Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng tộc quật khởi
Chương 1: Trùng sinh
“Đau quá……” Ấu trùng mới sinh ra còn không biết dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt cảm giác của chính mình, chỉ có thể không ngừng theo bản năng lăn mình, ý đồ giảm bớt đau đớn…… Đáng tiếc, làm như vậy sẽ chỉ làm chuyển biến xấu khiến thương thế tăng lên .
“Nhìn thế này chắc sống không lâu đi……” Bên tai ấu trùng mơ hồ truyền đến thanh âm trò chuyện ,“Chung quy máu cùng tuỷ sống đều bị rút ra hết.”
“Yên tâm, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, không lưu một chút dấu vết.” Một thanh âm khàn khàn vang lên, là một tên á thư đã lớn tuổi.
“Vậy là tốt rồi, đừng lưu lại bất cứ dấu vết nào !” Thanh âm hùng trùng mềm nhẹ dễ nghe, nhưng truyền đến trong tai ấu trùng lại giống như tiếng nói của Ác Ma ,“Hài tử của ta, trời sinh đã cao quý, làm sao có thể vì huyết thống truyền thừa mà bị bại dưới tay tiện trùng này”
“Ngài nói phải……” Á thư không dám nghi ngờ những lời này, mặc dù hài tử sắp chết kia mới là hoàng tộc chân chính, không những thế còn là hỗn huyết…… Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo hài tử kia không có ai thủ hộ, bị hoán đổi máu cùng gien cũng trách không được người khác, suy cho cùng mấy ngàn năm đều chưa có thấy người nào thức tỉnh được thiên phú giống thiên phú của ấu tể kia mang trong người …… Đây chính là điều mà không có bất cứ gia tộc nào có thể chống đỡ dụ hoặc này.
Nhìn dáng vẻ đã quen sống an nhàn, sung sướng của hùng trùng, không ngờ lại dùng một vật thể sắc bén, độc ác vạch xuống từng đạo vết thương trên người ấu trùng, sau đó dùng một loại thuốc màu kỳ lạ bôi theo đường nét của miệng vết thương, rất nhanh, trên người ấu trùng trải rộng đầy miệng vết thương, mà nhìn lại, thật giống một giống cái,“Làm như vậy, dù cho vết thương chuyển biến tốt lên, cũng sẽ lưu lại lục văn (họa tiết màu xanh)?” Hùng trùng không yên lòng hỏi lại một câu.
“Đúng vậy, dược tề này đã thí nghiệm qua.” Á thư thấp giọng trả lời , “Trừ phi sau lần tiến hóa thứ hai mà có thể chống lại được , còn không sẽ trở thành á thư…… Nhưng mà ngài thấy đấy, phỏng chừng nó không sống qua đêm nay.”
“Hừ, cho dù là thi thể cũng không thể lưu lại, ngươi hẳn là nên biết làm như thế nào đi? Bảo bối của ta tương lai sẽ là người thừa kế ngôi vị , hơn nữa là một giống đực trân quý , về phần tiện trùng này……” Thản nhiên nhìn lướt qua ấu trùng đã hấp hối ,“Nó sinh ra vốn là một á thư hỗn huyết kém cỏi mà thôi, đáng tiếc không cẩn thận…… Chết.” Chậm rãi phun ra hai chữ, khiến tên kia á thư cảm giác phát lạnh.
Bởi vì không muốn nhìn huyết tinh bẩn bắn lên quần áo mình nên hùng trùng rời khỏi,mắt á thư nhìn ấu trùng trên mặt đất, thở dài, nhấc lên thân thể nhỏ bé đem ra ngoài thành, cho dù chết , thi thể cũng phải xử lý tốt, chung quy vô cớ đi hành hạ một ấu trùng đến chết mà bị phát hiện sẽ bị tử hình.
Tiểu tiểu ấu trùng còn không rõ ràng, vì sao hùng trùng đối rất tốt với chính mình sẽ đối đãi với mình như vậy , đem máu cùng cốt tủy của mình đổi cho một ấu trùng khác, nó còn quá nhỏ , không biết làm như vậy có ý nghĩa gì, nó chỉ biết là bản thân phi thường đau đớn, hơn nữa bản thân lại dần dần mất đi ý thức…… Nó chỉ có thể vô vọng giãy dụa vì thương thế nghiêm trọng.
Khi tiếng rên rỉ mỏng manh biến mất, nhìn ấu trùng trong tay đã tắt thở, á thư thở dài, đem thân thể ấu trùng đặt ở chỗ sâu trong rừng , ngụy trang thành tiểu ấu trùng đi dã ngoại bị lạc đường …… Về phần ấu trùng đi ra ngoài như thế nào , lý do này có thể tùy ý tạo dựng, cùng lắm dùng mấy con trùng khác làm thế thân, xem như là do trông coi không cẩn thận.
———————————
“Các ngươi đi thôi……” Thanh âm thản nhiên vang lên.
“Đội trưởng !”
“Chúng ta không thể bỏ lại ngươi, đội trưởng……”
“Đội trưởng ngài đừng nháo , nhanh chóng lại đây a !”
“Ha ha, cám ơn, nhưng mà…… Đừng lo lắng, ta sẽ không chết a.” Nam nhân gợi lên khóe miệng, giết nhiều trùng tử như vậy , đời này của chính mình coi như là trả đủ đi. Không chút do dự đánh nát vòng bảo hộ, tay đặt lên cái nút đỏ. Nhân loại cùng trùng tộc có thể dừng lại chiến tranh ,cục diện nhiều tộc hỗn chiến sắp bị đánh vỡ, thật sự hy vọng hòa bình có thể kéo dài một chút……

Quang mang bạo tạc che lấp màn trời,thanh âm ầm vang chấn động đến mức lỗ tai phát đau, trong ánh lửa còn có thể mơ hồ thấy bóng dáng các đội hữu , đáng chết, bọn họ sao lại chưa rời đi ! Vân Dịch vươn tay ….Đi…… Đi mau !
—————————————–

Thình lình mở hai mắt, thật vất vả thoát khỏi ánh mắt  hoảng hốt , Vân Dịch phát hiện bản thân nằm ngửa,mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình đang vươn ra giữa không trung……À, không, móng vuốt.

Móng…… Vuốt…… Ngón tay trắng nộn rất giống nhân loại , thế nhưng trên làn da rõ ràng là có trùng văn xanh biếc……

Ta có thể bình tĩnh sao?

Móng vuốt của trùng tử là ở đâu ra?

Há miệng, lại không phát ra được chút thanh âm, Vân Dịch không nói gì, ngậm miệng lại, cúi đầu đánh giá lại chính mình…… nhìn trông giống như là  …… Ấu trùng? ! Cùng Trùng tộc chiến tranh lâu như vậy, cho dù là hóa thành tro Vân Dịch đều có thể phân tích cấu tạo, thành phần của tro cốt ……

Ha ha, thế giới thật tốt đẹp, mộng này thật quỷ dị…… Xoay người , đây tuyệt đối là mộng, thật là,đã chết  đến nơi , còn làm mộng làm cái gì a ~╮[╯▽╰]╭

Dùng sức trở mình, trong mộng có cần chân thật như thế không?……

Vân dịch vừa nghiêng người, phát hiện một đôi mắt màu vàng đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.

Nuốt một ngụm nước miếng, vị trùng tử này, ngài chắc không đói bụng đi……

Vân Tiêu nhìn ấu trùng, ánh mắt mở to lăng lăng nhìn Vân Tiêu, có chút khó hiểu, nhìn bộ dạng giống như là bị Vân Tiêu dọa đến

Bản thân vừa ấp trứng không bao lâu, hùng trùng trong nhà săn sóc bản thân đang trong thời kì suy yếu , những sự tình Vân Tiêu đủ khả năng đều là chính mình làm , lúc đến bờ sông rửa hoa quả, vô tình phát hiện một tiểu gia hỏa nằm trong bụi cỏ, vốn tưởng rằng ấu trùng  sống không được , không ngờ lại chậm rãi khôi phục, bạn lữ nhìn nó bộ dáng đáng thương , chỉ sợ là bị vứt bỏ ……

Thật không dám tin tưởng, hiện tại còn có trùng tử vứt bỏ con  của chính mình? ! …… Ấu trùng cũng sống sót không dễ, nhà mình có thể nuôi liền nuôi đi. Vân Tiêu mạo hiểm sinh ra ba trứng, sau khi ra đời, ngoài một ấu trùng giống cái, sau vài ngày ấp trứng, khi phá vỏ không ngờ là một giống đực quý hiếm, mặc dù hiện giờ khả năng sinh sản giống đực được đề cao lên rất nhiều, thế nhưng vẫn trong tình trạng cung không đủ cầu, cho nên có thể sinh được hùng trùng, đối với đại đa số trùng tử cũng xem như là một sự kiện đáng giá chúc mừng.

Thực đáng tiếc còn có một quả trứng là trứng chết, y sư xem qua sau báo cho hắn bên trong là một ấu tể  á thư …… Vì thế nhặt được một á thư ấu trùng vừa vặn bù lại một ít thống khổ sau khi mất đi hài tử,  thân thể gầy yếu nho nhỏ khiến Vân Tiêu càng thêm quan ái ( quan tâm, yêu thương hơn), hùng trùng nhà mình cũng sẽ không vì ấu trùng gầy yếu liền mà chán ghét, ngược lại càng thêm quan tâm vật nhỏ này……

Không lý giải được phản ứng vừa rồi của ấu trùng , Vân Tiêu nghĩ có thể là đói bụng đi, vì thế dùng một cái móng vuốt đem thân thể nho nhỏ đến bên mình, nghiêng mình về phía trước, đem ấu trùng che đi, đem bầu ngực vì sinh con mà phát triển nhét vào miệng ấu trùng còn chưa mọc răng.

“……” Nguyên tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện chính mình biến thành ấu tể của địch quân, còn bị uy sữa cảm giác thế nào? Vân Dịch cảm thấy hắn cảm nhận được ác ý sâm sâm đến từ địa cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro