18_23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 : Quan tâm
Chuyển ngữ & biên tập : Tiểu Sên
Tiệm trang sức này Hồng Châu hay ghé thăm, từng món ở đây đều có giá trị xa xỉ, huống chi là loại mới nhất này.
Thế nhưng Đình Hòa chẳng cần đắn đo đã mua nó.
Mặc dù hắn vừa mới đi dạy, bổng lộc không nhiều lắm, nhưng hắn xuất thân giàu có, ở Cửu Nguyên sơn thứ không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu. Hơn nữa Đình Hòa cũng không phải là dạng công tử sống an nhàn sung sướng, nhìn thư sinh thế thôi chứ cũng là người biết nhìn xa trông rộng, mấy năm nay cùng biểu ca Dung Lâm làm ăn buôn bán, không lâu trước đây đã mua một tòa phủ đệ ở Cửu Trọng Thiên.
Hồng Châu thần nữ thấy hắn mua lắc chân ngay trước mặt mình, lại cố ý không cho nàng nhìn thấy, lặng lẽ cất đi, nghĩ có lẽ hắn ngượng ngùng, chắc là muốn cho nàng bất ngờ đây.
Nghĩ vậy, nàng bỗng thấy ngọt ngào ghê cơ.
Chờ một lát mới đi qua.
Đình Hòa áo trắng phiêu phiêu, thấy Hồng Châu thần nữ hai tay trống trơn, vô cùng khách khí hỏi: “Thần nữ có ưng cái nào không ?” Cùng bước vào tiệm, lại là thân thích, đương nhiên phải cho người ta ít mặt mũi. Thanh Loan phu nhân từ nhỏ đã dạy nhi tử mình là nếu đi cùng con gái nhà người ta thì mình đương nhiên phải chi bạc.
Thượng tiên là người hiền lành, ra tay hào phóng, Hồng Châu thần nữ cũng xuất thân cao quý, dĩ nhiên không ham mấy món trang sức này. Có điều nàng cũng hiểu chút ít về nam nhân, nếu nàng từ chối thẳng thừng sợ hắn sẽ hiểu lầm, lỡ khiến hắn cảm thấy mình vô tình với hắn thì cũng không tốt. Nghĩ nghĩ, nàng liền nói với Đình Hòa thượng tiên:“ Mấy trang sức này ta cũng không ưng lắm. À, phía trước có tiệm điểm tâm rất ngon, chi bằng thượng tiên cùng ta đi qua đó?”
Nhận trang sức của thượng tiên không thỏa đáng lắm, nhưng nếu là mấy thứ điểm tâm này nọ không đáng mấy tiền thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.
Đình Hòa gật đầu, đến tiệm điểm tâm với nàng ta.
Hồng Châu thần nữ là người tỉ mẩn, nói tiệm điểm tâm này ngon thì chắc chắn phải ngon rồi. Đình Hòa đi vào liền thấy bày bán vô số điểm tâm rực rỡ muôn màu, đúng là tinh xảo, trông ngon miệng vô cùng.
Tiểu cô nương có vẻ đều thích ăn mấy thứ này…
Hồng Châu thần nữ chọn mấy món mình thích ăn, thấy thượng tiên cũng đang chọn lựa, bèn đi qua hỏi:“Thượng tiên mua về cho Thanh Loan phu nhân dùng thử sao?”
Đình Hòa lắc đầu. Mẫu thân hắn không thích ăn mấy thứ điểm tâm này. Mà suốt năm trăm năm nay bà ấy bị tay nghề của biểu tẩu làm cho quen miệng, những đồ ăn bên ngoài bà chẳng thiết tha gì nữa. Hắn nói với Hồng Châu thần nữ:“Ngày mai phải về Di sơn, mua mấy thứ này về cho đệ tử bên đó.”
Di sơn bị ngăn cách với tam giới, chúng tiểu yêu ở đó đương nhiên không biết gì về thế giới bên ngoài cả, càng chưa bao giờ được hưởng qua những món ngon vật lạ trên thiên giới.
Hồng Châu thần nữ thấy thượng tiên còn cẩn thận lựa chọn, nhìn vô cùng chăm chú, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lên đặt xuống, mặt nàng lại càng đỏ hơn. Cảm thấy nam tử vừa đẹp trai lại vừa tốt tính giống như Đình Hòa thượng tiên ngày càng hiếm… mà lại còn có lòng nhân ái như vậy nữa…
Mà nàng lại may mắn gặp được.
Thế là nàng cười nói:“Ta cũng mua một ít, coi như là tâm ý của ta, thượng tiên nhất định phải cầm giúp ta nhé.”
Yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù danh tiếng của Di sơn ở tam giới không tốt, nhưng nếu những tiểu yêu ở đó là đệ tử của thượng tiên, thì nàng cũng quan tâm đến chúng.
Lúc Đình Hòa về, Thanh Loan phu nhân đang nói chuyện với biểu tẩu của hắn, kể chuyện về con trai của Xung Hư tôn giả – vị tiên quân dạy học ở Cửu Tiêu các.
Chuyện này đã ầm ĩ trên thiên giới suốt mấy ngày nay.
Thanh Loan phu nhân nói:“Chưa thành thân đã sống với nhau, chưa có giấy đăng kí đã to bụng, đây là hành vi của người đứng đắn à? Đúng là kì cục!”
Thanh Loan phu nhân tính thoải mái, nhưng tư tưởng lại vô cùng bảo thủ, chỉ thích nữ tử hiền lành dịu dàng.
Vị Xung Hư tôn giả kia cũng là người cổ hủ, cậy có tài nên khinh người, không cúi đầu trước một ai, sau này vì thê nhi nên mới vào Cửu Tiêu các dạy học, mà con trai ông ta cũng giỏi dang, là đệ tử gương mẫu của Cửu Tiêu các. Nay con trai gây ra chuyện lớn như vậy, mặc dù không thích nhưng chẳng thể làm lớn chuyện được, đành phải nhanh chóng cho con trai kết hôn.
Đình Hòa đi qua chào mẫu thân, biểu tẩu, thấy hai người nói chuyện vui vẻ cũng không quấy rầy, trở về thu dọn hành lý để mai đi.
Thanh Loan phu nhân rất ưng ý Hồng Châu thần nữ, con trai mặc dù mọi mặt đều tốt, nhưng quá thật thà. Nam nhân thật thà thì sao cưới vợ được chứ?
·
Hôm sau Đình Hòa trở về Di sơn. Vừa lúc đám đệ tử ở hai lớp phải làm bài kiểm tra, thi môn mà Vô Vi Tiên quân dạy. Vô Vi Tiên quân chỉ có một người, không thể coi thi ở hai lớp được, ban đầu định nhờ Đan Đề Tiên quân coi thi giùm, nay thấy thượng tiên trở về, Đan Đề Tiên quân biết hắn tốt tính, đành chuyển sang nhờ hắn.
Đây chỉ là việc nhỏ, Đình Hòa đương nhiên không từ chối. Đợi tiếng chuông vang lên, liền cầm đề thi của Vô Vi Tiên quân đi qua lớp thứ hai coi thi.
Chúng đệ tử trong lớp nhìn thấy thượng tiên thì vô cùng hưng phấn, thấy thượng tiên ra dấu im lặng, mọi người cũng lặng lẽ ngồi xuống, ngoan ngoãn truyền tay nhau đề thi, đợi tiếng chuông vang lên liền cầm bút làm bài.
Lớp học bỗng chốc lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng các đệ tử múa bút thành văn.
Sơn Trưởng cố ý mang trà đến, Đình Hòa cảm ơn, ngồi trên bục giảng uống trà, thi thoảng nhìn xuống các đệ tử.
Ánh mắt vô thức nhìn xuống bàn cuối dãy, liền thấy một cô đào ngồi đó, nằm dài xuống bàn, chẳng hề để ý tới bài thi…
Nàng vẫn ngồi ở vị trí đó, chỉ đến tiết của hắn mới ngồi cạnh bục giảng. Vị trí kia vừa sát bên cửa sổ, vừa là bàn cuối cùng, rất bất tiện, nhưng nàng xưa giờ vẫn thế, hai vị tiên quân kia cũng không để ý, mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng Đình Hòa không giống vậy.
Nghĩ một lát, Đình Hòa đứng dậy bước xuống.
Các đệ tử đang làm bài lập tức khẩn trương, cúi đầu viết chữ.
Qua một, hai dãy bàn đi xuống, lại bước qua mấy dãy, cuối cùng đi xuống vị trí cuối lớp kia, cúi đầu liền thấy giấy thi trên bàn trống trơn, ngay cả tên cũng không viết.
Đình Hòa lập tức nhíu mày, giơ tay gõ nhẹ lên bàn của nàng mấy cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lo canh thời gian làm bài đi!”
A Đào chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của thượng tiên.
Nàng nhếch môi một cái, nhíu mày, nhưng cũng nghe lời thượng tiên, giơ tay cầm bút.
Thấy nàng nghe lời, Đình Hòa khoanh tay đứng đó cảm thấy mừng một chút, có điều khi thấy nàng viết mấy chữ xiêu vẹo trên giấy, vừa nhìn là biết nàng rất ít khi cầm bút… Đình Hòa bất đắc dĩ, nhưng dù sao nàng cũng bắt đầu làm bài, đây là chuyện tốt.
Chỉ thấy nàng viết tên mình xong cũng không viết thêm nữa, đôi mắt đen láy nhìn nhìn bài thi, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt nàng ngời sáng, cười tươi nhìn hắn, nhưng Đình Hòa làm sao nhìn không ra được, nàng không biết giải.
Bài đầu tiên không làm, bỏ qua cũng được, làm bài thứ hai đi, nhìn hắn làm cái gì?
Đình Hòa đứng một lát, sau đó quay về bục giảng, ánh mắt như vô tình lướt qua bàn cuối cùng thêm mấy lần. Thấy a Đào cầm cây bút xoay xoay, ngoài tên ra không hề viết thêm chữ nào nữa. Tiếp tục uống một ngụm trà, Đình Hòa không bước xuống nữa.
Một lúc lâu sau, Đình Hòa mới nhắc nhở các đệ tử:“Còn một khắc.”
Nghe vậy, đệ tử bên dưới thi nhau hét lên, vội vàng làm bài thật nhanh, một số ít đã làm xong thì cẩn thận dò bài lại.
Đình Hòa lại nhìn nhìn A Đào, thấy nàng chống cằm nhìn ra cửa sổ, ống tay áo rộng thùng thình rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Ánh mặt trời sau trưa hơi chói, nàng híp mắt lại, tóc đen như mực, vẻ mặt hưởng thụ nhàn nhã,
Thôi…… Đình Hòa thở dài.
A Đào vốn chẳng quan tâm đến bài vở, trước đây mỗi khi kiểm tra Thược Dược luôn lén đưa giấy cho nàng. Ban đầu nàng lười chép, Thược Dược phải năn nỉ đủ đường, mãi tới khi gần hết giờ nàng mới chép vài dòng đáp án. Sơn Trưởng thấy nàng không phải nộp giấy trắng đã vui mừng rồi.
Mà nay Đình Hòa thượng tiên coi thi, các đệ tử bên dưới không dám ho he tí gì, dù sao cũng chẳng ai thoát khỏi ánh mắt thượng tiên cả. Thược Dược ngồi phía trước cũng sốt ruột vô cùng.
Lẳng lặng chờ thu bài thi, còn chừng nửa khắc nữa, a Đào chợt nghe có tiếng động vang lên, ngẩng đầu thấy trước mặt mình loáng thoáng xuất hiện một quầng sáng, bên trên có từng dòng chữ ngay ngắn.
A Đào khẽ híp mắt, phát hiện các đệ tử trong phòng không ai chú ý tới, mà chỉ có mình nàng thấy được…
Nghĩ tới điều gì đó, A Đào nhìn lên bục giảng, chỉ thấy Đình Hòa thượng tiên uống trà, vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một.
A Đào cười cười.
Sau đó nghe tiếng nói bên tai, giục nàng: “Nhanh làm bài đi.”
…… Ồ.
A Đào không nhanh không chậm cầm bút, chấm chấm mực nước, bắt đầu chép đáp án.

19, Ta liền
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Tiếng chuông reo lên, chúng đệ tử đặt bút xuống, đệ tử ngồi bàn đầu đứng dậy thu bài.
Thược Dược ngồi phía trước a Đào lập tức xoay người nhìn xuống. Thấy bài thi của nàng có chữ, mặc dù không viết hết trang giấy nhưng cũng coi như không phải nộp giấy trắng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn nàng, đề thi hơi khó, nàng làm hết những câu dễ, đến câu khó thì viết đại đáp án, ngẫm lại có thể vớt được ít điểm. Vả lại Vô Vi tiên quân dễ tính, thấy nàng viết nhiều chữ chắc cũng châm chước điểm cố gắng chứ nhỉ.
Xưa nay Thược Dược luôn cố gắng học hành, bây giờ càng khổ công học tập hơn, bài thi nào cũng làm vô cùng tỉ mẩn. Đây là môn cơ sở để tiên quân đánh giá, nếu thường ngày biểu hiện tốt, thì cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng tiên quân. Dù sao tiên quân đều thích đệ tử giỏi dang mà.
A Đào là trợ giảng của Đình Hòa, thu bài thi xong đương nhiên nàng sẽ ôm bài thi giùm hắn. Nàng theo Đình Hòa đi ra ngoài, đang đi thì Đình Hòa nói: “Đưa bài thi cho ta.”
A Đào đưa xấp bài thi cho hắn.
Đình Hòa giơ tay nhận, tùy ý lật qua mấy bài thi, đến bài cuối cùng hắn liếc qua mấy lần, sau đó khẽ nhíu mày.
Ban nãy hắn đưa đáp án cho nàng là đã làm trái nguyên tắc suốt mấy ngàn năm của hắn, lại không ngờ cô Đào này đến chép đáp án cũng không biết. Vì thời gian không đủ, nàng chỉ chép được nửa bài, chữ viết mặc dù xiêu vẹo nhưng lại viết chính xác toàn bộ đáp án…
Có ai chép bài như vậy chứ ? Không biết phải giả bộ chép sai mấy chữ à ?
Hắn giơ tay vuốt ve bài thi, sửa mấy chữ thành sai, sau đó điềm nhiên xếp bài thi lại.
Ngửi thấy bên cạnh có hương Đào thoang thoảng, Đình Hòa mở miệng định nói, lại nghĩ tối nay thể nào nàng cũng qua chỗ hắn, chiếc lắc chân kia để tối đưa cho nàng cũng được. Bèn nói: “Ta mang ít điểm tâm trên thiên giới về, chờ lát nàng đi chia cho các đệ tử.”
Là trợ giảng thì phải làm những việc vặt này. A Đào gật đầu đáp lại, đi theo hắn lấy điểm tâm.
Đi vào, Đình Hòa đưa bài thi cho Vô Vi tiên quân. Vô Vi tiên quân lúc nào cũng cung kính lễ nghĩa, vội vàng đứng dậy nói: “Làm phiền thượng tiên.”
Đình Hòa nói không cần khách khí, lại gọi a Đào qua, đưa hai giỏ điểm tâm cho nàng. Cuối cùng lấy trong người ra một bình hồ lô ngọc, nói: “Đây là của nàng. Ta bỏ bên trong.” Phu tử quan tâm trợ giảng hơn một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng để những đệ tử khác biết được cũng khó tránh bị ghen tị.
A Đào ôm hai giỏ điểm tâm đi qua, Thược Dược vội đến giúp. Mở nắp ra thấy bên trong là những chiếc bánh ngọt tinh xảo, Thược Dược tròn mắt, hớn hở nói: “Đây là điểm tâm của Thiên giới đó! Đẹp quá đi thôi.”
Đồ ăn ở Di sơn xưa nay chỉ coi trọng số lượng cùng tốc độ, làm gì có điểm tâm tinh xảo thế này chứ? Mọi người vừa nghe lập tức xúm lại, xếp hàng nhận bánh, xong lại cẩn thận nâng niu, không nỡ ăn. Thược Dược cầm điểm tâm, cẩn thận nâng trong tay, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi a Đào: “Tối nay mọi người tổ chức tiệc, a Đào nàng đi không?”
A Đào xưa nay không tham gia mấy hoạt động này.
Liền lắc đầu một cái nói: “Nàng đi đi.”
Thược Dược đúng là muốn đi, bởi Lan Hoa sư huynh mà nàng ngưỡng mộ cũng tham dự, chỉ là đi một mình nàng hơi ngượng. Nhưng nàng chỉ có một mình a Đào là bạn… Nghĩ một chút, Thược Dược liền đến gần, nhỏ giọng nói: “À… Ờ.. a Đào nàng có thể đi cùng ta không?” Sau đó giơ một ngón tay, nháy mắt mấy cái: “Chỉ một lần này thôi có được không?”
Vốn cũng không ôm ấp hi vọng gì, nhưng mấy ngày nay a Đào có vẻ dễ tính, nàng liền thử năn nỉ. Thấy đôi mắt đẹp của a Đào nhìn nàng một cái, cuối cùng lại gật đầu đồng ý.

Buổi chiều Vô Vi tiên quân chấm bài thi. Đây là bài thi đầu tiên của các tiểu yêu ở Di sơn, thường ngày thấy bọn họ có vẻ học hành chăm chỉ, đến khi thi liền lộ ra hết. Tư chất như vầy làm sao sánh được với đệ nhất học phủ Cửu tiêu các trên thiên giới chứ. Chấm xong bài thi cuối cùng, Vô Vi tiên quân liền nói với Đình Hòa thượng tiên: “Thường ngày thấy a Đào không chăm chú nghe giảng, vậy mà làm bài thi cũng tốt, có điều viết bài hơi chậm.”
Mà bài thi mới giải được một nửa kia phần lớn đều đúng. So với những đệ tử viết lung tung thì tốt hơn nhiều.
Thực ra Vô Vi tiên quân không thích đệ tử như a Đào, cảm thấy nàng ngang ngạnh, nhưng giờ a Đào kia đã là trợ giảng của thượng tiên, dĩ nhiên phải cho thượng tiên mấy phần mặt mũi.
Đình Hòa đang phê bài tập, nghe vậy sắc mặt như thường: “Nàng ấy đúng là có thiên phú, nhưng không chuyên tâm.”
Điểm ấy Vô Vi tiên quân cũng đồng ý, hắn cũng thấy a Đào có thiên phú trong các tiết thực hành. Không giống như các môn lý thuyết, đến tiết thực hành nàng chỉ cần nhìn một lần đã tinh thông. Vô Vi tiên quân cười đáp: “Đúng vậy, nếu thượng tiên chỉ dạy thêm, thì tiểu yêu này có thể thành tài đấy.”
Đây cũng chỉ là lời khen khách sáo, dù sao cô Đào này chỉ là yêu tinh ở Di sơn, cả đời cũng chỉ có thể ở chỗ này, có học nhiều phép thuật hơn nữa cũng chẳng có chỗ thi triển. Mà thượng tiên bây giờ nhiệt tình chỉ dạy, nhưng thân phận hắn cao quý, chờ thời gian kết thúc, còn có liên hệ gì với Di sơn nữa đây?
Tan học, Đình Hòa trở về nhà gỗ nhỏ, chuẩn bị cơm nước xong xuôi vẫn chưa thấy a Đào đến.
Đứng trong sân một lúc, thấy sắc trời dần tối, Đình Hòa liền đi ra cửa. Lúc đi ngang qua cầu gỗ chợt thấy hai đệ tử đi về phía này, chính là Hi Quỳ và Hải Đường.
Hi Quỳ thấy thượng tiên thì vô cùng vui vẻ, lúc trước nàng ta không được làm trợ giảng của thượng tiên, nhưng cuối cùng cũng được làm trợ giảng cho Đan Đề tiên quân, hơn nữa Đan Đề tiên quân ưu ái nàng ta, điều này khiến nàng ta dễ chịu hơn chút. Hành lễ với thượng tiên xong, Hi Quỳ liền nói: “Đã muộn rồi mà thượng tiên còn đi ra ngoài sao? Hay là để quên thứ gì ở lớp học, có muốn đệ tử đi lấy thay ngài không?”
Đình Hòa ngọc thụ anh tư, áo trắng phiêu phiêu, ngay cả đế giày cũng không dính một hạt bụi nhỏ. Hắn nói không cần, đang định đi thì Hi Quỳ bỗng gọi lại, bảo là có việc muốn nói.
Đình Hòa nghiêng đầu nhìn, thấy Hi Quỳ nhíu mày nói: “Đáng ra cũng không nên nói với thượng tiên, nhưng a Đào kia bây giờ lại là trợ giảng của người, thượng tiên coi trong nàng ta như vậy, vẫn nên để thượng tiên biết thì hơn…”
Đình Hòa không nói gì. Hi Quỳ hơi lúng túng, tiếp tục nói: “Những lời hôm trước đệ tử nói với thượng tiên là thật, cô Đào này hành vi phóng đãng, giống như hai ngày trước đi theo nam yêu bên ngoài tới nửa đêm, hôm nay còn dự tiệc ở bên bờ hồ Lâm Khê, chắc lại ngủ bên ngoài cho coi…”
Sợ thượng tiên không tin, Hi Quỳ thúc cùi chỏ vào Hải Đường bên cạnh: “Đúng không?”
Hải Đường lúc này mới phản ứng lại, hùa theo Hi Quỳ: “Vâng, đúng đúng ạ, tận mắt đệ tử nhìn thấy nàng ta trang điểm lộng lẫy, đi cùng Thược Dược qua đó.”
A Đào kia làm việc thế nào còn phải chờ xem xét, nhưng hành vi lét lút đâm thọc như vầy làm hắn thấy khó chịu. Hắn xưa nay rộng lượng, cũng không chấp nhặt với nữ đệ tử, nhưng nữ yêu Hi Quỳ này cứ ba lần bốn lượt… Đình Hòa thấy không thoải mái, không biết bởi vì nàng ta cứ soi mói a Đào, hay vì hành vi của cô Đào kia nữa.
Thần sắc ôn hòa nhưng giọng nói lạnh lùng: “Chuyện riêng tư của người khác không ai có quyền hỏi, phu tử như ta cũng vậy. Sau này đừng đi nói lung tung khắp nơi như thế, nữ tử có giáo dưỡng không ai làm vậy.”
Hi Quỳ mặt trắng bệch, cắn môi muốn nói rõ ràng là a Đào sai, nàng nói một chút thì có làm sao?
Nhưng nàng ta còn chưa kịp mở miệng thì thượng tiên nháy mắt liền biến mất.

Bờ hồ Lâm Khê là nơi giải trí thường ngày của yêu quái ở Di sơn, đến đêm náo nhiệt vô cùng. A Đào cùng Thược Dược đi đến, vừa bước vào liền thấy một nam tử mặc trường bào nhã nhặn thanh tú, Thược Dược thẹn thùng bước lên chào một tiếng: “Lan Hoa sư huynh.”
Lan chính là quân tử trong các loài hoa, khí chất của Lan Hoa đương nhiên khác biệt với các nam yêu ở Di sơn, nếu không ngửi thấy yêu khí, thì nhìn qua đúng là có mấy phần khí chất tiên quân trên thiên giới. Thược Dược cảm thấy khí chất của Lan Hoa tương tự với thượng tiên, mặc dù không sánh bằng, nhưng ở Di sơn này đã thuộc hàng xuất sắc.
Lan Hoa thấy a Đào cùng Thược Dược bèn lễ độ mời hai nàng vào, nhìn thấy đám nam nữ yêu đang ngồi bên trong, lại phát hiện Bưởi tinh cũng ở đó.
Bưởi tinh phong lưu thành tính, da mặt lại dày, chính là khách quen ở đây. Lúc này hắn đang giơ chén trò chuyện vui vẻ với hoa yêu đối diện, tới khi liếc thấy hai người phía sau Lan Hoa, khuôn mặt tuấn tú lập tức cứng đờ, nhếch miệng, ánh mắt dại ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy vị cô nương mặc y phục màu xanh, dung nhan xinh đẹp vô ngần, không phải là a Đào mà hắn sáng nhớ chiều mong hay sao?
Thấy vậy, hắn không nói chuyện với hoa yêu kia nữa, đứng dậy đi đón a Đào.
A Đào cùng Thược Dược vào chỗ ngồi, Lan Hoa chu đáo đưa cho hai nàng rượu trái cây thơm ngọt, hắn cùng nói chuyện cùng Thược Dược, mà quả bưởi tinh kia thì xúm xít bên a Đào, nói không ngừng.
Bưởi tinh thấy a Đào thường ngày lạnh nhạt, mà hôm nay lại đến chỗ này, chắc hẳn xuân tâm nảy mầm đây.
Hắn là cao thủ tình trường, lại tuấn tú bất phàm, nếu ân cần với nàng chút thì chắc sẽ có cơ hội. Thấy trước mặt nàng để một ly rượu trái cây, Bưởi tinh liền cầm một cái chén khác để trước mặt nàng, sau đó cầm bầu rượu lên rót cho nàng một chén: “Đến đây rồi, chỉ uống rượu trái cây thì vô vị quá. Đây là rượu nguyên chất mà ta ủ suốt trăm năm, a Đào cô nương, nàng nếm thử chút đi?”
Nữ nhân mà, uống say hắn mới tiện ra tay.
Thấy nàng bất động, Bưởi tinh liền giơ chén lên, đưa tới bên miệng nàng: “A Đào cô nương, nàng. . .”
Tay bỗng nhiên không thể nhúc nhích, Bưởi tinh giơ chén, kinh ngạc. Tu vi của hắn không thấp, lại bị người làm phép mà không hề phát hiện,
Bưởi tinh ngẩng đầu.
Liền thấy cách chừng năm bước có một bóng người không hề phù hợp với nơi này đứng đó, ngọc thụ lâm phong, cao cao tại thượng.
“Nàng ấy không uống.”
Đình Hòa lạnh nhạt nói với hắn.
Một khắc sau, cái chén trong tay Bưởi tinh ‘choang’ một tiếng rơi xuống nền đất vỡ tan, bọt nước tung tóe.

Trăng sáng sao thưa, a Đào đi cạnh Đình Hòa, suốt cả đoạn đường thượng tiên im lặng, nàng cũng không nói gì, hai người nhanh chóng đi về nhà gỗ.
Trong phòng ánh nến rạng rỡ, bàn gỗ cạnh cửa sổ bày bốn món ăn một chén canh, hai bộ bát đũa, còn hiếm hoi có một món mặn. A Đào liếc qua, dừng lại một lát
Thấy hắn vẫn không nói lời nào, bèn đến bên bàn gỗ rót nước uống.
Đình Hòa nhìn theo bóng lưng yểu điệu của nàng, mặc dù bé ngoan theo hắn về, nhưng chẳng hề nói một câu. Gã Bưởi tinh kia da mặt dày cứ bám theo nàng mãi, mà nàng không phải không biết, hôm nay lại còn… Tính nàng bướng bỉnh, Đình Hòa nghĩ một lát rồi bước lên nói với nàng: “Mấy chỗ như thế sau này đừng đi nữa. Tên Bưởi tinh kia cũng không phải hạng lương thiện, tu vi của nàng mặc dù cao hơn hắn, nhưng còn chưa trải đời, không phải đối thủ của hắn đâu.”
A Đào cầm chén uống nước, thoáng giương mắt nhìn hắn, nhìn hắn rõ ràng đang tức giận, lại vì tu dưỡng cao mà phải kiềm chế phát tiết, dáng vẻ đó hơi buồn cười.
Thực ra nàng không thích đùa giỡn người khác, nhưng lại thích chọc hắn, bèn nhẹ nhàng đặt chén xuống, cố ý cười cười nói: “Vậy nếu. . . Ta càng muốn đi thì sao?”
Cô Đào này. . .
Đình Hòa nhìn đôi mắt nàng cong cong, nàng cười thật đẹp, một nữ yêu như vậy, quả bưởi kia nhìn thấy sao cam lòng dời mắt đi chứ? Đình Hòa lẳng lặng nhìn nàng, nhìn rất lâu, sau đó cầm lấy hai tay nàng, ép nàng tựa vào cửa sổ: “Nếu nàng lại đi, ta liền…”
“Ngài liền làm sao?” Nàng vẫn không sợ hắn, cười khanh khách nhìn dáng vẻ hắn muốn dạy dỗ nàng nhưng không có chỗ xuống tay.
“. . . Ta liền XXX nàng.”

Chương 20 Lắc chân
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đình Hòa là quân tử số một trên thiên giới, ngày thường cũng toàn kết giao với bằng hữu nho nhã lễ độ. Tiên quân tu dưỡng tốt như vậy, những lời thô tục thế này dĩ nhiên không học. Có điều ngày xưa hắn từng xem mấy quyển sách giải trí trong thư phòng của biểu ca Dung Lâm, nội dung trong đó làm quân tử số một ngày ấy trợn mắt há mồm, lại tò mò không thể dừng lại. Lúc ấy hắn mặt đỏ tai hồng, lại biết thêm được nhiều kiến thức, không ngờ trên đời lại có loại sách như vậy.
Nay không hiểu sao lại bị tiểu yêu này làm cho tức giận, lời nói thô tục không kìm được thốt ra.
Mà lại nói câu thô tục nhất.
Bàn tay nắm cổ tay nàng thoáng dừng một lát, Đình Hòa cúi đầu nhìn vào mắt nàng. Hắn hắng giọng, nói:“Tóm lại không được đi nữa.” Quả bưởi kia lúc nào cũng như hổ rình mồi, tuyệt đối không được tiếp xúc với hắn nữa.
Sau đó thả tay xuống, thấy Đào yêu kia còn đứng đó, nhắc nàng: “Nàng ngồi chờ một lát, ta đi hâm nóng đồ ăn.”
Bữa cơm im lặng, a Đào không động vào mấy món chay kia, chỉ ăn sạch sẽ món mặn, Đình Hòa thoáng nhíu mày. Đào chính là thực vật, hắn chưa từng thấy cô đào nào thích ăn thịt đến vậy.
Ăn tối xong Đình Hòa thu dọn chén đũa, còn a Đào ra cái hồ sau nhà tắm rửa.
Nàng ngủ lại đây nhưng không mang theo y phục để thay, cởi quần áo xong tùy ý ném trên đất, Đình Hòa nhìn thấy tiện tay giặt sạch, lại cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ của mình đặt trên tảng đá.
Y phục giặt sạch rồi phơi lên, lúc Đình Hòa vào nhà thì A Đào đã tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, nghiêng đầu, cầm khăn lau tóc.
Mặt nàng vẫn còn vương giọt nước, cả người như phủ sương, tươi non mơn mởn.
Mà tư thế ngồi của nàng cũng cực kỳ bất nhã, xưa nay những tiên tử hắn từng gặp đều có cử chỉ tao nhã, mà cô đào này dáng ngồi tùy tiện, quần áo rộng thùng thình, lại vì tư thế ngồi của nàng mà ống quần trượt xuống tận bắp đùi, đôi chân trắng nõn như tuyết lộ ra.
Đình Hòa nhìn chốc lát mới đi qua, cầm một cái áo choàng trên giá khoát lên thắt lưng nàng, che khuất hai chân.
A Đào quay đầu nhìn hắn cười:“Ta không lạnh.”
Đây không phải vấn đề là có lạnh hay không, dù thế nào cũng phải che chắn. Đình Hòa nói:“Nữ nhân không được tùy tiện như thế.”
Mẫu thân hắn cực kỳ không thích nữ tử có hành vi như vậy. Lúc trước có Hồng Kiều tiên tử thích ăn mặc đẹp, làm nữ tử tam giới học theo, mẫu thân hắn cảm thấy Hồng Kiều tiên tử thích nổi trội, cử chỉ khác người, nữ tử nên dịu dàng nhu thuận một chút.
Hắn sinh ra trên thiên giới, nhận sự giáo dục tốt nhất, ý nghĩ của thượng tiên làm sao đám tiểu yêu lớn lên ở Di sơn này hiểu được. A Đào cầm khăn tiếp tục lau tóc, nói: “Ta chỉ tùy tiện trước mặt thượng tiên thôi.”
Hình như thế thật.
Đình Hòa nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, trắng mịn như ngọc, môi đỏ mọng nước. Nếu nàng thật sự là người phóng đãng thì không thể nào chỉ quấn quýt lấy mình, bằng nhan sắc của nàng thì đám nam yêu ở Di sơn đã sớm đổ xô tới. Còn lời nói của Hi Quỳ, mặc dù nàng ta nhiều lần nói xấu a Đào, nhưng mấy ngày nay hắn ở chung với nàng cũng chưa bao giờ thấy nàng dây dưa với nam tử khác, chỉ có quả bưởi kia… Nàng là yêu, so sánh với tiên tử trên thiên giới thật không thích hợp, những lời nói với nàng trước đây cũng chỉ là mấy chuyện thường tình.
Có điều sau này…
Sau này không cho phép nữa.
Tóc khô rồi, A Đào mới nằm xuống giường, nói với hắn: “Không còn sớm nữa, thượng tiên nghỉ ngơi đi?”
Sơn Trưởng rất tôn trọng ba vị tiên quân, nhưng Di sơn tài nguyên có hạn, căn nhà gỗ này rất đơn sơ, cái giường ở đây cũng chỉ nằm vừa một người, nếu hai người cùng ngủ thì hơi chật. Đình Hòa rũ mắt, đứng dậy nói: “Ta còn phải soạn bài, nàng ngủ trước đi.”
A Đào cũng không giữ hắn, hắn muốn đi soạn bài thì cứ đi đi, nàng ngủ trước.
Đình Hòa thấy nàng nói ngủ liền ngủ, khuôn mặt yêu kiều mang theo nét trẻ con, bỗng nhiên thấy thú vị, khóe môi cong lên, đứng dậy đi soạn bài.
Tới khuya, A Đào đang say ngủ bỗng cảm giác có người nhẹ nhàng nắm cổ chân nàng. Tu vi nàng cao hơn các tiểu yêu ở Di sơn, mặc dù hắn là thượng tiên, nhưng khi đụng vào nàng, cho dù cẩn thận thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn phát hiện ngay. Không mở mắt, tiếp tục ngủ.
Thượng tiên trên thiên giới đương nhiên tao nhã vô song, nhưng không phải đều thanh tâm quả dục. Điểm này nàng đã thể nghiệm qua, ấn tượng khắc sâu.
Lúc nàng cho hắn không cần, lại thừa dịp nàng ngủ lén lút muốn…
Chờ một lát, bàn tay nắm cổ chân nàng lại không lướt lên trên, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, sau đó cổ chân lành lạnh. A Đào hé mắt nhìn qua, thấy cổ chân của mình có thêm một cái lắc. Không có chút pháp thuật gì hết, chỉ là một cái lắc chân tinh xảo bình thường.
Đúng là hợp với nàng.
Đeo xong, Đình Hòa thả chân nàng xuống, lại duỗi tay cầm chăn đắp lên người nàng. Lúc dém góc chăn, Đình Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua mặt nàng. Giơ tay vén lọn tóc rối tung, khẽ cúi người hôn lên trán nàng, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại.
Nến trong phòng bập bùng cháy, a Đào chậm rãi mở mắt, nhìn thấy sườn mặt tuấn lãng của thượng tiên.
…… Còn có bên tai ửng đỏ.

Hôm sau A Đào vừa vào lớp đã bị Thược Dược kéo sang một bên.
Thược Dược lo lắng hỏi:“Hôm qua thượng tiên có mắng nàng không?” Sau đó nhíu mày tự trách: “Biết vậy không rủ nàng đi làm gì, lỡ để thượng tiên có ấn tượng xấu về nàng thì không hay rồi.”
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Thược Dược từng nghĩ đến khi thượng tiên cùng hai vị tiên quân trở về thiên giới có thể thuận tiện mang theo một người cùng đi, nếu có thì chắc chắn sẽ đưa tiểu yêu ưu tú nhất, dù thế nào cũng không tới lượt nàng.
Với nàng thì đây là ước muốn xa vời, nhưng vẫn cần cù chăm chỉ, còn a Đào tư chất thông minh, thượng tiên cũng khen nàng ấy… mà nay a Đào còn làm trợ giảng của thượng tiên nữa.
Nếu vì việc này làm thượng tiên cảm thấy A Đào là người phóng đãng, vậy thì tội của nàng không thể tha thứ được.
Thược Dược thật thà, bộ tộc hoa yêu ai nấy đều thông minh xinh đẹp, còn nàng hơi ngốc một chút. Ngày thường hiền lành đáng yêu làm người ta quý mến, nhưng gặp chuyện lại không đủ thông minh mà suy nghĩ.
A Đào ngồi xuống, nói: “Không có, thượng tiên không phải người không biết phân rõ phải trái.”
Nói cũng đúng.
Thược Dược cẩn thận ngẫm lại, thấy thượng tiên nhã nhặn tốt tính, đúng là không có khả năng vì chuyện nhỏ này mà nghi ngờ yêu phẩm của a Đào.
Thế là khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Nhưng nhớ tới vẻ mặt hôm qua của thượng tiên, ngài ấy có vẻ tức giận mà? Thược Dược thấy nghi hoặc, nhưng nhìn a Đào ung dung bình tĩnh, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Thượng tiên nghĩ gì, phàm yêu nho nhỏ như các nàng làm sao hiểu nổi?
Lúc Hi Quỳ bước vào liền thấy A Đào nhàn nhã ngồi bên kia, giống như thường ngày vẫn vậy, ánh mắt hơi híp lại.
Chuyện hôm qua nàng ta cũng nghe ngóng được một chút, a Đào và Bưởi tinh đang dây dưa thì bị Đình Hòa thượng tiên bắt tại chỗ. Thân là trợ giảng của thượng tiên mà lại có hành vi phóng đãng như vậy, xem ra sắp bị hủy bỏ tư cách làm trợ giảng rồi.
Tiếc là mình đã làm trợ giảng của Đan Đề Tiên quân rồi, mà Đan Đề Tiên quân cũng có vẻ coi trọng mình, cho dù a Đào không được làm trợ giảng của thượng tiên nữa thì cũng chẳng đến lượt nàng ta.
Chỉ là……
Không phải a Đào là được rồi.
Nghĩ vậy nàng ta thấy vui vẻ, cùng Hải Đường ngồi xuống.
Nữ tử luôn thích soi mói, Hi Quỳ ngày nào cũng để ý a Đào, thấy A Đào ngực to eo nhỏ, trắng trẻo mịn màng, đôi mắt cũng to, trên người lúc nào cũng thơm mùi đào, đúng là trời sinh lẳng lơ. Nhưng dáng người đẹp thì sao chứ, y phục của a Đào mặc suốt mấy năm trời, còn bị phai màu nữa. Đâu giống như mình là dòng dõi bộ tộc Hoa hướng dương, gia tộc phồn thịnh, mình còn là nữ nhi được sủng ái nhất nữa, y phục chả bao giờ thiếu. Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Hi Quỳ mới thấy dễ chịu một chút.
Mà bây giờ… a Đào kia không biết từ khi nào đã bắt đầu đi giày, không nhắc tới đôi giày tinh xảo khéo léo kia, bây giờ lại thấy cổ chân nàng ta lại có thêm một sợi lắc chân lấp lánh, còn có hình trái đào, lá đào nữa, giống như được làm riêng cho a Đào kia vậy, lúc đi còn vang lên tiếng chuông nhỏ nữa.
Nàng ta chưa bao giờ thấy chiếc lắc chân nào đẹp như vậy.
Kiểu dáng này, Di sơn chắc chắn không có.
Với thẩm mỹ của chúng yêu ở Di sơn, thì thấy cái gì đẹp một chút là đeo trên tay, trên cổ để dễ bề khoe khoang, làm sao nghĩ đến chuyện làm ra chiếc lắc chân đẹp như vậy chứ?
Hi Quỳ hoài nghi, lại nghĩ đến lần trước có nam nhân nào đó hầm canh móng heo cho cô đào kia nữa, một nam nhân vừa chu đáo vừa có tay nghề nấu ăn cao như vậy, chắc hẳn chiếc lắc chân này cũng là của hắn tặng thôi. Không biết do hâm mộ hay là ghen tị, mà cảm giác vui sướng của Hi Quỳ nháy mắt tan biến, phụng phịu ngồi xuống vị trí của mình.
Đệ tử đến đông đủ rồi, Sơn Trưởng liền đến, sắp xếp phòng ở cho mọi người.
Sơn trưởng là người chất phác, chẳng những lo cho chúng đệ tử ngày hai bữa cơm miễn phí, mà học xá cũng cho mọi người ở miễn phí, nam yêu và nữ yêu ở riêng, một phòng hai người.
A Đào và Thược Dược được sắp chung phòng.
Để chúc mừng ngày vui này, hôm nay mọi người được nghỉ học một ngày, Sơn Trưởng cùng ba vị tiên quân dẫn chúng đệ tử lên đỉnh Lưu Vân dã ngoại.
Nghe thông báo, đám tiểu yêu liền hoan hô nhảy nhót.
Yêu tính là vậy, không thích bị gò bó, nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ba vị tiên quân nên lúc nào cũng phải tỏ ra mình là một tiểu yêu ngoan ngoãn chăm chỉ học hành. Nay có thể quang minh chính đại đi ra ngoài chơi, ai cũng hào hứng.
Sơn Trưởng thấy đám tiểu yêu vui vẻ như vậy, trên mặt cũng tươi cười, thấy ba vị tiên quân đến đây, bước lại nói: “Các đệ tử ham chơi, mấy ngày nay thượng tiên cùng hai vị tiên quân vất vả quá rồi. Hôm nay trời đẹp, vừa lúc mọi người được nghỉ học một ngày, nếu ba vị Tiên quân không chê thì mời các ngài cùng đi lên đỉnh Lưu Vân dã ngoại, tiện thể nếm thử món ăn dân dã ở Di sơn.”
Đan Đề Tiên quân quen sống an nhàn sung sướng, đã sớm không kiên nhẫn, thấy đám tiểu yêu tư chất kém cỏi giống như đầu gỗ, dạy thể nào cũng chẳng thông minh lên được. Vừa nghe Sơn Trưởng nói có thể nghỉ ngơi dã ngoại, liền vui vẻ nói:“Được thôi, vậy thì tốt quá.”
Vô Vi Tiên quân cũng gật đầu.
Đình Hòa ngẩng đầu nhìn phía xa, thấy đám tiểu yêu hào hứng dọn đồ chuẩn bị lên đỉnh Lưu Vân, ai nấy cười nói hớn hở, đương nhiên hắn cũng không làm mọi người mất hứng, gật đầu nói: “Vậy làm phiền Sơn Trưởng”
Đỉnh Lưu Vân chính là ngọn núi cao nhất ở Di sơn, mây mù bao phủ, đỉnh núi ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, đến tối dường như có thể chạm đến mặt trăng.
Sơn Trưởng dẫn chúng đệ tử đi bộ lên đỉnh núi cheo leo, để rèn luyện cho bọn họ nghị lực và tính nhẫn nại. Nếu là ngày thường thì đám tiểu yêu sẽ lén sử dụng pháp thuật, còn hôm nay lại có ba vị tiên quân đi cùng, thấy ba người họ thân phận tôn quý mà cũng không dùng pháp thuật, thế là chúng tiểu yêu cũng phải đầm đìa mồ hôi tự leo núi.
Một lúc sau đã đến đỉnh Lưu Vân.
Giữa trưa, ánh nắng chan hòa, bốn phía đầy hoa thơm rực rỡ.
Các đệ tử lấy dụng cụ nướng ra, nam yêu phụ trách đi chuẩn bị nguyên liệu, nữ yêu thì nhóm lửa, chuẩn bị chén bát.
Bảy, tám người chia làm một tổ, nam nữ đều có, tổng cộng chia làm bốn tổ, vừa đủ chia cho Sơn Trưởng và ba vị tiên quân phụ trách. Sơn Trưởng hỏi thượng tiên và hai vị tiên quân muốn phụ trách tổ nào, Thược Dược cầm bát lá vừa lúc đi ngang qua, nghe Sơn Trưởng hỏi vậy, hào hứng nói: “Thượng tiên phụ trách tổ chúng ta đi, a Đào cũng ở đó, nàng ấy là trợ giảng của ngài mà.”
Thượng tiên chung tổ với trợ giảng của mình, đó là điều hiển nhiên thôi, hơn nữa đệ tử đã mở miệng nói như vậy, thượng tiên dễ tính đương nhiên cũng nể mặt nàng.
Sơn Trưởng nói: “Đừng nói vậy, để thượng tiên tự chọn.”
Thược Dược nói không sai, nhưng Sơn Trưởng biết a Đào không phải người chu đáo, cho dù thượng tiên chung tổ với nàng, thì nàng chưa chắc đã chuẩn bị đồ ăn cho thượng tiên.
Đình Hòa mỉm cười nói với Sơn Trưởng:“Không sao, vậy chọn tổ này đi.”
Thượng tiên đúng là dễ tính… Sơn Trưởng cảm khái, gật đầu, thực ra cũng chẳng có gì, nếu a Đào không chuẩn bị thì còn có Thược Dược đó thôi, nàng là người hiền lành nhất trong đám đệ tử.
Thế là nói với Thược Dược:“Nhớ nướng món đặc sản cho thượng tiên nếm thử, đừng chậm trễ thượng tiên.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thược Dược đỏ bừng, vội vã gật đầu, sau đó mời thượng tiên đi qua.
A Đào tính cách không tốt lắm nhưng cũng không quá mức khó gần, tỉ như hiện tại, nàng cũng đang vô cùng nghiêm túc nhóm lửa. Đình Hòa đi qua, thấy nàng bị lửa chiếu vào mặt, trán cùng chóp mũi đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Nhìn một lát, chợt nghe Thược Dược nói:“Thượng tiên, ngài ngồi ở đây đi.”
Xoay người nhìn qua, thấy Thược Dược đã chuẩn bị cho hắn một cái ghế, lau chùi sạch sẽ, mời hắn đi qua đó.
Các đệ tử đều bận rộn, sao hắn có thể ngồi không được? Liền nói với Thược Dược:“Không cần.” Sau đó đi đến cạnh a Đào, cúi đầu nói với nàng: “Đưa cây gắp than cho ta, nàng đi bóc tỏi đi.”
A Đào ngẩng đầu nhìn thượng tiên, gật đầu một cái, sau đó hỏi hắn: “Bóc bao nhiêu?”
Đình Hòa cầm lấy cây gắp than trong tay nàng, thản nhiên nói:“Bóc hết.”
Nàng không biết hắn thích ăn tỏi như vậy. Nếu thượng tiên đã lên tiếng, trợ giảng như A Đào đương nhiên phải tuân theo, im lặng đi qua bóc tỏi.
Nghe bước chân nàng rời đi, Đình Hòa nghiêng đầu nhìn lại, thấy nàng chạy tới chiếc bàn gỗ nhỏ bên gốc cây ngoan ngoãn bóc tỏi.
Bóc hết chừng đó, hẳn chỗ đồ nướng này cũng có thể ăn được rồi.


Chương 21: Do dự
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đỉnh Lưu Vân sương khói lượn lờ, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa.
Đan Đề Tiên quân cùng Vô Vi Tiên quân ngồi trước bàn nhỏ dưới gốc cây ăn đồ nướng.
Cùng tổ với A Đào và Thược Dược là một hoa quỳnh tinh nam, tên là Dạ Đàm, ngày thường làn da trắng nõn, vô cùng thanh tú, nhưng hai mắt có quầng thâm, trông lúc nào cũng như mất ngủ vậy.
Dạ Đàm mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng bởi vì thuộc họ quỳnh, nên mỗi đêm đến giờ tý đều vô cùng hưng phấn. Tối không ngủ được, nên ban ngày lúc nào cũng trong bộ dạng thiếu ngủ.
Dạ Đàm thấy hai vị Tiên quân đều nghỉ ngơi, mà thượng tiên thì vẫn phụ giúp mọi người, bèn đi qua nói: “Đồ nướng cũng gần xong hết rồi, thượng tiên nghỉ ngơi trước đi ạ, uống trà giải khát.”
Đình Hòa ưu ái đệ tử, nhưng cũng không thể quá dễ dãi được, vẫn cần có uy nghiêm. Lúc này phụ giúp mọi người là thuận tay thôi, nghe Dạ Đàm nói vậy bèn đi tới bàn dưới gốc cây ngồi nghỉ. Dạ Đàm cùng Thược Dược liền mang mấy xâu đồ nướng qua, để thượng tiên nếm thử.
A Đào vẫn còn ngồi dưới gốc cây bóc tỏi.
Ngón tay nàng trắng trẻo thon dài, nhìn mảnh mai, nhưng những tép tỏi nàng bóc đều phân làm mấy mảnh vụn. Đình Hòa bất đắc dĩ cười cười, sau đó nghiêm mặt nói với nàng: “Đủ rồi, nàng mang qua đây đi.”
Bóc một chén tỏi đầy ắp cũng không phải chuyện vất vả gì. A Đào không phải là Thược Dược, có một vài chuyện chỉ cần ngẫm lại là biết.
Lúc này Dạ Đàm cùng Thược Dược đi qua, lại mang xâu đồ nướng đặt lên bàn nhỏ, nhìn A Đào nói:“A Đào nàng nghỉ ngơi đi, đồ nướng cũng sắp xong rồi, ta ăn thử thấy không tệ, nàng cũng thử xem.”
Nói xong đưa một xâu rau cải nướng cho a Đào.
A Đào không thích ăn đồ chay, nhưng thấy Thược Dược ân cần như vậy, nể tình cắn một miếng, chờ Thược Dược với Dạ Đàm đi nướng tiếp mới bỏ xâu rau xuống cái chén không trên bàn.
Ở chung với cô đào này một thời gian, Đình Hòa cũng hiểu khẩu vị của nàng, đồ ăn chay như vậy chắc chắn nàng không thích.
Mà khẩu vị của hắn lại trái ngược với nàng, không thích ăn mặn, chỉ thích ăn chay. Nấm rừng ở Di sơn ngon vô cùng, là món đặc sản mà thiên giới chẳng có. Đình Hòa ăn nhiều một ít.
Chung tổ với bọn họ còn có hai nữ yêu, thấy a Đào cứ ngồi một chỗ bóc tỏi liền nghĩ là nàng lười biếng, khó chịu ra mặt. Thược Dược thấy thế liền gọi A Đào đi qua.
Đình Hòa ăn một lát, thấy y phục trắng tinh trên người dính ít tro bụi, trên tay cũng bẩn, bèn đi đến con suối nhỏ gần đó rửa tay. Mới đi vài bước, cảm giác phía sau có người bám theo hắn, chờ tới chỗ vắng vẻ Đình Hòa mới xoay người lại, nói:“Cam Lam cô nương có việc gì?”
Đi theo thượng tiên chính là Cam Lam.
Nàng ta mặc dù không phải đệ tử chính thức, nhưng đi dã ngoại nấu ăn không thể thiếu nàng ta được. Những đồ nàng nướng, các nam yêu đều muốn xếp hàng chờ được nếm thử đó. Mặc dù nàng ta khinh thường những nam yêu thô tục kia, nhưng nữ nhi mà, vẫn thích cảm giác được người ta theo đuổi vây quanh.
Nàng ta khẽ mỉm cười chào một tiếng “Thượng tiên”, sau đó chậm rãi đi qua, đưa gói xâu nướng còn nóng hổi cho hắn: “Đây là mấy món ta tự tay làm, hy vọng thượng tiên thích.”
Còn chưa mở gói giấy dầu ra đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức.
Ngửi thôi cũng biết ngon vô cùng, nhưng hắn không ăn thịt. Lại nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô cải bắp trước mặt, Đình Hòa toan từ chối:“Không……” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng một chút, khiêm tốn nói:“ Cam Lam cô nương vất vả rồi.”
Thượng tiên tao nhã vô song, càng nhìn lại càng thêm ái mộ.
“…… Không vất vả, không vất vả .” Cam Lam mặt đỏ bừng, đưa hai gói đồ nướng cho thượng tiên rồi che mặt chạy đi.
Các đệ tử đang ngồi ăn đồ nướng thấy Cam Lam thẹn thùng đi qua, thi nhau suy đoán. Hi Quỳ ngưỡng mộ thượng tiên đã lâu, đương nhiên chuyện gì liên quan tới thượng tiên cũng để ý, thấy cô cải bắp này ỷ mình có chút tài nấu nướng đã muốn câu dẫn thượng tiên, cái chiêu ‘Muốn bắt được trái tim nam nhân thì trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn’ đã xưa rồi, biện pháp cũ rích này mà cũng nghĩ ra được, tưởng thượng tiên giống mấy nam yêu quê mùa ở Di sơn này hả?
Hi Quỳ lẩm bẩm, Hải Đường bên cạnh chợt nói với nàng ta: “Nhưng mà… Khi nãy ta thấy Cam Lam cầm hai gói đồ nướng đi qua, mà coi nàng ta vui vẻ như vậy, hẳn thượng tiên đã nhận rồi…”
Đương nhiên nàng ta thấy được, nhưng trong lòng Hi Quỳ vẫn thấy bực bội, cầm que gỗ đâm mạnh xuống bàn, nói: “Thượng tiên tu dưỡng tốt, lịch sự nên mới nhận thôi.”
Có lẽ vậy, Hải Đường nói cũng đúng.
A Đào cùng Thược Dược vừa bưng đĩa ngang qua, chợt nghe đám Hi Quỳ nói. Có điều hai người không quan tâm. Mà lúc a Đào ngồi xuống liền thấy cái chén ban nãy mình bỏ xâu rau cải đã trống không, còn bên cạnh lại nhiều hơn một cái xiên que sạch sẽ.
A Đào liền nói với Thược Dược là mình đi ra suối rửa tay.
Thược Dược gật đầu:“Nàng đi đi, nhưng phải nhanh đấy, chậm là bọn họ ăn hết.” Vừa nãy nàng nghe mấy nữ yêu nói là a Đào không nướng đồ ăn, nên bọn họ phải nhân lúc nàng không để ý ăn hết phần luôn.
A Đào nhìn Thược Dược phồng má, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, liền đi vào rừng.
Đi một lát liền nghe tiếng nước chảy róc rách, chim ríu rít hót vang. Dọc theo dòng suối đi qua liền thấy một bóng dáng cao gầy đứng trên tảng đá, thấy nàng đi qua liền ngẩng đầu nhìn.
Đình Hòa không biết nàng bỗng nhiên tới, vừa rửa sạch tay, đợi nàng đến trước mặt mình mới nói: “Rửa tay trước đi.”
Đây là thói quen của hắn, trước khi dùng bữa phải rửa sạch tay. Nhưng a Đào lại không hề động. Đình Hòa nhìn nàng, mới đưa hai gói đồ ăn đặt ở bên cho nàng: “Ăn một chút đi.” Cùng tổ với nàng đều là hoa yêu, hoa là thực vật, đồ nướng đương nhiên không có thức ăn mặn, mà cô đào thích ăn thịt này đương nhiên sẽ không ăn mấy thứ đó.
Mùi thịt thơm phức, nàng đã ngửi thấy từ lâu, nhưng không vội cầm lấy ăn, chỉ lẳng lặng nhìn thượng tiên.
Tia nắng xuyên qua tán cây rơi trên người hắn, khuôn mặt tuấn nhã, tôn quý bất phàm, hoàn toàn không hợp với Di sơn hoang dại này.
A Đào cười cười, nói:“Được thôi.”
Nàng xoay người đi rửa tay, rửa xong đi qua thấy thượng tiên đã mở gói giấy dầu, những xâu thịt nướng bên trong được làm vô cùng tinh xảo, còn có hai xâu thịt làm thành hình trái tim. Tay Đình Hòa khựng lại, nhìn nàng một cái, thấy nàng không để tâm, cầm xâu thịt lên ăn.
Răng trắng muốt, môi anh đào dính chút mỡ, mọng nước mê người.
Đình Hòa nghiêng đầu, dù ngồi trên khe núi bên dòng suối thì sống lưng vẫn thẳng tắp, tư thế đoan chính, vạt áo khoát lên đầu gối theo gió nhẹ nhàng lay động, tao nhã tuyệt thế.
“Thượng tiên.” A Đào ngồi bên nhẹ nhàng gọi hắn.
Đình Hòa nhìn nàng:“Chuyện gì?”
A Đào nói:“Thượng tiên không ăn sao?”
Đình Hòa chậm rãi nói:“Ta không ăn thịt.”
“Vậy à?” Nàng nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục cúi đầu ăn thịt. Đình Hòa quay đầu, cũng tiếp tục nhìn phong cảnh xung quanh.
“…… Thượng tiên.” Nàng lại gọi hắn.
Đình Hòa định quay đầu lại hỏi chuyện gì, nào ngờ vừa quay đầu liền có hương đào thoảng tới.
Xen lẫn mùi thịt thơm phức.
Hai cánh hoa xinh đẹp mềm mại dán lên môi mình, cơ thể Đình Hòa thoáng run lên, theo bản năng ôm lấy thân thể nàng, dĩ nhiên cũng cảm nhận được mùi thịt bên môi. Nhưng chỉ do dự trong chớp mắt, Đình Hòa nhanh chóng mở miệng.
Ngay sau đó, miếng thịt thơm phức kia liền bị đầu lưỡi nom mềm đẩy vào miệng hắn.

Chương 22: Thích yên lặng
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Nước thịt hương đào, bớt đi cảm giác thịt nướng ngấn mỡ, lại hơn một chút vị quả trong veo. Cổ họng Đình Hòa lên xuống, miếng thịt đã xuống bụng mà vẫn còn liếm láp công cụ đưa thịt kia, giống như đứa trẻ tham ăn, ăn xong còn thèm thuồng liếm bát, phải liếm tới khi sạch sẽ mới thôi.
Sau đó Đình Hòa chợt nghe A Đào hỏi:“Tay thượng tiên đặt ở đâu vậy?”
Hử?
Đình Hòa ngẩn ra, cảm giác bàn tay đang vuốt ve thứ mềm mại, mới bất giác phản ứng lại. Hai gò má đỏ bừng, dừng một lát, nhưng cũng không vội vã buông tay.
·
Thượng tiên nghỉ ngơi xong trở về, Cam Lam nướng thịt phía xa giương mắt nhìn hắn, dáng vẻ thẹn thùng muốn nói lại thôi. Đình Hòa chưa từng liếc nàng ta một cái.
Lúc a Đào đi qua, tổ của nàng ăn đã đồ nướng xong. Có nữ yêu thấy nàng trở về, cố ý nói: “Sao giờ mới về, bọn ta ăn xong hết rồi.”
Thược Dược bên cạnh cắn môi bất mãn, tính nàng yếu đuối, mặc dù muốn để giành đồ ăn cho a Đào nhưng cũng không tranh nổi với đám nữ yêu. Cũng may là a Đào không thích ăn mấy thứ rau nấm đó, liền liếc nhìn thượng tiên, thấy hắn y phục chỉnh tề, phong thái quân tử.
Ăn uống xong rồi, Sơn Trưởng sai các đệ tử quét dọn sạch sẽ nơi đây. Di sơn là nơi non xanh nước biếc, mà đỉnh Lưu Vân này lại là đỉnh núi cao nhất Di sơn, dĩ nhiên phải bảo tồn, không thể phá hủy cảnh đẹp hoang sơ được. Đợi mặt trời ngả về hướng tây, Sơn Trưởng lại bảo các nam đệ tử dựng lều trại, ba đến năm người ngủ một lều, nam nữ ở riêng.
Còn thượng tiên và hai vị tiên quân thân phận cao quý, đương nhiên không thể để họ ở chung được, mỗi người đều ngủ lều riêng.
Đình Hòa thượng tiên ở căn lều chính giữa, lều bên trái là Đan Đề Tiên quân, còn bên phải là Vô Vi Tiên quân .
Đêm trăng sáng tỏ, đứng trên đỉnh Lưu Vân có thể ngắm được trăng tròn vành vạnh, quầng sáng lung linh.
Đình Hòa đứng trên đỉnh núi, tay áo bay bay, thưởng thức cảnh đêm mờ ảo. Sơn Trưởng bước tới gần hắn, hành lễ:“Thượng tiên.”
Đình Hòa thấy Sơn Trưởng, khách khí nói: “Sơn Trưởng không cần đa lễ, ngài có chuyện gì không?”
Sơn Trưởng nhìn Đình Hòa thượng tiên tiên tư vô song, nhớ ngày trước khi nhận được thông báo là có ba vị tiên quân đến đây, trong đó còn có một vị là thượng tiên ở Cửu Trọng Thiên, ông vừa vui mừng lại vừa bất an. Nơi nhỏ bé của bọn họ suốt trăm ngàn năm không có nhân vật lớn nào đến, Di sơn ở tam giới danh tiếng vô cùng tệ, ai cũng nghĩ nơi này đều là yêu quái tội ác tày trời, chỉ mình ông thấy đám tiểu yêu này không phải đều ác độc, chỉ do thiếu người quản lí dạy bảo nên mới ngang ngược thôi.
Qua mấy ngày ở chung, Sơn Trưởng cũng biết được tiên phẩm của Đình Hòa thượng tiên, không hổ là quân tử số một trên tiên giới. Người phong nhã như vậy, hạ mình đến một nơi nhỏ bé thế này mà không có nửa câu oán hận, lại còn nghiêm chỉnh tẫn trách.
Nay học xá cũng xây xong, chờ các đệ tử vào ở, nếu quản lý nghiêm ngặt thì tính cách bọn họ có thể thay đổi, mà quan trọng hơn là đảm bảo an toàn.
Ba vị Tiên quân mấy ngày nay giảng bài còn tốt hơn nhiều lần so với với ông lải nhải mấy trăm năm, thậm chí ông còn nghĩ, nếu thượng tiên có thể ở đây giảng bài mãi, chỉ dẫn đám tiểu yêu về chính đạo thì tốt rồi.
Sơn Trưởng thở dài một tiếng, nói: “Hôm nay thấy các đệ tử vui vẻ như thế, ta cũng vui lây. Tin rằng khi thượng tiên cùng các tiên quân đi rồi, các vị đệ tử cũng sẽ nhớ kỹ thời gian vui vẻ này.”
Càng lớn tuổi càng suy nghĩ nhiều, ngày thường cũng thích lải nhải, huống chi Sơn Trưởng vốn là lão yêu nói nhiều.
Đình Hòa nghe xong không nói gì, hắn cùng Đan Đề Tiên quân, Vô Vi Tiên quân chỉ đến dạy một thời gian ngắn, đến tháng ba thông qua khảo hạch là bọn họ sẽ vào dạy học ở học phủ đệ nhất trên thiên giới – Cửu Tiêu các.
Cửu Tiêu các đệ tử đều là tinh anh trong tam giới, đương nhiên đám tiểu yêu ở Di sơn này không thể sánh được .
Trước khi đến đây hắn nghe nói yêu quái ở Di sơn hung ác nham hiểm, những kẻ bị nhốt ở đây nếu không phạm tội ác tày trời, thì cũng là đời sau của yêu quái vô cùng ác độc, để tránh sinh linh đồ thán thì bọn họ đời đời kiếp kiếp đều bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nhưng tiếp xúc rồi hắn lại thay đổi suy nghĩ.
Đình Hòa thượng tiên nói:“ Sơn Trưởng nghĩ gì ta cũng hiểu. Mấy ngày trước quay về thiên giới ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, ta cùng hai vị tiên quân nếu có thể đến Di sơn giảng dạy, thì chứng tỏ thiên giới vẫn quan tâm đến Di sơn. Đợi khi ta quay về sẽ đề xuất với Cửu Tiêu các, cho Di sơn học đường vào danh nghĩa của Cửu Tiêu các.”
Sơn Trưởng vui mừng:“Thượng tiên ngài…… Những lời ngài nói là thật ư?”
Đình Hòa khẽ gật đầu. Thật ra hắn nghĩ, cách tốt nhất là giải trừ kết giới ở Di sơn, nhưng sau khi tìm hiểu lịch sử của Di sơn rồi thì biết đây là chuyện không thể. Cho mấy tiểu yêu ưu tú ở Di sơn ít thanh danh, để bọ họ có ngày được ngẩng đầu, đây là chuyện mà hắn có thể làm được thôi.
Sơn Trưởng cảm kích lão lệ tung hoành:“Có lời này của thượng tiên, tiểu yêu thực sự thấy vui thay cho các đệ tử. Thượng tiên yên tâm, cho dù ngày sau thượng tiên cùng các vị Tiên quân rời khỏi Di sơn, ta cũng sẽ dạy dỗ bọn nhỏ, cho chúng trở thành yêu tinh tốt. Ta tin tưởng sẽ có ngày tam giới phải thay đổi cái nhìn về Di sơn chúng ta.”
Đình Hòa gật đầu, cảm thấy có Sơn Trưởng như ông thì Di sơn có hi vọng.
Sắc trời không còn sớm, Sơn Trưởng không quấy rầy thượng tiên nghỉ ngơi, liền cáo biệt. Đám tiểu yêu trẻ tuổi tinh lực dư thừa, buổi tối kết nhóm chơi vô cùng náo nhiệt. Đình Hòa chậm rãi đi về lều, chỉ thấy bên trong ánh nến mờ ảo, có người đang trải giường chiếu cho hắn. Đình Hòa thoáng kinh ngạc, sau đó đi qua, đứng sau lưng nàng nói: “Không phải trải như vậy, để ta đi.”
Nói xong cầm lấy khăn trải giường trong tay A Đào.
Nàng không bao giờ làm việc nhà thì làm sao biết trải giường chiếu? Đình Hòa hỏi:“Sao nàng lại vào đây?”
A Đào thấy hắn xoay người, động tác thành thạo, nói:“Sơn Trưởng bảo ta tới.”
Nàng là trợ giảng của hắn, những việc vặt thế này Sơn Trưởng đương nhiên sẽ bảo nàng làm. Có điều… Nàng đâu phải là tiểu yêu người ta nói gì là nghe nấy? Nàng chẳng nghe lời ai hết mà chỉ ngoan ngoãn trước mặt Sơn Trưởng, cho dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng nàng vẫn ghi nhận lời Sơn Trưởng. Nàng cũng không phải một cô đào hoang dã.
Trải nệm giường xong, Đình Hòa quay người nhìn nàng. Thấy lúc không nói chuyện trông nàng ngọt ngào đáng yêu, có điều ít giao thiệp, dễ đắc tội với người ta. Nàng cũng là tiểu yêu ở Di, cho dù tu vi cao tới đâu thì cả đời chỉ có thể ở trong này. Nếu hắn không vô tình đến Di sơn dạy học, thì cũng không gặp được nàng.
A Đào thấy hắn ngơ ngác sững sờ, không còn dáng vẻ thượng tiên tao nhã vô song, da mặt mỏng thường ngày nữa. Nàng không sợ hắn, không sợ thân phận của hắn, chỉ thích trêu chọc hắn. Nhưng lều trại của hắn ở giữa hai vị tiên quân, ngay sát bên cạnh như vậy, lại ngủ màn trời chiếu đất, với tính cách cổ hủ của hắn thì chắc chắn không dám làm chuyện quá giới hạn với nàng đâu.
Thế là chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ nàng mới đi được vài bước thì có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng. Nàng dừng bước lại, quay đầu nhìn.
“…… Đêm nay ở lại đi.”
……
Đan Đề Tiên quân cùng Vô Vi Tiên quân đang tản bộ về, đến Di sơn mấy ngày này, chỉ có hôm nay thoải mái nhàn nhã một chút. Đan Đề Tiên quân phất phơ quạt giấy, tâm tình rất tốt. Đi đến trước lều, hai người chuẩn bị đi chào hỏi thượng tiên rồi về nghỉ ngơi thì thấy ánh nến trong lều thượng tiên lúc sáng lúc tối, sau lại bày kết giới, hoàn toàn ngăn cách với xung quanh.
Thoáng chốc, không phát hiện động tĩnh bên trong nữa.
Đan Đề Tiên quân nói:“Sao lại bày kết giới? Thượng tiên ngủ sớm vậy à?”
Vô Vi Tiên quân thấy bình thường, nói: “Hôm nay chơi cả ngày, mọi người đều mệt mỏi. Lại nói thượng tiên thích yên lặng, bày kết giới để thanh tĩnh thôi. Đan Đề Tiên quân cũng nghỉ sớm đi.”
Có vẻ cũng đúng. Nhưng mà… sao cứ thấy có gì đó không thích hợp nhỉ?


Chương 23: Kiều Đào (H)
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Xa xa nghe trong lều trướng có tiếng Đào nức nở, xen lẫn tiếng tiên hừ nhẹ, cùng Đào làm chuyện ‘không trong sáng’.
Ban đầu còn chưa thích ứng, Đào không ngừng run rẩy, thanh âm hai người dần hỗn loạn, đệm giường có chút khó khăn.
Đào nức nở.
Lát sau tiên vào, rên lên, Đào ngửa đầu, tiên ngậm nhũ hừ, Đào run rẩy không thôi.
Đào tới, tiên ôm Đào dậy, tiên căn lại nhập chốn đào nguyên, róc rách không thôi.
Khi đó, tiếng cơ thể tiên va chạm, tiếng thở dốc từ miệng vang lên, tiếng tiên ngậm nhũ, tiếng thở hổn hển, tiếng giường nệm, tiếng áo quần sột soạt, tiếng ra vào trong Đào, đồng loạt vang lên.
Lát sau tiên ngừng, Đào cũng nỉ non, xong xuôi, cùng nhau nằm xuống. Đào nhi cũng dần buồn ngủ. Tiên dần ngưng vỗ nhẹ lên người Đào, hô hấp khẽ dồn dập, tiếng vải vóc sột soạt, Đào trong mộng khẽ rên một tiếng
Bỗng tiên nói khẽ ‘Đừng ngủ’, tiên lại tiến vào, Đào cũng hét lên lên, hai người rên rỉ.
Một lát sau tiếng tiên vội vàng, tiếng thở dồn dập, tiếng giường kẽo kẹt. Xen lẫn tiếng động mãnh liệt, tiếng nươc, tiếng hôn, vang lên không ngừng; Lại xen lẫn tiếng Đào nhi cầu cứu, tiếng nức nở, tiếng va chạm, tiếng chuông bạc thanh thúy. Những tiếng cần có, đều có hết.
Mặc dù tiên có ngàn năm tu vi, xem vạn quyển sách, muốn ngừng mà không được, càng làm càng mê, không thể thoát ra.
Bỗng nhiên tiên rên một tiếng, tiếng động chấm dứt. Vén cửa lều nhìn xem, một Đào, một Tiên, một giường, một chăn, một la trướng mà thôi.
(Mần cái khúc này đã sử dụng hết vốn từ của tui – Sên)
……
Trời mờ sáng trên đỉnh Lưu Vân, đám tiểu yêu đã tốp năm tốp ba tỉnh dậy, cùng nhau ra bờ suối rửa mặt.
Dạ Đàm vươn vai bước ra khỏi lều, hai mắt thâm quầng hiện diện trên khuôn mặt thanh tú, thấy Thược Dược liền bước đến chào: “Sao chỉ có mình nàng, a Đào đâu?”
Giấc ngủ của hắn không tốt lắm, cũng may tu vi tốt, cho dù ngủ không đủ giấc thì làn da vẫn mịn màng như hoa tộc vậy.
Hoa quỳnh bộ tộc đến nửa đêm là lúc dung nhan đẹp nhất, mà không mấy người có thể thưởng thức được.
Thược Dược nào biết A Đào đi đâu? Nàng ấy xưa nay không chịu quản thúc, nhưng may là không ai có thể bất nạt nàng ấy được.
Thược Dược đang định nói, Hi Quỳ đi ngang qua cười khẩy: “Còn đi đâu được chứ? Đêm qua có cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải lăn lộn trong bụi cỏ với nam yêu nào đó rồi. Cũng không biết đối tượng là một người hay nhiều người nữa.” Nói xong còn cười cười nhìn Dạ Đàm,“Loại yêu không sống về đêm như ngươi không biết đâu.”
Đêm qua không cần đi học, chúng đệ tử ăn tối xong lựa lúc đêm khuya vắng người, tìm đối tượng ưng ý đến nơi yên tĩnh nào đó ái ân. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn.
Dạ Đàm không thích Hi Quỳ, ngày thường hắn tiếp xúc với Thược Dược A Đào không nhiều, nhưng cảm thấy hai người tốt hơn Hi Quỳ nhiều lắm. Hơn nữa hắn không sống về đêm thì thế nào? Hắn sống ra sao có liên quan nửa đồng đến nàng ta không?
Thược Dược cũng biết Hi Quỳ nói hơi quá đáng, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Hi Quỳ đi khỏi. Thấy Thược Dược nhíu mi yếu ớt, Dạ Đàm liền an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, nàng ta là loại yêu gì mọi người đều biết, nàng đừng để trong lòng.”
Thược Dược không có bạn bè, hôm qua ở chung tổ với Dạ Đàm, thấy hắn là người tốt tính, lập tức gật đầu: “Ừm, ta sẽ không để trong lòng, a Đào cũng không phải loại đào đó.”
Dạ Đàm gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hi Quỳ phía xa, suy nghĩ bay bổng: Hắn không sống về đêm thì làm sao? Hi Quỳ chắc chắn ghen tị hắn càng về đêm càng xinh đẹp.

Đình Hòa nghe bên ngoài có tiếng Sơn Trưởng gọi, mời hắn đi ăn sáng. Đình Hòa xoa mi tâm, nói:“ Sơn Trưởng đi trước đi, lát sau ta đến.”
Sơn Trưởng bên ngoài gật đầu, cười từ ái. Thượng tiên luôn cần mẫn, ngày nào cũng dậy sớm, hôm nay khó lắm mới thấy ngài ấy lười biếng, đương nhiên ông không thể quấy rầy, bèn nói: Thượng tiên cứ nghỉ ngơi đi, bữa sáng để ta bảo đệ tử để riêng cho ngài.”
Đình Hòa đành phải nói một tiếng đa tạ, nghe tiếng bước chân Sơn Trưởng dần khuất xa, mới dịu dàng nói với a Đào bên cạnh: “Mau dậy đi.”
A Đào đương nhiên nghe thấy tiếng Sơn Trưởng, cho dù toàn thân rã rời cũng đành phải ngồi dậy. Cởi áo ngủ của thượng tiên trên người ra, A Đào vươn tay cầm lấy cái yếm chậm rãi mặc vào.
Đình Hòa đang mặc áo ngoài, thấy nàng mặc y phục, dừng một lát, ánh mắt dời qua chỗ khác.
Dưới chân không biết giẫm phải cái gì, Đình Hòa cúi đầu, thấy trên đất rải rác ‘đồ sinh đẻ kế hoạch’ hôm qua dùng, mặt đỏ bừng, cúi người nhặt lên.
Đêm qua hắn không mang, dùng hộp của nàng, là cái được phát miễn phí.
Lại nhìn sang, thấy nàng mặc yếm, không nhịn được nói: “Ta mua cho nàng, nàng không thích à?”
Cái gì?
A Đào đang cúi đầu thắt dây áo, ngẩng đầu nhìn thượng tiên.
Đình Hòa thấy nàng không biết thật, mới hỏi nàng cái bình ngọc hồ lô ngày ấy hắn cho nàng đâu. Bên trong không chỉ có điểm tâm, mà còn có mấy cái yếm nữa.
Đình Hòa cầm một cái màu hồng cánh sen thêu hình hoa đào, đi qua: “Đừng dùng cái kia nữa, mặc cái này đi.”
A Đào thật sự không biết bình hồ lô còn có cái này. Nàng nhận lấy, nhìn một lát, thấy là cái yếm, cong môi nhìn về phía thượng tiên:“Mặc thế nào?”
Đình Hòa sửng sốt. Nàng thân là nữ tử, chẳng lẽ không biết phải mặc yếm thế nào à? Có điều… cái yếm này đúng là không giống với loại nàng hay mặc.
Hắn do dự một lát, mới ngồi xuống cạnh nàng: “Đưa cho ta.”
Nàng dung mạo xinh đẹp tươi non, mà cơ thể mềm mại lại dậy thì tốt hơn các nữ yêu khác, bầu ngực kia đúng là bao la hùng vĩ. Nếu là nữ tử khác, có dáng người như vậy thì đương nhiên sẽ dành tâm tư cho ăn mặc, nhưng nàng thì không. Hắn đã từng đến chỗ ở của nàng, tủ đồ chỉ có mấy bộ xiêm y, mà phần lớn đều có vết khâu vá, mặc dù trời sinh quyến rũ, nhưng vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Còn như cái yếm này, mặc dù sạch sẽ, nhưng giặt nhiều quá đã bị phai màu, hơn nữa nàng dậy thì nhanh, cái yếm này đã không vừa người nữa. Nhưng nàng không để ý, mỗi lần mặc yếm, rõ ràng không nhét vào được lại ép buộc chính mình. Nếu không phải vậy thì hắn đã không mua cho nàng mấy cái.
Đình Hòa cúi người đi qua, cởi nút thắt giùm nàng, một bên kiên nhẫn giảng giải cho nàng giống như giảng bài vậy: “Trước tiên cầm lấy nút thắt, sau lưng có ba hàng nút, lúc nàng mặc thấy cái nào thoải mái thì buộc. Còn cái dây đai này cũng có thể điều chỉnh…”
Đây là kiểu dáng đang lưu hành trên thiên giới, hắn không có kinh nghiệm, lúc đi mua cũng do chủ quán giới thiệu. Thế là tiện thể học cách làm sao để mặc luôn.
“Còn có……”
Nói tới bước cuối cùng, ánh mắt Đình Hòa thoáng trầm xuống, hơi dừng lại.
A Đào đúng là chưa bao giờ mặc loại yếm này, nháy mắt mấy cái hỏi hắn:“Còn có cái gì?”
Ngón tay Đình Hòa khoát lên vai nàng, thoáng dừng một lát, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay luồn dưới nách nàng, giúp nàng làm điều chỉnh một chút.
Chỉnh xong, Đình Hòa không nhìn nàng nữa, đứng dậy xoay người đưa lưng về phía nàng.
Bàn tay bên trong tay áo theo bản năng nắm chặt, ngữ khí thản nhiên nói:“Nàng xem có chỗ nào không thoải mái không, tự điều chỉnh một chút.”
Phía vang lên tiếng A Đào: “Ừm, được rồi.”
Đình Hòa lúc này mới xoay người sang. Thấy nàng đã mặc xong đồng phục màu xanh, nhưng có lẽ vì thay đổi cái yếm thích hợp, mà trước ngực lại thêm cao ngất, hơn nữa trước đây mặc loại yếm truyền thống, nay đổi sang loại yếm mới này, khe rãnh ở giữa lại càng sâu hơn. Đình Hòa thấy nàng muốn đứng dậy, lập tức nhíu mi, vội nói:“Chờ một chút.”
“Hử?” A Đào nghi hoặc nhìn hắn.
Một lát sau Đình Hòa mới thu kim chỉ.
Sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo cho nàng.
Cổ áo rộng mở ban đầu nay kín lại, chỉ lộ cần cổ ngọc ngà, còn cảnh đẹp trước ngực ban nãy lộ ra, nay không có chỗ thể hiện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvvsyd