24_30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Một người
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Sơn Trưởng cùng hai vị tiên quân đang ăn sáng, thấy thượng tiên thanh nhã tú dật chậm rãi đến, lập tức hỏi: “Đỉnh Lưu Vân ve kêu chim hót, không biết có quấy rầy thượng tiên nghỉ ngơi?”
Đình Hòa thượng tiên nghiễm nhiên tinh thần phấn chấn, tiên tư vô song, khiêm tốn nói: “Không sao, ta ngủ rất ngon.”
Nói xong vén áo bào ngồi xuống, cùng ba người kia ăn sáng.
Đan Đề Tiên quân ngồi bên trái thượng tiên ghé mắt nhìn lại. Trâm bạch ngọc, đội vân quan, sườn mặt tuấn lãng của thượng tiên nếu nhìn kỹ thấy làn da không chút khuyết điểm. Ánh mắt dọc theo cằm hắn chậm rãi dời xuống, nhìn thấy gì, hơi nheo mắt lại, cười nói: “Thượng tiên đúng là dễ tính, tiểu tiên thấy người thượng tiên có vết đỏ, con muỗi ở Lưu Phong này đúng là to gan, ngay cả thượng tiên cũng dám đốt.”
Ngữ khí giống như vô cùng kính trọng thượng tiên.
Sơn Trưởng nghe vậy nhìn lại, đúng là dưới gáy thượng tiên, chỗ cổ áo có mấy vết đỏ.
Sơn Trưởng biết muỗi ở Di sơn luôn ngang ngược, nhưng không ngờ lại ngang ngược tới mức này, dám động đến người thượng tiên của Cửu Trọng Thiên, lập tức thay đổi sắc mặt, căng thẳng nói:“Là tiểu yêu quản giáo không nghiêm, mong thượng tiên trách phạt.”
Ông là Sơn Trưởng, đương nhiên những chuyện lớn nhỏ ở Di sơn này đều thuộc trách nhiệm của ông.
Tay Đình Hòa đang cầm bánh bột mì chợt ngừng lại, chậm rãi buông bánh, cúi đầu nhìn cổ áo, đúng là có mấy dấu đỏ mơ hồ. Nhớ lại một đêm phóng túng hôm qua, tai thượng tiên đỏ bừng, ngoài mặt lại đoan chính, chậm rãi kéo cổ áo che đi những vết đỏ.
Xong mới nói với Sơn Trưởng: “Muỗi đốt thôi, không phải chuyện nghiêm trọng gì, hơn nữa việc này không liên quan gì đến Sơn Trưởng, Sơn Trưởng đừng tự trách.”
Sao ông có thể không tự trách được chứ? Thấy Đình Hòa thượng tiên tốt như vậy, Sơn Trưởng càng thêm áy náy, nghĩ trong lòng nhất định phải triệu tập đám muỗi ở Di sơn giáo huấn một phen mới được.
Đan Đề Tiên quân ăn bánh, nhìn Đình Hòa thượng tiên nói chuyện với Sơn Trưởng, khóe miệng thoáng nhếch lên.
Đi dã ngoại xong các đệ tử đương nhiên phải quay về học đường. Những đệ tử ở trong học xá thì nhộn nhịp chuyển đồ vào ở.
A Đào cùng Thược Dược ở một phòng, nữ hài tử thường nhiều đồ đạc còn A Đào lại thảnh thơi, nàng chỉ có mấy bộ đồ cũ, càng không nói đến trang sức linh tinh.
Thược Dược chu đáo dọn dẹp phòng, trải giường cho A Đào xong lại bận rộn làm chuyện khác, vui vẻ nói với nàng:“Ở trong học xá cũng tốt, nghe nói thượng tiên cùng các Tiên quân đôi khi còn đi kiểm tra nữa, thời gian tự học mình cũng có thể hỏi bài các ngài ấy.”
Ở trong học xá vừa đảm bảo an toàn cho các tiểu yêu, lại vừa đưa bọn họ vào khuôn khổ. Mỗi ngày nghỉ ngơi đúng giờ, hơn nữa đến tối còn có một canh giờ tự học.
Thấy A Đào không nói gì, Thược Dược quay đầu nhìn, chỉ thấy A Đào đã ngủ từ khi nào. Thế là đi qua, cầm chăn đắp cho nàng.
Nhìn nàng nằm nghiêng trên giường, ngực nhô cao rõ ràng, Thược Dược là nữ nhân mà thấy cũng thẹn thùng.
Thược Dược đi ra ngoài xách nước, bước qua hành lang dưới lầu thì gặp Đình Hòa thượng tiên, cung kính hành lễ.
Đình Hòa thấy thường ngày nàng ấy cùng A Đào như hình với bóng, mà giờ chỉ có mình Thược Dược, bèn hỏi:“A Đào đâu?”
A Đào là trợ giảng của thượng tiên, Thược Dược cũng chẳng nghĩ nhiều, nói: “A Đào đêm qua ngủ không ngon, giờ đang ngủ bù ạ.” Nói xong ngoan ngoan hỏi thượng tiên: “Thượng tiên chữa bài xong rồi cần a Đào đi lấy ạ? Hay để trò đi thay nàng ấy?”
Đình Hòa cúi đầu ừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm .
Thược Dược nhìn theo bóng lưng thượng tiên, cảm thấy thượng tiên không hổ là thượng tiên, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy cao quý như vậy. Sau đó nhanh chân đi xách nước, lại thuận đường đi lấy bài tập cho A Đào.
Ngang qua học đường, Đình Hòa chợt thấy có bóng người màu vàng bên trong. Giờ đã tan học từ lâu, còn một lúc nữa mới tới giờ tự học, với tính cách của đám tiểu yêu Di sơn thì làm gì có ai chăm chỉ ở lại học chứ?
Đình Hòa xưa nay luôn thích những đệ tử chăm chỉ cố gắng, bèn bước vào, thấy một thân ảnh gầy gò ngồi trong góc dưới cùng, tay không biết cầm cái gì, đang lật mặt bàn lên.
Thấy thượng tiên bước vào, đệ tử kia giật mình mở to hai mắt, lắp bắp nói:“Thượng, thượng tiên.”
Là nam cúc yêu lớp bên cạnh, tên Ngọc Quản, ngày thường nhát gan, trước đây còn phạm tội nên bị giam vào U Ti Cục. Có điều U Ti Cục ở Di sơn không được quy củ như trên Cửu Tiêu các, hắn ở trong đó nếm không ít đau khổ. Đình Hòa thấy hắn thường xuyên bị các tiểu yêu khác xa lánh, cũng ngầm quan tâm tới hắn nhiều hơn.
Lúc này thấy lén lút ở chỗ ngồi của A Đào, liền hỏi:“Trò ở đây làm gì?”
Ngọc Quản nắm vật gì đó trong tay, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Trò, trò định…” Hắn ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước như nai con, nói nhỏ: “Tiểu yêu ngưỡng mộ A Đào đã lâu, hôm nay chuẩn bị bày tỏ với A Đào.”
A Đào rất xinh đẹp, nam yêu ngưỡng mộ nàng không phải ít, nhưng nàng tính tình cao ngạo, những nam yêu kia ngưỡng mộ nàng cũng không dám thổ lộ. Mà cúc yêu nhát gan này… Đình Hòa thản nhiên nhìn hắn một cái, thấy mặc dù hắn gầy yếu, nhưng cũng coi như một thiếu niên tuấn tú.
Đình Hòa nói:“Vì sao trò ngưỡng mộ nàng ấy?”
A?
Ngọc Quản mở to hai mắt, môi hé mở, trông cũng đáng yêu.
Sau đó đỏ mặt, cúi đầu nói:“Trò ngu dốt bẩm sinh, pháp thuật kém cỏi, người khác chỉ cần học một ngày là xong, còn trò mất ba ngày cũng không học nổi. Khi trò còn nhỏ nghe mẫu thân nói người có thiên phú nhất ở Di sơn là Đào yêu. Sau này nhập học may mắn được biết a Đào, cho dù chỉ đứng nhìn từ xa cũng đủ làm trò dao động. Lần trước thấy A Đào cô nương biểu hiện ở môn thực hành, trò liền, trò liền càng thêm thương nhớ…”
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên ngây thơ mặt đỏ bừng, nhưng cũng mỉm cười thỏa mãn.
Đình Hòa nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, tiếp tục nói:“Vậy trò muốn theo đuổi nàng ấy?”
Ngọc Quản lắc đầu, nói chuyện cũng trôi chảy hơn, kiên định đáp:“A Đào cô nương không phải vật trong ao, ngày sau nhất định không ở Di sơn nhỏ bé này được. Trò không mong được bầu bạn cạnh nàng ấy, chỉ cầu được cùng nàng ái ân, có một đoạn tình duyên ngắn ngủi là được.”
Đối với tiểu yêu Di sơn mà nói, đoạn tình duyên chóng vánh cũng chẳng lạ lẫm gì.
Đình Hòa trầm mặc thật lâu, sau đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:“Trò si tình như thế, đúng là hiếm thấy, nhưng bây giờ vẫn phải lấy học tập làm đầu.”
Ngọc Quản liên tục gật đầu:“Thượng tiên nói phải, trong học đường trò nhất định không quấy rầy A Đào cô nương .”
Đình Hòa cúi đầu “Ừ” một tiếng, mới liếc nhìn phong thư trong tay hắn, ân cần nói: “Thân là phu tử, vốn không nên quản việc tư của trò. Nhưng thường ngày ta vẫn quan tâm trò, hôm nay trò lại có can đảm như vậy, đúng là hiếm thấy. Có điều… trong thư trừ việc bày tỏ ngưỡng mộ ra, thì còn viết gì nữa?”
Ngọc Quản thấy thượng tiên không trách mắng mà còn ôn hòa dạy bảo, lập tức nói:“Hẹn A Đào cô nương đêm mai giờ tý gặp ở bên bờ suối ạ.”
Gặp gỡ làm gì, đương nhiên không cần nói cũng biết .
Đình Hòa xoay người sang chỗ khác, khoanh tay đứng:“Tình cảm là việc không thể miễn cưỡng, hôm nay trò đưa thư, nếu A Đào đồng ý ước hẹn thì là ý hợp tâm đầu, đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu không đến chỗ hẹn thì chứng tỏ nàng từ chối trò, nếu là vậy thì đừng dây dưa nữa, tránh để mất lòng nhau.”
Thượng tiên nói nghe có đạo lí vô cùng.
Ngọc Quản gật đầu, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng vẫn còn hi vọng mỏng manh, rằng A Đào cô nương có thể đồng ý.
Hắn bỏ phong thư tâm tình sướt mướt dài ba trang giấy vào ngăn kéo, sau đó nói với thượng tiên: “Thượng tiên yên tâm, nếu A Đào cô nương không có tình cảm với trò, thì trò nhất định không làm phiền nàng ấy nữa, từ nay về sau kiên định tu hành, lấy A Đào cô nương làm gương.”
Đình Hòa thượng tiên nhìn thiếu niên gật đầu, cổ vũ nói:“Tốt lắm.”
Ngọc Quản lưu luyến nhìn cái bàn kia một lần nữa rồi mới rời đi.
Đợi Ngọc Quản đi rồi, Đình Hòa mới bước lại bàn, cầm bức thư tình dày cộm của thiếu niên ngây thơ kia bỏ vào trong tay áo, mặt không đổi sắc bước ra khỏi học đường.
Buổi tối là giờ tự học của các đệ tử. Người phụ trách là Đình Hòa thượng tiên và Đan Đề Tiên quân. Hai vị cũng không cần giám sát mọi người, mà chỉ thi thoảng đi vào xem các đệ tử có chăm chỉ ôn bài hay không thôi.
Có điều tiểu yêu lười nhác, không có Tiên quân quản giáo thì chỉ một lát đã không thể ngồi yên.
Thược Dược đang nghiêm túc xem bài vở, bỗng Dạ Đàm bên cạnh gõ gõ tay nàng, sau đó lấy dưới bàn ra một xấp lá cây, trên lá có nhiều gân xanh khác nhau, giống như đánh dấu thứ tự để phân biệt lớn nhỏ.
Hắn nói nhỏ với Thược Dược nói:“Chơi bài không?”
Thược Dược lắc đầu, nàng còn muốn ôn bài, không chơi đâu.
Dạ Đàm biết nàng chăm học, không rủ nữa, lại nhìn A Đào phía sau. Nếu là trước đây thì hắn không rủ nàng, nhưng sau lần đi dã ngoại hắn cảm thấy A Đào này cũng không quá khó gần.
Thế là nhỏ giọng hỏi A Đào:“A Đào A Đào, chơi không?”
A Đào đang buồn chán. Nàng làm trợ giảng nên cũng không thể trốn học được. Thấy Dạ Đàm cầm bài lá cây rủ nàng chơi, liền gật đầu nói: “Được thôi.”
Dạ Đàm sửng sốt, không ngờ A Đào đồng ý thật, bèn vội vàng bê bàn qua ghép vào bàn của nàng. Hi Quỳ ngồi bên kia thấy vậy cũng đi qua nói: “Vừa lúc làm bài xong, chơi chung đi.”
Dạ Đàm mặc dù không thích Hi Quỳ, nhưng giờ nàng ta chủ động muốn chơi cùng cũng không tiện từ chối, đành đi rửa lá cây rồi chia cho ba người.
Hi Quỳ xếp bài, động tác thành thạo, nàng ta liếc A Đào một cái:“Chơi cái này cần phải có thưởng mới được, chi bằng… nếu ai thua thì phải trả lời người thắng ba câu hỏi, dù hỏi cái gì cũng phải trả lời, đồng ý không?”
A Đào thản nhiên nhìn Hi Quỳ một cái, ừ.
Dạ Đàm cũng lập tức gật đầu:“Được.”
Hi Quỳ cười cười, nhanh chóng xếp bài xong.
Hi Quỳ mặc dù pháp thuật không bằng A Đào nhưng cũng là cao thủ chơi bài, mà đây lại là lần đầu tiên A Đào chơi, đương nhiên nàng thua.
Hi Quỳ mỉm cười, khoanh tay nói: “Ta hỏi đây.”
Đan Đề Tiên quân đứng nép bên cửa nhìn vào. Hắn không phát ra tiếng động, các tiểu yêu bên trong dĩ nhiên không phát hiện được.
Ngày thường ở trong lớp còn tỏ vẻ chăm chỉ, chỉ cần bọn họ không có mặt liền lập tức hiện nguyên hình.
Đan Đề Tiên quân đang định bước vào răn dạy, ngẩng đầu lại thấy thượng tiên đến. Bèn nhỏ giọng nói:“Thượng tiên.” Sau đó chỉ vào bên trong, nói: “Ngài nhìn xem, đám tiểu yêu còn ra thể thống gì? Không coi đây là học đường sao?”
Sắc mặt Đình Hòa cũng không ôn hòa như thường nhật.
Thấy bên góc trong cùng của phòng học, A Đào và Dạ Đàm ngồi cạnh nhau, y phục không sửa sang cẩn thận, trước ngực lộ cảnh xuân, mà nàng lại hồn nhiên không biết.
Sau đó thấy Hi Quỳ hỏi nàng:“Ừm, ngươi còn trong trắng không?”
Lời này nói ra, đám nam nữ yêu ngồi xem đều hưng phấn tò mò nhìn A Đào. A Đào có trăm ngàn năm đạo hạnh, mà ở Di sơn, những tiểu yêu một hai trăm tuổi cũng ít người còn thân hoàn bích. Có điều A Đào này mặc dù có vô vàn lời đồn đãi, nhưng chưa ai thực sự thấy nàng dây dưa với nam yêu nào cả. Cho dù phong lưu đa tình như Bưởi tinh A Đào cũng không để ý.
Đây chẳng phải chuyện bí mật gì, A Đào đáp:“Không phải.”
Nghe vậy, mọi người xung quanh cũng không ngạc nhiên mấy.
Đan Đề Tiên quân đang định bước vào dạy bảo, nhưng cũng có chút tò mò với câu hỏi của Hi Quỳ, liền đứng ngoài nghe.
Câu hỏi thứ hai, Hi Quỳ cười cười, hỏi:“Thế… người đó có ở trong này không?” ‘Người đó’ đương nhiên là chỉ nam yêu qua lại với A Đào.
A Đào ngồi trong góc, mọi người đều đang nhìn nàng, mà nàng chỉ cần liếc mắt là thấy hai vị Tiên quân đứng sau cửa, ánh mắt lướt qua áo bào trắng tinh, A Đào gật đầu:“Có.”
Đình Hòa dĩ nhiên biết cuộc sống của tiểu yêu ở Di sơn, trước đây phóng túng thế nào hắn cũng không so đo, nhưng thấy nàng không kiêng dè nói trước mặt mình như vậy, trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Đan Đề Tiên quân cười cười, nói nhỏ với thượng tiên:“Thú vị.”
Ánh mắt Đình Hòa nhiễm một tầng băng lạnh, ngón tay vô tình chạm phải phong thư dày cộm mới thu, tay khẽ lướt qua, phong thư kia liền hóa thành tro bụi.
Hi Quỳ không ngờ A Đào lại phối hợp như thế, càng thêm kích động, liền hỏi câu cuối cùng: “Mấy người?”
A Đào cười cười, ánh mắt nhìn thẳng người đứng ngoài cửa, trả lời: “…Một người.”

Chương 26
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đình Hòa thay một cái quần sạch sẽ khác, dẫn A Đào đi ra.
Thanh Loan phu nhân an vị bên ngoài
Bà nhìn con trai không còn dáng vẻ chật vật như ban nãy, y phục trắng toát, dáng người cao ngất, tuấn lãng vô song, phong thái quân tử, mặc cho ai nhìn cũng đều phải cung kính.
Người ngoài nói bà dạy con trai khéo, nhưng chỉ bà hiểu được đứa con trai này tử nhỏ đã hiền lành, lại có thiên phú, dù dạy thế nào cũng không hư được.
Mà hiện tại —
Ánh mắt Thanh Loan phu nhân liếc qua a Đào bên cạnh Đình Hòa, Đào yêu này nhìn qua chừng sáu trăm năm đạo hạnh, trắng trẻo xinh đẹp, nhìn cũng bắt mắt, nhưng chỉ là tiểu yêu Di sơn, người hoang dã, nhìn thô bỉ không chịu nổi, nào có dáng vẻ thê tử hiền lành chứ?
Nghĩ đến hình ảnh khó coi vừa rồi, Thanh Loan phu nhân cảm thấy mạch máu trên trán nhảy lên, phải đưa tay xoa trán mới bình tĩnh lại được: “Nói đi, hai người tiến triển tới đâu rồi?”
Đình Hòa không biết vì sao mẫu thân đột ngột đến, mà hắn da mặt mỏng, chuyện thế này không biết phải mở miệng nói thế nào.
Đình Hòa im lặng, Thanh Loan phu nhân trong lòng hiểu rõ, lại nhìn nhà gỗ nhỏ này chén bát đều có cả đôi, bên ngoài còn phơi cái yếm của nữ nhân, mặc dù bày kết giới người khác không thấy được, nhưng cũng không gạt nổi ánh mắt của bà. Con trai bà giữ mình trong sạch suốt 6 ngàn năm, đến Di sơn chưa đầy một tháng lại cùng Đào yêu này chung đụng.
Thanh Loan phu nhân lạnh lùng nói: “Con đó, sao không học được tí nào từ biểu ca con vậy? Dung Lâm cùng biểu tẩu của con cũng quen nhau một thời gian ngắn là sống chung, nhưng nó phải có hôn thư (*) mới làm vậy. Con nhìn con xem, ra thể thống gì nữa!…. Nhìn thấy nữ yêu ngực lớn này là không bước đi nổi nữa hả?”
(*) Hôn thư: giấy đăng ký kết hôn
Bình thường Đình Hòa thượng tiên cao cao tại thượng, Di sơn này ai gặp hắn cũng phải cung kính, mà lúc này đứng trước mặt Thanh Loan phu nhân hắn cũng chỉ là đứa con trai bình thường. Thanh Loan phu nhân rất uy nghiêm, nhưng A Đào cũng không sợ điều đó, nghe bà mắng vậy, mở miệng nói: “Là ta câu dẫn thượng tiên, bà đừng nói ngài ấy như vậy.”
Đúng là nàng nhất thời hứng thú, cảm thấy Tiên quân trên thiên giới này thú vị nên mới câu dẫn hắn, sau ở chung cũng thấy hòa hợp. Hắn nấu cho nàng ăn, tặng nàng cái yếm, những thứ đó nàng rất thích. Mà nàng cũng chẳng mất gì cả.
Thanh Loan phu nhân thấy nàng không chỉ bề ngoài dụ hoặc mà ăn mặc cũng hở hang, ngực bự như vậy, còn ra thể thống gì? Vậy mà còn dám chống đối bà nữa? Cả tam giới này có ai dám nói chuyện với bà như thế không?
Thanh Loan phu nhân phất tay áo đứng dậy, trừng mắt nói:“Tiểu yêu ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, ngươi cho là có Đình Hòa che chở thì ta không làm gì được ngươi ư? Ngươi có biết, ta chỉ cần phẩy tay một cái là có thể diệt đạo hạnh của ngươi, cho ngươi trở về nguyên hình?”
A Đào chưa bao giờ sợ ai, đang định nói lại thì Đình Hòa kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói: “Đừng cãi nữa.” Hắn nhíu mày, lời nói nghiêm khắc hơn bình thường, thấy mẫu thân cùng A Đào không ai nhường ai, đành phải trấn an mẫu thân trước vậy, nói: “Nàng ra hậu viện chờ ta, ta nói mấy câu với mẫu thân đã.”
A Đào cũng không thích vị Thanh Loan phu nhân này, thấy Đình Hòa thiên vị mẫu thân hắn cũng không nói nhiều, tránh khỏi tay hắn, đi ra hậu viện.
A Đào ra ngoài rồi, Đình Hòa mới nói:“Mẫu thân sao hôm nay lại đến tận đây?”
Giờ lại hỏi sao bà đến đấy!
Thanh Loan phu nhân tức giận nhìn hắn một cái, lúc trước Đình Hòa cùng Hồng Châu thần nữ xem mặt bà cũng vui mừng, hôm sau Hồng Châu thần nữ kia đến chào hỏi bà, bà cảm thấy việc này chắc thành. Lại nghe nàng ta chủ động đi Di sơn, chắc phải ở lại mấy ngày bồi dưỡng cảm tình, không ngờ Hồng Châu thần nữ ở chưa đầy một ngày đã về mất. Mặc dù không biết lý do, nhưng Thanh Loan phu nhân đoán chắc là do con trai quá nghiêm túc, không hiểu tình nhi nữ của Hồng Châu, thế là bà mới đến đây để khai sáng cho con trai.
Nào ngờ lại thấy cảnh con trai y phục không chỉnh ôm ấp nữ yêu kia.
Nếu bà đến chậm một bước, còn không biết phải bắt gặp cảnh không sạch sẽ gì nữa đây.
Giờ lại hỏi câu này với bà, là muốn trách bà phá hỏng chuyện tốt của hắn sao?
Thấy mẫu thân không đáp, cũng đành thôi. Đình Hòa rũ mắt, chậm rãi nói: “Vừa rồi mẫu thân trách Đình Hòa với A Đào vô danh vô phận đã ở cùng nhau, nếu mẫu thân đồng ý, Đình Hòa ngày mai liền dẫn A Đào đi lĩnh hôn thư.”
Thanh Loan phu nhân tưởng con trai chỉ hồ đồ nhất thời mà thôi, giờ nghe hắn nói vậy lập tức nổi giận: “Đào yêu kia nhìn là biết không phải hạng đứng đắn, dáng vẻ lẳng lơ, thiên giới có tiên tử nào không tốt hơn nó chứ?”
“…… Mẫu thân vẫn dạy con, cưới vợ phải cưới người hiền, nếu nó là người đứng đắn, hiền lương thục đức thì mẫu thân cũng không để ý đến xuất thân của nó làm gì. Ngày xưa khi Dung Lâm và A Liên thành thân, mẫu thân có ý kiến gì không? Khi ấy A Liên chỉ là tiểu yêu xuất thân nơi thôn dã, chưa từng biết đến thế giới bên ngoài, nhưng con bé luôn ngoan ngoãn chăm sóc cho Dung Lâm, tề gia nội trợ chu toàn, đó mới là thê tử tốt.”
Thanh Loan phu nhân nói thật, bà không để ý xuất thân, không để ý chủng tộc, cho dù con trai là thiếu chủ duy nhất của Cửu Nguyên sơn thì bà cũng không chú trọng môn đăng hộ đối như những người cổ hủ khác. Cửu Nguyên sơn bọn họ trên thiên giới đã đủ danh vọng, hoàn toàn không cần lại lấy một thiếu phu nhân như dệt hoa trên gấm nữa (*). Chỉ mong một nàng dâu hiền lành thôi, mà điểm này, cô đào kia hoàn toàn không phù hợp.
(*) Dệt hoa trên gấm: Gấm đã đủ lung linh rồi, có dệt một bông hoa lên đó cũng chẳng thêm được gì.
Không chỉ không phù hợp, mà lại hoàn toàn tương phản, bảo sao bà có thể chấp nhận được?
Đình Hòa nói:“Mẫu thân còn chưa biết gì về A Đào xin đừng vội phán đoán, nàng vẫn có nhiều chỗ hơn người.”
Chỗ hơn người? Sao bà không thấy chứ? Bà chỉ thấy ngực của cô ta lớn hơn nữ tử bình thường, ăn mặc lại hở hang hơn nữ tử bình thường, tính tình cũng chẳng dịu dàng bằng ai. Còn những thứ khác… Đúng là chẳng nhìn ra. Hơn nữa lại dễ dãi ở cùng nam nhân như vậy thì làm sao tốt được?
Thanh Loan phu nhân nói:“Con không muốn lấy Hồng Châu, mẫu thân không ép con, nhưng nếu con muốn lấy Đào yêu lẳng lơ đó thì mẫu thân tuyệt đối không đồng ý ……” Dừng một chút, thấy Đình Hòa còn muốn nói giúp nữ yêu kia, bà tiếp tục: “… cho dù có ngày nó mang bầu thì cũng không được vào cửa Cửu Nguyên sơn chúng ta.”
Đình Hòa mặc dù thái độ cung kính nhưng lần này hắn không hề nhượng bộ, chỉ nói: “Xin mẫu thân bình tĩnh mấy ngày, việc này nói sau.”
“Không cần nói gì nữa.” Thanh Loan phu nhân lập tức quyết định,“Con ngay lập tức theo ta về, không cần dạy học ở Di sơn nữa, bên Cửu Tiêu các mẫu thân sẽ nói chuyện với biểu ca con.”
Đình Hòa từ nhỏ đã ưu tú, mặc dù sống trong danh gia vọng tộc nhưng không bao giờ đòi hỏi đặc quyền, Thanh Loan phu nhân cũng vậy. Mà bây giờ bà lại không tiếc vận dụng quan hệ muốn đưa con trai về, để khỏi tiếp xúc với Đào yêu kia nữa.
Đình Hòa đương nhiên không về.
Hắn nói:“Việc này xin thứ cho Đình Hòa không thể vâng theo, kỳ hạn ở đây còn hai tháng, Đình Hòa tuyệt đối không rời khỏi Di sơn trước thời hạn, mong mẫu thân hiểu cho.”
Thanh Loan phu nhân đi ra, liền nhìn thấy một thiếu nữ y phục xanh biếc vắt vẻo trên cành cây trước sân, đôi chân thon dài, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt ngủ.
Bà và Đình Hòa chia tay không mấy vui vẻ, lúc này lại nhìn thấy Đào yêu phóng đãng, càng nhìn càng không ưa. Bà không ngờ con trai chính nhân quân tử của mình lại đi thích loại đào yêu này… Chẳng trách bà bảo hắn đi xem mặt hắn đều không thích.
Thanh Loan phu nhân trợn mắt rời đi, A Đào ngồi dậy, thấy bà đi rồi, khóe miệng cong lên. Lại cúi đầu thấy thượng tiên bên dưới, mới gọi hắn một tiếng sau đó nhảy xuống.
Đình Hòa đỡ lấy nàng, siết chặt tay nàng một chút, nghĩ nghĩ liền nói: “Ta đưa nàng về.”
A Đào mặc dù không rành đối nhân xử thế, từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, nhưng hôm nay thượng tiên cùng Thanh Loan phu nhân cãi nhau, sợ hắn trong lòng khó chịu liền nói: “Ta tự về được.”
Đình Hòa lại nắm tay nàng, không nói gì, chỉ nắm tay nàng đi về phía học xá.
Hai người chậm rãi đi dọc bờ sông, vầng trán Đình Hòa khẽ nhíu, nhưng trong lòng lại có cảm giác như trút được gánh nặng… Từ nay không cần phải che giấu nữa. Đình Hòa thoáng dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, nhớ lại khi nãy cô đào này nói chuyện với mẫu thân mình đúng là không biết sợ. Người trên thiên giới xưa nay vẫn luôn cung kính mẫu thân, thảo nào mẫu thân lại giận đến vậy.
Nàng đúng là không biết trời cao đất rộng.
Đình Hòa khẽ cong môi, trên mặt thoáng ửng đỏ, nói từng chữ rõ ràng: “Chờ ta thuyết phục được mẫu thân rồi, ta liền cưới nàng.”
Hử?
A Đào sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng mặc dù nhỏ tuổi nhưng cũng trải đời nhiều, dù là thượng tiên ở Cửu Trọng Thiên hay nam yêu ở Di sơn cũng chỉ ham muốn ân ái nhất thời. Nàng không ngờ hắn lại có ý nghĩ như vậy. Mặc dù hắn cổ hủ, nhưng vẫn là một nam nhân có trách nhiệm.
Dáng vẻ A Đào sửng sốt lại có thêm mấy phần đáng yêu so với thường ngày.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:“Ngài…… Muốn cưới ta?”
Hắn biết nàng nghĩ gì, tư tưởng của tiểu yêu Di sơn trong đầu nàng thâm căn cố đế, không thể thay đổi liền trong ngày một ngày hai.
Nhưng hắn không phải là Di sơn yêu……
Hắn nói:“ Đình Hòa ta không có sương sớm nhân duyên (*), chỉ có đứng đắn vợ chồng”
(*)Sương sớm nhân duyên: ý chỉ nhân duyên tan nhanh như sương buổi sớm ~ mối tình chóng vánh ~ chỉ ‘ái ân’ rồi buông tay nhau ra.


Chương 27 Hiền thê
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
A Đào trở về học xá, Thược Dược đang ngồi đợi nàng. Thấy nàng về cũng không hỏi nhiều, hai người ăn bữa khuya xong liền đi ngủ.
A Đào nằm trên giường, ngày thường chỉ cần đặt lưng là ngủ, nhưng hôm nay lại không ngủ được. Nàng hỏi Thược Dược:“Nàng đã từng nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?”
Thược Dược chưa từng nghe A Đào hỏi những chuyện thế này, trước giờ đều chỉ một mình nàng độc thoại, còn A Đào lâu lâu ừ vài tiếng, sống chung như vậy nàng đã quen. Khó được lần a Đào chủ động hỏi, thế nên Thược Dược suy nghĩ thật kỹ mới đáp: “Nữ nhân trưởng thành đương nhiên phải lập gia đình.”
Nàng là một hoa yêu bảo thủ nhát gan, cũng không có chí lớn gì, từ nhỏ đã học tập nữ công gia chánh, chăm chỉ kiên định, bề ngoài cũng không quá nổi bật, lại có a Đào che chở, cuộc sống của nàng cũng bình an. Sau này vẫn mong tiếp tục được như thế.
Thực ra nàng cũng có một chút ái mộ Lan Hoa sư huynh, nhưng Lan Hoa sư huynh là hoa yêu có linh khí, còn nàng chỉ là hoa yêu tầm thường.
Nhưng A Đào không giống vậy.
Thược Dược nói:“Nàng xinh đẹp, tu vi lại cao, chắc chắn có rất nhiều nam yêu muốn cưới nàng.”
Cho dù A Đào khó gần, không quan tâm đến người khác, nhưng Di sơn có rất nhiều nam yêu ái mộ nàng, chẳng qua bọn họ không dám nói mà thôi.
Phải không? A Đào nhìn Thược Dược, dáng vẻ học hỏi:“Thành thân xong phải làm gì?”
Cái này hỏi đúng người rồi.
Thược Dược kê một cái ghế nhỏ lại gần a Đào, giơ ngón tay đếm: “Sau khi thành thân, là nữ yêu thì đương nhiên phải trợ giúp phu quân dạy dỗ nhi tử, hiếu thuận với phụ mẫu bên đó, làm hiền thê. Sáng phải dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, một ngày ba bữa đều phải tỉ mẩn… Tóm lại thành thân rồi sẽ không thể giống như trước đây thích làm gì thì làm, cần phải lấy phu gia làm trọng.”
Mặc dù nữ yêu Di sơn phần lớn đều không đức hạnh, nhưng Thược Dược là người truyền thống, cảm thấy thân là nữ tử nên tam tòng tứ đức, cùng phu quân sống thật tốt.
A Đào nghe xong khẽ nhíu mi, cũng không hỏi tiếp.
Như vậy… hay là thôi đi……
A Đào trở mình một cái, chuông bạc dưới chân vang lên tiếng đinh đang.
Thanh Loan phu nhân có ấn tượng cực kém với A Đào, mặc dù không bắt Đình Hòa lập tức rời khỏi Di sơn, nhưng chờ đến khi thời hạn dạy học đã hết thì bà tuyệt đối không nhân nhượng.
Cũng may lần này Cửu Tiêu các cấp cho Di sơn 5 danh ngạch, lấy tư chất của A Đào thì chỉ cần biểu hiện tốt, không có gì sơ suất thì nàng chắc chắn có tên trong danh sách.
Nhưng Thanh Loan phu nhân đã nói trước, đừng nói tiểu yêu này có thể vào được Cửu Tiêu các, cho dù có trở thành đệ tử ưu tú của Cửu Tiêu các thì bà cũng không chấp nhận.
Thanh Loan phu nhân là người kiên quyết, mấy vạn năm qua, Cửu Nguyên sơn không ai dám chống lại bà.
Hôm nay là Hưu mộc, ba vị tiên quân phải về thiên giới, mà các đệ tử cũng nhân dịp này nghỉ ngơi.
A Đào đang định lên đỉnh Lưu Vân tu hành, nửa đường chợt có một người xuất hiện, y phục lộng lẫy, cao quý phi phàm, thản nhiên liếc nàng một cái: “Chúng ta cần nói chuyện.”
A Đào nhìn người trước mắt, miễn cưỡng nói: “Được.”
Tìm một quán trà yên tĩnh.
Quán trà này tốt nhất ở Di sơn, khung cảnh cũng coi như lịch sự trang nhã, Thanh Loan phu nhân tao nhã ngồi xuống, liếc nhìn chung quanh, nhíu mày ghét bỏ. Không phải bà ghét nơi đây hoang dã thô sơ, dù sao bà cũng từng đi qua nhiều nơi thôn dã, nhưng tiểu yêu Di sơn này tư chất thực sự kém, hơn nữa Di sơn toàn yêu ma, chướng khí mù mịt.
Lại nhìn Đào yêu trước mặt, đêm đó bà quá kích động, lại là buổi tối nên không nhìn kỹ Đào yêu, lúc này thấy nàng ngồi trước mặt mình, tia nắng ngoài cửa sổ rơi trên mặt nàng, nhìn qua đúng là môi hồng răng trắng, quá mức xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
Là nữ yêu mỹ mạo xinh đẹp, bằng không Đình Hòa đã không bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo .
Nhưng y phục trên người đúng là rách rưới quê mùa
Cho dù đẹp thì sao chứ, cũng chỉ là nữ yêu keo kiệt, Thanh Loan phu nhân nói:“Ở Cửu Nguyên sơn, ngay cả nhà xí còn hoa lệ hơn cái quán trà này nhiều. Cũng chẳng trách ngươi hao tổn tâm tư câu dẫn Đình Hòa .”
Di sơn trăm ngàn năm qua có bao giờ gặp được tiên quân như vậy? Nữ yêu này thấy con bà đương nhiên phải đeo bám không rời rồi.
Dù sao cũng là mẫu thân của thượng tiên, A Đào nghe Thanh Loan phu nhân giới thiệu nhà xí ở Cửu Nguyên sơn với nàng, hiếm khi lễ phép không cắt ngang.
Thanh Loan phu nhân lại cảm thấy thấy tiểu yêu này vừa thiếu giáo dưỡng vừa không có lễ phép, trong lòng bực tức, cũng không muốn nói nhiều với nàng, liền nói thẳng: “Hôm nay ta đến là muốn nói với ngươi chuyện Đình Hòa. Nó chỉ nhất thời hồ đồ thôi, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cho nó lấy ngươi. Ngươi là nữ yêu, ít nhiều cũng bị thiệt thòi, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý với ta từ nay về sau không dây dưa với Đình Hòa nữa, thì ta sẽ nghĩ cách cho ngươi rời khỏi Di sơn, thậm chí tìm cho ngươi một phu quân thân phận danh giá.”
A Đào ngẩng đầu, nhướng mắt nhìn bà.
Thanh Loan phu nhân biết thừa dạng tiểu yêu chưa trải đời này rất dễ dao động, lập tức mỉm cười nói:“Thế nào? Nếu ngươi đồng ý, ta bây giờ có thể sắp xếp cho ngươi ra khỏi đây.”
Đình Hòa sau này sẽ sống ở Cửu Trọng Thiên, lúc này hưu mộc, liền tới Tiêu Dao điện ở trong Cửu Trọng Thiên – phủ đệ của biểu ca hắn Dung Lâm thượng thần.
Cửu Trọng Thiên có hai vị thượng thần, một vị là hậu duệ của thần tộc Tiêu Bạch thượng thần, vị còn lại là thượng thần Dung Lâm của bộ tộc phượng hoàng.
Từ năm trăm năm trước, sau khi Dung Lâm thượng thần thành thân, Cửu Trọng Thiên cao quý lạnh lẽo này mới có thêm mấy phần khói lửa nhân gian.
Mà Dung Lâm cưới lại là một con cá mè hoa nhỏ nơi thôn dã, tên là A Liên.
Nhân duyên của hai người cũng là một giai thoại oanh động tam giới.
Dung Lâm cũng nghe chuyện về biểu đệ Đình Hòa rồi, hắn do một tay cô cô Thanh Loan phu nhân nuôi lớn, đối với biểu đệ Đình Hòa này thân như huynh đệ ruột thịt. Nghe chuyện, liền nói với Đình Hòa:“Thành thân thì phải chọn hiền thê, lời của cô cô đúng là có lý. Tiểu yêu kia trẻ đẹp thì thế nào, nếu đệ lấy nàng ta thật, chắc cô cô đuổi đệ ra khỏi Cửu Nguyên sơn mất. Học theo huynh đi, lấy một thê tử hiền lành biết chăm lo việc nhà, mặc dù hơi ngốc nghếch nhưng chăm sóc ta chu đáo, mỗi ngày về nhà đều có cơm ngon canh ngọt.”
Biểu tẩu A Liên đúng là hiền lành, mặc dù đạo hạnh thấp kém nhưng ở Cửu Tiêu các cũng chẳng cần thiết. Nàng pháp thuật kém nhưng lại cần cù chịu khó, thường ngày ở Cửu Tiêu các làm việc giấy giờ, thi thoảng giúp trượng phu chỉnh sửa tài liệu, cuộc sống của phu thê hai người cũng ấm áp ngọt ngào.
Lại nghe biểu ca Dung Lâm nhàn nhã nói:“Biểu ca là người từng trải, biểu tẩu đệ cho dù bên ngoài hay ở nhà thì vẫn thuận theo huynh hết mực, nam nhân mà, cần phải có phong thái gia chủ chứ.”
Đình Hòa nhìn thoáng qua Dung Lâm. Biểu ca ngồi đây nói chuyện với hắn, còn biểu tẩu vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, đúng là có uy nghiêm thật.
Hắn mấp máy môi định nói.
Vừa định mở miệng thì một thân ảnh nhỏ nhắn đi tới cười gọi hắn biểu đệ, chính là biểu tẩu A Liên. Nàng búi tóc phụ nhân, dung mạo vô cùng trẻ trung xinh đẹp, đeo tạp dề trông hiền lành hết mực, tài nấu ăn cũng tuyệt vời. A Liên chào xong quay qua nói với Dung Lâm:“Thượng thần, phòng bếp hết muối rồi, chàng đi ra ngoài mua một túi đi.”
Sau đó lấy hai đồng tiền trong túi tạp dề ra đưa cho Dung Lâm.
Dung Lâm điềm nhiên giơ tay nhận tiền, nói với A Liên:“Ừ, ta đi liền đây.”
Sau đó nói với Đình Hòa:“Những lời huynh nói ban nãy ngẫm lại đi, nếu nghĩ thông rồi huynh sẽ điều đệ từ Di sơn về đây, đổi nơi dạy học.”
Cửu Tiêu các – học phủ đệ nhất thiên giới chính là tài sản riêng của thượng thần Dung Lâm, quy củ đều dựa vào hắn.
A Liên quay vào bếp, Dung Lâm liền đi ra ngoài mua muối. Phía sau có một đầu củ cải nhỏ chạy ra, là con thứ bảy của Dung Lâm, tên là Dung Thất. Cậu bé lon ton đến trước mặt Dung Lâm, ngẩng đầu líu ríu nói: “Mẫu thân bảo phụ thân thuận đường mua chai nước tương nữa.”
Dung Lâm gật đầu, nhận đồng tiền trong tay củ cải nhỏ, sau đó liền đi ra cửa, giống như thường xuyên làm chuyện này, đã thành thói quen.
Thấy thượng thần đi ra ngoài mua muối cùng nước tương, Đình Hòa mỉm cười.
Ra khỏi Cửu Trọng Thiên, Đình Hòa liền đến Cửu Nguyên sơn một chuyến. Tới chỗ mẫu thân Thanh Loan phu nhân, hỏi tiên tì, tiên tì liền nói:“Phu nhân sáng sớm đã đi ra ngoài, không cần nô tì theo hầu, cũng không biết đi đâu cả.”
Đình Hòa nhẹ nhàng gật đầu, áo trắng phiêu phiêu, thanh nhã quý phái, chờ tiên tì kia lui ra liền bước đến thư phòng của Thanh Loan phu nhân.
Thư phòng bài trí sạch sẽ, Đình Hòa thuở nhỏ luôn ở đây đọc sách viết chữ, mỗi một bản sách cổ nơi đây hắn đều đã xem qua. Lướt qua tầng tầng giá sách, Đình Hòa dừng tay trước bình hoa bạch ngọc, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, chỉ thấy giá sách bắt đầu xê dịch, tách ra làm hai.
Phía sau là một cái kệ bí mật, để những đồ quý giá.
Đình Hòa không liếc một cái, lấy quyển hộ tịch đặt dưới cùng ra, bỏ vào trong tay áo.

Chương 28 Ủy khuất
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đình Hòa ra khỏi thư phòng, ngay tại hành lang gặp phụ thân Đông Cực đế quân. Đông Cực đế quân uy nghiêm trầm ổn, cao quý bất phàm, Đình Hòa bước lại chào:“Phụ thân.”
Đông Cực đế quân ừ một tiếng, nói:“Sao hôm nay lại về đây?”
Đình Hòa ở Di sơn dạy học, lần trước cùng Hồng Châu thần nữ xem mắt mới trở về một lần, không ngờ hôm nay lại về đây. Đình Hòa bèn nói:“Hôm nay hưu mộc, Đình Hòa cố gắng về Cửu Nguyên sơn thăm phụ thân mẫu thân.”
Đình Hòa thượng tiên là thiếu chủ duy nhất của Cửu Nguyên sơn, là hậu duệ của thiên giới quý tộc cùng phượng hoàng bộ tộc, thân phận tôn quý không cần nói cũng biết, hắn thuở nhỏ trí tuệ tuyệt đỉnh, ngộ tính cực cao, sau này cũng có thể tu luyện thành kỳ tài giống như Dung Lâm vậy. Đông Cực đế quân cũng cảm thấy kiêu ngạo, ông nhìn Đình Hòa, mới nói:“Chuyện giữa con và nữ yêu Di sơn, mẫu thân con đã nói với ta rồi, con còn muốn nói gì không?”
Đình Hòa bình thản trả lời: “Đình Hòa thật lòng muốn thành thân với A Đào.”
Đông Cực đế quân không phản ứng kích động giống như Thanh Loan phu nhân, chỉ thản nhiên gật đầu, con trai đã lớn, hơn nữa nó là thượng tiên tu hành suốt mấy ngàn năm, làm sao dễ dàng bị nữ yêu chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh mê hoặc chứ?
Huống chi bây giờ tam giới đã bỏ luật lệ cũ, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt thì tiên cùng yêu đều có thể thành thân, hơn nữa hậu duệ sinh ra còn xinh đẹp thông tuệ hơn nhiều. Từ đó trên thiên giới cũng có rất nhiều tiên quân lấy nữ yêu làm thê tử, thế tục cũng không có thành kiến gì. Nếu có, chỉ là chuyện môn đăng hộ đối thôi.
Nhưng Cửu Nguyên sơn bọn họ cũng không coi trọng gia thế.
Đông Cực đế quân hỏi ít chuyện về A Đào. Đình Hòa lúc ở Di sơn từng xem qua lý lịch của A Đào, trôi chảy đáp:“Nàng thuở nhỏ không phụ mẫu, suốt ngần ấy năm được Sơn Trưởng di sơn quan tâm. Nhưng nàng vốn thông minh trí tuệ, tu vi cao hơn các yêu khác nhiều.”
Ừm, cũng là một cô đào đáng thương.
Đông Cực đế quân gật đầu:“Nếu vậy sau này con đừng bắt nạt người ta đấy. Mẫu thân con bây giờ không chấp nhận, nhưng nếu hai con tình cảm thắm thiết thì sẽ có ngày bà ấy đồng ý thôi.”
Đông Cực đế quân là người hiểu lý lẽ, cũng không khắt khe với con dâu, Đình Hòa nghe xong liền nói:“Lời phụ thân, Đình Hòa sẽ ghi nhớ. Trước mắt Cửu Tiêu các cho Di sơn năm danh ngạch, lấy tư chất của A Đào thì đương nhiên có thể nằm trong danh sách được chọn, nếu nàng trở thành đệ tử Cửu Tiêu các thì thành kiến của mẫu thân với nàng chắc sẽ giảm một ít.”
Thanh Loan phu nhân thích nữ tử hiền lành đoan trang, nhưng a Đào không phải loại hình như vậy, nên phải chọn cách khác.
Thế cũng tốt. Đông Cực đế quân lấy từ trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Đình Hòa:“Mua ít quần áo nữ trang cho tiểu cô nương đi, con bé từ nhỏ không có ai chăm sóc, nay đi theo con, con đương nhiên phải đối xử tốt với nó hơn, đừng để nó chịu ấm ức.”
Đình Hòa có nhiều tài sản riêng, đương nhiên không thiếu ngân phiếu, hơn nữa tiền riêng của phụ thân cũng có hạn, mấy ngàn năm mới tiết kiệm được từng này. Nhưng ý tốt của phụ thân không thể từ chối, Đình Hòa bất đắc dĩ nhận lấy.
Lúc hắn sắp rời khỏi Cửu Nguyên sơn để quay về Di sơn, Đông Cực đế quân bỗng nghĩ tới gì đó, khẽ ho một tiếng, nói nhỏ với Đình Hòa: “Chuyện hôm nay ta nói với con, đừng để mẫu thân con biết nhé.”
Đình Hòa mỉm cười gật đầu.

Thanh Loan phu nhân nhìn A Đào ngồi đối diện mình, tư thế ngồi chẳng hề đoan trang như tiên nữ thiên giới, cứ nghiêng bên nọ ngả bên kia, mặt cũng không trang điểm nhưng lại mười phần quyến rũ, đúng là trời sinh yêu diễm.
Bà càng nhìn càng không thích, liền hỏi: “Thế nào? Điều kiện như vậy ngươi vừa lòng chưa?”
Có thể giúp nàng ra khỏi Di sơn, đối Di sơn tiểu yêu mà nói thì đúng là cám dỗ khó cưỡng lại nổi. Nhưng mà tìm phu quân cho nàng…
Ngón tay nõn nà của A Đào xoay xoay chén, nhìn Thanh Loan phu nhân nói:“Thượng tiên thân thể cường tráng, tu vi rất cao, ta dùng thuận tay, cũng không định đổi.”
Dám ‘dùng’ con trai của bà! Lại còn dùng mấy lần!
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân nhất thời cứng ngắc, nay cầm chén nổi gân xanh. Lúc trước Đình Hòa vẫn giữ mình trong sạch nên thanh danh bên ngoài vô cùng tốt, nhưng người làm mẫu thân như bà vẫn luôn lo lắng. Mà nay Đào yêu này nói Đình Hòa thân thể cường tráng, vậy chứng tỏ con trai cũng khỏe mạnh dũng mãnh.
Vậy là tốt rồi. Tức giận xong, nỗi lo của Thanh Loan phu nhân cũng buông xuống
Nhưng Đào yêu này chẳng biết xấu hổ, thật sự là…… Thanh Loan phu nhân là người nóng tính, nếu không phải Đình Hòa để ý Đào yêu này như vậy thì bà đã không hạ mình đến đây thương lượng với nàng ta.
Thế mà dám không nể mặt bà.
Nếu vậy thì thôi, không có gì để nói nữa. Thanh Loan phu nhân đứng dậy, tức giận nói: “Được thôi, nếu ngươi đã ngu muội như thế, ra khỏi Di sơn cũng là tai họa, nên vĩnh viễn bị nhốt tại nơi này. Còn Đình Hòa, ta cũng muốn nhìn xem nó có thể vì một nữ yêu như ngươi mà không quay về Cửu Nguyên sơn hay không.”
Nói xong đứng dậy.
Tiểu nhị ở quán trà liền đi lại tính tiền.
A Đào chưa bao giờ đến nơi thế này, nếu đến thì cũng do Thược Dược lôi kéo nàng đi, trên người cũng không có nửa đồng tiền, nàng thản nhiên nói:“Ta không có bạc.” Đây là lời nói thật. Nàng không có thói quen giữ tiền, cũng chẳng làm gì ra tiền.
Tiểu nhị cũng biết nhìn người, liền quay sang vị phu nhân y phục đẹp đẽ: “Phu nhân người xem, tiền trà này……”
Cùng trưởng bối uống trà còn muốn bà trả tiền nữa. Thanh Loan phu nhân tâm cao khí ngạo, mặc dù tức nhưng cũng không muốn uống trà Đào yêu mời, lập tức lấy trong tay áo ra một miếng vàng lá, đặt mạnh lên bàn, sau đó phất tay áo rời đi.
Gặp Thanh Loan phu nhân xong, A Đào liền đi lên đỉnh Lưu Vân tu luyện, mãi đến chạng vạng mới trở về học xá.
Giống như thường ngày đến nhà ăn dùng cơm cùng Thược Dược.
Từ sau khi đi cắm trại dã ngoại trên đỉnh Lưu Vân lại có thêm Dạ Đàm nữa.
Thược Dược hôm nay ăn rất nhanh. Dạ Đàm hỏi:“Ăn nhanh vậy làm gì?”
Thược Dược lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Lan Hoa sư huynh hẹn ta đi ngắm trăng……” Nàng da mặt mỏng, nói xong thẹn thùng lấy tay áo che mặt: “Ai da, không nói với huynh nữa.”
Thược Dược vội vàng dùng cơm, sau đó tạm biệt A Đào, đi ra ngoài gặp Lan Hoa sư huynh .
Dạ Đàm cầm đôi đũa chọc chọc chén cơm, nói: “Chẳng phải một cây hoa lan tinh thôi sao? Chỉ biết ra vẻ thanh cao, lừa được mấy tiểu yêu ngốc nghếch thôi.”
Dạ Đàm không thích gã nam yêu Lan Hoa nói chuyện chậm rì, nhìn thấy ai cũng mỉm cười này.
…… Chỉ thích vờ vịt thôi.
A Đào không nói gì, từ khi nàng cứu Thược Dược thì Thược Dược vẫn luôn đi theo nàng, nay lại thường xuyên đi cùng Lan Hoa, nàng tự nhiên cũng nhàn hạ. Dù sao có nàng ở đây Thược Dược sẽ không bị ai khi dễ. Ăn một chút thức ăn mặn, lại thấy đồ ăn này không hợp khẩu vị, bỏ đũa xuống.
Không ăn sao? Dạ Đàm nhìn A Đào đi rồi, gọi với theo:“Không ăn thì ta ăn nhé.” Thấy A Đào không trả lời, liền kéo đĩa thịt của A Đào lại ăn. Ăn ăn, lại nghĩ đến gã Lan Hoa kia, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Đến tối Thược Dược vẫn chưa về, A Đào nằm trên cành cây trước học xá.
Chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn tà váy tung bay.
A Đào mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là vầng trăng sáng tỏ, quầng sáng nhẹ nhàng lan tỏa, mà trước mặt trăng lại có một chấm đen.
Chấm đen ngày càng gần, cũng ngày càng lớn, chỉ thấy một con ngựa trắng vỗ cánh bay về hướng này, con ngựa cao lớn vô cùng, hai cánh trắng muốt quạt từng luồng gió. Đó là thiên mã trên thiên giới, vô cùng tôn quý.
Đình Hòa thượng tiên an vị trên thiên mã.
Sau lưng hắn là trăng sáng rực rỡ, ngựa bay đến trước ngọn cây, thượng tiên trên lưng ngựa cúi người xuống, tóc đen tung bay, giơ tay về phía nàng dịu dàng nói: “Đưa tay cho ta.”
Bóng đêm yên tĩnh, thanh âm của hắn mang theo cảm giác kỳ ảo.
Hôm nay là hưu mộc, ba vị Tiên quân đều về thiên giới. A Đào không biết vì sao hắn lại quay về sớm như vậy, nhưng cũng ngoan ngoãn đưa tay cho hắn.
Sau đó nhẹ nhàng bị kéo lên lưng ngựa, ngồi trong lòng hắn.
Đi đến căn nhà nhỏ trước đây của A Đào, Đình Hòa hỏi nàng:“Quyển hộ tịch của nàng ở đâu?”
Di sơn mặc dù hỗn loạn nhưng mỗi nhà đều có hộ tịch riêng, a Đào sống một mình đương nhiên cũng có hộ tịch. Có điều nàng xưa nay lười biếng, quyển hộ tịch nho nhỏ không biết nhét ở đâu rồi.
Đình Hòa thấy nàng có vẻ đã quên, cũng hiểu tính nàng nên không hỏi tiếp nữa, bảo nàng ngồi một bên.
Sau đó đưa mấy xâu đồ nướng mua ở Cửu Tiêu các cho nàng.
Nàng ngồi ăn một bên, còn hắn đi tìm hộ tịch.
Tìm gần nửa canh giờ Đình Hòa mới thấy quyển hộ tịch đầy bụi dưới gầm giường, lập tức mỉm cười vui sướng, phủi phủi bụi đất bên trên, cẩn thận cất vào tay áo.
Rồi lại vội vàng cùng a Đào lên lưng thiên mã, bay khỏi Di sơn.
Di sơn cây cối um tùm, gió lớn gào thét, không thể sánh với thiên giới phồn thịnh. A Đào ngồi trên thiên mã, nhìn thiên mã xuyên qua tầng mây dày, phá kết giới ra khỏi Di sơn. Nàng xưa nay lãnh đạm, nhưng hôm nay ngồi trên thiên mã nhìn thấy múi sông đẹp đẽ, chung quanh trăng sáng sao thưa, còn cả những tòa dinh thự dưới chân nữa, dù sao sáu trăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Di sơn, nhìn tới hoa mắt.
Đến thiên giới trời bỗng sáng rực, khung cảnh hùng vĩ bao la.
Thiên giới lệch giờ so với Di sơn, ở Di sơn là đêm khuya, mà thiên giới lại là giữa trưa.
Đi đến Tư Duyên cục – nơi quản lí nhân duyên trên thiên giới.
A Đào lúc này mới quay qua hỏi thượng tiên:“Thượng tiên định làm gì?”
Đình Hòa thấy Đào yêu ngày thường không để ý tới ai, lại thích trêu chọc mình, cả đoạn đường đến đây thì tò mò nhìn quanh, cảm giác như tiểu nữ hài ngốc nghếch, Hắn khẽ mỉm cười, bên tai lại nóng lên, sau đó lấy trong tay áo ra mấy thứ đưa cho a Đào: “Đây là tài sản riêng của ta, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không để nàng phải ủy khuất.”
A Đào nhận lấy, cúi đầu xem.
Là một xâu chìa khóa, một xấp dày phòng khế, địa khế, thiên khế(*), còn cả một xấp ngân phiếu mười vạn dày cộm.
Phòng khế, địa khế, thiên khế(*): giống như sổ đỏ/ giấy sở hữu nhà cửa, đất đai cùng khoảng trời.


Chương 29 Phạt đứng
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đình Hòa thượng tiên đúng là khiên tốn, khối tài sản này nếu không tính là nhiều, thì trên thiên giới chẳng có mấy tiên quân nào giàu có.
A Đào chợt cảm thấy hai tay nặng trịch, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thượng tiên, so với vẻ nghiêm nghị trên học đường có chút khác lạ.
Ý của hắn là gì, cho dù nàng là kẻ ngốc cũng biết được.
Đình Hòa thấy nàng im lặng, biết chuyện này với một tiểu cô nương như nàng cũng có đôi chút ngượng ngùng.
Hắn nói:“Phía trước là Tư Duyên cục, chúng ta lĩnh hôn thư xong sẽ dẫn nàng đi Minh Nguyệt lâu ăn bữa ngon. Hai tháng nữa đến Cửu Tiêu các tu luyện rồi, ta dẫn nàng đi tham quan trước.”
Mặc dù chưa quyết định danh sách, nhưng chỉ cần không có bất trắc gì xảy ra thì a Đào chắc chắn được chọn.
Vào Cửu Tiêu các thì dĩ nhiên khác với ở Di sơn. Nếu có thể thuận lợi tốt nghiệp, thì ra trường chính là Cửu Tiêu các cao tài sinh. Hắn không quan tâm chức danh đó, nhưng nếu sau này nàng ở cùng hắn tại Cửu Trọng Thiên thì mới có lợi cho nàng.
Đình Hòa lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:“A Đào, nàng có bằng lòng hay không?” làm thê tử của Đình Hòa, bên hắn suốt quãng đời còn lại.
Lời nói đêm đó của thượng tiên còn thoảng bên tai, A Đào nghĩ nghĩ, liền đưa đống đồ vật nặng trĩu trong lòng trả cho hắn, nói: “Ta cùng thượng tiên chỉ là sương sớm nhân duyên, hôn thư này vẫn không cần thì hơn.”
Nữ yêu không quan tâm đến trinh tiết, nhưng nàng cũng không hứng thú với loại chuyện này. Nàng ở Di sơn thật lâu thật lâu, xung quanh chỉ toàn Di sơn tiểu yêu, chưa từng gặp ai khác cho nên mới cảm thấy hứng thú với thượng tiên. Mà thượng tiên phong thái quân tử khác xa với nam yêu ở Di sơn, thế nên nàng mới thích chọc hắn.
Ái ân thôi, nàng không nghĩ tới chuyện phải gả cho hắn. Nàng đã thấy không ít nam yêu nữ yêu kết hôn, rồi lại vì hôn ước mà chia tay.
Đình Hòa sửng sốt một lúc lâu, mới lặp lại câu nói của nàng:“Sương sớm nhân duyên.”
A Đào gật đầu.
Nàng ngồi trên thiên mã nhìn phong cảnh chung quanh, đúng là rất khác Di sơn. Thật lâu không thấy thượng tiên đáp lại, bèn nghiêng đầu nhìn hắn:“Vừa rồi thượng tiên nói muốn dẫn ta đi Minh Nguyệt lâu ăn bữa ngon, còn giữ lời không?” Lúc trước ăn cơm ở nhà ăn thấy tạm được, nhưng hưởng qua tay nghề thượng tiên rồi, đồ ăn ở nhà ăn chẳng còn vừa miệng nữa, ban nãy nàng chỉ ăn có một chút.
Sắc mặt Đình Hòa trầm xuống, theo bản năng nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói:“A Đào……”
A Đào mỉm cười:“Thượng tiên đừng nói nữa, chuyện ngươi tình ta nguyện, thượng tiên cũng không chịu thiệt mà.”
Nàng lúm đồng tiền như hoa, đúng là không muốn làm thê tử hắn. Đình Hòa chợt thấy lòng lạnh lẽo, siết chặt xấp giấy trong tay, ngón tay trở nên trắng bệch. Lại nhìn nàng dung mạo xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ yêu Di sơn.
Yêu tính như vậy.
Là hắn tự mình đa tình.
Thượng tiên vẫn luôn làm theo khuôn phép suốt sáu ngàn năm, lần đầu tiên quyết định làm chuyện khác người, lại bị dội một chậu nước lạnh. Cũng may hắn làm việc ổn trọng, chỉ một lát đã khôi phục bình tĩnh, chậm rãi buông cổ tay Đào yêu, đem phòng khế ngân phiếu nhét vào trong tay áo.
Đình Hòa nói:“…… Được thôi.”
Sau đó không liếc nàng một cái, dẫn nàng đi Minh Nguyệt lâu.
A Đào xinh đẹp vô ngần, dáng người yểu điệu, lại là gương mặt mới, vừa bước vào Minh Nguyệt lâu liền có rất nhiều Tiên quân liếc nhìn. Nàng xưa nay chẳng để ý tới xung quanh, đi theo thượng tiên lên lầu, vào phòng. Gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn, Đình Hòa vẫn không nói gì, thấy nàng giơ tay muốn bốc đồ ăn, theo bản năng định răn dạy, khẽ mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
Nàng đã không muốn gả cho hắn, hắn lấy thân phận gì dạy bảo nàng?
Thôi.
A Đào thấy thượng tiên không răn dạy mình như ngày thường, tay khẽ dừng một chút, thấy hắn không nói, cử chỉ càng thêm thô tục. Nhưng thượng tiên lại ngoảnh mặt làm ngơ, áo mũ chỉnh tề ngồi ở chỗ kia, giống như cách một tầng mây.
Có điều bảng hiệu của Minh Nguyệt lâu chỉ là hư danh, còn không bằng tay nghề của thượng tiên nữa.
Ăn xong phải về Di sơn.
Mặc dù Đình Hòa dẫn A Đào đi, nhưng ngày nào nàng còn mang hộ tịch ở Di sơn thì vẫn là Di sơn yêu. Cho dù đi ra nhưng trên người vẫn mang phong ấn của Di sơn, đi tới đâu cũng phải quay về.
Ra khỏi Minh Nguyệt lâu liền gặp một tiên ông đẩy một xe kẹo, bên trên cắm kẹo mạch nha đủ màu sắc hình dáng, thấy a Đào liền nói: “Cô nương mua kẹo đi.”
Kẹo này Di sơn không có.
Tiên ông cũng nhanh nhạy, nói với Đình Hòa đứng cạnh:“Vị Tiên quân này mua cho cô nương một ít đi, kẹo này số lượng có hạn, hôm nay chỉ làm được một mẻ, nếu khôg mua nhanh đợi các đệ tử Cửu Tiêu các tan học thì tiên quân muốn mua cũng không có đâu.”
Sau đó chỉ vào mấy cây kẹo,“Giá chỉ một hai đồng thôi. Tiên quân đừng lo lão lừa ngài, ngài nhìn bảng hiệu này đi, là chi nhánh của Mạnh Cực tiên quân, không có chuyện lừa đảo đâu.”
Mạnh Cực Tiên quân lúc trước là chủ của Minh Nguyệt lâu, nhưng sau kinh doanh phá sản, lại mở một tiệm đồ nướng nhỏ bên ngoài Cửu Tiêu các. Không ngờ tiệm ngày càng làm ăn phát đạt, một tiệm đồ nướng ban đầu phát triển thêm các món điểm tâm ăn vặt, nay đã thành thương hiệu lớn, cũng là tấm gương điển hình ‘dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng’.
Đình Hòa thấy cô đào cứ nhìn kẹo mạch nha trên xe đẩy của tiên ông, biết nàng rất muốn, mà hắn cũng biết nàng chẳng làm gì ra tiền, trên người không có một đồng bạc. Một hai đồng với hắn chẳng là gì, nhưng nàng đã không muốn kết hôn với hắn, thì quan hệ của bọn họ chỉ là sư sinh, không có gì khác.
Thế là không để ý đến ánh mắt của nàng, thản nhiên nói:“Đi thôi.”
A Đào cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, liền im lặng đi theo thượng tiên.
Tiên ông nhìn theo bóng hai người, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh cao lớn, lời nói sâu xa: “Người trẻ tuổi yêu nhau, lão cũng không giúp được.” Nói xong đẩy xe, hát mấy câu rồi đi xa.

Đình Hòa đưa A Đào về học xá rồi quay về nhà gỗ.
Vừa vào liền thấy cái yếm phơi ngoài sân, hắn đi qua sờ thấy đã khô, bèn lấy xuống gấp lại, trong nhà còn có mấy đồ vật của Đào yêu để lại, hắn dọn dẹp một chút rồi để cho nàng mang về. Mấy ngàn năm giáo dưỡng đủ cho hắn hiểu, nếu hắn cùng đào yêu đã vô duyên, thì chuyện trước đây phải quên đi thì hơn.
Nằm xuống giường, ngay cả đệm chăn cũng thoảng hương đào.
Đình Hòa trằn trọc khó ngủ, bèn dậy giặt chăn nệm, tẩy sạch mùi hương đó.
Hôm sau mặt trời vừa lên, các đệ tử tốp năm tốp ba bước vào học đường.
Tiết đầu tiên là của Đan Đề Tiên quân, các đệ tử không ai dám tới muộn.
Quy định để được chọn vào Cửu Tiêu các đã đưa ra, trong hai tháng này ai biểu hiện tốt, thành tích học tập tốt sẽ được cộng điểm, mà ai biểu hiện kém thì sẽ bị trừ điểm số, trong vòng hai tháng 5 người được điểm cao nhất sẽ được chọn. Điểm cộng nhiều nhất là trong tiết thực hành pháp thuật, tiếp theo là lý luận tri thức. Những tiểu yêu có tu vi thấp đành phải cố gắng tu luyện, càng không dám để bị trừ điểm.
Chúng đệ tử đến đông đủ, Đan Đề Tiên quân mang theo giáo án chuẩn bị dạy, chợt thấy ngoài cửa có một thân ảnh đi tới.
Đan Đề liếc qua, chỉ thấy tiểu yêu kia làn da trắng bóc, ngực cao ngất, hương đào thoang thoảng, đôi chân thon thả bước đi như ẩn như hiện, vô cùng xinh đẹp. Dù vậy, cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, sau đó liền trách mắng: “Còn vào lớp làm gì? Đứng ngoài đó nghe giảng, không được vào lớp!”
Hi Quỳ bên trong thấy A Đào bị Đan Đề Tiên quân răn dạy như thế, che miệng cười cười.
Mà Thược Dược lại lo lắng không yên.
Nếu là nữ yêu khác thì năn nỉ xin lỗi mấy câu là được, dù sao Đan Đề Tiên quân mặc dù nghiêm khắc nhưng đối nữ đệ tử rất tốt, có rất nhiều nữ đệ tử được hắn nhiệt tình ‘dạy riêng’ cho. Có điều A Đào mặc dù xinh đẹp nhưng lại không thích nói chuyện, theo lời Sơn Trưởng dặn dò cũng không vô lễ với các vị tiên quân, bèn cầm túi sách đứng ngoài nghe giảng.
Đan Đề Tiên quân liếc đào yêu một cái, sau đó bắt đầu dạy học.
Tiết của Đình Hòa trễ hơn một chút, nhưng hắn đã quen dậy sớm, nên đến học đường sớm hơn. Đi ngang qua hành lang chợt thấy a Đào đứng đó, nắng sớm ôn hòa hắt trên lưng hắn, tiên tư thanh nhã.
Đã đến giờ học, nàng một mình đứng ngoài cửa làm gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Đình Hòa nhìn nàng một cái.
A Đào đang híp mắt phơi nắng, thấy thượng tiên đi tới liền nhìn hắn cười.
Nhưng thượng tiên lại không mặt đỏ tai hồng như ngày trước, mà lại thản nhiên liếc nàng một cái rồi điềm nhiên bước qua nàng, không nhìn nàng thêm lần nào nữa


Chương 30 Mặt cười
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
A Đào hôm nay đi học muộn, Đan Đề Tiên quân liền nói chuyện này với Sơn Trưởng: “Cô Đào này thật kỳ quái, không biết trong mắt còn có phu tử như ta nữa không!”
Sơn Trưởng luôn bênh vực a Đào, nhưng cũng biết chuyện này không thể nói đỡ cho nàng được, đành bảo: “Vậy để lão đi nói với A Đào, Tiên quân xin đừng tức giận.” A Đào dạo gần đây ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, ít đi học trễ hơn, ngay cả bài tập cũng giao đúng hạn. Làm trợ giảng của thượng tiên đúng là đã thay đổi.
Đan Đề gật đầu:“Đương nhiên phải nói, nhưng hôm nay nàng ta đến muộn nhiều người thấy như vậy thì phải trừ điểm, kẻo các đệ tử khác cảm thấy không công bằng.” Nói xong liền nhìn về phía Đình Hòa thượng tiên đang soạn bài, thấy hắn khí chất như ngọc an tĩnh ngồi đó, liền hỏi,“ Đào yêu kia là trợ giảng của thượng tiên, trách phạt như vậy, thượng tiên có ý gì không?”
Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, trợ giảng bị phạt cũng phải hỏi ý kiến thượng tiên một chút.
Đình Hòa nghĩ đến dáng vẻ đào yêu bị phạt đứng ngoài hành lang, biết nàng cũng chẳng quan tâm đến chuyện nhỏ này. Tu vi của nàng mặc dù đứng nhất nhì trong đám yêu, nhưng nếu thường ngày càn rỡ quá, bị trừ nhiều điểm, thì có thể sẽ bị loại khỏi danh sách. Bàn tay đang cầm bút thoáng dừng lại.
Mặc dù hắn và nàng vô duyên, nhưng dù sao đã từng ở chung, cũng muốn tốt cho nàng, muốn nàng có thể ra khỏi Di sơn.
Đình Hòa bèn nói:“Tiên quân làm dựa theo quy củ, ta đương nhiên không có ý kiến gì.”
Phải xem nàng có biết rút kinh nghiệm hay không, để sau này còn biểu hiện tốt, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà bị mất điểm.
Đan Đề Tiên quân cười gật đầu:“Thượng tiên đúng là người công chính liêm minh, không thiên vị.”
Đình Hòa không nói gì.
Sơn Trưởng đành phải đi thông báo a Đào bị trừ một điểm. Thược Dược đau lòng thay A Đào, bản thân nàng pháp thuật không đủ nên đành phải cố gắng cần cù bù thông minh, nhưng a Đào đúng là hồ đồ thật. Thược Dược kéo a Đào lại nói: “Nàng tối qua đi đâu vậy? Ta về không thấy nàng đâu cả, trước đây thì không sao, nhưng hai tháng này là thời điểm quan trọng, nàng nhịn một chút được không?” Cơ hội tốt như vậy, nếu không cố gắng thì đến khi thượng tiên cùng hai vị tiên quân đi rồi Di sơn liền trở lại như ngày xưa, không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Thấy Thược Dược nhăn mặt nhíu mày, trông còn buồn hơn mình bị trừ điểm nữa.
A Đào nghiêng đầu nhìn danh sách dán trên tường, bên cạnh tên nàng có một dòng chữ màu đỏ ghi bị trừ điểm. Nàng gật đầu nói:“Ừ, ta biết rồi.”
Thược Dược lúc này mới yên tâm.
Ăn trưa xong, bên ngoài có yêu đến tìm Thược Dược. A Đào cùng Dạ Đàm ngồi dưới tàng cây phơi nắng. Phía xa thấy một nam tử mặc trường bào màu vàng đứng nói chuyện cùng Thược Dược. Dạ Đàm híp mắt gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhìn rõ bộ dáng của nam nhân kia liền nói: “Kia không phải là bưởi tinh à? Nàng ấy quen biết với tên mặt dày đó từ khi nào vậy? Không được, ta phải đi xem sao.”
Thược Dược ngây thơ, Bưởi tinh này lại là kẻ mặt dày không từ thủ đoạn, không biết đã chiếm tiện nghi của bao nhiêu yêu nữ Di sơn. Có điều Bưởi tinh này bề ngoài phong độ, cũng hào phóng chi bạc cho nữ yêu, lại dẻo mồm dẻo miệng, những nữ yêu qua lại với hắn sau khi tách ra cũng không trách móc gì. Trong đám nam yêu phong lưu thì Bưởi tinh này danh tiếng cũng tốt.
A Đào cũng đi qua.
Còn chưa đến gần đã nghe tiếng cầu xin yếu ớt của Thược Dược: “Huynh có thể thư thả giúp ta mấy ngày không, ta đang nghĩ cách, nhất định… nhất định sẽ đền.”
Dạ Đàm vừa nghe Thược Dược nói liền bước nhanh hơn, một tay kéo Thược Dược ra sau lưng mình, hung hăng nói với Bưởi tinh: “Đường đường là một đại nam yêu, khi dễ tiểu nữ yêu mà được hả?”
Thược Dược đứng sau kéo tay áo Dạ Đàm:“Không phải như thế.”
Vậy như thế nào ?
Bưởi tinh nhìn Dạ Đàm trắng nõn thanh tú, cho dù muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng chẳng có chút uy hiếp gì cả, nhưng tới khi nhìn thấy a Đào bên cạnh mới tươi cười .
Gấp quạt giấy lại, nho nhã nói:“A Đào cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Sau đó kể chuyện Thược Dược đêm qua cho A Đào nghe.
Thược Dược cùng Lan Hoa hẹn nhau ngắm trăng, nhưng Lan Hoa lại có bệnh nhân tới khám, làm Thược Dược uổng công chờ, lúc về được nửa đường thì vô ý đạp vỡ viên dạ minh châu Lang yêu đặt ven đường, bị bắt ngay tại trận. Thược Dược chỉ là một hoa yêu nhỏ bé, sao có thể làm đối thủ của Lang yêu? May mà Bưởi tinh đột nhiên xuất hiện. Hắn dẻo mồm dẻo miệng, dăm ba câu liền làm Lang yêu bớt giận, nhưng dạ minh châu này Thược Dược nhất định phải bồi thường.
Bưởi tinh nói:“Ta biết Thược Dược cô nương là tỷ muội tốt của A Đào, nàng ấy gặp chuyện, ta đương nhiên phải giúp.”
Mặc dù Bưởi tinh thường ngày phong lưu, nhưng chuyện tối qua đúng là hắn có giúp Thược Dược .
Dạ Đàm thầm nói:“Một viên dạ minh châu thôi, có cần làm quá vậy không.”
Bưởi tinh lại cười cười, đáp:“Nói vậy sai rồi, đó là dạ minh châu Bắc Hải, ở Di sơn này có thể nói là vô giá, mười kẻ như ngươi cũng không mua nổi một viên.” Di sơn ngăn cách với bên ngoài, thứ đồ Bắc hải gì đó ở Di sơn là vô cùng quý giá. Viên dạ minh châu kia là Lang yêu tốn cả nửa đời mới gắn được, lại bị Thược Dược làm vỡ, đương nhiên vô cùng tức giận.
Thược Dược biết dạ minh châu quý giá nên mới không nói chuyện này cho ai biết cả, bây giờ là thời điểm quan trọng, nàng không muốn a Đào bị phân tâm, thầm nghĩ cố gắng vượt qua hai tháng, sau hai tháng a Đào ra khỏi Di sơn vào Cửu Tiêu các học, còn nàng chỉ có hi vọng xa vời, a Đào đi rồi chẳng còn ai che chở nữa, chắc chắn sẽ bị tiểu yêu khác bắt nạt, lúc ấy nàng tình nguyện làm hoa nô cho Lang yêu kia để trả món nợ này.
A Đào đối với mọi người đều hờ hững, nhưng vẫn luôn để ý Thược Dược. Nàng nói với Dạ Đàm: “Ngươi dẫn Thược Dược đi trước.”
Dạ Đàm biết A Đào pháp thuật cao cường, Bưởi tinh này không phải đối thủ của nàng, liền kéo Thược Dược trở lại học đường.
Bưởi tinh thấy A Đào ngày thường cao ngạo rốt cuộc cũng nguyện ý nói chuyện riêng với hắn, liền biết giúp Thược Dược là quyết định chính xác. Nhưng mà.. mặc dù hắn tạm thời khuyên dịu Lang yêu, nhưng chuyện này cuối cùng cũng cần giải quyết. Bưởi tinh nhẹ nhàng nói:“A Đào cô nương.”
A Đào nói:“Ngươi đi nói với Lang yêu kia, muốn bồi thường dạ minh châu thì tới tìm ta.”
Bưởi tinh mặc dù phong lưu nhưng cũng không hạ lưu, cũng có vài phần chân tình với A Đào, liền nhắc nhở nàng:“A Đào cô nương tu vi cao, Di sơn ít ai địch nổi, nhưng Lang yêu cũng không phải dạng vừa.” Đây không phải là một chọi một, Lang yêu bộ tộc hiếu chiến, nếu chống lại cả bộ tộc thì a Đào khó mà trụ nổi.
Bưởi tinh ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta đi trước khuyên giải, xin thư thả mấy ngày chắc là được thôi, dù sao chúng ta đều ở Di sơn, dù muốn trốn cũng không trốn được. Nàng cũng đừng xúc động, còn phải tìm cách giải quyết…” Do dự một lát, Bưởi tinh mặc dù không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Ở Di sơn đúng là khó tìm được viên dạ minh châu thứ hai như thế, nhưng nếu ở chỗ khác, thì dạ minh châu đối với bọn họ cũng không phải vật hiếm lạ gì.”
Nói xong Bưởi tinh thầm phỉ nhổ chính mình, mỹ nhân gặp chuyện đúng là cơ hội tốt cho hắn, vậy mà lại mềm lòng chắp tay nhường cho kẻ khác.
A Đào nghe xong cũng hiểu ý.
Đan Đề đang chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, chợt nhìn thấy ngoài học đường có bóng dáng cô đào yêu lả lướt, đang nói chuyện cùng một nam yêu xa lạ. Hắn ở Di sơn đã được một tháng, đương nhiên cũng nghe danh nam yêu nổi tiếng phong lưu nhất Di sơn, chính là tên Bưởi tinh đó. Đan Đề nghĩ tới cái gì, quay qua nói với thượng tiên bên cạnh:“Đào này đúng là không biết kiểm điểm, lại còn qua lại với Bưởi tinh kia.”
Đình Hòa không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi nhà ăn.
Buổi chiều trước khi tan học, ba trợ giảng sẽ đi tới chỗ ba bị tiên quân. A Đào cố tình đi chậm hơn, đợi Đan Đề Tiên quân cùng Vô Vi Tiên quân đi hết, chỉ còn lại Sơn Trưởng và thượng tiên mới bước vào. Sơn Trưởng thấy a Đào lại nghĩ đến chuyện hôm nay nàng đi học trễ bị trừ điểm, lúc này nghiêm túc nói với nàng: “Sau này không được tái phạm nữa, con xem, bị trừ điểm có phải uổng không!” Lại nhắc nhở nàng mấy câu rồi thu dọn đồ đi trước.
A Đào đứng cạnh bàn Sơn Trưởng, cách đó không xa là bàn của thượng tiên, thấy hắn ngồi chỗ kia, cao cao tại thượng. A Đào đi qua, bỏ chồng bài thi buổi chiều của các tiểu yêu lên bàn hắn.
Chưa tới gần đã ngửi thấy hương đào, vẻ mặt Đình Hòa bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:“Đồ đạc của trò ta đã dọn xong, trò tự qua lấy đi.”
Chỉ là mấy thứ y phục linh tinh khi nàng ngủ ở nhà hắn. Nàng không có nhiều quần áo, nếu vứt bừa bãi thì sau này chắc không có đồ mặc.
A Đào nói:“Được, ta cũng có chuyện muốn nói với thượng tiên.”
Nàng xưa nay lười biếng, không thích nói chuyện, hiếm khi mới chủ động nói chuyện với hắn.
Đình Hòa sửng sốt, rồi sau đó khẽ ừ:“Được thôi.”
Nghĩ đến chuyện hôm nay, Đình Hòa vẫn nghiêm túc nói với nàng: “Lời của Sơn Trưởng trò cũng nên nhớ, trò không thích khuôn phép, nhưng cơ hội này ngàn năm có một, thế giới bên ngoài tốt hơn trò nghĩ nhiều, nếu bỏ lỡ thì hối hận cả đời cũng không kịp.”
Nàng không đáng bị nhốt tại Di sơn như vậy.
Với tư chất của nàng, thật đáng tiếc.
Có điều tiêu chuẩn được chọn đã đưa ra, đến lúc đó nếu nàng làm gì sai trái, cho dù hắn là thượng tiên cũng không thể giúp nàng.
A Đào cũng biết một chút về thế giới bên ngoài, biết thượng tiên thực sự muốn tốt cho nàng.
Đình Hòa về trễ một chút, khi bước vào nhà đã thấy a Đào đến.
Nàng ở trong nhà đi chân đất, đôi chân trắng muốt như ngọc hồn nhiên thiên thành, còn giày thì vứt lăn lóc một bên, lúc này đang uống nước trên bàn hắn.
Nàng rất thích uống nước, nhìn cũng mềm mại mọng nước, nhưng nước này…
Đình Hòa nhíu mày, đi qua cầm lấy chén trong tay nàng nói: “Nước này đã để qua đêm, không nên uống nhiều.”
Đổ nước vào ấm, đi phòng bếp đun lại. Nước mới sôi còn nóng bỏng, Đình Hòa khẽ phất tay một cái, nước liền trở nên ấm vừa phải, đặt trước mặt a Đào.
A Đào cầm lấy, uống hết chén nước, lại thấy thượng tiên lại vào bếp bận rộn, nhìn theo bóng lưng hắn, mày hơi nhíu lại.
Đình Hòa ăn chay, như ngày thường thì chỉ cần nấu món chay là được, giờ thấy cô đào kia vẫn ngồi đó không đi, mặc dù bọn họ không còn loại quan hệ đó nữa, nhưng dù sao vẫn là đệ tử hắn, cũng hơi do dự, không biết nàng có ở lại dùng bữa hay không…
Đình Hòa bỏ thịt vào nồi tỉ mỉ nấu, chờ nồi thịt tỏa mùi thơm phức mê người, hương bay bốn phía, nước thịt keo lại mới giơ tay lấy đĩa múc thịt ra.
Bất chợt cơ thể Đình Hòa run lên, cúi đầu liền thấy một đôi tay tuyết trắng vòng bên hông hắn.
Hương đào quanh quẩn.
Sau đó là khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp.
Nhưng củi lửa bên dưới cháy hay có tàn lửa bay ra, nàng đi chân đất dễ bị đụng phải. Đình Hòa xưa nay tốt tính mà lúc này lại kiềm chế không được, giật tay nàng ra, đẩy nàng đứng sang một bên.
Trách mắng: “Nữ tử cần phải rụt rè!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvvsyd