Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Tuyết đổ trắng cả đường, những căn nhà cao tầng đổ nát. Người đi lại xung quanh mặc quần áo rách rưới, mặc trắng bệch vì lạnh, chẳng ai bảo ai đều im lặng nhanh chóng đi đến nơi tập chung được dựng ở lều vải. Gương mặt mọi người xám xanh tuyệt vọng. Gió bên ngoài rít từng cơn như con dao sắc cứa vào da thịt, Triệu Tiểu Đường rụt người vào góc lều, trên người y mặc một bộ y phục rách nát được chắp vá khắp nơi, bàn tay bẩn thỉu, đèn xì không run rẩy cầm miếng bánh nướng bẩn thỉu, đây là đồ mà mẹ y vất vả tìm về. Dạ dày đau quặn vì đói nhưng Triệu Bình Thường cũng không dám ăn hết, còn phải để phần cho Bình An.

"Đ*t mẹ thằng kia, mày mau đưa cái bánh cho tao". Một gã đàn ông lăm lăm cầm cây gậy xông đến chiếc lều Triệu Bình Thường đang nằm.

Triệu Bình Thường co dúm người sợ hãi, ôm banh chạy ra khỏi lều.

"Mày thích chạy không, tao cho mày chết". Thấy Triệu Bình Thường bỏ chạy, gã đàn ông nhanh chóng tóm lấy y rồi đẩy xuống đất, sau đó gã cầm gậy gỗ đánh liên tiếp xuống người y. Từng gậy đánh xuống người, Triệu Bình thường như nghe được tiếng xương trong cơ thể vỡ ra từng mảnh, da thịt bị gậy nện xuống rát buốt như bị chiên sống.

"Mày thích lỳ không, thằng chó này". Gã đàn ông như con dã thú điên cuồng nện từng gậy. Chỉ khi phát tiết được tức giận gã mới dừng lại, cúi người cầm đi cái bánh trong tay Triệu Bình Thường đang lịm đi không biết còn sống hay đã chết. Gã hồi chồm hỗm trước cơ thể thoi thóp của y ăn ngấu nghiến cái bánh bẩn thỉu.

"Đ*t mẹ, cái bánh bé tí, không đủ tao lót dạ". Chưa hết tức giận, gã đàn ông đạp Triệu Bình Thường một cái, quay người, miệng lẩm bẩm những câu tục tĩu đi ra khỏi cái lều lụp xụp.

Triệu Bình Thường choàng tỉnh dạy, cả người ướt nhẹp. Tiếp tục là ác mộng, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Triệu Bình Thường ôm đầu gối co dúm người, y vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng kia. Lạnh cắt da cắt thịt, đói khát, từng nhát gậy như cướp đi từng hơi thở của y. Trong giấc mộng kia chắc hẳn y đã chết.

"Thường ơi, xuống ăn sáng, mẹ mua bánh quấn rồi đây, gọi cả thằng An dạy ăn sáng." Tiếng mẹ Triệu vang lên từ dưới bếp khiến y giật mình.

Nhanh chóng đáp lại, qua phòng em trai đánh thức, Triệu Bình Thường đi xuống bếp

"Nhìn mặt mày xanh quá, lại ốm à, có khó thở không?"

"Không sao ạ, chắc con đói tụt huyết áp"

"Vậy ăn đi, để lại một nửa cho thằng An."

Mẹ Triệu ra vườn lan gọi ba Triệu vào ăn sáng. Triệu Bình Thường nuốt từng miếng bánh, tay cầm điện thoại check mail, công ty y gửi CV đã phản hồi nhận y vào làm, hẹn tuần sau bắt đầu đến thử việc 1 tháng. Cuối cùng cũng có thể đi làm.

Trời đã vào tháng 8 nhưng năm nay gần như không có một hạt mưa, mới hơn 7 giờ sáng mặt trời đã lên chiếu bừng từng luồng nóng bức, đợi đến hơn 9 giờ ra ngoài đường thì chẳng khác gì chui vào trong lò bánh. Ba mẹ Triệu đã đi làm để tránh đi đường bị nắng thiêu đốt, Triệu Bình An đã kịp chạy ra ngoài với bạn nó. Triệu Bình Thường định tranh thủ một tuần này chỉnh đốn lại không gian trước khi đi làm.

Tiến vào không gian, hít căng bầu không khí sạch sẽ, mắt nhìn mọi thứ phát triển tốt Triệu Bình Thường rất hài lòng. Đi một vòng nhặt một đám trứng gà, trứng vịt, trứng cút trong không gian bỏ vào sọt, bỏ thêm thức ăn cho mấy con thỏ. Nhìn không gian lần nữa định bụng ra ngoài thì phát hiện ra dưới gốc lê có một tường tròn. Từ ngày có không gian y chưa bao giờ xây dựng bất kì thứ gì, ruốt cuộc là cái gì tự dưng lại xuất hiện. Đến gần mới biết là một cái giếng chỉ sâu chưa đến 2m, đường kính hơn 1m, cúi người xuống là múc được nước trong vắt dưới giếng. Triệu Bình Thường bụm tay múc nước uống thử, một trận sảng khoái chạy dọc từ xương sống lan khắp cơ thể, cơ bắp toàn thân được thả lỏng, cơn đau đầu do mơ thấy ác mộng cũng chấm dứt, hiệu quả xem chừng còn hơn cả nước trong suối. Triệu Bình Thường đi múc nước dưới suối uống để tìm sự khác biệt với nước giếng, phát hiện nước suối thế mà lại trở nên hết sức bình thường, không cảm giác có linh khí như trước.

Triệu Bình Thường nghĩ mãi không hiểu lí do vì sao không gian mọc ra một cái giếng thì nước trong suối lại trở thành bình thường. Có điều như vậy cũng rất tiện, y gỡ bỏ cái rào cuối nguồn chỗ đàn vịt bơi lội, y sẽ mua thêm ít động vật dưới nước để nuôi trong suối. Vịt cũng có không gian để bơi lội. Từ giờ nước hồ sẽ dùng để nuôi động vật và tưới rau dưa, nước giếng dùng để sinh hoạt ăn uống hàng ngày cho gia đình. Nghĩ đến trước đây múc nước suối để nấu ăn, Triệu Bình Thường có chút băn khoăn nhỏ, dù có rào ngăn cách thì nước dưới suối cũng nuôi vịt, nghĩ đến lại thấy nị nị cổ họng, nhưng lúc ấy chỉ có nước suối, lại dùng rất tốt, người trong nhà cũng khỏe hơn. Giờ có nước giếng thay thế thì quả thực rất tiện nghi.

Đến buổi chiều, Triệu Bình Thường lại mua thêm tôm, cua, ốc với một ít cá giống thả xuống suối. Mấy động vật dưới nước ban đầu có chút hoảng loạn vì môi trường mới đua nhau túa đi khắp nơi, lúc sau gặp hoàn cảnh tốt chúng nó mới bình tĩnh sinh sống. Triệu Bình Thường canh chừng một lúc, phát hiện mọi thứ đều bình thường mới tiến ra ngoài không gian làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro