Short Extra : Quà lưu niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ciel là người thích du lịch.

Đã đi du lịch là phải mang về quà lưu niệm – nó có tác dụng gợi nhớ và lưu giữ kỉ niệm về nơi mình đã từng đi qua. Sở thích đi du lịch của Ciel sẽ chẳng có ảnh hưởng gì đến Fei nếu anh không vác về hàng tá quà lưu niệm để tặng cậu.

Cũng không hẳn là đi du lịch, Ciel làm gì có thời gian. Nhiều khi chỉ là ghé qua vì công việc, nghĩ ra thứ gì hay ho cũng phải mua cho bằng được.

Vấn đề này thực sự khiến thủ lĩnh của một tổ chức mafia lớn ở Hong Kong phải nhức đầu.

Vào một ngày gần dịp tết của người Trung Quốc, Fei đứng tần ngần trước cái tủ kính cao ngất đặt trong phòng mình. Cậu có cả một cái tủ để đựng quà lưu niệm của Ciel – những thứ mà cậu không bao giờ đụng tới nó sau khi đã tống vào tủ kính.

Ciel thích mua đồ tặng cậu, chính Fei cũng không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy trong khi cậu chẳng phải là một cô nàng hau háu chờ người yêu tặng quà.

Ciel đã đi là phải mua, cái tần suất mua đồ “hàng độc” địa phương của anh nó thường xuyên tới mức cách đây…2 ngày người của anh mang đến cho cậu một chai rượu Mao Đài ! (Thứ có thể mua được ở Trung Quốc =.=)

Fei đã gọi điện phàn nàn rằng anh đừng mua cái gì mà cậu có thể mua được nhưng lại chẳng cãi được thêm câu nào khi Ciel trả lời với một tràn cười bất tận :

“Em có thể mua được nhưng em đã bao giờ mua được chưa ?”

Ý Ciel là cậu đã tới đó chưa ? Và có đủ kiên nhẫn mà chọn lựa “hàng độc” hay không ? Mỗi một món quà của anh đều có cả “giai thoại” lý do tại sao anh chọn nó. Ví dụ như bộ búp bê Nga 50 con bằng gỗ Bạch Dương kia chẳng hạn.

“Nước Nga nổi tiếng nhất là cây Bạch Dương và rượu Vodka – Vodka thì chẳng phải em đã có cả tủ hay sao ? Nhưng đã bao giờ em cầm búp bê Nga chưa ? Xếp chúng lại, con này chồng con kia cũng có tác dụng xả stress đó chứ !”

Cái lý luận super ngang ngược của Ciel lại đánh gục được quyết tâm từ chối quà tặng của Fei. Cuối cùng cậu đành phải đề nghị một cách khéo léo, nói chung là làm sao đó để Ciel không có lý do tặng hoặc tặng được nhưng không muốn tặng.

“Ciel – tôi biết là anh rất tốt với tôi nhưng…anh hãy tặng tôi cái gì ăn được, mấy cái này cũng thường thôi mà !”

“Cái gì ăn được à ?”

Ciel hỏi lại, giọng hơi hạ xuống – có vẻ như anh ta chưa nghĩ ra thứ gì có thể tặng mà Fei ăn được. Cậu biết anh là người sành ăn, muốn mời dùng bữa thì phải tới nơi mà thưởng thức chứ đóng hộp đem tặng thì còn cái gì là sành điệu nữa.

“Phải !”

Fei bật cười, xem ra cậu thực hiện được mưu đồ rồi. Ciel tỏ ra đăm chiêu, anh ta im lặng một lúc rồi “À…” như phát hiện được chuyện hay ho vậy.

“Ok – tôi sẽ tặng em thứ gì đó “ăn” được, khuyến mãi luôn “xài” được !”

“Thỏa thuận vậy đi !”

Fei đồng ý nhưng cậu không biết rằng lời đề nghị của cậu sai lầm khủng khiếp.

Về sau đó Ciel chẳng tặng cậu hàng trưng bày mà đúng chất hàng “ăn” được dù nó không dùng để ăn mà là để uống. Quà tặng lúc nào cũng là rượu và rượu, rượu đủ loại mà Fei dám cá là nói ra người ngơ ngác như nghe chuyện lạ – vì có khi cả đời người cũng chưa rớ đến nó.

Từ…Vodka Nga – Russky Standart : Dòng Vodka độc quyền của Nước Nga trước kia được tinh chế dâng lên cho Sa Hoàng.

Cho đến…loại Vodka bình dân chỉ có nông thôn nước Nga mới dùng, chưng cất theo phương pháp thủ công – hương vị cực kì dân dã và lạ.

Rượu Tenqila đến từ Mexico.

Wasser và Geiste : 2 loại rượu ngon nhất nước Đức. Wasser chế biến từ anh đào đen còn Geiste được chưng cất từ quả ngấy.

Ngoài ra thì có Chocolate Thụy Sĩ hoặc loại Durian Chocolate (chocolate sầu riêng) của Malaysia.

Fei cũng biết hút thuốc nên Ciel gửi tặng xì gà Cuba và những loại xì gà khác nhau mà đảm bảo anh ta đã thử qua rồi nên biết là nó ngon và “độc”. Thi thoảng Ciel cũng gửi tặng đồ pha lê Tiệp Khắc, vải hoặc giấy, các loại giấy thủ công rất đặc biệt của Đông Nam Á – đúng chất là hàng “xài” được nhưng không biết bao giờ mới xài !

Mỗi một loại rượu đều có xuất xứ và chia làm nhiều loại nhỏ khác nhau. Cứ thế, cái tủ quà lưu niệm của Fei lại nhanh chóng đầy lên nhưng Fei không thể vất đi cái gì vì mỗi lần ghé thăm cậu Ciel đều đứng nhìn nó.

Đối với Ciel – kỉ niệm và kí ức gần như là thứ không thể để mất. Không muốn làm mích lòng người tặng nên mỗi khi có quà là cậu chỉ biết than trời không biết nhét vào đâu. Nhưng Fei đau đầu một, người sắp tủ cho cậu đau đầu tới một trăm.

Toàn là đồ dễ vỡ mong manh, nếu chẳng may làm rơi một cái thì tiêu…

Vì thế, sau một năm trời – Fei lại tần ngần đứng trước cái tủ quà của mình và tự hỏi.

“Mình nên làm gì đây ?”

Chỉ có mỗi Ciel là khoái chí – anh tặng Fei hàng đống thứ mà cậu chẳng dám vất đi thứ gì. Fei chỉ có thể trêu chọc Ciel một lúc thôi còn Ciel lại khiến Fei băn khoăn năm này qua tháng nọ !

Thế là mỗi lần đến Hong Kong anh đều “xài giúp” cậu một số thứ, Fei thà để cho anh tự xài đồ của mình còn hơn cậu đem “tẩu tán” – không khéo lại cãi nhau. Không phải Fei sợ cái gì nhưng gây sự với Ciel không hề có lợi, cậu không muốn phải chống lại anh ta trong những “trận chiến” vô nghĩa – tốt nhất cứ hòa bình đi.

Khi yêu con người ta thay đổi, tuy Fei không nhận ra nhưng cậu đã thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro