Chap 9 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kankuro mỉm cười ranh mãnh và nhướn mày với Hinata. Họ đang ở tầng cao nhất của ngôi nhà – sân thượng – và đợi thức ăn nhanh do Temari đặt hàng vài phút trước. Hinata vẫn chưa thể nhúc nhích mắt cá chân vì xương chân vẫn đang trong thời gian hồi phục. Vì vậy, tuần này, chuẩn bị bữa sáng không phải trách nhiệm của cô.

Nửa giờ trước, họ quyết định ở lại sân thượng vì thời gian còn sớm và mặt trời vẫn chưa quá nóng. Bầu không khí mát mẻ và chưa phủ đầy bụi cát vốn rất cản trở những đôi mắt nhạy cảm. Temari nói họ nên trân trọng thời điểm này trước khi sa mạc trỗi dậy đúng như cái tên của nó và tấn công họ bằng cát bụi và nhiệt độ.

Hinata bối rối nhìn anh rể. Kankuro đang ngồi khoanh chân cạnh Gaara. Gaara tựa người vào lan can, đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt điềm tĩnh. Trong chốc lát, ánh mắt cô trở nên trầm ngâm và cô quan sát nét mặt điển trai của người chồng. Kankuro cười khúc khích. "Anh biết rồi nhá."

Cạnh Hinata, Temari trợn mắt.

"Hừm hừm..." Kankuro bĩu môi, và khuôn mặt anh chậm rãi trở nên tinh quái. "Sao anh không thể nhịn cười mỗi lần nhìn thấy vết cắn trên cổ em nhỉ?" Anh hỏi và cực kì thỏa mãn khi Hinata trông rất kinh hãi. Cô rất dễ bị trêu ghẹo. Cô quá ngây thơ, dễ thương và biểu cảm của cô đáng để trêu chọc.

Hinata đỏ bừng.

"Này." Kankuro lại cười khúc khích. "Thảo nào Matsuri nói gần đây Gaara hay đau đầu. Em không để thằng bé ngủ đủ giấc... đau!" Cát từ bình cát của Gaara cuộn thành một quả bóng to bằng nắm đay và đánh vào đầu Kankuro. Người sử dụng rối gắt ầm lên với người bên cạnh anh, tay chạm vào chỗ đau nhức sau đầu. "Khỉ thật! Đau lắm đấy!"

Một mí mắt chậm rãi hé lên. "Đừng trêu cô ấy."

Kankuro nhướn mày.

"Cô ấy sẽ ngất xỉu nếu quá xấu hổ." Vị Kazekage giải thích là tiếp tục khép mắt. "Trong lần cuối em nói về sex, cô ấy đã ngất xỉu."

Hinata há hốc miệng và Kankuro sững sờ. Ngay cả Temari – người dường như không quan tâm gì – cũng phải quay đầu để quan sát và tròn mắt, khuôn mặt duyên dáng của cô trở nên thích thú. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều im lặng, cho đến khi Kankuro cười hể hả và dộng nắm tay xuống sàn nhà bằng cát. "Ố chà Hinata-chan!"

"D-Dạ?" Cô gái Hyuga hoảng hốt và tập trung vào Kankuro. "Em đ-đã làm gì ạ?"

"Bây giờ Gaara biết cách trêu chọc người khác rồi đấy!" Kankuro cười toe toét. "Ồ... em nghe thấy không? Một người vốn không có tí teo hài hước nào vừa trêu chọc em đấy." Sau đó, anh túm cổ áo Gaara và kéo anh dậy. Ban đầu, đôi mắt vị Kage bừng mở – một cách nguy hiểm, nhưng sau đó được thay thế bằng sự bực bội.

Gaara nheo mắt. "Bỏ em ra."

"Bỏ thằng bé ra, Kankuro." Temari thở dài. "Hoặc là em muốn thằng bé ném em ra khỏi sân thượng như lần trước."

"Bảo hội đồng cho em cưới vợ đi... họ có thể giả vờ đó là một hôn ước hay gì đó đại loại thế." Kankuro lay Gaara và vị Kage nhăn mặt khi cảm thấy hàm răng va vào nhau lập cập. "Miễn là họ tìm thấy ai đó tuyệt như Hinata-chan. Cô ấy phải nấu ăn giỏi, xinh xắn... tốt bụng... và nhu mì nữa."

Temari day day thái dương bằng ngón tay cái. "Em ngu kinh khủng. Em phải tìm một người giúp việc cho Kankuro... chứ không phải vợ." Khi cô nói, cát từ bình cát của Gaara dồn lại thành hình một bàn tay. "Bàn tay" túm cổ Kankuro và kéo anh lên. Kankuro ho sặc sụa nhưng tay anh vẫn tiếp tục giữ cổ áo Gaara.

"Anh muốn có vợ! Anh lớn hơn em nhưng sao em lại cưới vợ trước anh?" Kankuro tiếp tục, nhăn mặt khi bàn tay cát kia vẫn tiếp tục lôi anh ra. Khi tay anh rời khỏi miếng vải trên áo Gaara, anh trợn mắt, chịu thua khi bàn tay cát khổng lồ tiếp tục nhấc anh lên. "Cứ làm đi." Anh nói trước khi bị ném khỏi sân thượng.

Đôi mắt Hinata mở rộng. "Kankuro-kun!"

Temari thở dài và chống người dậy. "Thằng bé ổn. Họ cứ làm thế suốt." Cô vươn người như một con mèo lười biếng trước khi nhặt chiếc quạt cát khổng lồ lên. "Chị sẽ kiểm tra thức ăn. Có thể thức ăn ở dưới lầu rồi. Em thích đồ nướng chứ?" Hinata ngập ngừng gật đầu. Cô vẫn nhìn nơi người sử dụng rối vừa biến mất. "Chị nói rồi... Kankuro không sao. Gaara luôn luôn ném thằng bé một cách cẩn thận. Chắc chắn thằng bé đã rơi xuống chỗ cát mềm. Nó giống như một trò chơi giữa chúng nó nên đừng hỏi."

"Ồ..." Đầu Hinata chậm rãi quay đầu cho đến khi nhìn vào người chồng. Gaara quay lại tư thế ban đầu – tựa người vào lan can với đôi mắt nhắm nghiền. "Em... em hiểu." Khuôn mặt lo lắng biến thành một nụ cười và cô tự nhủ phải lưu ý thông tin này. Cảnh tượng này làm cô nhớ đến đội cũ. Shino và Kiba luôn luôn cãi cọ nhưng họ thực sự quan tâm đến nhau. Kankuro giống Kiba, ồn ào, vui vẻ và cũng thích trêu chọc người khác, trong khi Shino thì điềm đạm và lạnh lùng giống... chồng cô.

Với một tiếng thở dài, cô nhận ra mình rất nhớ đội cũ.

Nếu thời gian và hoản cảnh cho phép, cô sẽ nhanh chóng lên kế hoạch về thăm làng Lá.

"Chị sẽ kiểm tra đồ ăn, hai em có thể đi cùng nếu muốn." Temari nói trước khi biến mất trong cụm khói, để lại hai người một mình. Trước khi cụm khói hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, giọng Temari vẫn văng vẳng trong tai họ. "Đừng có cắn nhau đấy nhé."

Hinata mỉm cười. Temari trông không giống em trai, nhưng cô cũng thích trêu chọc người khác. "Ano..." Cô bắt đầu. "A-Anh có muốn xuống lầu không."

"Không."

Hinata chớp mắt và Gaara mở mắt nhìn cô. Ngọn gió chơi đùa với mái tóc anh, khiến những lọn tóc đỏ che khuất đôi mắt trong vài giây và rồi để chúng xuất hiện lại. Dường như đôi mắt anh đang nhìn lén. "A-Anh không muốn ăn sáng sao?"

"Nếu em đói thì chúng ta có thể xuống." Anh trả lời.

"Không." Cô lắc đầu. "Em muốn anh quyết định. Em sẽ xuống nếu anh đi cùng." Sau đó, với một nụ cười, cô nói thêm. "Hơn nữa... anh sẽ không để em tự đi nên em vẫn phải đi cùng anh thôi."

"Em có đói không?"

"Chưa đói." Cô thành thật trả lời và bắn ánh mắt về phía mặt trời vàng rực. Có thể làng Cát không phải nơi cô lớn lên nhưng cô phải thừa nhận là ngôi làng này cũng thực xinh đẹp. Chỉ trong chốc lát, mặt trời mang màu đỏ và vàng tuyệt đẹp. Cô chưa bao giờ nhận ra điều đó khi còn ở làng Lá, vì vẻ đẹp của mặt trời đã bị lá cây che khuất. "Lúc này mặt trời thật đẹp... ố..." Cô thở gấp và nhìn xuống eo, một dòng cát bắt đầu vòng quanh eo cô. Cô ngạc nhiên khi nó kéo cô lại cho đến khi cô đứng cạnh Kazekage.

Cô chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi khi cát quay lại bình cát.

Anh không nhìn cô vì anh vẫn nhắm nghiền mắt. "Em có sợ anh không?" Anh đột nhiên hỏi. Đó là một câu hỏi kì lạ nhưng giọng anh cực kì nghiêm túc. Gaara luôn luôn nghiêm túc nhưng cái cách anh lên tiếng lúc này dường như còn nghiêm túc hơn bình thường. Cứ như anh đang... hy vọng.

"Không." Cô lập tức trả lời.

"Rất nhiều người sợ anh."

"Rất nhiều người không sợ anh." Đó là một cảm giác kì lạ nhưng Hinata mừng vì anh có thể hỏi và cô có thể thành thật trả lời. Có thể đây là một bước tiến chậm chạp... nhưng vẫn là một cơ hội để hiểu Gaara của sa mạc thêm một chút.

Câu hỏi duy nhất trong đầu cô hiện giờ là tại sao anh kéo cô lại gần.

"Em là một món quà." Gaara nói, giọng trầm thấp.

"Q-Quà?"

"Em khiến anh bình tĩnh. Giúp ang có thể nghỉ ngơi." Hiện giờ, những gì anh nói chỉ như một lời thì thầm và đầu anh chậm rãi cúi xuống một bên như đang... ngủ. "Giúp... anh... nghỉ... ngơi." Với một cái gật đầu nghẹ, đầu anh hoàn toàn rơi xuống một bên và tựa vào vai Hinata, đầu mũi chạm vài bên cổ cô.

Hinata đông cứng.

Thật chậm rãi, đôi mắt cô nhìn xuống vị Kage đang ngủ và cô tự hỏi mình nên làm gì. Dường như Gaara thực sự cần ngủ và cô không muốn đánh thức anh. Bổn phận của Kage không đơn giản, nếu không nói là quá căng thẳng.

Gaara cần nghỉ ngơi vì căng thẳng thần kinh.

"Vậy chúng ta sẽ có một bữa sáng muộn..." Cô nhẹ nhàng nói, tựa người vào lan can và đặt lòng bàn tay lên trán Gaara, giữ yên đầu anh.

-o-

Neji băng qua bạn bè để vờ như không nhìn thấy họ. Mặc dù cố gắng của anh là vô ích, vì Lee đã nhìn thấy anh và vẫy tay. Chàng trai tóc úp phiền phức đó đang ngồi trong quán dango và cầm que dango ngon lành.

Có bốn người ở đó, và Neji nhìn họ như thể họ là kẻ địch. Anh vẫn chưa tha thứ cho họ vì lôi anh ra khỏi quán rượu hai hôm trước – khi mà anh thấy vị đắng của cồn trở nên ngọt lịm.

Đôi mắt giận dữ của Neji quan sát người ninja cá biệt kia... người đã dọa cắt tóc anh.

Tenten nhận ra ánh mắt người đồng đội trong đội Gai quẳng cho cô nhưng cô chỉ nhún vai. Neji giống như một đứa trẻ mỗi khi giận dỗi. Và anh tưởng cô dọa thật đấy à? Nếu được chọn, anh có thể đánh cô ra bã trước cả khi cô có thể túm được cái kéo. Đôi khi, chàng trai này thực sự ngốc ngếch.

Nở một nụ cười toe toét, cô đẩy ghế sang một bên và tới gần anh. "Này, anh chàng say xỉn. Sao cậu không ăn dango với bọn tớ nhỉ?" Cô vẫy tay về phía bàn Kiba, Ino và Lee đang chờ. "Từ tối hôm ở quán rượu đến nay vẫn chưa nhìn thấy lần nào..."

"Ừ. Cậu lôi tớ ra ngoài khi mà tớ vẫn chưa bắt đầu uống."

Tenten nhíu mày. "Thôi nào, Neji... mọi người biết cậu không nghiện rượu. Cậu không thể chịu nổi cồn đâu."

"Gì cơ?"

Cô túm tay anh – cánh tay dài, mạnh mẽ và rắn chắc. Cô chắc chắn nhiều cô gái sẽ ghen đến chết nếu nhìn thấy cảnh này. Tenten cười thầm, nhận ra người bạn và cũng là đồng đội của cô là một trong những người điển trai nhất làng Lá. Thật thuận lợi. "Ồ, thôi nào. Đừng dỗi nữa." Cô lôi anh. "Vì chúa, cậu không còn là trẻ con nữa đâu."

Neji không nhúc nhích.

"Tớ sẽ tặng cậu keo xịt tóc của tớ. Nó siêu đắt và mùi thơm tuyệt luôn"

Neji nghiến răng. "Được thôi."

Kiba ngáp dài và quan sát anh kéo một cái ghế và ngồi xuống. Cậu gác đôi chân mệt mỏi lên Akamaru. Nó đang nằm ườn dưới bàn và ăn que dango cậu vừa quẳng cho nó. "Tớ chán."

"Thế thì đi làm gì đó không chán đi." Ino nói và hất mái tóc dài vàng óng. "Đi đấu tập... Khiêu vũ trên phố hoặc bất kì việc gì phù hợp với cậu."

Kiba nhíu mày, gò má xăm hình trông đe dọa.

"Tất cả chúng ta đều buồn chán, Kiba." Ino nói với một tiếng thở dài nhưng bực bội. Tất cả các Inuzuka đều bốc đồng thế này à? "Nhiệm vụ trở nên hiếm hoi và chúng ta thực sự chẳng có gì để làm, ngoại trừ luyện tập hoặc chút thời gian với bạn bè." Tựa cằm vào vai Tenten – người quay lại chỗ cũ cạnh cô – cô khép mắt và day day mũi. "Những lúc thế này, tớ thực sự ghen tị với Hinata... kết hôn với một Kage điển trai quyến rũ, bắt đầu một cuộc sống mới, một danh phận mới và một địa điểm mới."

Neji quay ngoắt đầu về phía cô và khuôn mặt trở nên kinh ngạc.

"Cậu đừng nói thế." Kiba đặt quen dango xuống.

Ino trợn mắt. "Thôi nào hai cậu, bảo vệ đủ rồi đấy. Đã có người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Hinata và đó là Gaara của sa mạc. Các cậu phải chấp nhận, được chứ? Và tin tớ đi, hai cậu sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nếu chịu chấp nhận... ồ khoan.... Shino cũng thế nữa."

Neji lắc đầu. "Cậu nói thì dễ."

"Tớ là bạn của Hinata và tớ rất nhớ cô ấy. Chỉ là chúng ta không thể làm gì nên chịu chấp nhận là hợp lí. Hơn nữa... nếu Hinata hạnh phúc với cuộc sống của cô ấy thì sao? Nếu Gaara là người tốt và cậu ấy bắt đầu yêu cô công chúa quý báu của cậu như một người vợ thật sự thì sao? Tớ nghe Naruto nói là lúc nhỏ, Gaara thiếu sự công nhận và tình yêu từ gia đình. Hinata có thể lấy đầy khoảng trống ấy."

Mọi người im lặng nên cô gái Yamanaka coi đó như một dấu hiệu để tiếp tục. "Chúng ta không quên rằng Hinata-chan luôn luôn tốt bụng và luôn luôn hòa thuận với mọi người, ngay cả Sasuke, và đó là một kì tích. Thế nên tớ tin rằng cả Kazekage, cho đến lúc thích hợp, cũng sẽ yêu thích cô ấy."

"Tớ sẽ không nói gì cho đến khi Shikamaru và Sasuke quay lại." Kiba khoanh tay. "Tớ phải đích thân nghe họ nói về tình trạng của Hinata trước khi có thể quyết định phải tin gì."

Ino nhún vai. "Tùy cậu. Tớ thực sự tin là... này!" Đôi mắt xanh dương đột nhiên sáng bừng, dấu hiệu của sự buồn chán và bực bội hoàn toàn biến mất. Đứng dậy từ ghế ngồi, cô dộng lòng bàn tay xuống bàn để mọi người chú ý đến. "Sao chúng ta không cá cược nhủ"

"Cái gì?"

"Về hôn nhân của Hinata." Ino bắt đều phấn khích vì đề nghị của mình. "Tớ cược toàn bộ tiền tiết kiệm tháng này. Kage làng cát sẽ đổ gục trước Hinata-chan trong... ừm... thời gian dưới hai tháng."

Tenten bật cười. "Cậu thực sự rất lãng mạn, Ino. Hôn nhân của Hinata không phải một cuốn tiểu thuyết tình yêu, được chứ? Cá cược cẩn thận nếu không cậu sẽ mất rất nhiều tiền đấy."

"Thôi nào." Ino nghiêm túc. "Giờ ai muốn cá với tớ đây?"

-o-

Gaara mở mắt bởi tiếng dạ dày biểu tình.

Khi đôi mắt xanh lục tập trung vào đôi mắt trắng tuyết đang nhìn anh, anh rên khẽ và dụi mắt. Anh đã ngủ bao lâu? Nhiệt độ của mặt trời và bầu không khí nóng bức nói với anh rằng giấc ngủ trưa của anh dài hơn mong đợi. Một bằng chứng nữa là anh có thể nghe thấy tiếng ọc ọc trong bụng người vợ.

Và sao anh lại tựa đầu trong lòng cô?

"Ano... a-anh dậy rồi." Giọng cô thực sự nhẹ nhõm và Gaara chống người ngồi dậy. Bằng cách nào đó, bình cát không đeo sau người anh mà đặt cạnh lan can. "C-Chắc anh đói rồi." Gò má Hinata đỏ bừng, và ban đầu anh nghĩ cô đỏ mặt – anh đã quen với sự rụt rè của cô và việc đỏ mặt...

Nhưng rồi nhận ra màu sắc này không giống với gam màu bình thường của cô.

Màu sắc trên da cô là màu trung tính.

"Bao lâu?"

"Ba giờ... có thể bốn."

Đôi mắt Gaara trợn lên với cô và Hinata chớp mắt. "Em không đánh thức anh. Chúng ta nằm dưới mặt trời..." đôi mắt anh lần theo bóng râm mà cơ thể anh đang ở dưới. Hinata là người duy nhất dưới ánh mặt trời vì cô đang ngồi và ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt và cánh tay cô. "Em không quen với mặt trời." Anh nói. "Em nên đánh thức anh."

"Em muốn anh nghỉ ngơi." Cô gái thành thật trả lời, ngó lơ đi. "Em nghe vài ninja nói là gần đây anh hay đau đầu."

"Nhưng em sẽ cháy nắng... và đói." Bụng cô lại biểu tình.

Hinata mỉm cười và xua tay. Gaara nhìn thấy ngay cả ngón tay cô cũng đỏ ửng và anh chắc chắn là lát sau cô sẽ cảm thấy hậu quả của "hành động dũng cảm này". Cô gái Hyuga vẫn chưa quen với nhiệt độ vá cái nắng gay gắt ở làng Cát. "Em ổn." Cô nói. "Em có kem chống nắng Kankuro tặng làm quà cưới. Bây giờ em có dịp dùng nó."

"Kankuro tặng kem dưỡng làm quà cưới cho em à?"

"Anh ấy nói nó đắt lắm." Cô cười.

Gaara trầm ngâm trong chốc lát trước khi lấy bình cát và đeo sau lưng. Khi chắc chắn bình cát vào đúng vị trí, anh ẵm cô và nhẹ nhàng nhấc cô lên. "Anh đói." Anh lãnh đạm nói. Tận sâu bên trong, anh tự hỏi tại sao anh muốn cô nói chuyện.

Chỉ cần nói thôi.

"Ồ... em cũng vậy."

"Anh biết. Từ đây anh có thể nghe thấy tiếng." Gò má Hinata nóng bừng và cô ngượng ngùng ngoảnh đi. Anh thấy điều đó thật thú vì, bởi những điều nhỏ nhặt nhất cũng... làm cô xấu hổ. Anh muốn nói rằng dạ dày kêu đói là bình thường, nhưng với nét mặt cô, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm.

"Mũi em đỏ."

"Vâng."

"Giống cà chua."

Anh nghe tiếng cô cười, âm thanh ấy có thể so sánh với tiếng chuông hòa thanh. "Em đoán vậy." Hơi ngẩng đầu lên, cô nhìn anh sau mái tóc ngố xanh dương. "Chắc em trông buồn cười lắm đúng không?"

Anh nhíu mày. "Không. Em trông... đáng yêu lắm."

"Ồ." Hinata chớp mắt trước câu trả lời của anh. Cô thực sự muốn bắt đầu một lời nói đùa hoặc trêu chọc, nhưng dường như Gaara lúc nào cũng coi mọi chuyện rất nghiêm túc. Với một nụ cười nhỏ và thích thú, cô khẽ nhún vai khi anh ẵm cô xuống cầu thang. "Anh thực sự quá... nghiêm túc." Cô thấy mình lên tiếng.

"Không... tốt sao?" Anh hỏi, khuôn mặt tò mò.

"Không..."

"Hừm."

"Dễ thương lắm."

Đến lượt Gaara chớp mắt. Không ai dám nhắc đến từ 'dễ thương' với anh. Dường như mọi người đều nghĩ từ đó không phải một khái niệm phù hợp với cựu vĩ chủ – con quỷ cát và cũng là Kage hiện tại. Một cách vô thức, anh khịt mũi. "Anh không có gì dễ thương cả."

Hinata muốn giải thích rằng cô ám chỉ sự 'nghiêm túc' của anh rất dễ thương nhưng quyết định kìm lại. Vẫn mỉm cười, cô cố gắng tìm kiếm bất kì manh mối nào trên khuôn mặt anh cho thấy cảm xúc hiện giờ. Khuôn mặt anh như băng đá, dù vấn đề là gì, khuôn mặt anh vẫn không thay đổi.

Và cô nhận ra mình không cần quan sát khuôn mặt anh, mà là đôi mắt.

Hiện giờ, đôi mắt anh không lạnh lùng hay vô cảm... nó chỉ thích thú, tựa như anh thực sự thích cuộc đối thoại kì cục của họ. Thật kì lạ, sao lại có thể duy trì một chủ đề đơn giản rằng mũi cô giống một quả cà chua và cô muốn kéo dài nó. "Không ai nói v-với anh như thế sao?" Cô giả vờ ngạc nhiên.

"Không."

"Vậy em là người đầu tiên."

"Hừm." Gaara gật đầu. "Người đầu tiên nói với anh là vợ anh có một quả cà chua trên mũi." Cô gái trong tay anh nhúc nhích và nhìn anh với khuôn miệng há hốc. Anh giả vờ không nhận ra tiếp tục đi. "Rất có sức thuyết phục."

"Anh nói là em không buồn cười với một cái mũi đỏ cơ mà..." Hinata nói, buộc tội anh.

"Ah..." Anh dài giọng, giọng nói vô cảm với một chút hài hước. Hinata không nhận ra mình đang bĩu môi và Gaara đang quan sát nét mặt cô. Kankuro nói đúng. Anh biết cách trêu chọc người khác.

"Một quả cà chua đáng yêu."

Đôi mắt cô bắn về phía anh và cô thấy gò má lại nóng bừng. Sau khi cháy nắng, đỏ mặt thực sự là một cảm giác khó chịu. Mặc dù cô không quan tâm lắm vì cô còn đang mải tìm kiếm thứ gì đó để có thể quay ánh mắt khỏi khuôn mặt điển trai kia. Thất bại, cô vùi người vào vòng tay anh và tiếp tục bĩu môi.

"Dễ thương." Cô thì thầm.

"Cà chua đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro