Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Nhiên khóc đến ngất xỉu.

Tài xế vững vàng chạy nhanh, thỉnh thoảng còn trộm nhìn hai cha con nhà này qua kính chiếu hậu, toàn bộ đường về Quý Thành Xuyên không nói lời nào, anh gắt gao ôm lấy Quý Nhiên, giống như vỗ về trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng con, để cậu thuận khí.

Cả đời Quý Thành Xuyên chỉ biết một biện pháp duy nhất này dỗ dành đứa nhỏ.

Thời điểm Quý Nhiên còn nhỏ rất ít khi rơi nước mắt, tất cả khí lực gào khóc đều trút hết trong trận náo loạn kia. Khoảng thời gian đó thực sự là lúc Quý Thành Xuyên sứt đầu mẻ trán nhất, Diệu Dung vừa mới ra đi, mẹ vợ thương tâm, Quý Nhiên còn nhỏ đã mất mẹ, mẹ vợ còn có thể buộc mình tự điều chỉnh, Quý Nhiên có thể biết cái gì đâu? Chỉ biết nửa đêm khóc lớn. Dì giúp việc tốt bụng, hơn nữa cũng rất đau lòng tiểu Quý Nhiên đáng thương, ngay cả lời nói nặng cũng không nói ra được, dỗ không được, khóc không ngừng, Quý Nhiên chỉ sẵn lòng muốn cha. Quý Thành Xuyên mới làm cha, ngay cả đứa nhỏ cũng chưa từng ôm qua, tối đầu tiên anh đem con đặt lên giường mình, ôm Quý Nhiên nhỏ như vậy ở trong chăn, nhỏ bé như vậy, cứ nức nở khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, toàn bộ ngũ quan đều ửng hồng, đã nhỏ lại yếu ớt. Quý Thành Xuyên tựa vào đầu giường, nhìn cậu, một chút lại vỗ vỗ lưng cậu. Chờ đến khi con quỷ nhỏ rốt cuộc khóc đến mệt, bẹp miệng nhắm mắt lại, Quý Thành Xuyên ngồi dậy, muốn đến nhà vệ sinh vắt khăn nóng lau mặt cho cậu, vừa mới động một chút, ngón tay đã bị túm chặt.

Anh quay đầu lại nhìn, Quý Nhiên vừa mới nhắm mắt đã mở ra, một vũng nước mắt mới tinh đang vận sức chực trào ra, đứa nhỏ có đôi lông mi thật dài ướt nhẹp, mắt loé sáng mà nhìn anh, trên mặt đều là oan ức. Bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy ngón trỏ của anh, mấy đầu ngón tay nhỏ bé tinh tế như vậy, nhẹ nhàng cũng có thể kéo ra, đang cố gắng dùng sức lực lớn nhất, ngăn cản Quý Thành Xuyên rời khỏi cậu.

Thịch.

Trái tim trong lồng ngực hung hăng va chạm, hai ngón tay giao nhau chỗ nắm tay giống như có huyết mạch chảy qua, tại một khắc này, Quý Thành Xuyên đột nhiên cảm nhận được sức nặng của hai chữ "cha ruột".

Đây không phải một đứa nhỏ nào khác, đây là đứa con của Quý Thành Xuyên anh, là cốt nhục của anh, là một nửa sinh mệnh của anh, là người thân thiết nhất trên đời cùng anh, không thể thay thế được.

Quý Thành Xuyên lập tức quay người lại, cúi đầu hôn lên cái trán nóng bỏng của Quý Nhiên, ở trong lòng âm thầm thề, từ giờ trở đi, mỗi một ngày Quý Nhiên ở bên cạnh anh, anh đều cố gắng hết khả năng, không để đứa nhỏ này phải rơi một giọt nước mắt.

Trước khi Quý Nhiên chín tuổi, Quý Thành Xuyên cơ bản đã làm được, Quý Nhiên được anh nuông chiều đến tận trời, muốn gì có nấy, chưa từng chịu bất cứ oan ức nào.

Tiếng khóc trong xe dần dừng lại, cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại tiếng mũi hít hít. Tài xế lại trộm nhìn kính chiếu hậu lần nữa, đối diện với ánh mắt của Quý Thành Xuyên. Cậu ta hoảng sợ, may là Quý Thành Xuyên chỉ nhấc mí mắt, ra hiệu cho cậu lấy giấy. Tài xế hoàn toàn tỉnh ngộ, nghĩ thầm bản thân thực sự không có mắt nhìn người, vội vàng đưa ra phía sau một hộp giấy cho Quý Thành Xuyên.

Quý Thành Xuyên nhận lấy, anh muốn lau mặt cho Quý Nhiên, lại bị cánh tay khua ra. Đứa bé mới vừa thành thực vài phút nằm trong ngực anh đã khôi phục thái độ trước khi lên xe, lộn xộn mà giãy ra ngoài, gắt gao dựa gần vào bên khác của cửa xe, ngay cả mặt cũng không quay ra nhìn anh, vặn cổ nhìn ra ngoài xe.

Bầu không khí đột nhiên từ tình thương như núi của cha trở về oan gia ngõ hẹp.

Quý Thành Xuyên còn đang cầm khăn giấy cứng nhắc tại chỗ, anh nhìn về phía Quý Nhiên, đứa nhỏ trước khi ra khỏi cửa đã được dì giúp việc cẩn thận tạo kiểu tóc nay đều bị cọ đến rối bù, một nhúm tóc còn vểnh lên bên đôi tai nhỏ, qua làn tóc loà xoà, đỏ rực như bị nấu chín, khi anh chăm chú nhìn xuống, chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Quý Thành Xuyên như suy tư mà nhướng mày, chỉ hơi tự hỏi, nhịn không được nở nụ cười.

Anh đã quên Quý Nhiên đã không còn là trẻ con, mười lăm tuổi, đã có lòng tự tôn của chính mình.

Cảm xúc bùng nổ kỳ thực chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau khi Quý Nhiên gào khóc vài tiếng trong ngực Quý Thành Xuyên, cũng dần dần bình tĩnh mà lập tức buộc bản thân đem nước mắt nuốt ngược hết trở lại.

Quá mất mặt! Trước mắt cậu như nổ đom đóm mắt, làm sao có thể ở trong ngực Quý Thành Xuyên khóc thành như vậy?!

Cả khuôn mặt nóng như thiêu như đốt, Quý Nhiên bối rối lại xấu hổ, cứng ngắc không biết bản thân nên làm gì bây giờ, cánh tay Quý Thành Xuyên vừa động, cậu như một động vật ăn cỏ bị kinh động, thân thể hành động trước đại não vội tránh ra ngoài, theo bản năng cách người đàn ông này thật xa. Vốn dĩ trong lòng đau đớn muốn chết, vừa nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Quý Thành Xuyên, nỗi xấu hổ và giận dữ tăng lên gấp mấy lần, Quý Nhiên lập tức bùng nổ.

"Cha cười cái gì?!" Cậu hét lên với Quý Thành Xuyên.

Tài xế bị doạ đến nhảy dựng lên, muốn lén nhìn trộm nhưng vừa dựng người lên lại thành thật nhìn về con đường phía trước, ở trong lòng kêu khổ thay ông chủ, tiểu tổ tông cũng nóng nảy quá, con mình quả nhiên vẫn phải do chính mình nuôi.

Quý Thành Xuyên thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh vừa rồi chỉ lo lắng, Quý Nhiên ầm ĩ như vậy, ngược lại làm anh sáng ra, nhận thức rõ cách dỗ trẻ nhỏ. Anh chống cằm đánh giá Quý Nhiên, đứa nhỏ da mặt trắng mịn phần cổ lại phiếm hồng, nhấp môi nắm chặt tay, cố gắng duy trì khí thế người lớn còn chưa đủ. Rõ ràng chính là xấu hổ không chịu được, còn mạnh mẽ dùng chút mặt mũi chống lại mình, khiếp sợ mà đe doạ đối thủ lớn mạnh. Cậu đại khái không biết, lúc cậu hung dữ nhìn cha mình, ở trong mắt cha, toàn bộ đều là "Cha ơi, xin người đừng chê cười con, thương con một chút đi." Thật thú vị, trẻ nhỏ vẫn chỉ là trẻ nhỏ.

Quý Thành Xuyên không để ý tới mà vẫn duy trì ý cười, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ của anh vài năm không cha không mẹ, đã quên đi cách tiếp nhận tình yêu thương của cha rồi.

Ah, không đúng, ngay cả đến người cha như anh cũng đã không nguyện ý tiếp nhận rồi.

"Cha không cười con." Anh cầm lấy khăn giấy đưa đến trước mặt Quý Nhiên, dỗ dành nói: "Đừng làm ầm ĩ, ngoan."

Còn dám dạy dỗ mình?!

Quý Nhiên bị Quý Thành Xuyên dỗ dành giống như ngữ khí dỗ trẻ con ngượng đến khó chịu, đang muốn cãi lại, nháy mắt nhìn thấy vạt áo âu phục của Quý Thành Xuyên bị mình vò tới nhăn nhúm, còn dính chút nước mắt ẩm ướt. Nhớ lại bộ dạng của bản thân lúc trước có chút doạ người, sắc mặt Quý Nhiên lúc hồng lúc trắng, đột nhiên lặng lẽ, nửa ngày không được tự nhiên, rốt cuộc vẻ mặt miễn cưỡng mà nâng tay lên, muốn nhận lấy khăn giấy Quý Thành Xuyên đưa qua.

Kết quả ngón tay cậu còn chưa đụng tới, Quý Thành Xuyên lại nắm lấy bả vai cậu, kéo cả người cậu qua, lực đạo không để cho cậu kháng cự, Quý Nhiên suýt nữa nhào vào trong ngực Quý Thành Xuyên.

Một lúc sau Quý Nhiên mới có phản ứng, mũi cậu bị Quý Thành Xuyên dùng khăn giấy lau trong tay, khuôn mặt chính mình chán ghét kia gần trong gang tấc, ánh mắt thâm trầm, nhẹ nhàng vì cậu lau đi nước mắt cùng nước mũi, thấp giọng nói: "Ở chỗ của cha, khóc như thế nào cũng chẳng sao, không cần ngại ngùng."

Quý Nhiên ngẩn người, dùng sức run rẩy đánh một cái.

Dì giúp việc bận bịu trong phòng bếp, trước khi Quý Thành Xuyên ra ngoài đã dặn dò bà làm một ít hoành thánh, Quý Nhiên không thích ăn mì, kén ăn, chỉ có hoành thánh dì làm còn bằng lòng ăn nhiều thêm hai phần, cậu không ăn đủ cơm, nửa đêm đến phòng bếp ăn chút hoành thánh uống chút canh, cũng tốt hơn so với việc bỏ cơm rồi ăn đồ thừa, không tốt cho dạ dày.

Tính thời gian đã đến giờ ăn cơm, đang muốn gọi điện cho Quý Thành Xuyên hỏi xem hai người khi nào về nhà, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ trong sân, không đợi bà ra mở cửa, Quý Nhiên đã nổi giận đùng đùng đi vào nhà, lòng bàn chân như có gió, như một ngòi nổ nhỏ bùm bùm đi lên tầng.

Dì giúp việc nghẹn một tiếng "Nhiên Nhiên" trong cổ họng, cửa phòng tầng hai đã rầm một tiếng, người cũng chẳng thấy đâu.

Quay đầu lại, Quý Thành Xuyên từ từ bước vào nhà, chợt thấy không có gì bất thường, vẫn là bộ dạng con sói đuôi to anh tuấn thâm thuý, cẩn thận nhìn lên, dì giúp việc trợn mắt há hốc miệng, hoảng loạn la lên: "Ôi Quý tiên sinh! Mũi của cậu bị làm sao vậy?"

Quý Thành Xuyên buông miếng giấy trong mũi ra, nhìn thấy không còn chảy máu, xua tay ra hiệu cho bà không cần ngạc nhiên.

Anh chỉ chỉ lên tầng, bất đắc dĩ mà cười nói: "Da mặt mỏng, bị tôi đùa nên xấu hổ."

Tầng hai: "Cút!"

Quý Thành Xuyên lắc đầu, bị con trai mắng thế nhưng tâm tình lại không tồi, cười cười vào nhà vệ sinh, xử lý mũi của mình.

Dì giúp việc sững sờ đứng trong phòng khách không hiểu gì, thật kinh khủng, cha không giống cha, con không giống con, hai cha con nhà này còn có thể ổn không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro