* Chương 2: trốn khỏi cô nhi viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Chương 2:


Giới thiệu khi  ấy ba cô nàng Liên Hoa, Song Nhi và Thiên Nhạc đều là những đứa trẻ được nuôi lớn trong cô nhi viện. Năm ấy sống trong cô nhi viện chẳng dễ dàng gì, ngày nào mà chả nghe tiếng chửi rủa. Vì ba người bọn họ chẳng ai nhận nuôi cả nếu có nhận thì được vài ngày đều đem trả lại, và ba người cũng thuộc dạng quái đản, nghịch ngợm.


Ngày nào cũng bị ức hiếp, ghẻ lạnh, dần dần cả ba cũng chỉ chơi với nhau, thành lập một bang phái chuyên đi phá làng phá xóm. Và đây là ví dụ: một ngày nọ Liên Hoa, Thiên Nhạc, Song Nhi đang chơi vui vẻ với nhau ở khu vườn phía sau cô nhi viện, chắc ai cũng thắc mắc tại sao ba người bọn họ lại chơi một mình chứ gì? Vì sao ư, vì chẳng có ai them làm bạn với họ cả, ba người bị mệnh danh là quạ đen, nếu ai dám chơi với họ sẽ bị xui xẻo ngay. Lúc ấy, bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng không kém phần đanh đá: "Ái chà chà, xem kìa ba con quạ đen quê mùa kìa, không biết bọn nó bầy trò gì nữa đây". Không nhìn lên vẫn biết chủ nhân của giọng nói là ai.


Tô Tú Uyên, từng là hoa khôi của cô nhi viện, nên chẳng mấy chốc mà được nhận nuôi ngay, được một gia đình giàu có nhận nuôi, nên tháng nào cô nhi viện cũng được cham mẹ nuôi của Tú Uyên cung cấp một số tiền khá lớn. Nên nó được mọi người trong đây coi trọng.


Biết giọng nói đó là ai rồi thì đâu cần phải quan tâm làm gì chứ, thế là ba người các nàng vẫn tiếp tục chơi đùa với nhau. Thấy mình không được chú ý, Tú Uyên cảm thấy bực tức liền chạy lại nắm tóc Song Nhi giựt mạnh một cái, quả thực rất đau nha, nước mắt của Song Nhi đang ngấp nghé hàng mi, chực khóc. Thấy quá đáng trước hành động của Tú Uyên, Thiên Nhạc lên tiếng mắng lại: " Bạn đang làm cái gì vậy?", Tú Uyên cười khẩy liếc Song Nhi bằng nửa con mắt rồi cất giọng mỉa mai: " Bạn ư? thật mắc cười a, ai là bạn của bọn quạ chúng mày, chỉ vì tụi mày không chú ý đến tao, nên tao dạy dỗ một chút thôi! Bẩn hết cả tay tao rồi."Bất giác tay của Song Nhi co lại thành nắm đấm.


Liên Hoa đang dỗ dành Thiên Nhạc, nhìn thấy vậy chạy lại chạm nhẹ vào tay Song Nhi, liếc mắt bảo dừng lại. Liên Hoa cất giọng nhẹ nhàng nói: " Nếu chúng ta không phải là bạn, thì mời bạn Tú Uyên đi cho. Vì có người từng nói chỗ này chỉ dành cho tụi tôi đến hay bạn của tụi tôi đến, nếu không phải thì chỉ là lũ CHÓ. Không biết bạn đã nghe qua câu nói này chưa?" . Câu nói ra tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng độ sát thương vô cùng lớn. Bạn Tú Uyên chỉ nghẹn họng mà chả nói được gì. Vì câu này do chính mình tự nói ra năm xưa,  bây giờ chính câu nói đó đã sỉ nhục ngược lại mình. Bỗng Tú Uyên nhếch mép cười. Chạy lại giựt mất con thỏ bông chạy đi còn nói : " Cho tao mượn con thỏ bẩn thỉu này, khi nào tao chán sẽ trả cho tụi mày!".


Nhưng ba người Hoa, Nhạc, Nhi nào chịu để mất con thỏ bông quý giá đó chứ, vì đó chính là món đồ chơi duy nhất các nàng có trong các dịp lễ, thật ra dịp lễ ai cũng có đủ quà nhưng ba người bọn họ bị nói là quạ đen mà, nên các sơ trong cô nhi viện đâu ai  đoái hoài đến họ, nhưng một năm ai cũng có nhiều quà, bỏ quên mất con thỏ bông này dưới cây thông nô-en. Ba nàng thấy thích nên đem về chơi chung, một mực giữ gìn. Nhưng bị Tú Uyên lấy mất các nàng vội đuổi theo giành lại, chạy ra được giữa sân trước, ba nàng đuổi kịp Tú Uyên, một sao thắng lại ba, cuối cùng con thỏ bông đã về tay ba nàng nhưng Song Nhi lỡ tay đẩy mạnh Tú Uyên, làm nàng ta ngã ào ra. Bây giờ trên đôi chân trắng ngần có một vết xước rất lớn. Biết mình đã gây ra họa lớn, Song Nhi vội chạy tới quỳ sụp xuống xin lỗi lia lịa mong Tú Uyên bỏ qua cho.


Đúng lúc ấy bố mẹ nuôi của Tú Uyên vừa nói truyện với viện trưởng xong đang vui vẽ đi ra ngoài thì thấy cảnh tưởng con gái nuôi của mình bị té trầy chân, khóc hết nước mắt, còn có một đứa nhóc bẩn thỉu đang quỳ xin lỗi, mẹ nuôi Tú Uyên bà Dạ Quỳnh lật đật chạy tới, hất Song Nhi ra ôm Uyên nhi của bà đang khóc lóc um sùm vào lòng. Bà lớn tiếng quát: " Con nhỏ bẩn thỉu kia, mày làm gì con tao hả?". Song Nhi quá sợ hãi nép mình sau lưng Thiên Nhạc run sợ nói: "Cháu .....cháu không có ý đâu ạ!Tại bạn Tố Uyên giật con thỏ bông của cháu, nên cháu...cháu". Tố Uyên giả bộ tội thương sụt sùi nói: " Bạn Song Nhi bạn thật quá, mình có lòng tốt quay lại đây tìm các bạn để chơi chung và cho các bạn quà mà. Các bạn không cho chơi thì thôi sao phải giụt tóc mình và xô mình ngã như vậy! Các bạn thật quá đáng."  Bà Dạ Quỳnh lớn tiếng quát lại: " Mày nghe con tao nói chưa? Con tao có lòng tốt mới nghĩ đến bọn mày, mà tụi mày lại quá đáng như vậy? Sơ Mari, bà trong nom lũ trẻ hư hỏng vậy sao? Thứ không có học!". Sơ Mari nãy giờ đang lo lắng cho Tú Uyên, nghe bà Dạ Quỳnh nói vậy liền quay sang mắng như tát nước vào mặt ba người họ: " Tụi mày đang làm cái gì vậy? Tao dạy dỗ tụi mày thế nào mà tụi mày lại có hành động xấc xược như vậy, chó ghẻ mà muốn làm thiên nga sao?". Thiên Nhạc gần như không chịu được nữa, lớn tiếng quát lại: " Tụi cháu không sai, chỉ tại bạn Tú Uyên gây sự trước, nếu bạn ấy đến đây như bạn ấy nói thì không có cớ sự này diễn ra.". Song Nhi : " Đúng vậy ạ! Tụi cháu không có lỗi!". "À mày còn nói được những lời này sao, tao phải dạy dỗ lại bọn mày mới được.". Vừa nói vừa làm bà sơ Mari tát cho Song Nhi một cái tát trời giáng. Song Nhi chỉ biết nhắm chặt mắt lại, thầm nghĩ trng đầu kì này chết rồi. Nhưng không đau, thực sự không đau, Song Nhi mở hí mắt ra nhìn thì ngỡ ngàng, thì ra người hứng chịu cái tát ấy là Thiên Nhạc đỡ cho cô. Đôi má trắng nõn, bầu bĩnh giờ đây in hằn năm ngón tay đỏ chót của sơ Mari.


Thiên Nhạc không khóc, cô đã cạn nước mắt cho những ngày địa ngục ở cô nhi viện này rồi, mắt cô trở nên sâu thẳm bất định. Lúc này bà Dạ Quỳnh đang bồng Tú Uyên ra xe để trở về, Tú Uyên quay lại nhìn ba người bọn họ, khóe miệng nhéch lên thành nụ cười ác quỉ. Tối đó ba người đều bị nhốt trong nhà kho, lúc này Song Nhi mới chạy lại gần Thiên Nhạc cất giọng hỏi: "Chị Thiên Nhạc à! Cho em xin lỗi là em không tốt, hại chị bị đánh đau!", Thiên Nhạc mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại Song Nhi: " Không sao đau, đau một chút là sẽ hết ngay ấy mà, em đừng lo!". Lúc này bụng Liên Hoa đang yên bỗng sôi lên vì đói, tạo thành âm thanh buồn cười. Lúc này hai con người kia, không nhịn được cười mà cười to. Liên Hoa quá xấu hổ mặt đỏ lửng lên, lớn tiếng nói: " Cười cái gì chứ? Buồn cười lắm sao? Ai đói chả bị vậy chứ!".Lúc này Thiên Nhạc mới lên tiếng: : Đúng rồi lâu quá chưa thấy ai đem cơm tới cho tụi mình! Không phải bà già đó lại phạt không được ăn chứ!". Song Nhi sợ hãi hỏi lại Thiên Nhạc : " Không phải chứ chị! Em đói lắm rồi đó!"


" Mấy đứa ra lấy đồ ăn này!"- A! Giọng nói này là của dì Trương là bếp và quét dọn ở cô nhi viện. Dì Trương không có con cháu nên xem ba đứa như em, như cháu của mình. " Hôm nay sơ Mari không định để đồ ăn cho các cháu, dì giấu được một ít đem cho tụi con nè. Dù là đồ thừa nhưng vẫn còn nóng và ngon lắm.Ăn từ từ thôi, từ từ kẻo nghẹn!". Song Nhi vừa ăn vừa nói: : Dì Trương tốt với tụi con nhất, sao này tụi con sẽ không quên dì đâu!!."Liên Hoa nhảy xen vào nói: "Em nói phải giữ lời đó nha!". Dì Trương vui vẽ nhìn ba đứa ăn uống nô nê rồi nói: " Thôi dì đi đây, không ở lại lâu được, nếu không sơ Mari sẽ nghi ngờ mất!Dì đi đây.". Ba đứa cùng đồng thanh "Dạ! Cảm ơn dì Trương". Dì Trương mỉm cười nhìn ba đứa lần cuối, cất tiếng : "Ừ!".


Nhờ vào phần cơm của dì Trương mỗi ngày, nên trong vòng bống ngày bị phạt, mà ba người Liên Hoa, Thiên Nhạc và Song Nhi sống sót được. Lúc sơ Mari mở cửa nhà kho ra bà ta hơi ngạc nhiên, trong trí tưởng tượng của bà ta rằng ba đứa này sắp chết rồi chứ, sao lại tỉnh táo thế này, chỉ là ốm hơn lúc trước một tí. Nhưng cũng tốt ba đứa này có chuyện gì chẳng phải bà là người chịu phiền phức sao!. Các cô bị hại đến thậm tệ như vậy sao không trả thù được chứ. Thế là ba cô tiền cách trả thù, Liên Hoa tìm cách vạch ra mưu kế, xúi giục bọn trẻ không vâng lời sơ, khiến đám trẻ trở nên hỗn loạn, Thiên Nhạc canh không có ai trong phòng các sơ, trộm tất cả đồ vật quan trọng như tiền bạc, trang sức, .....vv...vv, ném hết bọn chúng vào.............. bồn cầu, còn những thứ không ném được vào bồn cầu đều đem liệng hết xuống.......cống. Song Nhi dùng máy tính của viện cài đặt lại cái cuộc gọi và khi đồng hồ điểm 12h, thì tất cả các điện thoại trong viện đều lần lượt gọi cho cảnh sát, cứu họa, bệnh viện,.....v...v. Nói chung những ngày sau đó đều là những ngày hỗn loạn nhất, không ai được yên cả, chỉ có ba người là bình chân như vại, cười thầm trong bụng. Đến khi mọi việc được chìm xuống một tí, các sơ cũng biết ai đã bầy ra những chuyện này, nhưng không có chứng cứ đề buộc tội Hoa, Nhi và Nhạc. Nên trong lòng họ rất tức giận, chờ khi thời cơ đến. Hôm ấy, Hoa đang ngủ, Nhạc đang chơi gấu bông với Nhi thì các bà sơ mặt hầm hầm bước vào. Sơ mari túm lấy tóc của Liên Hoa kéo cô xuống đất, Liên Hoa đang trong cơn mơ màng bị giật tóc cho đến tỉnh ngủ mở mắt ra thấy bà sơ già Mari thì bình thản ngáp dài vài cái rồi, rồi đưa mắt nhìn. Hai bà sơ Risa và Hafa nắm lấy áo nhấc lên tát lia lịa. Ba người lúc đầu còn bất ngờ, nhưng vài giây sau lấy lại phong độ, Liên Hoa thì bình thản đứng nhìn, Song Nhi và Thiên Nhạc cho mỗi bà một cú đá khiến cho hai bà béo kia ngã ra. Sơ Mari thấy vậy chửi mắng: " Lũ khốn nạn, lũ rác rưởi, tụi tao nuôi sống tụi mày đến như vậy, mà tụi mày lại đi nói xấu tụi tao sao?".


 "Nói xấu!"- Liên Hoa nhíu mày hỏi ngược lại. " Tụi này không có!"- Cô nhẹ nhàng đáp.


Sơ Mari tức tối nắm lấy tóc ba đứa giật mạnh. Bà ta chỉ vào mặt Liên Hoa nói: " Thứ con hoang! Mẹ mày là đồ lẳng lơ, mới đẻ ra mày, lúc đó nếu như không có cô nhi viện này nhận nuôi mày, thì còn có người nào nhận nuôi cái thứ con không cha như mày hả?!". Bà Liên Hoa sững sờ, tim cô đau nhói, mẹ cô không lẳng lơ, họ đều bịa, họ không tin tưởng mẹ cô. Đó chỉ là màn kịch của người cha khốn nạn của cô dựng lên mà thôi. Bà quay sang Thiên Nhạc: " Mày cũng như nó thôi, cha mẹ tụi mày là thứ rác rưởi thì mày cũng là thứ rác rưởi mà thôi!". Thiên Nhạc có cảm giác đau, đau lắm, đúng vậy cô rất đáng thương, cô từ nhỏ đã không biết cha mẹ cô là ai rồi, giờ đây bọn người kia còn nói lại quá khứ đau buồn của cô nữa chứ. Bà ta liếc nhìn Song Nhi bằng nửa con mắt tỏ ra vẻ thương hại nói: " Còn mày! Hừ, mày là thứ xui xẻo, mày đã hại chết ba mẹ mày, nếu như không có mày, ba mẹ mày đã không chết thê thảm như vậy! Không ai dám nhận mày cả, đúng là thứ xui xẻo.". Song Nhi bất giác ngã phịch xuống đất, mắt cô trở nên vô hồn, những giọt nước mắt như pha lê chảy từ đôi mắt như ngọc của cô, bỗng chốc cô ôm lấy đầu của mình những quá khứ cô đã cố quên nó, nhưng giờ đây nó lại hiện hữu rất rõ ràng: " Không phải!Tôi không giết ba mẹ của mình! Không phải tôi". Liên Hoa và Thiên Nhạc chạy đến ôm chầm lấy Song Nhi hai người nhẹ nhàng khuyên bảo cô em gái đáng thương của họ. Song Nhi nhìn Liên Hoa nói trong nước mắt: " Em không giết ba mẹ đúng không chị!", Liên Hoa đau xót nhìn Song Nhi: " Đúng vậy! Em không giết ba mẹ mình, chỉ là tai nạn thôi! Không phải lỗi của em." Thiên Nhạc phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy! Em không có lỗi gì cả".


Sơ Mari thấy tụi nó như vậy rất hả dạ. Bà bảo bọn người làm trong cô nhi đem bọn nó nhốt vào nhà kho. Lúc này, Song Nhi có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Bọn cô ở trong nhà kho nhưng không may mắn như lần trước được dì Trương tốt bụng đem cơm cho. Vì bà sơ đã biết mọi chuyện nên nếu như không có lệnh của bả thì không ai được đến gần khu vực đó cả. Lúc đó, Liên Hoa lục trong túi mình được một cái bánh mì ngọt, cô mỉm cười đưa cho Thiên Nhạc và Song Nhi: " Hai đứa chia nhau ăn đi, cả ngày hôm nay hai đứa chả ăn được gì rồi!". Thiên Nhạc nhìn Liên Hoa cô trả lời: " Sao bà không ăn luôn! Có thể chia làm ba phần mà!". Liên Hoa trả lời: " Không sao? Tui chưa đói, hai người ăn đi!". Lúc đó, bụng của Liên Hoa bỗng phát ra những tiếng kêu, Liên Hoa đỏ mặt cười cười. Song Nhi lấy miếng bánh trong tay Thiên Nhạc bẻ làm ba phần lấy một phần chia cho Liên Hoa cười nói: " Còn bảo là không đói, chị mau ăn đi!". Liên Hoa đỏ mặt nhận lấy miếng bánh từ tay Song Nhi : "Ừ!". Thế là ba người bọn họ chia nhau miếng bánh nhỏ, tuy miếng bánh không là bao, không giúp họ hết cơn đói nhưng các cô cảm nhận được tình cảm gia đình, sự sẻ chia trong đêm nay.


 Sáng hôm sau, những tia nắng khẽ chiếu qua khung cửa sổ mục nát của ngôi nhà kho cũ kĩ, rêu xanh bám đầy nơi vách tường, tiếng hót của những chú chim vang vọng trong khu vườn ở hậu viện, còn những tia nắng đùa giỡn tren gương mặt của ba đứa trẻ đang say giấc trong ngôi nhà kho cũ kĩ. Nhìn họ như những thiên thần đang an giấc, không có gì có thể làm kinh động đến họ cả. Song Nhi từ từ mở mắt nhìn xung quanh, trời sáng rồi sao?, cô nhìn sang phía hai người chị của mình, họ đang ngủ như heo, không biết trời chăng mây đất gì. Cô nhẹ nhàng lay hai người chị mình dậy, cô khẽ cất tiếng gọi: " Này, hai chị à! Dậy thôi, trời sáng rồi đấy!". Thiên Nhạc và Liên Hoa ưỡn người vài cái, dụi mắt nhìn Song Nhi, ồ thì ra trời đã sáng rồi. Họ đứng dậy, ngáp dài mấy cái. Thiên Nhạc quay sang hỏi Liên Hoa: " Liên Hoa bây giờ chúng ta làm gì?". Liên Hoa còn buồn ngủ trả lời: " Đi đến cúi nhà kho, có một vòi nước, vệ sinh cá nhân rồi tính!". Ba người bọn họ vệ sinh cá nhân, sau khi thấy người mình đã sạch sẽ hơn trước thì cùng nhau ra giữa nhà kho nói chuyện một chút chờ người đem cơm tới. Quả thực họ rất đói bụng, từ tối hôm qua đến giờ trong bụng họ chỉ có một miếng bánh ngọt chia nhau ăn mà thôi. Song Nhi ngồi chơi một chút đã mất kiên nhẫn, quay sang hỏi Liên Hoa : " Chị à! Không biết hôm nay họ có đem đồ ăn cho chúng ta không nữa, sao không thấy dì Trương đến vậy chị!". Liên Hoa mặc dù đang rất đói nhưng vẫn trấn an Song Nhi trước đã, cô nhẹ nhàng trả lời: " Chắc tí nữa sẽ có đồ ăn thôi mà! Đúng không Thiên Nhạc!". Không có tiếng trả lời lại, Liên Hoa và Song Nhi kinh ngạc quay người lại tìm Thiên Nhạc nhưng chẳng thấy cô nàng đâu cả. Liên Hoa bối rối, đứng dậy kêu to : " Thiên Nhạc, bà đâu rồi? Thiên  Nhạc!", Song Nhi hoảng hốt: " Chị Thiên Nhạc, chị ở đâu rồi? Chị mau trả lời đi!". Nhưng đáp lại họ chỉ là tiếng vọng của họ trong ngôi nhà kho cũ kĩ này. Liên Hoa lo sợ nói với Song Nhi: " Em và chị chia nhau ra tìm Thiên Nhạc đi! Nhà kho này cũ lắm rồi, không khéo Thiên Nhạc ngã vào một cái hố nào đó mất rồi". Song Nhi cũng lo sợ không kém, giọng nói bị lạc đi : " Dạ!". Hai người mỗi người một góc của nhà kho tìm cô bạn thân của họ - Thiên Nhạc, cuối cùng hai người quay lại chỗ cũ, mặt người nào cũng tái mét, một phần vì đói, mệt và một phần cũng là vì lo cho Thiên Nhạc. Liên Hoa gục xuống khóc nức nỡ: " Thiên Nhạc, bạn đâu rồi? Mau ra đi đừng làm tụi tui sợ mà!". Song Nhi quì xuống ngay bên cạnh Liên Hoa, giọng nói có phần như sắp khóc: "Đúng rồi! Chị Thiên Nhạc mau suất hiện đi!". Lúc ấy, có một tiếng cười quen thuộc đang cười sau lưng họ, cảm như không dừng cười lại được : " Thôi đi! Đừng đóng phim tình cảm nữa, mắc ói quá! Hai người lo cho tui vậy sao?". Song Nhi và Liên Hoa gạt nước mắt quay lại, thấy Thiên Nhạc đang cười bò ra sàn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, xung quanh Thiên Nhạc có biết bao nhiêu là đồ ăn, thức uống nữa chứ, Hoa và Nhi thấy Thiên Nhạc bình an vô sự thì, chạy ào đến ôm Thiên Nhạc đến nỗi suyết nữa thì nghẹt thở. Liên Hoa nhìn đống đồ ăn, không cần hỏi cũng biết từ đâu ra: " Bà ra ngoài bằng cách nào, khai mau!".  Thiên Nhạc nhìn Liên Hoa lười biếng nói: "Không nói cho hai người biết đâu!''. Liên Hoa và Song Nhi cùng nhìn nhau rồi gật đầu, hai người nở nụ cười gian xảo, Thiên Nhạc thấy vậy, lùi lại mấy bước: " Điệu cười đó là có ý gì?!!". Song Nhi từ đâu bỗng xuất hiện đằng sau lưng Thiên Nhạc giữ chặt cô lại, nói: " Liên Hoa, chị xử lí mau!". Liên Hoa bước đến la lên: " Cù lét thần chưởng tới đây!!!!!!". Liên Hoa cù cù Thiên Nhạc làm cho cô chảy cả nước mắt, không thể dừng cười lại được, Thiên Nhạc vội vàng nói, vừa nói vừa cười trong rất khó coi: " Nói hahaha ....để tui nói hahahahah....đừng cù lét nữa chịu hết nỗi rồi!". Lúc này, Liên Hoa và Song Nhi mới chịu buông tha cho Thiên Nhạc. Thiên Nhạc ngồi xuống thở dốc, hai người nhìn Thiên Nhạc nói đồng thanh: " Giờ có chịu nói không hả?". "Nói, nói!"- Thiên Nhạc mệt nhọc cất tiếng trả lời. Sauk hi cô đều hòa được nhịp thở của mình, cô quay sang nói với Liên Hoa và Song Nhi: " Đi theo tui!". Liên Hoa và Song Nhi đi theo Thiên Nhạc đến một góc nhà kho tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng leo lét của mặt trời khó khăn lắm mới chiếu sáng được nơi tối tăm, ẩm thấm này. Liên Hoa ngạc nhiên nhưng chưa hỏi vội, quan sát đánh giá những đồ vật quanh đó, coi xem chúng có cất giấu một lối đi bí mật nào không. Ba người đi đến một chiếc tủ cũ kĩ, bị bỏ ở đây rất lâu rồi, kích thước cũng vừa vừa, không to cũng không lớn, chiếc tay cầm bị bong tróc ra và bị vỡ nham nhở kế bên cái tủ cũ, chắc là bị mối mọt ăn, trên bề mặt cũng bám nhiều bụi bẩn. Song Nhi ngạc nhiên hỏi Thiên Nhạc: " Chị nói là có lối ra mà! Em có thấy gì đâu, à không ngoài chiếc tủ cũ kĩ, bám bụi này chứ! Đừng nói với em là chị có phép xuyên tường đó chứ!!". Thiên Nhạc nhìn Song Nhi cười khẽ: " Em đừng đánh gia chiếc tủ này tầm thường, thật ra nó là lối đi bí mật chưa được khám phá thôi!À! Chị có phép đi xuyên tường đó nhìn nè!". Liên Hoa cười cười, cất giọng hỏi: " Vậy cho tui thấy phép đi xuyên tường của bà đi! Đứng đó nói dóc hoài!". Thiên Nhạc không trả lời, cô bước đến đẩy nhẹ cánh cửa tủ đã mục nát ra. Thật kì là, từ khi cánh cửa tủ bị đẩy ra thì cư nhiên có một luồng ánh sáng chói vào đến hoa cả mắt, Song Nhi và Liên Hoa lúc đầu chưa thích ứng được vội lấy tay che mắt lại, lúc sau khi đã quen được phần nào thứ ánh sáng này bèn nhìn lại một lần nữa, lúc này họ thấy Thiên Nhạc đang bò từ từ vào bên trong chiếc tủ gỗ, hai người nhìn vào, thì ra chiếc tủ này, phần sau lưng đã bị mục nát, mối mọt ăn hết rồi chẳng còn gì cả, thông với bức tường mục nát, bức tường này đã cũ lắm rồi, với lại chẳng ai quan tâm phần phia sau nhà kho làm gì cả nên bức tường mục nát theo thời gian là chuyện bình thường, không có gì là Liên Hoa ngạc nhiên cả trái lại với Song Nhi — hình như cô đang rất vui vì lâu rồi cô chưa bao giờ đi ra khỏi cô nhi viện này cả, bức tường này có nhiều viên gạch đã tróc xi măng, chỉ cần gỡ bỏ một viên thì các viên còn lại tự rớt ra, không phải tốn nhiều công sức phá bỏ bức tường. Cỏ đằng sau nhà kho mọc um tùm, lên tận đầu gối. Thiên Nhạc bò trở lại, mỉm cười toe toét: " Sao, thấy lối đi của tui bí hiểm và độc lạ chưa?" Liên Hoa trả lời: " Bí hiểm thì có nhưng không có vẻ gì là độc lạ cả!"- nhưng cô không chú tâm trả lời lắm, hình như Liên Hoa đang suy tính điều gì trong đầu. Ba người họ trở về chỗ cũ, mặc dù họ có muốn hay không thì bụng họ đã biểu tình rồi, phải ăn thôi.


Sau khi ăn xong, Thiên Nhạc và Song Nhi ngồi chơi với nhau cho đỡ chán, còn Liên Hoa đang vẽ vẽ cái gì đó trên nền đất bằng một thanh sắt nhỏ, cô đang tự lẩm bẩm một mình, hình như Liên Hoa đang có suy tính gì đó. Nửa tiếng sau, cô reo lên : "A! Xong rồi!", làm cho hai người kia đang đi lại xem cô làm gì mà lâu vậy bị cô hù cho giật bắn người lên. Cô quay sang nhìn Thiên Nhạc và Song Nhi cười cười, làm cho hai người họ sợ quá mà lùi lùi lại, sợ hãi nhìn cô. Cô nhào đến  nắm tay hai con người kia chạy đến chỗ chiếc tủ hồi nãy, Thiên Nhạc và Song Nhi chưa kịp ú ớ hỏi gì thì bị cô lôi đi. Đến nơi, Liên Hoa cúi xuống đất bảo hai người kia cúi xuống nhìn theo cô, cô lấy thanh sắt nhỏ hồi nãy vẽ sơ đồ cô nhi viện ra, xong cô bảo với hai người: " Bây giờ có ai muốn trốn ra ngoài chơi không ?". Thiên Nhạc tròn mắt nhìn cô: " Trốn ra ngoài? Có được không vậy?". Liên Hoa nói một cách chắc chắn : " Chuyện nhỏ, đương nhiên là được chứ!". Thiên Nhạc vội trả lời: " Hồi nãy tui đi lấy đồ ăn cho hai người là xém chết rồi, bà nghĩ là trốn khỏi đây dễ dàng lắm sao?". Liên Hoa liếc mắt nhìn Thiên Nhạc: " Bà đánh giá thấp tui quá rồi đó! Hồi nãy bà đi là chưa có kế hoạch cụ thể, bị thiếu xót là chuyện đương nhiên!". Song Nhi xen vào: " Nhưng chúng ta ra ngoài rồi! Có thể kiếm gì ăn được chứ, còn phải kiếm chỗ để ngủ nữa đó chị."


Thiên Nhạc gật gù tán đồng: " Ừ! Song Nhi nói đúng đó, bà tính sao?". Liên Hoa cóc đầu hai người cái bốp, Thiên Nhạc và Song Nhi đau qua vừa ôm đầu vừa ăn vạ ra sàn, Liên Hoa nhìn cảnh tượng đó chỉ biết thở dài, cô nói: " Hai người ngốc quá! Chúng ta chỉ ra ngoài chơi chiều nay thôi, tối sẽ về, không ai phát hiện ra đâu, với lại có ai thèm quan tâm tới chúng ta chứ!". Song Nhi và Thiên Nhạc thôi không ăn vạ nữa, ngồi dậy, hỏi Liên Hoa: " Vậy chúng ta phải làm sao?". Liên Hoa ra hiệu cho hai người họ chụm đầu vào cái sơ đồ của cô nhi viện, cô chỉ dẫn cho hai người bọn họ: " Nghe nè! Thiên Nhạc tớ biết cậu giỏi trộm đồ, cậu vào phòng mấy đứa con gái khác lấy mấy bộ y phục của tụi nó đến đây, à lấy thêm mấy bịch ni — lông nữa, Thiên Nhạc tui nghĩ bà nên đi đường vòng đi sẽ an toàn hơn, bà thấy con đường sau khu bếp này chứ, đi theo con đường này đến chỗ kí túc xá leo cửa sổ vào". Thiên Nhạc sau khi nghe xong, gật đầu nhìn Liên Hoa : " Ừ! Tui biết rồi! Tui đi đây." Liên Hoa gọi ngược Thiên Nhạc lại : " Khoan đã, đề phòng bất trắc, tui đã viết sẵn bức thư này, bà làm sao gửi bức thư này cho dì Trương!". Thiên Nhạc gật đầu đón lấy bức thư trong tay Liên Hoa. Nói là bức thư vậy thôi, thật ra chỉ là mảnh giấy cũ Liên Hoa nhặt được trong nhà kho, còn chữ thì do dùng than viết lên. Hồi trước cô cũng được mẹ dạy dỗ cho ít nhiều, nên cô cũng biết chữ.


Trong thư cũng không có gì nhiều chỉ vọn vẹn mấy chữ được Liên Hoa viết vội bằng than: " Dì Trương à! Bọn con trốn ra ngoài đây, dì Trương đừng cho ai vào nhà kho này cho đến tối nhé!". Chờ khoảng nữa tiếng, Song Nhi nghe tiếng clok,clok, clok.... vào cánh cửa gỗ mục nát nặng nề, Song Nhi liếc nhìn Liên Hoa, hỏi xem cô có nên mở cánh cửa tủ gỗ hay không?, Liên Hoa gật đầu nhẹ ra hiệu bảo Song Nhi hãy mở cánh cửa ra. Song Nhi nhẹ nhàng mở cánh cửa khẽ nhìn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra không, khi cô nhìn ra ngoài thì bị một đống đồ không biết từ đâu bay thẳng vào mặt làm cô ngã nhào xuống đất. Liên Hoa đứng dậy, nhìn ra ngoài, đang thấy Thiên Nhạc bò vào trong. Cô đứng xuống, Thiên Nhạc vừa thở dốc vừa vuốt ngực, nhưng cô không quên lấy tay ra hiệu ổn cho Liên Hoa. Liên Hoa giúp Song Nhi bò ra khỏi đống đồ Thiên Nhạc vừa ném vào. Liên Hoa nhìn ra ngoài, chắc rằng không có ai đi theo Thiên Nhạc, cô đóng cửa tủ lại và để một thanh gỗ chắn ngang hai thanh cầm, chắn chắn rằng không ai đi theo Thiên Nhạc cả. Cô lật lật đống đồ Thiên Nhạc vừa đem vào, tự chọn cho mình một bộ váy trắng đính đá giả, dài đến mắt cá chân, trước ngực còn có hình một chú cừu ngộ nghĩnh, đi cùng bộ đầm trắng là chiếc nón màu của rơm. Thiên Nhạc sau khi điều hòa nhịp thở, ổn địn lại cũng bắt đầu chọn cho mình một món bộ đồ vừa ý, cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần jean cao đến đầu gối, cùng chiếc mũ lưỡi trai đen che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Song Nhi lúc này còn đang mãi lựa đồ, cô chọn tới chọn lui mới được một bộ vừa ý, chiếc váy đen xếp thành tầng qua đầu gối và chiếc áo cổ cánh sen màu hồng điệu đà. Cô cũng chọn được cho mình một chiếc nón rộng vành màu xanh có nơ đỏ. Liên Hoa chờ cho hai người kia thay đồ xong, cô đã kịp vẽ một bản đồ trên mặt đất, cô kéo hai người lại gần bản đồ chỉ cho họ cách thoát ra khỏi đây, cô phân công cho từng người: " Thiên Nhạc em đi từ cửa trước, nhớ cầm thêm cuốn sách cũ này, cứ đi một cách bình thường, nhưng nhớ rằng lâu lâu cứ đưa tay lên chỉnh lại cái mũ như là em đang che nắng và kéo cái tay áo sơ mi xuống, không ai nghi ngờ em đâu! Còn Song Nhi, em có tài giả giọng, em cứ vừa đi tung tăng, cầm bó hoa này, thấy ai em cũng phải chào, nhưng nhớ giả giọng cho dễ thương giống mấy đứa con gái ẻo lả trong cô nhi viện này một chút, nghe chưa?. Hai người hiểu rồi chứ?". Liên Hoa nói một tràng không ngừng nghĩ, còn giơ tay múa chân minh họa cho hai đứa kia nhìn. "Chị sẽ đi lối sau, sau ba phút chúng ta gặp nhau ở cổng chính nghe chưa?"- Liên Hoa tiếp tục cất giọng đều đều dặn dò. Hai người kia gật đầu nhìn Liên Hoa.


Ba người cùng chui ra khỏi hốc tường mục nát, chia nhau ba lối,.............Sau ba phút, lúc này Liên Hoa đang ở cổng chính,  giờ ăn trưa nên không ai quan tâm đến cổng chính này cả. Cô rất sốt ruột, vì quá ba phút rồi mà chưa thấy hai người kia, không biết họ có sao không. Cuối cùng hai người Thiên Nhạc và Song Nhi cũng xuất hiện, cô thở phào nhẹ nhõm, coi như kế hoạch bước đầu hoàn thành. Bọn cô đẩy nhẹ chốt cửa, nhẹ nhàng trốn ra ngoài, ra đến bến xe, bọn cô xem ai có đem tiền không, Thiên Nhạc mốc ra từ túi mình ra khoảng 10 tệ. Vừa đủ cho bọn cô đi xe buýt và kiếm thứ gì đó để ăn.


Sau đó ba người lên một chuyến xe buýt vào thành phố chơi, lúc đầu các cô mua đồ ăn, đồ uống. Sau đó ba người Liên Hoa, Song Nhi, Thiên Nhạc đi vào một khu vui chơi, vì quá mãi chơi cộng với việc chơi các trò ở đấy quá dỡ, cho nên không lâu sau thì đã hết tiền. Ba người tiu nghỉu đi ra khỏi khu vui chơi, lo lắng vì mình không biết về bằng cách nào, với lại lúc này đói bụng quá. Lúc đó, liên Hoa nhìn xa xăm tìm cách trở về cô nhi viện thì lọt vào mắt cô một người đàn ông đứng tuổi, chiếc túi da đang lấp ló ngoài thành túi quần của ông ấy. Nếu không để ý kĩ, thì không phát hiện ra sơ hỡ đó. Liên Hoa ghé tai Thiên Nhạc bàn bạc gì đó. Thiên Nhạc mỉm cười gật đầu. Ba người tách nhau ra, Thiên Nhạc đi về hướng ông chú đó, còn Liên Hoa và Song Nhi thì đi vòng lại. Thiên Nhạc giả bộ chạy đến đụng trúng ông chú đó, ngã xuống bên vệ đường. Ông chú đang nghe điện thoại thì dừng lại đỡ Thiên Nhạc lên hỏi : " Con có sao không? Đi đứng bất cẩn vậy?". Thiên Nhạc trưng ra bộ mặt thiên thần trả lời: " Dạ! Cháu có hẹn với bạn nhưng cháu đến trễ sợ bạn cháu giận!". Ông chú vui vẻ nói: " Vậy con mau đi đi! Nhớ cẩn thẩn hơn đó nghe chưa?". Thiên Nhạc nở nụ cười tỏa nắng đáp lời ông chú: " Dạ!". Cô chạy đi, bên này SongNhi và Liên hoa cũng giả vờ gặp được cô tỏ ra vui vẻ, cùng nhau đi vào khu trò chơi khi nãy, trong ba người họ y như đôi bạn lâu ngày không gặp. Nhưng thật ra họ đang nói về việc Thiên Nhạc có lấy trộm được bóp không?. Liên Hoa: " Ổn chứ?". Thiên Nhạc cười đắc thắng: " Đương nhiên, tụi mày đánh giá thấp tài năng của chị mày chứ!". Song Nhi thở phào: " Làm em lo muốn chết!". Liên Hoa đăm chiêu suy nghĩ: " Nhưng tao thấy lo quá mày ơi, tao có linh cảm chuyện này chưa kết thúc tại đây đâu!". Thiên Nhạc vỗ vai Liên Hoa: " Ôi dào, lo lắng viển vong, tao lấy đươc trót lọt rồi mày còn lo gì?. Nếu ổng có biết, thì tụi mày đã đi từ đời nào rồi! Hay mày nghi ngờ năng lực trộm đồ của tao?". Song Nhi còn phụ họa: " Đúng đấy chị, chị biết quá rõ tài năng của chị Thiên Nhạc mà!".


Liên Hoa không nói gì, vì cô đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Không phải chứ? Mày đang nghi ngờ tài năng của Thiên Nhạc sao? Tại sao mình lại có cảm giác chuyện này sẽ còn tiếp diễn nữa chứ! Hay tại mình suy ngĩ vớ vẩn? Nhưng trực giác của mình không bao giờ sai cả! Thôi! Chắc mình suy nghĩ quá vấn đề lên rồi. Nhưng thật ra thì đúng như những gì Liên Hoa đang nghĩ, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Trở lại với ông chú bị móc túi của chúng ta nào, thật ra ông chú đó vẫn chưa nhận ra mình bị mất ví tiền a! Ông chú vào một căn nhà cổ ở cuối con đường vắng vẻ, từng đợt gió lạnh mang theo không khí lạnh đến rợn người. Không khí ở đây khác xa với không khí, khung cảnh thành phố xa hoa tấp nập ở ngoài kia, ở đây giống như bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Ngôi nhà cổ kính đó trông rất u ám hợp với xung cảnh xung quanh đây, bây giờ đã về thu, nên lá cây đã rụng gần hết cho nên cành cây khẳng khiu chỉ còn vài chiếc lá, cành cây đung đưa theo gió va đập vào nhau không ngừng, tạo ra những âm thanh quái lạ. Những bức tường của căn nhà bám đầy rêu xanh toát lên vẻ cổ kính đến rung rợn. Nào chúng ta cùng vào xem xem trong căn nhà đáng sợ đó đang diễn ra điều gì mà có liên quan đến ba người Liên Hoa, Thiên Nhạc và Song Nhi. Trong căn nhà có vẻ sạch sẽ khác xa với vẻ ngoài đáng sợ của nó.


Ở một căn phòng màu đen và đỏ làm chủ đạo. Một chiếc bàn dài phủ sơn đen bóng được bọc bằng nhung đỏ. Trong rất bắt mắt, có vẻ như rất đắt tiền, đèn được bật sáng trưng, chiếu sáng khắp cả căn phòng, đến những cho nhỏ nhất cũng bị nó chiếu sáng. Ở phía đầu bãn bên này có một người đàn ông có vẻ như là boss ở đây. Chống cằm nhìn người mới bước vào căn phòng. Khắp người ông ta tỏa ra hàn khí khiến người khác khó tiếp cận, nhưng mang trong đó đến sáu phần là phô trương thế lực, khiến cho người khác khiếp sợ. Nếu không nhầm thì đây chính là ông Bạc Lâm, người đã tạo dựng ra bang Hắc Tuyết hùng mạnh đứng thứ hai sau bang Huyết Sắc do người đại ca quá cố của ông tạo nên, bang Hắc Tuyết ẩn sau nó là công ti đá quý, thời trang, những thứ sang trọng, quý hiếm của giới thượng lưu — Công ti Bạch Lăng  do ông làm Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị. Ông mở đôi mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông vừa bước vào căn phòng, hỏi: " Sao rồi, em làm ổn cả chứ! Anh không muốn vụ này có dây mơ rễ má đâu!". Ông chú của chúng ta nhếch miệng, lười biếng trả lời:  " Anh hai à! Ổn cả rồi, anh giao cho em làm, sao em dám làm sai chứ!". Ông Bạc Lâm cất giọng lạnh lùng: " Vậy là ổn rồi chứ gì!". Vâng ông chú bị móc túi chính là em trai của ông Bạc Lâm- Bạc Cận Phong. Ông chú là phó bang trong bang Hắc Tuyết, cũng là một tay trộm kì tài, chưa có thứ gì là khó với ông ấy cả.


Lúc ấy cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lần này bước vào là một quý phu nhân sang trọng, nhưng khác với hai người đàn ông lạnh lùng kia bà lại tỏa ra một không khí ấm áp. Ông Bạc Lâm  thấy bà bước vào, liền đi nhanh tới đỡ lấy bà, nhanh giọng hỏi: " Sao em lại ra đây, anh dặn em là phải ở trong đó ngỉ nghơi rồi sao? Em còn chưa khỏe, vết thương chưa lành mà sao em lại đi lại chứ!"- giọng nói có vài phần nghiêm khắc, nhưng bao trùm giọng nói là sự ấm áp của một người chồng lo cho vợ của mình và sự nuông chìu. Vâng đó chính là phu nhân của ông Bạc Lâm, bà Mễ Từ. Đối với người khác ông tàn nhẫn, lạnh lùng bao nhiêu, nhưng đối với vợ mình ông lại nhẹ nhàng, ân cần bấy nhiêu. Vì bà đã hi sinh cho ông ấy quá nhiều rồi. Lúc trước, khi ba mẹ của bà biết ông là xã hội đen, không đồng ý gả bà cho ông, nhưng bà gạt bỏ tất cả cùng ông bỏ trốn mặc dù là bà mang danh phận là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc. Những ngày tháng cùng ông bỏ trốn, cực khổ vô cùng, thiếu thốn đủ thứ. Nhưng họ sống với nhau rất hạnh phúc. Sau này, ông được ..........  Chiếu cố lập ra một bang mới, cùng lúc đó ông cũng bước đầu gầy dựng lên được tập đoàn Bạch Lăng, lúc ấy vì được đại ca chiếu cố nên ông gặp không ít kẻ gang ghét, thù địch. Hôm ấy, ông Bạc Lâm đi công tác ở nơi xa .Vợ ông- bà Mễ Từ bị chặn đánh ở công ti ngay sau ngày ông đi, dù lúc ấy bà đã van xin bọn nó, bà đang mang thai ba tháng, đứa con máu mủ cốt nhục của ông Bạc Lâm. Bà bị sảy thai ngay sau trận đánh đập giả man ấy, lúc đó bà thực sự kiệt sức không còn sức lực nữa, nằm trên vũng máu, nước mắt chảy ròng ròng. Bọn nó còn đốt công ti, hôm đó là một ngày hè nắng nóng cho nên lửa bùng lên rất nhanh. Ngọn lửa từ từ lan rộng ra bao trùm cả công ti, trong đầu bà sực nhớ ra trong công ti còn xấp tài liệu quan trọng của ông. Số tài liệu đó rất quan trọng, bà không chần chừ dùng hết sức lực của mình chạy xộc vào công ti, chạy đến phòng làm việc của ông. Ngọn lửa đang lan đến gần. May quá, tập hồ sơ kia rồi, bà ôm tất cả vào lòng, lấy thân mình bao bọc đống hồ sơ đó. Bà biết rằng khi làm vợ của ông- một xã hội đen trong thế giới ngầm thì có ngày bà cũng phải chết, bà cũng chuẩn bị tâm lí của mình rồi, nhưng không ngờ đến phút cuối cùng này bà lại chết thê thảm đến vậy. Sảy thai....máu chảy lên láng. Bà nghĩ rằng lúc ông tìm thấy được bà cũng đã muộn rồi, bà đã đi rồi đi theo đứa con chết từ trong bụng mẹ của hai người. Nhưng đến khi bà nghĩ rằng bà không còn sống được nữa, thì hình ảnh của ông lại xuất hiện, nước mắt bà chảy ra, gọi tên ông lần cuối rồi chìm vào hôn mê bất tận. Khi bà tỉnh dậy, bà cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng nhìn thấy ông tiều tụy, ngồi ở góc giường, đôi mắt sâu hoắm lại hình như mất ngủ nhiều ngày. Thân hình gầy rộc đi, hình như ông chẳng ăn gì cả. Bà cứ tưởng mình mơ, nhưng khi ông thấy bà tỉnh dậy, vui sướng nắm lấy tay bà, rồi gọi to tìm bác sĩ. Lúc ấy, bà biết đó không phải là mơ, ông đã cướp bà khỏi tay của thần chết, ông đã hồi sinh lại cho bà. Sau đợt ấy, bà chỉ bị bỏng nhẹ, thật khó tin nhưng đó là sự thật. Nhưng bà lại gặp một cú sốc khác, sau đợt sảy thai ấy, bà bị động thai, không thể sinh con được nữa. Hôm ấy, bà khóc nhiều lắm, nước mắt của bà cứ tuôn chảy như trận mưa ngoài cửa sổ vậy. Ông nhẹ nhàng ôm bà vào lòng vỗ về. Từ đó ông yêu thương bao bọc bà nhiều hơn, không khi nào rời xa bà cả, ông sợ rằng kí ức tồi tệ đó sẽ đến với bà nếu ông xa bà thêm một lần nữa. Ông dùng cả đời này để đáp trả lại, bồi thường lại tình yêu to lớn của bà dành cho ông. Những người khi xưa gay cho bà bao nhiêu vết thương đều bị ông trả lại gấp ba gấp bốn lần. Sống không bằng chết.


Hai vợ chồng cứ người hỏi thăm ân cần, một người nhẹ nhàng đáp lại, khiến cho người đang độc thân như Bạc Cận Phong ngứa con mắt bên phải, xốn con mắt bên trái. Nhìn đôi vợ chồng ngoài ba mươi âu yếm nhau như vợ chồng son. Ông ho nhẹ vài cái, kéo sự chú ý của ông anh trai "yêu quí" về phía mính. Ông Bạc Lâm liếc mắt nhìn Cận Phong em trai " dấu yêu" của mình. Dìu bà lại chiếc kỉ bọc nhung đen ngồi. Đút tay vào túi tiến về phía em trai của mình, hất hàm hỏi: " Có việc gì?". Cận Phong nhìn anh trai trả lời: " Em có một cái usb về nguồn hàng mới không biết anh có thời gian và nhã hứng xem nó không?". "Đâu?". Cận Phong cho tay vào túi quần định lấy cái ví đựng cái USB mật kia. Nhưng ông chú à, cái túi của ông chú đã bị lấy mất rồi.Cận Phong khó chịu xem từ túi bên phải sang túi bên trái nhưng vẫn không tìm ra cái túi tiền của mình. Bạc Lâm khó chịu nhìn em trai như diễn trò trước mặt mình: " Xong chưa? Anh không muốn bị mất thời gian rảnh rỗi". " Không thể nào, trước khi đi mình còn kiểm tra rồi mà, sao bây giờ lại không có? Quái lạ? Không lẽ.............là lúc mình vô tình bị đụng trúng sao?"- Cận Phong moi móc trí nhớ của mình. " Tất cả dẫn đến một kết luận, em bị móc túi rồi!"- Bạc Lâm cố nín cười nhìn Cận Phong. Tại vì Cận Phong từng khoe khoang là không ai có thể trộm đồ của ông ấy và trộm giỏi hơn ông ấy.


" Không thể nào? Không có chuyện đó chứ?".


" Chắc chắn một trăm phần trăm!".


" Có người còn trộm giỏi hơn em ư? Mà nó còn là............haizz".


" Anh thật sự có hứng thú người đó là ai đó? Là người nào vậy?"


"Một đứa bé gái tám tuổi"


Ngụm rược vang hảo hạng bị ông Bạc Lâm phun ra ngoài, đến nước này ông không còn thể nhịn cười được nữa. Cận Phong đỏ mặt tía tai nhìn ông anh trời đánh của mình. Lúc này bà Mễ Từ cũng cười thành tiếng, thấy đôi vợ chồng này thay nhau cười mình, Cận Phong không nhịn được cơn tức giận, đập xuống bàn.


"Này hai người có nghe em nói không hả? USB này rất quan trọng đó!".


" Sao thế, bị một đứa nhóc móc túi, thẹn quá hóa khùng phải không? Em quên rằng USB có gắn chip định vị mà!". Bạc Lâm từ tốn trả lời. " Bây giờ cần xác định vị trí và tìm đứa bé đã khiến em trai "yêu quí của anh" bị xấu hổ nhỉ!".


"Hừ! Sao cũng được, đi thôi!" Cận Phong tức tối nhìn anh trai.


Trong lúc này ba bọn nhỏ của chúng ta đang mãi vui đùa trong khu trò chơi, họ ăn uống và vui chơi gần cả ngày, chưa bao giờ họ vui vẻ đến vậy.


Lúc này Thiên Nhạc và Liên Hoa đang chơi trò chơi trên máy tính, lúc đầu chơi cho vui thôi, cũng ăn được nhiều tiền, thế là máu tham của Liên Hoa trỗi dậy, cho chơi càng lúc càng nhiều, nhưng cô không kiếm đước xu nào trong khi đó tiền Thiên Nhạc ăn trộm được càng lúc càng ít dần. Song Nhi thấy tình hình này có vẻ không xong rồi. Cô đến giật lấy con chuột từ tay Liên Hoa nói "Chị đi ra đi! Để em chơi cho!". Liên Hoa nhìn Song Nhi gật đầu, nhưng hình như Song Nhi nói gì đó nữa vào tai Liên Hoa, cô gật đầu nhẹ. Liên Hoa từ từ đi ra ngoài, bỗng cô la lên: " Có đánh ghen kìa mọi người!". Thế là mọi người trong tiệm chạy ra xem. Nhưng khi ra ngoài, Liên Hoa chỉ cười cười đáp rằng: "Xin lỗi! Con lộn rồi". Trong lúc đó, Song  Nhi đang thay đổi lại lập trình của máy chơi game xóa tất cả các màn thua của Liên Hoa, thay vào đó là màn thắng, toàn bộ số tiền này giờ đều chảy ra ngoài qua khe hở, Thiên Nhạc và Song Nhi tranh thủ nhặt tất cả số tiền ấy, và giả bổ bước vào ngồi chơi như tất cả mọi người. Song Nhi còn chơi thêm vài ván nữa, cho đến khi rút hết tiền của máy ra ngoài thì trời cũng sắp bước qua hoàng hôn rồi. Ba người ngừng chơi và chuẩn bị đi về nhà. Trên đường đi, Liên Hoa vui vẻ cầm đống tiền đếm đi đếm lại hỏi Song Nhi: " Làm sao em có thể làm được điều này hả? Chị rất bất ngờ đó!", Song Nhi hừ nhẹ tỏ ra vẻ ta đây: "Chị ngĩ em là ai? Một có bé xuất sắc về tinh học, một người tài giỏi như em, cái trò cỏn con đó có là cái thá gì đối với em chứ!".


Thiên Nhạc nhìn Song Nhi lắc đầu: " Thôi tôi biết cô giỏi rồi!Xuống dùm cái đi cô nương! Về thôi!". Liên Hoa và Song Nhi đồng thanh: "Ừ!".


Tất cả các hoạt động của ba người đã được ghi lại tất cả. Nãy giờ, có ba bóng đen cứ theo dõi bọn cô, Liên Hoa nghĩ  rằng chỉ là cùng đường đi, nhưng bọn họ cứ theo ba cô mãi thì thật đáng để nghi nghờ rồi. Đi đến một đoạn đường có ba nghẽ rẻ nhưng tất cả thông nhau một con đường đi đến bến xe. Liên Hoa dừng lại đột ngột khiến cho Thiên Nhạc và Song Nhi vướng vào nhau suýt té. Thiên Nhạc tức tối quay sang hỏi Liên Hoa: " Bà làm cái gì vậy? đang đi bình thường sao lại dừng lại đột ngột thế  hả?". Liên Hoa chỉ đưa tay lên miệng suỵt khẽ, ra hiệu bảo hai người tranh ra: "Ai đó? Ra đây mau? Chúng tôi biết các  người đang ở đây rồi! Ra mặt đi!  Các người bám theo tụi tui nãy giờ để làm gì hả?". Song Nhi ngạc nhiên hỏi: " Chị bị làm sao vậy? Nãy giờ có ai đâu hay chị đa nghi quá rồi!" . Chưa đợi Liên Hoa trả lời thì có một giọng nói bí hiểm cất lên: "Nhận ra rồi sao? Chắc để lại nhiều sơ hở quá nhỉ". Người đàn ông mặc đồ đen bước lên hỏi, đằng sau ông ta có hàng tá người mặc đồ đen, đeo kính đen nhìn rất đáng sợ. Thiên Nhạc và Song Nhi sợ hãi nép vào người Liên Hoa, Liên Hoa đưa tay ra chặn trước hai người kia, nghiêm mặt hỏi người đan ông bí hiểm kia: " Ông muốn gì? Không sợ chúng tôi sẽ kêu lên sao? ". Người đàn ông mặc đồ đen khẽ liếc nhìn Liên Hoa, trong ánh mắt sắc lạnh sau lớp kính đen kia ánh lên một chút hứng thú, có vẻ như thấy hình ảnh của mình thu nhỏ vậy.


Song Nhi run rẩy nép sau lưng Liên Hoa run run hỏi: " Chị Liên Hoa! Bọn họ là ai vậy? Em sợ quá, họ muốn gì vậy chị?". Liên Hoa chưa có động tĩnh gì sau câu hỏi của Song Nhi, xem chừng cô đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Cô chờ xem diễn biến như thế nào, cô lấy tay ôm lấy Song Nhi và Thiên Nhạc, ra vẻ vồ về, an ủi nhưng thật ra thì cô đang thì thầm vào tai họ rằng: " Hãy chạy đi! Ở đây có ba nghã rẽ, mỗi nghã rẽ khác nhau nhưng cùng dẫn về bến xe, hai em chạy trước đi! Nếu hai em đến bến xe mà không thấy chị ở đó, hãy đón xe về trước, chị sẽ tìm cách đánh lạc hướng những người nãy! Nhớ rằng hãy bảo trọng đừng lo cho chị, chị có cách của mình! Nhớ đó!". Thiên Nhạc đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Liên Hoa: "Không! Tôi không bỏ bà lại đâu, không phải chúng ta đã hứa rồi sao! Có họa cùng hưởng, có phúc cùng chia mà!", Song Nhi mặc dù đang rất sợ hãi nhưng cũng hùa theo Thiên Nhạc: " Đúng vậy! Chúng ta là chị em tốt mà! Sao lại bỏ rơi nhau được chứ!". Liên Hoa cố kìm nén cảm xúc của mình, nhìn hai người bọn họ cương quyết ở lại, cô khẽ nói: " Hai con người ngốc nghếch này!Hai người dám đánh giá thấp tài năng định kế hoạch của tui sao? Tui nói rồi mọi việc sẽ ổn thôi, không phải lo!". Thiên Nhạc và Song Nhi còn bán tính bán nghi nhưng sau khi nghe Liên Hoa nói, hai cô đã an tâm phần nào, tin tưởng vào Liên Hoa. Liên Hoa đưa đôi mắt sắc bén nhìn người đàn ông to lớn mặc đồ đen kia, cô cũng không chắc chắn lắm về kế hoạch của mình, nhưng cô có linh cảm tốt rằng sau khi gặp người đàn ông này thì cuộc đời của ba cô sẽ bước sang trang mới. Một người đàn ông mặc đồ đen nữa bước xuống từ chiếc xe đen bóng, trông có vẻ mắc tiền, dáng vẻ của người đàn ông trông có vẻ rất sốt ruột. Cận Phong quay sang anh mình hỏi: " Anh làm gì lâu lắc vậy? Có cái USB mà đòi cũng không xong!".  Thiên Nhạc thấy người đàn ông vừa bước xuống hơi sửng sốt, vì ông ấy là nạn nhân hồi nãy của cô, còn gọi cách khác là chủ nhân của chiếc bóp da trong tay của tụi cô. Liên Hoa cảnh giác thì ra sợ lo sợ của cô nãy giờ đều có thật, và giờ nó đã hiện hữu, cô biết giác quan thứ sáu của mình luôn đúng mà. Ông chú đảo mắt một cái đã phát hiện ra Thiên Nhạc, ông chú bước đến theo hình chữ S đẹp đẽ, nhìn chằm chằm vào ba đứa con gái, Cận Phong muốn dùng đôi mắt hung dữ nhìn tụi nó, dọa cho tụi nó sợ để lấy lại phong độ. Nhưng lại bị đôi mắt của Liên Hoa nhìn chằm chằm không tỏ ra vẻ kiếp sợ dọa ngược lại. Ánh mắt màu nâu, con ngươi đen nhánh xoáy thẳng vào mắt của ông chú, hàng lông mi dài tôn thêm vẻ cương nghị cho đôi mắt trong suốt đáng yêu của Liên Hoa . Cận Phong  hơi chột dạ, ánh mắt này thật giống anh trai của ông.  Con bé này không lẽ là cin rơi, con rớt của anh trai ông. Chuyện này hay à nha, báo cho chị hai biết mới được. Nhưng khi Cận Phong quay người lại đã nhìn thấy chị dâu bước xuống xe từ lúc nào, nheo đôi mắt hẹp dìa nhằn chằm chằm vào Song Nhi, Cận Phong thấy khó hiểu, thì ra là tất cả hành động của Song Nhi từ lúc bước vào khu trò chơi bà đều thấy hết, đứa bé này giống bà thật, cùng đam mê là khoa học, vì ngày xưa khi bà còn là tiểu thư cũng đã đoạt được nhiều cúp về tin học, khi nghe đứa bé này nói với hai đứa bé khác, đã có một cơn sóng nhỏ cuộn trào trong lòng bà, bà như thấy mình thu nhỏ lại vậy, từng động tác, nét mặt đều rất giống, như là so gương vậy, chỉ khác là kích thước cơ thể và tuổi tác thôi. Còn ông chủ tịch thì lại bị thu hút bởi Liên Hoa, ông thấy được trong mắt của cô bé có được sự tham vọng và sự chỉ đạo tuyệt tình của cô, nếu cô bé là con gái của ông chắc chắn sau này, cô bé sẽ trở thành một người tài giỏi. Ông thấy cả sự tham vọng của mình trong đôi mắt nâu, sâu thẳm đó. Phong thái của con bé toát ra có vài phần kiên định, bức người, không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả. Khi thấy ông nhìn mình, còn tỏ ra ta đây không sợ dùng ánh mắt sắc bén của mình đấu mắt một trận với ông.


Canh lúc ba người áo đen kia hơi lơ là, Liên Hoa đếm nhỏ trong miệng, vừa đủ cho ba người nghe:


- 1....2....3. Chạy!


Ba cô bé thi nhau chạy theo ba hướng chạy bang sống bán chết, không dám quay đầu nhìn lại. Lúc này, ba con người mặc đồ đen mới chợt tỉnh lại. Cận Phong tức tối nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn của Song Nhi chạy lạc vào dòng người đông đúc.


- Anh hai à, người đã tìm được sao lại để thoát vậy?


- Không cứ để tụi nó chạy, chạy về nơi ở của tụi nó chúng ta sẽ lần ra được. Anh sợ sẽ có kẻ đứng sau chuyện này.


Lúc ấy, một thân ảnh to lớn bước vào, nói gì đó vào tai ông Bạc Lâm, gật đầu vài cái, vẫy tay ra vẻ bảo người này lui xuống. Bạc Lâm nhìn Cận Phong: " Có vẻ như chúng ta lo quá rồi! Ba đứa nhóc ấy chỉ là ba đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện mà thôi!". " Trẻ ở cô nhi viện", ba ý nghĩ cùng xuất hiện trong ba cái đầu của Mễ Từ , Bạc Lâm, Cận Phong.


+ Trích dẫn từ Bạc Lâm: đứa bé này thật là có triển vọng a, thông minh, khí phách đều có đủ cả. Mình chỉ cần nuôi dạy nó tốt một tí, khi nó lón lên, sẽ thay mình tiếp quản bang hội và công ti, lúc đó mình sẽ có nhiều thời gian với vợ hơn! Quyết đinh rồi nhận nuôi nó.


+ Trích dẫn từ quý phu nhân Mễ Từ: đứa bé kia thật giống mình làm sao, nhìn nó mình nhớ tới cảnh mình hồi nhỏ vậy đó. Cũng đam mê máy tính. Dù dì thì mình không thể sinh con cho Bạc Lâm. Mình sẽ nhận nuôi đứa bé này, dạy dỗ thật tốt, biết đâu sau này sẽ làm nở mặt vợ chồng mình về khoản nhận thưởng nữa không biết  chừng.


Trích dẫn suy nghĩ của Bạc Cận Phong: đứa trẻ ăn trộm kia thật đáng ghét. Còn nhỏ mà đã làm ăn trộm rồi, thật không tốt tí nào, ơ....khụ.....khụ, mình hồi nhỏ cũng ăn trộm sao tự dưng lại tự đi nói xấu mình thế này. Xem nào, nếu có người nào biết được chuyện nó ăn trộm được đồ của mình, thì cái mặt "Thần trộm" này của mình biết để vào đâu, còn nữa thanh danh do mình dày công tạo nên cũng bị nó đạp đổ trong máy phút bất cẩn. Phương án tốt nhất bây giờ là nhận nuôi nó, truyền dạy nghề này cho nó, xem chừng khi nó lớn lên lập được ông danh lớn như mình, làm mình nở mày nở mặt cũng không chừng.


Ba con người đuổi theo ba suy nghĩ, không ai nhắc ai cũng nhau đồng thanh nói: " Quyết định như vậy đi!!!!!!!!!!". 


Bạc Lâm quay sang nói với vợ mình:


- Em à........


- Anh à.........


- Thôi em nói trước đi!


- Thôi anh nói trước đi!


- Chúng mình nhận con nuôi được không?- cả hai cùng đồng thanh


- Vậy là anh cũng có ý nghĩ đó sao?


- Vậy chúng ta nhận con bé mặc váy trắng nhé!Nó rất giống anh, anh thấy mình đang thu nhỏ vậy đó!


- Không , em cũng chấm được một người rồi, con bé mặc váy đen, ao sơ —mi màu hồng ấy, nó giống em lắm cơ! Con bé còn giỏi về máy tính nữa. Em thích con bé lắm!


Cận Phong thấy mình không thể đứng ngoài cuộc được nữa bèn xen vào:


- Nè hai anh chị kia? Nói xong chưa? Em thấy nhân con nuôi nên nhận con bé ăn trộm thì tốt nhất!


- Tại sao? — Bạc Lâm tỏ vẻ khó hiểu. — Chẳng phải em ghét con bé ấy lắm sao?


- Thì lúc đầu có, nhưng em nghĩ lại rồi, con bé đã lấy trộm được đồ của em, mà em không thể để chuyện này lọt ra ngoài được chi bằng nhận nuôi nó, sau đó thấy con bé cũng có khiếu em sẽ chỉ dạy tận tình cho nó. Dù dì thu nhận một đồ để vẫn hơn là chuyện xấu bị tung ra ngoài."


- Cả ba chúng ta đều có suy nghĩ khác nhau vậy thì dẽ nhận nuôi đứa nào đây.


- Chú thích con bé đến như vậy thì tự nhận nuôi đi! Nói với anh làm gì?


- Anh giỡn chắc, em còn chưa có vợ , giờ nhận nuôi nó, ai dám lấy em, nếu có còn phải giải quyết, mẹ ghẻ- con chồng nhức óc lắm.


Thế là ba người lừng danh trong giới Bạch đạo- Hắc Đạo, mặt dày không màng sĩ diện đứng đó mà cãi nhau nên nuôi đứa nào là tốt nhất.Trong khi đó ba bạn nhỏ của ta hắt hơi trên xe buýt đến mấy lần. Và họ đang trên đường trở về cô nhi viện.Khi họ về đến nơi, việc đầu tiên là họ cởi lớp áo váy đẹp đẽ kia ra, thay vào là bộ đồ rách rưới thường ngày, những bộ đồ kia, Song nhi nhét vào một góc tối trong nhà kho và chắc chắn rằng không ai phát hiện ra chúng.  Đúng lúc các cô ngồi xuống, thì cửa nhà kho bật mở, Thiên Nhạc nheo đôi mắt phượng dài nhìn ra ngoài một cách lười biếng. Bà sơ Mari bước vào, thảy vào mấy cái bánh mì cũ là đồ thừa của bữa ăn tối cho ba cô, đi sau bà ta là dì Trương, vẻ mặt của dì có vài phần lo lắng, nhưng khi nhìn thấy tụi cô, thì mặt của dì giãn ra, vui vẻ nhìn bọn cô. Liên  Hoa nhặt mấy cái bánh mì lên rồi đi vào trong, cô cất giọng hời hợt hỏi: " Xong rồi sao chưa đi nữa?", sơ Mari tức giận nhìn cô bà quát: "Á! Con bé này mày được lắm.". Và định tát cho cô mấy tát, nhưng Liên Hoa đâu phải dạng vừa trừng mắt nhìn bà ta, khiến cho bà ta thấy chột dạ, cái tay giơ lên giữa không trung nhưng không dám đánh xuống , lúc ấy có tiếng náo loạn ở ngoài sảnh, sơ Mari vội rụt tay về trừng mắt nhìn Liên Hoa: " Hên cho mày đấy!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro