Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duệ cũng hơi bất ngờ với yêu cầu của cô. Hơi trầm tư với yêu cầu này nhưng chỉ một lát là hắn liền gật đầu.

Thấy hắn gật đầu đồng ý, Mã Như Ngọc mới trầm tĩnh xuống. Thật sự cô vẫn rất lo lắng Lâm Duệ sẽ không đồng ý, vì mạt thế tới người có dị năng mạnh mẽ là một trợ lực to lớn. Dù là căn cứ quân đội hiện tại cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua một dị năng giả, nói chi là hỏa hệ mạnh mẽ như vậy.

Lâm Duệ vừa chấp nhận thì hai cấp dưới trung thành Tô Thiệu Nam và Vệ Phong lập tức ra trận. Dị năng của Tô Thiệu Nam không hợp sử dụng trong tình huống này, nếu điều khiển vũ khí chặt đứt tay chân sẽ trào ra lượng lớn máu tươi, mùi máu là thứ dẫn dắt tang thi tốt nhất. Dù cho hiện tại không kéo tới loại tang thi gì lợi hại nhưng một số lượng lớn vẫn rất rắc rối. Chưa nói tới trong đội ngũ của họ có rất nhiều người thường. Nên khi Vệ Phong ra tay phế tên nào, Tô Thiệu Nam Sẽ đứng phía sau ngăn chặn tên đó hét chói tai thu hút phiền toái.

Vệ Phong dị năng là địa chấn, bản chất của địa chấn là phá hủy với sức mạnh lớn. Tuy hiện tại Vệ Phong có thể điều khiển dị năng khá thuần thục nhưng trên mặt vết thương vẫn có những vết rạn nứt rỉ máu do chấn động sức mạnh.

Lâm Duệ nhìn những vết thương chảy máu tuy không quá nhiều này hơi vừa lòng nhưng vẫn lạnh giọng nói.

"Điều ngươi cần phải thực hiện được là phá hủy lục phủ kẻ địch mà không để lại vết thương. Về tập luyện thêm."

Nghe ngữ khí đạm mạc, giọng nói lạnh lạnh của Lâm Duệ làm ngẩn ra. Qua mấy giây Vệ Phong mới lấy lại tinh thần lập tức nghiêm túc hứa hẹn tuân mệnh.

Lưu Thiên Uy nhìn hỗ động của ba người cũng không nói gì. Cậu rất có hảo cảm với nữ nhân Mã Như Ngọc, có lẽ do trên người cô ta có gì đó giống cậu nên trong cậu xuất hiện một cảm xúc giống như "đồng cảm", làm cậu thưởng thức cô. Nên khi Lâm Duệ vừa đồng ý cậu cũng góp phần phế bỏ dị năng của lũ nam nhân kia.

Dư quang đảo thấy một gã lồm cồm bò dậy, với tay lấy cây súng gần đó nhắm về phía cậu, ngay lập tức một phong nhận từ tay cậu xuất hiện chém vào tay cầm súng của nam nhân. Phong nhận được điều khiển rất tốt không khiến trên tay nam nhân xuất hiện vết thương nhưng lại khiến gã đau đớn muốn chết, tay đau tới run rẩy. Thấy nam nhân muốn hét lên, một dòng nước trong suốt tươi mát xuất hiện bao trùm lấy khuôn mặt của nam nhân. Khiến tiếng hét chói tay của gã bị chặn lại rồi tan biến như bọt nước.

Sau khi làm gã hoàn toàn không còn khả năng la hét nữa cậu mới từ từ lại gần gã. Từ lòng bàn tay xuất hiện một vài hạt nhỏ, hạt giống nhỏ tới mức chỉ thấy những chấm li ti. Đây là thứ cậu thu gom trước mạt thế, sức chiến đấu trong mạt thế cũng không phải tầm thường.

Để những hạt nhỏ đó lên người gã nam nhân khi nãy, vận dụng dị năng hệ mộc thúc giục hạt giống nhanh phát triển. Chỉ chớp mắt, hạt giống phá vỏ, từ bên trong trồi ra vài dây leo mỏng manh màu vàng, dây leo như có ý thức tự ngọ ngậy vài cái. Dường như không thích không khí bên ngoài sau khi cử động vài cái nó lập tức dùng đầu nhọn của mình đâm vào da thịt, rồi chui sâu vào cơ thể gã nam nhân. Chỉ vài giây tất cả dây leo đều biến mất như chưa xuất hiện, chỉ còn gã nam nhân đang lăn lộn, co giật dưới đất lâu lâu để lộ làn da với những đường dài nhúc nhích, ngọ nguậy như gân máu. 

Đây là hạt giống tơ hồng cậu thu gom trước tận thế. Tơ hồng là một loài cây ác quỷ với các loài cây khác trước tận thế và là loài cây ác ma với các loài sinh vật trong tận thế. Trong tận thế các loài thực vật biến dị trở nên rất đáng sợ, chúng có dị năng và có thể dùng dị năng giết hại con người hay săn các loài biến dị khác. Tơ hồng cũng là một trong số chúng nhưng tơ hồng không tấn công con người, nó đáng sợ hơn thế. Nó kí sinh.

Chỉ cần một lần vô tình bị tơ hồng ký sinh, nó sẽ lặng lẽ sinh sôi và phát triển trong cơ thể ký chủ bằng cách hút chất dinh dưỡng và cả dị năng của ký chủ để phát triển. Và khi sinh sôi quá nhiều nó sẽ phân tán hạt giống của nó qua những nhân loại hay sinh vật mà ký chủ nó tiếp xúc. Cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm như một loại ôn dịch tơ hồng biến một tòa căn cứ thành một thành chết. Có người nói tơ hồng nhuộm hồng đóa hoa của mình bằng máu người mà nó hấp thu được. Chỉ tới khi có người tìm ra cách ngăn chặn sự ký sinh của chúng, thì mối đe dọa mang tên "sợi tơ tình duyên" này mới kết thúc.

Tơ hồng là thứ đáng sợ như vậy, nếu không phải hiện tại cậu còn có thể nắm chắc được tình hình thì cũng không dám lỗ mãng sử dụng thứ nguy hiểm chết người này. Thấy gã nam nhân lăn lộn tới tê liệt rồi  xụi lơ dưới đất, lòng bàn tay xuất hiện vài nụ hoa màu hồng nhìn từ xa thì lại như mụn nhọt. 

Dị năng vận chuyển vào tay thành một ánh sáng xanh bao lấy tay, những nụ hoa vừa mới nhú lập tức biến thành hạt giống bay vào tay cậu. Cho nó sinh sản ở chỗ này không phải là một ý tưởng hay.

Từ lúc đầu vẫn dùng khóe mắt quan sát mọi chuyện, thấy Lưu Thiên Uy thu lại hạt giống rồi bắt đầu xử lí tên khác thì Mộc Thanh mới thu lại tầm mắt. Ít nhất hiện tại cậu ta vẫn biết cái gì không nên làm và cái gì nên làm là được rồi. 

Mắt thấy một kẻ muốn trốn lại quay qua muốn tấn công y, y cũng chả buồn quan tâm. Bộc phát uy áp của mình, chấn nát xương gã rồi lại không để ý. Hiện tại cốt truyện đã đi sai rồi, cũng may mắn vẫn còn sửa được. Hiện tại hai vai chính gặp nhau là được còn mọi chuyện tiếp theo thì tùy duyên thôi. Vai chính thụ thì hình như đã hắc hóa nhưng cũng may cậu ta còn lý trí, không phải thành một tên ác ma chướng mắt ai giết người đó.

Nhưng lỗ hổng thế giới do Tử Ngọc Thạch mang tới còn quá lớn, cốt truyện đã đi sai. Phải ngay lập tức giải quyết Tử Ngọc Thạch còn tu bổ lỗ hổng ở thế giới này nữa.

Trong thời gian Mộc Thanh suy nghĩ thì đám người của Lâm Duệ đã giải quyết xong mọi chuyện, hiện đang tiếp tục nói về việc giao dịch với Mã Như Ngọc.

Mã Như Ngọc nhìn những gã đàn ông vừa rồi còn dâm tà hay ham muốn từ trên cao nhìn xuống cô như nhìn một món hàng. Hiện thì cô đứng trên cao nhìn xuống chúng, còn chúng thì nằm.

"Địa điểm là thành phố E, đường XX, số nhà XXX. Mật khẩu là XXXXX."

Có được điều mình muốn biết, Lâm Duệ cũng không còn cần thiết nấn ná ở đây nữa. Ra lệnh đem toàn bộ vật tư thu thập được lên xe, để mọi người tự phân chia chỗ ngồi. Rồi hắn quay qua nói với Mã Như Ngọc.

"Chúng ta sẽ rời khỏi đây." Còn ngươi?

Mạc danh Mã Như Ngọc lại hiểu hắn muốn nói gì. Cô không sao cả cười.

"Các người cứ đi đi. Ta không còn gì đáng giá nữa. Cũng không còn hy vọng tiếp tục nữa." Nói rồi cô quay vào nam nhân Trần Anh bị phế hai tay hai chân, miệng bị nhét một miếng vải đen sì, bẩn thỉu hiện tại hắn đang dùng một một ánh mắt oán độc, phẫn nộ, cừu hận nhìn cô. Thấy ánh mắt của hắn cô hơi mỉm cười nhưng ánh mắt lại tối đen, lạnh căm căm.

Thấy cô đã kiên quyết như vậy, Lâm Duệ cũng không nói nhiều. Hắn chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt nói với cô.

"Căn cứ Lâm gia luôn mở cửa đón chào những kẻ sống sót."

Nghe lời hắn nói như vậy nụ cười trên mặt Mã Như Ngọc càng lúc càng tươi. Một người sống mà có trái tim chết thì cũng chả khác gì một người đã chết cả. Nó chỉ khác là kẻ đã chết này có nhịp tim và máu nóng thôi.

Lẳng lặng nhìn về phía hai chiếc xe đi càng lúc càng xa. Tới lúc không thể nhìn thấy hình bóng chiếc xe nữa Mã Như Ngọc mới từ từ đi vào nơi siêu thị khi nãy. Vừa đi Mã Như Ngọc vừa thuận tay nhặt một chiếc đoản đao của tên nào đó đánh rơi lên, khi tới trước người của Trần Anh cô mới dừng lại.

Yên lặng đứng yên nơi đó một hồi. Nhìn thấy ánh mắt Trần Anh từ oán độc, phẫn nộ, cừu hận biến thành hoang mang, lo sợ rồi sợ hãi. Mã Như Ngọc mới vừa ý ngồi xổm người xuống, vươn tay rút miếng vải trong miệng nam nhân ra.

Được giải phóng khỏi miếng vải dơ bẩn, Trần Anh lặp tức hét ầm lên. Hiện tại hắn bị phế tay chân rồi không còn khả năng sống sót nữa, sự tuyệt vọng, đau đớn và sợ hãi cái chết làm hắn mất bình tĩnh và không có khả năng suy nghĩ.

"Mày xem mày đã làm gì tao!!! Con khốn lăng loàn!! Mày không nhớ tao đã vì mày mua bao nhiều đồ đắt tiền, làm biết bao chuyện sao!! Con khốn!! Dơ bẩn!! Cha tao rất giàu, tao sẽ bắt cha tao giết con khốn như mày!!"

Nhìn Trần đại thiếu gia ngày thường phong lưu, lịch thiệp hiện tại mặt mày dữ tợn, rống giọng la hét, từ miệng phun ra những từ ngữ thô tục, dơ bẩn hình ảnh chả khác mấy mụ đàn bà đanh đá hay một hán tử tục tằng. Mã Như Ngọc nhìn hình ảnh này hơi chế giễu mà cười, cô đưa một ngón tay đặt lên môi làm ra tư thế im lặng.

"Đừng la hét như vậy nha. Nếu ngươi cứ ồn ào như vậy lũ tang thi xung quanh sẽ bị thu hút lại đây hết đó. Lúc đó lũ người tàn phế các ngươi không phải sẽ phải thành bữa ngon cho tang thi sao."

Như muốn phối hợp với cô, từ xa xuất hiện tiếng gào rống chói tay của tang thi. Nghe tiếng tang thi gào rống, Trần Anh mới nãy còn đang la hét hiện ngậm chặt miệng mặt trắng bệch.

Thấy hắn thức thời như vậy Mã Như Ngọc rất vừa lòng. Cô đưa một tay hơi chạm vào mặt hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn và cái miệng đã từng dùng bao lời đường mật dỗ dành cô càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Cầm đoản đao lên đưa tới gần hắn.

"Cô... Cô định làm gì?!!" Mắt thấy đoản đao sắp chạm vào da mặt mình, Trần Anh vội la lên.

Nghe tiếng hắn la hét, Mã Như Ngọc hơi không thể thấy nhíu mày rồi lại lập tức trở lại bình thường.

"Không phải ta đã nói ngươi không được la hét rồi sao. Đúng là không quản tốt được cái miệng. Với lại cái lưỡi của ngươi quá trơn tru, lời đường mật nói ra như không cần tiền. Không biết đã làm hại bao người con gái. Để lại nó vừa hại người vừa hại mình. Thôi để ta giúp ngươi cắt nó đi."

Thấy lưỡi dao thật sự muốn chạm vào mặt mình, Trần Anh lúc này mới biết sợ. Hắn không ngừng ngọ nguậy nhúc nhích cơ thể tàn phế, ý đồ làm cho bản thân cách xa khỏi lưỡi dao.

"Cô không được làm bậy!! A Ngọc, A Ngọc!! Em bình tĩnh lại đi!!" Trần Anh kêu la thảm thiết: "Là anh đây, là anh mà!! Em đừng làm gì dại dột mà A Ngọc!!! Anh biết, anh biết em yêu anh. Anh cũng rất yêu em. Em bĩnh tĩnh và bỏ dao xuống đi."

"Anh vẫn ngọt miệng như vậy nhỉ." Mã Như Ngọc cười nhưng ý cười lại không hề có trong mắt: "Nếu anh yêu em, sao lại nhẫn tâm đưa em cho lũ đàn ông kia. Sao anh nhẫn tâm xem em như một món hàng để đổi lấy an toàn của bản thân. Sao lại nhục mạ em bằng lời lẽ thô tục như vậy. Anh trả lời đi chứ? TRẦN ANH!!!"

Trần Anh cũng không quá để tâm tới điều cô nói. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều bị lưỡi đao trước mắt thu hút.

"Không phải vậy, không phải vậy đâu A Ngọc." Hắn vẻ mặt bi thương nhìn cô, giọng nói ưu thương không nỡ.

"Anh cũng có khổ tâm thôi. Em thử nghĩ nếu cả hai đều rơi vào tay chúng kết cuộc chỉ có chết. Anh cũng rất đau khổ khi đưa ra quyết định đó. Ba anh rất giàu chỉ cần tìm được ba, anh nhất định sẽ báo thù cho em, không để em phải chịu thiệt."

Mã Như Ngọc vẫn lẳng lặng nghe hắn nói. Trên mặt là nụ cười ôn nhu nhưng đôi mắt lại tối đen lạnh lẽo. 

"Vẫn như vậy a. Vẫn không hề thay đổi. Vậy giữ làm gì." 

Nói xong không đợi Trần Anh phản ứng cô đưa đao thọc vào miệng Trần Anh. Cảm nhận được sự đụng chạm thì cô lập tức dùng sức đâm sâu vào rồi dùng sức cắt ngang qua thật mạnh, thật nhanh. Cú xé rách đó không những làm đứt hơn nửa cái lưỡi của Trần Anh mà còn cắt đứt bên má phải của hắn. Vết cắt kéo dài từ khóe môi tới gần xương gò má, máu tươi đầm đìa chảy ra thấm ướt mặt Trần Anh.

Đau đớn làm Trần Anh muốn la hét nhưng do cái lưỡi không hoàn chỉnh và phần má phải bị cắt đứt làm hắn chỉ mập mờ phát ra vài tiếng nhưng lại không thể hoàn chỉnh phát ra âm thanh.

Mùi máu tươi nóng hổi, ngọt lành thu hút tang thi lãng vãng xung quanh. Chúng lê từng bước chậm chạp về nơi phát ra mùi máu. 

Mã Như Ngọc lặng im nhìn tất cả. Nhìn hình ảnh lũ nam nhân khi nãy còn tìm cách lăng nhục cô hiện tại la hét thảm thiết, bị móng vuốt của tang thi xé rách da thịt, gặm cắn máu tươi cuối cùng thành một thi thể máu thịt mơ hồ. Nhìn tên người yêu đốn mạc của mình cố lê lết cơ thể tàn phế tránh thoát tang thi và phát ra những âm thanh cầu cứu mơ hồ, tối nghĩa cuối cùng vẫn bị cắn nuốt máu thịt.

Hình ảnh xung quanh huyết tinh và vô cùng đẫm máu. Mùi máu càng ngày càng nặng lôi kéo càng nhiều tang thi tới. Chứng kiến tất cả nhưng Mã Như Ngọc không hề có ý định chạy trốn. Cô mệt rồi.

Khi một tang thi vươn móng vuốt về phía cô, cô cũng chả buồn tránh né. Cứ mặc kệ bàn tay xám xanh đó đâm thủng da thịt mình, khi một bàn tay sắc nhọn đâm thủng lồng ngực cô lấy ra một thứ màu đỏ đang đập thình thịch cảm giác của cô là dường như cũng không đau như mình nghĩ.

Mất đi trái tim thời gian sống sót của cô chỉ còn vài phút. Khi tầm mắt mơ hồ cô biết lũ tang thi xung quanh đang cắn nuốt máu thịt cô nhưng cô không để tâm vì hiện tại cô cảm thấy rất lạnh. Thì ra cái chết lạnh lẽo và cô tịch như vậy sao? Cả cuộc đời của cô đã làm được những gì? Tới chết cũng không có gì để tiếc nuối không nỡ bỏ. Không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó nữa.

Bỗng cô nhớ về cha mẹ mình, nhớ về ký ức tuổi thơ hạnh phúc khi xưa. Cô bất giác mỉm cười, đây không phải nụ cười ôn nhu hay khách sáo bình thường mà là nụ cười hạnh phúc. Hạnh phúc như một đứa trẻ được món đồ chơi yêu thích.

Rồi cô vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt. Trên đời không còn người gọi Mã Như Ngọc nữa rồi.

----------------------------------

Hai chiếc xe lăn bánh trên đường với tốc độ nhanh. Hai bên đường là tang thi du đảng và máu thịt hay xác người. Ra khỏi khu vực thành phố tang thi trên đường trở nên ít lại.

Hai chiếc xe vẫn chạy trên đường. Chiếc hummer chạy phía trước không gian trong xe lại vô cùng yên tĩnh.

Vệ Phong cầm tay lái chăm chú chạy về phía trước, Tô Thiệu Nam ngồi bên ghế phó lái thì đang chống cằm suy nghĩ gì đó. Ghế sau ngồi ba người Lưu Thiên Uy, Lâm Duệ và Mộc Thanh lại càng không có lời gì để nói. Ba người một kẻ không muốn nói, một kẻ muộn tao không biết nói thế nào, một kẻ mặt than phun tào càng không nói. Nên ba người cộng lại nói cũng không bằng một Vệ Phong.

Người đầu tiên không chịu đựng được là Mộc Thanh. Y không hề muốn ngồi giữa hai nhân vật chính mà còn trong không khí như vậy tí nào.

"Chúng ta để tất cả người thường đi một xe như vậy được sao?"

Nghe lời y nói Vệ Phong cầm tay lái nhìn về phía kính chiếu hậu hơi cười cười, trả lời.

"Cậu nghĩ nhiều làm gì. Bọn họ tự muốn theo chúng tôi, họ cũng tự nói có khả năng chiến đấu. Nên an toàn của họ đâu nằm trong phạm vi chúng ta phải lo."

Gã nói thật sự rất hợp tình hợp lí, hợp lí tới mức làm Mộc Thanh có cảm giác không thể Phản bác. Không thể phản bác nên Mộc Thanh thức thời nhắm chặt miệng không nói chuyện nữa.

Lưu Thiên Uy nãy giờ vẫn yên lặng nghe hai người nói chuyện, thấy cuộc nói chuyện kết thúc cậu mới lên tiếng.

"Quân nhân các người, không hoàn toàn giống như trong suy nghĩ của tôi."

Nghe cậu nói chuyện Lâm Duệ từ đầu luôn trầm tư quay đầu lại nhìn cậu nhưng không nói gì. Tô Thiệu Nam cười nói.

"Thiên Uy tiểu đệ à. Vậy trong lòng đệ, quân nhân là như thế nào?"

"Là biểu tượng của chính khí, luôn mang trong mình suy nghĩ vì dân phục vụ. Đôi khi tôi có cảm giác họ thánh mẫu tới ngu ngốc nhưng họ vẫn rất đáng nể phục." Thiên Uy gần như không cần suy nghĩ liền nói ra câu trả lời. Bởi vì trong ấn tượng của cậu cha của cậu chính là như vậy, sau này ca ca trưởng thành tuy tính cách không hoàn toàn chính trực như cha nhưng anh ấy vẫn là một quân nhân vì dân.

Nghe câu trả lời của cậu, Tô Thiệu Nam bật cười. Quả nhiên là đệ đệ của Tiểu Minh Tử, tuy nhìn có hơi âm u, tiêu cực một chút nhưng trong suy nghĩ vẫn vậy.

"Đệ nói đúng lắm Thiên Uy tiểu đệ. Quân nhân chân chính phải là như vậy. Nhưng chính là, chúng tôi không phải quân nhân a." Nói tới đây Tô Thiệu Nam hơi giảo hoạt mỉm cười, anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu ý đồ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Uy. Nhưng để hắn phải thất vọng là khi nghe tin này, mày của cậu chỉ hơi nhíu một chút rồi trở lại bình thường.

Không nhìn thấy được điều mình muốn thấy làm anh cảm thấy có hơi thất vọng hứng thú thiếu thiếu, nhưng vẫn làm hết bổn phận nói tròn câu: "Chúng tôi xuất thân từ lính đánh thuê. Đối với chúng tôi thực hành nhiệm vụ và bảo vệ mạng sống của đồng đội mới là quan trọng nhất."

Nghe anh ta trả lời như vậy Lưu Thiên Uy cũng không quá bất ngờ, còn có cảm giác "quả nhiên là thế". Bọn họ hành động rất quyết đoán lại tinh chuẩn, không hề lưỡng lự dù một giây. Phong cách làm việc quyết đoán thậm chí có phần huyết tinh này nói là lính đánh thuê thì phù hợp hơn quân nhân nhiều.

Chỉ là, kiếp trước cậu chưa từng nghe tân thủ lĩnh căn cứ Lâm gia xuất thân là lính đánh thuê. Không lẽ là do đây chỉ là chi tiết nhỏ nên không ai để ý?

So sánh với Thiên Uy chỉ hơi kinh ngạc thì Mộc Thanh có thể dùng từ kinh hãi để hình dung. Hiện tại tâm trạng và suy nghĩ của y rối thành một nùi, nhưng những gì thể hiện trên mặt lại là một mảnh lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.

Chi tiết này hoàn toàn không có trong cốt truyện!! Rõ ràng Lâm Duệ phải là một quân nhân chính khí lẫm nhiên. Tuy là vẻ ngoài rất lạnh lùng nhưng sự thật bên trong là một tên muộn tao mặt lạnh tâm nóng. Còn hiện tại, thì xuất thân là lính đánh thuê hành động lạnh lùng tàn nhẫn. Lãnh huyết tâm cũng lãnh. 

Còn Lưu Thiên Uy rõ ràng là một người hơi vô tâm, lười biếng nhưng lại là người nguyện làm tất cả cho người thân, bạn bè của mình là tên lười thích bao che khuyết điểm. Khi ở bên Lâm Duệ còn sẽ làm nũng, sẽ bán manh để xin tha thứ khi bản thân làm sai. Còn hiện tại thì...

Mộc Thanh nhìn qua tên nhóc cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, bất cần và thậm chí còn ẩn ẩn dấu hiệu hắc hóa đang ngồi kế bên mình chỉ muốn lấy tay đỡ trán. Cốt truyện chạy lệch tới mức này, còn có thể sửa sao?

Mộc Thanh thả tay xuống lặng lẽ làm một pháp quyết nhỏ, dồn linh lực vào mắt rồi nhìn về phía Thiên Uy. Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn của thiếu niên được cột một sợi dây mỏng manh màu hồng đỏ, đầu còn lại của sợi dây thì nằm được cột trên cổ tay Lâm Duệ. Tuy sợi dây rất mỏng thậm chí có phần mỏng manh tới mức không thể thấy nhưng nó vẫn tồn tại.

Mộc Thanh khi nhìn thấy sợi dây được cột trên tay hai người thì thật nhẹ thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần có thì còn khả năng cứu vãn.

-------------------------------------------

Hai chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đường. Mắt thấy bầu trời đã xập xệ tối, Vệ  Phong mới nhìn về phía kính chiếu hậu, nói với Lâm Duệ.

"Lão đại, trời tối rồi. Chúng ta phải tìm nơi nào trú tạm thôi. Di chuyển vào ban đêm dễ thu hút nhiều rắc rối lắm."

Nghe vậy Lâm Duệ đưa mắt ra ngoài trời, bầu trời đã bắt đầu xập tối, từ xa những đám mây đã chuyển thành màu đỏ. 

"Ngươi chạy quanh đây tìm một chỗ nào thích hợp để dừng chân, còn nếu không tìm thấy thì ra phía sau dò hỏi xem có ai hiểu biết rõ địa hình ở đây không."

Nghe vậy, khi Vệ Phong định đáp lời thì bị chen ngang.

"Ta biết có một chỗ."

Mọi ánh mắt lại lần nữa lại đổ dồn về phía Mộc Thanh. Đối mặt với bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, Mộc Thanh vô cùng trấn tĩnh bình tĩnh nói tiếp. 

"Từ đây chạy về phía Đông hơn 300 mét nữa sẽ nhìn thấy một ngôi nhà hoang. Chỗ này là ngoại ô, ít người qua lại nên địa điểm đó sẽ rất an toàn tại thời điểm này." 

"Làm sao cậu biết?" Lâm Duệ lạnh lạnh lên tiếng. Tuy thanh niên này rất mạnh nhưng cũng rất thần bí, ngoại trừ cái tên bọn hắn không hề biết gì về y. Nên không thể hoàn toàn đặt niềm tin vào y được.

Tôi nhìn thấy trong cốt truyện. Nhưng Mộc Thanh sự thật không thể nói như vậy, y chỉ trơ khuôn mặt than của mình nói.

"Tôi từng đi ngang qua con đường này. Và nghỉ tạm trong nhà đó nên mới biết tới nó."

Nghe y trả lời Lâm Duệ xem như là tin tưởng, ra hiệu cho Vệ Phong đi theo hướng y chỉ. Hai chiếc xe lộc cộc chạy trên đường đá, vượt qua một cánh rừng nhỏ thì thấy ở cuối con đường một tòa nhà bỏ hoang.

Đây là một tòa chung cư đã bị bỏ hoang thật lâu, từ đám rong rêu xanh mướt bám trên tường gạch là có thể đoán được. Cốt thép, xi măng được xây lắp rất vững chãi nhưng lại chưa được hoàn thành hoàn toàn.

Tuy không hiểu được suy nghĩ của chủ nhân chung cư này khi xây dựng tại địa phương rừng thiên nước đọng này, nhưng loại địa phương này thời điểm bình thường sẽ không có người đặt chân tới. Phía trước mạt thế thì địa phương này tồn tại như một quỷ trạch, nhưng tới mạt thế rồi nó lại thành địa phương an toàn nhất.

Đoàn người Lâm Duệ dừng lại rồi thu xếp vật tư xong rồi thì trời cũng đã hoàn toàn tối. Chung cư rất lớn, gồm 5 tầng lầu và rất nhiều phòng nên mọi người có thể tùy ý tìm một căn phòng ngủ. Sau khi thấy tất cả đã thu xếp xong nhìn sắc trời cũng đã tối đen, Lâm Duệ mới trầm giọng lên tiếng.

"Các người sửa sang lại bản thân xong thì nghỉ ngơi đi. Không cần biết các người có tin không nhưng tang thi vẫn sẽ tiến hóa và càng linh hoạt hơn những gì các ngươi đã thấy. Cho nên ban đêm không thể khinh thường, tất cả mọi người thay phiên gác đêm, không có ý kiến gì chứ?"

Mọi người đều không có ý kiến, chưa kịp đáp lời thì một giọng nữ u oán vang lên.

"Gác đêm sao?!! Nhưng cả ngày hôm nay chúng tôi đi mệt lử cả rồi. Hiện tại cả người rã rời, bủn rủn. Làm sao mà gác đêm được."

Nói rồi Vân Yên như giận dỗi phùng má, ngón tay vặn vặn vạt áo, đôi mắt mèo to tròn ngập nước đầy vô cùng đáng thương. Hình ảnh như một con mèo con bị vô cùng ủy khuất làm người ta bất chợt muốn vuốt ve, dỗ dành. Thấy ả như vậy Đại Hải hơi bước lên như muốn che chở ả.

"Lâm đại nhân, Tiểu Yên nói đúng đấy. Chúng ta chỉ là người thường, đi đường nguyên ngày hôm nay còn trải qua nhiều chuyện như vậy tất cả đều đã mệt lử. Nếu kêu chúng tôi thức đêm để canh gác thì có hơi... Sức khỏe chúng tôi thì không sao, nhưng nếu vì chúng tôi mà chậm trễ đội ngũ thì không tốt lắm."

Lời gã nói thật sự rất hay, khiêm tốn biết điều ngoại hình trung hậu thành thật càng làm người ta tin tưởng gã thật sự là vì đội ngũ suy nghĩ. Nhưng tổng kết lại lời của gã là: tôi không muốn gác đêm.

Lâm Duệ mặt lạnh chứng kiến tất cả nhưng khinh thường phản ứng. Tô Thiệu Nam đầy mặt ôn hòa lắng nghe gã nói nhưng ý cười lạnh dưới mắt gần như không hề che giấu.

Nghe hai người cứ kẻ xướng người họa mãi, tính tình không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài - Trịnh Văn Cảnh, mở miệng châm chọc.

"Chít chít meo meo nhiều như vậy làm gì. Lười biếng không nghĩ gác đêm thì cứ nói đại đi. Ở đây đâu chỉ có mình các ngươi là người thường, cũng có ai như các ngươi cứ than vãn mãi. Nếu không muốn làm thì để người khác làm, những kẻ không muốn mặt chính là không muốn mặt. Cả quy tắc sống đơn giản nhất cũng không có khả năng lãnh hội. Đúng là đáng thương." Nói rồi hắn hơi nhếch mép, khóe miệng tạo thành một độ cung vô cùng châm chọc.

Đại Hải nghe hắn nói vậy cũng tức đỏ cả mắt nhưng gã vẫn cố bình tĩnh lại: "Trịnh tiểu đệ ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta chỉ là suy nghĩ cho mọi người thôi. Với lại ta thấy đám người Lâm đại nhân đều là dị năng giả sức mạnh phi thường, nên họ cũng đâu cần chúng ta gác đêm chứ." 

Nghe gã nói vậy, Vân Yên liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy. Dị năng giả siêu phàm như vậy chắc chắn phải dư sức bảo vệ người thường yếu ớt như chúng tôi rồi, còn cần chúng tôi làm gì? Với lại, bọn họ là quân nhân thì bảo vệ chúng ta thì có gì là sai." Trong suy nghĩ cô ta thì quân nhân ăn lương của nhân dân đương nhiên phải vì dân phục vụ, thậm chí vì dân hy sinh cũng là vinh hạnh của họ.

Nghe tới đây thì Tô Thiệu Nam lên tiếng cười lạnh: "Vân tiểu thư dường như có hơi hiểu lầm rồi. Quân nhân có vẻ thật sự là nô bộc của nhân dân nhưng chúng tôi thì không phải. Chúng tôi cho các người đi cùng cũng không phải vì cái gọi là trách nhiệm quân nhân gì, mà chỉ đơn giản là vì các người cầu xin được đi cùng chúng tôi thôi. Việc các người sống hay chết không nằm trong phạm vi suy xét của chúng tôi. Mà, đã đi cùng tụi này thì ít nhất cũng phải hiểu chút luật cơ bản, như: không thể cãi lại mệnh lệnh."

Bị anh ta nói tới không biết nên đối đáp thế nào. Đúng là bọn cô cầu xin đi theo họ nhưng họ cũng đã đồng ý thì ít nhất định phải chịu trách nhiệm chứ.

"Anh... anh không nói lý lẽ! Các anh là quân nhân sao lại nói như vậy được. Với lại chúng tôi đâu phải là thú cưng của các anh mà lại không được phép cãi lại mệnh lệnh? Sao các anh có thể quá đáng như vậy!"

Nói rồi cắn chặt môi, hai mắt rơm rớm nước nhưng lại không khóc. Vẻ mặt đã chịu ủy khuất to lớn nhưng lại không khóc này thật sự rất làm người ta đau lòng.

Quả nhiên, Đại Hải thấy vậy thì đau lòng vỗ vỗ vai cô. Vẻ mặt nghiêm khắc lại có phần tức giận nhìn Tô Thiệu Nam.

"Sao anh có thể xử quá đáng như vậy với một cô gái. Với lại các người là quân nhân bảo vệ người dân không phải bổn phận của các người sao? Sao các người có thể nói những điều vô trách nhiệm như vậy? Không cảm thấy xấu hổ với quân kỳ trên vai sao?"

Thấy vậy, Tô Thiệu Nam cũng hơi thiếu hứng thú tiếp tục đùa giỡn. Lúc anh ta định nói gì thì một giọng nói lành lạnh vang lên.

"Đủ rồi. Đó chính là luật. Khi các người ở trong đội ngũ của tôi thì phải tuân theo luật. Nếu không thì..." Nói tới đây thì hắn ngừng lại. Vệ Phong và Tô Thiệu Nam hiểu ý, bước tới khống chế hai người không để ý hai người kêu la, muốn dùng hành động chứng minh kết cục của kẻ kháng lệnh chính là trục xuất.

Thấy hai người kiên quyết tới vậy, Đại Hải và Vân Yên lúc này mới biết sợ. Hiện tại trời tối như vậy nếu họ bị đuổi ra ngoài chỉ có con đường chết. Hết đường lựa chọn họ chỉ có thể cầu xin tha thứ, mong Lâm Duệ đổi ý.

Tiếng bọn họ khóc lóc, van xin vang vọng khắp nơi, vào đêm tối tĩnh mịch lại càng có vẻ rõ ràng. Nãy giờ vẫn chỉ ngồi yên xem kịch hay, lúc này Thiên Uy mới đứng lên, nói.

"Được rồi Lâm đại ca, hiện tại ngươi ném bọn họ ra ngoài bọn họ chết không nói. Chỉ nói bọn họ khóc lóc la hét cũng sẽ kéo tới cả đám phiền phức. Hiện tại chúng ta cần nghỉ ngơi cho chuyến đi dài ngày mai."

Lâm Duệ nghe cậu nói vậy tính nói: tôi có cách cho họ im miệng. Nhưng không biết sao, khi thấy cậu thì điều định nói lại nuốt vào bụng, hắn chỉ trầm mặc gật đầu rồi không nói gì nữa.

Thấy hắn đồng ý Vệ Phong và Tô Thiệu Nam cũng buông tay ra. Bị hành động vừa rồi dọa sợ, Đại Hải và Vân Yên lần này im như chim cút, không dám lại lên tiếng. Họ biết nếu vừa rồi không có thiếu niên ít nói kia lên tiếng khuyên can, nhất định họ sẽ bị không chút lưu tình ném ra ngoài.

"Vậy nhóm người thường các ngươi canh nửa đêm đầu. Thiệu Nam, Vệ Phong, Mộc Thanh canh nửa đêm giữa. Ta và Thiên Uy canh nửa đêm cuối." Lâm Duệ nhìn xung quanh cuối cùng đã im lặng, lên tiếng.

"Lão đại cứ để tôi canh nửa đêm sau với anh. Thiên Uy tiểu đệ còn nhỏ dù có dị năng đi nữa thì vẫn không thay đổi được. Nên cứ để đệ ấy canh nửa đêm đầu đi." Vệ Phong nở nụ cười sang sảng nói. Canh nửa đêm đầu đương nhiên thoải mái hơn, hết ca có thể ngủ thoải mái tới sáng. Một đứa nhỏ chưa phát dục đương nhiên cần ngủ nhiều. Bản thân vì đệ đệ bảo bối của Tiểu Minh Tử kia cũng suy nghĩ nhiều lắm chứ bộ.

Vệ Phong vừa nghĩ vừa vuốt cằm, cuối cùng còn cười khà khà khả nghi.

"Không cần. Tôi không nhỏ như anh nghĩ, một mình tôi canh nguyên đêm vẫn được." Lưu Thiên Uy nghiêm túc cự tuyệt. Cậu đã không vừa lòng với xưng hô 'Thiên Uy tiểu đệ' này lâu lắm rồi. Cậu biết hiện tại cậu rất lùn, nên không cần nhắc đi nhắc lại từ 'tiểu' mãi.

"Hồ đồ. Ngươi mới bao nhiêu mà đòi một mình canh gác. Người lớn chúng ta không phải để trưng." Lâm Duệ nghiêm khuôn mặt lạnh bác bỏ suy nghĩ vớ vẩn của nhóc con.

"Đúng đó Thiên Uy tiểu đệ, nếu ngươi ngủ nghỉ không đầy đủ rồi không phát dục được tên Tiểu Minh Tử kia lại nói chúng ta bắt nạt đệ đệ bảo bối của hắn." Thấy lão đại cũng tham gia nên Tô Thiệu Nam cũng mặt cười tủm tỉm tham gia.

Mộc Thanh không nói gì nhưng chỉ lẳng lặng bước tới bên cạnh cậu dùng chiều cao hơn một cái đầu của mình nói cho thiếu niên sự thật cậu hoàn toàn là một đứa nhóc chưa phát triển.

Thiên Uy còn muốn phản bác cái gì nhưng khi thấy bản thân phải ngẩng đầu lên nhìn đám tường thành trước mặt, cậu bỗng không còn hứng thú nữa. Thôi các người muốn sao cũng được.

Cuối cùng mọi chuyện kết thúc với sự sắp xếp như ban đầu của Lâm Duệ.

Lời tác giả:

Mọi người là như thế này, một hôm có một bạn hỏi mình "bạn có phải fan Dương Tử tỷ không?" thật sự mình không phải là người quan tâm lắm giới giải trí, thậm chí mình còn ít coi phim nên mình phải lên mạng để tra thử 'Dương Tử tỷ' là ai. Sau đó mình phát hiện ra tên wattpat của mình bị trùng với tên một nữ thần bên Trung Quốc.

Sau khi nhận ra nên mình quyết định sẽ đổi tên wattpat. Từ giờ mình sẽ đặt tên wattpat là Lưu Diệp Y. Mình viết đoạn này để thông báo cho người đọc, để các bạn khỏi bất ngờ. Mà chắc có vài bạn đọc chưa tới đây mà mình đã đổi tên rồi nên... hình như đoạn văn này không quan trọng lắm...

Thôi xin lỗi vì đã làm tốn thời gian mọi người. Cảm ơn vẫn luôn theo dõi và đọc truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro