Short Extra : Hậu phương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Familigia

***

Mùa hè rực nắng trải dài trên bờ cát vàng bãi biển Waikiki (Hawaii), tầm nhìn từ một căn phòng toạ lạc ở tầng cao nhất của khách sạn Halekulani xuống bãi tắm tuyệt đẹp nhưng người đàn ông ngồi bên khung cửa kính kia chẳng có tâm trí để ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên.

Ciel đã ngồi lỳ bên khung cửa đó suốt một tiếng đồng hồ với cái điện thoại sau khi anh bị gọi gấp tới Hawaii. Chuyến bay đáp xuống sân bay Honolulu thì trời cũng đã quá trưa điểm hoàng hôn. Việc đặt phòng ở khách sạn thì gặp trục trặc, vì lý do gì đó mà họ không sắp phòng cho anh nên cuối cùng quản lý khách sạn đã đền bù cho Ciel phòng Presidential cao cấp nhất trong hệ thống phòng ở khách sạn năm sao.

“Anh thôi nói chuyện kiểu đó đi, dù sao tôi cũng đã đến rồi, sao có thể không gặp mẹ chứ ?”

Thủ lĩnh Black Moon chìm trong cơn giận dữ khi anh chấm dứt câu cuối cùng trước khi ném cái điện thoại thẳng lên chiếc giường king-size rộng lớn. Anh bực bội đưa tay lên tóc gãi gãi mấy cái, đó là biểu hiện của sự bối rối không biết phải nên làm gì ở Ciel. Fei cầm ly nước lọc, cậu đứng quan sát anh nãy giờ từ lối vào phòng ngủ dẫn ra khu vực tiếp khách riêng biệt – tự hỏi đến bao giờ cái mớ bòng bong quanh Ciel mới được mở gút ra ?

Tháng bảy, Ciel có một cuộc gặp quan trọng với cậu để bàn lại chiếc lược hợp tác – sẵn công việc nên anh bay thẳng sang Hong Kong luôn. Chẳng ngờ chỉ mới ở được hai ngày, gia đình Ciel gọi anh sang Hawaii gấp vì mẹ của anh nhập viện khẩn cấp. Chưa biết tình hình rõ ràng ra sao nhưng Ciel đã bỏ luôn công việc chạy sang đây, anh rất lo lắng cho mẹ nhưng sự việc không được suôn sẻ khi Ciel đụng độ người anh thứ của mình.

“Tôi đoán là Alex không muốn anh đến phải không ?”

Fei nhẹ nhàng hỏi sau khi cố gắng căng lỗ tai lên để đoán được câu chuyện khi Ciel nói tiếng địa phương như xổ tiếng nước ngoài. Cho dù có học tiếng Ý sành sỏi thì việc nghe tiếng địa phương cũng vô cùng khó, đừng nói gì cậu mới học có ba năm – tuy nhiên do phải tiếp xúc nhiều với nó thông qua Ciel, cậu cũng đoán được nội dung.

Ciel không trả lời, cúi đầu thấp hơn một chút rồi gật gật.

“Trông anh chẳng giống anh gì cả, chuyện đâu còn có đó – không cần cáu giận.”

Cậu bước tới đặt ly nước lên chiếc bàn, đến ngồi cạnh anh trên cái bệ cửa sổ lớn, tựa đầu vào vai Ciel để anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh không nói thẳng với Fei là muốn cậu đi, nhưng Ciel cứ lòng vòng đề nghị cái chuyện mẹ anh rất thích cậu – chiều ý người tình – cậu cũng sắp xếp công việc rồi chạy theo anh.

“Anh quả thực không có gì để nói sao Ciel ?”

Fei cọ cọ nhẹ vào lưng anh, cốt ý muốn anh tâm sự với cậu nhưng Ciel dù cởi mở hơn trước vẫn che kín chuyện gia đình của anh với cậu. Nhìn thái độ của anh cậu cũng hiểu, gia đình là thứ Ciel không thể chống lại – chính vì không thể làm gì nên anh ức chế cực độ và luôn cảm thấy khốn khổ khi không thể giải quyết được vấn đề.

Đúng lúc anh quay người lại chuẩn bị ôm lấy cậu thì chiếc điện thoại anh ném lên giường khi nãy lại réo ầm ĩ. Fei chụp lấy nó bởi vì Ciel đang chuẩn bị đứng lên cầm nó ném vào tường. Quả thật rất ít khi nào thấy anh điên tiết như vậy, quen nhau đã hơn ba năm – Fei đếm được trên một bàn tay số lần Ciel phát hoả. Anh nhịn giỏi thật, nhưng càng nhịn thì lúc nóng máu chỉ càng kinh khủng thôi.

“Tốt nhất là anh không nên cầm điện thoại nữa.”

Fei nhìn số điện thoại, cậu khăng khăng cầm nó không cho Ciel giật lấy. Thất thểu về chỗ ngồi trên cái ghế nệm sang trọng đẹp đẽ trong phòng, Ciel chờ xem Fei sẽ làm gì với nó. Chẳng những cậu không tắt cuộc gọi còn mở loa ngoài hết cỡ để cả hai cùng nghe.

“Mày khôn hồn đừng có vác mặt tới đây, nếu mày tới thì bố sẽ rời đi ngay lập tức. Mày đợi đến lúc đưa mẹ về Italy – đừng có cãi tao có được không ?”

Nghĩ rằng Ciel làm biếng không muốn trả lời – Alex ráng sức gào to hết cỡ, âm lượng lớn phát ra từ điện thoại khếch trương lên cho Fei cơ hội nghe rõ hơn. Hai người đàn ông, lớn già đầu rồi mà như con nít vậy. Fei nghe lời lẽ anh ta nói cũng chói tai thật nhưng chuyện gia đình nhà anh, cậu có hiểu gì đâu mà bình luận.

“Đồ khốn, câm miệng đi – cùng lắm tôi đến có gặp mặt thì tôi lủi về, anh là cái thá gì ra lệnh cho tôi Alex ?”

Ciel như sắp sửa đánh nhau, nếu đây không phải cái điện thoại mà là người thật thì chắc họ choảng nhau sứt đầu mẻ trán. Fei từng nghe nhiều về việc anh em họ không mấy hoà hợp nhưng thế này thì thực khủng khiếp. Cậu biết Ciel rất ít giận, sao anh ta có thể chực chờ tung cú đấm không kìm chế như vậy. Cậu không muốn xen vào chuyện riêng tư của Ciel nhưng cậu đến đây không phải để thấy anh mất kiểm soát, lồng lộn như con thú.

“Ciel, thôi đi.”

Fei nắm chặt cái điện thoại trong tay, ra hiệu để anh ngồi yên và đừng xen vào, cứ để anh ta nói đã. Nể mặt người yêu, Ciel bực bội nắm tay thành nắm đấm, cố gắng ngồi yên một chỗ – mặt mũi khó đăm đăm.

“Mày có biết rằng bố cạch mặt mày không muốn gặp rồi không ? Từ năm mười ba tuổi đến giờ, mày lúc nào cũng làm ông già muốn lên cơn truỵ tim. Lần này là quá đủ rồi, đợi về Italy – tao cấm mày vác xác tới đây đấy.”

“Mẹ kiếp, anh vừa phải thôi. Lúc nào cũng chỉ biết trách, anh biết cái thá gì về tôi mà nói ?”

“Thằng nhãi, mày mới là đứa sung sướng từ trong ra ngoài đếch biết gì – lúc nào cũng chỉ biết đổ tội cho hoàn cảnh và gia đình. Mày nhìn lại mày đi Ciel, từ đầu đến chân – đã lúc nào mày có thể làm bố mẹ tự hào ? Luôn tự ý hành động theo ý mình, chỉ có thằng nhãi ranh con trời như mày mới có cái thái độ đó.”

Trận cãi vã càng lúc càng hăng tiết khi Alex bắt đầu sử dụng tới phương ngữ thô tục để ám chỉ Ciel. Giọng đàn ông trầm bổng qua chiếc điện thoại chối tai inh ỏi, ở bên ngoài, Ciel kìm nén để không chửi thề, cuối cùng anh chịu không nổi bức tung như vòi rồng khi cơn giận phồng lên chạm đỉnh điểm. Fei nhức đầu muốn chết nhưng cậu cố tình làm vậy để có thể nghe câu chuyện, Ciel nhào tới tính giật lại cái điện thoại nhưng cậu không cho.

“Bình tĩnh đi, anh ném cái này thì có được gì.”

Nghe thấy tiếng người khác, Alex cũng biết đó là Fei ngay lập tức buông giọng châm chọc. Anh ta đổi giọng để Fei có thể nghe mình nói cho rõ, nếu dùng tiếng địa phương thì cậu khó nghe chứ dùng tiếng Ý phổ thông thì chắc chắn nghe được.

“Ahh…mày không đi một mình ? Có phải cơn sợ đàn bà của mày nó lên tận tuỷ sống rồi không ? Bất ngờ đó nghen, tao tưởng mày cho cậu ta de lâu rồi chứ ?”

“Im đi đồ khốn.”

“Tao không im đấy, đồ bệnh hoạn – cái đứa giang mai như mày có tư cách gì nói chuyện phải trái với tao ?”

Giang mai ?

Bệnh lây lan qua đường tình dục ?

Fei trợn đứng mắt lên nhìn Ciel khi Alex nói ra một phần bí mật quá khứ của anh. Ciel nhìn cậu, nỗi sợ hãi xâm chiếm tràn ra ánh mắt – đôi mắt xanh nhạt đó bây giờ tròn xoe, kinh ngạc vì quá sốc.

“Đồ điếm, mày đích thực là điếm Ciel – chuyên giật bồ của anh trai, quyến rũ những quý bà có tuổi và bây giờ quan hệ với đàn ông. Fufu…mày đích thực là hết thuốc chữa. Nhưng bởi vì mày là em tao, là con của gia đình này nên chưa ai nói với mày rằng mày thực sự đáng khinh lắm à ?”

“Fei, trả cái điện thoại cho tôi !”

Ciel nhảy khỏi ghế khi Alex bắt đầu nói nhăng nói cuội. Mà Fei cũng không biết có thật là anh ta nói xàm hay không vì từ giận Ciel đã chuyển sang một trạng thái khác. Fei thấy Ciel xông tới, đứng dậy chạy thẳng vào toilet sập cửa lại để anh ta không thể vào được. Tiếng ồn ào lọt vào loa, Alex cũng đoán được phần nào chuyện xảy ra ở phía bên kia nên khi không gian vừa lắng xuống và có tiếng đập cửa bên ngoài, anh ta liền đổi giọng.

“Fei Long – tôi không nghĩ cậu nhiều kiên nhẫn như vậy.”

“Tại sao anh nghĩ là tôi ?”

“Không cậu thì ma nào vào đây đi với nó.”

“Ồ, vậy ra anh cũng thừa nhận tôi ? Tôi nghe rằng anh nghĩ tôi bị đá lâu rồi mà.”

“Này không cần mỉa mai nhau, nếu khôn thế cậu phải biết thừa vì sao tôi nói vậy chứ ?

“Là anh em cùng cha cùng mẹ, anh có cần xúc phạm Ciel như vậy không ?”

Fei hỏi lại, cậu tựa lưng vào bàn đá đặt bồn rửa mặt, ở phía ngoài Ciel vẫn chốc chốc gõ cửa đòi vào lấy lại cái điện thoại.

“Thằng nhóc con đó lúc nào cũng chỉ biết trách người khác, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là nghe những chuyện như vậy cậu còn đủ sức bênh nó.”

“Tôi không bênh Ciel nhưng xúc phạm người khác cũng là chuyện sai. Nào, bây giờ anh nói đi – anh muốn gì, anh thừa biết tôi là người có đủ kiên nhẫn với Ciel.”

“Fufu…không ngờ có ngày tôi phải thoả thuận với cậu.”

Alex tỏ ra bất ngờ vì anh ta không nghĩ Fei sẽ nói những chuyện như thế.

“Tôi chắc chắn anh muốn thoả thuận với tôi. Bản thân tôi cho là chuyện ngăn cản con gặp cha mẹ là sai – nhất là khi họ ốm đau, vì khi tôi nghe tin cha tôi có chuyện tôi cũng giống Ciel nhao nhao đòi về. Không phải anh cũng thế sao ? Nếu không giống nhau sao anh lại ở đây ?”

Fei cố gắng giữ hoà khí bởi vì giọng điệu của Alex vẫn chẳng có xíu hoan nghênh cậu gì cả. Alex im lặng một chút rồi từ tốn trả lời, có lẽ anh ta cần lấy hơi để bình tĩnh.

“Vấn đề là bố tôi đang ở đây, cậu có biết là ông ấy cạch mặt nó không ? Khó khăn lắm tôi mới giữ kín được chuyện, chẳng ngờ bà chị dâu lại gọi điện thoại cho nó. Bây giờ mà nó đến đây với cái bộ dạng thất điên bát đảo đó, thể nào cũng xôi hỏng bỏng không.”

Chính anh chọc Ciel lại còn ra vẻ không sao – Fei nghĩ thầm nhưng cũng ráng giữ cái ý đó cho riêng mình, bởi vì cậu không cần thiết phải nói ra. Anh em họ thật kì lạ, quay thái độ như chong chóng khiến cậu cũng phải nhức đầu. Cậu nhìn ra cửa, đang tự hỏi mình còn giữ được cuộc nói chuyện này tới bao giờ khi Ciel giật bung bản lề cửa – thế nhưng không hiểu sao cậu không thấy động tĩnh gì nữa, có lẽ anh ta bỏ cuộc rồi !?

“Ciel không đập cửa nữa, chúng ta thoả thuận nhanh đi. Vấn đề là anh có muốn cho Ciel tới hay không – tôi cam đoan với anh Ciel sẽ bình thường khi đến bệnh viện, còn anh, vui lòng đưa cha mình đi chỗ khác để tránh xung đột, okay ?”

“Fufu, cậu hay thật – đề nghị hay ra lệnh cho tôi đây ?”

“Tuỳ lòng hảo tâm của anh.”

Fei cười khẽ, trả lời Alex – nếu Alex cứ thích nói tới nói lui cái chuyện Ciel cặp kè với đàn ông thì cậu cũng phải cho anh ta biết – cậu xứng đáng với Ciel hơn bất kì người đàn bà nào anh ta muốn ghép với em trai. Dễ gì có mấy ai tự tin kìm cơn giận của Ciel ? Cậu tự tin bởi vì có lý do và mục đích riêng của mình. Ừ có lẽ Fei hơi tự mãn, nhưng chuyện đó cũng đúng thôi mà.

“Cậu được lắm Fei Long – xem như chúng ta thoả thuận, tôi cũng muốn tốt cho nó.”

“Muốn tốt cho Ciel mà lại xúc phạm anh ấy sao ? Tôi thấy các anh lạ thật. Gia đình các anh cũng ngộ nghĩnh không kém, nhưng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ – anh có thể cho tôi biết giang mai với điếm nghĩa là gì không ?”

Fei đẩy nhanh câu chuyện khi cậu nghe tiếng lạch cạch khe khẽ – Ciel đang tìm cách phá khoá cửa từ phía bên ngoài. Ôi trời ạ, phải chi anh ta chịu bỏ cuộc dù là một chuyện nhỏ nhặt Fei cũng cảm thấy vô cùng biết ơn – chỉ tiếc là Ciel không biết “bỏ cuộc” nghĩa là gì là gì.

“Giang mai ? Cậu nghĩ tôi đùa sao ? Năm mười tám tuổi – chỉ mới sang Mỹ một thời gian nó đã giống hệt như vậy. Kể ra thì tôi chửi hơi quá, “điếm” thì không tới mức, nhưng nó vào hàng trai chơi già không bỏ nhỏ không tha. Và sẵn đây nếu cậu nghiêm túc với Ciel, Angelo sẽ là gia đình của cậu – cậu cũng sẽ kì lạ như vậy thôi kukuku…Tôi sẽ còn ở đây đến tối trước khi quay về với tổ chức (Interpol) – cậu lo liệu sao thì làm.”

Alex ra tín hiệu kết thúc, có lẽ anh ta cũng không muốn mang tiếng bêu riếu Ciel khi câu chuyện quá khứ của anh trầm trọng hơn cậu nghĩ. Fei biết Ciel là boss mafia, cũng chẳng thể có quá khứ êm đẹp nhưng bệnh “giang mai” thì hơi sốc – cậu sẽ lựa lúc hỏi rõ thực hư.

“Grazie, rất cám ơn anh vì những câu châm chọc đúng thời điểm.”

“Haha…miệng mồm khá lắm, nhờ cậu vậy.”

“Sei il benvenuto, arrivederci.”

(Không có chi, tạm biệt.)

Alex vừa cúp máy thì Ciel cũng đạp cửa vào, trên tay anh ta là một thanh kim loại nhỏ bẻ từ sợi dây đồng trang trí trên đèn ngủ dùng để phá khoá. Ciel vào đến nơi thì cuộc điện thoại cũng xong, anh ta nhanh chân bước tới gần cậu giật điện thoại không nể nang gì cả – xem màn hình thấy đã chấm dứt cuộc gọi, Fei cứ ngỡ Ciel sẽ nổi cơn lôi đình – có ngờ đâu anh lặng lẽ đút điện thoại vào túi, ra phía ngoài gọi rượu uống.

Ciel không nói với cậu tiếng nào từ lúc ra khỏi phòng tắm – anh ngồi im một mình như suy tư và trăn trở nhiều điều. Phía bên ngoài bầu trời đỏ rực, ráng chiều mùa hè chiếu vào căn phòng chói chang – nhìn cách Ciel uống rượi cậu thấy sự cô đơn đang len lỏi khắp mọi ngõ nghách trong phòng.

Ciel à, những lúc như thế này sao lại không chia sẻ với tôi ? Không phải rằng tôi là người gần gũi với anh nhất sao ? Có thể tôi không phải là người để anh có thể tin tưởng hoàn toàn nhưng tôi sẽ luôn là người ở cạnh anh.

Cậu thầm nghĩ, đứng từ xa ngắm cái cách mà Ciel cầm ly rượu đổ ào vào miệng. Khi đã yêu nhau, chẳng ai thích nhìn người yêu của mình trăn trở, đau buồn chuyện gì đó mà không thể nói ra, không thể sẻ chia với mình.

“Nếu muốn đến bệnh viện, anh không được có mùi rượu trên người.”

Cuối cùng Fei quyết định lại gần, đến từ phía sau lưng ghế, nhẹ nhàng nói khi cậu cúi người dằng nhẹ chiếc ly rỗng khỏi tay anh.

“Chuyện này không liên quan đến em, tôi xin em đấy, đừng cố nhúng tay vào.”

Ciel không thả tay khỏi cái ly, anh nắm chặt chân ly giật lại. Fei buông tay ra, bởi vì nếu cậu kéo lại, cái ly sẽ vỡ – lực tay của Ciel quá mạnh, nó sẽ khiến anh bị thương. Cậu thở dài, rời khỏi chỗ đó kéo cái ghế khác lại gần. Không gian trong căn phòng Presidential rộng lớn càng trở nên rộng hơn khi cả hai im lặng – Fei ngồi đó, chống cằm ngắm nhìn Ciel một lúc lâu, khi anh uống tới ly thứ ba vẫn không quay mặt lại nhìn cậu, Fei lại bắt đầu lên tiếng.

“Ciel – tôi không cố xen vào chuyện của anh, nhất là những việc anh không muốn nói ra. Nhưng anh có muốn biết khi nãy Alex đã nói gì với tôi không ?”

Anh dừng lại một chút, hạ cái ly khỏi môi để xuống bàn – có lẽ Ciel chột dạ với những gì Alex nói với Fei, nhưng anh chỉ dùng khoảng vài chục giây để suy nghĩ rồi hất tay bất cần.

“Sao cũng được. Em thích thì cứ việc hỏi anh ta, không cần hỏi lại tôi vì anh ta nói đúng đấy.”

“Không phải như vậy, Alex nói rằng anh ta muốn tốt cho anh, tốt hơn là anh không nên đến gặp vì bố anh đang ở đó – anh sẽ nổi cáu với ông già.”

“Lúc nào chẳng thế, các anh tôi luôn như vậy – nhất là Alex.”

Ciel đặt ly rượu trở lại bàn, chống hai tay lên thành ghế đứng lên đi về giường nằm. Băng xuyên qua căn phòng có đặt bàn ăn tối, anh tiến thẳng trở về chiếc giường king-size quăng mạnh người lên đó. Cậu đứng dậy theo sau, nhíu mày khó chịu vì thái độ ngang bướng của Ciel. Thế nhưng Fei cố gắng kìm xuống cảm giác bực bội vì người cạnh cậu đang ở trên đỉnh một ngọn núi lửa, không kìm nhau lại thì chỉ có đánh nhau.

Anh gác tay lên che mắt, nằm xoay người nghiêng hẳn về một bên. Fei cũng leo lên giường, cậu hứa với Alex sẽ làm Ciel dịu xuống rồi sẽ đưa anh ta đến bệnh viện thăm mẹ. Cậu chỉ gặp mẹ của Ciel có đúng một lần nhưng bà có ấn tượng tốt với cậu, Fei cũng ái ngại khi đã đến đây mà không vào thăm bà. Cậu tới sát sau lưng Ciel, choàng một tay chống sang bên kia rồi cúi đầu xuống. Tóc Fei xoã dài chạm vào cổ Ciel làm anh ta nhột nên có chút phản ứng, Fei hài lòng khi thấy anh gạt tóc cậu – đã chịu bỏ tay khỏi đôi mắt đang căng tràn tức tối.

“Em muốn gì ?”

Ciel chợt hỏi khi cậu cúi nhìn anh chăm chăm bằng đôi mắt cười. Đèn phòng đã được bật lên để anh có thể nhìn rõ hơn gương mặt cậu hoàn toàn không có tia sát khí nào. Có lẽ Ciel đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Fei nên đến khi cậu mỉm cười nhìn anh bình yên, anh cảm thấy lạ lẫm. Cậu vén tóc, chỉ lắc đầu rồi cúi xuống hôn lên đôi môi người nằm dưới.

Cảm giác dễ chịu khoan khoái xâm chiếm trí óc anh khi cậu khẽ hôn anh rồi trườn môi khắp mặt, xuống cổ anh âu yếm. Fei dừng lại khi cậu trượt đôi chân nằm hẳn ra kế bên anh, ôm gọn gương mặt đờ đẫn thiếu ngủ của Ciel, cậu nhẹ cạ cạ mũi vào mũi anh thì thầm nhỏ :

“Tôi nghĩ anh căng thẳng quá rồi, hãy cố ngủ một chút – còn về chuyện của Alex, anh ta hứa sẽ cho anh và mẹ một không gian riêng mà không có bố anh. Nhưng anh phải hứa là bình tĩnh, không nổi nóng khi đến đó.”

“Thật sao ?”

Ciel lúc này hệt như một đứa trẻ ngước mắt nhìn cậu hỏi lại, anh chẳng còn nơi nào để bám víu niềm tin của mình nên khi cậu đưa tay ra, anh phải nắm lấy. Fei khẽ cười và gật đầu đáp lại rồi vòng tay ôm lấy anh. Tất nhiên Fei không thể ôm anh như cách anh vẫn ôm cậu nhưng lúc này Ciel cần lắm một vòng tay. Anh chàng ngoan ngoãn nằm yên rồi nhắm mắt ngủ, trên gương mặt vẫn vương nét lo âu.

Đến khi nghe tiếng thở đều của người bên cạnh, biết Ciel ngủ rồi Fei mới trở người buông anh ra để đặt chuông báo thức đồng thời nhắn cho Alex một cái tin là cậu đã xong việc, đến lượt anh ta thuyết phục ông bố khó tính của anh đi đâu đó.

“Tôi không ngờ cậu làm được chuyện đó, Ciel chưa bao giờ để ai xen vào chuyện riêng mà nó muốn giữ kín. Rút cuộc cậu đã làm gì ?”

Alex trả lời tin nhắn của Fei, có vẻ như anh ta không tin những gì cậu nói. Fei nằm gác tay lên trán, cạnh bên là Ciel đã ôm chăn ngủ, cậu dùng chế độ rung để không đánh thức anh ta.

“Không gì cả, cái Ciel cần lúc căng thẳng là im lặng, vỗ về. Là anh trai của anh ta mà anh không biết chuyện này ngần đó năm sao ?”

“Không, Ciel chưa bao giờ có vẻ suy sụp. Nó luôn nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt ngạo đời. Ngày trước khi bị tống đi Verona một mình, nó cũng chỉ cụp mắt rồi thôi. Khi trở về, nó thành con người khác – bạo dạn và quậy phá vô cùng, đến lúc nó đi Mỹ về thì như cậu thấy đó. Hành động yếu đuối nhất mà tôi từng thấy ở nó là gân cổ cãi rồi về phòng đóng cửa, tuyệt nhiên không hề có thái độ mềm yếu khác.”

“Fufu…anh đang tâm sự với tôi về em trai của anh ?”

“Cậu…ừm, làm tôi ngạc nhiên. Lúc tôi gặp cậu ở Blue Hope VII, tôi không nghĩ với tính cách của cậu sẽ hiểu nó nhiều đến vậy.”

Alex ngạc nhiên là đúng vì anh ta đoán được phần nào cá tính của Fei. Cậu kiêu ngạo vô cùng, khó có thể tưởng tượng ra một Fei Long biết nhún nhường người đối diện và lợi dụng thời thế kéo mây thổi gió – dù có thụt lùi thì cậu cũng nhất quyết không chịu thua, nhịn để hoà bình, làm dịu đi cơn giận của người yêu không phải là điều Alex có thể nghĩ về cậu.

Fei phớt lờ chuyện đó, cậu hỏi thẳng vào mục đích của mình.

“Tại sao anh thích chọc ghẹo Ciel vậy ?”

Dòng tin trả lời được gửi đi và phải một lúc sau Alex mới trả lời. Anh ta dường như hơi ngập ngừng khi phải gửi trả cho cậu lời hồi đáp.

“Vì tôi muốn thấy em trai của mình như lúc nó còn cảm xúc.”

“Cảm xúc ?”

“Ừm…thằng đấy nó chỉ toàn cười, giống như nó sinh ra là để cười, hồi nhỏ nó đâu có thế. Thành công nó cười, thất bại nó cũng cười – trên mặt nó luôn có một biểu cảm sắc thái cố định cho các trường hợp cố định, nếu cậu phải sống chung với nó, một thời gian ngắn thôi cậu sẽ thấy điều này.”

“Oh…”

Fei không tin bởi vì Ciel luôn có đủ mọi sắc thái với cậu nhưng có lẽ Alex nói đúng vì con người Ciel vốn không quen thể hiện mặt xúc cảm bên trong. Khẽ quay người nhìn gương mặt Ciel đang ngủ say, cậu cũng không biết liệu anh có ngủ thật – có chìm sâu vào mộng mị như ý cậu hay không. Ciel ngủ ít hơn cả Fei mà lúc nào cũng phải chịu căng thẳng, áp lực – hơn nữa anh hay giật mình giữa đêm – thường là cơn rùng mình hoặc đột ngột mở mắt ra. Trầm trọng hơn là anh không chịu ngủ, vì không thể nhắm mắt được – nếu Ciel lo lắng thái quá cái gì đó là y như rằng thức trắng cả đêm. Fei không thường xuyên gặp Ciel nhưng mấy năm qua đã biết rõ tật và bệnh của anh lúc ngủ.

Cậu cũng có hỏi bác sĩ tâm lý riêng của mình và ông ta nói là do quá căng thẳng mà đến lúc đi ngủ vẫn không tống được mớ ưu tư đó ra khỏi đầu. Nói thì nghe dễ chứ làm đâu có dễ, lúc đầu Fei cũng hay bị gián đoạn giấc ngủ vì chứng khó ngủ đó của Ciel nhưng lâu về sau cậu phát hiện ra là nằm ôm cứng anh ta thì anh không bị vậy nữa, cũng có nhưng ít đi.

Bởi vậy những tình huống như thế này, ép anh ta đi ngủ là thượng sách.

Ciel à, có phải vì anh dồn nén quá nhiều mới sinh ra như vậy không ?

“Nó đang ngủ à ? Vậy khoảng một tiếng nữa chuẩn bị tới được rồi, đến trước 9h nhé ?”

“Uhm, tôi sẽ canh đúng giờ, nếu có công chuyện gấp anh cứ đi trước đừng lo cho tụi tôi.”

Fei trả lời, cậu nhích lại sát vào người Ciel và ôm vòng qua đầu anh kéo sát lại phía mình.

“Nếu tôi mà đi khỏi đây thì nó không đến được đâu, sao mà không lo được.”

“Fufu, gazie mille…”

(Fufu, cám ơn rất nhiều…)

Cậu định châm chọc Alex thêm vài câu nhưng Ciel đã bò dậy, anh cử động và nhúc nhích toàn thân như cố thoát khỏi điều gì đó trong mơ. Cuối cùng anh mở choàng mắt, nhìn thấy cậu đang nằm kế mình, ánh mắt Ciel có phần dịu xuống nhưng khi thấy Fei cầm điện thoại của anh, Ciel giật lại nó, gắt gỏng.

“Em còn nói chuyện với Alex sao ?”

“Công khai minh bạch, chúng tôi chỉ toàn nói về anh – nếu anh nghi ngờ thì cứ kiểm tra.”

Fei trả lời, từ sau cái vụ bị ghen ầm ĩ hồi năm ngoái cậu đã biết rút kinh nghiệm là đừng để Ciel phải ghen với anh trai. Ciel không cần kiểm tra điện thoại vì anh tin cậu, nhưng cảm giác bực bội vẫn kéo dài dai dẳng. Anh không trả lời cậu, rời khỏi giường lấy quần áo vào phòng tắm thay để chuẩn bị đi, đàng sau lưng anh – cậu thở dài thườn lượt, chắc anh chàng dỗi vì Alex nói tùm lum chuyện không nên kể.

“Bọn tôi đi liền đây, xem chừng Ciel muốn đi rồi.”

“Ok. Chăm nó giúp tôi.”

“Fufu…”

Fei bật cười khi nhận được tin nhắn cuối cùng của Alex và tiện tay xoá luôn toàn bộ tin nội dung họ liên lạc nãy giờ. Anh ta làm như Ciel còn là con nít vậy, mà trong vấn đề này thì anh không khác chi con nít lớn xác. Vội vã, va vấp và không biết nên làm gì – thật tình là dễ thương.

Chỉnh tề ra khỏi phòng tắm, Ciel dùng tay hất ngược mái tóc ướt sũng nước ra phía sau rồi lấy khăn lau – trườn lên giường khi thấy cậu vẫn còn ngồi thoải mái ở đó. Ciel gọi điện thoại cho thuộc hạ, người chịu trách nhiệm cho tổ chức của anh ở Mỹ là hai anh em song sinh số mười một và mười hai. Họ cử người cho xe đón anh ở Hawaii nhưng gặp trục trặc giữa đường nên không thể tới được.

“Vun vén cẩn thận, lôi thôi với bọn cớm không hay ho gì đâu.”

Ciel trả lời ngắn gọn, bảo họ không cần tới – anh sẽ ra ngoài thuê xe.

“Fei…”

Anh đột nhiên quay sang cậu khi đã tắt điện thoại và treo cái khăn bông lên.

“Em đi moto ở Hawaii bao giờ chưa ?”

Nụ cười lại nở rộ trên khoé môi anh, có vẻ như giấc ngủ ngắn một tiếng đã có tác dụng. Nếu không phải vì giật mình thì anh sẽ ngủ được lâu hơn nhưng thôi kệ, vậy cũng được. Fei không lên tiếng phản đối, mỉm cười đáp lại đồng tình – đi cùng Ciel thì nên thoải mái phóng khoáng, chắc chắn anh ta không làm bạn thất vọng.

Cuối cùng họ đã đi thuê xe đến bệnh viện, suốt quãng đường đó Ciel không hề nhắc lại việc Alex đã chửi um sùm trong điện thoại – dường như anh ta đang cố quên đi. Fei cũng không hỏi nhưng cậu băn khoăn, không hiểu phải đối mặt Alex như thế nào ở bệnh viện đây. Số là cha-mẹ của Ciel đang đi du lịch thì bà Sahra bị ngã cầu thang. Chỉ vài bậc thôi nhưng lăn xuống bất tỉnh, đến hồi đưa vào bệnh viện mới phát hiện ra có dấu hiệu của bệnh tim. Mẹ của Ciel vốn khoẻ mạnh nên ỷ lại, không thường xuyên đi khám nên không biết có bệnh.

Cho xe chạy đến tầng hầm đỗ xe, hai người tháo mũ bảo hiểm rồi đi lên từ cổng dưới. Ciel đi cạnh cậu liên tục trêu cái việc cậu ngồi phía sau mà không dám ôm anh. Trời đất, mặt mũi đâu mà làm như vậy – Fei dù sao cũng là đàn ông mà.

“Đàn gì cũng kệ chứ, em không phải người yêu của tôi sao ?”

Ciel véo chóp mũi cậu khiến Fei khó chịu, đang định phản kháng thì đã tới đầu hành lang tầng ba của bệnh viện và Alex đang nhịp chân đứng chờ.

“Có chuyện gì về nhà hẵng âu yếm nghen, chỗ công cộng đó.”

“Nín đi, nhiều chuyện quá.”

Ciel quắc mắt nhìn lại, gạt Alex qua một bên để đi vào phòng. Căn phòng hoàn toàn trống, không có ai ngoài bệnh nhân nằm trên giường. Fei đứng phía ngoài, để yên cho mẹ con họ có không gian riêng, đối mặt với Alex lần thứ hai cậu vẫn thấy khớp vì anh ta từng làm cậu vào trạng thái khốn đốn khi ở riêng với Ciel. Alex đứng tựa lưng vào tường, vắt chéo chân, gọi điện thoại hẹn đón bố – ông đang dùng bữa ở một nhà hàng gần đây. Bởi vì Ciel đòi đến sớm nên phải dụ đi gấp chứ không bố anh không chịu rời bệnh viện.

“Alex, cám ơn anh.”

Fei đột nhiên nói, Alex quay lại nhìn cậu rồi từ từ anh ta nở nụ cười gian.

“Cám ơn thật lòng sao ? Cậu khiến tôi thấy thú vị đấy, em dâu.”

Anh ta cố gắng nhấn mạnh hai chữ “em dâu” để trêu cậu nhưng Fei chỉ bật cười không đáp lại. Alex cũng chẳng thể chọc ghẹo nhiều hơn khi Ciel mở cửa bước ra và nói cậu vào trong với mẹ anh vì bà muốn gặp cậu. Fei đẩy cửa bước vào thì đúng lúc chị dâu của Ciel cũng từ toilet cá nhân trong phòng bước ra – gặp nhau kiểu này thật ái ngại, Fei khẽ cúi đầu chào chị rồi chị cũng ra ngoài ban công phòng bệnh để cậu ở riêng với bà ấy.

Fei nhớ đến người cha của mình trước lúc chết, cậu biết rằng mẹ của Ciel cũng quan trọng đối với anh như vậy. Cậu bước tới cạnh bên giường, nhìn gương mặt trìu mến của bà mà lòng cảm thấy ấm áp. Cậu quan sát bà, tuy đã lớn tuổi nhưng Fei vẫn nhìn ra được những nét quen thuộc ở Ciel giống bà, gương mặt bà hơi vuông nhưng lại hài hoà, nhỏ nhắn sắc sảo. Có thể trông quá không quá rực rỡ nhưng lại có duyên.

Fei nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xương gầy của người phụ nữ đã sinh ra anh, cậu khẽ hỏi thăm mấy câu rồi tính rời đi nhưng bà đã níu lại.

“Fei, hôm đầu năm sao con không đến dùng tiệc với gia đình ? Ciel không mời con sao ?”

“Vì có công chuyện riêng nên…”

Cậu mỉm cười, ngập ngừng đáp lại, bà ấy vẫy tay ra hiệu cậu đến sát bên giường. Fei kéo ghế ngồi, nhỏm người tới trước một chút khi bà nâng cánh tay đang truyền đạm lên như muốn chạm vào cậu. Bà Sahra yêu quí hết thảy người yêu và vợ của con mình, Alex yêu một cô gái người Mỹ cũng bị chồng bà phản đối còn Ciel yêu một boss mafia người Trung Quốc, càng bị đả kích nặng nề khi là đàn ông. Nhưng bà không quan tâm, miễn con trai bà hạnh phúc bên người ấy thì nó có dắt quỷ về nhà bà cũng chấp nhận huống hồ một người lễ độ như cậu.

“Con trai, ta biết Ciel không thường biểu lộ cảm xúc đúng mực – đối với gia đình Angelo thì việc gặp gỡ người thân là vô cùng quan trọng cũng như tặng quà nhưng nó không làm vậy với con phải không ?”

“Uhm…”

Fei không nói gì, để bà tự ý nói mọi chuyện. Bà Sahra nói rằng Ciel từng có nhiều mảnh tình vắt vai nhưng đối với những người đó anh không săn đón. Bà ấy nói Ciel thiếu đầu óc lãng mạn, không biết suy nghĩ cho người yêu nên ngay cả món quà yêu đương cũng không tặng. Bà nói trúng phóc, Ciel có bao giờ tặng quà đúng dịp, anh ta chỉ giỏi vác quà lưu niệm về tống cho cậu mà thôi.

“Felice, Alex, Ciel, đứa nào cũng như đứa nào – chẳng giống bố tụi nó ngày trước săn đón quà cáp tận tình gì cả. Toàn là bà mẹ phải đi tặng quà cho con dâu. Quen nhau được mấy năm rồi nó có tặng con món quà nào đúng nghĩa là quà không ?”

Nghe hỏi vậy Fei khẽ cười rồi lắc đầu, cậu nhớ cái đống quà tặng nhảm nhí của Ciel ở nhà nhưng khi bà Sahra hứa sẽ tặng quà cho cậu, Fei từ chối.

“Thật ra cũng có bác ạ…”

“Ồ ?”

Bà mẹ Ciel có vẻ hơi ngạc nhiên, vì bà hiểu rõ nhất Ciel là đứa khô khất nhất trong ba anh em chứ không phải là Felice. Dù Felice hoạt động cho quân đội nhưng với vợ nó cũng từng làm điều gây kinh ngạc. Chỉ có Ciel là bà chưa thấy, nay hỏi Fei như vậy – bà cũng đoán đúng nhiều điều.

“Anh ấy tặng…”

Fei hạ giọng xuống thì thầm.

“…một khẩu súng.”

“Số 13 ?”

Mẹ của Ciel cũng tỏ ra thích thú với điều này, khi cậu xác nhận bằng một cái gật, đột nhiên bà cười lớn giọng hơn. Tặng một khẩu súng là hàm ý sẽ đặt tính mạng vào tay người yêu, vô cùng ý nghĩa và lạng mãn. Bởi vậy sau đợt đó Ciel không tặng món quà nào như thế nữa, anh đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho mối tình này rồi. Hai người đang cười nói vui vẻ thì phía ngoài cửa có một tiếng “ầm” khó nghe khi có ai đó bị quăng vào cửa.

Biết là hai anh chàng lại đánh nhau rồi nên Fei xin phép được ra về, cậu mở cửa đúng lúc Ciel lồm cồm đứng lên, Alex cũng chẳng khá hơn đang té chúi nhủi ở trên sàn gần đó.

“Buông ra.”

Ciel nóng tiết đòi tiếp tục cuộc ẩu đả, Alex cũng không vừa bò dậy chuẩn bị đấm thằng em. Fei vừa kịp ôm tay Ciel lôi lại thì đầu phía bên kia hàng lang, một người đàn ông lớn tuổi mặt mũi nghiêm khắc tràn đầy sát khí xuất hiện. Fei nhận ra bố của Ciel, ông ta có vẻ mặt lạnh lùng vượt trội so với cả ba cậu con trai, vì chờ đợi lâu mà không thấy Alex đón nên ông tự bắt taxi đi về luôn. Đúng lúc cả hai vừa choảng nhau ngã ngửa thì ông lại xuất hiện. Fei nhìn vào mắt cha của Ciel, cậu cũng hơi giật mình – đôi mắt ông ấy sắc béng vô cùng, không giống cha của cậu.

“Đánh đủ chưa ?”

Khi ông cất tiếng, giọng nói khàn đục khó nghe, sát khí toả ra ầm ầm lấn át cảm xúc của đối phương. Ciel đứng dạt về phía Fei còn Alex đứng lên sau lưng bố, bây giờ Fei càng cảm nhận rõ hơn sự đáng sợ của ông khi ông đến gần chỗ hai người. Cậu cúi đầu chào ông, bên cạnh là Ciel vẫn đang xoa tay lên vết bầm trên mặt.

“Cút xéo.”

Ông bố chỉ nói gọn bằng âm vực trầm thấp nặng nề tiếng địa phương vùng Bắc Ý, Ciel cúi mặt không nói gì – khi ông lướt qua chỗ Fei, ông nhíu mày nhìn cậu không hài lòng. Fei khó chịu lắm nhưng cậu ráng kìm tự ái trong lòng, cúi đầu lễ phép chào ông rồi quay sang Ciel nói vừa đủ âm lượng cho cả ba người nghe.

“Usciamo Ciel, padre buona notte”

(Đi thôi Ciel, buổi tối tốt lành thưa cha.)

Fei cố tình nhấn mạnh vế sau để bố của Ciel biết rằng ông nói tiếng lóng thì cậu cũng nghe được. Cậu không kém cỏi đến mức đực mặt ra không hiểu, khi hai người rời khỏi đó, cậu chỉ thấy lưng ông quay lại, mặt ông hướng về phía cửa phòng bệnh của vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro