Short Extra : Piano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn nhà tại Macao của Fei có một cây đàn Piano nhưng nó bám bụi vì không ai dùng tới. Cây đàn đặt ngay trong phòng ăn nên đã trở thành đề tài quan tâm của Ciel. Cây Piano màu đen gợi cho anh những kí ức rất êm đềm bên gia đình của mình.

Ciel hỏi mượn khăn ướt, vắt thật ráo nước và tự mình lau nó.

“Ngài để đấy tôi gọi người lau !?”

Tên thuộc hạ của Fei đứng phía sau “giám sát” anh buột miệng lên tiếng khi Ciel tỉ mỉ lau từng phím đàn. Fei đã ra ngoài từ sáng tới giờ không quay lại, cậu cũng không nói với anh là đi đâu, có về Hong Kong không nhưng nhắn lại anh có thể ở đây bao lâu tùy thích.

Tuy nhiên Fei gởi người “dòm ngó” Ciel – ngoài đám người của anh lảng vảng phía ngoài thì trong nhà cạnh anh cũng có ai đó theo sát.

“Được rồi, lau bụi là chuyện nhỏ thôi, chơi đàn mới là chuyện lớn.”

“Uhm…”

“Chơi đàn mới là chuyện lớn à ?”

Một giọng nói thứ 3 xen vào giữa cuộc nói chuyện, Ciel nhìn lên, anh thấy cậu đứng ngay ở cửa ra vào phòng ăn – khoanh tay đứng nhìn anh một cách thích thú.

“Đúng, chơi đàn mới khó chứ lau bụi thì dễ thôi !”

“Tốt, lâu lắm rồi tôi cũng chưa nghe độc tấu Piano.”

Fei ra hiệu cho đàn em của mình ra ngoài, họ cúi đầu chào Fei rồi lặng lẽ rút. Cậu tiến sát tới gần cây đàn, nhìn nó rồi tặc lưỡi.

“Sạch rồi, Ciel – anh đừng làm chuyện nhỏ nữa, làm chuyện lớn đi !”

Câu nói của Fei kèm nụ cười lém lỉnh trên môi cậu làm Ciel giật thót.

“Ý em là…?”

“Tôi nghe nói quý tộc các anh từ nhỏ đã phải học ba cái thứ này rồi chứ !?”

Rõ rồi, cậu muốn anh đàn cho cậu nghe – khổ nỗi Ciel lâu rồi không đàn, lần cuối cùng anh đàn cho mẹ nghe là cách đây 3 tháng – vào ngày sinh nhật của bà. Kết quả là bà ấy bịt tai, khuyên anh nên tập đàn chăm chỉ hơn. Khỏi nói cũng biết tiếng đàn của anh kinh khủng cỡ nào rồi.

Fei lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh, vẻ mặt mong mỏi của cậu làm anh không thể từ chối được, Ciel nuốt nước bọt, nặn ra chữ “Phải” một cách khó khăn.

“Woa…”

Biểu hiện này của Fei làm anh chết gục ngay tại chỗ, cậu nhìn anh khẽ cong khóe miệng cười thật tươi – dù trông nó cực kì dễ thương nhưng Ciel không có tâm trí đâu mà thưởng thức nữa.

“Anh chơi đàn đi, bất cứ bài nào anh thích !”

“Okay…”

Ciel miễn cưỡng ngồi vào đàn, Fei khoái trá đứng ở kế bên xem liệu anh đàn được bài nào.

Cậu thừa biết Ciel bỏ đàn đã lâu, mà ở đâu ra cái ý nghĩ “quý tộc phải biết chơi Piano” vậy. Ciel không thể từ chối yêu cầu này vì chơi đàn là việc anh thừa sức làm…hơn nữa…sao có thể để mất mặt trước mặt Fei chứ.

Ciel đặt tay lên những phím đàn, phải vận hết công lực để chơi một bản cho ra trò.

Thế nhưng chưa được đến đâu Fei đã lên tiếng phản đối.

“Thực khó nghe…”

“Em thông cảm, tôi bỏ đàn cũng lâu rồi.”

Ciel cười trừ, trong bụng rủa thầm ầm ĩ. Fei chẳng dừng cái trò hành hạ của cậu lại, được nước lấn tới, cậu yêu cầu hết bài này tới bài khác.

“Đổi đi…”

“Bài này khó nghe quá !”

“Anh biết chơi Sonata Moonlight chứ ?”

Chúa ơi Sonata Moonight – cần nhiều kĩ thuật mới đàn được. Quyển sách nhạc ở trước mặt nhưng hồn Ciel như ở trên mây, anh làm sao mà đàn nổi chứ ?

Căn bản là bỏ đàn thì chẳng đàn được một bài trọn vẹn. Hơn nữa Fei cứ liên quấy rối không để yên cho não của của anh nó kịp làm việc.

“Chơi bài nào thật nhuyễn ấy !”

Đó là yêu sách cuối cùng của Fei sau khi họ đã thử cả chục bài. Trí nhớ của anh, công lực của anh mấy chục năm cộng lại cũng chỉ ra được nhiêu đó thôi. Nhưng cũng may là đàn nãy giờ những ngón tay của Ciel cũng đã có cảm giác trở lại.

Anh nhìn cậu, cặp mắt không lộ rõ ý đồ gì nhưng Fei biết – anh chàng đang chửi cậu tưng bừng kìa. Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ciel khi phải chơi đàn nó mới sướng con mắt làm sao.

“Ok – em đừng có chê đấy !”

“Okay !”

Fei gật đầu, Ciel bắt đầu đàn bài tủ của anh – bản “Dạo khúc cho Adeline” (Ballale pour Adeline). Đó là giai điệu ngọt ngào mà nhà soạn nhà dành tặng cho cô con gái mới sinh Adeline của ông. Bản nhạc này từng được nghệ sĩ piano nổi tiếng Richard Claydermen trình bày và thu âm.

Giai điệu nhẹ nhàng và rất dễ thương, “Dạo khúc cho Adeline” là tất cả những gì anh có thể trổ tài ở đây – cậu đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn vẻ mặt của anh xuyên qua khe hở của cây đàn Piano.

Những ngón tay lướt trên phím đàn, vẻ mặt tập trung đến khó tin của Ciel cho Fei được cảm giác an toàn vì sự nghiêm túc của Ciel ít khi nào lộ ra nét mặt. Tiếng đàn nghe không nhuyễn và thực sự hay lắm nhưng nó vẫn đủ khiến cậu hài lòng.

Fei vỗ tay tán thưởng một cách giễu cợt khi Ciel đã kết thúc phần trình bày của anh – cậu mỉm cười và gật đầu làm Ciel tức điên lên được nhưng không có cách nào trêu lại cậu.

Tôi sẽ trả thù em vào một ngày không xa.

Ciel nghĩ thầm – hai người chẳng ai chịu “bỏ tiền” ra mua sự bình yên cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro