Chương 2: Tai nạn xe cộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thường ơi, còn không mau dạy, dạy mau, hai anh em mày hay thật. Thằng em thì ngủ từ chiều hôm qua đến sáng vẫn chưa dạy, có đi thi cái bằng lái xe thôi mà ngủ cả ngày, mày thì suốt ngày ngủ. Mày thế này tao tính thế nào". Triệu Bình Thường chóng mặt, y mới thiếp đi được một lát, rất mệt.

"Tối qua con mất ngủ tận gần sáng mới ngủ được, mẹ cứ để cho con ngủ, đằng nào dậy con cũng không làm gì". Y cau có nói với Triệu mẫu

"Mày lúc nào cũng ngủ, không biết sau này làm được gì". Triệu mẫu tức giận ra khỏi phòng.

8h sáng, người bình thường đều bận rộn với công việc hàng ngày, bầu trời bỗng nhiên nhanh chóng tối lại kéo dài 2 tuần, tiếp đó từng người từng người ngã xuống hôn mê. Những người đó đột nhiên tỉnh dậy, nhanh chóng bắt lấy người gần nhất cắn, máu chảy đỏ rực, khắp nơi là tiếng gào thét tuyệt vọng, mọi người bị kẻ điên kia cắn đang vùng vẫy, gào thét cầu cứu, nhanh chóng, họ biến thành giống kẻ điên kia đi khắp nơi cắn người.

"A" Triệu Bình Thường choàng tỉnh, trợn trừng mắt, y thở dồn dập, nhìn xung quanh là căn phòng quen thuộc, là nằm mơ, nhưng cơn ác mộng từ đêm qua y trải qua rất thật, Triệu Bình Thường nghĩ bản thân bị ám ảnh vì hại chết con mèo vàng. Vội vàng lắc đầu phủ nhận suy nghĩ, Triệu Bình Thường đảo mắt nhìn đồng hồ. Đã 11h trưa rồi, y phải xuống nhà nấu cơm.

"Mày bây giờ mới dạy à". Mẹ Triệu quay ra hỏi y. Triệu Bình Thường mới tốt nghiệp đại học, vì y bị bệnh tim nên cha mẹ Triệu không yên tâm cho y ở tại thành phố H làm việc,  lôi bằng được về quê nhờ người quen xin việc ở địa phương. Từ lúc em trai trượt đại học nguyện vọng một, mẹ Triệu  bắt đầu quay ra sốt ruột với y, đã mấy lần nói bóng gió chuyện y luôn trốn ở trong phòng không ra ngoài. Triệu Bình Thường bị bệnh, được mọi người nhường nhịn nên tính cách cũng khó chịu, y gắt: "Mẹ còn nói nữa con bỏ nhà đi"

Mẹ Triệu trợn mắt quát "Mày cái gì đấy, có ăn học mà lại nói vậy được à, mày xem xem ai làm mẹ mà lại như tao, nhường nhịn mày nhiều rồi mày trèo lên đầu tao à.."

Triệu Bình Thường giận dữ đi lên phòng, y cảm thấy mình chịu đủ rồi. Bản thân biết mình yếu kém, Triệu Bình Thường cũng không muốn ở H thị tìm việc làm. Y ôm suy nghĩ trở thành gánh nặng cho cha mẹ, 23 tuổi vẫn ăn bám, trong khi bạn bè đã đi làm, đi thực tập khắp nơi, dù ít dù nhiều cũng là kiếm được tiền. Triệu Bình Thường cực kì áp lực, lại tự ti vì câu nói của mẹ. Nếu cha mẹ cảm thấy nặng nề thì hãy nói ra, y sẽ tự lo việc làm cho mình. Triệu Bình Thường không có tâm trạng ăn uống, nhanh chóng lên phòng khóa trái cửa. Y cứ như vậy nhịn ăn hai bữa, cuối cùng cãi nhau một trận to với mẹ Triệu, y chạy ra khỏi nhà. Triệu Bình Thường cũng không biết đi đâu, lúc này y chỉ muốn một mình.

Kétttt.. Rầmmmmmmm

Triều Bình Thường chỉ cảm thấy người bay lên, một trận đau đớn thốc đến, xương cốt vỡ nát, sau đó trước mặt y tối đen.

Xung quanh đều là tiếng la hét, kêu cứu, bầu không khí tràn ngập sự ngột ngạt, tuyệt vọng. Những kẻ điên kia liên tục đuổi theo cắn người. Bọn họ mặc kệ quần áo rách nát, kinh dị chính là da thịt những người này đang bị phân hủy ghê rợn, dòi nhung nhúc ở những phần thịt thối rữa, hóc mắt hãm sâu, trắng dã vô thần.  Có thể nhìn ra những kẻ này không còn người nữa. Bọn họ là quái vật, quái vật chỉ còn bản năng ăn thịt người. Triệu Bình Thường đứng ở trên đường cái, y sợ đến ngây người, lúc tỉnh táo thì đã thấy trước mặt là một miệng máu thịt ghê rợn của quái vật kia. Y nghe thấy tiếng kêu đầy sự tuyệt vọng của cha mẹ đằng sau.

"A Thường, chạy đi con, chạy đi"

"Ba! Mẹ!"

"A Thường, A Thường, tỉnh lại con, tỉnh lại"

Triệu Bình Thường mở mắt, y thấy khuôn mặt lo lắng của cha mẹ Triệu, mắt phản xạ nhìn xung quanh, bản thân đang nằm trên chiếc giường màu trắng. Cha mẹ thở phào. mẹ Triệu liên tục niệm A di đà Phật, sau đó kể rằng y bị tai nạn giao thông. May mắn chiếc xe đó đâm y bay vào bãi cỏ vạch phân cách đường, xương cốt không sao, chỉ bị chấn động não ngất đi, tay chân xướt xát. Bác sĩ nói theo dõi đến khi Triệu Bình Thường tỉnh dậy là qua cơn nguy hiểm.

Triệu Bình Thường kinh ngạc, y biết không có khả năng may mắn như vậy. Rõ ràng đã cảm nhận được xương cốt mình vỡ nát do va chạm mạnh, trong tình huống ấy y chắc chắn sẽ chết hoặc sẽ bị thương rất nặng, không có khả năng chỉ bị thương nhẹ như vậy. Chuyện này thật kì lạ, chẳng lẽ thật sự có Trời Phật phù hộ, tổ tiên phù hộ. Suy nghĩ miên man Triệu Bình Thường nhanh chóng lại thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro