CHƯƠNG 1: EM ĐÃ LÀM GÌ SAI? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có người từng nói với tôi rằng người con gái chủ động là đã đánh mất rất nhiều quyền lợi của mình trong mối quan hệ ấy. Nhưng tôi đã không tin và bây giờ... tôi đã không còn thở nổi với mối quan hệ này.
-    Anh nói đi, tôi đã làm gì sai? Tôi có gì không bằng cô ta.
Cô vừa nói, nước mắt vừa đầm đìa. Giờ đây đối diện mình chính là người con trai mình thương rất nhiều và hiện tại cũng là người đã giết chết trái tim cô. Cô là Thiên Nguyệt, phải chính là Thiên Nguyệt, con gái cưng của một tổng giám đốc lớn. Vậy mà chính người con trai đang đứng ngay đây, tay trong tay với người con gái khác, nhìn cô đang đứng ngay ranh giới sự sống và cái chết mà không một chút mảy may rung động. Bây giờ cô cảm thấy hối hận rồi. Nhớ lại khi năm hai đại học, học chung lớp quản trị với hắn, cô đã bị hắn thu hút ngay từ những lần đầu tiên. Diệp Phú- người con trai thứ hai của tập đoàn Diệp Thị.
-    Woa! Đẹp trai quá đi mất! Trăng Trăng nè! Cậu có thấy Diệp thiếu rất đẹp trai không?- Hoàng Phương dõi theo Diệp Phú với cắp mắt không rời.
-    Ừ! Đẹp thiệt đó! Rất nhiều cô gái mê Diệp thiếu! – Ngòi trên bậc thang cô nhìn ra phía đối diện mình chính là những cô gái đang hò hét kêu tên Diệp Phú.
"Biết sao bây giờ! Người ta quá hoàn mỹ" Thiên Nguyệt thầm nói.
-    Nè! Tớ mới nghe gì thế! Đừng nói với tớ cậu cũng để ý Diệp thiếu nhé!- Hoàng Phương vừa nhìn cô vừa nói kèm theo nụ cười vô cùng đắc ý.
Thiên Nguyệt vì thề mà vô cùng e thẹn bỏ đi. "Nè! Thú thật đi! Tớ không nói ai đâu mà." Vừa chạy theo vừa nói, Thiên Nguyệt thì càng bỏ đi nhanh hơn thậm chí khuôn mặt càng không ngừng đỏ. Ấy vậy mà, mới đầu chỉ là có chút hứng thú, về sau lại là để ý lúc nào không hay. Mỗi cử chỉ của hắn đều vào tầm mắt của cô đến một ngày khi thấy hắn cười với mọi người, cô cũng bất giác cười theo. Thấm thoát trôi qua 2 tháng, việc học của cô cũng rất thuận lợi, chẳng mấy chốc cô trở thành sinh viên ưu tú nhất ở những tiết học quản trị. Cũng chính từ đó cô được rất nhiều người để ý tới. Nhưng cô lúc nào cũng chỉ ngắm nhìn hắn. "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy", quả thật vậy, cũng như mội lần cô vẫn ngắm nhìn hắn thì vô tình bắt gặp anh mắt Diệp Phú nhìn mình. Diệp Phú nhìn cô và nở một nụ cười vô cùng ấm áp, ấm áp tới mức cô tới bây giờ vẫn còn nhớ mãi nụ cười thuần khiết năm ấy.
Sau lần đó, hắn và cô dần thân thiết với nhau, cô bắt đầu thấy hắn nhiều hơn, hắn cũng chủ động chào hỏi cô trên lớp nhiều hơn, Rồi dần tới trao đổi bài vở và cuối cùng là nhắn tin với nhau. Suốt quá trình theo đuổi, là hắn chủ động trước nhưng đến cuối cùng lại là cô đau lòng trước, càng nghĩ nước mắt cô càng rơi xuống nhiều hơn.
-    Nguyệt Nguyệt, hay cậu rủ cậu ấy đi xem phim thử đi. –Hoàng Phương nói nhỏ vào tai Thiên Nguyệt.
Hoàng Phương lúc nào cũng bên cô, dù cô chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của mình đối với Diệp Phú với bất kì ai, kể cả Hoàng Phương. Nhưng Phương Phương lúc nào cũng đưa ý kiến cho người bạn thân cùng phòng này với mình.

-    Nhưng liệu vậy có được không? Diệp Phú có chịu không? Tớ và Diệp Phú chỉ mới kết bạn với nhau ngày hôm qua, liệu như vậy có quá vội vàng hay không?
Thiên Nguyệt bâng khuâng nhìn bạn mình và hỏi.
-    Tin tớ đi! Thiên Tuyết à! Diệp Phú là một người rất đẹp lại có tài. Anh ấy chủ động xin cách liên lạc với cậu đã là bật đèn xanh rồi. Cậu không đánh dấu chủ quyền thì những đứa con gái khác sẽ không ngừng vây quanh anh ta.
Hoàng Phương nói với giọng điệu vô cùng chắc nịch.
-    Nhưng mà... - chưa kịp dứt câu Hoàng Phương đã nói tiếp:
-    Tin tớ đi. Có được Diệp Phú rồi, khi anh ta cưng chiều cậu thì cậu sẽ có thể nhõng nhẽo lại với anh ấy. Tới lúc đó cậu muốn làm gì chả được.
Nghe lời bạn mình nói cũng hợp lý. Thiên Nguyệt liền lấy hết can đảm của mình để nhắn với Diệp Phú.
"Hi cậu!"
"Có việc gì sao Nguyệt tỷ."
"À không có gì! Chỉ là muốn hỏi cậu một vài thứ thôi"- đang chuẩn bị gửi thì Nguyệt Nguyệt lại phát hiện Diệp Phú gọi mình là Nguyệt tỷ. Liền cảm thấy mơ hồ chẳng phải cả hai bằng tuổi nhau hay sao. Thì cô quyết định xóa tin nhắn vừa nảy, nhắn lại:
"Sao cậu lại gọi mình là Nguyệt tỷ vậy?"
"Vì cậu rất đẹp lại có tài. Rất nhiều gọi cậu là tiểu tiên nữ. Nhưng tớ không thích thế, tớ muốn gọi cậu là Nguyệt tỷ. Liệu... cậu không ngại chứ."
"À chắc chắn là không rồi. Sao có thể chứ."- Nhìn dòng chữ mới nảy của Diệp Phú, bất giác Thiên Nguyệt vô thức nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
-    Ơ! Trăng Trăng cậu cười kìa. Nhắn thế nào rồi mà cười tươi thế. -Phương Phương nhìn qua liền trông thấy Thiên Nguyệt cười rất tươi.
-    À không có gì! Tớ vẫn chưa nói gì cả. – Thiên Nguyệt ngượng ngùng đáp.
Vì vô cùng hiếu kỳ, Phương Phương nhanh chân chạy lại giường của Nguyệt Nguyệt, nhìn lên màn hình và nick đang sáng màu ấy. Phương Phương vô cùng thích thú.
"Mà cậu tìm tớ có việc gì không?"
"À... cũng không có gì gấp, chỉ là..." Vừa định xóa đi dòng tin nhắn thì Phương Phương đã nhấn nút gửi. Diệp Phú cứ như vậy mà nhìn thấy dòng tin nhắn đã viết dở vô cùng củng cởn ấy.
Vừa tính nhắn lại rằng khi nảy bị lỗi thì Diệp Phú đã nhắn trả lời lại:
"Cuối tuần này, cậu rảnh chứ?"
Nhìn vào màn hình, Thiên Nguyệt không tin vào mắt mình "không lẽ... không lẽ... Diệp Phú muốn... muốn hẹn mình đi chơi?" Vừa đang hoang mang vừa vui sướng. Cảm xúc này cô không thể diễn tả được càng không biết phải trả lời làm sao. Diệp Phú liền nhắn tiếp một câu:
"Cuối tuần này đi chơi với mình không?"
"Cuối tuần này tớ không bận, có thể đi."
"Được, chiều hẹn cậu ở trường nhé!"
Tắt chiếc điện thoại, cô vô cùng hào hứng đến ngày hôm ấy, còn Hoàng Phương thì không ngừng đưa cho cô những viễn cảnh vô cùng lãng mạn.
Cô và hắn cứ như thế mà đi đến bước vào mối quan hệ. Nhưng mối quan hệ này, vốn dĩ cô cũng chẳng biết gọi nó là gì cả. Cô và hắn hay được bắt gặp đi cùng nhau nhưng hắn lúc nào cũng nói rằng cô và hắn chỉ là bạn thân thiết. Cô cũng không nói gì vì cô nghĩ rằng bên cạnh hắn đã là mãn nguyện. Vậy mà, ngay ngày sinh nhật mình, cô lại nhận được tin nhắn kèm với tấm ảnh chính là Diệp Phú- gã "bạn trai" mình đang hẹn hò với người em họ của mình. Lại còn là người em lúc nào cũng quấn quýt lấy cô.
Khi đó cô vẫn còn ngu ngốc cho rằng chỉ là sự trùng hợp, cô quay sang hỏi hắn:
-    Hôm trước, Nguyệt thấy Phú và Tuyết Chi đi chung với nhau. Có gì sao?
-    À... không có gì đâu, em đừng nghĩ nhiều làm gì. - - Diệp Phú đáp lại.
-    Nếu vậy... khi nào cậu mới tính công khai chuyện chúng ta? –Thiên Nguyệt tròn mắt nhìn Diệp Phú với hy vọng hắn sẽ nói thời gian cụ thể cho mình.
-    Hiện tại vẫn chưa được đâu Nguyệt Nguyệt à. –Nói rồi, hắn vén tóc bên má của cô ra sao, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô.
Lời ấy của Diệp Phú làm Thiên Nguyệt có chút gì đó rất hụt hẫng, vì cô nghĩ rằng thậm chí chỉ cần hắn nói dù chờ tuần sau, tháng sau hay thậm chí năm sau cô cũng sẽ chờ. Nhưng lại vẫn là thời gian vô định ấy. Nhưng cô lại vẫn là lựa chọn tin hắn, vẫn lựa chọn nghe lời giải thích của hắn.
Nhưng sự chờ đợi của ai cũng có giới hạn, và một tuần sau sinh nhật của mình, cô quyết định đã hẹn anh ấy lên tòa nhà họ đã từng lựa chọn là nơi gặp gỡ đầu tiên. Cuối cùng ngày đó cũng tới, lần này cô muốn hắn công khai cô, muốn tại nơi đây chứng kiến họ danh chính ngôn thuận bên nhau.
Nhưng cuối cùng cuộc gặp gỡ bây giờ lại không còn là hai người nữa mà là tận ba người. Thì ra tin đồn ấy là sự thật, là tự cô ngốc nghếch cho rằng nếu hắn có làm sai thì cô cũng sẽ cho hắn cơ hội giải thích. Nhưng rồi thì sao, là chính tận mắt cô nhìn rõ hơn hắn tay trong tay với Tuyết Chi- cô em họ bằng tuổi với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro