tờ nào đó tới.

Vị đốc-tờ ngồi trong xe nhìn qua kính hậu, thấy con sơn ca nhỏ vẫn đang đứng ngốc bên phòng trà, liền nổ máy xe chạy sang bên đó cùng cậu. Đến lúc Mắc-Li bước xuống xe thì Thái Minh mới biết chiếc xe đó là của ai, cậu liền ngạc nhiên, và xen lẫn sợ sệt, đứng trân người nhìn người đàn ông bước đến gần mình.

"Em sao vậy?" Đốc-tờ Mắc-Li phì cười vì gương mặt hoảng hốt của cậu ca sĩ, sau đó nắm hai vai cậu đẩy tới trước cửa xe. "Nào, mời công tử bước lên xe."

"E-em nghĩ đốc-tờ sẽ đi honda tới rước em, đâu có ngờ..." Thái Minh lắp bắp, cậu đâu nghĩ rằng bác sĩ trao đổi sẽ là loại giàu có sang trọng như vậy, nhưng thực ra xe này chỉ là do chính phủ cấp cho, chứ Mắc-Li sang đây chỉ mang theo mỗi đồ nghề thì làm gì đủ tiền sắm được bốn bánh.

"Haha, thôi, em nhích người lên tôi cài đai cho nè." Mắc-Li nhoài người sang cài lại dây an toàn cho Thái Minh, cẩn thận xác định là đã xong thì mới bắt đầu nổ máy xe chạy tới rạp phim.

Bộ phim rất hay, nữ vai chánh đẹp xuất sắc khiến cho Thái Minh trên đường về khen mãi không thôi. Đường về nhà Thái Minh rợp cây, thời tiết mát mẻ làm cho tâm trạng của cả hai đều rất vui vẻ. Mắc-Li cho xe đậu ở trước hẻm, rồi mới cùng Thái Minh đi bộ vào hẻm về nhà cậu.

Trước nhà anh em Thái Minh có trồng một giàn bông giấy. Sắc hồng cam xanh xen kẽ lẫn nhau, cánh hoa rụng thành từng cụm dưới đường khiến cho ngôi nhà trở nên thơ mộng hơn.

"Em ở chung với hai anh chị nữa, người ta tốt với thương em lắm!" Thái Minh kể, cậu xởi lởi chia sẻ chuyện của mình cho vị bác sĩ người nước ngoài nghe, cũng không để ý mấy cánh hoa giấy rơi trên tóc mình. "Anh Vũ hiền lắm, ảnh hát hay ơi là hay, còn chị Ly thì dữ nhưng mà thương em cực kì... Ah, đốc-tờ, đốc-tờ ơi... Có nghe em nói gì hông?"

Đốc-tờ Mắc-Li nhìn vào người trước mặt, đôi môi hồng nhuận cứ khép vào mở ra, cả gương mặt trắng trẻo sáng sủa cũng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, khiến cho anh đột nhiên quên hết thảy sự đời xung quanh. Anh bước đến gần Thái Minh hơn, khẽ dùng tay ôm lấy gương mặt điển trai của cậu ca sĩ rồi nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi hôn em được chứ?"

Thái Minh tròn mắt, vị bác sĩ lại càng như bị thôi miên, anh tiến tới gần hơn rồi chạm nhẹ môi mình lên đôi môi đang hé mở của cậu.

Cậu nghĩ không biết cả hai có đi nhanh quá không, nhưng mà đốc-tờ có vẻ rất tốt, vả lại...cậu cũng thấy thích người ta rồi.

______

(*): Trước 1975 Phan Thanh Giản, Pellerin lần lượt là tên cũ của đường Điện Biên Phủ và Pasteur bây giờ.

(*): Mút là keo vuốt tóc á =))

(*): Bệnh xá khu chợ Vườn Chuối giờ là bệnh viện Bình Dân trên đường Điện Biên Phủ, sát chợ Vườn Chuối quận 3.

______

MẤY MÁ CÓ THỂ DỪNG Ở ĐÂY ĐỂ TÂM HỒN ĐƯỢC VUI VẺ VÀ KHÔNG PHẢI CHOÁNG VÌ TÁC GIẢ LÁI QUÁ LỤA NHA =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro