CHƯƠNG 7: DỊ NĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi gặp 2 kẻ mà Nhạc Phượng không muốn gặp nhất thì cô cũng không còn tâm trí đâu mà đi dạo phố nữa, cô đón 1 chiếc taxi, khi vừa trở về đồ ở trung tâm cũng vừa tới. Đồ cô mua rất nhiều phải chở hết 3 xe tải. Mà căn hộ cô thuê lại nằm ở tận trên tầng ba, mấy người nhân viên của trung tâm thương mại thấy cô là con gái chân yếu tay mềm vì vậy tỏ ý muốn giúp cô bê đồ lên. Mặc dù họ có lòng tốt thế nhưng Nhạc Phượng Hyvẫn lắc đầu từ chối. Hiện tại đã gần 12 giờ đêm rồi, cô cũng không muốn đem bốn người đàn ông chả quen chả biết gì vào trong căn hộ của mình.

Cô khiêm tốn từ chối, cho mấy nhân viên thêm chút tiền coi như lời cảm ơn họ, sau đó đợi họ lên xe rời đi Nhạc Phượng Hy mới quay đầu lại nhìn đống đồ đóng gói thành từng thùng, chất cao như núi phía sau mình. Kì thực đóng gói như vậy cũng tốt miễn cho cô mất công phải thu từng chút từng chút một. Đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, tuy nói bây giờ là ban đêm, lúc này tuy đã vắng nhưng cô phải
chắc chắn rằng không có ai nếu không cô sẽ gặp phiền phức. Nhạc Phượng Hy an tâm không cố kị nữa, vung tay lên một cái hơn 300 thùng đồ biến mất không dấu tích.

Cách sử dụng của không gian dự trữ vốn không quá khó. Nếu muốn thu một đồ vật nào đó cô chỉ cần chạm tay lên đồ vật kia rồi niệm trong đầu chữ 'Thu', còn muốn lấy đồ vật nào ra thì trong đầu phải nghĩ tới đồ vật đó rồi thầm niệm 'Lấy' là được. Nhạc Phượng Hy đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, cho nên lúc này cô sử dụng vô cùng thành thạo.

Đưa tay phủi phủi mép áo, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm khẽ thở ra một tiếng. Cuối cùng cũng xong công việc chuẩn bị, thực là có chút mệt mỏi...

Bước vào trong chung cư, đi lên tầng, ở trước căn hộ của mình cô lấy chìa khóa mở cửa. Bước vào trong, theo thói quen vươn tay chạm vào ổ điện ở bên trái mở công tắc đèn lên, lập tức toàn bộ căn hộ sáng bừng. Cẩn thận khóa cửa cài chốt cẩn thận, cô hơi gom người xuống, đang muốn cởi giày thì đột nhiên một tiếng động khe khẽ từ phía trong phòng khách truyền tới làm cho cô hơi giật mình. Động tác lập tức đình chỉ, con ngươi đen láy xinh đẹp lóe lên sự lạnh lẽo sắc bén, toàn thân căng cứng tỏa ra sát khí nguy hiểm.

Đã từng trải qua mọi nguy hiểm, sinh tồn tàn khốc trong mạt thế khiến cho Nhạc Phượng Hy giờ đây sinh ra loại trực giác nhạy cảm, luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao, nhưng liếc mắt liền biết cái *vật thể lạ* kia, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên

- "Tiểu Bạch".

Đáp lại lời cô là một tiếng gầm bá đạo. Đôi mắt sắc bén màu vàng kim tinh xảo hút hồn tràn ngập khí thế cường bách khiến cho bất cứ ai, bất cứ thứ gì đều phải e ngại. Thân thế cường tráng khỏe mạnh, bốn chi tràn ngập lực lượng. Trước sự theo dõi của cô, một con sói có bộ lông trắng muốt như tuyết mềm mại theo từng bước từng bước đi của nó mà rung động tiến tới gần.

Con sói trắng kia nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô chủ, liền dụi đầu vào người Nhạc Phượng Hy làm nũng. Đối với người khác, chó sói là loài nguy hiểm nhưng với cô, nó là người bạn, người đồng hành của cô khi mạt thế tiến đến, cô vô cùng yêu quý nó.

"Grừ ~". Con sói trắng kia cũng không đối với cô tỏ ra đề phòng hay có ý định tấn công mà nhào tới, liên tục dùng cái đầu của mình cọ cọ vào người cô giống như làm nũng.

- "Ngoan, sao giờ này còn chưa ngủ hả???". Ở trên đầu, nhẹ vuốt ve vài cái, cô thơm nhẹ lên đỉnh đầu của nó, vòng qua ôm lấy cổ nó. Sâu trong đáy mắt của cô hiện lên nồng đậm yêu thương.

- "Tiểu Bạch.... Thật xin lỗi... thật xin lỗi......". Khép mờ đôi mắt, đôi môi cô khẽ mấp máy liên tục nói xin lỗi

  - "Ử..."

Tiểu Bạch dường như nó phát hiện tâm tình cô chủ mình, không được tốt lắm, nghiêng nghiêng cái đầu liếm lên má cô tựa như an ủi.

- "Ta không sao, đừng lo....".

Thu lại sự bi thương đau đớn trong mắt, Nhạc Phượng Hy đối với tiểu Bạch cười cười chấn an. Cô đứng dậy, phất tay với tiểu Bạch , muốn nó đi theo mình. Vốn mang huyết thông của lang vương cao quý ngạo kiệt, thế nhưng tiểu Nha đối với cô một mực nhu thuận tới ngạc nhiên. Nó thấy hiệu lệnh của cô, lập tức cái đuôi ngoe nguẩy vung lắc, mừng rỡ đuổi theo cô đi về phía phòng ngủ.

Bình thường tiểu Bạch đều nằm ngủ ở cái ổ mà cô làm riêng cho nó trong phòng khách, nhưng thỉnh thoảng nếu muốn, Nhạc Phượng Hy cũng vẫn ôm nó đi ngủ. Đương nhiên, tiểu Bạch cũng rất thích nằm cùng cô chủ của mình. Rất ấm, rất thơm, mềm mại vô cùng nha ~.





Hết rồi!!









Ha! Ta đùa tí thôi! Còn đấy!!





Nhạc Phượng Hy đi vào phòng ngủ nhưng không ngủ ngay lập tức. Cười cười nhìn tiểu Bạch ngoan ngoãn nhảy lên một cái rồi nằm sấp trên giường, cô tiến tới cầm chiếc hộp gỗ trên bàn trang điểm lên, đây chính là chiếc hộp lúc máu chảy xuống chiếc nhẫn khi ánh sáng bao phủ nó đã xuất hiện trên tay cô.

Cô mở chiếc hộp gỗ ra, không để ý cuốn sổ mỏng nằm một góc mà vươn tay lấy ra hòn đá đen cùng với chiếc bình đựng nước mà khi nãy mình chưa đụng tới. Cô nhớ rõ trong cuốn sổ có ghi rõ cách sử dụng hai vật này. Nheo mắt nhìn về phía bình đựng nước trước, mấp máy môi.

- "Nước tinh lọc.....".

Nước tinh lọc công dụng cũng như tên của nó, uống vào để tinh lọc cơ thể. Trong cuốn sổ, vị cao tăng có ghi rõ nước tinh lọc này giúp thải các chất độc tố có trong cơ thể, nâng cao thể chất, tăng mạnh giác quan, kích thích cơ bắp. Đặc biệt là giúp cường hóa thêm trụ cột tu vi.

Trụ cột tu vi là gì ban đầu cô cũng không rõ lắm nhưng sau khi đọc tỉ mỉ ghi chép giải thích của vị cao tăng cô liền hiểu rõ. Trụ cột tu vi là căn cơ tu luyện của những người tu đạo pháp ngày xưa. Không phải ai sinh ra cũng có trụ cột tu vi trong người, mà hoàn toàn là trời phú cho. Những vị cao tăng và pháp sư phải có trụ cố tu vi mới có thể tu luyện pháp thuật, cũng dựa vào trụ cột tu vi để nâng cao sức mạnh của mình. Người có trụ cột tu vi càng mạnh, thiên phú càng tốt thì năng lực càng cường.

Có lẽ vì sống trong hòa bình cùng những công nghệ tiến tiến quá lâu nên loài người dần dần quên đi năng lực đặc biệt luôn tiềm ẩn trong mình. Cho tới thế kỉ 21 này, pháp lực gì đó đối với con người chỉ là những điều bịa đặt vớ vẩn mà chẳng còn mấy ai tin. Chỉ tới khi mạt thế bắt đầu, bị đẩy vào nguy hiểm cực hạn, bị bắt buộc phải giãy dụa sinh tồn thì năng lực đặc biệt kia mới được kích phát.

Trong mạt thế, trụ cột tu vi không gọi là 'trụ cột tu vi'mà nó gọi là 'tinh thần lực'. Sức mạnh pháp thuật được gọi là dị năng. Mà người có tinh thần lực cũng không gọi là cao tăng hay pháp sư, đạo sư mà gọi là dị năng giả. Ý nghĩa không có gì khác mấy, chỉ là đơn thuần thay đổi tên mà thôi.

Những dị năng giả nắm giữ dị năng chính là niềm hi vọng của loài người trong thời mạt thế tàn khốc, là vũ khí có thể dễ dàng đối chọi lại với tang thi nhất. Dị năng giả chia làm ba loại: dị năng giả thể chất, dị năng giả tự nhiên và dị năng giả đặc biệt.

Từ từ nhắm mắt lại, cô hít một hơi, cố gắng liên hệ với tinh thần lực của mình. Đối với những người chưa biết về dị năng thì việc này rất khó khăn, nhưng Nhạc Phượng Hy đã có kinh nghiệm ba năm ở kiếp trước cho nên việc này một chút cũng không thể làm khó cô. Dù sao cô cũng không muốn đang lúc chạy trốn nguy hiểm mới kích phát được dị năng. Nắm trước được bước nào hay bước đó, đây vẫn là tiêu chí của cô.

Quả nhiên rất nhanh cô liền có thể cảm nhận được một luồng khí vây quanh não bộ của mình. Đúng vậy, luồng khí kia chính là tinh thần lực, hay còn có tên gọi khác là trụ cột tu vi. Khí càng nồng đậm, thì tinh thần lực cùng dị năng càng mạnh. Tinh thần lực có mạnh hay không cũng ảnh hưởng không ít tới tu luyện trong tương lai. Chỉ cần tinh thần lực bẩm sinh đã mạnh vậy thì không cần quá cố gắng cũng có thể trở thành một dị năng giả cấp 3, cấp 4. Còn có những người tinh thần lực mỏng yếu thì có cố gắng cả đời cũng chỉ dậm chân ở cấp 1, cấp 2 thậm chí là không thoát khỏi sơ cấp.

Rõ ràng Nhạc Phượng Hy không chỉ có một thể chất tốt, một bộ não thông minh mà còn có một tinh thần lực rất mạnh.

- "Quả nhiên.........". Nhìn ánh sáng, cô híp mắt hài lòng gật đầu.

Với tinh thần lực như thế này, cô hoàn toàn có thể trở thành cường giả một phương. Đáng tiếc, kiếp trước lại lãng phí... nghĩ tới đây, nét mặt của cô lập tức sầm lại.

Kiếp trước khi mạt thế tới, cô đương nhiên không vứt bỏ tiểu Bạch mà mang nó theo cùng, thành công rời khỏi thành phố D cùng Lâm Hạo Vinh cùng Huỳnh Thiên Ngọc. Nhưng trong mạt thế, thức ăn vô cùng khan hiếm, người còn không đủ sống huống chi cô còn mang thêm bên mình một con sói. Tuy vậy, Nhạc Phượng Hy lại vẫn kiên trì không từ bỏ tiểu Bạch. Chính vì vấn đề này mà Lâm Hạo Vinh mới nảy sinh bất mãn và bị Huỳnh Thiên Ngọc dụ dỗ quyết đoán phản bội bỏ rơi cô.

Huỳnh Thiên Ngọc và Lâm Hạo Vinh phản bội cô xong rồi bỏ đi, cô khi ấy vẫn là một thiếu nữ đơn thuần cho nên lúng túng không biết phải làm sao. Ngay vào lúc ấy, cô kích phát được dị năng của mình.

Việc kích phát dị năng làm cô hoang mang không biết phải làm sao, cũng không rõ khống chế nó thế nào. Ngay vào lúc này cô lại gặp được một đội ngũ cũng đang muốn đi tới thủ đô. Đội trưởng của đội ngũ đó cũng là dị năng giả, hắn ta đối với dị năng của cô rất hài lòng. Hơn nữa lại coi trọng vẻ ngoài của cô cho nên thu nhận cô và tiểu Bạch, đối với Nhạc Phượng Hy cũng rất tốt.

Có lẽ vì được giúp đỡ ngay khi hoảng loạn nhất, cho nên Nhạc Phượng Hy rất nhanh chóng hòa nhập với đội ngũ kia, cũng đối với vị đội trưởng cảm kích tôn trọng khôn cùng.

Thế nhưng... Nhạc Phượng Hy  trong mắt lóe lên huyết quang oán hận, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. Cô đúng là một kẻ mắt mù mới nghĩ đám người kia là người tốt, coi trọng họ như đồng đội. Cuộc đời kiếp trước của cô có ba lần bị phản bội. So với Huỳnh Thiên Ngọc và Lâm Hạo Vinh chỉ làm cô cảm thấy tổn thương, người cha cùng đứa em gái tham lam tuyệt tình gián tiếp đẩy cô vào cái chết thì tên đội trưởng cùng đội ngũ kia mới là kẻ chân chính hủy diệt toàn bộ mọi thứ của cô.

Bọn họ đồng hành cùng nhau, trong khoảng thời gian ấy Nhạc Phượng Hy cũng chậm rãi từ từ tìm hiểu cách sử dụng dị năng. Mặc dù dị năng của cô là thiên phú bẩm sinh có sức mạnh rất lớn, nhưng đồng thời chính vì năng lực quá mạnh như vậy cho nên càng khó khống chế. Khi tới gần thủ đô, đội ngũ bọn họ lại xui xẻo gặp phải một tang thi cao cấp cấp 4 trung giai hệ hỏa.

Tang thi đó vô cùng lợi hại, sức mạnh vượt qua bọn họ. Nhạc Phượng Hy cùng tên đội trưởng là hai người mạnh nhất cũng chỉ mới vừa tiến vào cấp 3 thì làm sao có thể đấu lại được. Hai người họ chỉ đànhliên thủ lại cố gắng chống tang thi kia một cách khó khăn.

Tên đội trưởng rơi vào hoàn cảnh này mới chịu lộ ra bộ mặt thật của mình. Hắn sợ chết, đối mặt với tang thi mạnh như vậy, trong lòng kinh hãi vô cùng. Cho nên hắn mặc dù liên thủ với Nhạc Phượng Hy thế nhưng lại chân chính không dùng hết toàn bộ sức mạnh mà âm thầm lưu lại một phần để dùng khi chạy trốn. Còn Nhạc Phượng Hy lại một chút cũng không hề biết điều này, một lòng tín nhiệm tên đội trưởng.

Tang thi cao cấp hệ hỏa bị sự phản kháng của bọn họ làm cho nổi điên, phóng ra năng lượng lớn nhất muốn diệt toàn bộ đội ngũ. Ngay lúc này, khoảnh khắc chỉ trong chớp mắt, cô liền bị tên đội trưởng giả nhân giả nghĩa kia mạnh mẽ đẩy lên trước hứng toàn bộ đòn tấn công của tang thi kia.

Đám người còn lại trong đội ngũ thấy tình huống như vậy cũng không giúp đỡ, ngược lại lại rất nhanh chóng bỏ chạy để mặc cô giãy dụa trong ngọn lửa. Nếu không phải đúng lúc ấy tiểu Bạch lao tới bất chấp sống chết lôi kéo cô ném xuống bờ sông thì cô đã chết rồi.

Thế nhưng... cô sống sót, tiểu Bạch lại chết.

Nó là lúc tiếp xúc với thân thế cô nên bị ngọn lửa lan tới trên người. Lửa của tang thi cấp cao hệ hỏa và dị năng giả hệ hỏa không phải lửa bình thường, chạm vào liền rất nhanh chóng bị thiêu cháy. Tuy nhiên vì Nhạc Phượng Hy là dị năng giả, cơ thể có thể chịu đựng được ngọn lửa trong một thời gian ngắn. Tiểu Bạch lại chỉ là con sói bình thường, nó không thể chống lại được ngọn lửa kia như cô. Rất nhanh, tiểu Bạch ở ngay trước mặt cô, bị thiêu tới đen khô.

Bởi thế khi sống lại, nhìn thấy tiểu Bạch khỏe mạnh hướng cô làm nũng, Nhạc Phượng Hy nhịn không được trào lên cảm xúc đau đớn, ân hận. Là cô hại chết tiểu Bạch , là lỗi tại cô...

Nhạc Phượng Hy
sau đó mặc dù còn sống nhưng cũng bị bỏng rất nặng, trở thành nửa người nửa quỷ. Làn da hoàn toàn biến dạng không còn nhìn ra được bộ dáng ban đầu. Cơ thể cũng chịu tàn phá tới cực hạn. Bởi vì sử dụng vượt quá mức năng lực của mình cho nên tinh thần lực của cô cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn, trở thành một nửa phế nhân.

Tiểu Bạch chết, cô suy sụp thiếu chút từ bỏ tính mạng để đi theo nó. Nhưng cô lại nghĩ tới người thân của mình đang ở thủ đô,  Nhạc Phượng Hy lại lần nữa gắng gượng kiên cường cố sống sót. Sau đó không bao lâu, cô phát hiện được bí mật của chiếc nhẫn kia, tham gia tạm vào một đội ngũ, tới được thủ đô như mong muốn.

Nhưng, dường như ông trời cảm thấy cô vẫn chưa đủ thảm, cho nên kết cục... tin đầu tiên cô nghe thấy khi tới thủ đô chính là cái chết Nhạc Thiên Long và Nhạc Thiên Tuấn, Nhạc Thiên Huy. Kế tiếp chính là tin Nhạc gia đã bị hủy. Dồn toàn bộ hi vọng vào người cha của mình, nhưng nhận được lại chính là một cái kết thảm không sao thảm hơn.

Nhạc Phượng Hy là một dị năng giả, hơn nữa còn là một dị năng giả song hệ băng và thủy. Song hệ đã cực kì đáng quý, hơn nữa song hệ của cô đều là dị năng tự nhiên có thể sử dụng trong chiến đấu. Hơn nữa, mặc dù dị năng hệ thủy của cô không có gì quá nổi bật, nhưng dị năng hệ băng rõ ràng đủ để làm người ta thèm tới nhỏ rãi.

Một đời trước từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu của cô, làm cho trái tim của Nhạc Phượng Hy buốt nhói. Dường như cảm xúc bị dồn tới đỉnh điểm, tinh thần lực xoay tròn càng lúc càng nhanh khiến toàn thân cô nóng bừng lên. Ngay một khắc cuối cùng bùng nổ, cô mở to ra đôi mắt đen láy xinh đẹp. Một giọt nước mắt tràn ra khỏi bờ mi, trong đáy mắt tràn ngập căm hận.

Vút! Vút! Vút!

Loảng xoảng!!!

Từ cơ thể của Nhạc Phượng Hy phóng ra một luồng khí quất ngang bốn phía. Luồng khí đập mạnh vào tường khiến cho bức tường vốn bằng phẳng toàn vẹn xuất hiện những vết nứt chằng chịt như mạng nhện. Không ít đồ đạc trong phòng của cô cũng bị luồng khí kia xô đổ vỡ nát, trở thành một đống phế phẩm. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết được luồng khí kia có lực mạnh thế nào.

Ngay sau ấy, những băng chùy trong suốt sắc bén nhanh chóng kết tinh lại, dưới bóng đèn gợn lên từng tia băng lam nhàn nhạt. Tiếp đó, những thủy cầu màu ngọc bích cũng hình thành xuất hiện. Chúng lơ lửng trong không trung, không ngừng xoay chuyển xung quanh cô. Khí thế nguy hiểm làm cho nhiệt độ trong căn phòng nhanh chóng giảm xuống.

"Grừ!!!" Tiểu Bạch bị dị trạng này làm cho sửng sốt. Nó lập tức từ trên giường bật dậy, bộ lông xù lên, nhe ra hàm răng dữ tợn gầm lên một tiếng.

"Tiểu Bạch, không có việc gì."

Nhẹ nhàng mở miệng chấn an tiểu Bạch, Nhạc Phượng Hy phất tay một cái, những băng chùy cùng với thủy cầu lập tức vỡ tung rơi xuống làm ướt cả thảm nền. Ban nãy không khống chế được cảm xúc cho nên khiến cho cô không tự chủ được mà phóng ra dị năng. Chỉ là... hơi nghiêng mặt nhìn căn phòng đã lộn xộn và hỗn loạn, khóe môi của cô nhếch lên thành một nụ cười hứng thú.

"Đúng là kinh hỉ mà... không ngờ mình lại có dị năng mới ~" Đưa tay xoa xoa cằm, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng nghiền ngẫm "Dị năng hệ phong sao?"

Tam hệ dị năng sao? Cô nhớ rõ ba năm cô sống trong thời kỳ mạt thế ở kiếp trước rõ ràng là chưa từng xuất hiện một trường hợp nào như vậy. Dị năng hệ phong này... là ông trời chiếu cố bù đắp cho cô sao?! Hay... bản thân cô vốn là tam hệ dị năng giả, nhưng dị năng hệ phong này chưa được kích phát cho nên cô vẫn không hề biết?!

Cô là song hệ dị năng giả hay là tam hệ dị năng giả, thắc mắc này của Nhạc Phượng Hy không ai có thể trả lời được. Ở kiếp trước cô chưa kịp tìm hiểu hết dị năng của bản thân thì tinh thần lực đã bị phá vỡ khiến cô không thể sử dụng dị năng nữa rồi. Cho nên cô chỉ biết mình có hai dị năng là băng và thủy mà thôi. Dù sao cũng là chuyện đời trước rồi, cô cũng không muốn vì thế mà băn khoăn quá nhiều.

"Xem ra, mình nhất định phải tận lực khai thác triệt để tiềm năng dị năng của mình mới được..." Sống lại rồi, chỉ cần cố gắng sống tốt đời này là được.

"Ư... ư..." Cảm giác được ở dưới chân có một thứ gì đó vô cùng mềm mại không ngừng cọ vào da mình, suy nghĩ của Nhạc Phượng Hy lập tức bị đánh gãy. Cúi đầu xuống nhìn, không biết từ lúc nào tiểu Nha đã nhảy xuống khỏi giường bước tới bên cạnh cô rồi.

"Mày đó..." Thấy tiểu Bạch nũng nịu nhìn mình, cô bất giác bật cười "Được rồi, cũng nên đi nghỉ thôi. Hôm nay đã mệt mỏi quá rồi."

Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, Nhạc Phượng Hy quyết đoán ra quyết định. Nếu cô còn không ngủ, sức khỏe sẽ không thể chịu được mất. Nếu mạt thế tới mà cô lại lăn ra ốm, như vậy thì không phải uổng phí những chuẩn bị trước đó sao?!

Xoa xoa cái đầu của tiểu Bạch, Nhạc Phượng Hynói xong liền khom người thu dọn lại qua loa chăn ga gối đệm bị thổi tung cùng vài đồ đạc lăn lóc ở trên sàn. Mặc dù không thể khôi phục hình dạng căn phòng ban đầu nhưng nếu bảo cô cứ để mọi thứ bừa bãi như vậy rồi đi ngủ,Nhạc Phượng Hy chịu không được. Cô thích mọi thứ phải ngăn nắp, sạch sẽ.

Thu dọn xong rồi, trước khi lên giường, cô đem hòn đá đen cất cẩn thận vào trong chiếc hộp gỗ. Dù sao thứ này cô cũng đã biết sử dụng ra sao rồi. Để sáng mai tỉnh dậy rồi xử lý nốt cũng được...

An vị trên giường rồi, Nhạc Phượng Hy cẩn thận vén chăn cho tiểu Bạch nằm cạnh mình sau đó mới đem bình chứa nước tinh lọc mà bản thân vẫn luôn cầm trên tay uống xuống một ngụm.

Nếu đúng như vị cao tăng kia bảo thì uống nước tinh lọc này vào sẽ giúp tinh thần lực của cô trở nên mạnh hơn, hơn nữa cơ thể của cô cũng được loại bỏ độc tố, cường hóa giác quan. Đây là việc tốt, cô không ngại tiếp nhận đâu. Vốn bản thân đã mạnh rồi, cô càng mong mình trở nên mạnh hơn nữa.

Uống xong nước tinh lọc, cô cẩn thận đặt lại bình nước tinh lọc lên chiếc tủ ở đầu giường, nằm xuống rồi tắt đèn. Trong bóng đêm, tiểu Bạch khẽ dụi dụi lông mình vào cánh tay cô, kêu lên một tiếng tựa như chúc cô ngủ ngon. Nhạc Phượng Hy cong cong hai mắt, nghiêng người vòng tay ôm lấy cổ của nó, chuẩn xác ở trên trán nó hạ xuống một nụ hôn, thì thầm.

"Ngủ ngon, tiểu Bạch. Lần này chúng ta sẽ sống thực tốt, ta nhất định sẽ bảo vệ mày..."










PS: Mina ơi, nhớ vote và cmt cho au nhé!! Vote thật nhiều vào!!! Iu mina nhiều nhiều!! 😘😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro