Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"..." Quý Thu Bạch sửng sốt, đột nhiên cậy miệng Tiểu Lang, thò một ngón tay vào bên trong cổ họng mò mẫm.

Tiểu Lang thấp giọng rống, hất đầu dữ dội mới tránh được ngón tay của Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch cầm lấy cái chậu rửa mặt kia, nghi ngờ mình bị hoa mắt. Chỉ có thể là cái chậu này đã ở trong phòng từ trước, hoặc là nó bị Tiểu Lang nhổ ra. Mà Quý Thu Bạch đang cố củng cố niềm tin vào đáp án đầu tiên, dù sao thì Tiểu Lang cũng nghịch như quỷ, cũng rất có thể nó kéo cái chậu từ phòng tắm vào đây.

Quý Thu Bạch nhìn chằm chằm Tiểu Lang cả buổi mới nói: "Không có khả năng." Sau đó liền bật đèn đầu giường, bắt đầu đọc sách.

Ngày hôm sau khi Quý Thu Bạch đem Tiểu Lang đặt vào trong cặp sách, cậu mới phát hiện ra vì cái gì mà vừa mới một buổi tối, Tiểu Lang đã lớn như vậy rồi, hoàn toàn không thể chui lọt vào trong cặp, hơn nữa nặng kinh khủng, Quý Thu Bạch ôm nó trong ngực còn cảm thấy khó thở.

"... Lại nói, đây không phải là do cái tội ăn không biết nghỉ của mi à?"

Quý Thu Bạch không thể dễ dàng dung thứ cho vấn đề này, "Không được". Cậu nói: "Cho ta nhìn một cái."

Quý Thu Bạch lôi Tiểu Lang từ trong cặp ra, cầm một miếng vải, thấm chút dầu bôi trơn, sau đó tiến lại gần Tiểu Lang.

Tiểu Lang ngây thơ không hề biết mục đích của miếng vải kia là gì, còn tưởng là keo dinh dưỡng cho chó, nghiêng đầu muốn cắn.

"Đừng nhúc nhích." Quý Thu Bạch dùng tay đè chặt mông Tiểu Lang, nói: "Đem cái đuôi nâng lên một chút, nghe lời."

Tiểu Lang quay đầu nhìn tay Quý Thu Bạch, không hiểu cậu muốn làm gì.

Nhưng mà tới lúc Quý Thu Bạch nâng đuôi Tiểu Lang lên, trong đầu nó thật sự nổi bão rồi. Nó dùng sức duỗi thẳng chân muốn đứng lên, đồng thời điên cuồng quay đầu, dùng hàm răng cắn ống tay áo Quý Thu Bạch.

"Chớ lộn xộn." Quý Thu Bạch vừa nói vừa đem miếng vải nhét vào đằng sau Tiểu Lang.

Tại khoảnh khắc mà bàn tay Quý Thu Bạch chỉ cách mông nó vỏn vẹn ba centimet, Tiểu Lang cật lực giãy giũa, mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, sau đó giận dữ gặm ống quần Quý Thu Bạch, thậm chí còn cắn vào bắp chân cậu.

"Ai ui!!!" Quý Thu Bạch giật chân từ trong miệng Tiểu Lang, nhìn qua đã thấy bốn cái dấu răng hằn trên đó.

Quý Thu Bạch ôm Tiểu Lang lên, vẫn như cũ đặt tầm mắt nó ngang bản thân, nói: "Mi có thể cắn ta như vậy, nhưng nếu ra ngoài thì không được cắn người khác."

Tiểu Lang lạnh mặt nhìn Quý Thu Bạch, ánh mắt phi thường oán hận.

Quý Thu Bạch ném miếng vải đi, mang Tiểu Lang ra khỏi nhà.

Đạp xe đến trường thì gặp Tiểu Bàn trên đường, Tiểu Bàn liếc qua liền thấy Tiểu Lang trước ngực cậu.

"Tại sao đã lớn như vậy rồi?" Tiểu Bàn vô cùng ngạc nhiên.

Quý Thu Bạch cười khổ: "Mỗi ngày chỉ có ăn rồi lại ngủ."

"Vậy cũng không có lý nha, nhìn kích cỡ giống như đã sáu tháng tuổi rồi. Cậu ôm nó có mệt không? Hay để tôi giúp cậu?"

"Không cần." Quý Thu Bạch một tay cầm tay lái, tay kia nâng mông Tiểu Lang, nói: "Có thể nó đã lớn rồi, có thể sẽ cắn cậu."

Quý Thu Bạch thả chậm tốc độ, cùng Tiểu Bàn đi đến trường học.

Cái này gọi là khóa học thực tế, nhất định là muốn cho học sinh chịu khổ, bình thường đi tới nông trường cũng không cho học sinh đạp xe, chủ yếu là để bọn họ đi bộ hai mươi kilômet, nên phần thu hoạch mới không phải là tiết mục áp chảo.

Bất ngờ làm sao, lần thực tế này lại thay dổi cách thức khác trước, thầy giáo đứng trước cửa phòng học, nói: "Ai có xe thì đạp xe, đến nông trường thì tập trung ở đấy."

Quý Thu Bạch đạp xe, còn chở cặp sách giúp mấy người bạn.

Sáng sởm nên nhiệt độ cũng không cao, Quý Thu Bạch đạp xe nửa giờ, đột nhiên có một giọt mồ hôi theo trán cháy xuống.

Quý Thu Bạch cả kinh, trong lòng thầm nghĩ đâu có nóng như vậy, tại sao lại chảy mồ hôi rồi.

Tiểu Lang nằm trước ngực cậu, nó trông vậy mà biết điều đi ngủ, yên tĩnh cực độ, thậm chí mấy người bạn cùng lớp đều không phát hiện ra nó.

Tình trạng bất bình thường của Quý Thu Bạch rất nhanh đã bị bạn học phát hiện, một nữ sinh từ trong cặp sách lấy ra một miếng giấy ướt đưa cho Quý Thu Bạch, nói: "Cậu vất vả rồi, tôi lấy lại cặp sách nhé?"

"Tôi không phiền đâu." Quý Thu Bạch có chút mệt mỏi xoa mặt, ấy mà cái khăn đều chuyển thành màu đen, lập tức im lặng. Cậu chỉ cảm thấy trong ngực có một chỗ hơi nóng lên mà thôi.

Quý Thu Bạch lau sạch sẽ mồ hôi trên đầu, sau đó đưa cái cặp sách đặt Tiểu Lang bên trong cho nữ sinh kia, nói: "Tôi giúp cậu chở cặp, nhưng trong cái cặp sách này có thứ quan trọng, cậu ôm giúp tôi một lát."

Nữ sinh vui vẻ đồng ý, thời điểm cầm lấy cái cặp, thì trùng hợp Tiểu Lang nhúc nhích đạp chân một cái.

"A!" Nữ sinh lớn tiếng hô: "Cái gì đó!"

Quý Thu Bạch kéo khoá cặp ra, "Chó nhà tôi nuôi, gọi là Tiểu Lang."

Cô nàng lúc đầu bị doạ đến hét lên, về sau lại gọi mọi người xung quanh đến xem. Tiểu Lang nhìn thấy vậy liền nhíu mày, biểu cảm phi thường nghiêm túc, lông mi cùng râu ria giật giật vài cái.

"Ai ui, thật đáng yêu nha!" Nữ sinh ngừng phát ra tiếng hét, giơ tay muốn sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Lang. Tiểu Lang lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, vung vung móng vuốt, căn bản không cho cô lấn tới, trong miệng thậm chí còn phát ra âm thanh nổi giận.

"Cậu đừng sờ nó." Quý Thu Bạch nói trong vô vọng, "Tên tiểu gia hoả này rất dữ tợn."

Nữ sinh thoạt nhìn uể oải, cách cặp sách ôm chặt Tiểu Lang.

Một lát sau, sắc trời càng ngày càng tối, xem ra giống như muốn mưa. Quý Thu Bạch trong lòng thầm cầu xin làm ơn mưa nhanh đi, trên người dính đầy mồ hôi tới mức buồn nôn rồi.

Trong lớp rất nhiều nữ sinh sợ nắng nên mang theo ô, cho nên cũng không sợ trời đổ mưa, mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, nửa giờ sau nước bắt đầu rơi, những hạt mưa đều lớn như hạt đậu nành.

Quý Thu Bạch cùng đại đa số nam sinh đều bị xối ướt từ trên xuống dưới, Tiểu Lang thì được mấy nữ sinh ôm trong ngực, căn bản không bị làm sao.

Mưa đã hơn nửa giờ, Tiểu Lang ngốc không ai bằng, dốc sức liều mạng cong người trong ngực một nữ sinh, muốn nhảy đến ngực Quý Thu Bạch.

Rơi vào đường cùng, Quý Thu Bạch chỉ có thể ôm nó lên.

"Tên tiểu tử này có vẻ rất quấn cậu đấy." Mặt khác có một nữ sinh đi tới Quý Thu Bạch nói mấy lời không dễ nghe, "Lớn lên chắc chắn sẽ xấu, nhìn qua là biết không phải giống chó danh tiếng gì, tính tình cũng chẳng tốt."

Quý Thu Bạch: "..."

Cô gái kia nói tiếp: "Con chó này nuôi không có ích gì đâu, cậu có muốn con khác không? Nhà tôi giống chó gì cũng có, lão cô lông vàng tôi nuôi mới sinh rất nhiều oắt con, cậu muốn thì tôi sẽ cho."

"Không cần." Quý Thu Bạch nâng Tiểu Lang lên, nói: "Tôi nuôi nó là được rồi."

Nữ sinh kia còn muốn nói gì đó, Quý Thu Bạch đã leo lên xe rất nhanh, để cô lại đằng sau.

Trong nông trường có rất nhiều thứ cần phải thu lượm, học sinh bên này ngồi xổm dưới đất nhổ củ cải trắng, bên kia thì đào đậu, rất nhiều ngô cũng có thể vặt xuống được rồi.

Quý Thu Bạch tìm một nơi râm mát, đặt Tiểu Lang xuống, rót cho nó một bát nước, sau đó mở túi lạp xường hun khói đút cho nó ăn.

Tiểu Lang đột nhiên thay đổi hình tượng con sói chết đói ban đầu, nó như vậy mà không quan tâm cái, mà chạy tới chỗ mấy cây ngô, thoáng cái đã bị mấy cành cây che khuất.

Quý Thu Bạch cũng không lo lắng, dù sao lát nữa cũng có thể tìm được nó. Cậu cũng giống với mấy nam sinh cùng lớp, cởi áo sơ mi ra, cầm lấy cái cuốc, bắt đầu đào củ cải trắng.

Củ cái trắng trong đất có rất nhiều nhện con, mấy con bò tới chân Quý Thu Bạch, ngứa vô cùng. Nhưng Quý Thu Bạch cảm thấy loại nhện này sẽ không cắn người, cũng liền không chú ý.

Đột nhiên bắp chân Quý Thu Bạch nóng lên, có thứ gì đó ướt át liếm chân cậu một cái.

Quý Thu Bạch bị doạ đến nổi cả da gà rồi, cúi đầu nhìn, là Tiểu Lang đang lè lưỡi đem đống nhện con liếm xuống, bỏ vào trong miệng nhai.

Cậu ngồi xổm xuống sờ sờ lỗ tai của nó, từ trên người nó túm ra mấy con con trùng nhỏ, sau đó lại bắt đầu đào củ cải trắng.

Không biết có phải là ảo giác hay không. Từ khi con sói tham ăn kia trở về, củ cải cậu đào được càng ngày càng ít.

Quý Thu Bạch nghi hoặc nhìn số củ cải chất đống phía sau lưng, cẩn thận đếm, cảm thấy số lượng không đúng.

"Quý Thu Bạch, có phải cậu trộm củ cải trắng của tôi không?" Tiểu Bàn hô rõ to, "Tôi vừa quay đầu đi mà hiện tại không có cái gì."

"Chỗ của tôi cũng bị thiếu nữa nha." Quý Thu Bạch đáp vọng lại, "Chắc là thầy cho chuyển vào a."

"Không đào củ cải nữa." Tiểu Bàn vỗ vỗ bả vai Quý Thu Bạch, nói: "Cậu nhìn bông cải xanh bên cạnh kìa, nhìn là biết nhiều hơn đống củ cải này, chúng ta qua bên kia hái đi. Đúng rồi, Tiểu Bạch, trên người cậu tại sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy?"

"Không phải mồ hôi, mà là mưa." Quý Thu Bạch nói qua loa.

Tiểu Lang đi theo sau lưng Quý Thu Bạch không quá hai mét, nheo mắt lại nhìn bốn phía, nó cảm thấy nơi này thật sự là quá tốt, cái gì cũng có thể ném vào không gian.

Hai người bọn họ đào bới liên tục đã nửa giờ, Tiểu Lang ở bên cạnh cũng chạy như điên trong nửa giờ. Thời tiết dường như trở nên thất thường, một lát sau, sắc trời lại tối đi.

"Tiểu Lang." Quý Thu Bạch gọi, ngồi xổm ôm lấy nó, "Cùng ta vào nhà tránh mưa."

Trên người Tiểu Lang toàn là mùi rau quả, Quý Thu Bạch nhịn không được vùi đầu vào bộ lông của nó, hít một hơi, sau đó nói: "Thối chết rồi."

Tiểu Lang cũng vùi đầu vào trước ngực cậu, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Cánh tay Quý Thu Bạch bị lá ngô cào xước, ngứa đến điên rồi. Cô bạn uỷ viên học tập vạn năng lấy rượu cồn, giúp Quý Thu Bạch tiêu độc.

Cậu đưa một cánh tay để cho cô trừ độc, lại quay đầu nói chuyện với Tiểu Bàn.

"Tiểu Bạch, cậu biết không, cái siêu thị gần nhà tôi, đêm qua bị trộm rất nhiều quần áo, đều là nam trang, áo lông mùa đông cũng bị mất."

"Ừ, nghe rồi."

"Hình như không chỉ là quần áo, bố tôi nói còn bị trộm rất nhiều vật dụng hằng ngày."

Quý Thu Bạch nhíu mày, nói: "Không biết vì cái gì, có vẻ những nơi tôi đi qua đều bị trộm. Quán sủi cảo gần khu dân cư, siêu thị, còn có căng tin trường. Kỳ quái."

"Không có a, những nơi đó tôi cũng đều đi tới."

"Vậy sao?"

"Ừ." Tiểu Bàn nói, "Người còn chưa bắt được. Tên trâu bò nào có thể trộm được nhiều đồ như vậy a."

"Hít hà..." Quý Thu Bạch hít một hơi, cảm giác bị rượu cồn thấm vào rất đau, nhưng cũng mau lạnh đi, bớt đổ mồ hôi rồi.

Cô nàng uỷ viên học tập giúp Quý Thu Bạch thu dọn xong, sau đó nói: "Tôi có thể ôm chó con một lát không?"

Tiểu Lang biểu tình phi thường hung ác.

Quý Thu Bạch xấu hổ đáp: "Cậu không thể gọi nó là... Ừm, gọi nó là Tiểu Lang, có lẽ nó sẽ cho cậu ôm."

Cô gái đứng bên cạnh Quý Thu Bạch gọi vài tiếng Tiểu Lang, Tiểu Lang cũng không ngẩng đầu, mà lại nằm thật sâu trong lòng Quý Thu Bạch, nhắm mắt lại, rất nhàn tản.

Quý Thu Bạch cúi đầu nhìn nơi trên bàn chân bị nhện bò qua, lúc này mới có chút cảm giác kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ