Chương 3. Hủy diệt căn cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nam hài gọi quá thê thảm , Nhạc Tử Mặc lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy , một chút cũng không biết phải làm sao, hơn nữa những người này trên mặt đều hiện lên chữ ác , bộ dạng chớ có chọc vào , làm người ta sinh ra sợ hãi, cậu nhuyễn người, mấy lần muốn động môi muốn nói cái gì, đột nhiên bị người nam tử tuổi trẻ bên cạnh tàn nhẫn mà va chạm.

“Ngươi muốn chết a!” Hắn ác khí lên tiếng , mang theo oán hận, âm thanh rất trầm thấp.

Nhạc Tử Mặc giật cả mình, lập tức tỉnh ngộ rõ ràng chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn, lúc này không lên tiếng.

Tay trói gà không chặt, chính mình cũng là tù nhân, có tư cách cùng năng lực gì đi khuyên tên đồ tể hạ thủ lưu tình, nếu không phải người này nhắc nhở, phỏng chừng lòng thương hại nhất thời của cậu chỉ sợ cũng bị liên lụy, người bị khai đao kế tiếp chính là mình.

Càng nghĩ về sau nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, bên trong tiểu nam hài hét chói tai , một cái khác lồng sắt khác bị mở ra, lôi ra một nam nhân trung niên, mà nam hài rít gào bị nhét vào một cái lồng khác , nam hài rít gào im bặt đi, đổi thành một nam nhân trung niên khác liều chết giãy dụa.

Nguyên lai nam hài chỉ là thay đổi chỗ , chân chính bị tàn sát chính là cái nam nhân trung niên kia .

Người cưỡng ép bị kéo ra ngoài, liền ngay tại lúc này, cả phòng giam giữ cùng lồng sắt kịch liệt loảng xoảng một chút, mặt đất phát ra cường liệt lay động, dường như phát sinh chấn động.

Đồng bọn đám người kia thần sắc hốt hoảng chạy vào thông báo , nhìn thấy mấy người này lôi ra một người không khỏi hùng hùng hổ hổ: “Này đã đều lúc nào rồi , còn muốn ăn, tiểu đội Lang Sói nhanh lên một chút tập hợp, dị tộc liền công đánh đến , tất cả thảnh viên nhất định phải tham chiến!”

Những người kia xúi quẩy nhổ bãi nước bọt, rất không cam lòng.

“Đại ca, toàn là đi nhiều trở về ít , vòng vòng đều là như vậy.” Người kia hít mũi, trong miệng nuốt nước miếng , thanh âm bi thương cầu viện nói: “Ngươi xem chúng ta mỗi lần đi tham chiến, bắt được đồ ăn, cũng bất quá là ăn hai ngày, một chút tư liệu sống cùng gạo cũng không , một điểm mùi vị cũng chả có , còn không công hi sinh mấy huynh đệ, ta không tin lần này chúng ta rút lui ở lại bên trong căn cứ , những người kia còn có thể đem chúng ta làm gì !” Hắn dấy lên thảo luận, có người phản đối, cũng có người tán thành.

Ngược lại tấn công nhiều lần như vậy, dị tộc cũng không đem căn cứ phá tan, vội vàng đi đưa mạng bọn họ mới không đi!

Mặt đất lần nữa đung đưa, tình huống càng diễn càng mãnh liệt, một nhóm người tách ra hai nhóm, trong đó mười người cùng đầu lĩnh tham chiến, còn lại bảy người một mặt xem thường kéo khuôn mặt tro tàn của nam nhân nhân trung niên kia đi sát vách, chỉ nghe một tiếng hét thảm, không còn nghe âm thanh gì nữa của nam nhân.

Nhạc Tử Mặc co rút lại ở trong lồng run lẩy bẩy.

Tay chân của cậu bắt đầu đổ mồ hôi, sợ hãi cùng hoảng loạn xuyên thấu cậu tất cả các giác quan – thần kinh, dạ dày cậu bắt đầu co giật co giật, chốc chốc lại đau đớn làm cho cậu thanh tỉnh lại.
Thật không phải là nằm mơ, tất cả đều là thật.

Sự thật sờ sờ phát sinh trước mắt .

Như vậy huyết tinh, tàn bạo, không có nhân tính.

Một màn tàn nhẫn , dã man, huyết tinh hoàn toàn bại lộ trước mắt Nhạc Tử Mặc, làm cho cậu cảm thấy với cái thế giới này trước nay chưa từng có trong nhân sinh của mình mê man cùng khủng hoảng.

Cậu nên làm gì để tồn tại đây ?

Cũng không lâu lắm, một luồng nồng nặc mùi thịt từ sát vách nhẹ nhàng bay qua , Nhạc Tử Mặc không biết mình bị giam bao lâu, tới nơi này vẫn không có ăn uống, bụng sớm liền trống, vừa nghe tới hương vị không khỏi ngẩng đầu. Hắn ngửi một cái, mùi thịt càng thêm dày đặc , dạ dày cảm giác đói bụng càng ngày càng cường liệt, thấy trong lồng sắt những người khác đều không có ăn cơm đều phản ứng, Nhạc Tử Mặc không có làm chim đầu đàn, cậu trước tiên nhìn xem phản ứng của những người khác .

Chỉ có cái lồng sắt giam người trẻ tuổi thần sắc hờ hững, còn có mấy phần bi thương, làm cho tâm lý Nhạc Tử Mặc ngẩn ra, trong lòng cậu run rẩy một cái, kia thịt không phải là vừa rồi cái nam nhân trung niên kia đi?

Vừa nghĩ, vừa nghiền ngẫm thật khinh khủng, Nhạc Tử Mặc cả người tóc gáy đều dựng lên , cố tình vào lúc này còn có người nhỏ giọng lầm bầm một câu, cảm thán nói: “Oa, thơm quá a ~ “

Nhạc Tử Mặc: “…” (눈_눈)

Liền hắn cái này mới vừa giam giữ người tiến vào đều biết thịt này hương ý vị như thế nào, huống chi là vừa mới muốn chết muốn sống tiểu nam hài.

Trong lúc nhất thời, Nhạc Tử Mặc tâm tình hết sức phức tạp.

Cùng trong lồng sắt, nam tử trẻ tuổi tàn nhẫn mà trừng tiểu nam hài liếc mắt một cái, tiểu nam hài xem thường hừ hừ: “Ta ngửi một cái thì đã làm sao , ta không có ăn đi?”

Lời của hắn lập tức đưa tới bất mãn của nam nhân trung niên , người kia trực tiếp lấy chân đạp, lấy nắm đấm đánh, dùng đầu đỉnh, tiểu nam hài bị đánh oa oa kêu thảm thiết, trong phòng không có một người hé răng, chỉ có nam hài khóc gọi cùng chửi bới.

“Các ngươi là một đám dối trá , còn làm bộ có nhân tính , diễn cho ai xem a, thời điểm ta vừa bị kéo ra ngoài , cũng không thấy các ngươi ra tay cứu ta?”

Tiểu nam hài rút lại ở trong góc, con ngươi nhìn quanh, lệ quanh khóe mắt , như một tiểu quái thú cắn người, the thé giọng oán giận.

ng , Nhạc Tử Mặc căn bản không biết phản ứng ra sao , một khắc kia hắn thậm chí nghĩ, lẽ nào hắn liền chết như vậy sao?

Từng khối lớn góc tường gãy vỡ , nóc nhà xé ra vỡ tan như như nước lũ chảy siết xuống dưới, gian phòng phát ra tiếng vang xì xì kỳ quái, qua một chút, đèn bị tắt .

Âm thanh gào thét, la hét , sợ hãi vang lên liên tiếp , một khắc kia cứ như là nhân gian bi thảm, việc duy nhất Nhạc Tử Mặc có thể làm chính là ôm lấy đầu của chính mình, đem mình co lại thành đoàn , cuộn ở trong góc lồng , cường liệt va chạm, ùn ùn kéo đến đấu đá, căn cứ ầm ầm sụp đổ, hết thảy đều khôi phục yên tĩnh.

Lúc Nhạc Tử Mặc tỉnh lại, bốn phía đều là đen như mực, không có một tia sáng, cậu hít sâu mấy hơi, phát hiện rất khó khăn, tro bụi nhiều vô cùng, dùng sức hút còn có thể sặc , câu bắt đầu lục lọi khắp nơi, phát hiện lồng thép điều có chút vặn vẹo, không ít sai lệch, mà cái lồng sắt nhốt người trẻ tuổi tình huống không mấy tốt đẹp gì , cậu chạm được vết thuông đang chảy máu của người kia , bởi vì bị cậu đụng vào, người kia đột nhiên giật mạnh, lúc này mới tỉnh lại.

“Ngươi lúc nào thì tỉnh lại?” Người cảnh giác hỏi, hít hơi, sau đó nghe tiếng vải vóc xé rách , hút không khí không ngừng.

“Vừa không bao lâu.” Nhạc Tử Mặc bất động, co ro thân thể, cậu cảm giác không khí càng ngày càng ít.

Sau đó cậu hỏi: “Sẽ có người tới cứu chúng ta sao?”

“Người?” Người thanh niên kia tựa hồ rất mệt, ngữ khí không còn ác liệt, yếu đi mấy phần, vẫn như cũ không thay đổi trào phúng: ” Căn cứ sau cùng của nhân loại cũng bị công phá , ai còn quan tâm đến cứu chúng ta mấy con tin vốn đã là thức ăn cho kẻ khác , bây giờ trong căn cứ , sẽ không có người quan tâm sự chết sống của chúng ta, này đều tai vạ đến nơi …”

“Ai ai, đau quá đau quá.” Trong bóng tối, cách đó không xa lại truyền tới tiếng kêu đau thảm thiết .

Nghe thanh âm kia, hẳn là của tiểu nam hài tàn bạo.

Lục đục, người bị giam trong lồng đều tỉnh lại, ngoại trừ Nhạc Tử Mặc, hai cái phụ nữ có thai, những người khác ít nhiều đều bị thương , Nhạc Tử Mặc liền suy đoán, tiểu nam hài thương thế nghiêm trọng nhất.

“Vậy phải làm thế nào?” Nhạc Tử Mặc a a nói nhỏ.

Lẽ nào muốn cậu bị vây chết ở chỗ này? nghiêng mặt kề sát vào lồng sắt, Nhạc Tử Mặc nhìn chằm chằm cái đống đen đen kinh tởm đang bò đến.

Sau đó cậu thấy được một tia sáng.

Không khí mới mẻ đại lượng tràn vào đến, vô số sâu tranh nhau chen lấn bò vào…

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro