Đáng đời ngươi bị đánh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên khí Long Tiêm tu luyện mặc dù đã biến mất không còn một mảnh, nhưng cô không phải là người mà ai cũng có thể khiêu khích!

Cô thường xuyên cùng em trai, cha mẹ giao đấu. Công lực không còn thì vẫn còn có nội công, đối phó với một học sinh trung học vậy là đủ rồi

Bạn học đều bị khí thế của Vân Khởi doạ sợ, phòng học nhất thời yên tĩnh duờng như có thể nghe thấy tiếng muỗi bay.

Một lát sau phòng học mới náo nhiệt trở lại, Lý Đào đã được bạn cùng lớp đưa đến phòng y tế. Mặc dù không dám nói lời độc ác gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ hung ác. Hắn ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bạn cùng bàn của Vân Khởi là một nữ sinh hết sức xinh xắn gọi là Vương Manh, một trong số ít bạn bè của Vân Khởi. Vương Manh lúc này lại cúi thấp đầu. Ngay cả liếc mắt nhìn Vân Khởi cũng không dám hoặc là nói cô ấy chính là sợ đắc tội Lý Đào. Vương Manh mặc dù gia cảnh không tệ nhưng lại không so được với nhà Lý Đào.

Long Tiêm cũng không thèm để ý, cô ngồi ở chỗ của mình cúi đầu xem sách giáo khoa, cô nhìn kiến thức quen thuộc trên sách. Đời trước lúc Long Tiêm năm tuổi, giáo sư đại học đã không dạy nổi. Về sau cô đều là theo cậu học tập.

Cậu cô lúc mười sáu tuổi đã lên đến học vị tiến sĩ, cô đi theo cậu học tập ba năm. Hiện tại đừng nói là kiến thức cao trung, đến cả thi tiến sĩ đối với cô cũng dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong chốc lát, chuông vào học vang lên. Tiết đầu tiên là số học, giáo viên là một nam trung niên có chút béo, đồng thời ông ta cũng là chủ niệm lớp Vân Khởi.

Vân Khởi trước kia, so với những môn tự nhiên thì thành tích môn Văn của cô ấy rất tốt. Nhưng toán lý hoá cũng rất kém cho nên thời gian qua đều không thích tiết số học.

Nhìn trên bục giảng chủ nhiệm nói nước bọt bay tứ tung, Vân Khởi có chút nhàm chán liền gục xuống bàn ngủ. Đột nhiên, một giọng nam cao tiếng vang lên.
"Vân Khởi, đứng lên!"

Vân Khởi vội vàng đứng lên, liền thấy chủ nhiệm vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô.
Vân Khởi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh không nói gì.
Chủ nhiệm chứng kiến thái độ của Vân Khởi, cơn giận ngày một tăng. Hắn ghét nhất chính là đi học không lo nghe giảng:

" Vân Khởi, em đi lên giải đề này đi!" chủ nhiệm chỉ trên bảng đen nói.

Vân Khởi nhìn thoáng qua, sau đó cô đi lên bảng cầm lấy phấn. Từng nét phấn xoàn xoạt trên nền bảng xanh. Lưu loát, dứt khoát giống như học thuộc lòng đáp án. Đề bài phiền phức được cô giải một cách nhanh chóng như đã tính toán theo công thức hàng trăm lần, trực tiếp viết ra đáp án.

Ánh mắt của chủ nhiệm từ phẫn nộ dần chuyển qua kinh ngạc rồi chuyển thành hài lòng, hắn tất nhiên là thích học sinh có thành tích tốt. Học sinh phía dưới vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vân Khởi, bọn họ cảm giác Vân Khởi hôm nay không giống truớc kia. Vân Khởi viết xong liền đem phấn quăng lại bục giảng. Cô nhìn chủ nhiệm một cái, chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu ý bảo Vân Khởi có thể đi rồi.

Mặc dù cảm thấy Vân Khởi giải đề rất tốt, nhưng chủ nhiệm vẫn không nhịn được dặn dò:

" Chú ý nghe giảng!"

" Vâng" Vân Khởi nhu thuận gật đầu. Chủ nhiệm lớp càng thêm hài lòng, lập tức bắt đầu giảng lại cách giải cho học sinh ở phía dưới.

Buổi trưa sau khi tan học, Vân Khởi cũng theo đại đa số học sinh đi đến căn tin. Lầu một của căn tin, so với thức ăn bên ngoài thì tương đối rẻ và cũng tiện lợi hơn. Bởi vậy huơng vị khá bình thường.

Lầu hai giá cả thức ăn cao hơn một chút. Dù sao đại đa số học sinh trong trường đều rất có tiền.

Truớc kia Vân Khởi đều là ở lầu một ăn cơm, Vân Khởi mặc dù là thiên kim của Vân Thị nhưng sinh hoạt phí lại không nhiều. Thẩm Hoa Vinh mặc kệ những thứ này, Dương Mai lại hận không thể để cô chết đói, dĩ nhiên sẽ không cho Vân Khởi nhiều tiền.

Trước kia Vân Khởi cũng không biết giành lại những thứ thuộc về mình. Chỉ biết nhẫn nhịn, nhẫn nhịn...

Long Tiêm cảm thấy đám người Thẩm Hoa Vinh, Dương Mai, Thẩm Duyệt mặc dù đáng hận. Nhưng suy cho cùng thì người tạo nên bi kịch của Vân Khởi lại là chính Vân Khởi, bởi vì cô ấy chỉ biết nhẫn nhịn!

Không tranh đoạt được quả là bất hạnh!!

Hiện tại đổi thành Long Tiêm, cô dĩ nhiên sẽ không uỷ khuất chính mình đi thẳng lên lầu hai.

Ở thế giới này mặc dù Long Tiêm một phân tiền cũng không có, nhưng trong không gian của cô có không ít trang sức và mỗi một món đều là vô giá. Vân Khởi định buổi chiều sau khi tan học sẽ đi qua chỗ bán đấu giá. Sau đó thuê một căn phòng ở bên ngoài, nếu không ở trong ký túc xá cùng ngủ với các bạn học khác, thì tu luyện không tiện. Mạt thế sắp tới, Vân Khởi muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân. Như vậy mới có thể sinh tồn tốt ở mạt thế được.

Hơn nữa ở mạt thế cái gì cũng thiếu thốn. Vân Khởi cần lượng lớn vật tư, mà những thứ này đều cần tiền.

Lên lầu, học sinh trên lầu có vẻ ít hơn. Vân Khởi không đếm xỉa nhưng ánh mắt khác thường của những học sinh khác, trực tiếp đi đến quầy chọn mấy món ăn. Tổng cộng hơn ba trăm tệ, quả nhiên.

Bưng món ăn, tìm được một chỗ ngồi gần đó. Mới vừa ngồi xuống liền nghe có người kêu tên mình, Vân Khởi bực mình ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Thẩm Duyệt trưng ra vẻ dịu dàng, cười ôn hoà.

" Tiểu Khởi, không nghĩ đến có thể gặp em ở chỗ này" Khuôn mặt Thẩm Duyệt tràn đầy kinh ngạc, dường như việc Vân Khởi có thể ngồi ăn cơm ở đây thật sự vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.

"Ừ" Vân Khởi nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Duyệt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thẩm Duyệt nhìn thấy Vân Khởi đối xử lạnh nhạt với mình. Sắc mặt cô ta liền khó coi, đáy mắt loé lên tia phẫn nộ.

" Có chuyện gì vậy?" Nữ sinh đi cùng Thẩm Duyệt thấy Vân Khởi một mặt lạnh nhạt, lại nhìn qua Thẩm Duyệt một thân bi thương liền khẩn trương bất bình thay "cô bạn" mình.

" Sương Sương, đừng nói nữa. Tại mình không tốt lại đi quấy rầy Tiểu Khởi, tụi mình đi thôi" Thẩm Duyệt gấp rút kéo Ngô Sương đi, bất đắc dĩ nói.

"Hừ" Thẩm Duyệt khuyên giải chẳng những không làm cho Ngô Sương bỏ qua. Ngược lại còn gạt tay Thẩm Duyệt, chỉ thẳng Vân Khởi mà mắng:

" Mày nhiều lắm cũng chỉ là một con nhỏ nghèo kiết xác, Tiểu Duyệt nói chuyện với mày đã là vinh hạnh. Mày tự cho mình là ai ?"

" Đúng vậy, cũng không nhìn một chút xem bản thân có gì mà kiêu ngạo!"

" Đúng vậy, đây là chỗ mà mày nên đến sao? Mày có biết cơm ở chỗ này đắt tiền bao nhiêu không? Mày ăn nổi sao?"

"Tự cho là mình tốt lắm sao!"

Những nữ sinh đi bên cạnh Thẩm Duyệt ngươi một lời ta một tiếng, hận không thể chê bai đến Vân Khởi cái gì cũng sai. Thẩm Duyệt thấy vậy không khỏi đắc ý, nhưng cuối cùng lại biểu lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.

"Rầm!" Vân Khởi nhíu mày đập lên bàn một cái. Cái bàn không chịu nổi sức mạnh khổng lồ của Vân Khởi mà chia năm xẻ bảy.

Nhìn thấy ánh mắt của những học sinh xung quanh ngập tràn vẻ sợ hãi, Vân Khởi nhanh chóng đi đến trước mặt mấy nữ sinh. Một trận gió thoảng qua, người xem kịch cũng chỉ nghe thấy âm thành "Bành bạch..." vang lên giòn giã, sau đó chỉ thấy trên mặt những nữ sinh vênh váo tự đắc vừa rồi in năm dấu ngón tay đỏ tươi, dấu tay rõ ràng. Nhiều người cũng không kịp phản ứng.

Một lát sau, mấy nữ sinh mới kịp phản ứng lại, lập tức rống to muốn xông lên trước gây sự với Vân Khởi. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng kia, chân của họ như bị dính chặt trên mặt đất. Ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

" Tiểu Khởi? Ngươi?" Thẩm Duyệt khiếp sợ nhìn Vân Khởi. Nữ sinh lãnh khóc trước mặt cô ta giờ đây còn là Vân Khởi nhu nhược trước kia sao ? Còn là Vân Khởi bị bắt nạt cũng không dám phản kháng sao ? Ai có thể nói cho cô ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

Thẩm Duyệt mất một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ vẻ khiển trách.

" Tiểu Khởi, cậu làm sao lại đánh người vậy? Các cô ấy đều có ý tốt, các cô ấy chỉ là..." Thẩm Duyệt muốn nói tiếp lại bị Vân Khởi trào phúng bằng ánh mắt lạnh như băng, cô ta trực tiếp bị nghẹn họng không cách nào nói tiếp.

"Mày?" Vân Khởi chỉ Thẩm Duyệt

"Còn dám chọc tao, cẩn thận tao đánh mày!"

Bây giờ Vân Khởi muốn đối phó Thẩm Duyệt lại đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng cô lại không nghĩ đến việc đối phó cô ta lúc này. Thế thì lại lợi cho cô ta quá. Thẩm Duyệt, chờ đến mạt thế. Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là địa ngục!
———————
Mình có chỉnh lại xưng hô thành mày tao vì mình nghĩ nữ chính thuộc dạng người ăn miếng trả miếng, phóng khoáng, không chịu uỷ khuất về mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro