CHƯƠNG 4: TÌNH CỜ HAY ĐỊNH MỆNH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Giai Dĩnh à, dậy đi ", tiếng gọi dịu dàng của mẹ văng vẳng bên tai tôi. Như phản ứng thường ngày tôi ngồi bật dậy. Nhưng đây là.... đây là đâu, đây đâu phải nhà mình. Tôi nhìn hết bên này đến bên kia, bỗng nhiên tôi phát hiện, có người đang ngồi bên kia nhưng vì anh ta đang đọc báo nên tôi không thể nhìn thấy mặt. Tôi tiến lại gần, từng bước một, bỗng nhiên anh ta bỏ tờ báo xuống làm tôi giật mình té xuống đất
" ui, cái mông tôi "
Anh ta nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau. Tôi nhận ra rồi
" BẠCH TỬ HOẠ "
Nhìn anh ấy có vẻ bất ngờ. Anh chìa tay ra để kéo tôi dậy. Giờ mặt tôi đỏ như gất. Tôi nắm tay anh nhưng lại giật mình rút lại vì bàn tay đó quá lạnh.
" cẩn thận "
Anh kéo tôi lại, ngã vào lòng anh. Tôi lùi lại. Giờ không biết phải giấu mặt ở đâu
" cô tên gì"
" Giai Dĩnh "
" tôi là HOẮC KIẾN HOA "
" xin lỗi đã làm phiền "
" không sao", vừa nói anh vừa nở nụ cười chết người
" tôi, tôi phải về đây, cảm ơn anh"
" nhưng không phải cô bị lạc sao "
Tôi nghĩ lại rồi ngồi xuống " anh có thể để tôi ở lại thêm chút nữa không
" đuơng nhiên"
Một tiếng sau tôi về đến nhà nhờ sự hộ tống của anh. Tim tôi lại đập loạn xạ rồi..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro