Chap 14 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gaara... a-anh giữ em chặt quá." Hinata kêu khẽ khi  cổ tay cô siết chặt lại. Cô muốn im lặng nhưng không hiểu sao, cô biết mình phải nói với anh. Sau khi ở bên anh gần ba tháng, cô có thể nói anh là một trong những người luôn tự trách mình nếu họ nghĩ bản thân không được ngăn cản khỏi làm hại người khác.

Ừm, anh không hẳn mạnh tay với cô... nhưng cũng gần như thế.

Vị Kazekage chớp mắt và dừng lại trên cổ cô, đôi mắt anh đột nhiên hoảng sợ.

Lúc này, Hinata bắt đầu tự hỏi liệu cô có làm đúng.

"Ồ..." Gaara ngạc nhiên bởi ham muốn vừa kiểm soát đầu óc và cơ thể anh. Anh sẽ bất chấp ham muốn đó nếu không có giọng nói lí nhí – gần như là hoảng sợ của người vợ.

Nhìn xuống cô gái Hyuga đang nằm im thin thít, anh quan sát trạng thái của cô. Anh nhìn chằm chằm vào vợ, đôi mắt choáng váng và kéo xuống đôi môi đang hé mở kia. Cuối cùng, là khuôn ngực gần như trần trụi. Trạng thái của cô đột khiến khiến anh nhận ra mình đang làm gì và anh buông tay cô ra. Anh nhanh chóng chống người lên và hành động đó khiến anh hơi nhức đầu.

Anh đang làm cái quái gì thế này? Tại sao anh lại ham muốn có được cô khi mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này.

Chuyện này thật mới mẻ, và cực kì khó tin. Và khỉ thật... anh giống như một tên già đồi truỵ. Có phải anh vừa nói anh sẽ có cô tối nay không?

"Xin lỗi." Anh xin lỗi và đưa cô chiếc chăn để cô che thân trên. Day day trán, anh nhíu mày vì bản thân trở nên thật kì lạ và... điên rồ. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh đã cố không khiến cô sợ nhưng khỉ thật... có lẽ anh rất muốn làm thế. "Anh mất kiểm soát."

Nếu Hinata ngạc nhiên vì hành động trước động trước đó của anh, thì bây giờ cô đang hoảng sợ vì anh đang 'điềm tĩnh.' Đó là bởi cô không thể không tự hỏi liệu mình có làm gì sai... hay hành động giống một cô bé ngây thơ nên người chồng không muốn cô nữa?

Có thể anh đang thấy cô thật phiền phức...?

Cô đã tự nhủ phải cho cuộc hôn nhân này một cơ hội, không đúng sao? Và cô đã cực kì may mắn khi có một người chồng tôn trọng và quan tâm cô.

Vậy tại sao cô phải làm mọi chuyện rối tung lên?

"Xin lỗi," Cô cũng xin lỗi, khuôn mặt lo lắng. "Em.. Em chỉ không quen với những tiếp xúc quá gần gũi." Cô tái mặt với từ 'gần gũi.' "Nhưng anh... làm ơn đừng nghĩ em không muốn... ý em là... em chỉ..."

Gaara ngoảnh đi và đến góc giường kia như thể đột nhiên sợ hãi cô vậy. Khuôn hàm anh nghiến chặt và đôi mắt thâm quầng nhíu lại. "Không. Là anh."

"Ano..."

"Anh cũng không quen... anh không biết phải phản ứng thế nào và làm sao để kiểm soát bản thân." Anh muốn nói rằng đây là lần đầu tiên anh gần gũi với một phụ nữ mà không phải họ hàng với anh, và đôi khi anh bối rối vì cảm xúc của mình, như chuyện vừa xảy ra vài phút trước. Anh buông thả cơ thể và cho phép cảm xúc kiểm soát nó.

Lúc này, anh biết mình tuyệt vọng trong tiếp xúc giữa người với người thế nào.

"Xin anh..."

"Em không cần giải thích." Gaara đứng dậy, vẫn tránh ánh mắt cô. "Ngủ đi và quên chuyện này đi. Anh phải xem vài giấy tờ trong văn phòng." Anh biết mình nghe chừng như đang giận dữ, nhưng không phải vì cô... mà là vì chính anh. "Sẽ rất tốt nếu chúng ta... ah... phần nào kiểm soát bản thân hơn."

"Gaara, đợi đã!" Hinata định giữ vai anh nhưng lại chệch xuống tấm chăn dài và dày được dùng để che người cô. Với một tiếng kêu, cuối cùng cô sẩy chận khỏi mép giường và sắp sửa rơi xuống thì cánh tay mạnh mẽ của người chồng giữ cô lại, cố định cô tại chỗ.

"Cẩn thận." Gaara nói, đôi mắt xanh lục gần như biến thành màu đen vì thiếu ánh sáng.

"Làm ơn đừng đi." Hinata nói, siết chặt cổ tay anh. Cô có linh cảm rằng nếu tối nay Gaara bước ra khỏi cánh cửa kia, mọi chuyện giữa họ – sự tiến triển trong mối quan hệ của họ sẽ thay đổi. Cô không muốn vậy. Cô đã cố gắng hết sức để khiến mối quan hệ này có hiệu quả.

Lúc này, nó đang cạn kiệt vì cô sợ gần gũi với anh.

Nhưng mọi chuyện quá bất ngờ và quá... nhanh. Chắc chắn là anh hiểu chứ?

"Tại sao? Em cần nghỉ ngơi cho nhiệm vụ ngày mai." Anh nhắc nhở và nhẹ nhàng gạt tay cô ra và đặt xuống bên người cô. Với một tiếng thở dài, anh để tay phải vén những lọn tóc đang gần như che khuất khuôn mặt cô. "Anh không muốn để bản tính của mình khiến em sợ hãi."

"Và em k-không muốn khiến anh xa em." Hinata thành thật nói, tìm kiếm đôi mắt anh. Không hiểu sao, anh từ chối nhìn lại cô.

"Ah."

"Gaara..." Tim Hinata đập nhanh như lúc anh hôn và chạm vào cô với đôi tay chai sạn. Có thể hơi lố bịch nhưng đó là sự thật. Cô không phải thiếu niên nữa và cô biết tự lừa dối bản thân là không tốt. "Có thể hơi nhanh... nhưng em p-phải thừa nhận là em r-rất thích anh, và em tin rằng nếu chúng ta cho nhau đủ thời gian..." Bây giờ, cô cứ lắp ba lắp bắp. "Em tin rằng chúng ta có thể khiến cuộc hôn nhân này có hiệu quả và yêu nhau như một đôi vợ chồng thật sự."

"Em thích anh?" Khuôn mặt lạnh lẽo của Gaara sáng lên trong chốc lát.

Hinata gật đầu và cắn môi dưới. Nếu cô không thích người đàn ông trẻ này, thì tại sao cô lại ghen với Matsuri? Và tại sao cô vô thức cố gây ấn tượng với anh như việc nấu bữa sáng ngon tuyệt mỗi ngày? Ban đầu rất khó để thừa nhận, đặc biệt khi họ mới bên nhau ban\ tháng. Nhưng Hinata nhận ra tình cảm của cô...

Nó rất nhỏ nhưng đang nảy nở.

Thật sự rất hài hước... thầm thương trộm nhớ người chồng như một cô bé mười hai tuổi.

Hinata ngạc nhiên khi Gaara kéo cô khỏi chiếc giường cho đến khi cô đứng trên sàn nhà. Lúc này, khuôn mặt anh cương quyết, quay lại sự lãnh đạm bình thường. Khi cô tìm kiếm trong đôi mắt anh một dấu hiệu cho thấy anh đang nghĩ gì, thì cũng là lúc anh vươn tay và chạm vào cằm cô. "Anh không biết gì về việc... tán tỉnh, nhưng anh sẽ tìm kiếm người giúp và bắt đầu lại."

Đôi mắt Hinata mở rộng. "T-Tán tỉnh?"

"Em nói em thích anh và em muốn cuộc hôn nhân này có hiệu quả, không phải chỉ vì lợi ích đồng minh giữa làng Lá và làng Cát. Và anh nghe nói là mọi thứ đều bắt đầu từ việc tán tỉnh. Đúng không?"

Hinata lặng lẽ gật đầu.

"Vậy anh sẽ bắt đầu với việc đó... và chúng ta sẽ xem thế nào."

"Thật sao?" Trong vài phút, Hinata gần như chắc chắn rằng tim cô ngừng đập. Gaara đang nói về việc tán tỉnh cô.

Một người chồng tán tỉnh vợ của anh ta...

"Có thể... t-tán tỉnh không đúng." Hinata cố nói. "Chúng ta đã kết hôn rồi."

"Vậy đề nghị của em là gì?" Gaara hỏi.

"Một cấp độ cao hơn tán tỉnh." Hinata đỏ mặt nói. Thật xấu hổ khi đề nghị điều này, nhưng cô thật sự nghĩ tán tỉnh rất lãng phí thời gian. Dù sao họ cũng đã kết hôn rồi. "Ano... làm sao chúng ta hiểu nhau rõ hơn mà vẫn không quá nhanh? Chúng ta vẫn đối xử với nhau như bây giờ... nhưng với mục đích thấu hiểu nhau và cho nhau một cơ hội. Một cơ hội thật sự..."

"Anh đã cho chúng ta một cơ hội." Gaara lạnh lùng thừa nhận. "Từ nhiều tuần trước."

Hinata chớp mắt. "T-Thật sao?"

"Phải."

"Ồ..."

"Anh xin lỗi vì đã xé áo ngủ của em." Gaara nói, buông cô ra và cởi áo của mình. Sau đó, anh đưa áo cho cô và ra hiệu cho cô mặc vào, thay thế cho chiếc áo bị cởi ra – hay đúng là hơn là bị anh cởi ra. "Anh sẽ không chạm vào em nếu em không muốn. Em luôn luôn có thể nói anh dừng lại nếu anh... mất kiểm soát."

"Em nghĩ anh có thể k-kiểm soát bản thân, vì tối nay anh đã làm thế."

Gaara lắc đầu. "Anh sẽ không kiềm chế được... nếu em không nói gì."

Hinata gật đầu và chỉnh lại chiếc áo của anh. Thật ngạc nhiên là cảm giác rất thoải mái mặc dù hơi rộng. Cô có thể ngửi thấy mùi của anh và mùi hương đó rất dễ chịu. "T-Tại sao chúng ta không đến văn phòng cùng nhau nhỉ?" Cô hỏi. Cô phải thừa nhận là mình có hơi "dũng cảm", vì họ gần như... làm việc mà vợ chồng hay làm. "Em có nhiệm vụ lúc trời sáng nhưng em muốn... đi cùng anh hơn."

Gaara suy nghĩ một lát. "Em có thể ngủ trong khi anh làm việc."

"T-Tốt quá." Hinata nói, đi tới ngăn kéo của Gaara và lấy ra một chiếc áo thun. Cô đưa áo cho anh và giúp anh cài cúc sau khi mặc vào. Khi đã ổn thoả, cô đề nghị họ tới nhà bếp trước và lấy chút cà phê cùng bánh quy trước khi ra khỏi nhà.

Gaara đồng ý, và anh cầm tay cô, không bao giờ buông tay ra cho đến khi tới nơi.

-o-o-o-

Kankuro gần như phụt trà ra ngoài khi bộ não tiêu hoá những lời Gaara nói. "Em nói cách chiếm được trái tim phụ nữ á?" Anh nghi ngờ hỏi, gần như tự hỏi liệu mình có nghe nhầm. Gaara hỏi về tình yêu là một chuyện khá... kì cục.

Quá kì cục, gần như là đáng sợ.

Gaara gật đầu, xác nhận người anh trai nghe đúng, khuôn mặt anh không bao giờ để lộ một cảm xúc nào và anh kiên nhẫn đợi câu trả lời. Lúc này, họ đang ngồi trong nhà bếp và đợi bữa sáng. Hôm nay chỉ có ba người họ vì Hinata đã đi trước cho nhiệm vụ đầu tiên.

Gaara ngồi ở vị trí như mọi bên bàn và Kankuro trên ghế dài. Temari cạnh quầy bếp, thái rau củ như đang tàn sát kẻ địch. Cô làm nhiệm vụ nấu bữa sáng và không ai trong số hai em trai của cô hài lòng cả.

Kankuro trông hoảng sợ. "Thần linh ơi."

"Em không nghĩ câu hỏi của em có vấn đề gì cả." Gaara nói với anh trai và đặt chiếc cốc trống không lên đĩa.

Temari ngừng thái rau, ngập ngừng giơ con dao lên giữa không trung. "Chị chưa bao giờ nghĩ là mình có thể nghe em nói câu đó, em trai à." Cô nói, thích thú. Một ít rau vướng trên tóc cô và chiếc tạp dề. Cô phủi chúng đi bằng tay còn lại. "Xem hôn nhân làm gì với em kìa... mặc dù chị không nói là không tốt."

"Hôn nhân có thể thay đổi con người đến mức đáng sợ luôn." Kankuro đồng tình.

Gaara nhắm mắt và tựa người vào ghế. Người ta nên làm gì ở đây để có được câu trả lời mà không bị họ "lên lớp"? "Em chỉ hỏi vì em tự nhiên nghĩ đến thôi. Không còn gì nữa đâu." Anh giải thích, cố gắng duy trì sự lạnh lùng. Đôi khi, anh trai anh có thể rất "drama".

Và điều đó rất phiền phức.

"Câu hỏi là... ai nhét câu hỏi đó vào đầu em?" Kankuro hỏi, tay vẫy vẫy một cách rất kịch. "Em trai lãnh đạm của anh hỏi một câu thật... đáng sợ. Anh không biết mình nên hạnh phúc hay lo thay cho vợ em nữa."

Gaara nhếch môi. "Không cần. Em phát mệt vì..."

Temari đến giải cứu hai người em trai trước khi họ bắt đầu cãi cọ. Khi tranh cãi, nó luôn luôn kết thúc bằng một trận chiến. Mặc dù đôi khi cô thực sự không thể trách Gaara nếu anh muốn giết Kankuro, vì có lúc chính cô cũng muốn giết Kankuro.

"Một cách để có được trái tim một phụ nữ... với chị thì... hừm. Để xem." Temari xoa cằm, làm rây vết rau lên đó. Khi bỏ tay ra, vết bẩn giống như một vệt râu, đến nỗi Kankuro phải bịt miệng lại để không cười ầm lên. "Vũ khí!" Đôi mắt Temari lấp lánh. "Cách để có được trái tim phụ nữ là vũ khí... đặc biệt là quạt khổng lồ."

Gò má Gaara giật giật. Anh thực sự không quen nói chuyện thế này, đặc biệt là với anh chị. Nhưng không hiểu sao, anh nghi ngờ rằng những gì Temari nói không thực sự áp dụng được lên ai cả, ngoại trừ bản thân cô và những người yêu vũ khí ngoài kia. "Ah". Anh nhấc tay và xem xét đai kim loại quanh ngón tay.

"Nah. Đừng nghe chị ấy. Em sẽ doạ vợ chết khiếp nếu làm theo lời khuyên của Temari." Kankuro nói sau khi bình tĩnh lại từ khuôn mặt nhem nhuốc của Temari. "Hinata-chan không giống chị." Anh nhắc nhở người phụ nữ. Cô giơ con dao lên với vẻ đe doạ từ bên cạnh quầy bếp. "Không phải có ý xúc phạm, Temari. Chị và Hinata có tính cách khác nhau."

"Em không nói đến vợ em." Gaara nói, một cách phòng thủ. "Em chỉ hỏi một câu ngẫu nhiên nảy ra trong đầu em."

Sao họ biết anh thực sự ám chỉ Hinata khi mà anh còn không nhắc gì thẳng đến cô cả.

"Em sẽ không bao giờ hỏi linh tinh, Gaara." Temari nói. "Và em còn ám chỉ ai được nữa? Dĩ nhiên là Hinata rồi."

"Hừm."

"Em bắt đầu thích cô ấy, đúng không?" Kankuro nhướn mày. Anh luôn luôn làm thế để ra hiệu rằng anh đang nghĩ đến chuyện đồi truỵ... hoặc là cho thấy anh có lông mày. Lông mày là vấn đề họ luôn luôn tranh cãi.

Kankuro thích trêu chọc anh vì chuyện đó.

"Dĩ nhiên thằng bé thích cô ấy. Thằng bé uống trà gừng của cô ấy cơ mà." Temari lẩm bẩm.

"Em không nói em không bao giờ thích cô ấy." Gaara giải thích. "Cô ấy dễ mến. Và em chắc chắn là chị sẽ đồng ý."

"Dĩ nhiên rồi." Kankuro đứng lên từ ghế dài và ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện Gaara. "Với kĩ năng nấu ăn của cô ấy..." Sau đó, anh nhìn thẳng vào Temari. "... kĩ năng nấu ăn không bao gồm phá huỷ nhà bếp và hành hạ rau củ, dĩ nhiên là mọi người thích cô ấy rồi."

Temari nhíu mày. "Chị đang cố hết sức. Nếu không thích thì biến đi."

"Tốt quá." Kankuro trả lời và cúi đầu xuống đúng lúc để tránh một củ cà rốt đang phi tới. Nó bay quay đầu cậu và Gaara bắt được nó trong tay. Vị Kazekage nhìn củ cà rốt màu cam một lát trước khi ném nó trở lại mục tiêu cũ. "Đau!" Kankuro kêu lên. "Sao em làm thế?"

"Bởi vì anh phiền phức." Gaara đơn giản trả lời.

"Chúng ta có cùng quan điểm." Temari mỉm cười thẳng thắn. Phiền phức... Từ ngữ đó khiến cô nhớ tới người ninja làng Lá lười biếng. Cậu thích dùng từ đó để ám chỉ những chuyện rắc rối.

"Hai người không công bằng." Kankuro bĩu môi.

"Bọn chị chỉ trung thực thôi, em trai à." Temari mỉm cười. Giọng nói ngọt ngào của cô cực kì đối lập với đôi mắt sắc bén. "Bởi vì bọn chị yêu em."

"Em nghĩ mình đang nổi da gà." Người sử dụng rối tự ôm mình. "Đừng nói như thế, Temari. Chị thực sự doạ em đấy... còn hơn cả việc Gaara đang hỏi đến phụ nữ. Khỉ thật... chuyện gì xảy ra với mọi người vậy?"

Với một tiếng thở dài mệt mỏi, Gaara đứng dậy khỏi ghế và nhấc bình cát đặt gần đầu gối lên. Anh phát mệt vì nghe vụ tranh cãi. Anh đã nghe họ tranh cãi từ hồi nhỏ và thật đáng sợ khi biết rằng anh có thể phải nghe tiếp cho đến khi bạc đầu.

Điều anh cần là sự yên tĩnh và điềm đạm...

"Em phải đi. Chỉ cần gửi đồ ăn đến văn phòng thôi, Temari." Anh lẩm bẩm và vuốt nhẹ dây đeo bằng da trên bình cát. Anh đã quen với sự giúp đỡ của Hinata, và cảm giác thật khác lạ khi buộc dây đeo mà không có cô. Có thể vấn đề nằm ở anh – vì vài người nói rằng anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chấn thương và những kí ức tồi tệ trong quá khứ.

Ừm, có thể họ nói đúng.

Nhưng cũng thật tốt khi có cô gái Hyuga ở bên.

Không giống như anh trai và chị gái, cô không trẻ con. Hinata luôn luôn tốt bụng và nói lời dễ chịu hơn là tranh cãi và nguyền rủa.

"Em chỉ đang tránh đồ ăn của Temari thôi." Kankuro buộc tội. "Đừng thương xót và chịu khổ với anh đi, em trai."

Temari ném một loại củ khác – lần này là cải bắp – và Gaara bắt được nó giữa không trung. Giống như lần đầu, anh là người ném nó vào Kankuro. Nó đáp xuống khuôn mặt chưa sơn màu vẽ của người điều khiển rối và anh phụt cả nước miếng ra ngoài.

Đôi môi Temari nhếch sang một bên. "Cảm ơn."

"Không có gì." Gaara nói, đi về phía cửa và rời khỏi nhà bếp. Anh vẫn có thể nghe tiếng giọng nói giận dữ của Kankuro vang vọng phía sau khi anh rời khỏi ngôi nhà. Thật ra, Kankuro nói đúng – anh chỉ đang cố tránh đồ ăn của Temari thôi.

Sau khi nếm thử đồ ăn của vợ, thì nấu ăn một cách trẻ con với ý định giết người là nằm ngoài khả năng của anh.

Khi rời khỏi ngôi nhà, anh nhìn thấy một kunoichi vội vã băng qua anh. Nhưng khi nhìn thấy anh, cô dừng bước và lùi lại, đôi mắt đột ngột sáng bừng và cánh môi nở một nụ cười rạng rỡ. "Gaara-sama!" Người phụ nữ kêu lên và vén mái tóc ra sau.

"Matsuri." Anh nhận ra người học trò. Cô mặc đồng phục tiêu chuẩn của ninja nên anh nghĩ cô đang làm nhiệm vụ. "Nếu đang vội thì đừng để tôi cản trở cô làm việc."

Người ninja lắc đầu. "Em chỉ muốn thoát khỏi nhiệt độ của mặt trời thôi." Cô nói với một nụ cười và chạm vào áo khoác. "Áo khoác dày và nhiệt độ nóng bức thực sự không phải một sự kết hợp hoàn hảo. Hơn nữa, em có thể cảm nhiệt nếu ở ngoài này quá câu vì em đã ở ngoài ba giờ rồi."

"Vậy cô nên tìm bóng râm." Gaara nói.

Matsuri vẫn mỉm cười. Cô tự hào vì mình là một trong số ít những người mà Kazekage có thể cởi mở trò chuyện. Ừm, cởi mở như Gaara lạnh lùng có thể. Một vài ninja khác e ngại cô, tự hỏi cô có gì mà Gaara của làng Cát có thể chấp nhận cô như vậy.

Giá mà anh có thể chấp nhận cô nhiều hơn... cảm giác sâu sắc hơn, thì cô chắc chắn mình sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất trong thế giới Shinobi. "Người cũng vậy, Gaara-sama." Cô nói với vị Kage trẻ tuổi. Cô khéo léo tới gần hơn. "Nhiệt độ mặt trời không tốt cho người. Em biết gần đây người hay đau đầu... Hội đồng cũng biết chuyện."

"Tôi rất ổn."

"Tốt quá. Nhưng không nghĩa là chúng ta không cần bảo vệ sức khoẻ... đúng không, Gaara-sama?" Cô nở một nụ cười ngọt ngào và tay cô ra hiệu về phía tháp Kazekage. "Em có vài chuyện cần làm ở tháp... vậy tại sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ? Sau khi kết hôn với Hinata-sama... em không có thời gian với người, sensei."

-o-

Hinata lau mồ hôi trên sống mũi bằng lưng bàn tay. Đồng phục Jounin của làng Cát rất dày và nhiệt độ mặt trời thì nóng bỏng. Lúc này, cô đang thở hổn hển, cố gắng hạ nhiệt cơ thể xuống. Mũi cô hơi cháy nắng và mái tóc dính bết sau gáy rất khó chịu.

Đây không phải cảm giác dễ chịu chút nào.

Cô đang chạy trên sa mạc với tổ đội ninja làng Cát hai giờ rồi. Họ đang cố tới biên giới và tìm lại một bưu kiện quan trọng mà Nữ hoàng làng Sương Mù – Mei Terumi gửi. Ninja làng Sương Mù – ngưởi gửi bưu kiện tới nói rằng họ ở ngay ngoài biên giới phía đông, đợi tổ đội của cô đến lấy bưu kiện từ họ.

Lá thư từ Mizukage nói họ không thể đích thân gửi bưu kiện tới Kazekage vì ninja làng Sương Mù có một nhiệm vụ khác và phải cố định trên đường đi. Mei Terumi chỉ yêu cầu họ tiện đường giao bưu kiện thôi.

"Hinata-sama." Một trong những ninja gọi phía sau cô. Cô nhẹ hơn so với những đồng đội khác nên cô di chuyển trên mặt cát rất dễ dàng. Điều đó cũng giúp cô không quá mệt mỏi. "Người cần nghỉ ngơi. Không nên đi dưới mặt trời gay gắt thế này." Quay lại, cô nhìn thấy người lên tiếng là một shinobi tên Tanko. Anh ta là một người đàn ông tốt bụng khoảng hai mươi tuổi, với một vét sẹo ngang má phải. "Người không quen với nhiệt độ nóng bức thế này."

"Y-Ý tưởng hay đấy, Tanko-san." Cô mỉm cười, mừng vì họ là người đầu tiên đề nghị nghỉ ngơi. Cô đang cố gắng hết sức để cho họ thấy rằng mình là một kunoichi có năng lực, vậy nên cô tự nhủ không được than phiền gì dù chỉ những việc nhỏ nhặt.

Ngay cả về nhiệt độ nóng bức của làng Cát.

"Có một cụm cây lớn ở đó." Hinata chỉ sang bên phải. Cô kích hoạt huyết kế giới hạn và các tĩnh mạch quanh tròng mắt trắng nổi lên. Các ninja làng Cát khác kinh hãi quan sát, vì trong làng họ không có ai sử dụng nhãn thuật cả.

Ừm, cho đến khi Gaara cưới một người.

"Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó... ít nhất là trong bóng râm." Hinata nói và tháo băng bảo vệ trán khỏi cổ. Trong vài giây, cô chăm chú nhìn kí hiệu làng Cát khắc trên mặt kim loại. Thật kì lạ, bởi vì trong chốc lát, cô nghĩ mình sẽ nhìn thấy kí hiệu của làng Lá.

Nhớ nhà sao?

Những ninja còn lại gật đầu đồng ý và bắt đầu chạy về hướng cô chỉ. Từ khi nhiệm vụ bắt đầu, những người đồng đội mới rất tốt với cô. Họ tôn trọng cô và không nghi ngờ những gì cô nói. Có thể họ chỉ coi trọng cô vì cô là Phu nhân Kazekage, nhưng cảm giác vẫn thật dễ chịu vì những quyết định của cô không bị nghi ngờ.

Và nụ cười họ cho cô là chân thành.

Tanko nghiêng tới gần người đồng đội lâu năm, Mura. "Mura này..." Anh nói nhỏ. Phu nhân Kazekage ở phía sau vài bước nên anh cẩn thân không để cô nghe thấy. "Cậu nghĩ Matsuri có nghĩ đúng về cô ấy không? Tớ nghĩ cô rất thực sự rất tốt."

Người tên Mura nhún vai. "Tớ cũng nghĩ cô ấy rất tốt... nhưng tớ cũng không nghĩ Matsuri có thể nói lời bịa đặt về Phu nhân Kazekage. Ý tớ là... tại sao cô ấy lại bịa chuyện rằng Phu nhân Kazekage rất xấu xa và là một... con khốn."

"Nhưng tớ không tin Hinata-sama có thể xấu xa." Tanko dường như giận dữ. Từ khi nhiệm vụ bắt đầu, cựu công dân làng Lá cực kì lịch sự. Cô nở một nụ cười duyên dáng với anh và mời anh một chút bánh quy tự làm.

Và cái cách cô nói chuyện, nó khác hẳn với các đội trưởng khác thường làm với tổ đội của họ. Cô không xưng hô với họ như thể họ dưới địa vị và cấp độ của cô – cho dù đúng là vậy đi chăng nữa. Thật ra, cô rất tốt bụng.

Và dễ thương nữa.

"Mọi người đều biết Matsuri có tình cảm với Gaara-sama. Có thể cô ấy..." Tanko huyên thuyên, không chắc có nên nói không. Matsuri rất được tôn trọng và là một trong những ninja được Gaara tin tưởng nhất – nhưng nếu người phụ nữ đó ghen tuông vì không bao giờ có thể khiến Gaara quan tâm đến cô ta như Hinata-sama thì sao?

Mọi người có thể thấy vị Kage trẻ tuổi bị người vợ trẻ thu hút. Họ luôn luôn ở bên nhau trong ba tháng qua. Ngay cả Hội đồng làng Cát cũng 'ngây ngất' vì điều đó.

"Ừm... để xem. Chúng ta phải có thời gian để chứng minh lời Matsuri nói với chúng ta sau ngày hôm nay." Mura nói và nhìn người phụ nữ mệt mỏi dưới ánh mặt trời gay gắt kia. "Vì chúng ta có cả ngày với cô ấy, nên tớ nghĩ chúng ta có đủ thời gian để quan sát."

Hinata liếc mắt khi vài hạt cát bay vào mắt cô. Gió ở sa mạc rất mạnh và thổi cát bay theo nó. Dụi mắt để xoa dịu cơn khó chịu, cô nhíu mày sau khi hành động đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Bỏ tay khỏi khuôn mặt, cô nhắm mắt một lát và đợi cơn đau biến mất.

Cô thực sự nên mang theo một chiếc kính.

Temari từng đề nghị cô một lần, vì mắt cô rất nhạy cảm, nhưng Hinata chưa bao giờ nghĩ nhiều đến chuyện đó, cho đến bây giờ.

Khi tới cụm cây, Hinata ngồi phịch xuống cát với một tiếng than thở. Hầu hết cây cối xung quanh họ là những cây xương rồng khổng lồ với với gai bự chảng đâm vào họ nếu không cẩn thận. Nhưng tuy nhiên, tìm được bóng râm cũng là may rồi.

Cô lặng lẽ lấy ra một bình nước nhỏ từ túi áo khoác. Gaara đưa cho cô trước khi cô ra ngoài và...

Gaara.

Tim Hinata rộn ràng khi nhớ lại người chồng lạnh lùng nhưng vụng về. Họ dành cả đêm còn lại trong văn phòng anh và thật ngạc nhiên là mọi chuyện đều diễn biến tốt đẹp. Không ai nói gì về chuyện xảy ra trên giường, và cô thấy thật may mắn, vì đó là một chủ đề đáng xấu hổ nếu nói ngoài giường ngủ.

Nhưng sau vụ đó, cô phát hiện ra một điều quan trọng.

Đó là Gaara – mặc dù không thể hiện ra – nhưng anh khao khát sự quan tâm... và ừm, tình yêu. Phát hiện mới này khiến cô muốn quan tâm tới anh nhiều hơn. Nó gợi đến một đứa trẻ chưa bao giờ được cảm nhận đôi tay dịu dàng và những lời nói tốt bụng.

"Hinata-sama." Tanko tới gần chỗ cô. "Tôi có thể ngồi cạnh người không?"

Cô bối rối nhìn anh và Tanko nghĩ cô bị xúc phạm bởi câu hỏi của anh. Anh giơ tay lên và lắc đầu. Anh chỉ đang cố tiếp cận với người phụ nữ trẻ này bằng một cuộc trò chuyện vì anh quyết tâm chứng minh câu chuyện của Matsuri là sai. "Ý tôi là... tôi không có ý xúc phạm người hay gì cả. Hãy tin tôi, Hinata-sama, tôi tôn trọng người, địa vị của người và rất..."

Hinata cười. "Tôi biết, Tanko-sana."

Tanko dừng giải thích và chớp mắt.

"Tôi chỉ tự hỏi tại sau anh lại phải có sự cho phép của tôi. Ý tôi là, chúng ta là đồng đội, đúng chứ? Chúng ta là một đội... nên không cần xin phép để làm gì cả."

"Ý người là tôi có thể..."

Hinata gật đầu. "Dĩ nhiên rồi."

Tanko cười rạng rõ và nhìn lại người bạn – Mura, người đang ngồi cách họ vài feet với một shinobi khác. Anh quẳng cho Mura một ánh mắt gần như nói rằng "Nói rồi mà", sau đó, anh quay lại với Phu nhân Kazekage.

Mura nhếch môi.

 "Tôi thực sự muốn đưa người cái này, Hinata-sama." Anh lấy ra từ túi quần. "Gaara-sama nói đưa người cái này nếu người gặp khó khăn với... ừm, nó." Tay anh ra hiệu về phía sa mạc. "Ngài ấy lo rằng nó có thể trở thành một chướng ngại, đặc biệt vì mắt người rất nhạy cảm."

"Ồ... cảm ơn." Hinata nhìn chằm vào mắt kính khi nó được đưa cho cô. Vậy Gaara là người nói với anh... "C-Chu đáo quá." Cô thì thầm.

"Ngài ấy rất hiếm khi như thế." Tanko nhận xét, vẫn cười rạng rỡ. Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Gaara đề nghị tổ đội trông chừng và bảo vệ cô. Có thể là sự ngây thơ, nhưng cô gái này có điều gì đó khiến bạn muốn bảo vệ và đảm bảo rằng cô ấy được an toàn.

Có lẽ là cô dễ thương chăng?

"Tanko-san... tôi có thể hỏi..." Lời nói của Hinata bị cắt ngang khi khuôn mặt rạng rỡ kia biến thành kinh hãi. Ngay cả Mura, người đang quan sát cuộc nói chuyện nhỏ cũng đột nhiên đứng dậy, lập tức rút thanh katana ra, khuôn mặt kinh ngạc và trắng bệch.

Tanko là người cuối cùng nhận ra mối nguy hiểm xuất hiện sau anh vì anh đang đối mặt với cô gái Hyuga.

Đó là một con bọ cạp khổng lồ với càng to bằng cả cơ thể nói. Nó từ dưới cát chui lên như một đứa trẻ trốn dưới tấm chăn vàng. Ngay lập tức, Hinata lao lên và túm lấy cổ áo người shinobi. Cô kịp thời cứu anh khỏi cú chích chết người của con quái vật.

Cô và Tanko lăn trên cát.

"Hinata-sama!" Mura hét lên, kinh hãi quan sát khi loài động vật họ nhện kia đi theo hai người, đôi nó dựng lên với vẻ đe doạ và đôi càng giơ lên chuẩn bị bắt mồi. Gaara sẽ chặt đầu anh nếu có chuyện gì xảy ra với vợ ngài mất. "Tanko!"

Hinata chống người lên nhưng lại cúi xuống lần nữa khi một cái càng vụt qua ngay trên đầu cô. "Sinh vật ở làng Cát thế này à?" Cô vừa hỏi vừa hét lên. Cô đã từng nghe về những quái vật khổng lồ ở sa mạc, nhưng cô không hề biết nó có thật.

Tanko rút thanh katana ra và cố định cơ thể để che chắn cho cô. "Hinata-sama, nằm xuống."

"Tôi có thể... tôi có thể giúp!" Cô thở gấp.

"Không. Gaara-sama đề nghị là..."

"S-Sao cơ?"

"Làm ơn ngồi xuống và..."

"Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân, ninja làng Cát à." Một giọng nói lạnh lùng vang lên đúng lúc con bọ cạp khổng lồ quay lại với một tiếng rắc. Dường như nó tìm được một mục tiêu mới. "Và nếu cô ấy không thể, thì ta sẽ rất hổ thẹn vì ta là người đã dạy cô ấy rất nhiều kĩ năng."

Hinata và Tanko ngẩng đầu. Một khuôn mặt bối rối trong khi khuôn mặt còn lại rõ ràng nhận ra ai kia. "Sasuke-kun!" Hinata há hốc miệng khi nhìn thấy người Anbu đeo mặt nạ đứng cách đó vài feet. Cho dù đeo mặt nạ, cơ thể rắn chắc và giọng nói kia cũng quá dễ nhận ra.

"Lần này ta đồng ý với ngươi, Uchiha." Kiba xuất hiện từ phía sau người Anbu với Akamaru bên cạnh. Cậu cười toe toét với cô. "Cậu ở đây cũng vui phết nhỉ, Hinata-chan... rối tung lên với một con quái vật cát khổng lồ." Cách đó vài feet, Mura mải mê quan sát khi con bọ cạp đột nhiên bị một tấm chăn bằng bọ quấn chặt... hoặc gần như là đánh đập. Một vài giây trôi qua và loài vật họ nhện kia ngừng nhúc nhích.

Tanko lùi khỏi Hinata và đứng lên từ mặt cát. Anh giơ thanh kantana lên để cảnh báo. "Ngươi là ai?" Anh hỏi, đúng lúc một người đàn ông trẻ khác xuất hiện. Cậu mặc áo có mũ trùm dày, thực sự không phải một lựa chọn thích hợp cho thời giết nóng bức ở làng Cát.

Và cậu vừa gọi người Anbu đeo mặt nạ là Uchiha sao?

Hinata đứng lên với một nụ cười và phủi cát khỏi bộ đồng phục. "Tanko-san. Không sao đâu. Họ là bạn."

"Nhưng Hinata-sama... chúng ta vẫn chưa chắn chắn họ có..."

"Tôi biết họ là thật, không phải mạo danh." Hinata nói và vỗ vai người shinobi làng Cát. "Cảm ơn vì đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi. Tôi rất biết ơn vì được làm việc với một đồng giống anh. G-Gaara thực sự nghĩ cho sự an toàn của tôi khi anh ấy chọn anh vào đội."

Tanko đỏ mặt.

Người Anbu nhếch môi.

Kiba dang tay thật rộng và ra hiệu cô đến với cậu. "Giờ tớ thể ôm cô gái của tớ rồi chứ?" Ngay lập tức, Hinata chạy tới bên cậu, bật khóc – khá là xấu hổ nếu cô nghĩ kĩ, nhưng nhìn thấy những người đồng đội thân thương, cô không quan tâm. "Ow!" Kiba nói khi Hinata lao vào cậu bằng hết sức lực.

"Kiba-kun!" Hinata vùi mặt vào ngực Kiba và ôm cậu thật chặt.

Kiba bật cười. "Bây giờ... nếu cậu làm thế thì Shino sẽ ghen đất, và chắc chắn là cậu ấy sẽ dỗi suốt đường về nhà cho xem."

"Tớ ghen rồi." Giọng nói đến từ người sử dụng bọ với bộ trang phục nặng nề. "Cậu vẫn nhớ tớ chứ, Hinata-chan?"

Hinata cười và rời khỏi Kiba. Sau đó, cô ôm Shino và cậu ôm lại cô. "Tớ... n-nhớ cậu, Shino-kun." Giọng cô nghẹn ngào. "Rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro