Chap 6-Asami Ryuuichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ivan đến gặp Fei với một cái bản đồ.

Ciel thường yêu cầu khoanh vùng những chỗ nào hắn muốn chỉ cho cậu thấy rằng sẽ liên kết với cậu. Do đó họ thường hay làm việc với cái bản đồ. Lần này Fei hết sức ngạc nhiên khi thấy ngoài khu vực Đông Nam Á, Ciel còn khoanh cả vùng đảo Nhật Bản.

"Ivan - Ciel muốn tấn công Nhật Bản ?"

Đây chính là vấn đề cậu quan tâm, Fei luôn quan sát khuynh hướng của nước Nhật. Không ngờ Ciel lại chủ động nói chuyện này với cậu, tham vọng của hắn thật kinh khủng. Hắn đã đặt Nhật Bản vào mắt rồi, còn chỗ nào ở Châu Á mà hắn không muốn rớ tới hay không ?

"Ciel đã nói là ngài quan tâm đến Nhật, nên anh ấy muốn thử một phen !"

Thử ư ? Anh có biết Yakuza bảo vệ nhau như thế nào không hả Ciel ? Họ sẽ đồng lòng cho anh một trận rồi vứt anh ra khỏi lãnh thổ của họ. Chính vì Yakuza tuy phân rã nhưng là một thể đồng nhất nên tới giờ cậu vẫn còn ngồi đây quan sát Nhật Bản đấy !

"Ngài rất có hứng thú đúng không ?"

Đánh trúng tim đen rồi ! Fei hưng phấn với vấn đề này rất nhiều, cậu nở một nụ cười rồi nhìn Ivan.

"Ciel quả là người đáng sợ !"

Khi Fei thốt ra câu này, cậu cũng chẳng hiểu là mình đang khen đối thủ hay muốn nói về mức độ nguy hiểm của hắn nữa. Ciel giống như đi guốc trong bụng cậu, những gì cậu suy nghĩ hắn đều có thể đoán được. Nếu vậy thì hắn là thần chứ không phải người !

"Ciel mà nghe được anh ấy sẽ buồn đấy !"

Ivan đột nhiên bật cười và đáp lại, cuối cùng cả hai lại lãng qua chuyện khác.

"Người như hắn cũng biết buồn khi nghe người khác nói vậy sao ?"

"Ai mà chẳng buồn khi bị người ta chê chứ. À, Ciel muốn tôi hỏi ngài một chuyện !"

"Nói đi !?"

"Ciel muốn biết ngài có thích món quà của anh ấy hay không ?"

Hắn đang nhắc khéo vấn đề yêu đương với cậu. Thông qua Ivan, Ciel hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình vì Ivan sẽ báo lại mọi thứ với hắn. Fei lại giở chiêu bài im lặng, vì thực sự nhắc đến chuyện này, lòng cậu thấy nặng nề một cách rất khó hiểu.

"Ivan...Cho tôi mượn khẩu súng của anh được không ?"

"Sao ạ ?"

Fei hoàn toàn không muốn mượn vật dụng riêng tư của Ivan nhưng cậu muốn kiểm chứng điều cậu nghi ngờ.

"Tôi chỉ xem thử thôi !"

"Vâng, được !"

Ivan mỉm cười và cho cậu mượn 2 khẩu súng của hắn. Fei chỉ chú ý đến khẩu súng có biểu tượng của Black Moon khắc trên báng súng nạm bằng đá quí với vòng số La Mã chung quanh như một cái đồng hồ. Cậu đã thấy biểu tượng này ở Bologna nhưng hình xăm trên người gã sứ giả hồi trước lại không có vòng số đó. Rõ ràng là...

"Những khẩu súng như thế này chỉ một vài người phải không ?"

"Vâng, Black Moon chỉ sản xuất khoảng mười mấy cái như thế dành cho thủ lĩnh và các tay sai cao cấp."

"Tôi nghe nói Black Moon có 12 quản lý, anh là ai trong số họ ?"

Fei nổi máu tò mò, cậu nhẹ nhàng thăm dò về nội bộ của tổ chức mà Ciel cầm đầu.

"Tôi...chẳng là ai cả..."

Ivan mỉm cười rất bí hiểm và xin lại khẩu súng, hắn nhét nó vào túi. Ciel đã từng nói Ivan giống như bản sao của hắn, có lẽ nên hiểu là "cánh tay mặt". 12 quản lý của Ciel đều là "cánh tay trái" nên anh ta chẳng là ai trong 12 người kia.

"Vậy...số XIII nghĩa là gì ?"

"Ngài muốn hỏi điều gì vậy Fei Long ?"

Ivan không biết gì về khẩu súng của Ciel đã gởi tặng cậu à ? Hôm đó cậu xem nó trước mặt hắn nhưng chắc đã không quay cái biểu tượng về phía Ivan. Fei thật tình không muốn đem chuyện riêng tư ra hỏi nhưng cậu đành phải khai thật đó là biểu tượng nằm trên báng súng mà Ciel gởi tặng cậu.

"Nó có số XIII à ?"

Ivan tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Nó có nghĩa là gì ?"

Fei giả vờ không chú ý đến câu hỏi của Ivan mà tập trung hỏi ý nghĩa số 13.

"Ngài Fei Long, số 13 đối với tổ chức của chúng tôi mang nghĩa rất đặc biệt. Theo quan niệm của phương Tây, số 13 là số rất xui xẻo. Với Black Moon, số 13 tượng trưng cho quyền lực hắc ám, là ám hiệu để biểu hiện ý nghĩa "duy nhất". Nó rất có giá trị với tổ chức Black Moon !"

Câu trả lời này làm cậu sững sờ, Fei đã đoán ra được ý đồ của Ciel khi hắn tặng cậu thứ này. Ciel đã hứa sẽ quên đi chuyện tình cảm nhưng có vẻ hắn vẫn không từ bỏ ý định đó.

Ciel đã tặng cho cậu một vật "duy nhất", đối với hắn, cậu là "duy nhất" hay sao ? Tại sao anh không tặng cho người khác số 13 để họ là "duy nhất" của anh. Ciel...Tại sao anh lại tặng cho tôi ? Tại sao vậy ?

...

Fei Long dường như là kẻ chẳng bao giờ biết giá trị thật của bản thân.

Cậu rất hấp dẫn nhưng không hiểu rõ sự hấp dẫn của mình. Chung quanh cậu luôn có những người đàn ông yêu cậu nhưng cậu không hề mảy may biết điều đó. Trái tim của Fei cùng mối tình đầu của cậu đã dành trọn cho Asami nên chẳng còn chỗ cho ai nữa...

...

Ciel đang chờ đợi cậu, hắn cho cậu rất nhiều thời gian để từ từ suy nghĩ.

Cậu muốn giữ câu trả lời bao lâu cũng được, miễn cậu nhớ rằng hắn yêu cậu. Cậu biết vậy nhưng trong lòng rối reng, đôi lúc cậu phải cố nhớ về Asami để giữ được sự bình tĩnh. Ciel đang chơi trò trốn tìm với cậu, Fei thực tình chỉ muốn gặp hắn một lần để nói chuyện rõ ràng nhưng chuyện đó dường như chỉ là hi vọng mà thôi.

Dạo này Ivan thường đến gặp cậu, hắn cùng cậu hướng về Nhật Bản theo ý đồ của Ciel.

Fei chẳng lo đến việc Ciel mò ra tung tích Asami, vì hắn chỉ chăm chăm đến Yamaguchi mà thôi. Một kẻ như Ciel chắc chắn sẽ nhắm vào tổ chức mà thành viên của nó chiếm hơn nửa tổng số Yakuza ở Nhật.

Ivan cũng lạ lắm, hắn hay nhìn cậu và cười một cách bí hiểm.

Hắn luôn trả lời cậu nhưng thi thoảng cũng lắc đầu. Đôi mắt và nụ cười của hắn gợi nhớ cho cậu những kí ức lúc ở Thổ Nhĩ Kỳ. Kỉ niệm đó rất ấn tượng như khi cậu cầm tay Asami và nhìn vào mắt anh ta. Những hình ảnh cứ nhập nhằng đan xen vào nhau trong tâm trí khiến Fei không giải thích được.

Những câu chuyện ngoài lề cứ thế xen lẫn vào công việc.

Rút cuộc thì...Tại sao ?...

-

Em chẳng nghi ngờ gì khi tôi giải thích về số 13.

Em tin tôi và càng bối rối hơn.

Em yêu, khẩu súng đó chứng minh thân phận của em với tổ chức của tôi. Quyền lực của em sánh ngang hàng với tôi, bất kể thành viên nào của Black Moon cũng phải bảo vệ em như cách họ trung thành và bảo vệ tôi. Nếu em biết điều này, em sẽ trả lại nó cho tôi ngay chứ không muốn giữ món quà đó nữa.

Tôi chưa nhắc gì về Asami với em nhưng tôi đã cho người qua thăm dò về hắn.

Undicesimo (Đệ thập nhất) quá bận nên chỉ mới gửi đàn em thân tín của cậu ta đến cho tôi. Cậu chàng đã làm việc rất tốt và tạo cho tôi những cơ hội để tiếp xúc với Asami. Tôi muốn biết, gã đàn ông mà em yêu rốt cuộc nhân dạng ra sao, bản lĩnh tới cỡ nào mà khiến em khổ sở như vậy.

Mikhail từng nói với tôi, em lụy hắn quá mạng.

Em đích thân qua Nhật Bản để bắt cóc tên nhóc của hắn, để dụ hắn đến Hong Kong. Cuối cùng hắn chẳng đoái hoài gì đến em, hắn đã có "tình yêu đích thực" của hắn và chỉ muốn tiễn em "lên đường" vì những chuyện em đã gây ra với gã tình nhân của hắn.

Fei, em làm tôi bực mình đấy.

Tại sao em hạ thấp bản thân mình như vậy vì một kẻ không hề yêu em ?

Em để hắn tổn thương em, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đó là những thứ tôi ra sức bảo vệ còn hắn thì hủy hoại ? Hắn làm em đau khổ, sống trong cái thế giới tệ hại - hậu quả hắn để lại cho em. Tôi giận em nhưng tôi căm ghét hắn. Asami Ryuichi, trò vui bây giờ mới mở màn thôi !

"Ciel, hắn đã trả lời !"

Người mà Undicesimo gởi tới thông báo cho tôi biết về việc Asami đã hồi đáp đề nghị của tôi.

"Franco - Grazie !"

Tôi nở nụ cười quyến rũ với Franco mỗi khi cậu ta nhìn tôi, chỉ để chọc ghẹo cậu ta thôi. Cầm tờ giấy in e-mail của Asami, tôi phải thốt ra lời khen ngợi hắn mất. Tên này đã nắm rõ thông tin của Black Moon từ lúc tôi gởi lời mời đến Yamaguchi cơ.

Tổ chức của hắn tuy nhỏ hơn và không được Undicesimo hay Dodicesimo (Đệ thập nhị) để ý đến nhưng hắn có cách để có được thông tin bí mật này. Đáng khen đấy ! Hắn hỏi tôi có làm ăn với Baishe không và muốn tôi đảm bảo việc hợp tác của tôi và hắn không để Baishe chen chân vào.

Yên tâm...Chúng ta phải đấu với nhau như những người đàn ông.

Tôi sẽ hạ gục hắn.

....

"Ring...ring..."

Có ai đó nhấn chuông cửa. Từ lúc Franco đến thì tôi không ở khách sạn nữa mà thuê hẳn một căn hộ để ở chung với cậu ta. Franco tính ra mở nhưng tôi có linh cảm không an toàn, tôi bảo cậu ta xếp hết mớ tài liệu tôi để trên bàn lại và chuyển màn hình laptop sang chế độ chờ.Tôi sử dụng nhiều laptop một lúc mà chúng thì đang hiển thị những thông tin quan trọng.

Bước ra cửa, tôi nhìn ra ngoài qua lỗ quan sát và thấy em. Ngạc nhiên thật, em làm gì ở đây ?

"Ciao !"

"Là tôi đây, mở cửa đi !"

Em đáp lại và đề nghị tôi mở cửa. Em chỉ đi một mình vào nhà còn thuộc hạ của em chờ ở dưới hầm để xe của chung cư. Cũng may là tôi đã chuyển màn hình sang chế độ chờ, chúng đang hiện lên biểu tượng của tổ chức xoay vòng theo trục ngang. Fei bước vào, em quan sát chung quanh rồi khen chỗ ở của tôi cũng khá đấy.

"Cám ơn. Franco, cậu lấy nước hộ tôi nhé !"

Tôi đuổi khéo Franco xuống bếp, cậu ta nhanh chân chạy đi lấy nước. Em nhìn theo Franco, mỉm cười một cách lém lỉnh rồi hỏi tôi đấy là ai. Không phải em nghĩ cậu ta là gì của tôi đó chứ ? Thề với em, cuộc đời tôi chưa từng phải mất công sức nhiều như vậy với ai như tôi đã làm vì em đâu.

"Cậu ta là người Undicesimo gởi đến cho tôi để trực tiếp hỗ trợ việc quan sát Nhật Bản !"

Tôi giải thích. Em có vẻ hài lòng về câu trả lời này.

"Ciel có vẻ rất nghiêm túc với vấn đề này nhỉ ?"

"Vâng, Yamaguchi là tổ chức duy nhất không đến và cũng không cử người đến Capri. Chắc ngài cũng biết tính Ciel, anh ấy bất mãn về chuyện đó !"

"Ciel là hạng người luôn muốn tất cả quy phục mình mà, còn lạ gì !"

Em đáp lại như thể em hiểu rất rõ về tôi. Ôi trời, em yêu, đúng là thế thật nhưng không tới nỗi chỉ vì như thế mà tôi quan tâm đặc biệt tới Nhật Bản đâu.

Franco đã trở lại với hai ly nước. Em cảm ơn cậu ta một cách lịch sự rồi uống lấy một ngụm nước. Em thông cảm, tôi không trữ rượu ở đây nên chẳng có gì mời em cả.

"Xin mạn phép hỏi, ngài đến đây có chuyện gì vậy ?"

Tôi nhớ là mình đâu có thông báo chỗ ở cho em đâu kìa, tại sao em lại mò tới được đây nhỉ ?

"Àh...Tôi có việc ở gần đây, sẵn tiện muốn xem chỗ ở mới của anh thôi. Ivan, anh có vẻ muốn định cư lâu dài ở đất Hong Kong này ?"

"Có lẽ thế thưa ngài. Chừng nào Ciel cho phép tôi về nước thì tôi mới được về !"

Hay thật, em theo dõi tôi kia đấy. Vậy cũng tốt thôi, em cảnh giác với tôi như thế chỉ khiến chúng ta xích gần nhau hơn thôi. Tôi phải rất bình tĩnh mới có thể bịa ra hàng tá lý do để được ở đây, nhưng em yên tâm đi, tôi có mục đích của mình, tôi sẽ không để mình trở thành cái gai trong mắt em đâu.

"Cảnh sát Nhật Bản đang ra sức càn quét Yakuza, các băng đảng Yakuza cũng đang bước vào cuộc chiến thanh trừng khốc liệt. Anh biết chuyện này chưa ?"

"Ồh...Họ đã bắt đầu thanh trừng lẫn nhau rồi sao ?"

"Phải, chúng ta có thể lợi dụng việc này !"

"Ciel đã đoán được việc này, anh ấy cũng muốn tôi đẩy nhanh tốc độ làm việc với Yamaguchi !"

"Vậy sao ?"

Nhắc đến Ciel lúc nào cũng khiến em có vẻ mặt thờ ơ khó hiểu. Em còn đang bận suy nghĩ xem Ciel có ý đồ gì, muốn gì và sẽ làm gì. Chí ít ra tôi cũng đã trở thành nhân vật quan trọng trong lòng em, tôi có thể tạo cho em nỗi sợ vô hình mà chính em cũng không biết rằng em đang sợ tôi.

"Àh tôi quên mất, tôi có thứ này..."

Tôi nhìn lịch và thấy hôm nay là ngày 1 tháng 2. Hôm nay là ngày sinh nhật của em, tôi đã chuẩn bị cho em một món quà nhỏ nhưng quên béng đi mất. Tôi cũng chưa biết phải tặng em làm sao nhưng cơ hội đã tới khi em mò tới tận chỗ tôi ở.

Tôi mở ngăn kéo bàn làm việc ra lấy một cái đĩa CD và đưa nó cho em.

"Cái gì vậy ?"

"Lần trước ngài có hỏi tôi về bài Vorrei, tôi nghĩ là ngài thích nên đã làm một cái đĩa những bài tình ca của Ý mà tôi thích nghe. Ngoài ra, hôm nay là sinh nhật của ngài...Ngài có nhớ không ?"

Em thừ mặt ra, hình như em cũng chẳng nhớ tới sinh nhật của mình nữa. Em không hỏi tôi về lý do tại sao tôi biết ngày sinh của em, nhưng em hỏi tôi về món quà.

"Cái này là...Anh tặng tôi ?"

"Phải, tôi tặng ngài."

"Cám ơn..."

Nếu đó là của Ciel thì em chẳng nhận đâu nhỉ ? Em sợ phải nhận tình cảm đến vậy ư ? Vết thương Asami để lại trong lòng em lớn đến nỗi em chẳng muốn sa chân vào tình trường thêm một lần nào nữa. Nhìn em như thế tôi cảm thấy đau xót, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống đó trong lòng em nhưng em nào cho tôi cơ hội ?

-

Ivan tặng cho cậu một cái đĩa CD nhạc tình bằng tiếng Ý khi cậu chủ động tìm đến căn hộ của hắn. Fei luôn lo sợ về khả năng bành trướng thế lực của Ciel thông qua Ivan nên đã theo dõi hắn sát sao một cách bí mật. Dù cậu luôn tự nhắc mình phải cảnh giác cả với Ivan - Hắn là một gã đàn ông nguy hiểm nhưng mỗi khi cậu gặp hắn, bản năng cảnh giác trong người cậu như bị tụt giảm đi vậy.

"Anh mở cho tôi nghe thử được không ?"

Fei nhớ đến bài hát Vorrei, Ivan đã hát cho cậu nghe dưới trời tuyết ở Thổ Nhĩ Kỳ. Cậu đã nghĩ khi có điều kiện mình sẽ nghe bản gốc nhưng chưa từng nghe nó vì cậu không có thời gian.

"Được chứ ! Ngài muốn nghe bài nào ?"

"Vorrei..."

Ivan cầm cái đĩa lên nhét vào ngăn DVD của laptop. Hắn để tới 3 cái máy tính xách tay trên bàn làm việc và chúng đều hiển thị màn hình chờ. Fei lén lút theo dõi Ivan, cậu phát hiện ra hắn đang liên lạc với tổ chức Black Moon tận bên Ý - công việc của hắn cũng vất vả thật.

Hắn cắm dây loa vào rồi mở cho cậu nghe bài Vorrei. Bản gốc của bài hát cũng rất đơn giản, chỉ có tiếng đàn Piano nổi hẳn lên và giọng nam ca trầm trầm. Ivan cũng lẩm nhẩm hát theo, hắn thuộc cả bài hát. Người Ý lãng mạn nhỉ, giữa bề bộn công việc như vậy vẫn còn thời gian mà thưởng thức âm nhạc.

"Bài hát nói gì vậy ?"

Cậu hỏi và Ivan mỉm cười một cách ý nhị. Hắn nói bài hát kể về một cô gái bị thất tình, cô ta mang những vết thương trong lòng và sống rất khổ sở. Chàng trai trong bài hát là người đến sau, anh ta muốn lấp đầy những giấc mơ trong cô, muốn yêu cô đến tận cùng cuộc sống dù hình ảnh của anh ta không nằm trong trái tim cô...

"Đó là số phận kẻ đến sau, tôi thích bài hát vì chàng trai không bao giờ từ bỏ hi vọng khiến người anh ta yêu được hạnh phúc."

"Lời bài hát thật đơn giản..."

Fei cũng nở một nụ cười. Cậu cũng là kẻ đến sau, bị từ chối và mang trong lòng vết thương không bao giờ lành. Cậu nhìn về phía cửa sổ, nhìn vào vô định, bài hát nhẹ nhàng chạm vào trái tim cậu...một trái tim không biết khóc nhưng rỉ máu. Thế nhưng cậu lại thấy lòng mình có phần nhẹ nhõm đi bởi tiếng nhạc và giọng ca ấm áp này.

"Ngài Fei Long, cho tôi hỏi một câu được không ?"

"Sao ?"

"Có phải ngài...yêu cái gã tên là Asami ?"

Ivan bất chợt hỏi khiến cậu chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn. Cậu không thể lắc đầu cũng không thể gật đầu, những vấn đề liên quan đến tình cảm luôn là thứ cậu không tự xử lý được. Ivan đã thấy biểu hiện của cậu, hắn mỉm cười một cách dịu dàng, đôi mắt nhìn cậu trìu mến và hắn lắc đầu.

"Tôi xin lỗi vì đã nghe chuyện giữa ngài và Mikhail. Yêu không phải là có tội, ngài đừng dằn vặt bản thân vì quá khứ mà quên đi sẽ tốt hơn. Người Ý chúng tôi quan niệm phóng khoáng nên có lẽ tôi không hiểu rõ cảm xúc của ngài nhưng...tình yêu thực sự rất đẹp!"

Ivan bước đến ngồi bên cạnh cậu, hắn nhìn cậu chăm chú bằng đôi mắt xanh nhạt mơ màng của hắn. Một ánh nhìn như thôi miên khiến cậu không thể nói được điều gì để phản đối lời nói của hắn. Fei cúi đầu để tránh ánh nhìn đó còn Ivan vẫn tiếp tục nói, ánh nắng hoàng hôn tràn vào căn phòng khiến khung cảnh giữa hai người trở nên mờ ảo.

"Ciel cũng đang yêu đấy, anh ấy cũng khổ sở vì chuyện này lắm chứ chẳng riêng gì ngài. Tình yêu là thứ khiến thiên hạ phải bi lụy vì nó mà !"

Fei nghe được câu này như bắt được vàng. Cậu ngẩng đầu lên rồi giật mình khi thấy gương mặt Ivan trong ánh chiều chạng vạng. Mái tóc của hắn bồng bềnh rũ xuống gáy, cặp mắt lại rất sáng với ánh nhìn như muốn xuyên thủng những ý nghĩ sâu kín nhất trong lòng cậu.

"Boss của anh có người yêu rồi à ?"

Cậu giả vờ hỏi như người Ciel yêu không phải là cậu vậy. Fei cũng hi vọng Ivan sẽ nói cho cậu nghe rằng Ciel đang yêu ai đó khác chứ không phải cậu.

"Phải..."

Ivan mỉm cười một cách láu cá khi nghe cậu hỏi điều này.

"Người lọt vào mắt xanh của tên đó chắc phải đặc biệt lắm hả ?"

"Ciel bảo người đó có mái tóc rất đẹp, sắc sảo, rất cứng đầu và đang ở rất xa nữa !"

"Ciel có vấn đề với gu tình cảm rồi, như thế mà cũng thích được sao ?"

"Haha...Anh ấy không nói tại sao anh ấy thích nhưng Ciel chưa từng chia sẻ về vấn đề này. Khi anh ấy nói ra cho những người chung quanh biết có nghĩa là anh ấy thực sự nghiêm túc."

Mặc dù thật sung sướng với ý nghĩ Ciel đang khổ sở vì chuyện tình cảm nhưng Fei chẳng thể lấy nó làm vui vì nguyên nhân đó bắt đầu...từ cậu. Hắn có vẻ rất nghiêm túc với vấn đề này, tại sao lại như vậy chứ ? Dù Ciel không nói với Ivan đó là cậu nhưng hắn đã tả những đặc điểm của cậu.

"Cám ơn về cái đĩa CD !"

Khi Fei chào tạm biệt Ivan để ra về, cậu cám ơn hắn lần nữa về món quà. Ivan không chỉ tặng cậu đĩa nhạc, hắn còn bỏ thời gian trò chuyện với cậu. Thành thật mà nói, Ivan mang lại cho cậu cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.

"Không có gì !"

Hắn bắt tay cậu nhưng còn kèm theo một cử chỉ đặt biệt khác. Ivan cúi xuống áp má vào hai bên má cậu, nhưng không giống lần trước, hắn để môi chạm vào hẳn hai má. Điều này khiến Fei bất giác giật mình, nó gần như nụ hôn lên má chứ không phải xã giao thông thường.

Cái quái gì đang xảy ra vậy...?

-

Rồi em sẽ thấy tôi là người có thể đem lại cho em những cảm giác mới mẻ nhất về tình yêu.

Em đã hỏi tôi về người Ciel yêu, đó không phải là em sao ? Em tự chê bản thân mình, nhưng đó là những điểm khiến tôi thích em đấy. Tôi cố ý hôn lên hai má em, thật nhanh và rõ ràng. Em ngẩng mặt nhìn tôi rồi bỏ đi không nói gì thêm.

Tôi phải giải quyết xong chuyện với Asami đã Fei ạ. Khi mọi thứ đã vào tầm ngắm, tôi hứa sẽ cho em cơ hội gặp tôi tại một lễ hội hoành tráng ở Venise. Tôi sẽ cho em thấy quê hương tôi xinh đẹp như thế nào. Khi em trở thành người tình của tôi, em cũng sẽ thuộc về nơi đó.

"Boss, có chuyện gì khiến anh vui vậy ?"

Sự xuất hiện của Dodicesimo làm tôi giật bắn cả người. Cậu ta lọt vào nhà tôi từ khi nào vậy ?

"Hê hê. Anh mơ mộng viễn vông tới nỗi không biết là tôi đến cơ à, ghê vậy ta !"

Tôi liếc nhìn Franco, cậu ta gật đầu thừa nhận là tôi đã thiếu cảnh giác đến nỗi Franco mở cửa cho Dodicesimo vào lúc nào mà không hay. Tự nhiên cậu ta xuất hiện ngay trước mặt tôi với bộ quần áo đen, bộ vó bảnh chọe và kính mát đen làm tôi còn không nhận ra nữa là.

"Không liên quan đến cậu, tại sao tự dưng đến đây ? Colombia thế nào rồi ?"

Dodicesimo chịu trách nhiệm khu vực Nam Mỹ nên tôi không hài lòng mấy việc cậu ta đến đây. Cậu ta tháo kính ra, ngồi xuống, còn tấm tắc khen nhà của tôi không tệ rồi mới trả lời đúng chủ đề.

"Yên tâm, tôi đã ra tay là không có thất bại. Tôi đến đây thay Undicesimo, anh ấy quá bận để đến đây mà phụ anh "chăm sóc" mục tiêu của anh đấy. Này, lúc nãy ai đến viếng anh vậy ?"

"Không cần cậu quan tâm!"

"Này, anh đừng có trả lời nghe mất cảm tình vậy chứ...Hê hê...Mà tôi biết rồi, anh cũng chẳng cần phải nói làm gì."

Phải thôi, chính cậu ta đã mời Fei Long đến bữa tiệc ở Capri sao lại không biết.

"Hồi đó nếu anh chịu đọc report của tôi thì đã sớm biết hắn rồi. Bị hắn trả treo chắc là tức lắm nhỉ, còn giờ thì sao đây ? Hê hê..."

Hai đứa song sinh này tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Trong khi Undicesimo đàng hoàng thì Dodicesimo giống y chang Nono ver.2 vậy. Sau một hồi tán nhảm trên trời dưới biển thì cậu ta cũng chịu xắn tay vào làm việc. Dodi (gọi tắt) nhận nhiệm vụ liên kết với những tổ chức nhỏ khác ở Châu Á, nơi có nguồn hàng của Asami chuyển đến tranh giành địa bàn.

Cậu ta thay anh mình điều phối người sang Châu Á để quản lý cái đống hỗn tạp do tôi "xây dựng" ra. Một tổ chức tuy nhỏ nhưng manh nhe những âm mưu lớn.

...

Mục tiêu của Dodi là kiểm soát được tình hình buôn lậu của Asami theo đúng ý Ciel.

"Anh thậm chí còn chưa đặt quan hệ với hắn, có cần phải ra tay thế này không ?"

"Cậu nghĩ đích thân tôi sẽ đặt quan hệ với hắn sao? Franco - làm việc đó đi !"

Ciel thậm chí chẳng muốn nhúng tay vào việc đặt quan hệ với kẻ anh đang xem là tình địch. Với lại anh cũng muốn giấu kín danh tính của mình trước khi mọi việc vỡ lở. Sau những phút mơ mộng thì Ciel dồn toàn lực để tập trung, tối hôm đó, 3 con người không ngủ trong căn nhà Ciel thuê ở Hong Kong.

Ngày hôm sau, sau khi Franco bắt liên lạc, Dodi đã đưa ra thỏa thuận tốt nhất mà một kẻ đang ở thế muốn vươn lên như Asami khó có thể bỏ qua. Cậu ta làm những chuyện này trên mức tuyệt vời - Asami đã đồng ý gặp mặt để làm việc.

Do Ciel đang ở quá xa nên Asami chấp nhận Ivan đến gặp hắn. Asami cũng là kẻ quỷ quyệt lắm khi hắn đề nghị cho người đến làm việc chung với anh để đảm bảo anh không lừa hắn.

Ciel hẹn hắn trên đất Nhật, một mình anh sẽ đến đó cùng Franco. Asami không muốn đến Hong Kong và anh cũng không muốn tên này xuất hiện trên lãnh địa của Fei Long.

Hắn hẹn anh ở một quán bar lớn tên là Sion, Asami đến sau anh vài phút. Hắn để anh ngồi chờ trong một căn phòng dành cho VIP. Asami bước vào, hắn mang theo một người nhưng kẻ đó chỉ dám đứng đằng sau hắn chứ không dám ngồi chung như Franco.

"Ciao !"

Anh đứng lên bắt tay Asami và nhận được một cái nắm tay rất chặt ngay từ lần đầu tiên 2 người gặp gỡ. Asami là một gã đàn ông có vẻ ngoài lạnh như một tảng băng di động, ăn mặc chải chuốt kĩ lưỡng và ẩn mặt sau làn khói thuốc miên man.

Trong khi đó Ciel đến chỗ Asami với bộ vest màu đen, với chiếc áo sơmi màu xanh đen không thắt cà-vạt, thậm chí cũng không đóng thùng. Ciel nhìn có vẻ giản dị hơn rất nhiều nhưng đổi lại anh có những cử chỉ hết sức dứt khoát khiến cho Asami phải kiêng dè, do đó hắn đã nắm tay anh rất chặt.

Ngồi nói chuyện với Asami, Ciel chỉ có thể tóm gọn cảm giác trong 1 từ "Liều...". Tên này đặt quan hệ với anh y như cách Fei đã làm, có điều bạo dạn hơn. Hắn không để ý đến vị thế của Black Moon mà chỉ muốn dựa hơi Black Moon để leo lên.

Mục đích của hắn là dựa vào thế lực của tổ chức Black Moon mà thống trị Châu Á. Dù lúc trước hắn đã có làm ăn, hắn có khả năng kiểm soát nền chính trị Nhật nhưng vẫn chưa là gì với Yamaguchi. Hắn muốn trở thành một ông lớn thực sự trong cái đế chế ngầm của hắn.

"Ông chủ của các anh muốn gì ở Nhật Bản ?"

Hắn hỏi, làn khói thuốc vẫn ve vãn trước mặt khiến Ciel không thể nhìn rõ được mặt hắn. Ấn tượng đấy nha, máu trong người anh đột ngột tăng độ, anh đang rất phấn khích với tên này.

"Một quần đảo đầy tiềm năng..."

"Y như cách mà ông chủ của các anh thấy Hong Kong - Trung Quốc đầy tiềm năng ?"

Asami muốn ám chỉ Fei Long sao ? Hai người họ thực sự đã có quá khứ đáng nhớ đấy !

"Haha...Tất nhiên là vậy rồi !"

"Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt !"

Asami nở một nụ cười xã giao. Từ đầu đến giờ mới thấy hắn cười...Fei à, đây là người đàn ông mà em yêu sao ? Tôi thực sự là hứng thú lắm đó. Tôi sẽ xem hắn như một địch thủ ngang hàng, tôi và hắn sẽ cùng nhau sống chết ở đây !

Ciel quay lưng rời khỏi Sion, không ở lại buổi tối mà lên chuyến bay về thẳng Hong Kong, Dodi đang chờ ở đó. Cậu ta đang bắt đầu liên kết với những tổ chức Mafia nhỏ hơn không thuộc Hội Tam Hoàng, bao gồm những tổ chức ở khu vực Đông Nam Á, Trung Quốc và Hong Kong - Macao.

Không dây dưa nhiều như với Fei, chuyến hàng đầu tiên của hai bên đã xuất phát sau đó 1 tuần. Ciel muốn lấy lòng tin của Asami sau đó cho hắn một vố "lật thuyền".

"Anh đang chơi trò gì vậy Ciel ?"

Những âm mưu của Ciel khiến Dodi cảm thấy tò mò không tưởng được. Ciel không dùng sức mạnh của Black Moon đè bẹp hắn mà muốn huy động lực lượng đã có sẵn ân oán với Asami hợp sức tấn công hắn. Cái này gọi là thủ đoạn, không phải là làm ăn thông thường.

Dodi vô cùng kinh ngạc vì thấy chính tay Ciel làm việc này, bình thường chuyện làm ăn với các tổ chức khác toàn do các quản lý làm. Hơn nữa phân vùng rõ rệt, không bao giờ Ciel phải trực tiếp nhúng tay vào trừ phi họ gặp rắc rối. Anh ta chỉ phê duyệt và điều chỉnh khi có sự cố ! Thái độ của Ciel giống như đang muốn trừng phạt gã kia cho hả một cơn giận nào đó nhưng lại không hẳn là trả thù...mà là chơi đùa !!!

"Cậu ở lại Hong Kong, tuần sau tôi có việc phải về nước. Gọi thêm người qua đây đi, tôi muốn vụ này càng nhanh càng tốt !"

Ciel nói khi tranh thủ bỏ quần áo vào cái vali nhỏ, hành trang của anh mỗi khi đi đâu chỉ có thế. Nếu thiếu tới nơi sẽ mua thêm rồi bỏ lại chứ không cần phải mang về.

"Trời ạh !!!"

Dodi chỉ biết than trời khi thủ lĩnh quay lưng bỏ việc lại cho cậu ta.

-

Từ lúc Ivan cố ý hôn lên má cậu xong thì Fei không gặp hắn nữa. Fei có linh cảm không lành chút nào, cậu hoàn toàn không muốn nghĩ là Ivan cũng bắt đầu thích cậu. Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Cậu hạn chế việc liên lạc với Ivan nhưng cũng có lúc phải cần tới hắn.

Bây giờ thì ngoài công việc, Fei còn phải chừa trí não mà suy nghĩ chuyện của Ciel và Ivan. Đôi lúc cậu thấy mình muốn bị stress nặng luôn vì phải điều tiết đầu óc quá nhiều. Cậu cũng không hiểu bản thân mình muốn gì mà để yên cho Ivan tiếp cận mình, đến nỗi cớ sự thành ra thế này.

...Dù không muốn nhưng cậu cũng phải thừa nhận, kỉ niệm với Ivan rất khó quên...

...Còn Ciel nữa, hình ảnh của hắn hồi ở Mông Cổ chưa bao giờ nhạt nhòa đi trong kí ức cậu...

Cậu là người bị thiếu tình cảm, đến lúc nó đổ ập đến thì choáng váng không đỡ kịp.

Fei nằm trên giường, nhiều lúc không thể ngủ được vì cứ bận suy nghĩ cách làm sao thoát khỏi cái mớ bòng bong này. Nhớ ngày trước Asami cũng từng làm cậu khốn đốn như vậy khi nhưng đó là cảm giác thù hận, rồi hụt hẫng, đau lòng...Nó hoàn toàn khác với bây giờ.

Chuông điện thoại reng ở phía ngoài, cậu đang lo "ai đó" sẽ gọi tới nhưng cái này không phải điện thoại trực tiếp nên cũng không chắc gì là hắn.

"Master, ngài Ciel muốn gặp !"

Chạy trời không khỏi nắng, cậu đành ngồi dậy đi ra ngoài để nghe điện thoại. Hắn làm cái gì mà gần 12 giờ khuya mới gọi điện thoại !?

Bình thường Ciel rất lịch sự, hắn luôn canh khoảng thời gian khoảng 9,10h tối để gọi điện thoại. Đó cũng là điểm khiến Fei hài lòng về hắn, vì dù có chênh lệch múi giờ hắn vẫn tuân thủ quy tắc liên lạc để không làm phiền đối phương.

Fei không muốn nghe cuộc điện thoại này chút nào nhưng đành phải cầm máy lên áp vào tai.

"Ciao ! Tôi không làm phiền em chứ ?"

"Có đó, tôi sắp đi ngủ !"

"Vậy xin lỗi nhé, em có muốn gặp tôi không ?"

Lời đề nghị này bất ngờ tới nỗi Fei cứng đơ trong vài giây, khi không hắn lại mời cậu đi gặp hắn ? Tình trạng sẽ tiếp diễn y như hồi ở Bologna ? Fei lúc nào cũng tò mò về bản mặt thật của Ciel, vì đã làm ăn lớn mà không được thấy mặt, nhất là kẻ trên cơ mình thì ai mà chẳng muốn được một lần đối diện trực tiếp chứ.

"Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh !?"

"Nếu em rảnh rỗi hãy đến Venise. Tháng 2 năm nào ở Venise cũng sẽ diễn ra một lễ hội truyền thống. Em yên tâm, tôi sẽ có mặt ở đó, gia đình tôi cũng vậy. Em lo tôi trốn chứ gì ?"

Hoàn toàn bắn trúng tim đen.

"Em lại im lặng nữa rồi, lúc nào em cũng kiệm lời với tôi vậy sao ? Ivan nói tháng 2 có sinh nhật của em nhưng nó qua mất rồi, coi như tôi mời em đi một chuyến mừng sinh nhật đi. Quanh năm mệt mỏi, em cũng nên tự cho mình được thoải mái một chút chứ, phải không nào ?"

Hắn đang cưa cẩm cậu đấy. Fei vô cùng bối rối trước tình trạng mình bị theo đuổi thế này ! Nó không dễ chịu chút nào đâu, làm sao mà các cô gái có thể ước mình được càng nhiều người theo đuổi càng tốt chứ ? Kinh khủng quá...Nhớ hồi trước nói chuyện với Akihito, cậu ta và Asami là một cặp, không hiểu làm sao cậu ta có thể sống sót qua ngày với một gã tình nhân ?

"Vậy...anh mời tôi đến Venise ?"

Khi đã bình tĩnh lại, Fei bắt đầu trả lời. Thực ra cậu cũng muốn đi nhưng phải chắc chắn rằng Ciel không chạy đi đâu mất trước khi cậu tới đó. Hắn còn biết cả sinh nhật của cậu, Ivan đã tấu không chừa một cái gì về cậu với hắn.

"Tôi sẽ chờ em ở đó. Em sẽ đến chứ ?"

Ciel cười, có lẽ hắn cũng đoán ra ý đồ đang thăm dò của cậu. Người đàn ông này khiến cậu lúng túng khủng khiếp. Hắn đoán được cảm xúc của cậu chỉ qua cái điện thoại !

"Ok...Đừng trốn là được rồi !"

Fei đáp lại, cậu có cảm giác như hắn "bắt" cậu phải đi vì không từ chối được. Fei cúp máy, tự an ủi bản thân rằng cậu sẽ được đi du lịch một chuyến cho đỡ nặng đầu vậy.

Lễ hội truyền thống ở Venise diễn ra vào đầu tháng hai. Ngày 6 tháng 2, cậu đặt chân lên chiếc thuyền dùng làm phương tiện giao thông ở thiên đường trên mặt nước này.

Venise hiện ra trước mắt cậu là một thành phố độc đáo khi nó được xây dựng trên 118 hòn đảo ! Những con kênh, rạch trong thành phố nối nhau chằng chịt tạo thành hệ thống giao thông kì lạ nhất trên thế giới. Black Moon cử Ottavo đến đón cậu như lần trước. Như vậy Ciel lại đi đâu đó không đến kịp ?

"Ciel lại đi đâu nữa rồi phải không ?"

Fei hỏi cô gái đang ngồi đối diện với cậu trên chiếc thuyền chỉ chở tối đa 4 người cùng với người chèo thuyền.

"Không, anh ấy sẽ gặp ngài tại Markus !"

"Markus ?"

"Đó là một quảng trường lớn ở Venise. May là hôm nay không phải trăng tròn, nếu không quảng trường sẽ bị thủy triều nhấn chìm !"

Nghe có vẻ rất thú vị, Fei ngừng việc nói chuyện với Ottavo để ngắm nhìn những căn nhà nổi trên nước. Ở đây cứ hễ bước ra đường đi đâu là phải leo lên thuyền. Thành phố này cứ y như vừa trải qua một trận đại hồng thủy vậy. Mùa lễ hội nên mọi người chuẩn bị từ rất sớm, Fei đến đó lúc 3h chiều đã thấy những cô gái mặc váy xòe kiểu trung cổ và đeo mặt nạ rồi.

"Venise đang có lễ hội gì vậy ?"

"Hội hóa trang !"

Ottavo đáp lại kèm một nụ cười bí hiểm. Ciel lại lừa cậu nữa rồi, dám cá rằng hôm nay hắn sẽ ăn mặc kiểu quí tộc thời xưa rồi đeo mặt nạ cho xem. Ottavo hỏi cậu có muốn mua một cái mặt nạ để đeo cho hợp không khí lễ hội không và cậu đã đồng ý ngay. Không thể để mình như đứa ngốc trước mặt Ciel được !

Đến khoảng 4h chiều, những cô gái ở Venise bắt đầu đổ ra lan can. Họ mặc những bộ quần áo rất đẹp, vô cùng duyên dáng và xinh đẹp dù đã đeo một chiếc mặt nạ. Mỗi chiếc mặt nạ lại có kiểu riêng, chúng rất bắt mắt, khó lòng có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của chúng.

4h30 phút chiều, Ottavo đưa cậu đến Markus.

Quảng trường này thấp thật, nếu có nước lên thì nó sẽ bị chìm. Nhưng chí ít ra hôm nay nó chưa chìm để còn làm chỗ cho những đôi nhảy dập dìu trong tiếng nhạc kia. Đã có một số đôi đến đây, họ ăn mặc chải chuốt, nhảy với nhau, tất cả đều hóa trang, đeo mặt nạ.

"Mời ngài theo tôi !"

Ottavo lúc này cũng đã đeo mặt nạ, cô ta ra hiệu cho cậu đến một khách sạn có tầm nhìn ra quảng trường. Fei bước nhìn tên khách sạn 5 cao với cái tên rất dài và rườm rà : "The Westin Europa & Regina". Cậu bước theo Ottavo lên tầng 1 - Cô ta chỉ cậu vào một căn phòng rồi đề nghị cậu tự bước vào.

Khi Fei mở cửa ra, cậu thấy bóng dáng một người đàn ông đang đứng ngoài lan can, đưa lưng về phía mình. Mặt trời bắt đầu lặn, rải những tia nắng vàng cuối ngày lên bộ quần áo kiểu quí tộc trung cổ. Căn phòng trắng toát, không gian có vẻ hơi nhỏ nhưng nó là loại phòng Deluxe sang trọng. Vali còn để trên giường chứng tỏ chủ nhân của căn phòng mới vừa đến đây.

Fei không gọi Ciel mà từ từ bước đến cửa hướng ra lan can.

Nghe tiếng bước chân, hắn quay lại.

Gương mặt Ciel ẩn dưới chiếc mặt nạ viền đen với lông vũ mềm mại. Hắn chỉ che mặt nạ đến nửa mặt nhưng khe mắt quá nhỏ để cậu có thể nhìn ra mắt hắn màu gì.

Ciel mỉm cười, hắn không hề mở rộng khóe miệng nhưng đó là một nụ cười hiền lành, rất quyến rũ. Tóc hắn vuốt keo cứng, chải ngược lên nhưng vẫn để rớt một vài lọn tóc nhỏ gợn sóng.

"Ciao !"

Hắn chào rồi bất ngờ nhào đến ôm lấy cả thân người cậu. Ciel cưỡng hôn Fei, nó khiến cậu muốn chết ngạt trong một lúc nhưng rất khó thoát ra khỏi gọng kìm với cổ tay và cằm bị nắm chặt, còn hai chân ép sát vào thành lan can.

"Hum..."

Fei giãy dụa trong vòng tay người đàn ông cao lớn hơn cậu. Bằng cách nào đó, hắn lột chiếc mặt nạ của Fei để có thể tiếp xúc gần hơn với đôi mắt và cái mũi thanh tú trên gương mặt cậu. Bờ môi mềm mại áp chặt vào môi cậu, rồi từ từ...chiếc lưỡi nóng ấm luồn qua khẽ răng tấn công vào bên trong.

-

Tôi muốn hôn em từ lâu lắm rồi nhưng không thể. Tôi nhớ em nhưng không có cơ hội gặp gỡ em. Lần này về nước đến dự lễ hội Venise với gia đình, tôi đã lợi dụng cơ hội để mời em. Em yêu...em có biết tôi mừng đến thế nào khi em đồng ý đến hay không ? Cuối cùng thì hình ảnh của tôi trong em không đến nỗi quá mờ nhạt đúng không ?

Em đến gặp tôi trong bộ vest bình thường nhưng lại đeo một cái mặt nạ viền đỏ. Lông vũ và họa tiết trang trí ngang như cài lên mái tóc mượt mà của em. Nó rất hợp với gương mặt và mái tóc, xinh đẹp vô cùng, em hợp cả với truyền thống văn hóa Ý chứ không chỉ đẹp trong bộ trang phục Trung Hoa ! Vẻ đẹp của em khiến tôi không cưỡng lại được việc phải ôm lấy em và hôn em. Chỉ có cách đó mới khiến nỗi nhớ trong tôi nguôi ngoai phần nào.

Nhưng em đã chống cự rất quyết liệt và thụi vào bụng tôi.

Tôi buông em ra, em nhìn tôi bằng con mắt tức giận rồi lấy cổ tay quẹt qua môi. Đau thật đấy nha nhưng tôi không giận em vì chuyện này đâu. Dù sao tôi cũng đã được hôn em rồi, em thật dễ thương.

"Anh làm cái gì trò gì vậy ?"

"Đơn giản là đang giỡn !"

Tôi bình thản trả lời, chỉnh lại mặt nạ của mình. Hoàn cảnh thế này thật lộ liễu quá nhưng tôi muốn đánh liều để có cơ hội ở gần em. Cũng may là tôi có thể nói giọng gió nên em không nhận ra giọng của tôi. Em liếc tôi và đeo lại chiếc mặt nạ của mình, tiến đến đứng cạnh tôi.

"Em không sợ tôi giở trò nữa à ?"

"Anh mà dám thì tôi cũng dám tiễn anh lên đường lắm !"

Em đáp lại, nghe có vẻ hơi giễu cợt.

"Vì chúng ta là đối tác nên mới đến gặp anh, nếu chỉ vì chuyện yêu đương nhăng nhít thì đừng hòng."

"Haha...Vậy chắc em đã nghe về kế hoạch tiến tới quần đảo Nhật Bản của tôi ?"

"Phải. Chí ít ra anh và tôi cũng còn có điểm chung !"

"Ồh...Vậy em nghĩ sao khi tôi hợp tác với tên này ?"

Tôi rút ra một bức ảnh trong túi rồi giơ nó ra trước mặt em. Vì gương mặt em nằm phía sau chiếc mặt nạ nên tôi cũng không đoán được cảm xúc của em nhưng em đã giật lấy tấm ảnh, nhìn nó rồi đáp lại :

"Thế thì sao ?"

"Ok, có vẻ như tôi đã làm em khó chịu. Tôi nghe nói gã này là mối tình đầu của em nên đặc biệt quan tâm hắn một chút. Đối với tôi thì hắn không chỉ là đối tác đâu...Em biết mà..."

Tôi cố tình dài giọng ra, những lời này có vẻ như đang tác động đến em. Fei vịn cả hai tay lên lan can rồi đứng áp lưng vào, quay mặt đối diện với tôi. Em nở một nụ cười thách thức.

"Anh làm gì thì làm, tôi sẽ không can thiệp!"

Em đang thách tôi sao ? Hay em muốn xem thử coi tôi có thể làm gì được hắn ? Tôi đang làm đó, đến lúc tôi nói cho em hay thì mọi việc đã vào bẫy hết rồi, em đừng lo. Nhưng thế nào thì tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên khi em tỏ ra không quan tâm đến hắn. Em nói tôi làm gì cũng được vì đó không phải chuyện của em.

"Có thật là em sẽ không can thiệp không ?"

"Anh đang thử tôi ?"

So với lần đầu chúng ta gặp gỡ, em càng lúc càng bướng bỉnh hơn. Có lẽ là do quan hệ giữa tôi và em không còn rạch ròi như trước mà đã nhập nhằng rối rắm rồi.

"Cách thức làm ăn của tôi rất khắc nghiệt, em cũng đã thấy rồi. Tôi muốn em cam đoan với tôi rằng em sẽ không can thiệp, không cản trở tôi làm việc với hắn. Vì nếu có rủi ro nào xảy ra, tôi không muốn em tiếp tục đau khổ vì người đàn ông này !"

"Anh yên tâm, tôi đã hứa là làm !"

Em trả lời rất dứt khoát, khoanh cả 2 tay lên trước ngực như cố thủ.

"Lời nói gió bay lắm...Làm sao tôi có thể tin em ?"

Từng bước từng bước, tôi sẽ dắt em đến gần bên tôi hơn - Nào, hãy đến đây !

"Phải rồi, anh là kẻ hứa xong nuốt lời thì lấy gì mà tin ai."

"Hê...Em không nghe câu "Quân tử nhất ngôn là quân tử dại" sao ? Quân tử nhai lại mới là quân tử khôn !"

Em bật cười. Thừa nhận đi, nói chuyện với tôi rất vui đúng không ? Tôi tự cho điểm bản thân mình phải hơn hẳn gã Asami về khoảng ăn nói đấy. Hắn đã không nói những điều khiến em vui vẻ, right ? Hắn cũng không thể chọc cho em cười, vậy mà em yêu hắn...Đúng là chẳng ai lường trước được chuyện tình cảm...

"Nói thẳng ra là anh muốn tôi chứng minh lời hứa của mình chứ gì. Anh lại sắp giở trò gì nữa đây ?"

"Đừng dùng từ "giở trò" nghe mất cảm tình lắm. Tôi chỉ sẽ đề nghị chuyện em làm được nhưng em không muốn làm đâu. Em có chắc là muốn nghe lời đề nghị của tôi không ?"

Em nở một nụ cười như kiểu "Không còn gì để nói". Asami ảnh hưởng đến lòng kiêu hãnh của em đến mức em sẵn sàng làm chuyện em không muốn làm để hứa với tôi rằng không can thiệp giữa tôi và hắn. Hay thật, vậy thì tôi sẽ không ngại đâu.

"Tôi muốn em hôn tôi ! Ở đây này !"

...

Ciel chỉ tay lên môi và muốn Fei tự động bước tới hôn anh. Đúng là chuyện cậu hoàn toàn có thể làm được nhưng sẽ không muốn làm.

Fei đã lọt vào cái bẫy nho nhỏ của Ciel khi anh động chạm vào lòng kiêu hãnh của cậu. Cậu không muốn dính dáng tí gì đến Asami nữa nên đã hứa với anh, bây giờ anh bắt cậu chứng minh cho lời hứa của mình.

Fei đứng yên trong vài phút rồi cũng từ từ bước đến, chậm chạp đặt lên môi anh một nụ hôn. Cậu nghiêng mặt, khẽ áp môi mình lên môi anh, đôi mặt nạ đen-đỏ chạm vào nhau, đối xứng nhưng lại rất hòa hợp.

Ciel không buông tha cho cậu dễ dàng, anh vòng tay qua eo Fei và kéo sát cậu vào người mình để cậu hoàn toàn ở trong vòng tay của anh. Điều anh muốn là một nụ hôn thực sự, không chỉ là môi áp môi. Ciel muốn Fei phải mở miệng mình để chào đón anh.

Mái tóc cậu tung bay dưới ánh tịch dương đầy huyễn hoặc. Vẻ đẹp của đôi người hôn nhau trên lan can thấp trước quảng trường khiến những người ở dưới phải ngước lên nhìn. Tình khúc lãng mạn dành cho những đôi nhảy ở phía dưới càng khiến không gian trở nên trầm lắng

Nụ hôn của anh không chấm dứt ngay mà kéo dài một lúc để cậu phải hưởng thụ nó.

Ban đầu Fei có vẻ chống đối nhưng về sau cảm xúc đã phản bội cậu. Fei tự động để cái lưỡi của anh luồn trong vòm họng, tìm kiếm những khát khao mãnh liệt trong cậu...Thiếu thốn tình yêu và chưa bao giờ được yêu thực sự, Fei giống như một đứa trẻ non nớt trên tình trường...Rồi có lúc cậu sẽ ngã quỵ trước anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro