Chương 45: Vũ bão vén màn tuyệt tác - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Igor tỉnh dậy.

Đã hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc chiếc xe chở ba người trong đội bất ngờ bị phục kích giữa cơn bão cát nhuộm vàng cả vòm trời đêm.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu sau cơn mê man là cái trần xe thấp tẹt bị thủng một lỗ lớn. Bề rộng chiếc lỗ ấy vừa hay gần bằng đầu Igor, và chẳng mất nhiều thì giờ để cậu nhớ lại lý do mình bất tỉnh.

Một vật thể ma thuật có kích thước to lớn dị thường chưa xác định danh tính đã thừa thời cơ thời tiết chuyển biến xấu nhằm tấn công trực diện, hoặc chí ít là cản bước đội của họ làm nhiệm vụ. Tuy Igor không tận mắt thấy bề ngoài của nó, song cậu vẫn còn chưa nguôi hãi hùng với chuỗi thanh âm khi cái giống quỷ dị ấy tiếp cận xe đội ở khoảng cách gần.

Thống thiết, khổ sở và đớn đau đến tột cùng, tựa như thể ruột gan ai đó bị lột phanh khỏi ổ bụng, quện thắt và cấu xé tàn nhẫn lấy nhau, thay thế những sợi dây đàn mà ta biết, để thêu dệt nên những khúc trường ca oán thán tái hiện những khúc cắt bi ai bậc nhất vào dòng sinh mệnh muôn kiếp đời người.

Trước khi bất kỳ ai trên xe phát giác được sự hiện diện của nó thì cũng đã quá chậm trễ. Bằng một thế lực nào đó, thứ vật thể kỳ dị ấy dễ dàng hất tung xe chở ba người lên không trung, không để một ai kịp trở tay xử lý.

Xui xẻo thay, dù đã thắt dây an toàn cẩn thận và gồng mình hạ trọng tâm cơ thể xuống trong lúc di chuyển trên mặt đường xấu, việc chiếc xe bất ngờ bị hất văng tự do lên cao, cộng thêm vóc người lẫn chiều cao quá khổ đã khiến cơ thể Igor bật nhẹ khỏi ghế ngồi. Vùng đầu cũng theo đó mà đập mạnh vào cái trần xe thấp.

Ngay sau cú va chạm ấy, mắt Igor mờ dần, rồi từ từ chìm vào trạng thái mất ý thức.

"Igor à, mày đúng là một thằng khốn đen đủi"

Trong vòng chưa đầy 24 giờ đã bị tác động vật lý vào vùng đầu hiểm yếu đến tận hai lần. Vết thương ở vùng thái dương do lão Đại tá Varshavski còn chưa kịp lành thì ở sát mép đỉnh đầu cách đó vài xăng ti mét đã xuất hiện thêm thương tích mới, cùng với chấn động mạnh ban nãy và cơn choáng váng do thiếu ngủ quá độ thì việc lăn ra bất tỉnh là điều không thể tránh khỏi.

"?"

Cảm thấy có thứ gì đó chật chội bao quanh đầu, Igor nghi hoặc đưa tay lên chạm vào. Ai đó đã quấn băng sơ cứu lên, tóc tai lởm chởm chìa ra sau từng dải băng vòng xung quanh đầu một cách vụng về. Cậu nhìn mình vào kính chiếu hậu ở cabin, tự cảm thán đầu mình lúc này nhìn trông thật khiếp.

"...Tốt hơn hết là nên đội mũ vào"

Ba lô của Igor được ai đó dựng nơi chân ghế, giữa hai chân dưới chỗ cậu ngồi. Khi xe bị hất lên, chiếc ba lô vốn đặt bên cạnh đã văng khỏi ghế, và ai đó đã đặt ở chân Igor, có lẽ là để phòng hờ tư trang cá nhân bị ăn cắp trong lúc bất tỉnh. Cậu kéo khóa ba lô, kiểm tra bên trong không thiếu vật gì, lấy mũ lưỡi trai màu xanh rằn ri đội hờ lên đầu.

Đến đây, Igor mới dáo dác đưa mắt nhìn quanh xe.

Bóng dáng của hai người đồng đội nữ đi cùng đã biến mất.

Thấy vậy, Igor phát hoảng. Cậu lồng lộn lục soát lại chiếc ba lô, rồi đến bộ quân phục trên người với hy vọng tìm kiếm lời nhắn hai người kia để lại, cố gắng tránh nghĩ ngợi về tình huống xấu nhất đã xảy đến với đối phương.

Túi áo trước ngực cộm lên trông thấy. Igor đưa tay vào, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi rút ra được một mẩu giấy nhàu nát khổ A5 cùng dòng chữ viết tay vội vã:

"Gửi Trung úy Vorobyov,

Khi cậu phát hiện ra lời nhắn này thì tôi và Lyuda đã rời khỏi xe và đi bộ đến Otchizne. Xe của đội đã hoàn toàn hư hỏng sau khi bị ma vật tấn công. Chúng tôi đã cố gắng  ̶m̶̶ạ̶̶n̶̶h̶ ̶t̶̶a̶̶y̶ ̶t̶̶á̶̶t̶ ̶v̶̶à̶̶o̶ ̶m̶̶ặ̶̶t̶ ̶c̶̶h̶̶o̶ ̶đ̶̶ế̶̶n̶ ̶k̶̶h̶̶i̶ ̶c̶̶ậ̶̶u̶ ̶c̶̶h̶̶ị̶̶u̶ ̶t̶̶ỉ̶̶n̶̶h̶ ̶d̶̶ậ̶̶y̶  đánh thức cậu nhưng bất thành. Vì khổ người to lớn và nặng nề đó của cậu mà tôi và Lyuda không thể đưa cậu theo cùng, tạm thời đành để cậu trong xe vì khu hoang phế này không có trạm y tế.

Một điều nữa, vào thời điểm viết lời nhắn này, tôi vẫn chưa thể kết nối liên lạc với đơn vị tại Ust'yanyest. Tôi không dám chắc về lộ trình tuần tra của họ tại khu vực này, song cậu có thể sẽ bắt gặp được một đội nào đó nếu đi thẳng vào đại lộ Volovinik, bởi đây là trục đường ngắn nhất dẫn đến Otchizne.

Tôi xin lỗi vì đã để cậu ở lại một mình. Hy vọng cậu có thể thông cảm cho chúng tôi.

Thượng úy Scherbakova"

Đọc xong, Igor bất giác đưa tay chạm hờ vào từng bên má trái phải. Phút đầu cậu có hơi do dự, nhưng đã nhanh chóng gạt phắt đi.

Mặt mày cậu nhăn lại, nhẫn nhục chịu đựng cơn đau rát khi các ngón tay thiếu nhiệt lướt nhẹ lên gò má ửng đỏ còn vương hơi ấm nóng.

"Hình như cô ả ghét mình thì phải..."

Bỏ rơi Igor ở lại một mình trong chiếc xe hỏng giữa chốn hoang phế không một bóng người sống, ma vật thì ẩn nấp đầy rẫy ở khắp nơi, đã vậy còn nhẫn tâm tát cậu sưng vù hết thảy hai bên má. Danh sách những kẻ đã gây thương tích cho Igor trong lần đầu nhập vào đơn vị mới, ngoài thằng nhãi Viktor và lão Đại tá râu bạc Varshavski thì nay đã có thêm cái tên Vasilisa Simonovna.

Đám pháp sư trong thành phố này quả là một lũ ác độc.

Igor xách ba lô và rời xe. Bề ngoài chiếc xe không biến dạng quá nhiều nên cậu cứ ngỡ rằng nó có thể vẫn còn chạy được, chỉ đến lúc bắt tay vào kiểm tra từng bộ phận thì mới gục đầu chấp nhận sự thật rằng chiếc xe hiện giờ chẳng có cách nào cứu vãn nổi. Động cơ vừa lỗi thời, vừa hỏng hóc nặng, mà giữa cái chốn hoang phế này thì xuất hiện đâu ra tiệm sửa xe.

Hết cách, Igor đành quyết định để chiếc xe ở lại nơi này. Cậu đặt bàn tay lên nắp ca pô han gỉ dập móp lỗ chỗ và rầu rĩ:

"Anh bạn, hãy kiên nhẫn đợi chờ thêm một thời gian ngắn ở đây nhé. Tao sẽ đưa mày trở về đơn vị, sớm thôi"

Dứt lời, Igor bắt đầu thấy đồng cảm sâu sắc với tình cảnh thê thảm của người đồng đội cần mẫn vô tri vô giác này. Già nua, tàn tạ, và bi kịch hơn, đó là phải chịu đựng viễn cảnh bị bỏ lại một mình giữa khoảng không hiu quạnh sự sống.

Tạm biệt chiếc xe chở đội vất vưởng nép bên vệ đường nơi giao lộ Kurechnyi sau lưng, Igor kiên định quay gót hướng về phía trước, trong lòng tràn ngập quyết tâm bắt kịp nhóm hai người đồng đội đã để cậu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro