Chương 1: Sự kiện con mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Bình Thường, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học L, thất nghiệp. Đạt chuẩn thanh niên bị sàng lọc của xã hội. Không ước mơ, học thức nhàng nhàng, không sức khoẻ, không gia thế, không tiền, cũng không có ý chí. Thứ khiến y cảm thấy hứng thú và kiên nhẫn duy nhất là nằm giường đọc truyện ba xu, ảo tưởng cuộc sống của nhân vật chính và ăn đồ ăn vặt.

Triệu Bình Thường là người biết hài lòng cái mình đang có, hay nói đúng hơn là lười suy nghĩ và làm để cải thiện. Sinh ra trong gia đình bốn người. Cha mẹ học hành không đến nơi đến trốn nên đành vắt mồ hôi lao động, trắng tay làm nên coi như đủ ăn đủ tiêu đủ dùng. Em trai 18 tuổi, vừa trải qua kì thi đại học, đương nhiên thằng ăn hại trượt và dự định học ở trường loại hai. Cha mẹ Triệu Bình Thường rất thất vọng nhưng cũng không dám trách mắng, ai chẳng sợ con mình quẫn trí tự tử hay đại loại biến mất trên đời.

Tháng 7 mưa to, đường ống dẫn nước trên mái nhà bị tắc, nhà dột. Công việc kinh doanh của cha mẹ Triệu gặp trắc trở, đã hơn một tháng không có người đặt hàng. Con trai đầu thì thất nghiệp, cả ngày nằm giường ngủ và đọc truyện. Đứa thứ hai có vẻ bận rộn hơn, ngủ đến trưa dạy ăn cơm rồi lại ngủ đến chiều đi tập thể dục, đến tối về ăn cơm rồi xem anime đến đêm. Triệu Bình Thường lười biếng đưa chân vén rèm cửa sổ sát giường, y nghĩ trời cứ mưa thế này không biết nhà y có bị sập lụt không, nghèo thật. Bầu trời 4h chiều mùa hè âm u lặng thinh.

Gần 6h tối mẹ Triệu đội mưa về đến nhà, mệt mỏi nhìn nhà lênh láng nước, bực nhọc gắt: "Triệu Bình Thường, ở nhà không làm gì sao không biết lấy chậu hứng dột, xuống lau nhà, nấu cơm"

Triệu Bình Thường lúc này mới choáng váng tỉnh dạy, ngủ mê man, đầu y vựng vựng, đau nhức, mặt mũi tối tăm loạng choạng bám víu tường bò xuống nhà nấu cơm. Người mệt mỏi không có khẩu vị, y mặt nặng mày nhẹ xử lí nguyên liệu, thêm gia vị. Lúc sau, cha Triệu và em trai cũng lục tục về đến nhà.

Cả nhà bắt đầu lặng thinh ăn cơm, cha Triệu thỉnh thoảng hỏi em trai chuyện học đại học sắp tới. Triệu Bình Thường ngước nhìn trời mưa, ăn nhanh bữa cơm không vị rồi dọn dẹp mọi thứ, tiếp tục lên giường đọc tiểu thuyết ba xu y đang xem dở. Triệu Bình Thường nghĩ nếu cuộc sống cứ trôi qua thế này cũng tạm ổn, không cần lo kiếm tiền, không cần lo tìm việc, y ước mình giống như con sâu gạo, nằm rồi ăn, điển hình kiểu người ăn no chờ chết.

Có lẽ ông trời chướng mắt Triệu Bình Thường, khiến cho y không được như ý. Con mèo vàng nhà Triệu Bình Thường nuôi đi bậy, nó lại rúc đúng chỗ để đi. Sau ba bốn lần dọn phân mèo, Triệu mẫu chịu không nổi nên cột cổ trên tầng áp mái. Con mèo này chưa bao giờ chịu bị chói, kêu đến buồn lòng. Triệu Bình Tường đang nằm đọc tiểu thuyết nghe tiếng mèo kêu đến sốt ruột. Y tưởng tượng con mèo bị dây buộc cổ thắt nút rồi chết ngạt thì chạy lên tầng hai. Hóa ra con mèo nhảy lên cái ô sắt mà chui qua tường nhà. Y sốt ruột kéo nó lại nhưng không được, nghĩ thế nào lại nới dài dây cho mèo vàng để nó dễ di chuyển. Triệu Bình Thường đợi con mèo chui lại qua ô sắt một lúc thì về phòng đọc tiểu thuyết.

Rầm. Cửa phòng bật mở. Triệu mẫu mặt tái mét "A Thường, con mèo chết rồi, lúc mẹ lên nó đã treo lủng lẳng chết"

Triệu Bình Thường mặt xám như tro tàn, chân tay co rút, cổ y ứ lại, mồ hôi vã ra như tắm "Mẹ, con giết nó rồi, con nới dài dây cho nó, con giết nó rồi, là con giết.."

"Nếu con không nới dây cho nó thì nó đã không chết" Triệu mẫu nghe xong ngây người một lúc rồi nói.

Mắt Triệu Bình Thường dại ra như mất đi tiêu cự, con mèo chết rồi, nó là chết oan, mắt nó mở to trừng trừng, nó không hiểu sao nó lại đau, không hiểu sao bị ngạt thở, nó cứ vùng vẫy trong vô vọng rồi không hiểu cái chết đến với nó, y rõ ràng giết nó. Hóa ra, đôi khi người ta tưởng rằng đã làm việc tốt nhưng lại tự nhiên khẽ khàng giết người. Triệu Thường Bình cười khổ, y vậy mà luôn suy nghĩ mình là người nhân hậu, đây là hành vi nhân hậu độc ác cỡ nào. Y sẽ bị trời phạt. Đêm đó Triệu Bình Thường chợt tỉnh lúc 2h, toàn thân ướt đẫm. Triệu Bình Thường không dám thở mạnh, thần kinh thắt lại, đó là thứ gì, thứ gì đang trừng trừng nhìn y. Trùm chăn kín đầu, cố gắng nhắm mắt, Triệu Bình Thường tự nhủ không nhìn thấy, sẽ không nhìn thấy, là mơ, tất cả chỉ là mơ, làm ơn trời hãy mau sáng, hãy mau

Cảm ơn Các bạn ủng hộ mình
Hãy like và chia sẻ cho mình nếu thấy hay nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro