Chương 2. Tiến vào hang sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm bị tống giam vào một lồng sắt , Nhạc Tử Mặc lúc này mới phát giác, cậu vừa chạy khỏi hàng hổ, liền nhảy vào hang sói .

Cái căn cứ này đến cùng rộng bao nhiêu, cậu cũng không rõ ràng, cậu cùng một đám người đi cả nửa giờ đồng hồ mà chỉ đi được một tầng trệt , kiến trúc xây dựng đơn giản , trên tường phản chiếu hình ành đám người đi đi lại lại, nhìn thấy Nhạc Tử Mặc thì khuôn mặt làm lơ đi không thấy , trên khuôn mặt mọi người đều mang theo lạnh lùng xa cách .

Như vậy cũng tốt , đỡ phải bị xem là dị tộc .

Chỉ là những người này hễ một tí là đi niết cái mông của cậu , nhéo một chút bắp đùi của cậu , làm cậu rất khó chịu , mỗi khi cậu tức giận trừng mắt bọn họ thì những người này liền hi hi ha ha tỏ vẻ cái gì cũng không có phát sinh .
Đồng tử quét qua cửa mở ra, bên trong tối đen như mực , Nhạc Tử Mặc nhìn không thấy gì cả , cậu chần chử một chút, sau lưng mấy đôi tay cùng lúc duỗi ra, tàn nhẫn đem cậu đẩy mạnh vào trong.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi vào mau! ! !”

Nhiệt tình lúc trước , biến thành chán ghét cùng thiếu kiên nhẫn.

Cánh cửa lần thứ hai đóng lại, đèn trong phòng bật lên . Nhạc Tử Mặc từ dưới đất bò dậy, quan sát xung quanh, trong phòng trống rỗng, ngoại trừ một cái bàn và mấy cái ghế ra thì cái gì cũng không có , bên trong mấy cánh cửa đóng lại , Nhạc Tử Mặc tựa hồ nghe như có tiếng gì đó gào thét .

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Nhạc Tử Mặc bất an lùi về sau, cuối cùng dựa vào vách tường, không còn đường để lui .

Những người này ánh mắt nhìn cậu chằm chằm cứ như cậu là thức ăn để tranh giành , hung tàn, con ngươi đỏ thẵm tỏa ra ác ý không hề che giấu chút nào.

“Hắc! Đầu đất này cũng thật là đủ ngây thơ a, không thấy được chúng ta là làm nghề gì à ?” Một người liếm môi, không chút kiêng kỵ liếc mắt nhìn toàn thân Nhạc Tử Mặc .

“Tên này nhiều thịt, nuôi hai ngày, chúng ta trước tiên đem cái khác lôi ra .”

Những người này bàn bạc , Nhạc Tử Mặc hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không rõ tình huống hiện tại thế nào, nhưng mà thấy đám người này nhìn hắn như hổ rình mồi , nước miếng chảy tí tách , thèm thuồng như mấy trăm năm chưa được ăn thịt , Nhạc Tử Mặc trong lòng bắt đầu lo lắng .
Đây rốt cuộc là cái thế giới gì ?

Những người này ở trong phòng, cũng không cần phải che giấu sát khí khắp người , một đám lạnh lùng , khát máu, không để cho Nhạc Tử Mặc suy nghĩ nhiều, hai nam nhân dáng người gầy gò tiến lên đem Nhan Tử Mặt tha đi như áp giải tội phạm , vặn ra một cái cửa, bật đèn, Nhạc Tử Mặc vừa vặn thấy được cảnh tượng làm cho thế giới của cậu suy sụp .

Từng cái lồng sắt, cao không tới một , hai mét, y chang cái lồng nhốt gà vịt , nhưng bên trong lồng sắt chính là người còn sống nhăng răng , chân bị xích lại, tinh thần uể oải , ánh mắt trống rỗng tê dại, khi thấy có người tiến vào, người nào cũng căng thẳng bất an , giãy dụa lợi hại, lại nhìn tới là thêm người bị bắt giam thì yên tĩnh trở lại .

Bên trong có ba cái lồng, một cái lồng giam hai người , trong đó hai cái là phụ nữ có thai , một cái chứa hai nam nhân trung niên, cái còn là một đứa bé cùng một người trẻ tuổi , bọn họ tha cậu đến chỗ hai nam nhân , thô lỗ đem lồng sắt mở ra, thô bạo đem Nhạc Tử Mặc đẩy mạnh vào .

“Đi vào nhanh một chút, đồ không có mắt!” Thấy Nhạc Tử Mặc không phối hợp, một người trong đó từ phía sau lưng Nhạc Tử Mặc đạp một cước , khí lực của tên này rất lớn , Nhạc Tử Mặc hoài nghi tim, phổi đều bị đá bay ra , rơm rớm nước mắt co người thu hẹp vào lồng sắt , hắn chỉ vừa mới ngồi chồm hổm , tay chân một trận đau nhói, chỉ nghe răng rắc một tiếng, hai tay hai chân đã bị khóa lại.

Nhạc Tử Mặc: “…”

Chỗ có thể hoạt động phi thường ít ỏi, miễn cưỡng ngồi xổm, bởi vì bị chụp lên cái lồng, giãy dụa chả làm nên chuyện gì , Nhạc Tử Mặc tâm tình vô cùng gay go, một khắc trước cậu còn ở trong nhà trọ độc thân của mình , nhàn nhã tự tại xem tivi đây , bỗng nhiên đi tới nơi này, liên tiếp gặp chuyền không tưởng làm cậu hoài nghi đây toàn bộ không phải là sự thật .

Khi hai nam nhân vừa đi, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc, bi thương mà tuyệt vọng.

Nhạc Tử Mặc cảm giác tinh thần muốn nổ tung,tính cả cậu thì trong lồng sắt hết thẩy ba người , một tiểu nam hài tám tuổi, một nam tử gần bằng tuổi cậu, biểu tình hờ hững , bộ dạng phó mặc cho số phận, còn đứa bé chiếm diện tích rất nhỏ, tay chân đồng dạng bị khóa lại, hai tay nắm lấy lồng sắt, khóc tan nát cõi lòng.
Bên cạnh nữa là cái lồng chứa hai trung niên nam tử , vẻ mặt khinh hoảng , nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ , cũng không có tiến đến lau nước mắt, ở một bên khác hai người phụ nữ có thai vẫn là ánh mắt trống rỗng tê dại, tình cờ đôi mắt chuyển động, mới biết các nàng còn suy nghĩ .

“Đừng khóc.”

Nhạc Tử Mặc vốn là buồn bực vô cùng, tiểu hài tử rít gào gào khóc làm não cậu muốn nổ tung , nhức vô cùng .
Đứa nhỏ không nghe thấy , tiếp tục gào khóc.
Tiếng khóc đinh tai nhức óc, làm cho người ta nghe thấy như đang ở bệnh viện tâm thần , Nhạc Tử Mặc nói vài câu đứa bé kia như trước khóc lớn, khởi đầu một tên thăng thêm hai nam tử trung niên cũng gia nhập hàng ngũ .
Nguyên cả căn phòng đều là tiếng khóc bi thương .
Nhạc Tử Mặc tâm vô cùng khủng hoảng .
Hắn nhìn thấy chỗ hai cái kia phụ nữ có thai ánh mắt hơi lộ ra bi thương, khóe mắt chảy xuống nước mắt.

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao tất cả mọi người lại khóc?” Cậu hơi di chuyển về phía lồng , tính thăm dò hỏi một chút cái người nam tử trẻ tuổi vẫn luôn không nhúc nhích .

Cái tên nam tử trẻ tuổi biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn Nhạc Tử Mặc liếc mắt một cái, tròng mắt màu đen không khỏi lạnh lẽo, hắn híp mắt đáp câu hỏi : “Lần đầu tiên tới căn cứ đi?”

Căn cứ?

Nhạc Tử Mặc gật gật đầu: “Đúng, lần đầu tiên tới nơi này.”

“Hừ! Chẳng trách! Ngươi vừa đến, chúng ta liền có một người bị ăn , tất cả mọi người không muốn chết, làm sao lại không khóc?” Thanh niên kia thản nhiên nói.

Nhạc Tử Mặc suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi, trong đầu vang lên ong ong, không thể tin hỏi: “… Ngươi, ngươi nói bọn họ ăn, ăn thịt người?”

“Đúng vậy, hiện tại còn người đã không còn gì gọi là nhân tính , năm mươi năm trước còn có người đi ra ngăn cản sự tình này phát sinh , nhưng bây giờ ha ha, mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không nhìn thấy.”

Nhạc Tử Mặc vẫn là cảm thấy khó mà tin nổi, những người này tư tưởng cùng hành động hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cậu tưởng tượng , hắn nhìn ra được nơi này khoa học kỹ thuật hoàn toàn vượt ra khỏi thời đại cậu sống , loại chuyện không chút nào nhân tính này làm sao lại phát sinh ?

“… Không có pháp luật ràng buộc?” Nhạc Tử Mặc hỏi một vấn đề ngu ngốc.

“Pháp luật?” Thanh niên kia cười lạnh “Đồ chơi kia năm nươi năm trước không còn tồn tại, mỗi một người đều rêu rao lên cường giả vi tôn, có nắm đấm chính là pháp luật.”

Thấy Nhạc Tử Mặc là thật không biết, thanh niên kia dừng một chút hỏi: “Ngươi là từ đâu chạy tới ? Nói thật ngươi một thân như thế thực sự gây chú ý, coi như trong căn cứ nhân vật cầm đầu cũng không có thoải mái, hiện tại ở trong căn cứ không có đồ ăn, thức uống, bọn họ không bắt ngươi mới kỳ quái.”

Nhạc Tử Mặc tùy tiện nói dối , bịa ra cái đề tài , nói mình quanh năm bị nuôi dưỡng ở trong phòng , người trong nhà đem đồ ăn thức uống cung cấp nên bộ dạng mới trông như thế .

“Người huynh đệ, ta hỏi thăm một chút, bọn họ trong miệng nói dị tộc là cái gì vậy ?” Nhạc Tử Mặc hỏi.

Người kia nhìn Nhạc Tử Mặc như nhìn thấy quái vật , phát ra tiếng cảm phục: “Trời ạ, thật là gặp quỷ, người nhà của ngươi đem ngươi bảo vệ thật tốt a, bên ngoài sự tình ngươi càng là không có chút nào biết đến, những năm này ngươi đều là thế nào sống ? ! ! !”

Nhạc Tử Mặc ngượng ngùng nở nụ cười.

Hai người bọn họ nói chuyện cũng đưa tới chú ý của những người khác, tiểu hài tử lau nước mắt, ngồi xổm ở một bên, khịt nước mũi , mặt ủ mày chau.

Thanh niên kia bị Nhạc Tử Mặc làm tức giận không còn cách nào khác , trong miệng hừ hừ, nói: “Ai, liền để ngươi chết được minh bạch , rõ ràng đi , đứa nhỏ này cũng thật là… Dị tộc chính là cùng nhân loại chúng ta khác biệt chủng tộc , có thể biến thân thành thành ngoại tộc. Bọn  họ cướp đi lãnh thổ của nhân loại chúng ta , ngược giết nhân loại chúng ta, mà bây giờ thời đại thay đổi , những dị tộc kia trí tuệ hơn người, không còn giết nhân loại nữa , lại đem nhân loại chúng ta xem như công cụ sinh sản đời sau , sinh hoạt như nô lệ , không có bất kỳ tôn nghiêm nào, không có quyền lợi của nô lệ , một khi tuổi già sắc suy, hết sạch sức lực, hết thảy bị giết chết trở thành khẩu phần ăn , lương thực của dị tộc .”

Nhạc Tử Mặc vừa nghe, cảm thấy được tam quan đều bể nát.

“Dị tộc có thể cùng nhân loại chúng ta sinh sôi đời sau?”

“Ha ha, cảm thấy quái dị đi ! Dị tộc nam tính chuyên qua chọn nam, giống cái chuyển qua chọn nữ, đồng tính mới có thể sinh sôi đời sau, Hừ! Cũng thật là nhờ có lần chiến tranh hạt nhân , những dị tộc kia mới biết được chỉ có thể thông qua nhân loại mới có thể sinh sôi đời sau , bằng không,nói không chừng năm mươi năm, hai mươi năm sau nhân loại trên địa cầu đều diệt vong.”

Nhạc Tử Mặc cảm thấy được thế giới quan hoàn toàn hỏng mất.

Đây là thế giới gì a.
Cậu nghe này lời của người tuổi trẻ biết được, đem so sánh dị tộc mà nói, hắn đối với nhân loại cừu hận càng nhiều, trong lời nói xen lẫn xem thường cùng chán ghét.

” Nhân loại sau cùng có một căn cứ .” ngữ khí hắn nhàn nhạt, nhưng có một loại cô đơn không nói nên lời .

Nhạc Tử Mặc không khỏi ngẩn ra.

Sau cùng có một căn cứ , lẽ nào trước có rất nhiều căn cứ bị tan rã rồi sao?

“… Kia cái căn cứ này có bao nhiêu người ?” Nhạc Tử Mặc hỏi.

“Hơn mười vạn đi, cứ như vậy một chút xíu người, mỗi ngày đều nói làm sao xưng bá toàn cầu, chiếm lĩnh vũ trụ. Ha ha, nhân loại sở dĩ có ngày hôm nay, tất cả đều là do chính mình một tay tạo thành…”

“Ơ! Còn tán gẫu, xem ra tâm tình không tệ mà.” Cánh cửa đột nhiên mở ra, bốn tên nam nhân hung thần ác sát đi tới, đem Nhạc Tử Mặc trong lồng mở ra, Nhạc Tử Mặc cảm giác được trái tim của chính mình đập nhanh đến nỗi đều sắp nhảy ra ngoài.

Những người khác cũng là run sợ trong lòng, hung hăng hướng bên trong lui lại, tiểu nam hài dán vào Nhạc Tử Mặc thật chặt, con mắt màu đen bên trong tràn đầy sợ hãi.

“Đừng chọn ta , đừng chọn ta đừng chọn ….” Cậu nghe nam hài run rẩy miệng, cầu nguyện.

Một cái tay đưa qua đem nam hài mò đi ra, tiểu nam hài rít gào khóc: “Buông ta ra, buông ta ra! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!”

Nhạc Tử Mặc cả người đều đang run rẩy.

Hắn bất lực mờ mịt nhìn sự tình phát sinh trước mắt, nhưng lại không thể ra sức, tiểu nam hài nhìn Nhạc Tử Mặc, cầu cứu hô to: “Ca ca! Ca ca cứu giúp ta, cứu giúp ta, ta không muốn chết, ta còn nhỏ ta không muốn chết! Ca ca van cầu ngươi cứu ta!”

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro